Ngụy Niên lên ngựa cuối cùng, nàng vờ như vô tình nhìn về sau lưng, thấy một nhánh cây ở chỗ nào đó lắc lư giống như đang đáp lại, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.
Nàng có trực giác, kế tiếp nhất định sẽ xảy ra chuyện!
Nhưng sự xuất hiện của Bùi Lạc An thật sự khiến nàng bất ngờ.
Chẳng lẽ hắn là kẻ chủ mưu?
Lần trước sau khi trở về từ Tề gia nàng đã tìm hiểu tin tức của Bùi gia ở chỗ Phong Thập Bát.
Gia chủ tiền nhiệm của Bùi gia, Bùi lão đại nhân, là đại nho giáo, học sinh khắp thiên hạ, có danh vọng rất cao trong đám văn nhân, quá nửa triều thần trên triều đình đều là học sinh của ông ấy. Tuy nói gia chủ đương nhiệm Bùi đại nhân kém xa phụ thân, nhưng Bùi gia là dòng dõi thư hương, mặc dù Bùi lão đại nhân đã trí sĩ nhưng vẫn còn trên đời, hơn nữa người đương thời trọng văn, nói thế nào Bùi gia cũng vẫn là vọng tộc số một số hai Phụng Kinh.
Huống chi Bùi Lạc An đã đỗ đầu hai kỳ thi liên tiếp, cao hơn phụ thân, con đường phía trước một mảnh bằng phẳng.
Làm cháu ruột của Bùi lão đại nhân, thế hệ tổ tiên đã trải sẵn một con đường lên trời bằng phẳng cho hắn, vị trí gia chủ Bùi gia sớm muộn gì đều sẽ nằm trong tay hắn, cho dù có là chức vị Tể tướng ở trước mặt Bùi gia cũng phải nể mặt đối đãi lễ nghi chu toàn.
Chuyện này chẳng khác nào Thái tử vì muốn đăng cơ mà đi mưu hại Hoàng tử khác, vốn là thứ có được dễ như trở bàn tay, căn bản không cần làm bẩn tay.
Vả lại âm mưu này đã bắt đầu chuẩn bị từ mười mấy năm trước, khi đó gia chủ Bùi gia vẫn là Bùi lão đại nhân, là thời điểm khách đến đầy nhà, nào còn cần mượn những thủ đoạn này để trèo lên cao?
Nói câu không nên nói, Bùi gia ở thời kỳ cường thịnh muốn trèo cao nữa, vậy thì cũng chỉ có cái ghế ở điện Tuyên Chính kia.
Cho nên Ngụy Niên không quá tin tưởng người đứng sau Ngụy gia sẽ là Bùi Lạc An.
Rừng quá rộng, năm cô nương chơi đùa vui vẻ, dần dần mà tách thành những nhóm nhỏ.
Ngụy Niên có ý thức tránh né Tề Vân Hàm, đi theo nhóm Bùi Lạc Thanh. Nàng biết, nếu như Ngụy Ngưng muốn lặp lại chiêu cũ, vậy thì nhất định sẽ nghĩ cách để nàng và Tề Vân Hàm gặp nhau.
Thế nhưng mãi đến buổi trưa Ngụy Ngưng vẫn không có động tác gì.
Nhưng chẳng bao lâu sau, không biết tại sao, từ khi nào mà nàng và hai người Bùi Lạc Thanh đã tách khỏi nhau.
Lúc này Ngụy Niên đã có dự cảm không tốt.
Phản ứng đầu tiên của nàng chính là đi vòng về, nhưng ngay trên đường trở về, nàng gặp Tề Vân Hàm.
Đối phương trông thấy nàng, đánh ngựa tới, hỏi: "Ngụy nhị cô nương, có trông thấy con nai con chạy tới không?"
Ngụy Niên vừa cẩn thận quan sát bốn phía vừa lắc đầu: "Không."
Tề Vân Hàm nhìn chung quanh: "Con nai đó còn rất nhỏ, hình như nó bị thương."
Ngụy Niên sững sờ, mấy giây sau, nàng nặng nề nhìn chằm chằm Tề Vân Hàm: "Trong danh sách con mồi năm nay, không có nai."
