Đã tới đêm khuya, trong doanh địa lại đèn đuốc sáng trưng, ba bước một tốp thị vệ, toàn bộ doanh địa tràn ngập bầu không khí nặng nề áp lực.
Sắc mặt Thánh thượng chưa từng khó coi đến thế, những thần tử bên dưới cũng không dám thở mạnh.
Mặc dù mười mấy năm trước Thánh thượng hạ chỉ loại bỏ thân phận con nuôi c*̉a Tống Hoài, nhưng những năm gần đây trong lòng những người sáng suốt đều biết Thánh thượng để ý Tống Hoài cỡ nào, huống hồ, trong những người ngã xuống vách núi còn có cả Thái tử điện hạ.
Thái tử là huyết mạch duy nhất c*̉a Tiên Hoàng hậu, trên dưới cả thành Phụng Kinh đều biết Thánh thượng coi trọng Thái tử đến mức nào.
Trận biến cố hôm qua chẳng khác nào muốn nửa cái mạng của Thánh thượng.
Ngoài ra không nói đến những chuyện cảm tình riêng, từ sau trận chiến bốn năm trước, hiệp nghị hòa bình giữa bốn nước lớn kéo dài tới hôm nay còn chưa chính thức ký kết, nếu như Thái tử Bắc Lãng có sơ suất gì, có thể đoán được sẽ có hậu quả như thế nào.
So với chuyện lùi bước trên điều khoản hiệp ước, việc khai chiến cũng không phải là không thể xảy ra.
Vậy nên chỉ cần là thần tử có chút chân thành, lúc này đều cực kỳ oán giận kẻ chủ mưu, nhất là một vài võ tướng nóng tính, chỉ hận không thể xách đao làm thịt mấy người phụ tử Ngụy gia ngay tại chỗ.
Hơn nữa người Ngụy gia thật sự quá xảo quyệt, sau khi biết đã xảy ra chuyện thì chưa từng kêu oan một câu, nhất là Ngụy Văn Hồng, vừa mở miệng đã mắng một tiếng nghịch nữ, luôn mồm nói muốn đại nghĩa diệt thân, chỉ có vị ngũ công tử vừa trúng cử kia liều chết biện hộ cho tỷ tỷ.
Trong tình huống nhân chứng vật chứng đều đủ, hành vi này của hắn thật sự quá ngu xuẩn.
Hai vị phụ thân ruột và huynh trưởng Ngụy gia đều đang phủi sạch quan hệ, đại nghĩa diệt thân, một thứ đệ như hắn lại chạy đến cầu xin giúp đỡ, nếu không phải một vị lão sư ở Quốc Tử Giám coi trọng hắn nên nói đỡ giúp hắn vài câu, lại có Quận chúa Thịnh An an ủi Thánh thượng, hắn không chết cũng phải bị lột da.
Chẳng qua, mặc kệ là thông minh phủi sạch quan hệ, hay là ngu xuẩn liều chết cầu xin, một khi Thái tử thật sự có nguy hiểm đến tính mạng, người Ngụy gia một người c*̃ng không chạy thoát được, liên luỵ cửu tộc cũng khó mà giải mối hận trong lòng cả Bắc Lãng.
Trước mắt cha con Ngụy gia còn có thể sống mà quỳ gối ở chỗ này, chỉ vì tin tức dưới đáy vực còn chưa truyền về.
Một bên khác, Tề phu nhân đau lòng muốn chết, trong khoảng thời gian này đã nhiều lần ngất xỉu, Tề đại nhân còn miễn cưỡng có thể duy trì không ngã xuống, nhưng có thể dễ dàng nhìn ra trong vòng một đêm mà ông ấy đã già đi rất nhiều, mắt hai vị công tử Tề gia cũng đỏ ngầu, chỉ hận không thể nhào tới đánh cha con Ngụy gia một trận tàn nhẫn để giải hận.
Mà sau khi ông ngoại của Tề Vân Hàm nhận được tin tức đã đi suốt đêm đến núi Thu Vụ, lão nhân gia tuổi tác đã cao, đi vài bước đã th* d*c, người nhìn thấy đều căng thẳng trong lòng.
Tóm lại một ngày một đêm qua, người trong doanh địa đều như giẫm trên băng mỏng, nếu oán trách nhục mạ có thể biến thành vật thật thì người Ngụy gia sắp bị nước bọt dìm chết đuối rồi.
