Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 64

Dường như Thánh thượng không hiểu lời khẩn cầu của thần tử, ông đưa tay đè lên huyệt thái dương, ngáp một cái: "Cũng được, quả thật là Trẫm thấy hơi mệt mỏi, nếu chuyện đã liên quan tới Thái tử, vậy thì giao cho Thái tử xử lý đi."

"Bệ hạ, bệ hạ!”

Giọng mấy vị đại nhân lộ ra chút tuyệt vọng.

Thánh thượng lại mắt điếc tai ngơ, được Đại tổng quản chậm rãi đỡ đứng dậy.

"Cung tiễn bệ hạ."

Thánh thượng nhìn Quận chúa Thịnh An, thấy Quận chúa không hề có ý định rời đi thì c*̃ng không lên tiếng nữa.

Đợi sau khi đi ra một khoảng xa, Thánh thượng mới quay người nhìn về phía bóng dáng Thái tử trên đài cao: "Lời đồn về Thái tử trong khoảng thời gian qua, là cô nương này đúng không?"

Đại tổng quản: "Thưa bệ hạ, đúng vậy."

Dứt lời, hắn ta lại nghĩ đến lý do Thái tử nhảy xuống vách núi, vội nói: "Có khi chỉ là lời đồn, chưa chắc phải là thật."

Thánh thượng lại hừ lạnh, nói: "Cô nương này là người đầu tiên có thể khiến cho nó ngừng loan giá bên đường, nhảy vách núi."

Không phải thật?

Ông thấy chưa chắc đâu.

Hiểu con không ai bằng cha, với cái bản tính bướng bỉnh của thằng nhóc chó chết này, nếu không phải trong lòng để ý, ngay cả một ánh mắt nó cũng sẽ không bố thí, chứ đừng nói đến việc nó sẽ nhảy xuống vách núi cứu người.

"Sai người ta âm thầm đưa chứng cứ cô nương này thuê người giết người cho nó đi."

Đại tổng quản vội vàng đồng ý: "Vâng."

"Vẫn là bệ hạ sáng suốt, giữ lại chứng cứ."

Nếu không, vụ án này gần như không cần phải thẩm vấn tiếp nữa.

"Nhưng bệ hạ ngài c*̃ng tin tưởng Ngụy nhị cô nương bị hãm hại ạ?"

Thánh thượng chậm rãi quay người, cười thở dài: "Trẫm ấy à, không phải tin tưởng cô nương kia, mà là tin Thái tử."

"Nó là người có chính kiến, nếu lựa chọn nhảy xuống núi cứu người, đã chứng tỏ cô nương này có vị trí nhất định trong lòng nó, người nó nhìn trúng, tất nhiên sẽ không phải là người tâm địa ác độc, vậy thì Trẫm không ngại bảo vệ thay nó, để nó tự xử lý."

Đại tổng quản ngẫm nghĩ, nói: "Vậy lỡ như cô nương này thật sự không trong sạch…”

Thánh thượng dừng chân, cười nhạo nói: "Thế thì Trẫm cũng vui vẻ xem kịch."

"c*̃ng để nó bớt cái tính chó kia đi, gặp trắc trở, nó mới biết được người giỏi còn có người giỏi hơn!"

Đại tổng quản không tán đồng lời này, nói: "Điện hạ là người lợi hại nhất trên đời!"

Thánh thượng liếc hắn ta một cái.

"Đương nhiên, bệ hạ cực kỳ lợi hại!"

Thánh thượng tức giận đá hắn ta một phát: "Trẫm thấy, cái tính tình chó chết đến cả phụ hoàng nó là Trẫm đến cũng phải nhường, là do các ngươi nuông chiều mà ra!"

Đại tổng quản cũng không sợ, cười xin khoan dung.

Nếu bàn về việc nuông chiều Thái tử, ai có thể so được với Bệ hạ chứ.

Đi thêm một đoạn, Đại tổng quản lại nói: "Nếu cô nương này thực sự bị oan uổng thì đúng là đáng thương, phụ thân không thương mẫu thân không yêu, c*̃ng không ai giúp đỡ nàng, chẳng trách Quận chúa Thịnh An cũng mở miệng nói giúp nàng."

Thánh thượng lại lắc đầu: "Không phải Như Sương để ý cái này, chẳng lẽ ngươi không phát hiện, cô nương kia giống Lan Đình mấy phần à?"

Đại tổng quản giật mình, vội nói: "Quả là lão nô nhìn thoáng qua cũng cảm thấy giống, nhưng nhìn dưới ánh đuốc không rõ ràng lắm, lão nô còn tưởng rằng mình mắt mờ nhìn nhầm!"

