Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 56

Khi đó nàng còn không hiểu lắm, Thánh thượng có coi trọng thần tử đến đâu, cũng không thể nhẹ nhàng thưởng cống phẩm đáng giá ngàn vàng một xấp, hóa ra trong chuyện này còn có lý do như vậy.

Nếu năm đó Tống Hoài không quỳ một đêm ngoài tẩm điện của Thánh thượng, vậy thì hiện tại y chính là Đại hoàng tử Bắc Lãng.

"Thật ra, ban đầu tính tình y cũng không hung dữ như hiện tại." Tề Vân Hàm đột nhiên nói.

Ngụy Niên ngước mắt nhìn về phía nàng ấy.

"Chỉ là về sau trưởng thành, y ngày càng xa cách ta, đến hôm nay gặp lại, giống như là người xa lạ."

Ngụy Niên vô thức muốn bác bỏ câu nói này của nàng ấy.

Nếu thật sự là người xa lạ, sao lại cứu nàng ấy trong lúc hiểm nguy, sao lại không nỡ để nàng ấy thấy máu, cởi áo ngoài bảo vệ nàng ấy.

Nhưng suy cho cùng tại sao hôm nay Tống Hoài lại xuất hiện kịp thời như thế?

"Cẩn thận!"

Đột nhiên, Phong Thập Bát nghiêm nghị quát!

Ngụy Niên vô thức ngước mắt, thấy một mũi tên bay thẳng về phía tim Tề Vân Hàm, nàng chưa kịp suy nghĩ đã dùng sức đạp chân bổ nhào sang phía nàng ấy.

Mũi tên xẹt qua đỉnh đầu Ngụy Niên, đánh rơi trâm cài trên tóc nàng, tránh thoát mũi tên này, hai người lăn trên mặt đất vài vòng, trên thân đều bị trầy xước vài chỗ.

"Ngụy Niên!"

Tề Vân Hàm lấy lại tinh thần, trong tình thế cấp bách trực tiếp gọi tên của nàng.

Ngụy Niên được Tề Vân Hàm nâng đỡ chậm rãi đứng dậy, thấy mắt đối phương đỏ lên, nàng miễn cưỡng nở nụ cười: "Ta không sao, sau này cứ gọi tên của ta đi."

Tề Vân Hàm bình tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng: "Tại sao?"

Nàng đã cứu nàng ấy hai lần.

Lần này, còn là đánh cược cả tính mạng để cứu nàng ấy.

Ngụy Niên cười khổ.

Tại sao à, nàng cũng không nói rõ được.

Chỉ có thể nói, ở một mức độ nào đó, hiện tại mạng của cả hai bọn họ đều ở cùng một chỗ.

Ngụy Niên nhìn một mình Phong Thập Bát chống lại mười mấy người, thở dài: "Chạy trốn trước đi."

Vừa lúc này, Phong Thập Bát c*̃ng hô: "Chạy!"

Lúc nàng ấy hô lên đồng thời cũng đã kéo đạn tín hiệu vang lên.

Ngụy Niên không chút do dự kéo Tề Vân Hàm quay người chạy về hướng doanh địa.

Ngụy Ngưng đúng là điên, ở bãi săn mà dám làm lớn chuyện như vậy!

Đây là bọn họ muốn dồn hai người vào chỗ chết, không cho bọn họ một con đường sống nào.

Nhưng không phải Tề gia đã có cảnh giác rồi ư, tại sao không phái người âm thầm bảo vệ Tề Vân Hàm.

Ngụy Niên đột nhiên nhớ ra gì đó, sắc mặt thoáng trở nên kỳ lạ.

Chẳng lẽ là, Tống Hoài...

Tề gia mời Tống Hoài đến bảo vệ Tề Vân Hàm?!

Tống Hoài không chỉ là Ngự sử Trung thừa, còn là Thống lĩnh Đông cung, mời được y á?