"Báo!"
Đột nhiên, tiếng hô to từ xa truyền đến gần.
Ý thức được gì đó, tất cả mọi người nín thở tập trung nhìn về phía thị vệ đến đây bẩm báo.
Thánh thượng ngồi thẳng dậy, giọng hơi run: "Thế nào?"
Thị vệ vui mừng cao giọng nói: "Bẩm bệ hạ, Thái tử điện hạ không có việc gì!"
Dứt lời, gần như tất cả mọi người đều nhắm mắt lại thở phào một hơi dài, giống như sống sót sau tai nạn.
Vẻ mặt nặng nề đã lâu của Thánh thượng cuối cùng cũng thả lỏng một chút: "Những người khác thì sao?"
"Đều còn sống." Thị vệ nói: "Phía trước truyền đến tin tức, ước chừng nửa canh giờ sau bọn họ sẽ trở lại doanh địa."
Một câu đều còn sống, làm yên lòng rất nhiều người.
Tề phu nhân ôm lấy phụ thân vừa chạy tới, vui đến phát khóc, những người khác của Tề gia cũng vui mừng quá đỗi.
Sống lưng vẫn luôn thẳng tắp của Quận chúa Thịnh An cũng chậm rãi thả lỏng, nàng ấy nhìn về phía Quận mã khoác áo lông chồn, sắc mặt trắng bệch đang ngồi bên cạnh, dịu dàng nói: "Không ai bị sao cả, chàng đã an tâm chưa, sức khỏe chàng không tốt thì về trước đi, mình ta ở đây là được."
Quận mã muốn lên tiếng từ chối, lại nghe Thánh thượng nói: "Lan Đình, nghe Quận chúa, đi về trước đi."
Đúng là Cố Lan Đình đã sắp không chịu nổi, sau khi ho nhẹ hai tiếng thì tạ ơn cáo lui.
Mọi người đều biết sức khỏe vị Quận mã gia này không tốt, những năm qua đều ở trong phủ không ra ngoài, ngay cả cung yến cũng cực ít tham gia, rất hiếm khi mới ra ngoài thả lỏng, có ai ngờ được lần này lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Trước khi có tin tức trong lòng mọi người đều lo lắng, qua một ngày một đêm, ông ấy cũng cắn răng chịu đựng cùng Thánh thượng.
Bây giờ tin vui truyền đến, tất cả đều vui vẻ, ông ấy cũng không cần lại cố chống.
_
Trong sự trông chờ của mọi người, tướng lĩnh quân Lãng cuối cùng cũng đưa người tới trước mặt Thánh thượng.
Thái tử không có mặt, hắn đi tắm thay quần áo.
Mà những người khác đương nhiên không thể để cho Thánh thượng chờ, phải lập tức diện Thánh.
Ba người Ngụy Niên vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều giật mình.
Ngoài gương mặt kia, cả ba người đều chật vật mỗi người mỗi kiểu.
Trên cánh tay, vạt áo, váy của Ngụy Niên toàn là vết máu; trên y phục của Tống Hoài dính máu không nói, còn có nhiều vết rách; Tề Vân Hàm thì đỡ hơn một chút, nàng ấy được Tống Hoài bảo vệ rất tốt, nhưng búi tóc lỏng lẻo, trên y phục cũng dính rất nhiều máu.
Có mặt Hoàng thượng, Tề phu nhân cố gắng nhịn lại, nhưng nhìn thấy dáng vẻ con gái mình như thế thì cuối cùng vẫn không nhịn được, lảo đảo tiến lên ôm chặt lấy Tề Vân Hàm, khóc xé ruột xé gan: "Hàm Hàm, con dọa mẫu thân sợ muốn chết! Con có bị thương không, hả? Mau để mẫu thân nhìn xem, ôi con của ta, suýt nữa là con lấy cái mạng già của ta mà."
Hai vị công tử Tề gia c*̃ng không kìm nổi vây lại, vô cùng đau lòng nói: "Hàm Hàm, không sao, không có việc gì, đừng sợ."
"Sao lại nhiều máu thế, bị thương ở đâu, nhanh để ca ca nhìn xem."
