Thời gian đi săn là một ngày rưỡi, chiều ngày hôm sau về thành.
Lấy buổi trưa ngày hôm sau làm hạn cuối, người nhiều con mồi nhất sẽ nhận được phần thưởng của Thánh thượng và một thánh ân.
Cám dỗ này quả thực lớn lao, huống chi dù chẳng vì những lợi ích ấy, việc có thể xuất hiện trước mặt Thánh Thượng cũng là cơ hội hiếm có khó tìm. Các thần tử đều kích động, rất nhiều con cháu quan lại trẻ tuổi ngay khi Thánh thượng mới tuyên bố xong đã thúc ngựa vọt vào trong rừng.
Thánh thượng thấy vậy thì cực kỳ vui mừng, nói không hổ là thế hệ trẻ tuổi phấn chấn, khí phách hăng hái của Bắc Lãng.
Ngụy Niên tự nhận là khả năng cưỡi ngựa không tốt, không muốn gây chú ý, chờ một lúc lâu mới đi theo sau một đám quý nữ vào rừng.
Nàng cưỡi con ngựa Tiểu Phong của Thái tử, lúc đi chuồng ngựa chọn ngựa có người dắt tới cho nàng, không biết Tiểu Phong đã bị Thái tử đã cảnh cáo hay là còn nhớ rõ một màn kinh hồn trên vách đá lần trước, tính tình vô cùng dịu ngoan.
Nỗi sợ hãi ban đầu của Ngụy Niên cũng chậm rãi tiêu tan.
Chạy vào trong rừng, các quý nữ nhanh chóng tản ra, nhưng vì an toàn nên đa số đều là kết bạn thành từng tốp mà đi.
Ngụy Niên không quen biết nhiều quý nữ, càng không thân với ai, có hai vị quý nữ thấy nàng đi một mình, có lòng tốt mời nàng đi cùng, dĩ nhiên Ngụy Niên không từ chối.
Ba người cùng nhau đi vào sâu trong rừng.
Bất kể là y phục hay ngựa của hai vị quý nữ đều là hàng thượng đẳng, cộng thêm khí chất cao quý toát ra do được bồi dưỡng nhiều năm, Ngụy Niên phỏng đoán, không phải nữ nhi của quan lớn cũng là xuất thân công hầu.
Quả nhiên, đúng như nàng đoán, cô nương lớn tuổi hơn, trên người ẩn chứa phong độ trí thức, là trưởng tôn nữ dòng chính của Bùi đại nhân, tên là Bùi Lạc Thanh, cũng là tỷ tỷ ruột của Giải Nguyên Bùi Lạc An.
Một cô nương khác tính tình cởi mở thích cười là Tô Vãn Đường đích ấu nữ của ái tướng dưới trướng Lãng Vương - Trấn quân Đại tướng quân Tô Mục.
Cố Dung Cẩm và Bùi Lạc An là bạn tốt, quan hệ giữa Tô đại tướng quân và Lãng Vương vô cùng thân thiết, cộng thêm trong lòng Ngụy Niên vốn đã có thiện cảm với hai người kia, sau khi có thêm mối quan hệ này thì càng muốn kết giao với họ.
Ngược lại là sau khi hai người biết thân phận của Ngụy Niên thì sắc mặt đều hơi kỳ lạ, trong mắt Tô Vãn Đường hiện lên một thứ ánh sáng nào đó, mấy lần muốn mở miệng đều bị Bùi Lạc Thanh ngăn lại.
Ngụy Niên nhìn thấy hết tương tác giữa hai người, đợi sau khi đến một chỗ trống trải thì cười nói với họ: "Nếu Tô cô nương có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi.”
Lúc này Tô Vãn Đường mới không nhịn được nói: "Ngụy nhị cô nương, tin đồn giữa ngươi và Thái tử điện hạ thời gian trước là thật à?"
Bùi Lạc Thanh không kịp ngăn cản, đành phải áy náy nhìn về phía Ngụy Niên: "Xin lỗi Ngụy cô nương, Vãn Đường là người thẳng tính, không có ý mạo phạm cô nương."