"Haiz." Thánh thượng thở dài: "Qua mùa đông này, là đã mười bảy năm."

"Nếu đứa bé kia còn sống, cũng lớn như vậy."

Đại tổng quản suy tư: "Vậy có khi nào thân phận cô nương này có điều khác thường không?"

"Những năm này người đến phủ Quận chúa Thịnh An nhận thân không ít hơn con số một trăm, hoặc nhiều hoặc ít đều giống phu thê bọn họ." Mỗi lần nhắc tới chuyện này trong lòng Thánh thượng cũng cảm thấy không dễ chịu: "Đứa nhỏ đó thất lạc, Trẫm khó thoái thác tội của mình."

Đại tổng quản vội vàng an ủi, nói: "Bệ hạ đừng buồn, đương nhiên Quận chúa và Quận mã sẽ không nghĩ như vậy, vả lại việc này… c*̃ng là trời xui đất khiến."

Lúc ấy rối loạn, Quận chúa phải xách đao giết địch mở ra vòng vây, đao kiếm không có mắt, sợ đứa trẻ bị thương, cũng sợ có người ra tay với đứa trẻ, lúc này họ mới giấu đứa trẻ chưa đầy tháng dưới phật đường. Vốn dĩ đây là phương án ổn thỏa nhất, nhưng ai biết được trong tình huống đó mà vẫn có người lẩn vào chùa Hương Sơn.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải dùng cách này, năm đó đứa trẻ kia đã mất rồi.

Hai vị kia mưu toan bắt cháu ngoại gái của Lãng Vương làm con tin, trong lúc đánh nhau có tên lạc bắn trúng tã lót, nếu đứa trẻ thật sự ở trong tã, vậy thì cũng triệt để không còn niệm tưởng.

Loại tình hình trước mắt, ít ra trong lòng vẫn có thể có điều chờ mong.

"Trong lòng Trẫm cảm thấy có lỗi, không liên quan tới việc bọn họ có trách Trẫm hay không." Thánh thượng bi thương nói: "Trẫm chỉ hy vọng là Như Sương vẫn giống như thời niên thiếu, xách đao tới tìm Trẫm tính sổ, phá nóc nhà Trẫm, chặt cửa phòng Trẫm."

Nhưng đế vương… suy cho cùng đều là người cô đơn.

Đại tổng quản là sau này mới đi theo bên cạnh Thánh thượng, nhưng Thánh thượng thường xuyên kể với hắn ta những chuyện ở Việt Châu, qua nhiều năm như thế hắn ta cũng đã biết được rất nhiều chuyện, lập tức cười nói: "Nếu thật sự làm vậy, trên triều đình sẽ không được yên ổn."

Năm đó sau khi Thánh thượng đăng cơ, vốn dĩ muốn sắc phong Quận chúa làm Công chúa, nhưng Lãng Vương và Quận chúa đều không đồng ý.

Trong gia đình bình thường con nuôi có thể ngang hàng với con ruột, nhưng nhà đế vương thì không được.

Chuyện của Tống đại nhân cũng cùng đạo lý đó.

Về sau mấy bên giằng co, Bệ hạ chỉ có thể phong Lãng Vương thành vương gia khác họ, cũng xóa tên Lãng Vương trên gia phả Chử gia. Trong lòng Bệ hạ cảm thấy hổ thẹn, lại trọng tình nghĩa, chịu đựng sự phản đối và can ngăn của triều thần, thật sự lấy tên nước làm phong hào cho Lãng Vương, Quận chúa thì lại lấy niên hiệu thụ phong.

Con cái nhà Quận chúa, tên đồng âm với Thái tử điện hạ, cũng là sự đền bù của Thánh thượng đối với Lãng Vương.

Trong lúc vừa đi vừa nghỉ, đã đến trước lều của Thánh thượng, Thánh thượng ngừng chân về hướng đài cao, cười nói: "Như Sương ấy, không thể chịu được cảnh người giống Lan Đình chịu uất ức."

Ánh mắt Đại tổng quản sáng lên, nói tiếp: "Chuyện này lão nô biết, Quận mã là người Quận chúa vừa nhìn thấy đã chọn trúng, sợ người bị cướp mất, ban ngày nhìn trúng người, màn đêm buông xuống lập tức đưa đồ cưới đến Cố gia. Lúc đó bên ngoài phủ đèn đuốc sáng trưng, đập cửa vang thùng thùng, dọa trên dưới Cố gia cho rằng phản quân tới, sau khi Quận mã gia biết lý do thì khoác một cái áo ngoài mỏng đứng ở trong viện, xấu hổ đỏ cả cổ."