Tề Vân Hàm lần lượt trả lời mỗi người rằng mình không sao, lúc ngước mắt thấy Thẩm Lăng đứng ở bên ngoài cách mình mấy bước, trông vô cùng tiều tụy, hai mắt hằn tơ máu, nhìn thôi đã biết là đã không ngủ một ngày một đêm, thấy nàng ấy nhìn qua, hắn ta mới nghẹn ngào gọi: "Hàm Hàm."
Tề Vân Hàm lập tức an ủi: "Thẩm Lăng, ta không sao."
Rốt cuộc Tề đại nhân còn ngại có thánh giá ở đây, không tiến lên đón, nhưng c*̃ng kích động đỏ hốc mắt: "Về là tốt rồi, về là tốt rồi."
Tề Vân Hàm nhìn xuyên qua đám người thấy ông ngoại ngồi trên ghế, vội vàng chạy tới quỳ dưới gối lão nhân gia: "Ông ngoại, sao người lại tới đây."
Thi lão gia tử hiền từ nắm chặt tay của nàng ấy, nức nở nói: "Ta lo cho bé ngoan mà, không sao là tốt rồi, trở về rồi là được, bà ngoại con cũng muốn đến, nhưng bị ta và mấy cậu của con khuyên nhủ."
Tề Vân Hàm ôm lấy lão gia tử, nghẹn ngào nói: "Là con không tốt, khiến ông ngoại lo lắng."
Một bên khác, Tống Hoài cũng có đồng liêu thuộc hạ kích động vui vẻ tiến lên hỏi thăm, mặc dù cùng lắm y chỉ ừ một tiếng hoặc gật đầu, nhưng bầu không khí trông c*̃ng có mấy phần dịu dàng.
Chỉ có Ngụy Niên, lẻ loi trơ trọi quỳ trên mặt đất.
Dù nàng đã trải qua kiếp nạn rồi trở về, c*̃ng không được bất kỳ ai chờ mong.
Không có người để ý tới sự sống chết của nàng.
"Bệ hạ!"
Đột nhiên, một giọng nói của thiếu niên truyền đến từ bên cạnh nàng.
Ngụy Niên khẽ liếc mắt nhìn, chẳng biết lúc nào Ngụy Trình đã đứng dậy từ sau lưng Ngụy Hằng rồi quỳ xuống bên cạnh nàng, vóc dáng thiếu niên gầy yếu, giọng lại âm vang có lực: "Bệ hạ, nhị tỷ tỷ bị oan, khẩn cầu bệ hạ tra rõ."
Trong mắt Ngụy Niên ánh lên vẻ dịu dàng.
Hắn vẫn lựa chọn giống như cũ, dù đã biết rõ không thể làm, vẫn liều chết đứng ở bên cạnh nàng.
Cho nên, vẫn có người nhớ mong nàng, dù chỉ là một người, cũng đủ rồi.
Giọng thiếu niên vừa vang lên, xung quanh nháy mắt yên tĩnh.
Nhưng chẳng lâu sau đã có người trách mắng: "Nhân chứng vật chứng đều đủ, còn oan ức cái gì?!"
"Bùi gia cô nương, Tô gia cô nương, ngay cả tam cô nương nhà ngươi đều có thể làm chứng là chính tai nghe thấy thích khách nói chuyện giao dịch với Ngụy nhị!"
"Ngụy nhị, ngươi có biết tội của ngươi không!?"
"Bệ hạ, người này cả gan làm loạn, tàn nhẫn độc ác, xin bệ hạ xử nặng!"
"Xin bệ hạ xử nặng!"
Trong lúc nhất thời, vô số tiếng chỉ trích vặn hỏi đổ ập tới.
Thái tử bình an trở về, tảng đá lớn trong lòng Ngụy Văn Hồng cuối cùng cũng rơi xuống, ông ta lau mồ hôi, nghiêm nghị giận dữ mắng Ngụy Niên: "Nghịch nữ! Gây ra tai họa lớn như vậy, còn không mau mau nhận tội!"
Ngụy Văn Hồng và Ngụy Hằng hoàn toàn không biết gì về kế hoạch lần này, mãi đến lúc người kia đột nhiên tìm tới bọn họ thông báo ngọn nguồn, bọn họ mới biết Ngụy Ngưng và người kia đã hành động sau lưng bọn họ!
Nếu chuyện này thành công thì tất nhiên là tất cả đều vui vẻ, nhưng bây giờ bọn họ lại gây ra họa lớn! Nếu chỉ có Ngụy Niên và Tề Vân Hàm rơi xuống vách núi, kế hoạch cũng được coi là thành công, nhưng Tống Hoài và Thái tử cùng nhảy xuống, đối với Ngụy gia mà nói, chuyện này chính là đại họa phải mất đầu!
