Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 53

Cơn giận trong lòng bỗng tan biến, thay vào đó là bất đắc dĩ và mệt mỏi.

Mắt thấy ngón tay đang trằn trọc trên môi nàng càng thêm làm càn, Ngụy Niên đành phải nhón mũi chân lên.

Nhưng nàng không nhìn rõ, chỉ dựa vào cảm giác nhón chân, cho nên lúc chạm tới bộ phận nhô lên kia, nàng không khỏi ngẩn người.

Nàng có thể cảm giác được một khắc này cơ thể người đang ôm lấy nàng cũng cứng lại.

Sau một hồi yên tĩnh khó tả, chỗ đó khẽ nhúc nhích.

Ngụy Niên kinh hãi muốn lùi về sau, lại bị hắn đè lại.

"Ngươi rành ghê nhỉ?"

Ngụy Niên: "..."

Nàng không cố ý!

Nàng không nhìn thấy gì cả!

"Tiếp tục." Giọng của nam nhân càng thêm khàn, chứa đầy d*c v*ng không thể che giấu.

Cảm giác tê dại tràn qua toàn thân Ngụy Niên, một khắc này, bản năng chiến thắng lý trí, nàng nhẹ nhàng hôn lên yết hầu đang nhấp nhô của hắn, sau đó chạm vào cằm hắn, lại hướng lên, mới là cánh môi ấm áp.

Trong nháy mắt hai đôi môi chạm nhau, hơi thở của hai người đều nặng hơn.

Kế tiếp thuận theo tự nhiên rồi chuyện dần trở nên hơi mất khống chế.

Chờ Ngụy Niên hơi tỉnh táo lại, vạt áo của nàng đã tuột xuống bờ vai, nhưng hơi lạnh mà gió đêm mang tới cũng không thể đuổi đi h*m m**n không tính là xa lạ kia.

Trong chớp mắt đó, cuối cùng Ngụy Niên cũng rõ ràng ý thức được, nàng chưa từng bài xích người này, thậm chí, mỗi lần tựa vào lòng hắn, nàng đều theo bản năng cảm thấy khát vọng.

Tại sao chứ?

Ngụy Niên không nhịn được bắt đầu suy nghĩ.

Bởi vì khuôn mặt không gì có thể sánh bằng của hắn? Hay là vì dáng người hắn rất đẹp?

Hoặc là, ở phương diện này hắn có thiên phú hơn người?

"Niên Niên."

Vành tai bị cắn, hơi nóng ướt át lập tức lan ra toàn thân, sự tỉnh táo ngắn ngủi của Ngụy Niên lại bị chôn vùi dễ như trở bàn tay.

Nàng vô thức nghiêng đầu, chủ động hôn lên môi hắn.

Sau đó lại là một hồi triền miên càng lúc càng nóng bỏng.

Trong rừng trống trải, lại không có một ai, c*̃ng không có lấy một tia sáng, tiếng ngâm khẽ thỉnh thoảng truyền đến có vẻ vô cùng mê người.

Chử Yến vốn không định làm gì nhiều.

Gần đây hắn bị chuyện trên triều đình quấn thân, không rảnh tới gặp nàng, trong lòng càng thêm khó nhịn.

Nếu không phải vì ngại ảnh hưởng tới danh tiết của nàng thì hắn đã bắt người lên loan giá của mình từ lúc còn đang trên đường rồi.

Khó khăn lắm mới nhịn được đến nơi này, lại bị phụ hoàng giữ lại uống rất nhiều rượu với thần tử, ngay khi hắn sắp không kìm nén được cảm xúc tàn bạo trong lòng, phụ hoàng mới thả hắn đi, hắn lập tức tìm một chỗ yên tĩnh hóng mát, xua tan mùi rượu.

Có ai ngờ mùi rượu trên người hắn còn chưa tan hết, nàng đã va vào tầm mắt của hắn.

Thấy người mà mình mong nhớ nhiều ngày đang gần ngay trước mắt, hắn nào có thể nhịn được nữa, lập tức bắt người đi.

