Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 63

"Ngươi không nghe thấy à? Niên Niên nói không phải nàng làm!"

Tề Vân Hàm được nuông chiều từ bé, đương nhiên tính tình c*̃ng nóng hơn người, lúc này nổi giận, khí thế kia cũng khiến Ngụy Hằng giật mình.

Nàng ấy trừng mắt lườm Ngụy Hằng rồi mới quỳ xuống bên cạnh Ngụy Niên, nói với Thánh thượng nói: "Bệ hạ, việc này thật sự không phải là Niên Niên làm, nàng bị người khác hãm hại."

Dứt lời, nàng nắm chặt tay Ngụy Niên hạ thấp giọng nói: "Niên Niên đừng sợ, ta đã nói sẽ che chở ngươi."

Ngụy Niên nhỏ giọng trả lời: "Cảm ơn."

Tề gia không đề phòng Tề Vân Hàm đột nhiên xông ra ngoài, Tề phu nhân sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, sốt ruột nói: "Hàm Hàm!"

Nữ nhi tâm tư đơn thuần, làm mẫu thân đương nhiên là sợ nàng ấy bị người khác lừa gạt, dù sao, việc này đã có bằng chứng.

"Tề cô nương, chẳng lẽ là ngươi bị lừa?"

"Đúng vậy, thích khách kia đã nhận tội, Ngụy nhị cô nương... giết người vì tình!"

"Còn có chứng cứ thuê người..."

"Ý vị bá bá này là nói ta ngu?"

Tề Vân Hàm hất cằm nhìn sang, cau mày nói.

Tất cả người Tề gia đều không hẹn mà nhìn về phía vị đại nhân kia, người đó không chịu được áp lực cúi thấp đầu xuống.

Còn không cho người nói thật à?

Tề Vân Hàm tiếp tục nói: "Bệ hạ, vì cứu thần nữ nên Niên Niên mới ôm thần nữ nhảy xuống vách núi, trước đó Niên Niên đã cứu thần nữ hai lần khỏi đao của thích khách, nếu không phải như thế thần nữ sớm đã chết rồi! Nếu đúng là Niên Niên thuê người, cần gì phải liều mạng cứu thần nữ, còn xin bệ hạ tra rõ đến cùng."

Tề đại nhân phức tạp nhìn Tống Hoài đứng một bên từ đầu tới cuối chưa từng mở miệng, sau đó kéo Tề phu nhân đang muốn mở miệng lại.

Hai ngày liền Thánh thượng chưa ngủ, đã khá mệt mỏi, vốn nghĩ đợi mọi chuyện đều kết thúc thì đi thăm Thái tử một chút, nhưng không ngờ việc này có thể còn có khả năng khác, xoa bóp ấn đường, nhìn về phía Tống Hoài: "Tống Hoài, ngươi tới nói."

Tề Vân Hàm không rành thế sự, có thể bị người che giấu, nhưng Tống Hoài sẽ không.

Người này có thể để cho Phụng Kinh nghe mà biến sắc, có thể thấy được thủ đoạn tâm tính không phải là hạng tầm thường, có thể lừa gạt cả y, vậy thì phải thông minh tới mức nào chứ, chí ít sợ là Ngụy nhị này không làm được.

Dưới ánh nhìn của mọi người, Tống Hoài trầm giọng nói: "Bẩm bệ hạ, việc này đúng như Tề cô nương nói, có nguyên nhân khác."

Tống Hoài vừa nói xong, tất cả mọi người kinh hãi.

Tề phu nhân c*̃ng dần khôi phục lý trí, Tống Hoài là người bà ấy nhìn lớn lên, bà ấy vô cùng hiểu rõ tính tình của y, y chưa từng bắn tên mà không có đích!

Y nói có nguyên nhân khác, vậy thì có lẽ Ngụy nhị cô nương này bị oan thật.

Huống chi mọi người đều biết, mỗi tiếng nói cử động của Tống Hoài đều đại biểu cho Đông cung, ý của Tống Hoài cũng là ý của Thái tử.

Trên mặt chúng thần đều lộ ra vẻ nghi ngờ.

