Dứt lời, hắn nhìn về phía Tống Hoài: "Giao Tiểu Hàm cho ngươi, nếu có sơ suất, tự mình đi bàn giao với Tề gia."
Tống Hoài trầm giọng đồng ý: "Rõ!"
Tề Vân Hàm yên lặng tiến lên đi theo bên cạnh Tống Hoài.
Trước mặt sống chết, những ân oán kia đều có thể tạm thời gác lại.
Sau đó, trên đường đi đúng như là Tống Hoài nói, rất không yên ổn, gần như cách mỗi một khắc lại gặp phải một đợt thích khách. Có điều Chử Yến và Tống Hoài liên hợp với nhau, trong lúc nhất thời cũng coi là đánh đâu thắng đó, nhưng sau khi trải qua chiến đấu, thích khách c*̃ng nhìn ra chút manh mối, liều mạng chia cắt Chử Yến và Tống Hoài, kể từ đó, Chử Yến lập tức nguy hiểm hơn nhiều.
Lại sau một cuộc chiến, thể lực của Chử Yến đã sắp không chống đỡ nổi nữa, hắn bị ép liên tục lùi về sau, lùi một mạch đến trước mặt Ngụy Niên, một tay hắn cầm loan đao chống đỡ lưỡi đao của thích khác chém tới, một tay giữ chặt một cánh tay khác của thích khách, lạnh giọng nói với Ngụy Niên: "Ngụy Niên, giết gã."
Nhưng hắn vừa mới nói xong một chữ cuối cùng, con dao găm trên tay Ngụy Niên đã đâm mạnh vào tim thích khách.
Chử Yến nghiêng đầu nhìn về phía nữ tử sắc mặt tái nhợt, tay không ngừng run rẩy, trong mắt lóe lên một cảm xúc khác lạ,
Thật ra vào khoảnh khắc đó, Ngụy Niên không nói nên lời là mình cảm thấy thế nào.
Khi nàng nhìn thấy lưỡi đao chỉ còn cách Chử Yến khoảng cách chừng một nắm tay, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Chử Yến không thể chết được!
Cho nên vào lúc Chử Yến bắt lấy một cánh tay khác của thích khách, nàng tìm đúng thời cơ không chút do dự đâm qua.
Mãi đến khi người kia ngã trên mặt đất, nhìn máu tươi nhuộm đầy tay, nàng mới muộn màng ý thức được, nàng giết người!
Lần này, không có người nắm tay của nàng, là nàng tự tay giết.
Khi Ngụy Niên còn đang ngẩn người tại chỗ, Chử Yến đã giải quyết tất cả thích khách xung quanh, hắn đi đến trước mặt nàng, bất ngờ ngã xuống.
Ngụy Niên giật mình hoàn hồn, vội vươn tay đi đỡ, nhưng đương nhiên là nàng không đỡ nổi một nam tử trưởng thành, bị sức nặng của hắn kéo quỳ sụp một gối xuống đất.
Nàng ôm Thái tử vào lòng, vội vàng kêu: "Điện hạ!"
Chử Yến hơi mệt mỏi nhắm mắt lại, nói: "Cô không sao, chỉ hơi mệt mỏi."
Ngụy Niên ôm chặt lấy hắn, một hàng nước mắt chảy xuống, khóc không thành tiếng: "Xin lỗi."
Nếu như không cứu nàng, hắn sẽ không lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
Chử Yến mở mắt ra nhìn sâu vào nàng, đột nhiên nói: "Nếu Cô không kịp thời chạy đến, ngươi sẽ chết."
Trong lòng Ngụy Niên càng thêm áy náy, nàng vừa định nói xin lỗi lần nữa, lại bỗng nhiên ý thức được gì đó.
Không phải Thái tử muốn nàng áy náy, cũng không muốn nghe nàng nói xin lỗi, mà là đang thăm dò nàng.
Ngụy Niên giật giật môi, sau nhiều lần do dự, cuối cùng nghiêm túc trả lời hắn: "Nếu như không có điện hạ, hôm qua thần nữ tuyệt đối sẽ không bước vào bãi săn."
Nếu như không có Thái tử, không có Phong Thập Bát, trong tình huống đã biết Ngụy Ngưng sẽ hành động, nàng tuyệt đối sẽ không đi đến một bước này.
Nàng sẽ đi càng cẩn thận, càng ổn thỏa.
Ánh mắt Chử Yến hơi trầm xuống: "Cho nên, quả nhiên ngươi biết hôm qua sẽ có nguy hiểm, cũng biết là ai ra tay."