Hắn thật sự không muốn làm thêm gì nhiều.

Hắn chỉ muốn ôm lấy nàng, hôn môi nàng, nhưng tình cảnh này, quả thực khiến cho người ta khó mà kìm lòng nổi.

Nhưng cũng may, lý trí của hắn vẫn còn tồn tại, sẽ không thật sự khi nàng vẫn không danh không phận mà đã ‘muốn’ nàng ở ngay ngoài trời thế này.

Làm vậy quá thiệt thòi cho nàng.

Chẳng qua, đợi sau khi thành hôn, cũng không phải là không thể thử một lần.

Dù sao thì hiện tại chưa phải lúc.

Chử Yến vất vả lắm mới đè được cảm xúc xao động này xuống, ý đồ kết thúc nụ hôn triền miên này, nhưng nàng lại chủ động xông tới.

Khả năng tự kiềm chế của hắn có mạnh hơn nữa c*̃ng không chống đỡ được.

Mãi đến khi dưới lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại nhẵn mịn Chử Yến mới tìm về một chút lý trí.

Hắn ôm lấy nàng, sau khi ổn định hơi thở thì nhẹ nhàng kéo y phục của nàng lên, im lặng sửa sang lại cho nàng.

Dường như nữ tử xấu hổ không có mặt mũi gặp người, không chịu ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực hắn.

Chử Yến cười khẽ, dứt khoát ôm nàng ngồi dựa vào thân cây.

Cảm nhận được sự lạnh lẽo và cứng rắn của mặt đất, Chử Yến kéo người qua để nàng ngồi trên đùi mình.

Ngụy Niên vẫn vùi đầu vào ngực hắn.

Nàng thật sự xấu hổ không dám gặp người.

Hắn lại còn cười nàng.

Nếu như là ở kiếp trước, đừng nói là hôn môi với nam tử ở trong rừng sâu giữa đêm hôm, e là chỉ đụng chạm ngoại nam một cái đã đủ để nàng xấu hổ đóng cửa không ra khỏi phòng, bây giờ, nàng lại rúc vào trong lòng nam nhân, dường như quan hệ giữa cả hai vô cùng thân mật khăng khít.

Mặc dù đây cũng không phải là ý nguyện của nàng, nhưng không thể phủ nhận rằng nàng đã không từ chối.

Đúng ra mà nói, là nàng không từ chối được, không chỉ là vì thân phận của đối phương, cũng bởi vì, dường như nàng không thể từ chối người này.

Mỗi một lần, hắn đều có thể trêu chọc nàng đến mức đánh mất toàn bộ lý trí!

Ngụy Niên ngửi mùi Long Tiên Hương quen thuộc, thầm nghĩ, thời gian một năm mau trôi qua đi.

Sau đó nàng sẽ không cần gặp lại hắn, cũng sẽ không mất khống chế.

Gió khẽ phả vào mặt, kèm theo mùi cỏ xanh.

Ngụy Niên chậm rãi mở mắt ra.

Nàng không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ đang dán bên tai, nhiệt độ nóng hổi trên gò má hồi lâu không hạ xuống.

"Vừa rồi ngươi không sợ?"

Một bàn tay đặt lên đầu nàng, nhẹ nhàng v**t v*.

Ngụy Niên lắc đầu mà chưa kịp suy nghĩ: "Ta biết là điện hạ."

Cho nên sợ cũng vô dụng.

Mà rơi vào trong tai Chử Yến lại thành, biết là điện hạ, cho nên không sợ.

Khóe môi hắn chậm rãi nhếch lên, động tác càng thêm dịu dàng, giống như đang vuốt lông cho một con mèo.

"Biết bằng cách nào?"

Ngụy Niên lặng lẽ trợn mắt một cái trong bóng đêm: "... Điện hạ xông hương."

Mùi Long Tiên Hương nồng đậm như vậy, ai không ngửi thấy.

Chử Yến ồ một tiếng, ôm nàng nhắm mắt lại.