Mà người sắc mặt khó coi nhất không ngoài cha con Ngụy gia, chỉ là hai bọn họ cúi đầu, không người thấy rõ thôi.

Tình cảnh lập tức rơi vào yên tĩnh.

Lúc này, một thiếu niên đột nhiên ra khỏi hàng, cất giọng nói: "Bệ hạ, A Cẩm c*̃ng cho rằng, việc này còn nghi vấn."

Đám người nhìn qua, thấy là công tử phủ Quận chúa Thịnh An, Cố Dung Cẩm.

Mọi người lại giật mình, Ngụy nhị có quen biết với Cố công tử từ bao giờ?

Ngụy Văn Hồng và Ngụy Hằng thấy Cố Dung Cẩm lên tiếng, phía sau lưng đều đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh!

Ngụy Niên nghe được giọng của Cố Dung Cẩm, nước mắt lã chã rơi xuống, lần này là thật sự xúc động.

Kiếp trước ở trên công đường, không một ai kêu oan giúp nàng.

Quay lại một đời, cuối cùng nàng cũng cảm nhận được cảm giác được tin tưởng, được bảo vệ là như thế nào.

"Ồ?" Thánh thượng nói: "Tại sao A Cẩm cho rằng như vậy?"

Cố Dung Cẩm cụp mắt nhìn Ngụy Niên, lông mày cau lại, không biết sao y lại cảm thấy máu trên người nàng cực kỳ chướng mắt!

"A Cẩm từng gặp qua Ngụy nhị cô nương ở Tề gia, cảm thấy nàng cũng không phải là kẻ ác."

Sau một hồi yên tĩnh ngắn ngủi, mới có người nói:

"Cố công tử, nhưng biết người biết mặt không biết lòng."

"Đúng vậy, gặp qua một lần cũng không thể xác định người đó thiện hay ác."

Cố Dung Cẩm vô thức phản bác: "Đây là lần đầu tiên Ngụy nhị cô nương tới núi Thu Vụ, cũng không quen thuộc nơi này, không có khả năng sắp xếp mai phục!"

"Nhưng không phải thích khách kia đã nhận tội rồi à, bọn họ là sát thủ mà Ngụy Niên bỏ nhiều tiền ra mời, c*̃ng tự báo lai lịch, chính là môn phái có danh tiếng trên giang hồ, không thể bảo là thế lực không lớn, bọn họ căn bản không cần Ngụy nhị nhúng tay, là có thể tự mình trù tính."

"Đúng vậy, người kia còn lấy ra tín vật của Ngụy nhị."

"Cây trâm kia cũng đã được đưa cho Ngụy gia xác nhận, đúng là của Ngụy nhị."

Ngụy Niên thầm giật mình.

Cây trâm?

Những ngày qua có thể nói là nàng đã sai người canh phòng Hạnh Hòa viện kín kẽ không lọt một giọt nước, bọn họ lấy được trâm của nàng từ khi nào?

Không đúng!

Ngụy Niên bỗng nhiên nhớ tới, lúc thúc ngựa cứu Tề Vân Hàm, hình như nàng đã đánh rơi một cây trâm, nhưng tình huống lúc đó khẩn cấp, nàng không có thời gian đi nhặt.

Thánh thượng giơ tay lên một cái, lập tức có cung nhân trình vật chứng lên, đi đến trước mặt nàng, hỏi: "Ngụy nhị, vật này là của ngươi đúng chứ?"

Ngụy Niên chỉ liếc mắt nhìn, thản nhiên nói: "Vâng."

"Đây là cây trâm hôm qua thần nữ mang theo, nhưng lúc bị thích khách truy sát vô ý đánh rơi."

"Chỉ bằng lời nói của ngươi, làm thế nào để chứng minh?" Lại có người hỏi: "Có ai có thể chứng minh đây là cây trâm hôm qua ngươi cài?"

Đây là một cây trâm nh** h** rất nhỏ, cũng không đáng chú ý, chí ít trong những vật trang sức hôm đó Ngụy Niên dùng, nó rất không đáng chú ý.

