Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 60

Ánh lửa xua tan không khí ẩm ướt lạnh lẽo trong sơn động, làm người ta cảm thấy ấm áp, thoải mái dễ chịu, cộng thêm hôm nay đã phải vật lộn cả ngày trời, cơn buồn ngủ không khỏi kéo đến.

Chử Yến cởi ngoại bào ném cho Ngụy Niên, ánh mắt Ngụy Niên mơ màng, nhưng vẫn chút khá tỉnh táo: "Thần nữ không cần."

Hôm nay Thái tử mặc áo bào màu đen thêu chỉ vàng, ở Bắc Lãng chỉ có người có thân phận cao quý mới được mặc màu đen, màu đen pha vàng đại biểu cho Thánh thượng hoặc Thái tử, đương nhiên là nàng không dám nhận.

"Nếu ngươi bị cảm lạnh, sẽ làm liên lụy đến Cô." Chử Yến không kiên nhẫn nói.

Ngụy Niên thực sự rất buồn ngủ, nghe vậy nói tiếng cám ơn rồi khoác chiếc ngoại bào thấm nhuần mùi Long Tiên Hương ngủ say.

Một bên khác, Tề Vân Hàm không chịu nhận áo ngoài của Tống Hoài, quay lưng đi.

Chử Yến liếc qua, lo lắng nói: "Tiểu Hàm à, ngươi cũng không thể để Cô cởi thêm một món nữa chứ? Cô c*̃ng bị thương."

Tuy đương triều có công chúa, nhưng Chử Yến ở lại Tề gia mười hai năm, nhìn cô nhóc lúc trước từng bước một lớn lên thành một cô nương duyên dáng yêu kiều, cho nên nhắc tới muội muội, tất nhiên người đầu tiên hắn nghĩ tới là Tề Vân Hàm được hắn che chở từ nhỏ, đối mặt vị muội muội này, từ trước đến nay Thái tử đều rất hiền lành.

Tề Vân Hàm nhúc nhích, không lên tiếng.

Chử Yến: "Hắn là Thống lĩnh thị vệ của Cô, hắn chính là Cô, coi như là Cô đưa cho ngươi?"

Tề Vân Hàm trầm mặc mấy giây, vươn tay: "Cảm ơn Thái tử ca ca."

Tống Hoài im lặng tiến lên đặt áo vào tay nàng ấy rồi quay về bên cạnh Chử Yến.

Chờ đến khi tiếng thở đều của hai cô nương truyền đến, Chử Yến nhắm mắt xùy một tiếng, nói: "Tự mình nuông chiều thành như vậy, nũng nịu một chút cũng phải tự chịu thôi!”

Tống Hoài: "Điện hạ cũng góp phần."

Trong mười hai năm đó, bên cạnh bọn họ chỉ có một tiểu cô nương này, mấy vị huynh trưởng có ai là không hết mực che chở, bao gồm cả Thái tử. Dù sao thì làm gì có ai không thích một cô nhóc vừa thơm vừa mềm, ngọt ngào ngoan ngoãn đáng yêu gọi ngươi một tiếng ca ca, ngay cả công chúa cũng không dám cáu kỉnh với Thái tử, chỉ có Tề Vân Hàm dám.

Chử Yến hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Trong sơn động chậm rãi quay về yên tĩnh.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh tuyệt đối, Chử Yến chậm rãi nghiêng người nhìn về phía nữ tử cách đó không xa đang giấu mình trong lớp ngoại bào của hắn.

Cũng là lúc này hắn mới giật mình nhớ ra, thật ra nàng còn nhỏ hơn Tề Vân Hàm hai tuổi, nhưng lại trưởng thành hơn Tề Vân Hàm rất nhiều.

Hình như nàng ngủ rất không yên ổn, lông mày nhíu chặt lại.

Có lẽ là vách đá cộm người, có lẽ là lòng có bất an.

Mười sáu năm, cả thế giới chỉ gói gọn trong cái tiểu viện kia, hắn không tưởng tượng ra được quãng thời gian đó như thế nào, cũng không thể thực sự hiểu được những gì mà nữ tử thoạt nhìn dịu dàng vô hại, thực ra trong lòng lại cất giấu oán hận này từng phải chịu đựng.

Dù đã nghe nàng kể, nhưng chưa tự mình trải nghiệm thì cũng không thể đồng cảm như chính bản thân là người bị đối xử như vậy.