"Ta hiểu, không sao." Ngụy Niên đã đoán được từ trước sẽ là vấn đề này, mặt không đổi sắc nói: "Việc này nửa thật nửa giả, Thái tử điện hạ cứu ta là thật, về phần chuyện khác..."
Trong đầu Ngụy Niên đột nhiên hiện lên cảnh gắn bó thắm thiết với Thái tử trong rừng tối hôm qua, vành tai nàng không kìm được ửng hồng, mi mắt khẽ rung: "Hơi khác so với lời đồn."
Câu trả lời như có như không, hiển nhiên Tô Vãn Đường không hài lòng lắm, muốn tiếp tục truy hỏi, lại bị Bùi Lạc Thanh ngăn cản: "Có một số việc chính là như vậy, tam sao thất bản, có chút sai lệch cũng hợp tình hợp lý."
"Đúng rồi, vừa rồi Ngụy cô nương bắn mấy tên không trúng, ngày thường ít cưỡi ngựa bắn tên à?"
Nàng ấy vừa nói, vừa lắc đầu với Tô Vãn Đường, tuy người sau không tình nguyện lắm, nhưng nhìn ra được Tô Vãn Đường rất nghe lời nàng ấy, quả nhiên không hỏi chuyện có liên quan tới Đông cung nữa.
Hiển nhiên Ngụy Niên biết nàng ấy đang giải vây cho mình, bèn nói theo: "Ừm, ta rất ít tham dự những dịp như này."
Bùi Lạc Thanh nghe vậy thì nhìn về phía Tô Vãn Đường: "Vãn Đường cưỡi ngựa bắn tên rất tốt, nếu Ngụy cô nương không ngại, có thể so tài với Vãn Đường."
Nói là so tài, chi bằng nói là xin chỉ giáo.
Bởi vậy có thể thấy được, Bùi Lạc Thanh là một cô nương rất hiền lành.
Ngụy Niên cảm kích gật đầu với Bùi Lạc Thanh tỏ ý cảm ơn, sau đó nhìn sang Tô Vãn Đường: "Nếu được Tô cô nương chỉ giáo, ta cầu còn không được."
"Ngụy cô nương khách khí, dù sao chúng ta cũng chỉ đến góp đủ số, coi như là luyện tập." Tô Vãn Đường và Bùi Lạc Thanh cực kỳ thân thiết, lời Bùi Lạc Thanh nói, nàng ấy gần như sẽ không từ chối.
Nửa canh giờ kế tiếp, Tô Vãn Đường nghiêm túc và tập trung dạy Ngụy Niên kéo cung bắn tên.
Điều khiến Ngụy Niên cảm thấy kinh ngạc là những gì nàng ấy dạy cực kỳ giống Thái tử.
Tô Vãn Đường c*̃ng khá là kinh ngạc: "Sư phụ của Ngụy cô nương là ai?"
Ngụy Niên bị nàng ấy nhìn chằm chằm, nhất thời không bịa ra được lời nói dối nào, đành phải nói thật: "Điện hạ từng dạy ta một chút."
Tô Vãn Đường hiểu rõ gật đầu: "Thì ra là thế, ta còn đang nói sao lại giống cách huấn luyện của quân Lãng thế, Ngụy cô nương đã được dạy phương pháp và các điểm cần chú ý, chỉ là nếu xét nét hơn một chút thì là một vài động tác nhỏ chưa tốt và chưa đủ lực thôi, cần luyện tập chăm chỉ."
Ngụy Niên cảm kích nói lời cảm ơn, Tô Vãn Đường lập tức tiến đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng hỏi: "Thái tử điện hạ tự tay dạy ngươi?"
"Khụ khụ."
Bùi Lạc Thanh đi bên cạnh khẽ ho hai tiếng, giả vờ lườm Tô Vãn Đường một cái.
Tô Vãn Đường bẹp miệng, lùi về sau một bước.
Ngụy Niên mỉm cười, đang định mở miệng thì thấy có người tới gần.
Mấy người đồng thời nhìn lại, thấy một đôi bích nhân đang cưỡi ngựa chậm rãi đi tới.
Chính là Thẩm Lăng và Tề Vân Hàm.