Cho dù là Tề Vân Hàm đi cạnh Ngụy Niên, cũng không thể khẳng định trong số trang sức hôm qua nàng dùng có nó hay không.

Quả nhiên, lúc Ngụy Niên nhìn về phía Tề Vân Hàm, trong mắt người sau hơi mờ mịt, nhưng nàng ấy nhanh chóng lên tiếng: "Ta có thể làm chứng!"

"Hôm qua Niên Niên có cài cây trâm này! Bị rơi mất lúc cứu ta!"

Ngụy Niên khẽ ngẩn người.

Rõ ràng nàng ấy không thể xác định, căn bản cũng không nhớ rõ.

Mà một chớp mắt nàng ngơ ngác này lại rơi vào trong mắt Quận chúa Thịnh An đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Vệ Như Sương đã trải qua sóng to gió lớn, xông ra từ trong gió tanh mưa máu, bà ấy gặp qua không ít người muôn hình muôn vẻ, giờ này khắc này, trực giác của bà ấy nói cho bà rằng, có lẽ, tiểu cô nương này thật sự bị hãm hại.

Vẻ cảm kích và cảm động của nàng khi nhìn Tề Vân Hàm không giống giả!

Huống chi, nàng còn giống Quận mã mấy phần.

Thế gian rộng lớn, giữa người với người có mấy phần tương tự cũng chẳng có gì lạ, nhưng Quận mã vô cùng thiện lương chính trực, người có ngoại hình tương tự Quận mã, cho dù chỉ có hai ba phần, c*̃ng không tệ đến nỗi nào.

"Dù vậy, cũng không thể chứng minh là Ngụy nhị vô ý đánh rơi, có lẽ là khi đó nàng đưa đồ cho..."

"Lưu đại nhân."

Một tiếng nói lười biếng nhưng không mất phần uy nghiêm ngắt lời Lưu đại nhân đang vội vàng chất vấn.

Lưu đại nhân nghe tiếng, không dám làm càn, vội vàng chắp tay nói: "Quận chúa nương nương."

Vệ Như Sương thản nhiên nói: "Nếu tình tiết vụ án còn nghi vấn, lại liên quan tới Thái tử điện hạ, đương nhiên phải thẩm tra xử lý cẩn thận, sao bản quận chúa lại thấy, mấy vị đại nhân các ngươi là đang không kịp chờ đợi muốn ép tiểu cô nương này nhận tội?"

Ngụy Niên vô thức ngước mắt nhìn về phía Quận chúa Thịnh An.

Một khắc này, nhịp tim của nàng đột nhiên tăng nhanh, nước mắt cũng sắp tràn bờ mi.

Quận chúa Thịnh hơi khựng lại.

Khác với vẻ cảm kích cảm động khi nhìn Tề Vân Hàm, ánh mắt nàng nhìn về phía bà ấy, là kích động, và... chờ đợi?

Nhìn cặp mắt đong đầy nước mắt của tiểu cô nương, lòng Quận chúa Thịnh An không khỏi mềm nhũn.

Lưu đại nhân vừa muốn đáp lời, bà ấy lại nói: "Nếu bản quận chúa không nhớ lầm, mấy vị đại nhân này, hình như không có người nào phụ trách thẩm tra bản án? Nếu như Đại Lý Tự khanh có mặt, người của Hình bộ c*̃ng có mặt, sao lại đến lượt các ngươi ép hỏi rồi hả?"

"Như này, là bắt nạt tiểu cô nương không chỗ nương tựa?"

Mấy chữ cuối cùng kia, Quận chúa Thịnh An nhìn thẳng vào phụ tử Ngụy gia mà nói.

Bà ấy chưa từng thấy người làm phụ thân làm huynh trưởng như này, tuy nói trước mắt xem ra đúng là bằng chứng như núi, nhưng người bên ngoài thì cũng thôi, làm phụ huynh không nghe cô nương nhà mình biện hộ không nói, vào lúc người bị hại đều đưa ra tình tiết vụ án có điểm đáng ngờ, ngay cả một câu nói đỡ bọn họ cũng không hề nói!