Hơn nữa, những khổ sở mà nàng nói ra chẳng qua chỉ là một góc của tảng băng chìm.

Nếu như hôm nay thật sự xảy ra chuyện, nàng chắc chắn sẽ không thể thoát thân. Như nàng nói, nhà lao Phụng Kinh không phải nơi có thể vào rồi còn sống mà trở ra.

Tề Vân Hàm có vô số người sẽ báo thù cho nàng ấy, nếu hắn và nàng không hề quen biết, không biết tình hình thực tế, thậm chí trong những người báo thù sẽ bao gồm cả hắn.

Nhưng nữ tử này, phía sau nàng không có gì cả.

Những năm qua nàng một mình sống trong ổ sói, cũng không biết đã liều mạng giãy giụa bao nhiêu lần, đã trải qua bao nhiêu cảnh khốn khó như hôm nay. Khi nàng được ăn cả ngã về không, tìm tới một kẻ điên như hắn, liệu có phải là nàng đã ôm suy nghĩ liều chết đánh cược một lần không?

Chử Yến bỗng cảm thấy tim bủn rủn, cảm xúc này ập đến đột ngột và không thể ngăn cản.

Trằn trọc một lát, Thái tử im lặng thở dài, đầu hàng đứng dậy đi đến trước mặt nữ tử, ngồi dựa vào vách đá, đưa tay kéo nữ tử qua, ôm vào trong ngực, để nàng tựa vào trong lòng hắn.

Ngụy Niên khẽ giật mình tỉnh dậy, vừa định mở mắt, Chử Yến đã đưa tay che mắt nàng, thấp giọng nói: "Ngủ đi."

Nàng sớm đã quen với lồng ngực của hắn, không hề kháng cự, thậm chí ngửi mùi thơm quen thuộc kia còn cảm thấy rất yên lòng, lại mơ màng ngủ thiếp đi.

Tống Hoài mở mắt ra nhìn thoáng qua, sau đó nghiêng người, cách ánh lửa, nhìn về phía nữ tử sớm đã ngủ say ở một bên khác, trong mắt cuối cùng cũng không chỉ còn là sương tuyết lạnh lẽo, mà là sự dịu dàng vô bờ bến.

Một đêm không sao, chân trời dần nổi lên màu vảy cá bạc.

Khi Ngụy Niên tỉnh lại trong sơn động chỉ có nàng và Tề Vân Hàm.

Tề Vân Hàm tỉnh dậy sớm hơn nàng, đang thêm củi vào trong đống lửa, thấy nàng tỉnh lại thì nhìn qua: "Niên Niên tỉnh rồi."

Ngụy Niên ừ một tiếng, nắm vuốt chiếc ngoại bào màu đen nhìn ra ngoài sơn động.

"Thái tử ca ca và... Tống Hoài, đi bôi thuốc." Tề Vân Hàm giải thích.

Ngụy Niên sửng sốt chậm rãi nhìn về phía Tề Vân Hàm.

Sao lại đổi từ Hoài ca ca sang gọi là Tống Hoài rồi, bọn họ cãi nhau à?

"Vân Hàm, hai người..."

Tề Vân Hàm biết nàng muốn hỏi gì, ngẩng đầu cười nói: "Không có gì."

"Vốn dĩ nên như vậy."

Ngụy Niên thấy nàng ấy không muốn nhắc tới, dĩ nhiên là không hỏi tới nữa.

Một đêm ngủ ngon, nàng ngủ vô cùng thoải mái dễ chịu, đứng lên hoạt động chân tay, đột nhiên muộn màng nhớ tới gì đó.

Nàng nhớ mang máng là, hình như đêm qua nàng nằm... trong ngực hắn?

Động tác của Ngụy Niên khựng lại, nhìn về phía Tề Vân Hàm muốn hỏi gì đó nhưng thấy đối phương nhíu mày xoa bóp vai lưng, nàng đã biết mình không cần hỏi nữa.

Nếu thật sự dựa vào vách đá ngủ một đêm, tất nhiên lúc này sẽ rất khó chịu, nhưng nàng không cảm thấy khó chịu.

Cho nên, hắn thật sự đã ôm nàng.

Mặt Ngụy Niên nóng lên, trong lòng cũng đồng thời dâng lên cảm giác rung động không rõ.

Thái tử, hình như thật sự rất tốt.

Cũng không lâu lắm, Chử Yến và Tống Hoài đã trở lại, trên tay Tống Hoài còn cầm một xâu cá.