Tề Vân Hàm trông thấy bọn họ thì vui mừng ra mặt, giơ roi ngựa lên nhanh chóng chạy đến, Thẩm Lăng lo lắng đuổi theo sau.
"Hàm Hàm, chậm một chút."
Tề Vân Hàm nhảy xuống ngựa chào hỏi bọn họ: "Chào Bùi tỷ tỷ, Đường Đường, Ngụy nhị cô nương."
Đám Bùi Lạc Thanh lần lượt đáp lễ.
Lúc này, Thẩm Lăng c*̃ng xuống ngựa, sau khi mấy người làm lễ xong, Tô Vãn Đường lập tức lên tiếng trêu ghẹo: "Hai người đúng là như hình với bóng."
Thẩm Lăng nho nhã cười một tiếng, ánh mắt nhìn Tề Vân Hàm đầy cưng chiều: "Hôm nay nhiều người, c*̃ng thả nhiều con mồi, ta lo cho Hàm Hàm."
Tề Vân Hàm đáp lại bằng một nụ cười xán lạn.
Cô nương lớn lên trong muôn vàn cưng chiều, từ trước đến nay không thiếu yêu thương che chở, cho dù là vị hôn phu quan tâm chu đáo như thế, nàng ấy cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, đương nhiên, nàng ấy c*̃ng không coi nhẹ đối phương, mà là thoải mái tiếp nhận sự yêu thương của vị hôn phu.
Nhưng cảnh tượng này rơi vào mắt người khác, lại là tình ý sâu đậm rõ ràng.
Tô Vãn Đường không nhịn được chậc vài tiếng, lên tiếng trêu ghẹo: "Ta nói Thẩm đại nhân nhé, hôm nay có phần thưởng lớn như vậy, ngươi c*̃ng không đi thử sức à?"
Thẩm Lăng cong môi cười một tiếng: "Có Tô gia đại công tử, ta cần gì phải bêu xấu?"
Tô đại công tử mà hắn ta nói là huynh trưởng ruột của Tô Vãn Đường, mười tuổi đã gia nhập quân doanh, vào trận chiến bốn năm trước còn từng xuất chinh cùng Tô đại tướng quân, bây giờ đã có danh vọng nhất định trong quân Lãng.
Tô Vãn Đường nghe vậy thì nâng cao cằm: "Lời này của ngươi thì không sai."
Bùi Lạc Thanh thấy nàng ấy như vậy, bất đắc dĩ cười: "Đúng đúng đúng, huynh trưởng của Vãn Đường lợi hại nhất."
Tô Vãn Đường đắc ý nhướng mày, sau đó nhẹ nhàng cọ vào người nàng ấy, nhỏ giọng nói thầm: "Thế sao Thanh tỷ tỷ không thích?"
Nàng ấy nói rất khẽ, chỉ có Bùi Lạc Thanh và Ngụy Niên ở bên cạnh nghe thấy được, nụ cười trên mặt Bùi Lạc Thanh hơi thu lại, còn Ngụy Niên thì bình tĩnh cúi đầu, coi như không nghe thấy gì.
Đúng vào lúc này, lần nữa có động tĩnh truyền đến.
Mọi người quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người tới thì đều giật mình.
Ngụy Niên có thể nói là kinh ngạc hơn mọi người.
Nàng nhìn về phía người đang cưỡi ngựa đi bên cạnh Ngụy Ngưng, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Người kia vẫn hào hoa phong nhã, nhưng hơi có khác biệt so với lần gặp trước, sắc mặt lạnh nhạt hơn một chút, vẻ mặt cũng không dịu dàng như lúc đó.
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là sao hắn lại đi cùng Ngụy Ngưng!
Ngoại trừ Ngụy Niên, sắc mặt Bùi Lạc Thanh và Tô Vãn Đường c*̃ng nháy mắt thay đổi.
Tô Vãn Đường giận đến mặt đỏ bừng, trong đó xen lẫn một chút khổ sở, thậm chí nàng ấy còn không nhịn được muốn xông lên, nhưng lại bị Bùi Lạc Thanh kéo lại.
