Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 52

Cuối tháng Mười, cuộc đi săn mùa thu Hoàng gia.

Quy mô cuộc đi săn mùa thu năm nay lớn hơn những năm trước, bởi vì tăng thêm không ít quan lại trong triều đi theo, trong đó bao gồm cả một phần cử nhân mới thi đỗ kỳ thi Hương năm nay.

Trong lòng mọi người đều biết rõ, sau khi cuộc đi săn mùa thu kết thúc sẽ đến thời điểm chỉ quan, thật ra theo quy chế thì vốn dĩ cử nhân không thể trực tiếp nhận chức quan, nhưng năm nay triều đình có quá nhiều chức trống, không thể không tạm thời làm vậy.

Bãi săn nằm ở núi Thu Vụ, thời gian săn bắn là hai ngày hai đêm.

Ngụy gia đã chuẩn bị xe ngựa, thu thập bọc hành lý từ trước, giờ dần ra khỏi thành theo Thánh giá của Bệ hạ.

Nhân số lần này khá đông, một nhà không thể dùng quá nhiều xe ngựa, cho nên không thể mỗi chủ tử một chiếc xe.

Ngụy Văn Hồng và Kiều thị ngồi chung một chiếc xe ngựa, Ngụy Hằng và Ngụy Trình một chiếc, các cô nương trong nhà ngồi chung một chiếc khác.

Đối với điều này, Ngụy Ngưng khá là bất mãn.

Xe ngựa vốn đã không rộng rãi, còn phải chen chúc ba người, vả lại phải ngồi xe hai canh giờ, nghĩ cũng biết gian nan cỡ nào.

Không chỉ Ngụy Ngưng không muốn, Ngụy Niên c*̃ng rất phiền.

Chật một chút cũng không sao, nhưng phải diễn vở kịch tỷ muội tình thâm suốt hai canh giờ, nghĩ thôi đã cảm giác buồn nôn.

Chỉ có sắc mặt Ngụy Uyển là bình tĩnh.

Giống như bất kể sắp xếp nàng ấy thế nào, nàng ấy đều điềm đạm tiếp nhận, không phản bác chút nào.

Có lẽ tính tình của nàng ấy như vậy, cũng có lẽ đây chỉ là trạng thái bình thường của đại đa số thứ nữ trong phủ, không tranh không giành, nén giận, nhẫn nhục chịu đựng.

Nhưng mặc kệ Ngụy Ngưng và Ngụy Niên bất mãn thế nào, hai người đều không biểu hiện ra ngoài, lúc lên xe ngựa một người hiền lành dịu dàng, một người tươi cười hồn nhiên không lộ chút dấu vết nào.

Cực giống tỷ muội ruột thân mật không có hiềm khích.

Hai canh giờ trôi qua trong gian nan, Ngụy Niên vốn không say xe, cũng bị xe ngựa lắc qua lắc lại làm buồn nôn, thừa dịp nghỉ ngơi dọc đường, nàng lặng lẽ hỏi xin Phong Thập Bát một viên thuốc, sau khi uống thì thoải mái ngủ thẳng tới núi Thu Vụ.

Nàng dễ chịu, vậy thì sẽ có người không thoải mái.

Diện tích xe ngựa chỉ có thế, lúc tỉnh không ai động chạm đến nhau, ngủ thì không khống chế được.

Vì thể hiện sự thân mật khăng khít giữa hai người, Ngụy Ngưng ngồi sát bên Ngụy Niên, Ngụy Niên ngủ một hồi thì dựa vào người nàng ta, trong lòng Ngụy Ngưng vô cùng bực bội, nhưng có Ngụy Uyển nhìn, nàng ta không chỉ không thể tỏ ra bất mãn, còn phải cẩn thận che chở Ngụy Niên đang dựa vào người nàng ta.

Đến núi Thu Vụ, chân Ngụy Ngưng đã tê dại đến mức gần như mất cảm giác.

Ngụy Niên tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên đùi Ngụy Ngưng, trong lòng ghê tởm, trên mặt lại áy náy và cảm kích: "Thật là vất vả tam muội muội."

Ngụy Ngưng miễn cưỡng nhếch môi: "Không sao, nhị tỷ tỷ ngủ ngon là được."

Nàng ta nói vậy, Ngụy Niên càng áy náy: "Lúc về tam muội muội dựa vào ta ngủ đi."

Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Đến lúc đó nàng lại xin Phong Thập Bát một viên thuốc, ngủ một mạch đến lúc trở lại kinh thành.

Lúc này, bên ngoài có người gọi bọn họ xuống xe, mọi người lần lượt được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa. Ngụy Ngưng tê chân, ngồi trên xe ngựa một lúc lâu rồi mới xuống.

Hiện tại trời đã sắp tối rồi, mọi người đằng trước đã bắt đầu dựng lều, Ngụy gia tìm chỗ của mình, c*̃ng bắt đầu dựng lều.

Vẫn dựa theo cách phân chia lúc ngồi xe ngựa, các chủ tử tổng cộng ba cái lều, hạ nhân chia nam nữ tổng cộng bốn cái lều.

Dựng lều xong, các nhà đều lấy lương khô đã chuẩn bị sẵn ra, đốt một đống lửa trước lều ngồi quây quần mà ăn.

Tất nhiên trong lúc đó không tránh được phải đi bái kiến Thánh thượng, quân thần cùng uống đôi ly.

Bốn phía có thị vệ canh gác, ban đêm không được vào rừng, trừ điều này ra thì đều có thể hoạt động tự do.

Ngụy Niên rất không muốn mỉm cười giả lả với Ngụy gia, nhưng ban ngày ngủ quá nhiều, hiện tại không hề buồn ngủ, thế là mới lấy cớ muốn đi vệ sinh để rời khỏi lều của Ngụy gia.

Kiều thị nhìn bóng lưng của nàng, bà ta hơi lo lắng kéo Ngụy Ngưng vào trong lều nói chuyện.

"Quận chúa Thịnh An và Quận mã c*̃ng đi, nếu đụng phải, không biết lại sẽ xảy ra sự cố gì."

Ngụy Ngưng bình tĩnh an ủi Kiều thị: "Không đâu."

"Trước đó ở Tề gia, nàng ta và Cố công tử từng chạm mặt, Cố công tử cũng không có điểm gì khác thường."

Kiều thị nhẹ nhàng thở ra: "May mà bọn họ trông không giống hệt nhau."

"Nơi đây nhiều người phức tạp, mẫu thân chớ có nhắc lại việc này, để phòng bị người nghe thấy." Ngụy Ngưng nói.

Nàng ta đã bàn bạc xong kế hoạch hôm nay với hắn ta.

Lần này quả quyết sẽ không xảy ra ngoài ý muốn nữa!

Nhưng nàng ta cũng không nói chuyện này cho phụ thân mẫu thân và ca ca biết, tâm tư của phụ thân đã dao động, muốn dựa vào Ngụy Niên để bấu víu Đông cung, mẫu thân cũng muốn Ngụy Niên khen ca ca trước mặt Thái tử, mà tâm tư của ca ca với Ngụy Niên vốn đã không trong sáng. Nàng ta không muốn giữ lại mạng sống cho Tề Vân Hàm và Ngụy Niên dù chỉ một khắc, để tránh xảy ra biến cố, không bằng đợi sau khi chuyện này thành công rồi nói cũng không muộn.

Mẫu nữ hai người ra khỏi lều, Ngụy Ngưng lập tức tìm cớ rời đi.

Đương nhiên bọn họ sẽ không hành động vào hôm nay, nàng ta chỉ đi gặp Tề Vân Hàm.

Nàng ta đã hẹn gặp Tề Vân Hàm từ trước khi tới đây, vậy nên lúc nàng ta đi qua, Tề Vân Hàm c*̃ng đang đi về hướng bên này, nhìn nữ tử tôn quý hơn người, không buồn không lo ở xa kia, Ngụy Ngưng không cam lòng, nỗi hận trong lòng càng dày đặc.

Thật ra, so với kẻ chỉ bị lợi dụng là Ngụy Niên, nàng ta càng muốn Tề Vân Hàm chết hơn.

Nàng ấy còn sống một ngày, nàng ta sẽ không được giải thoát.

"Ngưng Nhi."

Tề Vân Hàm hoàn toàn không biết người nàng ấy coi là bạn tốt lại là kẻ lòng dạ rắn rết, muốn đẩy nàng ấy vào chỗ chết đến mức nào, rất vui vẻ vẫy tay với Ngụy Ngưng.

Ngụy Ngưng cười đáp lại, đi về phía nàng ấy.