Chẳng qua, mặc dù hơi không hợp lẽ thường, nhưng có quan hệ thuở thiếu thời, hình như cũng hợp lý.

Ngụy Niên không nhịn được kêu khổ trong lòng.

Đại khái là Tống Hoài c*̃ng không ngờ còn có đợt ám sát thứ hai, càng không ngờ, ngay cả Phong Thập Bát cũng có thể bị ngăn cản.

Nàng c*̃ng không ngờ tới.

Người kia, ra tay đúng là bạo.

"A!"

Một mũi tên cắm xuống mặt đất trước mặt hai người, Tề Vân Hàm bỗng nhiên dừng lại hoảng sợ hô ra tiếng.

Hai người cuống quýt chạy sang một con đường khác.

Chạy được mấy bước, Ngụy Niên lập tức nhận ra điểm khác thường.

Sắc mặt nàng chợt thay đổi, kéo Tề Vân Hàm lại!

Không thể chạy lên phía trước, đây là có người đang dẫn bọn họ qua đó!

Nhưng lúc này đã không kịp nữa rồi, sau lưng bọn họ lại xuất hiện người mặc áo đen.

Hai người bọn họ bị ép lui về sau.

Ngụy Niên vừa lùi lại vừa nghĩ cách kéo dài thời gian.

Phong Thập Bát thả đạn tín hiệu, hẳn là chẳng bao lâu sau sẽ có viện binh.

Vả lại Tống Hoài cách nơi này rất gần, không lâu sau có thể đuổi tới.

Còn chưa đợi nàng mở miệng, một người áo đen phía đối diện đã nói: "Ngụy nhị cô nương, ở đây đã không có ai, có thể ra tay rồi."

Ngụy Niên sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng.

Tề Vân Hàm ngẩn ra, động tác cứng đờ nhìn về phía Ngụy Niên.

"Ngụy nhị cô nương còn chờ gì nữa, ngươi bỏ nhiều tiền mời chúng ta không phải là muốn giết Tề gia cô nương à?" Người áo đen hơi không kiên nhẫn nói: "Chúng ta đã thiệt hại không ít người, sau khi xong việc ngươi phải thêm tiền, mau ra tay đi, viện binh đến là chúng ta không còn cách nào đâu."

Ngụy Niên nắm chặt tay Tề Vân Hàm, khẽ lắc đầu: "Không phải ta, tin ta."

Tề Vân Hàm cúi đầu nhìn về phía đôi tay đang nắm tay mình.

Lúc này trên đôi tay vốn trắng nõn mịn màng đó đã có thêm mấy vết thương, bị thương lúc nhảy ngựa cứu nàng ấy.

Tề Vân Hàm cắn môi, chậm rãi ngẩng đầu nắm chặt tay Ngụy Niên: "Ừm."

Nếu thật là nàng thuê người, vừa rồi sẽ không cần cứu nàng ấy.

Mấy người áo đen liếc nhau, một người trong đó nắm đao vừa tới gần hai người, vừa cười nói: "Nơi này làm gì có người nào, sao Ngụy nhị cô nương còn không nhận, không phải chỉ là coi trọng vị hôn phu của người ta muốn thế chỗ thôi à, chuyện này có gì đâu mà xấu hổ."

Tề Vân Hàm nắm chặt tay Ngụy Niên, hai người song song lùi về sau.

Nếu nói ban đầu nàng ấy cảm thấy khiếp sợ và kinh ngạc, thì bây giờ, nàng ấy không tin chút nào.

Trước kia căn bản Ngụy Niên và Thẩm Lăng chưa từng gặp nhau!

Vả lại Ngụy Niên đã có Thái tử ca ca, sao lại nhìn trúng những người khác.

Đột nhiên, chân Tề Vân Hàm run lên, hơi run rẩy nói: "Vách núi, phía sau là vách núi."

Ngụy Niên vội vàng quay đầu lại, trong lòng chợt lạnh lẽo.

Bọn họ không thể lùi lại được nữa!