Trước lạ sau quen, lần bắt cá này còn rất thuận lợi, chỉ tiếc là không có nồi, bằng không thì buổi sáng có thể ninh canh cá, hiện tại một ngày ba bữa đều chỉ có thể gặm cá nướng không có hương vị.

c*̃ng may là có một con sông, nếu không thì sẽ càng phiền phức.

Ăn cơm sáng xong, Tống Hoài nói: "Ta đã quan sát, chỉ có đi lên hoặc xuống dọc theo bờ sông là có đường, đây là núi hoang."

Nhưng con đường nào có thể chân chính đi ra ngoài thì không ai biết, chỉ có thể thử.

Mấy người chờ Chử Yến quyết định.

"Đi xuống." Chử Yến nói.

Tống Hoài cũng là có ý này, nghe vậy lập tức đứng dậy đi dập lửa: "Việc này không nên chậm trễ, lập tức xuất phát."

Tống Hoài làm cho Chử Yến một cây gậy chống, Thái tử bất đắc dĩ nhận lấy, chê bai một phen theo thường lệ.

Bất kể hắn moi ra vấn đề gì Tống Hoài đều im lặng, hoặc là: "Thần sai rồi."

Ngụy Niên không khỏi nghĩ, hầu hạ Thái tử thật không dễ dàng.

"Ngươi qua đây dìu Cô đi chứ." Chử Yến nhìn về phía Ngụy Niên, trách mắng: "Đồ không có lương tâm."

Ngụy Niên: "..."

Sao nàng lại không có lương tâm?

Được rồi, nàng không so đo với hắn.

Dù sao cũng bị thương vì cứu nàng.

Ngụy Niên yên lặng tiến lên dìu Thái tử điện hạ quý giá.

Thật ra nói là để nàng dìu nhưng cũng chỉ là đỡ một tay, Chử Yến cũng không đặt toàn bộ trọng lượng lên người nàng.

Mấy người chậm rãi đi lên phía trước, từ trước đến nay Tống Hoài là người ít nói, cho nên toàn bộ hành trình gần như chỉ có ba người khác đang nói chuyện, nhưng đại đa số là Thái tử gây sự với Ngụy Niên.

"Ngươi đỡ vững vào, đừng làm Cô ngã."

Ngụy Niên nhìn xuống bàn tay của mình và Thái tử đang đan mười ngón vào nhau: "... Vâng."

"Ngươi là rùa à, đi nhanh lên."

Ngụy Niên liếc nhìn cái chân bị thương của Thái tử: "... Vâng!"

"Ngươi là cái gì, là rùa đen?"

Lần đầu tiên Ngụy Niên cảm thấy Thái tử nói quá nhiều: "... Không phải."

Tề Vân Hàm vô cùng vui vẻ nghe hai người đối thoại, có khi cũng sẽ đúng lúc chen vào một câu, bầu không khí rất là hòa hợp.

Một đoàn người cứ đi như vậy khoảng hơn một canh giờ, Thái tử đột nhiên dừng bước.

Hắn nói: "Ngụy Niên à."

Ngụy Niên ngẩng đầu: "Có thần nữ."

Lại muốn bày trò gì đây?

"Ngươi giết người bao giờ chưa?"

Ngụy Niên khẽ giật mình, nhớ tới Xuân Lai.

"Không tính nha hoàn kia của ngươi, đấy cùng lắm chỉ xem là Cô dùng tay của ngươi giết thôi." Chử Yến nói.

Con ngươi Tề Vân Hàm bỗng dưng phóng đại.

Nha hoàn của Niên Niên? Nha hoàn bên cạnh Niên Niên chỉ có Xuân Lai là đã chết! Không phải nàng ta bị sói cắn chết à?

Tề Vân Hàm mấp máy môi, cho nên, trên đình Hòe Sơn còn có chuyện mà nàng ấy không biết.

Ngụy Niên lắc đầu: "Chưa từng."

Chử Yến ồ một tiếng, lại hỏi: "Con dao găm mà Cô đưa cho ngươi đâu?"

Ngụy Niên không hiểu ra sao, nhưng vẫn lấy con dao găm từ trong ngực ra.

"Rút ra."

Ngụy Niên nghe lời rút dao găm ra khỏi vỏ.