Ngụy Niên giơ tay lau nước mắt, thấp giọng nói: "Thần nữ không biết, có điều từ sau khi trở về từ đình Hòe Sơn, thần nữ thường trông gà hóa cuốc, đề phòng người bên cạnh, hễ đi ra ngoài đều sẽ vô cùng cẩn thận. Cho nên nếu hôm qua không có Phong Thập Bát âm thầm bảo vệ ở gần, thần nữ không dám mạo hiểm."
"Về phần là ai ra tay, thần nữ không có chứng cứ, chỉ là vì chuyện ở đình Hòe Sơn mà trong lòng đã có suy đoán."
Chử Yến hàm súc nói: "Ngươi hoài nghi, là muội muội ruột của ngươi."
Ngụy Niên không phủ nhận: "Đúng, chuyện ở đình Hòe Sơn lúc trước, thần nữ đã nghi ngờ nàng ta có ý khác, nhưng thần nữ không rõ tại sao nàng ta lại làm như thế, c*̃ng vẫn luôn không tìm được chứng cứ."
"Hơn nữa..."
Chử Yến: "Hơn nữa nàng ta không có bản lĩnh sắp xếp âm mưu ở bãi săn, c*̃ng không có năng lực làm ra hành động lớn như vậy."
Ngụy Niên nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."
Chử Yến nhắm mắt lại, không hỏi nữa.
Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên nói: "Bọn chúng vẫn chưa chết."
Ngụy Niên khẽ giật mình: "Gì cơ?"
Chử Yến mở mắt ra, lặp lại lần nữa: "Bọn chúng vẫn chưa chết."
"Cô không còn sức, đao pháp không chuẩn, bọn chúng đều còn sống."
Ngụy Niên cứng đờ quay đầu nhìn về phía mười mấy thích khách trên mặt đất.
"Không đến nửa khắc đồng hồ nữa, bọn chúng sẽ tỉnh lại." Chử Yến tiếp tục nói: "Sau khi tỉnh lại, sẽ tiếp tục đuổi giết chúng ta."
Ngụy Niên nghe hiểu ý của hắn, mi mắt không ngừng run rẩy, cánh tay đang ôm Chử Yến c*̃ng bắt đầu bủn rủn.
Chử Yến vờ như không phát hiện, ném loan đao xuống mặt đất: "Ngươi có thời gian nửa khắc đồng hồ, giết bọn chúng."
Hắn cho rằng, nàng sẽ chần chờ rất lâu, nhưng nàng lại một lần khiến hắn bất ngờ.
Chỉ mới ngắn ngủi vài giây, nàng đã đứng lên.
Nàng không có cầm lấy thanh loan đao hắn cho nàng, vẫn cầm con dao găm kia.
Hắn nhìn nàng bước từng bước một về phía đám thích khách đang hôn mê, lần đầu tiên nàng ra tay, tay vẫn còn run rẩy, run đến mức giống như một giây sau con dao găm trong tay nàng sẽ rơi xuống.
Nhưng không hề, dao găm vững vàng đâm vào tim thích khách.
Giống như những gì hắn từng dạy nàng, không để lại bất kỳ một cơ hội nào, một đòn trí mạng.
Lúc đến tên thích khách cuối cùng, tay của nàng không còn run nữa.
Chử Yến chỉ có thể nhìn thấy gò má của nàng, trên khuôn mặt tái nhợt dính vết máu, nửa bên cánh tay cũng bị nhuộm đỏ, so với lần ở biệt viện Hương Sơn, lúc này nàng càng kiên cường, càng lộng lẫy mê hoặc lòng người.
Một màn này cũng rơi vào trong mắt Tống Hoài và Tề Vân Hàm đang chạy tới.
Trong đống xác ngổn ngang, nữ tử quỳ một gối trên mặt đất, con dao găm trong tay còn đâm vào trong tim thích khách.
Không nói Tề Vân Hàm, ngay cả Tống Hoài cũng hơi ngẩn người.
Y lấy lại tinh thần, ngước mắt nhìn về phía Thái tử đang ngồi dưới đất dựa vào thân cây, chỉ một ánh mắt y đã hiểu rõ gì đó.
Từ đầu đến cuối Chử Yến vẫn luôn nhìn Ngụy Niên.
Nhìn nàng từ sợ hãi, đến chết lặng, lại đến bình tĩnh.