"Yên tâm, Ngụy nhị cô nương, chỉ cần ngươi trả đủ tiền, chúng ta tuyệt đối không nói ra ngoài một chữ." Người áo đen dứt lời, tăng tốc tới gần hai người, giơ đao lên chém về phía Tề Vân Hàm.

Lại lùi lại hai bước chính là vách núi, bên cạnh là bụi cỏ cao bằng người, không chỗ tránh né, vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, Ngụy Niên nhìn thấy hai bóng người cách đó không xa đang phi nhanh về phía họ.

Nhưng với khoảng cách này, cho dù hiện tại nàng đẩy Tề Vân Hàm ra, khi thanh đao kia lần nữa rơi xuống, bọn họ cũng không cứu kịp.

Phong Thập Bát từng nói, nội lực của Chử Yến và Tống Hoài cực sâu...

Ngụy Niên khẽ cắn môi, chỉ có thể đánh cược một phen!

Cho dù không cứu nàng, nhất định bọn họ c*̃ng sẽ cứu Tề Vân Hàm!

Trước khi thanh đao rơi xuống, nàng nhanh chóng quay người ôm Tề Vân Hàm nhảy xuống, đao chém vào nơi bọn họ đã đứng, vạch ra một tia lửa, chỉ chậm một giây thôi Tề Vân Hàm đã phải chết dưới cây đao kia.

Tiếng gió rít gào bên tai, từ đầu đến cuối Ngụy Niên đều nhắm chặt hai mắt không dám mở ra, chỉ theo bản năng ôm chặt Tề Vân Hàm, Tề Vân Hàm cũng vậy.

Nàng ấy nhắm hai mắt nói khẽ bên tai Ngụy Niên: "Ngụy Niên, ta tin ngươi."

Ngụy Niên nước mắt lã chã, rơi xuống vách núi sâu không thấy đáy.

Khi đó không có ai tin nàng, nhưng người bị nàng 'giết' chết, vào thời khắc sinh tử hiện tại, nói tin nàng.

Mặc dù đã là hai đời, nhưng câu 'ta tin ngươi' này, nàng vẫn rất cần.

Chỉ hy vọng, lần này, bọn họ có thể xông qua cửa tử này.

Đúng lúc này, nàng cảm giác có người tới gần, ngay sau đó, mùi Long Tiên Hương nồng đậm thoáng chốc bao phủ nàng, bên hông truyền đến cảm giác nóng rực quen thuộc.

Ngụy Niên lần nữa rơi nước mắt.

Nàng cược thắng.

Hắn thật sự nhảy xuống.

"Còn biết sợ à?" Bên tai truyền đến giọng nói vô cùng u ám, Ngụy Niên lại không hề sợ hãi.

"Buông tay!"

Ngụy Niên cảm giác được hắn đang kéo cánh tay đang ôm Tề Vân Hàm của nàng ra, vô thức ôm chặt không chịu buông lỏng.

Khó khăn lắm nàng mới cứu được nàng ấy.

“Chuyển nàng ấy sang cho Tống Hoài, cho dù khinh công của Cô có tốt c*̃ng không cứu được hai người!" Chử Yến nghiến răng nghiến lợi nói.

Lúc này Ngụy Niên mới dám khe khẽ mở mắt, gió mạnh thổi đến mức mặt nàng đau nhức, nhưng nàng có thể miễn cưỡng thấy rõ, trên vách núi cheo leo, có bóng người đạp lên hòn đá trên vách núi mượn lực nhanh chóng lao về phía bọn họ.

Lúc này nàng mới yên tâm buông tay ra.

Chử Yến đánh một chưởng đẩy Tề Vân Hàm sang hướng Tống Hoài, sau khi thấy Tống Hoài thuận lợi đón được Tề Vân Hàm mới nhìn xuống người trong ngực bằng sắc mặt u ám.

Cách núi cao như vậy cũng dám nhảy!