Con mồi trong cuộc đi săn trên núi Thu Vụ đều là được thả ra từ trước, sáng nay nàng tìm Phong Thập Bát lấy danh sách, bên trong không có nai.
Tề Vân Hàm ngẩn ra, nghi ngờ nháy mắt mấy cái: "Ta nhìn lầm?"
"Sao có thể, những năm trước đều có nai, ta nhận ra mà."
"Tề cô nương, chúng ta trở về đi." Ngụy Niên đột nhiên nói bằng giọng điệu nghiêm nghị.
Tề Vân Hàm bị sự nghiêm túc trong giọng nàng làm hoảng sợ, kinh ngạc gật đầu: "Được thôi."
Nhưng ngay một giây sau, biến cố xảy ra.
Vài người áo đen đột nhiên xông ra, chĩa kiếm vào Tề Vân Hàm.
Tất cả xảy ra quá đột ngột, Tề Vân Hàm hoảng sợ, sau khi Ngụy Niên kịp phản ứng thì quất một roi vào ngựa của Tề Vân Hàm, nghiêm nghị hô: "Chạy!"
Tề Vân Hàm bị tiếng hô của nàng làm giật mình hoàn hồn, vội vàng nắm chắc cương ngựa giơ roi.
Nhưng dù đã tránh thoát một kiếm kia thì họ cũng chỉ là hai cô nương tay trói gà không chặt, căn bản là không có cách ứng phó thích khách hung ác.
Ngựa của Tề Vân Hàm bị đâm trúng, nặng nề ngã xuống.
Con ngươi Ngụy Niên phóng to: "Tề cô nương!"
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, hai bóng người nhanh chóng lướt đến, một trong số đó càng nhanh hơn, đuổi kịp trước khi Tề Vân Hàm ngã xuống đất tóm lấy nàng ấy, vững vàng đáp xuống mặt đất, một người khác thì ăn ý chống trả thích khách.
Ngụy Niên thở phào một hơi, vội vàng tung người xuống ngựa chạy về phía Tề Vân Hàm.
Tề Vân Hàm hoảng hốt nhìn người trước mặt, bởi vì bị kinh sợ mà hai mắt ướt át.
Từ xa Ngụy Niên đã nhìn thấy người kia cởi áo ngoài ra, động tác không tính là dịu dàng chùm áo lên đầu Tề Vân Hàm, giọng lạnh lẽo: "Nhắm mắt! Đừng nhúc nhích!"
Tề Vân Hàm quả thật ngoan ngoãn đứng ở đó không nhúc nhích.
Ngụy Niên đi qua, nhìn cái áo ngoài đang chùm kín nửa người nàng ấy, lo lắng hỏi: "Không sao chứ?"
Tề Vân Hàm dùng sức hít sâu một hơi, lắc đầu: "Không sao."
Ngụy Niên nghiêng đầu nhìn về phía cách đó không xa, Phong Thập Bát và Tống Hoài không biết đột nhiên xuất hiện từ chỗ nào đang chém giết với thích khách.
Tại sao Tống Hoài lại ở chỗ này, còn xuất hiện kịp thời như vậy, là trùng hợp ư?
Nàng nghĩ như vậy, c*̃ng hỏi như vậy: "Sao Tống đại nhân lại ở đây?"
Tề Vân Hàm lắc đầu: "Không biết nữa."
Dừng một chút, nàng ấy tăng thêm câu: "Có điều, nếu Hoài ca ca đã tới thì sẽ không sao đâu."
Ngụy Niên khẽ giật mình: "...?"
Hoài…ca ca?
"Tề cô nương và Tống đại nhân có quen biết?"
Lúc này dường như Tề Vân Hàm đã hoàn toàn không sợ, giọng điệu như thường đáp: "Đúng vậy, ta và Thái tử ca ca, Hoài ca ca lớn lên cùng nhau."
Ngụy Niên không hiểu: "Lớn lên cùng nhau?"