Trong bóng đêm yên tĩnh, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, khiến cho người ta không khỏi sinh ra chút lười nhác, muốn mặc kệ tất cả.

"Cuộc đi săn ngày mai, ngươi muốn đi không?"

Ngụy Niên ngẫm nghĩ, đáp: "Thần nữ không rành lắm."

Nàng mới chỉ học cưỡi ngựa bắn tên một ngày, tuy nói có lẽ những gì học được vào ngày đó có thể đủ để nàng ôn tập rất nhiều ngày, nhưng nàng vẫn hơi khiếp đảm.

Vậy là có muốn.

Chử Yến mở năm ngón tay ra, luồn vào mái tóc nàng rồi nhẹ nhàng vuốt xuống.

"Ngày mai ta nhường Tiểu Phong cho ngươi."

Ngụy Niên sững sờ, khẽ ngẩng đầu: "Thế còn điện hạ?"

Chử Yến bình thản nói: "Không có con ngựa nào dám cáu kỉnh trước mặt Cô."

Ngụy Niên yên lặng cúi đầu.

"Ngoài người của Cô, không ai nhận ra nó." Chử Yến lại nói: "Về phần con mồi... Ngươi coi như luyện tập, không bắn trúng cũng không sao, đến lúc đó Cô đưa vài con cho ngươi."

Ngụy Niên lại không nhịn được ngẩng đầu lên.

Sao nàng lại cảm thấy… Hình như hôm nay Thái tử vô cùng... dịu dàng?

"Làm sao?"

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Ngụy Niên, Chử Yến mở mắt ra, hơi cúi đầu, hỏi với giọng lười biếng.

Hai gò má Ngụy Niên nóng lên, vội vàng cúi đầu xuống: "Không có gì."

Nàng càng ngày càng không có tiền đồ, không phải chỉ là giọng dịu dàng hơn một chút thôi à? Có gì đáng để đỏ mặt tim đập nhanh.

Nhưng không thể không thừa nhận, từ khi quen biết đến nay đây là lần hai người bọn họ ở cạnh nhau hòa hợp nhất, thậm chí còn có vài phần kiều diễm và dịu dàng ấm áp khó diễn tả thành lời.

Tiếng côn trùng kêu khẽ thoảng qua tai theo gió nhẹ, trong lòng không hiểu sao cũng quay về yên tĩnh.

Một lúc lâu sau đó hai người đều không nói gì nữa.

Ngụy Niên c*̃ng một mực rúc vào trong lòng hắn, nhắm mắt lại hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có.

Không biết qua bao lâu, Chử Yến mới đột nhiên nói: "Đệ đệ của ngươi vào Hàn Lâm, huynh trưởng của ngươi sẽ thế vào chỗ trống của Lễ bộ."

Ngụy Niên mở mắt, nhất thời ngẩn người.

Hắn nhắc tới chuyện triều chính với nàng làm gì.

"Cô nghe nói, ngươi để ý ngũ công tử hơn huynh trưởng?"

Bên cạnh có một thám tử không thèm che giấu thân phận, đương nhiên Ngụy Niên biết hắn nghe ai nói.

Nàng ngẫm nghĩ, không phủ nhận, nói khẽ: "Huynh trưởng bất công, đệ đệ đối xử với thần nữ thật lòng."

Chử Yến ồ một tiếng, lại quay về yên tĩnh.

Ngụy Niên mấp máy môi, đôi mắt ánh lên một tia sáng lạ, sau một lúc lâu nàng nhúc nhích, nâng tay ôm lấy eo Thái tử, ngẩng đầu khẽ nói: "Điện hạ, huynh trưởng thiên vị tam muội muội."

Chử Yến mở mắt: "Hử?"

"Từ nhỏ đến lớn đều là như thế." Ngụy Niên tủi thân nói: "Nhìn thì có vẻ huynh trưởng để ý thần nữ, nhưng chỉ cần thần nữ có xung đột với tam muội muội, hắn đều sẽ vứt bỏ thần nữ."