Cho dù đại nghĩa diệt thân, vậy thì cũng phải tra ra manh mối chứ! Chẳng lẽ thật sự đúng như lời cô nương kia nói, sợ không chừng là nhặt được!

Nhặt được?

Quận chúa Thịnh An bỗng dưng giật mình.

Bà tập trung nhìn kỹ Ngụy Niên, chẳng lẽ, nàng thật sự không phải con ruột của Ngụy gia?

Nếu không phải con gái ruột của Ngụy gia, lại giống Quận mã đến mấy phần, vậy thì có khả năng nào...

Nhưng những năm qua bà ấy đã gặp không ít cô nương đến nhận thân, không phải giống bà ấy một chút thì chính là giống Quận mã mấy phần, bà đã thất vọng quá nhiều lần!

Vệ Như Sương dằn nỗi dao động trong lòng xuống, mặc dù tự biết hy vọng không lớn.

Nhưng việc này, đáng để điều tra!

Lưu đại nhân và mấy vị đại nhân kia nhao nhao quỳ xuống thỉnh tội: "Bẩm bệ hạ, quả thực thần đã đi quá giới hạn, chỉ là bằng chứng ở đây, Thái tử điện hạ lại gặp nạn vì chuyện này, trong lòng thần nhất thời cảm thấy bất công, lúc này mới không nhịn được chất vấn nhiều vài câu, còn xin bệ hạ thứ tội."

"Dựa theo luật pháp, đúng là nên để phủ Phụng Kinh điều tra."

Toàn thân Ngụy Niên cứng đờ.

Phủ Phụng Kinh!

Nàng không muốn vào phủ Phụng Kinh nữa!

Kiếp trước Ngụy Ngưng có thể duỗi tay vào phủ Phụng Kinh để tra tấn nàng, chứng tỏ trong phủ Phụng Kinh có người của bọn họ! Nếu nàng vào phủ Phụng Kinh, tuyệt đối sẽ không dễ chịu! Có thể còn sẽ mạnh mẽ ép nàng ấn dấu tay!

"Vậy thì phải cảm ơn Lưu đại nhân đã cảm thấy bất công thay Cô rồi?"

Lúc Ngụy Niên đang nghĩ cách để không phải vào phủ Phụng Kinh, đã nghe sau lưng truyền đến giọng nói không ai bì nổi đặc trưng của Thái tử.

Chúng thần cùng nhau quỳ xuống: "Tham kiến Thái tử điện hạ."

Quận chúa Thịnh An c*̃ng đứng lên.

Chử Yến xuyên qua đám người đi lên trước, lúc đi ngang qua Ngụy Niên thì hơi dừng lại, mới nhấc chân lên bục gỗ.

"Phụ hoàng."

Sau khi Thái tử đổi một bộ y phục, rửa mặt sửa sang lại thì đã khôi phục bộ dạng cao cao tại thượng, kiêu ngạo tùy tính kia.

Thánh thượng quan sát hắn từ trên xuống dưới, ừ một tiếng: “Có sao không?”

"Còn sống đây." Chử Yến chặn họng Thánh thượng, rồi xoay người nhìn về phía quần thần: "Thấy Cô bình yên vô sự trở về, có người trong các ngươi phải thất vọng rồi nhỉ?"

Chúng thần vội vàng xin lỗi.

"Thái tử trở về, chính là phúc của Bắc Lãng!"

Chử Yến nhìn về phía Tống Hoài, thấy đối phương khẽ gật đầu.

Lúc này hắn mới cười nhạo một tiếng, hỏi: "Vừa rồi, là ai vội vã định tội Ngụy Niên?"

Tống Hoài cung kính nói: "Bẩm điện hạ, là Lưu đại nhân, Hứa đại nhân, Ông đại nhân, Lương đại nhân."

Chử Yến không rõ ý tứ cười cười: "Vội vàng vậy à? Chẳng lẽ vài vị đại nhân ở đây chột dạ?"

"Muốn bắt một kẻ chết thay?"