"Ừm, khi đó Bắc Lãng mới thành lập, cựu thần tiền triều và tân triều có xung đột rất lớn, ầm ĩ khiến trên dưới không được yên bình, vì xoa dịu quan hệ mà Thánh thượng đưa Thái tử ca ca đến nhà ta, tỏ vẻ ở chung hòa thuận với cựu thần." Tề Vân Hàm không nhìn thấy cảnh máu me đầm đìa bên ngoài, toàn thân thả lỏng, chậm rãi giải thích: "Hoài ca ca là thị vệ bên cạnh Thái tử ca ca, đương nhiên là đi cùng, mãi đến bốn năm trước biên quan xảy ra chiến sự, điện hạ dẫn binh xuất chinh, sau khi khải hoàn trở về mới về Đông cung."
Ngụy Niên rất kinh ngạc: "Ở lại nhiều năm như vậy cơ à?"
Cựu thần tiền triều và tân triều không đến mức tranh đấu nhiều năm như vậy chứ?
"Thật ra vào năm thứ hai điện hạ ở lại nhà ta thì triều đình đã yên ổn hơn rất nhiều, năm thứ ba đã có người dâng tấu xin Thái tử ca ca về Đông cung, nhưng Thái tử ca ca không muốn." Tề Vân Hàm nói đến đây thì hơi ngừng lại, mới tiếp tục nói: "Cái chết của Tiên hoàng hậu là đả kích rất lớn với Thái tử ca ca, đến nay hắn và Thánh thượng vẫn chưa giảng hòa, cho nên khi đó Thái tử ca ca cáu kỉnh không muốn về Đông cung. Nhưng triều thần lại ngày ngày dâng tấu, Thánh thượng mới ép Thái tử ca ca về Đông cung ở một ngày, ngày thứ hai Thái tử ca ca đã chạy về, vả lại còn dẫn theo đám ám vệ nhỏ kia đập vỡ tường phủ rất nhiều triều thần ngay trong đêm.”
Khóe môi Ngụy Niên giật giật.
Đúng là chuyện mà Chử Yến có thể làm ra.
"Từ đó về sau, triều thần mới mắt nhắm mắt mở bỏ qua, Thánh thượng cũng tuyên bố với bên ngoài là Thái tử đã về Đông cung, về phần Đông cung có người hay không thì không ai quan tâm. Thật ra hồi Thái tử ca ca khải hoàn hồi kinh cũng không chịu về Đông cung, là văn võ bá quan chặn ở cửa nhà ta, phụ thân mẫu thân ra khuyên hồi lâu, mới khuyên được Thái tử ca ca về Đông cung."
Lúc này, đám thích khách kia đều đã đền tội.
Tống Hoài vốn định giữ người sống, nhưng người tới là tử sĩ, tại chỗ cắn độc tự sát.
Tống Hoài kéo ngựa Tề Vân Hàm đi tới, lạnh lùng đưa tay giật áo ngoài đang đắp trên đầu Tề Vân Hàm xuống, giọng lạnh lẽo: "Đừng mở mắt."
Tề Vân Hàm nghe lời nhắm mắt lại.
Ánh mắt Tống Hoài khẽ đảo qua mặt nàng ấy, chưa hề dừng lại, sau đó liếc nhìn Phong Thập Bát đã dắt ngựa của Ngụy Niên tới.
Phong Thập Bát hiểu ý, tiến lên đỡ Tề Vân Hàm lên ngựa, sau đó quay người nói với Ngụy Niên: "Cô nương, chúng ta về trước đi."
Ngụy Niên không yên lòng khẽ gật đầu.
Có lẽ là hai người bị dọa sợ, đều không giơ roi, chỉ cho ngựa từ từ bước đi.
Phong Thập Bát âm thầm hộ tống hai người về doanh địa, Tống Hoài ở lại xử lý thi thể, tránh dọa đến những người khác,gây ra hiện trường ồn ào.
Ngụy Niên nhìn cô nương nhỏ xinh bên cạnh, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Cuối cùng nàng đã hiểu tại sao ngày đó nàng cầu đến biệt viện Hương Sơn, Thái tử lại giúp nàng, vốn tưởng rằng hắn chỉ là nhất thời nổi hứng, tới hôm nay nàng mới biết là không phải.