Không phải Ngụy Văn Hồng và Kiều thị hy vọng nàng thổi gió bên gối à? Vậy thì nàng thử xem.

Mặc dù hình như hiện tại cũng không thể coi là gió bên gối.

Trong mắt Chử Yến toát ra ý cười: "Cho nên, ngươi muốn mê hoặc Cô hạ chức huynh trưởng ngươi, hay là thăng chức cho đệ đệ ngươi?"

Ngụy Niên bị hắn nói toạc ý đồ, mặt đỏ lên, nhưng nàng ỷ vào đêm tối nhìn không rõ, tiếp tục nói: "Hiện tại ngũ đệ còn nhỏ, nhưng qua mấy năm nữa chắc chắn sẽ lợi hại hơn huynh trưởng."

Chử Yến không nhịn được nhéo má nàng.

"Sao ngươi lại vô dụng thế, ngay cả muội muội cũng không đấu nổi?"

Không biết tại sao, Ngụy Niên cảm thấy mặc dù lời này của hắn giống như đang trào phúng, nhưng nghe lại giống như ẩn chứa chút cưng chiều, một suy nghĩ chợt nảy lên, nàng đánh bạo vùi mặt vào cổ Chử Yến, nói khẽ: "Cho nên không phải thần nữ đang đến nhờ điện hạ che chở đây à?"

Chử Yến rất hưởng thụ hành động lấy lòng của nàng, phát ra tiếng cười trầm thấp nhưng lại không mở miệng.

Ngụy Niên khẽ cắn môi, tủi thân nói: "Thần nữ rất không thích ánh mắt huynh trưởng nhìn thần nữ."

Nụ cười trên mặt Chử Yến đọng lại, qua một hồi lâu mới trầm giọng nói: "Ánh mắt gì?"

Hóa ra cách này có tác dụng à…

Ngụy Niên lặng lẽ cười, thấp giọng nói: "Hơi giống điện hạ, nhưng lại không giống lắm."

Vừa mới nói xong, nàng lập tức cảm thấy cánh tay bên hông bỗng nhiên siết lại.

Nàng bỗng ý thức được điều gì đó, vội nói: "Nhưng thần nữ thích ánh mắt của điện hạ."

Chử Yến cũng không để ý cái này, có điều nghe nàng bổ sung câu này thì trong lòng vẫn rất thoải mái.

Bản thân hắn rất rõ ràng ánh mắt hắn nhìn nàng là không trong sáng, đó là h*m m**n giữa nam và nữ, nếu như ánh mắt Ngụy Hằng nhìn nàng giống như hắn, vậy thì lại là chuyện khác!

Có d*c v*ng với muội muội ruột, có khác gì súc sinh?

"Bắt đầu từ bao giờ?"

Nếu nói bắt đầu từ bao giờ thì Ngụy Niên không nhớ rõ, có lẽ là từ thời điểm biết thân phận của nàng thì Ngụy Hằng đã có suy nghĩ khác.

"Thần nữ không nhớ rõ, cảm giác đã khá lâu rồi." Ngụy Niên hơi buồn bực nói: "Hắn là huynh trưởng ruột thịt cùng một mẫu thân đẻ ra của thần nữ, thân thiết với thần nữ một chút cũng bình thường. Nhưng có đôi khi hắn tới gần thần nữ, thần nữ luôn cảm thấy rất mất tự nhiên, thần nữ cũng không biết tại sao."

Chử Yến ôm chặt lấy nàng, qua rất lâu mới nói đầy hàm súc: "Cô biết."

Ngụy Niên không rõ hắn nói ‘biết’ là có ý gì, nếu là ngày trước nàng tuyệt đối không dám được đằng chân lân đằng đầu, nhưng có lẽ là bầu không khí lúc này quá tốt, nàng không nhịn được hỏi hắn: "Thần nữ có mê hoặc thành công không?"

Biểu cảm u ám trên mặt Chử Yến tan đi một chút, hắn lại nhéo mặt nàng một cái, mới nói: "Triều đình thiếu người, trước mắt không thể điều động, nhưng nếu là thật... Hắn ta cũng chỉ có thể làm tới vị trí này."

