Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 57

Dưới đáy vực là rừng cây rậm rạp hơi âm u, tựa như che giấu mối nguy hiểm không biết tên, chỉ ngẫu nhiên có một chùm ánh nắng chiếu xuyên thấu qua khe hở giữa những nhánh cây, mới có một chút tươi sáng, nhưng chút ấm áp này vẫn không đủ để xua tan sự u ám lạnh lẽo ở nơi này.

Ngụy Niên chậm rãi mở mắt ra.

Lọt vào trong tầm mắt là đai lưng màu đen vàng, chóp mũi quanh quẩn mùi Long Tiên Hương, tất cả đều tỏ rõ thân phận của người bên cạnh.

Nàng ngơ ngác chớp mắt, ký ức chậm rãi quay về.

Nàng nhớ là, một giây trước khi mất đi ý thức, hắn nhảy xuống vực sâu, cứu được nàng.

Nghĩ tới đây, Ngụy Niên bỗng nhiên ngẩng đầu.

Lúc này nàng mới phát hiện, giờ này khắc này nàng đang nằm trong lòng hắn, mà hắn ngồi tựa vào thân cây nhắm chặt hai mắt.

Tư thế này gần như giống hệt đêm qua khi họ ở giữa khu rừng.

Chỉ khác là khi đó xung quanh tràn đầy không khí kiều diễm mập mờ, mà bây giờ, hai người chồng chất vết thương, nguy cơ tứ phía.

Khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở kia, khi nhắm mắt lại không còn vẻ ngông cuồng tùy ý, làn da tái nhợt khiến hắn trông có phần yếu ớt, nhưng lại mang một nét đẹp mong manh đầy bi thương. Tim Ngụy Niên bất chợt trầm xuống, nàng run rẩy vươn tay, tìm kiếm hơi thở của hắn.

"Cô còn chưa chết!"

Giọng nói vẫn lạnh lùng như trước, giọng điệu còn nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng lúc này đây, Ngụy Niên không hề sợ hãi.

Nước mắt trượt xuống từ hốc mắt, nàng bỗng nhiên nhào vào trong ngực hắn.

Kiếp trước, hắn cho nàng thể diện cuối cùng, lần này, hắn bất chấp nguy hiểm đến tính mạng cho nàng một cuộc đời mới.

Chung quy là nàng nợ hắn.

Ân tình như vậy, nàng cố gắng cả đời, cũng không thể hoàn lại.

Chử Yến chậm rãi mở mắt ra, cúi đầu nhìn về phía nữ tử đang vùi đầu vào lòng mình.

Diện tích ướt át trên vai dần lan rộng, Chử Yến đưa tay ôm lấy eo nữ tử, cười nhạo: "Còn biết sợ à? Lúc nhảy dứt khoát lắm mà."

Ngụy Niên tựa đầu vào lồng ngực hắn, nghẹn ngào nhỏ giọng nói: "Thần nữ không sợ, lúc thần nữ nhảy đã trông thấy điện hạ rồi."

Chử Yến dừng một chút, hờ hững nói: "Vậy thì là cảm động?"

"Cảm động vì Cô nhảy xuống cứu ngươi."

"Nhưng dựa vào đâu mà ngươi cho rằng Cô sẽ cứu ngươi?"

Ngụy Niên không lên tiếng.

Nếu chỉ có một mình nàng, đúng là nàng sẽ không dám hy vọng, nhưng còn có Tề Vân Hàm, nàng nghĩ, bất kể là hắn hay Tống Hoài, đều sẽ cứu.

Nhưng nàng không thể nói như vậy, tránh khiến hắn nghĩ lầm là nàng dùng Tề Vân Hàm để uy h**p.

"Thần nữ tạ ơn điện hạ."

Chử Yến hừ một tiếng, nhắm mắt lại dựa vào thân cây.

Qua một hồi lâu, Ngụy Niên vẫn không nhịn được, ngửa đầu nhìn hắn, hỏi: "Tại sao?"

Nàng cẩn thận nghĩ lại, lúc ấy người hắn ôm là nàng, không phải là Tề Vân Hàm, cho nên thật ra, có lẽ, hắn cũng muốn cứu nàng?

Nhưng nhảy xuống từ vách núi cao như vậy, không rõ sống chết, vì sao hắn lại làm như thế?

Chử Yến không mở mắt, thản nhiên nói: "Cô muốn nhảy thì nhảy, cần lý do à?"

Ngụy Niên mấp máy môi, vẫn nhìn hắn chằm chằm.