Hắn làm vậy là vì Tề Vân Hàm.
Bởi vì việc này liên quan tới Tề Vân Hàm, hắn mới phái người đi đình Hòe Sơn, mới có thể giết Xuân Lai.
Nếu như...
Nếu như lúc ấy nàng không mềm lòng, lựa chọn một con đường khác, một khi Tề Vân Hàm xảy ra chuyện, vậy thì không thể nghi ngờ, hắn nhất định sẽ giết nàng.
"Có phải ngươi bị dọa không?" Tề Vân Hàm đột nhiên nói.
Ngụy Niên hoàn hồn, muốn lắc đầu, nhưng không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy hơi đắng chát, cuối cùng nàng cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói ừ.
Tề Vân Hàm quay đầu nhìn về phía nàng, chân thành nói: "Không có chuyện gì, có y ở, không ai có thể làm hại chúng ta."
Đây là lần thứ hai Tề Vân Hàm nói câu này.
Ngụy Niên không nhịn được tò mò nhìn về phía nàng ấy.
Không biết có phải là ảo giác của nàng không, trên mặt của cô nương từ trước đến nay không buồn không lo này, nàng thấy được một chút ảm đạm.
"Ngươi rất tin tưởng Tống đại nhân?"
Ngụy Niên châm chước nửa ngày, mới nói.
Tề Vân Hàm cười nói: "Đương nhiên."
"Hoài ca ca lớn tuổi hơn, chỉ cần Thái tử ca ca gây họa, lúc Thái tử ca ca bị Bùi lão đại nhân hoặc là Lãng Vương phạt, y đều sẽ chịu phạt thay Thái tử ca ca. Có điều Thái tử ca ca c*̃ng không đồng ý, thế là đáng nhẽ chỉ phạt một người, cuối cùng lại thành hai người bị phạt."
Ngụy Niên mấp máy môi, không lên tiếng.
Nàng cảm thấy, Tề Vân Hàm muốn kể không phải là nói cho nàng nghe, mà chỉ vì đúng lúc này nàng đang ở bên cạnh mà thôi. Nhưng nàng không ngờ, Thái tử cũng là học sinh của Bùi lão đại nhân.
Quả nhiên, Tề Vân Hàm tiếp tục nói: "Từ nhỏ Thái tử ca ca đã rất nghịch, ta lại thích chạy theo sau lưng hắn, đến bây giờ mẫu thân còn nói là kiếp trước tích phúc nên hiện tại ta không nghịch ngợm giống Thái tử ca ca. Có điều khi đó còn nhỏ tuổi, lại có mấy vị ca ca chơi cùng, việc nghịch ngợm gặp rắc rối là khó tránh khỏi."
"À đúng rồi, khi đó ngoài Thái tử ca ca và Hoài ca ca, còn có Thẩm Lăng và hai vị huynh trưởng của ta cũng cùng nhau chơi đùa, về sau có thêm một tiểu công tử nhà Quận chúa."
Tề Vân Hàm nhớ tới chuyện gì thì nói chuyện đó, Ngụy Niên cũng nghe rất chân thành.
"Nếu tính thế thì, ta có tận năm ca ca, cho nên mặc kệ ta gây họa gì, luôn có người gánh tội thay ta." Tề Vân Hàm cười nói: "Hai vị huynh trưởng nhà ta mắc sai lầm phụ thân sẽ phạt rất nặng cho nên đại đa số thời điểm đều là Thái tử ca ca, Hoài ca ca và Thẩm Lăng chịu phạt thay ta. Dung Cẩm nhỏ hơn ta, khó khăn lắm ta mới được làm a tỷ, cho nên y gây họa ta sẽ chịu phạt thay y, sau đó mấy ca ca lại chịu phạt thay ta, thật sự rất náo nhiệt."
"Nghĩ lại mới thấy, hiện tại ta không biến thành ăn chơi trác táng, e là kiếp trước thật sự tích phúc."
Ánh mắt Ngụy Niên hơi u ám.
Kiếp trước à, kiếp trước… bọn họ đều rất thảm.
Chẳng qua, Tề Vân Hàm vẫn may mắn hơn nàng.