Hai người kia cũng nhìn thấy bọn họ, giơ roi đánh ngựa tới.
Bùi Lạc Thanh hơi nhíu mày bước lên đón: "A đệ."
Người đi cùng Ngụy Ngưng là Bùi Lạc An.
Bùi Lạc An nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt tỷ tỷ, vẻ mặt lạnh nhạt giải thích: "Ta gặp phải Ngụy tam cô nương trên đường đi, đồng hành một đoạn ngắn."
Lúc này Ngụy Ngưng c*̃ng xuống ngựa, nàng ta lễ phép uốn gối, xem như đã làm lễ gặp mặt với những người khác.
Nàng ta đã quen với việc nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện, thấy sắc mặt mọi người đều thay đổi thì vội vàng giải thích: "Vừa rồi ta và bạn bè lạc nhau, bị con mồi tập kích, là Bùi công tử ra tay cứu giúp, mới có thể bình an vô sự, cảm ơn Bùi công tử."
Một người vẻ mặt lạnh nhạt, một người thản nhiên, nhìn đúng là không giống có gì với nhau.
Nhưng sắc mặt Tô Vãn Đường vẫn khó coi, chẳng qua ngại ở đây nhiều người nên nàng ấy mới nhịn không lên tiếng.
Sau khi Bùi Lạc An nhìn thấy Ngụy Niên, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng gật đầu với nàng, Ngụy Niên cũng uốn gối đáp lễ.
Tô Vãn Đường nhíu mày, khẽ đẩy Ngụy Niên: "Ngươi và Bùi đại ca biết nhau à?"
Cơn ghen của tiểu cô nương đã sắp xông lên tận trời, Ngụy Niên vội vàng nhỏ giọng trả lời: "Chỉ gặp qua một lần ở Tề gia, không quen."
Lúc này Tô Vãn Đường mới bỏ qua.
Một bên khác, Thẩm Lăng và Bùi Lạc An cũng làm lễ với nhau, hai người nhẹ giọng trò chuyện gì đó.
Ngụy Ngưng và Tề Vân Hàm c*̃ng nhỏ giọng nói chuyện.
Cả đám người chia thành vài nhóm nói chuyện phiếm, khoảng nửa khắc sau, mọi người cũng đều nghỉ ngơi được một lúc rồi, chuẩn bị tiếp tục săn bắn.
Lúc này, Tề Vân Hàm nói với Thẩm Lăng: "Thẩm Lăng, ta và Ngưng Nhi đi chung với nhóm Bùi tỷ tỷ, huynh đi săn đi, không cần lo lắng cho ta."
Thẩm Lăng hơi do dự: "Hàm Hàm..."
"Yên tâm đi, không có việc gì." Tề Vân Hàm nói với hắn ta.
Thẩm Lăng hiểu tính tình Tề Vân Hàm, trong lòng biết không thuyết phục được, bèn khách khí gật đầu với Ngụy Ngưng và nhóm Bùi Lạc Thanh: "Xin chư vị chăm sóc Hàm Hàm nhiều hơn."
Bùi Lạc Thanh đáp lễ: "Thẩm đại nhân yên tâm."
Ngụy Ngưng cũng hơi uốn gối theo.
Lúc này Thẩm Lăng mới yên tâm rời đi, Bùi Lạc An c*̃ng đi cùng hắn ta.
Dù sao cũng đều là cô nương gia, một người nam tử như hắn cũng không tiện đi theo.
Mấy vị cô nương ở lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng Bùi Lạc Thanh nói: "Chúng ta đi chung với nhau?"
Tề Vân Hàm gật đầu: "Ừm."
Tô Vãn Đường còn nhớ chuyện Ngụy Ngưng và Bùi Lạc An đi cùng nhau, hừ một tiếng với Ngụy Ngưng rồi trèo lên ngựa giơ roi chạy đi.
Bùi Lạc Thanh cười lắc đầu, nhìn về phía Ngụy Ngưng: "Ta thay mặt Vãn Đường xin lỗi Ngụy tam cô nương, xin Ngụy tam cô nương đừng để ý.”
Ngụy Ngưng vội nói: "Không sao, ta không để ý."