Sau một lúc lâu, hắn nói: "Nếu thật sự phải nói ra một lý do nào đó, nữ nhân của Cô bị người ta g**t ch*t trên địa bàn của Cô, chẳng phải là Cô sẽ rất mất mặt à?"

Ánh mắt Ngụy Niên lóe lên, hàng mi dài khẽ rung.

Ai là nữ nhân của hắn chứ?!

Nhưng có phải câu trả lời này của hắn cũng có ý là, trong những lý do hắn nhảy xuống, thật sự có nàng.

Nhất thời nàng không biết nên nói tiếp thế nào, lại nghe hắn hơi khàn giọng nói: "Cô vừa nằm mơ."

Ngụy Niên nghe vậy thì lên tiếng: "Điện hạ mơ thấy gì?"

Chử Yến trầm mặc rất lâu, mới từ từ nói: "Cô mơ thấy Cô tới ngục Phụng Kinh, có một nữ tử toàn thân máu me cầu xin Cô ban chết cho nàng ta."

Hai mắt Chử Yến vẫn nhắm lại, nên không nhìn thấy vẻ mặt chợt kinh ngạc khiếp sợ của Ngụy Niên.

Nàng nhìn chằm chằm vào Chử Yến, dường như có một giây máu toàn thân đều đông lại.

"Cô mơ hồ biết nàng ta là tội phạm giết người, giết một người rất quan trọng đối với Cô."

Môi Ngụy Niên không kìm được run lên, nàng vô cùng may mắn giờ khắc này Chử Yến đang nhắm mắt, nếu không nàng căn bản không thể che giấu vẻ mặt của mình lúc này một cách hoàn mỹ.

"Cô nhìn nàng ta một hồi, nhưng không thấy rõ mặt."

"Hình như Cô có tra xét lại vụ án đó ngay trong đêm, nhưng vẫn không tìm ra sơ hở, biết được nàng ta bị phán lăng trì, lúc trời sáng, Cô sai Trường Phúc đưa rượu độc tới cho nàng ta.”

Giọng Chử Yến càng thêm mệt mỏi, Ngụy Niên đắm chìm trong nỗi kinh ngạc to lớn, cũng không phát hiện.

"Đáng tiếc, giấc mơ quá mơ hồ, Cô không biết nàng ta là ai, giết ai."

Bàn tay đang đặt trên đầu gối của Ngụy Niên nắm chặt lấy làn váy, vẻ mặt phức tạp ngẩng đầu nhìn về phía Chử Yến.

Hóa ra, đêm đó hắn đi điều tra lại vụ án.

Cho dù là vì Tề Vân Hàm, nàng cũng cảm kích.

"Ngụy Niên."

Chử Yến đột nhiên mở mắt ra, lần đầu tiên gọi tên nàng.

Toàn thân Ngụy Niên căng cứng, luống cuống nhìn hắn.

Hắn biết người đó là nàng?!

"Có phải là ngươi cảm thấy… Cô còn chưa chết, là mọi chuyện đã ổn thỏa rồi không?" Chử Yến khẽ híp mắt, đã có thể rõ ràng nhận ra độ suy yếu trong giọng nói.

Ngụy Niên mấp máy môi, sửng sốt một hồi lâu, đầu óc mới quay lại.

Lúc này nàng mới muộn màng nhận ra, sốt ruột hoảng hốt nói: "Điện hạ bị thương!"

Chử Yến liếc nhìn nàng rồi hừ lạnh một tiếng: "May mà ngươi còn có thể phát hiện đấy."

Ngụy Niên đỏ mặt, trong lòng càng thêm áy náy.

"Bên hông có thuốc, bên cạnh có sông."

Chử Yến nói câu đó xong thì cũng chìm vào cơn mê man.

Ngụy Niên hoảng sợ đỏ mắt: "Điện hạ! Điện hạ!"

Gọi vài tiếng, hắn vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.

Ngụy Niên ép bản thân bình tĩnh lại, mới bắt đầu nhìn chung quanh.

Quả nhiên, cách đó không xa có một dòng sông.

Nàng lau nước mắt, lảo đảo đứng lên.

Tuy nàng chưa từng xử lý vết thương, nhưng cũng biết đại khái, tìm kiếm một vòng xung quanh, không tìm được đồ đựng nước, lại nhìn thấy cách đó không xa có một rặng trúc.

Ngụy Niên rút con dao găm mà Chử Yến đưa cho nàng ra từ bên hông rồi đi qua.

Quả đúng như Chử Yến nói, vật này cực kỳ sắc bén, nàng thành công làm ra mấy ống trúc đựng nước.