Nếu Thái tử có mệnh hệ gì, ngay cả con chó của Ngụy gia cũng không sống nổi!
Vả lại, dưới loại tình huống này cho dù bọn họ nói ra thân phận của Ngụy Niên thì cũng khó thoát tội chết!
Trong kế hoạch ban đầu của bọn họ, chờ sau khi Ngụy Niên chết, bọn họ sẽ từ từ thả ra manh mối, để cho phủ Quận chúa Thịnh An bắt đầu nghi ngờ.
Đợi phủ Quận chúa Thịnh An điều tra đến, bọn họ sẽ nói đúng là Ngụy Niên không phải con ruột của bọn họ, mà là một bé gái bọn họ cứu được từ trong tay kẻ cướp trong những năm chiến loạn, bọn họ cũng không biết thân phận của Ngụy Niên, chỉ là nhất thời mềm lòng mới coi nàng như đích nữ mà nuôi lớn. Đến lúc đó, Ngụy gia bọn họ chính là ân nhân của Quận chúa Thịnh An, mà bên kết thù với phủ Quận chúa Thịnh An, sẽ là Tề gia.
Chủ động nói ra và phủ Quận chúa Thịnh An điều tra ra được, hoàn toàn là hai việc khác nhau, bất kể là biết chuyện không báo, hay là trộm đi trưởng nữ của Quận chúa, đều không gánh nổi cái đầu trên cổ!
Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, phụ tử Ngụy gia vẫn luôn run sợ trong lòng, sợ một giây sau cây đao kia sẽ rơi xuống, may mắn trời xanh phù hộ, Thái tử bình an trở về!
Như thế, cũng coi là bọn họ nhặt về một cái mạng.
Vậy nên việc hiện tại nên làm là hành động theo kế hoạch đã bàn với người kia.
Mặc dù Tề Vân Hàm không chết, nhưng việc này có liên quan tới Thái tử điện hạ, một khi Ngụy Niên bị xác thực tội danh thì chỉ có một con đường chết. Sau khi Quận chúa Thịnh An biết được thân phận của Ngụy Niên, bọn họ có thể nghĩ cách lộ ra những điểm đáng ngờ trong vụ án này. Nếu có thể đổ tội lên đầu Tề gia, Quận chúa Thịnh An và Tề gia cũng sẽ trở mặt thành thù.
Cho nên việc đã đến nước này, bọn họ nhất định phải khiến Ngụy Niên hoàn toàn bị định tội.
"Niên Nhi, vì cái gì? Tại sao muội lại phải làm như vậy!?" Ngụy Văn Hồng mắng xong, Ngụy Hằng lập tức bi thương nhìn về phía Ngụy Niên: "Từ nhỏ ta đã dạy muội phải biết lý lẽ, phải biết giúp đỡ mọi người, tại sao muội lại làm ra chuyện như vậy?!"
Ngụy Niên cúi đầu, che giấu sát ý trong mắt.
Đầu óc bọn họ cũng nhanh nhạy lắm, liên quan đến Thái tử, cho dù không chết người, chỉ cần chứng thực việc nàng thuê người giết Tề Vân Hàm, nàng cũng sẽ chết.
Kế hoạch của bọn họ vẫn có thể thành công.
Chỉ tiếc, lần này, nàng sẽ không để cho bọn họ toại nguyện.
Lúc Ngụy Niên ngẩng đầu lên thì trên mặt đã đầy nước mắt, nàng kinh ngạc, buồn bã và thất vọng nhìn về phía Ngụy Hằng: "Huynh trưởng, ngay cả huynh cũng không tin ta ư?"
Bàn tay đang giấu trong tay áo của Ngụy Hằng nắm chặt lại, nhưng vẻ mặt lại không thay đổi chút nào.
Xin lỗi Niên Niên.
"Ta tin tưởng muội, nhưng bây giờ nhân chứng vật chứng đều đủ, muội muốn huynh trưởng làm sao bây giờ?" Ngụy Hằng dứt lời, quay đầu đi như thể không đành lòng, một hàng nước mắt rơi xuống, bi thương nói: "Niên Niên."
