Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 58

Dưới gốc cây hòe to bằng mấy người, cô nương xinh xắn động lòng người đã hôn mê hồi lâu, ngọn cây lắc lư, chợt có ánh nắng pha tạp rơi xuống, dường như nàng ấy bị những đốm sáng này làm hoa mắt, chậm rãi tỉnh lại.

Lọt vào trong tầm mắt là rừng rậm nhìn không thấy cuối, quanh mình một mảnh tĩnh mịch, không khí âm u lạnh lẽo trải rộng.

Trong đôi mắt mông lung của cô nương ấy dần hiện lên vẻ sợ hãi, nàng ấy khẽ nuốt nước bọt, cả người rụt sát vào gốc cây hòe.

Cũng vào lúc này, nàng ấy phát hiện trên người đang đắp một chiếc áo xanh quen thuộc, trước đây không lâu chiếc áo này từng chùm trên đầu nàng ấy, ngăn cản máu tươi và giết chóc thay nàng ấy.

Ánh mắt Tề Vân Hàm sáng lên, nắm chặt y phục nhìn bốn phía, không lâu sau, nàng ấy đã nhìn thấy thanh niên đang để trần nửa người trên bôi thuốc bên bờ sông.

Mặc dù nhìn từ khoảng cách xa thấy không rõ lắm nhưng nàng ấy vẫn cuống quýt rời mắt.

Phi lễ chớ nhìn!

Nàng ấy đợi một hồi lâu, thấy thanh niên kéo quần áo lên, mới ôm chiếc áo xanh chậm rãi đi tới.

Tống Hoài đang cài đai lưng thì nghe thấy tiếng động sau lưng.

Ngón tay y hơi ngừng lại một lát, rồi mới tiếp tục động tác.

"Hoài ca ca."

Sau lưng truyền đến giọng nói mềm mại dễ nghe của cô nương, nhưng Tống Hoài không xoay người ngay, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm mặt sông.

Nước sông trong veo, loáng thoáng có màu đỏ tươi nổi trên mặt nước.

Hắn nhìn về phía đầu nguồn, xoay người thản nhiên nói: "Tề cô nương."

Vô cùng lạnh nhạt khách sáo.

Dường như Tề Vân Hàm cũng không thèm để ý, đưa chiếc áo trong tay qua: "Cảm ơn Hoài ca ca lại cứu ta một lần."

"Đừng khách sáo."

Tống Hoài không giơ tay nhận lấy: "Nơi đây lạnh lẽo, Tề cô nương mặc vào đi."

Tề Vân Hàm ngước mắt nhìn y, còn chưa mở miệng thì lại nghe y nói: "Vách núi rất cao, mặc kệ là tự cứu hay chờ cứu viện đều phải chuẩn bị sẵn tinh thần ở trong rừng mấy ngày mấy đêm, nếu Tề cô nương cảm lạnh, sẽ càng ảnh hưởng tiến trình."

Tề Vân Hàm thu hồi áo lại, cụp mắt: "Ồ."

Áo ngoài của thanh niên rất rộng, sau khi nữ tử mặc vào thì có vẻ càng thêm nhỏ xinh.

Tống Hoài liếc nhìn, nhanh chóng rời tầm mắt.

Tề Vân Hàm túm ống tay áo, miễn cưỡng sửa sang lại ổn thỏa rồi mới hỏi: "Thái tử ca ca và Ngụy Niên đâu?"

Ánh mắt Tống Hoài tối xuống, vẻ mặt hơi lo lắng.

Điều kiện trên vách núi ngặt nghèo, trước khi rơi xuống mặt đất y và điện hạ cứ vậy mà bị tách ra, cảnh cuối cùng y nhìn thấy là điện hạ chắn một tảng đá nhọn giúp Ngụy cô nương, hình như là bị thương ở chân.

"Mặt sông có máu, hẳn là bọn họ ở trên thượng nguồn, chúng ta tìm dọc theo đường sông đi." Tống Hoài nói.

Tề Vân Hàm nhìn xuống mặt sông, sắc mặt tái nhợt khẽ gật đầu.