Không phải còn điên hơn hắn à?

Vậy nên bọn họ đúng là trời sinh một đôi!

Chử Yến tức đến nỗi cười lạnh một tiếng, sau đó tìm cơ hội đạp lên nhánh cây trên vách đá mượn lực giảm tốc độ rơi xuống.

Ngụy Niên đã hôn mê trong ngực hắn, hoàn toàn không biết vì mạng sống mà Chử Yến đã phí công phí sức cỡ nào, trải qua bao nhiêu gian khổ.

Lúc này có mấy cô nương sắc mặt trắng bệch đang đứng trên vách đá.

Ngụy Ngưng ngã bệt xuống đất, nước mắt nước mũi đầy mặt, lẩm bẩm nói: "Không, không thể nào, sao nhị tỷ tỷ lại sát hại..."

"Ngậm miệng!"

Trong mắt Tô Vãn Đường đã chứa đầy nước mắt.

Khoảng một nén nhang trước, bọn họ đuổi theo con mồi tới đây, sau đó không lâu thì bắt gặp cảnh Ngụy Niên và Tề Vân Hàm bị đuổi giết.

Tô Vãn Đường muốn xông ra, bị Ngụy Ngưng kéo lại.

Bọn họ vô cùng rõ ràng, trong tình huống này bọn họ ra ngoài cũng là chịu chết, vốn dĩ Bùi Lạc Thanh muốn bảo hai người bọn họ ra ngoài tìm viện binh, nhưng ai biết lại nghe thấy những lời kế tiếp.

Ngụy Niên mến mộ Thẩm Lăng, vì thế thuê người giết Tề Vân Hàm.

Bọn họ còn chưa tỉnh táo lại từ trong tin tức động trời này, lại thấy Ngụy Niên quay người ôm Tề Vân Hàm nhảy xuống vách núi.

Ở góc nhìn của bọn họ, không nhìn thấy cây đao kia cách Tề Vân Hàm gần cỡ nào, chỉ rõ ràng thấy Ngụy Niên ôm Tề Vân Hàm nhảy xuống vách núi!

Tô Vãn Đường dùng sức tránh khỏi tay Ngụy Ngưng xông ra ngoài, vừa lúc thấy Chử Yến và Tống Hoài song song nhảy xuống vách núi.

Tô Vãn Đường nắm chặt roi ngựa trong tay, cố nén nước mắt.

Không sao, võ công của Thái tử điện hạ và Tống đại nhân cao như vậy, nhất định không có việc gì.

Vân Hàm là người tốt sẽ được trời phù hộ, nhất định có thể gặp dữ hóa lành!

Ngụy Niên... Ngụy Niên!

Tô Vãn Đường siết chặt nắm đấm, lặng lẽ nhìn về phía Ngụy Ngưng đang ngồi trên đất: "Nhất định Thánh thượng sẽ tra rõ việc này! Nếu như Ngụy Niên thật sự là kẻ chủ mưu, Ngụy gia ngươi một người c*̃ng chạy không thoát! Nếu Thái tử điện hạ và Vân Hàm có mệnh hệ gì, Ngụy gia có bị liên luỵ cửu tộc cũng không đáng tiếc!"

Bùi Lạc Thanh là người tỉnh táo lại đầu tiên, nàng ấy nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Về doanh địa bẩm báo Bệ hạ trước, phái người xuống đáy vực!"

Nếu Thái tử điện hạ có mệnh hệ gì, Bắc Lãng sẽ loạn mất!

Lúc Phong Thập Bát chạy đến, vừa lúc thấy Chử Yến nhảy xuống cứu người.

Nàng ấy lạnh mặt nhìn Ngụy Ngưng đang ngồi bên vách núi, nếu như việc này thật sự có liên quan tới nàng ta, nàng ấy chắc chắn sẽ phanh thây xé xác nàng ta!

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thái tử: Hôm nay chúng ta càng xứng đôi!

Bình Luận (0)
Comment