Chử Yến nhìn chằm chằm vào nàng cười đầy ẩn ý: "Rất tốt, Cô hy vọng lát nữa ngươi c*̃ng nghe lời như vậy."

Ngụy Niên mờ mịt nhìn hắn, rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Chẳng bao lâu sau nghi ngờ của nàng đã có được đáp án.

Một cơn gió quét qua bên tai, lúc nàng tập trung nhìn qua, Tống Hoài đang đi sau cùng đã lướt về phía trước, chặn ám khí bay tới trước mặt.

Ngụy Niên lập tức phản ứng lại, đưa tay kéo Tề Vân Hàm đến bên cạnh mình, dính sát vào Thái tử.

Trải qua cuộc ám sát ở bãi săn, Tề Vân Hàm đã bình tĩnh hơn trước nhiều, nàng ấy nhìn Tống Hoài chém giết với mấy người áo đen xuất hiện phía trước, lẩm bẩm nói: "Vậy mà lại đuổi tới tận nơi này."

Đây là muốn giết nàng ấy tới mức nào chứ?

Ngụy Niên nắm chặt dao găm nhìn chằm chằm phía trước, đột nhiên lên tiếng: "Không phải tới vì chúng ta."

Tề Vân Hàm mờ mịt nhìn về phía nàng.

Ngụy Niên nói: "Binh khí bọn họ dùng không giống, hơn nữa loại loan đao này không phải của Bắc Lãng."

Trong thư phòng của Ngụy Hằng có đủ loại sách, có cả sách từ các nhân văn của nhiều đất nước láng giềng khác, nàng từng thấy loại loan đao mà thích khách trước mắt sử dụng này ở trong sách, có nguồn gốc từ Tây Vu.

Ngụy Niên quay đầu nhìn về phía Chử Yến.

Thích khách tới vì Thái tử Bắc Lãng.

Chử Yến nhìn nàng đầy khen ngợi: "Biết cả cái này?"

Ngụy Niên nói chi tiết: "Từng nhìn thấy trong sách."

Chử Yến ồ một tiếng, nâng tay nheo mắt lại nhìn tình hình chiến đấu phía trước, mới một đêm mà đã đuổi tới đây, có chút thủ đoạn.

Tống Hoài giải quyết thích khách, cầm hai thanh loan đao nhanh chóng quay người trở về, đưa một thanh cho Chử Yến: "Điện hạ, trên đường sẽ không yên bình."

Chử Yến nhận lấy, vẻ mặt khinh thường, nói: "Cũng có nghĩa là con đường này có thể ra ngoài."

Hành tung đã bại lộ, coi như hiện tại bọn họ không đi về phía trước nữa mà chỉ chờ viện binh thì vẫn có thể bị ám sát bất cứ lúc nào.

"Hẳn là bọn họ bị vướng chân." Bọn họ mà Tống Hoài nói là ám vệ của Thái tử.

Mật thám của Tây Vu đều đã tìm đến đây, không có lý nào ám vệ của Thái tử còn không tìm tới, cho nên chỉ có một khả năng, ở một nơi bọn họ không biết, đang có một trận hoặc nhiều trận chém giết kịch liệt hung hiểm.

"Lúc này là cơ hội tốt nhất để giết Cô, dĩ nhiên bọn họ sẽ dùng hết toàn bộ khả năng." Chử Yến khinh thường nói: "Một đám chuột nhắt vô năng."

Ngụy Niên cúi đầu rất lâu không lên tiếng.

Nếu bởi vì nàng mà hại Thái tử, đó chính là sai lầm to lớn.

Ở trước mặt sự yên bình của quốc gia, thù riêng oán cũ căn bản không đáng nhắc tới.

"Ngụy Niên." Chử Yến đột nhiên nghiêng đầu, nói bâng quơ: "Cô bị thương, ngươi phải bảo vệ Cô nhé."

Ngụy Niên siết chặt dao găm, bị cảm giác bất lực quấn chặt lấy, tay nàng trói gà còn không chặt, sao có thể bảo vệ được hắn chứ.

"Chỉ cần thần nữ còn sống, nhất định sẽ bảo vệ điện hạ bình an." Cùng lắm nàng cũng chỉ có thể trả hắn một mạng, nhưng dù vậy thì cũng không ngang bằng.

Hắn là Thái tử Bắc Lãng, trên vai gánh vác toàn bộ Bắc Lãng.

Chử Yến cười đầy ẩn ý: "Ừ."

Bình Luận (0)
Comment