Đúng lúc này, khi nàng ấy quay đầu thì thoáng liếc thấy một làn khói xanh, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vui vẻ reo lên: "Hoài ca ca!"

Tống Hoài vô thức nhìn về phía nàng ấy, vừa lúc nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt nữ tử.

"Hoài ca ca nhìn kìa, nơi đó có khói, hình như cách không xa, khẳng định là Thái tử ca ca và Ngụy Niên!"

Sắc mặt Tống Hoài không hề thay đổi, nhìn theo hướng tay nàng ấy chỉ, quả nhiên thấy có những làn khói rải rác bốc lên.

Tâm tình y thoáng thả lỏng, đây hẳn là tín hiệu điện hạ thả ra.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt y lập tức thay đổi!

Đám khói này quá lớn!

"Đi!" Tống Hoài trầm giọng nói.

Tề Vân Hàm không biết phải làm sao, vội vàng chạy chậm theo sau.

Nhưng y phục quá rộng, cộng thêm đường sông nhấp nhô, nàng ấy mới đi mấy bước đã bị vấp một cái, lại ngẩng đầu lên thì bóng lưng kia đã cách nàng ấy rất xa.

Tề Vân Hàm mím môi cúi đầu, một giọt nước mắt nhanh chóng rơi xuống.

Dường như đó là sự tủi thân tích lũy đã lâu.

Hốc mắt dần mơ hồ, nàng ấy cắn môi đưa tay lau nước mắt, không nói tiếng nào tiếp tục chạy hướng phía trước.

Lúc này, trong tầm mắt mơ hồ đột nhiên xuất hiện một đôi giày màu xanh.

Nàng ấy cắn môi bướng bỉnh không chịu ngẩng đầu.

Đi cũng đi rồi, còn quay lại làm gì!

Tống Hoài nhìn cô nương đang cúi đầu giận dỗi trước mặt, lặng lẽ thở dài, sau đó xoay người cúi xuống: "Leo lên."

Thời gian xoay chuyển, nhiều năm trước, tiểu cô nương đuổi theo bước chân huynh trưởng nhà mình, chạy vội suýt nữa ngã xuống con đường đá, nhưng vị huynh trưởng vô tâm kia của nàng ấy lại không hề phát hiện, cùng người khác đùa giỡn đi xa.

Tiểu cô nương ngồi dưới đất tủi thân rơi nước mắt.

Bởi vì tính tình cao ngạo, nàng ấy bướng bỉnh không chịu khóc thành tiếng, chỉ đứng tại chỗ giận dỗi, im lặng từ chối nha hoàn nâng dậy.

Lúc này, thiếu niên tuấn tú đi đến trước mặt nàng ấy, vẻ mặt lạnh lùng, dịu dàng xoa tay cho nàng ấy, sau đó quay lưng về phía nàng ấy ngồi xuống, nói: "Leo lên."

Tiểu cô nương không nhúc nhích.

Thiếu niên bèn dịu giọng nói: "Kiều Kiều, leo lên, Hoài ca ca cõng muội đuổi theo."

Lúc này tiểu cô nương mới nín khóc mỉm cười, vui vẻ nhào lên lưng thiếu niên.

Nhớ lại trước kia, Tề Vân Hàm mím môi cười, lau hết nước mắt lên vai thiếu niên, hỏi y bằng giọng nghẹt mũi: "Có phải bây giờ Hoài ca ca chán ghét ta rồi không?"

Không biết bắt đầu từ khi nào, y không còn gọi nhũ danh của nàng ấy nữa, từ Kiều Kiều, đến Vân Hàm, và sau này biến thành Tề cô nương.

Sắc mặt Tống Hoài hơi thay đổi, bước chân lại chưa ngừng.

Qua một lúc lâu y mới trả lời: "Không có."

"Nhưng sau khi Hoài ca ca trở về từ Tây Vu thì vẫn luôn tránh né ta, tại sao chứ?"

Nàng ấy đã muốn hỏi câu này từ lâu rồi, nhưng vẫn luôn không tìm thấy cơ hội. Bốn năm trước sau khi y trở về từ chuyến xuất chinh Tây Vu cùng Thái tử ca ca thì vẫn trốn tránh nàng ấy. Cho dù là chạm mặt nhau, y cũng chỉ khách sáo gọi một tiếng Tề cô nương, sau đó lập tức lạnh lùng rời đi.