Chỉ cần chờ một ngày, nàng ta sẽ không cần nhịn nữa.

Chỉ cần đợi thêm một ngày, trên đời này sẽ không còn Tề Vân Hàm.

"A Vân."

Ngụy Ngưng tới gần Tề Vân Hàm, cười nói: "Đây là lần đầu tiên ta tới nơi này, lần trước nghe A Vân nói gần bên này có một mảnh rừng trúc? Chúng ta đi dạo một chút được không?"

Tất nhiên là Tề Vân Hàm đồng ý: "Được chứ, là ở đằng kia."

Dứt lời, hai người vui vẻ dắt tay nhau đi về hướng rừng trúc.

Một bên khác, Ngụy Niên và Phong Thập Bát đã đi đến bìa rừng.

Mặc dù nơi này đã rời xa ánh lửa, chỉ treo đèn lồng nên tối hơn rất nhiều, nhưng cứ cách vài bước là có một thị vệ canh gác, vả lại còn có Phong Thập Bát đi theo bên cạnh, Ngụy Niên c*̃ng không sợ hãi. Nàng còn cảm thấy nơi này rất yên tĩnh, rời xa những người Ngụy gia, nàng cảm thấy tinh thần sảng khoái.

"Cô nương, tin tức kia thật sự hữu dụng à?"

Phong Thập Bát còn canh cánh trong lòng việc hôm đó không đuổi kịp người tới gặp Ngụy Ngưng.

Mặc dù Thái tử rất khoan dung với người bên cạnh, nhưng chỉ cần nhiệm vụ được giao xuống thì không đạt mục đích thề không bỏ qua, đây là quy tắc đã khắc vào trong máu thịt của ám vệ.

Ngụy Niên thấy nàng ấy vẫn khó chịu, bèn dừng bước, chân thành nói: "Đúng, rất hữu dụng."

"Mấy ngày nay còn phải nhờ Thập Bát bảo vệ an toàn cho ta."

Hai mắt Phong Thập Bát sáng lên: "Vậy thì tốt rồi, cô nương yên tâm, mấy ngày nay nhất định ta sẽ theo sát cô nương không rời một tấc, đảm bảo không ai có thể làm hại cô nương."

Ngụy Niên cười cười: "Vậy thì cảm ơn... Ưm"

Một bóng người nhanh chóng lướt đến, Ngụy Niên còn chưa nói xong đã bị người tới che miệng, ngay sau đó cơ thể nàng bay lên, tiếng gió gào thét bên tai.

Ngụy Niên hoảng sợ nhìn Phong Thập Bát cách nàng càng ngày càng xa.

Khi Phong Thập Bát nhận thấy được có người tiếp cận thì trong mắt đã chứa đầy sát khí, dồn sức chờ ra tay, nhưng sau khi thấy rõ người tới thì sát ý nháy mắt tan hết, tiếp đó chậm rãi buông bàn tay đã sờ đến ám khí xuống, hơi mất tự nhiên xoa mũi, trong số những người nàng ấy đảm bảo không bao gồm vị điện hạ nào đấy.

Sau đó, nàng ấy nhìn về phía mấy thị vệ đứng gần đó, tất cả đều đã trợn mắt há hốc mồm.

Bốn cặp mắt nhìn nhau, ai nấy cảm xúc ngổn ngang.

Phong Thập Bát: Sao điện hạ không nói trước tiếng nào đã bắt cô nương đi rồi, cho nên hiện tại, nàng ấy làm nha hoàn của cô nương, hẳn nên có phản ứng gì?

Thị vệ một: Hình như người vừa rồi là Thái tử điện hạ!

Thị vệ hai: Không phải hình như, chính là ngài ấy!

Thị vệ ba: Điện hạ xuất hiện lúc nào? Bắt cô nương người ta làm gì? Đây là cô nương nhà ai? Nha hoàn của người ta còn đang ở đây, bây giờ nên làm gì?

Thị vệ hai: Nếu là nha hoàn làm ẫm ĩ thì nên làm thế nào? Nếu truyền ra tin điện hạ bắt cô nương nhà người ta vào trong rừng tối tăm giơ tay không thấy được năm ngón, nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn!

Thị vệ một: Chi bằng chúng ta đánh ngất xỉu nha hoàn trước, để tránh làm lớn chuyện, chờ điện hạ quay về rồi quyết định.