Tề Vân Hàm có toàn bộ Tề gia làm hậu thuẫn, không cần đụng chạm vào những thứ dơ bẩn, tay không cần dính máu tươi, tự có người đi làm thay nàng ấy. Nhưng Ngụy Niên không có, hắn sẽ cứu nàng, nhưng sẽ có lúc hắn sơ sẩy, sẽ có lúc hắn không có mặt.
Nếu thiên hạ yên ổn, hắn có tự tin có thể bảo vệ nàng dưới cánh chim của hắn, để nàng giống như Tề Vân Hàm, cẩm y ngọc thực không lo không nghĩ. Nhưng rất hiển nhiên hiện tại cũng không yên bình, nói không chừng có một ngày chiến tranh sẽ lại nổi lên, nếu nàng không nhanh chóng trưởng thành, nguy hiểm như vậy sẽ còn xảy ra lần thứ hai, lần thứ ba, vô số lần.
c*̃ng có lẽ không cần rất nhiều lần, chỉ cần thêm một lần nữa là nàng sẽ mất mạng, có lẽ ngày nào đó hắn trở về từ trên chiến trường, nàng đã không còn trên đời.
Nàng nhất định phải trưởng thành, nhất định phải có năng lực tự bảo vệ mình.
Huống hồ hắn từng nói, hắn thích nàng, muốn khiến nàng giống như hắn.
Điên cuồng giống hắn, có thù tất báo giống hắn, tay nhuốm máu địch quốc, khiến cho người ta nghe tin đã sợ mất mật giống hắn!
Hiện tại, chỉ là bắt đầu.
Ngụy Niên rút dao găm ra, kéo theo một chuỗi vết máu, nàng đứng dậy, chậm rãi nhìn về phía Chử Yến, môi đỏ khẽ mở, giọng bình tĩnh: "Hiện tại bọn chúng, đều đã chết."
Chử Yến cười, nhắm mắt lại lần nữa dựa vào thân cây.
Hắn mệt thật, cần nghỉ ngơi dưỡng sức ứng phó đợt ám sát tiếp theo.
Ngụy Niên cứ đứng đó nhìn hắn, rất lâu không nhúc nhích.
Mãi đến khi tay nàng bị nhẹ nhàng kéo lấy, nàng mới chuyển tầm nhìn, vừa cụp mắt thì thấy Tề Vân Hàm đang dùng khăn lau vết máu trên tay giúp nàng.
Rõ ràng nàng ấy đã sợ đến mức môi không ngừng run rẩy, lại vẫn cố gắng mỉm cười, nhẹ giọng nói với nàng: "Không sao đâu, Niên Niên."
Dao găm trong tay Ngụy Niên rơi xuống, nàng ôm chặt lấy Tề Vân Hàm.
Nàng không khóc, chỉ nhắm mắt lại ôm nàng ấy thật chặt.
Giờ này khắc này, nàng rất cần một cái ôm như vậy.
Nàng biết không phải là đao pháp Chử Yến không chính xác, chỉ là hắn muốn nàng làm chuyện này, khiến nàng tự tay giết bọn chúng.
Về phần nguyên do, nàng cũng hiểu đại khái.
Không phải hắn cố ý tra tấn nàng, mà là đang rèn luyện nàng.
'Muốn sống sót trong bầy sói cọp, thì phải tàn nhẫn.'
Đây là câu hắn từng nói với nàng, bây giờ hắn lại tay nắm tay chỉ dạy nàng.
Nàng nhận phần ân tình này.
Quá khứ mười sáu năm, tất cả mọi người dạy nàng cách làm người khác vui vẻ, cách nén giận, ngoan ngoãn hiểu chuyện thế nào, chỉ có Chử Yến, dạy nàng phản kích, dạy nàng trưởng thành.
Hơn nữa, hắn tin nàng.
Từ lúc rơi xuống vách núi đến bây giờ, hắn chưa từng nghi ngờ là nàng thuê giết người Tề Vân Hàm, cho dù thăm dò nàng, c*̃ng không coi nàng là hung thủ.
Mặc dù phần cứu rỗi này rất khác, rất máu me, nhưng nàng rất thỏa mãn, c*̃ng rất cảm kích.
Sau đó những trận ám sát nối đuôi nhau mà tới, Chử Yến cầm loan đao giết ra một đường máu, nhưng hắn đều giữ cho mỗi người một hơi, không cần hắn lại mở miệng, Ngụy Niên đã yên lặng bổ sung một kích trí mạng.