"Ta từng dạy muội, đã làm sai chuyện thì phải chịu phạt."
Ánh mắt Ngụy Niên bi thương, nàng chậm rãi lắc đầu: "Ta nói, chuyện này không phải ta làm, tại sao huynh trưởng không tin?"
Ngụy Hằng còn muốn tiếp tục mở miệng, Ngụy Niên đã khóc ngắt lời hắn ta: "Ta biết mọi người đều thích tam muội muội hơn, những năm qua ta nén giận, tìm đủ mọi cách lấy lòng mọi người, chỉ vì có thể để mọi người nhìn ta nhiều hơn một chút, nhưng vô dụng."
Ngụy Văn Hồng và Ngụy Hằng thầm giật mình, bọn họ không ngờ vậy mà Ngụy Niên lại nói ra chuyện này trước mặt mọi người!
Quận chúa Thịnh An còn ở đây, nếu nàng ấy biết bọn họ đối xử với nàng không tốt, tất nhiên tương lai sẽ không tiện bàn giao.
Nhưng Ngụy Niên căn bản không cho bọn họ cơ hội mở miệng, nàng khóc không thành tiếng, cực kỳ bi thương: "Mặc kệ ta làm thế nào, từ trước đến nay mọi người đều không chịu nhìn ta nhiều hơn một chút!"
"Trong mắt trong lòng mọi người đều chỉ có tam muội muội, nhưng ta cũng là nữ nhi của phụ thân mẫu thân mà, là con ruột mà!"
Ngụy Niên nói đến đây thì dừng một chút, nàng ngẩng đầu, giống như đã cực kỳ thất vọng: "Có đôi khi, ta cũng hoài nghi, có phải là các ngươi nhặt được ta không, có lẽ chỉ có như vậy, mới có thể giải thích vì sao các ngươi lại nhẫn tâm với ta như vậy!"
Nàng vừa thốt ra lời này, sắc mặt Ngụy Văn Hồng chợt thay đổi, lúc này chỉ về phía nàng giận mắng: "Nghịch nữ!"
"Niên Niên!" Ngụy Hằng nhìn nàng không dám tin: "Sao muội có thể nói ra lời như vậy, muội tự hỏi lòng mình di, những năm qua ta có từng khắt khe với muội!"
"Không thể bởi vì muội phạm tội, ta và phụ thân không cầu xin giúp muội, thì muội lại quay sang trách mọi người không chứa nổi muội như vậy."
Lời bọn họ nói không hề khiến Ngụy Niên tổn thương, hay là nói, lúc này căn bản Ngụy Niên cũng không để ý bọn họ nói cái gì.
Bởi vì nàng vừa ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy Quận chúa nương nương ngồi trên đài cao, dáng vẻ cao quý.
Sớm từ lúc bước vào đây, nàng đã biết Quận chúa nương nương c*̃ng có mặt.
Nàng nghĩ, ngay cả tướng lĩnh quân Lãng đều cảm thấy trông nàng quen mắt, vậy thì mẹ ruột của nàng hẳn cũng sẽ nghĩ như vậy, chỉ cần Quận chúa nương nương sinh lòng nghi ngờ, con đường sau đó, nàng sẽ đi càng suôn sẻ.
Cho nên, nàng cố ý tìm đúng phương hướng ngẩng đầu lên.
Nhưng sau khi nhìn xong, suy nghĩ này của Ngụy Niên đã nguội lạnh một nửa.
Đừng nói là nàng và Quận chúa nương nương giống nhau mấy phần, đến một phần cũng không có!
Cũng không biết sao Tùy tướng quân kia lại cảm thấy trông nàng hơi quen!
"Đủ rồi!"
Đột nhiên, một tiếng quát trong trẻo truyền đến.
Ngụy Niên chậm rãi nhìn sang, giống như vừa rồi chỉ là trong lúc lơ đãng đối diện với Quận chúa một chớp mắt.
Mà nàng không biết, chính bởi vì một chớp mắt này, Quận chúa đã hơi nhíu mày.
Vệ Như Sương xác nhận mình chưa từng gặp cô nương này, nhưng không biết vì sao, nhìn vẻ mặt bi thương thất vọng của cô nương này lúc ngẩng đầu lên, trong lòng bà ấy lại nhói lên.
Lại không biết có phải là ảo giác hay không, bà ấy cảm thấy, dường như cô nương này giống Quận mã đến mấy phần.