Mấy vị đại nhân bị Tống Hoài nhắc tên đều lộ vẻ sợ hãi, lúc này, Tề đại nhân ra khỏi hàng, cung kính hỏi: "Không biết điện hạ nói lời này là có ý gì?"

Chử Yến hếch cằm, hỏi: "Mắt các vị đại nhân có mù không? Không nhìn thấy Tống đại nhân bị thương khắp người, hai vị cô nương cũng máu tươi đầy người à?"

Tống Hoài hợp thời bẩm báo nói: "Bẩm bệ hạ, từ sáng sớm hôm nay đã có thích khách ám sát điện hạ, vì ngăn cản thích khách mà tất cả ám vệ Đông cung đều bị thương nặng, sau đó Tùy tướng quân tướng lĩnh quân Lãng kịp thời đuổi tới, mới cứu được điện hạ."

Chử Yến chậc một chút, sửa lời: "Ngươi nói gì thế!"

"Rõ ràng là ám vệ Đông cung ngăn cản mấy trăm cao thủ, lúc này mới giúp Tùy tướng quân giết ra một đường máu, đuổi tới cứu được Cô!"

Khóe môi Ngụy Niên giật giật.

Nếu nàng nhớ không lầm, lúc ấy Tùy tướng quân nói, hẳn là một trăm cao thủ.

Lúc này mọi người cũng không quan tâm là một trăm hay là mấy trăm, chỉ nghe được Thái tử điện hạ bị thích khách truy sát, ngay cả ám vệ Đông cung cũng bị thương nặng toàn bộ, trong lúc nhất thời trong lòng tất cả mọi người đều thấy hoảng hốt!

Thánh thượng nhìn về phía Tùy tướng quân: "Vì sao không sớm bẩm báo?"

Tùy tướng quân ra khỏi hàng, hơi vô tội nhìn về phía Chử Yến, nhất thời cũng không biết có nên nói thật hay không.

Chử Yến nhíu mày: "Nói là được, nhìn Cô làm gì?"

Tùy tướng quân vội vàng cúi đầu xuống: "Bẩm Bệ hạ, là điện hạ căn dặn, trước khi điện hạ chưa xuất hiện, không được nói ra chuyện điện hạ bị truy sát."

"Sao Thái tử lại làm vậy?" Thánh thượng trong lòng biết rõ nhưng vẫn giả bộ hồ đồ, kinh ngạc nói.

"Bẩm phụ hoàng, chỉ là nhi thần muốn nhìn xem, là ai muốn kết án nhanh như vậy, ai muốn Ngụy nhị cô nương gánh tội thay, thì người đó có khả năng là thủ phạm thật đứng sau vụ ám sát Cô!" Chử Yến nghiêm túc nói.

Khóe mắt Thánh thượng giật một cái: "..."

Đây là lý do vớ vẩn gì thế?

Chuyện của Ngụy nhị là có cả nhân chứng vật chứng, cho dù muốn kết án cũng không thể quở trách nhiều.

Thánh thượng ý đồ nói đỡ cho nhi tử: "Phải chăng Thái tử còn có chứng cứ?"

Chử Yến lắc đầu: "Không có!"

"Nhưng, ám sát Thái tử là phải liên luỵ cửu tộc." Chử Yến chân thành nói: "Phụ hoàng, nhi thần khiến ngài lo lắng, là nhi thần sai lầm, đến giờ ngài vẫn chưa nghỉ ngơi, chắc chắn là đã mệt mỏi, chi bằng phụ hoàng đi nghỉ ngơi trước, cứ giao việc này cho nhi thần điều tra."

Con ngươi đám Lưu đại nhân co lại, không hẹn mà cùng hô: "Bệ hạ minh giám, thần tuyệt đối không có lòng khác ạ!"

Giao cho Thái tử xử lý, sợ là bọn họ không thấy được mặt trời ngày mai mất!

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Quận chúa: Nàng giống Quận mã vài phần, không phải người xấu! (Cho nên việc Thái tử yêu đương mù quáng là có dấu vết để lại.)

Bình Luận (0)
Comment