Chậm rãi, trong rừng tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.
Nhưng cuộc chém giết còn chưa ngừng lại.
Binh khí của bọn chúng đã không còn chỉ là loan đao, có trường kiếm, c*̃ng có đao của Bắc Lãng.
Ngụy Niên sững người một thoáng.
Chử Yến cho rằng nàng không ra tay được với người trong nước, lập tức lạnh lùng nói: "Ngươi không giết bọn họ, người chết chính là ngươi."
"Hôm nay có Cô chắn trước mặt ngươi, ngày sau, bên cạnh ngươi không người, chỉ có chờ chết!"
Ngụy Niên dứt khoát nhanh nhẹn đâm dao găm vào.
Đương nhiên nàng hiểu rõ đạo lý này, cũng không phải không xuống tay được, nàng chỉ đang nghĩ, vì cái gì?
Thái tử bị địch quốc truy sát vì bảo vệ Bắc Lãng, lập trường khác nhau, mặc dù đáng hận, lại không cách nào khiển trách, nhưng vì sao người Bắc Lãng được Thái tử bảo vệ lại làm như thế?
Nếu bốn năm trước không có Thái tử xuất chiến Tây Vu, hoặc là Bắc Lãng đã bị hủy diệt, hoặc đã cúi đầu xưng thần, cho dù tính tình hắn không tốt, khó chơi một chút, nhưng quả thật đã bảo vệ con dân Bắc Lãng, bọn họ có lý do gì, có tư cách gì… đến ám sát hắn?
Con dao găm xoay mạnh một vòng trong tim thích khách, người đang hôn mê phát ra một tiếng kêu đau rồi mới tắt thở.
Chử Yến quay đầu nhìn thấy sự tàn nhẫn trong mắt nữ tử, trong mắt lóe lên một tia sáng lạ.
Hắn nên nói mình biết cách giáo dục, hay nên nói nàng thiên phú dị bẩm?
-
Trời dần buông, bốn người nằm xiêu vẹo bên bờ sông, nhìn nửa bầu trời bị mặt trời nhuộm đỏ.
Trải qua quãng thời gian chém giết gần như không gián đoạn, nội lực có thâm hậu đến mấy cũng không chịu nổi, huống hồ Chử Yến và Tống Hoài vốn đã bị thương. Vì không cản trở mà Ngụy Niên và Tề Vân Hàm cắn răng chạy theo họ suốt cả một ngày, lúc này cũng mệt mỏi đến mức toàn thân thoát lực.
Sau khi vòng chiến đấu cuối cùng kết thúc, mấy người cũng không rảnh lo để ý dáng vẻ hay bệnh thích sạch sẽ, đều nằm trên đống đá cuội bên bờ sông.
"Có phải bọn chúng muốn chờ Cô chết hẳn mới đến không?" Chử Yến suy yếu nói.
Tống Hoài trầm mặc: "... Thuộc hạ thất trách."
"Người là Cô dạy, nên tự Cô chịu." Chử Yến thở dài thườn thượt.
"Ọt ọt."
Đột nhiên, một tiếng vang lạ ngắt lời hai người.
Xung quanh an tĩnh mấy giây, sau đó Tề Vân Hàm chột dạ nói nhỏ: "Xin lỗi."
Cả một ngày, ngoại trừ buổi sáng gặm một con cá, bọn họ đều chưa từng ăn gì, nàng ấy sớm đã đói đến mức ngực dán vào lưng, nhưng thích khách ùn ùn không dứt, nàng ấy không dám lên tiếng, lúc này được th* d*c trong thời gian ngắn, bụng bắt đầu kêu to.
Chử Yến không mở miệng, Tống Hoài tự giác đứng dậy xuống sông mò cá.
Mấy người ngấu nghiến gặm cá xong, Chử Yến lại mặt không thay đổi nằm xuống: "Cả đời này Cô không muốn ăn cá nữa."
Ngụy Niên rửa tay bên bờ sông, nhìn về phía xa suy tư.
"Điện hạ, hình như lâu rồi thích khách không xuất hiện."
Chử Yến: "... Sao, ngươi giết chưa đã nghiền à?"
Ngụy Niên: "..."
Nàng có sở thích đó đâu...
"Thần nữ chỉ hơi thắc mắc."
Chử Yến: "Có thể là có người không đành lòng để Cô chết, tới cứu Cô."
Ánh mắt Ngụy Niên sáng lên, cứu binh đến rồi?
Quả nhiên, đúng như Thái tử nói, có người tới cứu bọn họ.