Chí ít nàng ấy từng có hồi ức hạnh phúc, sung sướng như vậy.
Đột nhiên, nàng cúi đầu, đưa tay lau khóe mắt.
Trong cảnh tượng vui vẻ đó, vốn dĩ cũng nên có nàng.
Nhưng nàng lại lẻ loi trơ trọi kẹt trong một góc viện nhỏ mười mấy năm.
"Thẩm Lăng và ta được chỉ hôn từ nhỏ, khi đó chúng ta còn không biết chỉ hôn là có ý gì, cũng không ai để ý, chỉ biết là mặc kệ ta làm cái gì, Thẩm Lăng đều vĩnh viễn đứng cùng một chỗ với ta."
"Đúng rồi, hẳn là ngươi còn chưa biết thân thế của Hoài ca ca."
Tề Vân Hàm thay đổi chủ đề liên tục, một giây trước còn đang nói tới Thẩm Lăng, một giây sau đã bất ngờ nhắc tới Tống Hoài: "Trước khi Bắc Lãng thành lập, Hoài ca ca là đích công tử nhà Tri phủ Việt Châu, về sau thiên hạ đại loạn, Tri phủ đại nhân xung phong đi đầu, chết trong trận chiến bảo vệ thành, là Thánh thượng cứu được Hoài ca ca, giữ y ở lại Chử gia, nhận làm con nuôi, theo thứ tự thì Thái tử ca ca nên gọi y là a huynh."
"Thật ra khi đó cũng gọi như vậy."
"Nhưng về sau Chử gia khởi binh chiếm đô thành, thành lập Bắc Lãng, Hoài ca ca từ chối được sách phong làm hoàng tử, khăng khăng muốn đi theo bên cạnh Thái tử ca ca làm thị vệ của hắn." Tề Vân Hàm: "Ban đầu rất nhiều người thấy Hoài ca ca đều hành lễ hoàng tử, Hoài ca ca bèn quỳ trước tẩm điện của Thánh thượng suốt một đêm, ngày hôm sau Thánh thượng mới hạ chỉ, loại bỏ thân phận con nuôi của Hoài ca ca, từ đó về sau, y chỉ là Tống Hoài, thị vệ bên cạnh Thái tử."
Ngụy Niên nghe đến đó, không khỏi hỏi: "Vì sao?"
Tề Vân Hàm lắc đầu: "Ai biết được."
"Có lẽ y có lòng kiêu hãnh của riêng mình, không muốn không công mà hưởng lộc, c*̃ng có lẽ..."
"Khi đó mâu thuẫn giữa cựu thần và tân triều rất sâu, có cựu thần dùng thân phận con nuôi của y để làm cớ, thần tử tân triều phần lớn đều tới từ Việt Châu, đều biết Tống đại nhân hy sinh vì bảo vệ thành, bảo vệ bách tính cả thành, đối với con mồ côi của ông ấy tất nhiên là vô cùng giữ gìn, bởi vậy c*̃ng gây ra động tĩnh không nhỏ."
"Thánh thượng trọng tình, trong việc này không chịu nhượng bộ nửa bước, ban đầu có đè chuyện này xuống, chỉ là, có lẽ tự trong lòng Hoài ca ca khiến huynh ấy cảm thấy băn khoăn.”
Sau đó một lúc lâu Tề Vân Hàm không nói gì nữa.
Ngụy Niên thấy nàng ấy rầu rĩ không vui, thử nói: "Vừa rồi ta thấy y đối với ngươi..."
Vừa rồi thái độ của Tống Hoài không thể nói là không lạnh nhạt, bọn họ có tình cảm lớn lên cùng nhau từ nhỏ, y đối xử với nàng ấy như vậy, nàng ấy hẳn sẽ buồn vì chuyện này?
Ai ngờ Tề Vân Hàm lại cười nói: "Thật ra ta không sợ y, từ nhỏ y đã hung dữ vậy rồi, dọa ngươi sợ rồi à?"
Ngụy Niên cười lắc đầu.
Trước kia đúng là đã từng bị dọa.
Vì năm trăm lượng vàng kia.