Lấy nước quay về gốc cây, Ngụy Niên lấy ra một bình thuốc từ trên người Thái tử đang bất tỉnh nhân sự, hơi luống cuống tay chân.

Hắn không nói hắn bị thương ở đâu...

Vả lại y phục màu đen cũng khó nhận ra được, những chỗ bị rách c*̃ng trải rộng toàn thân.

Ngụy Niên đấu tranh tư tưởng một lúc, run tay duỗi về phía chiếc đai lưng màu đen vàng kia.

Chỉ có thể c** đ* của hắn ra nhìn.

Gần nửa khắc sau, sắc mặt Ngụy Niên vô cùng nặng nề.

Không chỉ vì những vết thương mới trên người hắn, còn vì mấy vết sẹo cũ rất sâu.

Có một vết sẹo ở ngay cạnh tim, có thể tưởng tượng lúc ấy nguy hiểm thế nào.

Là vết sẹo để lại trên chiến trường vào bốn năm trước, hay là vết thương từ những cuộc ám sát liên tục diễn ra trong những năm qua.

Ngụy Niên đè nỗi chua xót trong lòng xuống, làm ướt khăn rồi nhẹ nhàng lau sạch vết thương cho hắn.

Nàng chưa từng xử lý vết thương, động tác hơi vụng về, nhưng vết thương trên người hắn quá nhiều, về sau cũng dần thành thạo hơn.

Vất vả lắm mới bôi thuốc xong, nhưng không có vải mỏng để băng bó, Ngụy Niên do dự một lát, sau đó khẽ cắn môi vòng ra sau thân cây tháo đai lưng, nàng cởi áo trong ra, xé thành nhiều mảnh vải vụn, băng bó cho hắn.

Làm xong tất cả, ánh mắt Ngụy Niên rơi xuống đùi hắn, nửa người trên đã bị thương đến mức đó, hẳn là trên đùi cũng không khá hơn chút nào.

Ngụy Niên cố nén xấu hổ giơ tay, bàn tay chạm đến một mảnh dính ướt, vết máu đỏ tươi dính đầy đầu ngón tay, ánh mắt nàng thay đổi, nhanh chóng vén vạt áo màu đen lên, mặc dù không nhìn thấy máu, nhưng có thể nhận ra vạt áo đã ướt một mảng lớn, mùi máu tươi c*̃ng càng lúc càng nồng.

Lúc này nàng mới ý thức được, chỉ sợ đây mới là bộ phận hắn bị thương nặng nhất!

Lúc này cũng đã không rảnh lo lắng nam nữ thụ thụ bất thân, Ngụy Niên vội vàng múc nước về, gọn gàng nhanh nhẹn l*t s*ch quần Thái tử, ừm, cũng không sạch lắm, để lại q**n l*t.

Quả nhiên, đùi ngoài của hắn có một vết rách rất dài, máu gần như nhuộm đỏ cả chân.

Ngụy Niên tái mặt nghiêm túc lau sạch vết thương, sau đó bôi thuốc rồi dùng những mảnh áo trong còn sót lại băng bó, lại dùng áo ngoài đắp lên chân hắn.

Cái quần bị máu thấm ướt đã không thể mặc được nữa, Ngụy Niên cầm nó tới bờ sông giặt sạch, lại nhặt được chút củi khô, dùng hỏa chiết tử(*) vừa tìm được trên người Chử Yến để nhóm lửa, hơ khô y phục.

(*) Dụng cụ nhóm lửa thời xưa, chỉ cần mở nắp thổi nhẹ là có lửa.

Đương nhiên quá trình nhóm lửa không hề thuận lợi, dù sao thì trước kia nàng chưa từng làm việc này, cũng may củi đủ khô, thật sự giúp nàng nhóm được lửa.

Làm xong tất cả những việc này, Ngụy Niên bắt đầu xử lý những vết thương trên người mình.

Thật ra nàng không bị thương gì nhiều, chỉ có trên tay và trên đùi bị trầy da vài chỗ vì lăn trên mặt đất lúc cứu Tề Vân Hàm.

Nàng quay lưng lại bôi thuốc rồi mới quay lại nhìn về phía người đang mê man dựa vào thân cây.

Rơi xuống từ nơi cao như vậy, hắn bị thương đến mức này, nàng lại không tăng thêm vết thương nào, sao nàng có thể không biết nguyên do trong đó.

Chỉ là, nàng có chút mê mang.

Tại sao hắn lại đối xử với nàng như vậy?