Nhưng rõ ràng đêm trước khi y xuất chinh, bởi vì nàng ấy khóc quá to, lúc y dỗ dành nàng ấy còn dịu dàng gọi nàng ấy là Kiều Kiều, còn cam đoan nhất định sẽ bình an trở về.

Về sau bị y đối xử lạnh nhạt xa cách nàng ấy cũng thật sự tức giận, vào một lần Thẩm Lăng gọi nàng ấy là Kiều Kiều nàng ấy không nhịn được nổi giận, từ đó về sau, không còn ai gọi nàng ấy là Kiều Kiều nữa.

Cuối cùng nàng ấy vẫn không nhịn nổi cơn tức, cố ý viết một bức thư gửi cho y, sai người đưa đến Đông cung, nói nếu là y lại không để ý đến nàng ấy, sau này nàng ấy sẽ coi như không có người huynh trưởng là y nữa!

Y không để ý tới nàng ấy, c*̃ng không gửi thư trả lời.

Nàng ấy nghĩ, có lẽ y thật sự chán ghét nàng ấy, không muốn làm ca ca của nàng ấy nữa.

Nếu như vậy, nàng ấy cũng nên phóng khoáng một chút.

Thế là từ đó về sau, bọn họ mỗi người một ngả, cho dù ngẫu nhiên gặp thoáng qua, nàng ấy c*̃ng làm như không thấy.

Cho đến hôm nay y cứu nàng ấy trong lúc nguy nan, nàng ấy mới phát hiện hóa ra nàng ấy vẫn để ý, vẫn cảm thấy tủi hờn.

Từ đầu đến cuối nàng ấy đều không rõ, tại sao đột nhiên y lại lạnh nhạt với nàng ấy.

Tống Hoài trầm mặc một lúc lâu cũng không trả lời.

Có lẽ là chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, cũng có lẽ… không thể đáp lại.

Y không nói lời nào, Tề Vân Hàm cũng lẳng lặng chờ.

Mãi đến khi tới gần phiến rừng vừa bị cháy kia, Tống Hoài mới thả nàng ấy xuống, đưa lưng về phía nàng ấy và nói: "Sau này Tề cô nương đừng gọi ta như thế nữa."

Tề Vân Hàm nhìn đăm đăm vào bóng lưng của y.

"Tề cô nương nói rất đúng, Tề cô nương có rất nhiều huynh trưởng, không thiếu một kẻ là ta, cho nên sau này hãy gọi tên của ta đi."

Tề Vân Hàm sững sờ, đây là những gì nàng ấy đã từng nói trong bức thư gửi y khi đang tức giận.

"Sang năm Tề cô nương sẽ thành hôn, dù sao ta cũng là ngoại nam, nên giữ một khoảng cách." Tống Hoài nói.

Những năm qua, đây là lần Tống Hoài nói nhiều lời với nàng ấy nhất.

Nhưng từng từ từng chữ lại đâm thẳng vào tim.

Tề Vân Hàm cố nén không khóc, tiến lên một bước: "Ngươi là huynh trưởng ta, không phải ngoại nam!"

Tống Hoài chậm rãi quay người nhìn nàng ấy, lạnh lùng nói từng chữ một: "Ta không phải."

Cuối cùng Tề Vân Hàm cũng không nhịn được nữa, nước mắt tràn mi mà ra.

Nàng ấy vẫn giống như hồi còn nhỏ, bướng bỉnh nhìn chằm chằm y, nhưng lúc này đây, y không còn dịu dàng gọi nàng ấy một tiếng Kiều Kiều như dĩ vãng nữa, thái độ y lạnh nhạt đến lạ thường, lạnh đến mức có một chớp mắt Tề Vân Hàm sinh ra ảo giác, dường như giữa bọn họ thật sự không có bất kỳ giao thoa gì, dường như mười hai năm đó đều chỉ là một giấc mộng hoàng lương.

"Chỉ có hai vị công tử Tề gia mới là huynh trưởng của Tề cô nương, từ trước đến nay ta đều không phải."