Có điều Ngụy Niên không ngờ tới, người tới là quân Lãng.
Nói cách khác, là người của Lãng Vương chạy đến, ngăn cản thích khách, cứu được bọn họ.
Lúc cứu binh tới, mấy người Chử Yến đang ngửa mặt nằm, dọa một đám quân Lãng đến biến giọng, từng tiếng hô hoảng sợ vang tận chân trời: "Điện hạ, điện hạ!"
Chử Yến bịt lỗ tai, bực bội ngồi dậy: "Cô còn chưa chết! Gào cái gì mà gào!"
Quân Lãng vui mừng, cùng nhau quỳ xuống: "Thần cứu giá chậm trễ, xin điện hạ trách tội."
Chử Yến nhìn ra sau lưng bọn họ: "Hết rồi à?"
Quân Lãng sững sờ, chưa kịp phản ứng, lại nghe Tống Hoài nói: "Người của Đông cung đâu?"
Tướng quân dẫn đầu kích động trả lời: "Bẩm điện hạ, ám vệ của Đông cung ngăn cản gần trăm cao thủ ở giữa sườn núi, cao thủ so chiêu, chu vi vài dặm không người dám tới gần, tình cảnh kia quả thực là kinh tâm động phách! Nếu không phải bọn họ giết ra một đường máu, thần còn phải bị vây thêm một hồi.”
Chử Yến: "..."
Trong lòng Thái tử cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Đám nhóc kia không làm hắn mất mặt trước mặt quân Lãng.
"Người đâu?"
"Điện hạ!"
"Điện hạ!"
"..."
Tướng quân dẫn đầu vừa định đáp lời, đã có từng làn gió mạnh lướt đến, không nhiều không ít, vừa vặn mười chín người.
Ai cũng bị thương, máu me đầm đìa.
Sau khi Chử Yến đếm nhân số, lông mày khẽ thả lỏng, nhưng ngoài miệng lại rất cứng rắn: "Còn biết đến à, đến xem Cô chết hay chưa?"
Mười chín người cùng quỳ xuống thỉnh tội.
Tướng quân vội vàng nói đỡ: "Điện hạ, bọn họ thật sự rất lợi hại!"
Chử Yến ngồi dưới đất, vươn tay về phía Ngụy Niên đã đứng dậy, nàng yên lặng kéo hắn lên.
"Được rồi, đã có Tùy tướng quân nói giúp, lần này Cô tạm thời tha thứ các ngươi."
"Cảm ơn điện hạ."
Lúc này, ánh mắt Tùy tướng quân theo lẽ tự nhiên rơi xuống người Ngụy Niên.
Ông ấy chần chừ một hồi, nói: "Đây là Ngụy nhị cô nương?"
Ngụy Niên uốn gối: "Vâng."
Tùy tướng quân nhíu mày, nhìn về phía Chử Yến: "Điện hạ, bên trên đều nói là Ngụy nhị cô nương thuê người..."
Ông ấy chưa nói xong lời phía sau, bởi vì Thái tử đang nhìn chằm chằm vào ông ấy.
"Ai nói?"
"Người ta nói gì các ngươi cũng tin?"
"Có đầu óc không thế?"
Bị Thái tử hỏi liên tục, Tùy tướng quân cảm thấy cực kỳ vô tội.
Ông ấy chỉ là người truyền lời thôi mà.
Có điều…
Tùy tướng quân lại không nhịn được nhìn về phía Ngụy Niên.
Sao ông ấy lại cảm thấy vị cô nương này… hơi quen?
Hình như đã từng gặp ở đâu đó.
Nhưng ông ấy và Ngụy gia không có giao thoa gì, hẳn chưa gặp bao giờ mới đúng.
"Không cần mắt nữa à?" Chử Yến lạnh lùng nói.
Tùy tướng quân vội vàng thu tầm mắt lại, cung kính nói: "Thần thất lễ, xin Ngụy nhị cô nương thứ lỗi."
Ngụy Niên vừa muốn nói không sao thì nghe ông ấy tiếp tục nói: "Chẳng qua là thần cảm thấy hình như đã từng gặp Ngụy nhị cô nương ở đâu đó, mới mạo phạm."
Ánh mắt Ngụy Niên hơi sáng lên, tất nhiên vị tướng quân trước mắt chưa gặp nàng bao giờ.
Nhưng ông ấy là tướng lĩnh của quân Lãng, từng gặp Quận chúa và Quận mã!