Phong Thập Bát nhìn xem mấy tên thị vệ ngo ngoe rục rịch, nàng ấy yên lặng lấy một tấm lệnh bài từ bên hông rồi để lộ ra.

Chỉ bằng mấy con gà con này mà muốn động tới nàng ấy?

Thôi, để tránh làm lớn chuyện ảnh hưởng tới danh dự của cô nương, không so đo với bọn họ.

Về phần danh dự của điện hạ thì không quan trọng lắm, điện hạ sớm đã không có danh tiếng gì đáng nói.

Những thị vệ này thuộc Thị vệ tư trong cung, đương nhiên là không nhận ra ám vệ của Thái tử, nhưng họ nhận ra lệnh bài của Đông cung, trông thấy lệnh bài lóe lên trong bóng tối lờ mờ, mấy người lập tức bỏ suy nghĩ muốn ra tay, gật đầu ra hiệu cho nhau, sau đó đều thu hồi ánh mắt.

Sau đó, bọn họ tự nhận là kín đáo, không hẹn mà cùng nhìn vào trong rừng.

Thị vệ một: Ai nói điện hạ không gần nữ sắc, không phải rất biết cách chơi đây à?

Thị vệ hai: Đó là cô nương ai nhà thế?

Thị vệ ba: Ta có một suy nghĩ to gan, không biết các ngươi có từng nghe thấy tin đồn nổi lên khoảng thời gian trước không?

Phong Thập Bát xoa bóp ấn đường, đến gần mấy người, thấp giọng nói: "Không cần mắt nữa à?"

Đám thị vệ lập tức nhìn thẳng phía trước.

Tựa như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trong khu rừng đen tối giơ tay không thấy rõ năm ngón.

Ngụy Niên mới vừa chạm chân xuống đất, người đã bị đẩy dựa vào thân cây, ngay sau đó là nụ hôn với khí thế hung hãn, có thể gọi là tàn bạo.

Hai bàn tay đang giữ chặt eo nàng nóng bỏng đến mức khiến toàn bộ đầu óc nàng choáng váng, không có một khe hở nào cho nàng chống cự, chỉ có thể mặc cho người này cướp đoạt, muốn làm gì thì làm.

Đương nhiên, nàng c*̃ng chưa từng chống cự.

Bởi vì lúc nàng bị che miệng, nàng đã ngửi thấy mùi Long Tiên Hương quen thuộc kia.

Người dám không kiêng nể gì mà làm ra hành động điên cuồng như vậy ngay trước mặt thị vệ, nàng không cần nghĩ cũng biết là ai.

Vả lại từ đầu tới cuối Phong Thập Bát đều không ra tay.

Ngụy Niên thầm ‘xì’ một tiếng.

Không phải nàng ấy nói đảm bảo không ai làm hại được nàng à?

"Tập trung nào."

Giọng nói trầm khàn của nam nhân truyền đến trong bóng đêm, mang theo mùi rượu thơm nồng.

Ngụy Niên không khỏi oán trách trong lòng, dù sao cũng là mặc hắn tùy ý cướp đoạt, nàng có tập trung hay không thì khác nhau chỗ nào.

Trên môi truyền đến cảm giác nhoi nhói, Ngụy Niên khẽ kêu đau.

Hắn là chó à!? Sao lại cắn người chứ?!

"Ngươi không nhớ Cô?" Nam nhân buông nàng ra trong một thoáng.

Ngụy Niên: "..."

Dạo này nàng không có gì muốn lợi dụng hắn, nhớ hắn làm gì?

"Trả lời!"

Ngụy Niên bị ép gật đầu trong bóng đêm.

"Thế tại sao không đáp lại?"

Ngụy Niên tức tới nghiến răng.

Sao nàng phải đáp lại?

Vả lại hắn vừa đến đã hùng hổ như vậy, có cho nàng cơ hội đáp lại à?

Xung quanh chìm vào yên tĩnh.

Trong rừng thực sự quá tối, Ngụy Niên không thấy rõ vẻ mặt của hắn, bỗng cảm thấy thật ra cũng không sợ hãi đến vậy, bướng bỉnh giận dỗi không nói lời nào.

Mấy giây sau, ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua môi nàng: "Nhanh lên."

Ngụy Niên: "..."

Nàng đang giận dỗi, hắn lại đang đợi nàng hôn hắn.

Bình Luận (0)
Comment