"Sau khi rời khỏi nơi đây, chúng ta đừng gặp nhau nữa."

Tống Hoài nói xong câu này thì xoay người qua.

Tề Vân Hàm nhìn chằm chằm vào bóng lưng tuyệt tình kia, nước mắt rơi như mưa.

Đúng vậy, cẩn thận nghĩ lại, hình như y chưa từng coi nàng ấy là muội muội, chỉ có nàng ấy đơn phương đuổi theo y gọi ca ca.

Năm y đến Tề gia nàng ấy mới hai tuổi, trong trí nhớ của nàng ấy y vẫn luôn ở bên cạnh nàng ấy, khi đó y chính là như vậy, gương mặt lạnh lùng, ngoài Thái tử ca ca, đối với ai cũng hờ hững lạnh lẽo, là nàng ấy ngày ngày quấn lấy y gọi ca ca.

Có lẽ là nể tình Thái tử, có lẽ chỉ là thấy phiền khi bị nàng ấy quấn lấy, những năm đó y mới bố thí cho nàng ấy chút kiên nhẫn, mới có thể ngẫu nhiên khom lưng dỗ dành nàng ấy.

Từ đầu tới cuối, đều là nàng ấy tự mình đa tình coi y là huynh trưởng, mà trong lòng y, không, có lẽ nàng ấy chưa từng bước vào tim y.

Y đã nói không cần gặp lại, nàng ấy cần gì phải nhớ nhung tình cảm thuở nhỏ mà thêm đau buồn.

Tề Vân Hàm đưa tay lau sạch nước mắt, hít sâu một hơi, nhanh nhẹn dứt khoát cởi chiếc áo ngoài đang mặc ra, đi nhanh mấy bước đuổi kịp Tống Hoài, nhét chiếc áo ngoài đó vào trong tay của y, nhìn thẳng vào mắt y gằn từng chữ:

"Đúng là Tề Vân Hàm ta không thiếu một vị ca ca ngươi, nếu đã mất tình huynh muội, vậy thì ta không thể mặc y phục của ngoại nam."

"Tống Hoài, từ nơi này ra ngoài, chúng ta không cần gặp nhau nữa."

Dứt lời, nàng ấy không chút do dự xoay người đi về phía trước.

Bàn tay đang nắm chiếc áo ngoài của Tống Hoài nổi gân xanh, nhưng rồi sắc mặt y nhanh chóng quay về bình tĩnh, chậm rãi mặc áo ngoài vào như không có chuyện gì xảy ra.

Tề Vân Hàm đứng xa xa nhìn một đôi bích nhân bên bờ sông, thấy Thái tử đang cài trâm cho người ta, nàng ấy không lập tức lên tiếng quấy rầy, mãi đến khi bọn họ nhìn sang, nàng ấy mới cười xán lạn, tiến lên chào hỏi.

Không có Hoài ca ca, nàng ấy còn có Thái tử ca ca! Rất nhiều ca ca!

Sau khi trở về, chắc chắn nàng ấy sẽ xóa y ra khỏi ký ức!

Ngay từ đầu Ngụy Niên đã phát hiện mắt Tề Vân Hàm đỏ ửng, bèn hỏi: "Tề cô nương sao thế?"

Ánh mắt Tề Vân Hàm dao động, cúi đầu nói: "Khu rừng này âm u quá, quá đáng sợ.”

"Ngươi đừng gọi ta là Tề cô nương nữa, nghe xa lạ quá, gọi tên của ta đi, ta gọi ngươi là Niên Niên được không?"

Ngụy Niên thấy nàng ấy thật sự không sao, mới cười gật đầu: "Ừ."

Lúc này Tống Hoài c*̃ng đi tới, nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu với Ngụy Niên rồi quay sang nhìn chân Chử Yến: "Điện hạ, vết thương của người..."

Chử Yến nhìn Ngụy Niên bằng vẻ mặt phức tạp, nàng chột dạ cúi đầu xuống.

"Đã bôi thuốc."

Chử Yến thu tầm mắt lại, thản nhiên nói.

Có người lột quần hắn bôi thuốc.

Bình Luận (0)
Comment