Cho dù không phải thật sự, nàng đều đã tìm hắn mách, cho dù làm việc thiên vị, hắn c*̃ng sẽ không trọng dụng Ngụy Hằng nữa.

"Về phần ngũ đệ của ngươi, nếu như hắn thật sự có bản lĩnh..." Chử Yến nâng cằm Ngụy Niên lên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi nàng một cái: "Cô tiếc tài, sẽ có một vị trí cho hắn."

Ngụy Niên rất hài lòng với kết quả này!

Nàng không nhịn được đáp lại nụ hôn của hắn: "Cảm ơn điện hạ."

Nàng đột nhiên cảm thấy, hình như hắn cũng rất dễ dỗ.

Chử Yến hơi bất mãn kéo người lại "Còn chưa đủ."

Sau một hồi thân mật, Chử Yến mới thỏa mãn thả người: "Giờ này ngày mai Cô lại tới tìm ngươi."

Ngụy Niên: "..."

Loại chuyện này có một lần là đủ rồi, sao còn tới nữa!

Có điều rõ ràng là giọng điệu của Thái tử rất thản nhiên, không cho nàng cơ hội từ chối.

Nàng chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.

Không còn sớm nữa, Chử Yến sửa sang lại y phục cho nàng ổn thỏa, mới dẫn người ra khỏi rừng.

Trước mặt Thái tử, thị vệ đều cúi gằm mặt, không dám nhìn ngang liếc dọc.

Nhưng Ngụy Niên quá xấu hổ, cúi thấp đầu nhanh chóng dẫn Phong Thập Bát đi.

Sau khi bóng hình nàng biến mất, Chử Yến mới nhìn về phía mấy thị vệ, thản nhiên nói: "Các ngươi đã nhìn thấy gì?"

"Thuộc hạ không nhìn thấy gì cả."

Chử Yến hài lòng vung tay áo rời đi.

Quay về lều, Chử Yến sai người đi gọi Tống Hoài.

Thị vệ lại nói: "Tống đại nhân còn chưa về ạ."

Chử Yến nghe vậy thì sửng sốt, loại trường hợp này y làm Thống lĩnh thị vệ không ở tại chỗ chờ lệnh mà chạy đi đâu?

"Có cần thủ hạ đi tìm không ạ?"

Thị vệ thấy vẻ mặt bất ngờ của hắn thì hỏi.

Chử Yến xua tay: "Không cần, chờ y về bảo y tới gặp Cô."

Nửa canh giờ sau Tống Hoài mới trở về.

"Điện hạ."

Chử Yến nhìn chằm chằm y hồi lâu, sau khi thoáng liếc thấy lòng bàn chân y dính lá trúc, trong lòng đã có đáp án, không hỏi ý y nữa, chỉ nói: "Phái người điều tra Ngụy Hằng."

Tống Hoài khẽ giật mình, sau đó nhanh chóng nhớ ra cái tên này: "Con trai trưởng của Ngụy thị lang?"

"Ừ."

Tống Hoài thật sự không biết nhiều về Ngụy Hằng.

Lần gần đây nhất bọn họ gặp nhau chính là lần hắn ta đến biệt viện Hương Sơn, y đánh đuổi hắn ta ra ngoài.

"Thần đã rõ."

Chử Yến: "Tập trung điều tra đạo đức cá nhân."

Tuy Tống Hoài không hiểu lắm, nhưng vẫn cung kính đồng ý.

Ngay khi Tống Hoài cáo lui muốn rời khỏi, Chử Yến gọi y lại, muốn nói lại thôi một hồi, cuối cùng vẫn không nói gì, xua tay: "Đi đi."

Tống Hoài cụp mắt, cung kính lui ra.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Niên Niên: Hôm nay Thái tử dịu dàng quá a a a a a…

Tác giả: Quên anh sói anh xác rồi à?

Niên Niên: ...

Bình Luận (0)
Comment