Chẳng lẽ chỉ vì giống như hắn vừa nói, nàng là nữ nhân của hắn?

Không biết có phải là do lửa quá to không, Ngụy Niên cảm thấy gương mặt nóng bỏng.

Nàng cuống quýt cúi đầu, đè cảm giác rung động đột nhiên nảy lên trong lòng xuống.

Nhưng chẳng bao lâu sau nàng đã nhận ra không thích hợp.

Không phải ảo giác của nàng, lửa thật sự quá to!

Ngụy Niên nhìn đống lửa nhỏ ban đầu dần dần lan ra xung quanh, xu thế càng lúc càng lớn, nàng hốt hoảng đứng lên, tiện tay cầm lấy một cây gậy gỗ ý đồ ngăn cản, nhưng căn bản không hề có tác dụng!

Ngụy Niên vội vàng đi kéo Chử Yến, muốn lôi hắn ra khỏi phạm vi ngọn lửa lan tràn trước, nhưng làm sao một tiểu cô nương có thể kéo nổi một nam tử trưởng thành đang hôn mê!

Mắt thấy lửa sắp đốt tới, Ngụy Niên luống cuống đến phát khóc: "Điện hạ! Điện hạ người mau tỉnh lại!"

"Điện hạ, điện hạ!"

Chử Yến là bị sặc tỉnh, hắn không kiên nhẫn mở mắt, lập tức nhìn thấy ánh lửa ngập trời, nữ tử bên cạnh vừa khóc vừa kéo hắn ra ngoài, nhưng một chút sức lực kia lại không thể khiến hắn nhúc nhích.

Chử Yến hít sâu một hơi, một tay với qua kẹp nữ tử vào bên hông, tìm được đường sống trước khi bị ngọn lửa cắn nuốt.

Ngụy Niên thấy hắn tỉnh lại thì đương nhiên là vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nước mắt như mưa.

Chậm một chút nữa thôi nàng đã thiêu chết hắn rồi.

Chử Yến thả nàng xuống bên cạnh bờ sông, đen mặt đi dập lửa.

Đợi đến khi tất cả quay về yên tĩnh, hắn mới nhận ra điều không thích hợp.

Chử Yến chậm rãi cúi đầu, loáng thoáng nhìn thấy đôi chân trần của mình dưới lớp trường bào.

Thái tử: "...?!"

Hắn cứng đờ xoay người, nhìn về phía nữ tử nhếch nhác, bẩn thỉu, mặt đầy nước mắt, không biết đang ôm thứ gì trong lòng, đang đứng bên bờ sông.

Bốn mắt nhìn nhau thật lâu, Chử Yến mới hít sâu một hơi, đến gần nàng.

Nữ tử thường ngày đoan trang dịu dàng trước mặt, bây giờ chỉ có cặp mắt kia vẫn còn sáng ngời.

Chử Yến nhẫn nhịn, khẽ cắn môi: "Ngươi đang làm gì!?"

Trên trán Thái tử dính chút tro đen, tựa như vị thần cao cao tại thượng đột nhiên bị kéo vào khói lửa trần gian.

Ngụy Niên chột dạ, đồng thời lại thấy hơi tủi thân: "Ta, ta nhóm lửa."

Chử Yến chỉ vào một mảng lớn vết tích bị cháy đen sau lưng: "Nhóm lửa to thế, ngươi muốn thiêu chết Cô à?"

Ngụy Niên chân tay luống cuống, nước mắt lưng tròng: "... Ta quay người bôi thuốc, không nghĩ là sẽ cháy to như vậy."

Chử Yến tức đến nỗi ấn đường giật giật, hắn đưa tay đè lên huyệt thái dương, tới gần nàng, hỏi: "Ngươi không biết nhóm lửa ở loại địa phương này phải dọn sạch cành khô lá rụng xung quanh à?"

Ngụy Niên rụt đầu một cái, nhếch môi: "Lần đầu tiên thần nữ..."

Thái tử tức đến nỗi không nói lên lời.

Hắn ngửa mặt lên trời hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, đưa tay chỉ xuống dưới, nghiến răng nghiến lợi nói: "Quần… của Cô! Bị ngươi mang đi nhóm lửa à?"

Ngụy Niên vô thức cụp mắt, mơ hồ nhìn thấy cặp đùi trần lấp ló giữa trường bào màu đen, mặt nàng đỏ lên, đầu cũng không dám ngẩng lên, nàng cẩn thận nâng chiếc quần trong ngực đưa qua: "Quần của điện hạ dính máu, thần nữ đi giặt sạch."

Lúc này Chử Yến mới thấy rõ hóa ra thứ nàng ôm từ nãy tới giờ là quần của hắn.

Chử Yến nhìn chằm chằm vào cái đống vải màu đen kia, kéo khóe môi, sau đó dùng một tay rút nó ra, hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.

Đi đến một nửa lại quay lại trừng mắt nhìn Ngụy Niên.

"Đúng là đầu óc Cô bị úng nước mà!"

Ngụy Niên tự động bổ sung nửa câu còn lại mà hắn chưa nói.

Đúng là đầu óc Cô bị úng nước nên mới có thể nhảy xuống cứu ngươi.

Không biết tại sao, mặc dù vô cùng không đúng lúc, nhưng giờ khắc này Ngụy Niên lại không nhịn được cười, có lẽ là sống sót sau tai nạn, hoặc là cảm thấy dáng vẻ Thái tử tức giận cũng khá đáng yêu, nhưng nàng biết thính lực của Thái tử hơn người, không dám cười ra tiếng.

Đợi đến khi bóng dáng Thái tử biến mất sau thân cây, Ngụy Niên mới bụm mặt im lặng cười đến mức bả vai run rẩy.

Một giây sau, Ngụy Niên nhìn cái bóng dưới mặt sông, nụ cười trên mặt cứng đờ.

Đó là thứ gì…

Vừa rồi nàng đối diện với Thái tử bằng bộ dạng quỷ quái này á?!

Ngụy Niên chậm rãi ngồi xổm xuống, lần nữa bụm mặt.

Lần này không phải muốn cười, là muốn chết.

May mà tính tình Thái tử trầm ổn, nếu là nàng thấy hắn như này, kiểu gì cũng cười đến sốc hông mất.

Ngụy Niên vội vã sửa sang lại vẻ ngoài trước khi Thái tử quay lại.

Mặc dù vẫn rất chật vật, nhưng ít ra mặt sạch sẽ.

Búi tóc sớm đã lỏng lẻo không ra hình thù gì, Ngụy Niên không búi được tóc, dứt khoát thả hết tóc ra, dùng nước trong gội sạch rồi buông xõa sau lưng.

Chử Yến sửa sang lại ổn thỏa rồi đi ra, lập tức nhìn thấy bộ dạng này của nàng, bước chân vô thức chậm lại, cuối cùng là Ngụy Niên nhìn thấy hắn, vội vàng đứng lên dè dặt hành lễ: "Điện hạ."

Chử Yến không kiên nhẫn ừ một tiếng, vươn tay: "Cây trâm."

Ngụy Niên nhất thời không hiểu rõ ý hắn, nhưng vẫn đưa một chiếc trâm vừa tháo ra cho hắn.

Chử Yến nhận lấy, im lặng chuyển ra sau lưng nàng.

Lúc tay của hắn dịu dàng xuyên qua mái tóc nàng, Ngụy Niên mới nhận ra hắn muốn búi tóc cho nàng, trong lòng hoảng hốt: "Điện hạ."

"Đừng nhúc nhích!"

Chử Yến lạnh lùng nói.

Ngụy Niên cúi đầu khe khẽ nói vâng.

Gió sông hơi lạnh, lại không thể làm giảm đi nhiệt độ nóng bỏng trên gò má nàng.

Chử Yến không biết búi tóc kiểu nữ, chỉ dùng trâm búi một nửa tóc lên, nửa còn lại buông xõa sau lưng.

Gió nhẹ lướt qua, sợi tóc khẽ bay, có mấy sợi quét qua mặt Thái tử.

Mềm mại, hơi ngứa.

Giống như có lông vũ nhẹ nhàng phất qua trong tim.

Lơ đãng liếc mắt, nhìn thấy trên mặt sông tĩnh lặng phản chiếu bóng dáng một đôi người.

Nữ tử hơi cúi đầu, có thể thấy được vẻ mặt dịu dàng, nam tử thần sắc thoải mái, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.

Thái tử nhìn mấy giây, sau đó hững hờ rời ánh mắt.

Đúng lúc này, có hai bóng người chậm rãi xuất hiện trong rừng.

Ngụy Niên quay đầu lại, ánh mắt nàng và ánh mắt cô nương đang đi tới chạm nhau.

Hai người đối diện một lát, cười một tiếng.

Cửa tử này, bọn họ đã xông qua rồi.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Câu chuyện này nói cho chúng ta biết, phải cấm lửa trong rừng cây!

Thái tử: Có ngươi đúng là phúc của ta!

Bình Luận (0)
Comment