"Quận chúa nhìn thấy, ôi chao, còn đẹp hơn cả ban ngày, nếu không phải Thánh thượng và Lãng Vương kịp thời phái người đến ngăn cản, Quận chúa đã cướp người đi ngay trong đêm rồi."

Giọng điệu của Đại tổng quản vô cùng hài hước, cuối cùng cũng chọc Thánh thượng cười, chỉ tay vào hắn ta, cười mắng một tiếng: "Ngươi đó!"

Đại tổng quản cười hì hì, dìu Thánh thượng vào lều: "Bệ hạ, vậy vị cô nương kia, có cần phải đi điều tra không, lỡ như?"

Thánh thượng xua tay: "Không cần."

"Ngươi cho rằng Như Sương ở lại nơi ấy là vì sao, ngay cả người ngoài như chúng ta có thể nhìn ra, Quận chúa có thể không nhìn ra được sao?"

Đại tổng quản: "Cũng phải, là lão nô ngu dốt."

"Đúng rồi, người Ngụy gia duy nhất nói đỡ cho cô nương kia, sao trước kia Trẫm chưa nhìn thấy bao giờ?"

Đại tổng quản trả lời: "Đó là ngũ công tử Ngụy gia, là con thứ, trước kia chưa từng tham dự cung yến, lần này có thể đến cuộc đi săn mùa thu, là bởi vì hắn trúng cử nhân, có tên trên danh sách, Ngụy gia không ngăn được."

Thánh thượng khẽ gật đầu hiểu rõ.

-

Trên đài cao, Thánh thượng vừa đi, Chử Yến lập tức quyết đoán ngồi lên ghế cao, chậm rãi nói: "Tuy Cô không có chứng cứ xác thực, nhưng vừa rồi Tống đại nhân có thể nghe rõ mồn một lời mấy vị đại nhân vội vã định tội người ta."

"Tống đại nhân, ngươi nói xem, ngươi cho rằng bọn họ có vấn đề không?"

Mấy vị đại nhân nghe vậy thì trên trán ứa mồ hôi lạnh.

Ai không biết Tống đại nhân là thân tín của Thái tử! Y sẽ nói nửa chữ không?

Tống Hoài: "Có nghi vấn, có thể tra."

"Nếu Tống đại nhân đã cảm thấy khả nghi, vậy thì tạm thời giam mấy người này lại." Chử Yến: "Thẩm vấn cẩn thận cho Cô."

"Điện hạ, chúng thần bị oan mà điện hạ!"

"Đúng vậy, chúng thần tuyệt đối không có suy nghĩ khác!"

"Điện hạ..."

Chử Yến nâng tay ngắt lời: "Nếu thật sự trong sạch, vậy thì sẽ không sợ điều tra, các vị đại nhân yên tâm, Tống đại nhân tuyệt đối sẽ không oan uổng người tốt, nhưng chắc chắn c*̃ng sẽ không bỏ qua cho người xấu."

Tống Hoài chắp tay: "Thần chắc chắn sẽ theo xử lý theo lẽ công bằng!"

"Vậy là tốt rồi." Chử Yến.

Tống Hoài phất tay, lập tức có thị vệ tiến lên áp giải mấy vị đại nhân đi.

Tiếng kêu oan đi xa, xung quanh lần nữa yên tĩnh lại.

Lúc này, lại có người nói: "Mặc dù vụ án Ngụy nhị cô nương thuê thích khách có bằng chứng vững như núi, nhưng nếu người bị hại là Tề cô nương đã đưa ra lời phản biện lại, Tống đại nhân cũng nói án này có nguyên do khác, vậy chi bằng dựa theo quy củ giao cho phủ Phụng Kinh, cẩn thận kiểm chứng."

"Như vậy cũng là hợp tình lý."

"Còn xin điện hạ phán đoán sáng suốt."

Ngụy Niên mím chặt môi, nàng tuyệt đối không thể vào phủ Phụng Kinh!

Ngay khi nàng ngẩng đầu muốn lên tiếng thì nghe Thái tử cất tiếng hỏi: "Các ngươi đang nói cái gì, Cô nghe không hiểu."

Mấy vị kia đại nhân đều ngẩn người.

Thái tử đang nói gì vậy, hình như bọn họ mới là người nghe không hiểu...

"Điện hạ, việc thuê thích khách ám sát ở bãi săn và điện hạ gặp chuyện ở đáy vực, quá mức trùng hợp, hai chuyện này ắt có liên quan, thần cho rằng, có thể là cùng một vụ án!" Tống Hoài nói.

Tất cả mọi người: "..."

Hóa ra ý Thái tử là vậy.

Nhưng chỉ cần là người có đầu óc là có thể nhìn ra được, hai việc này cũng không phải là cùng một vụ án!

Sát thủ giang hồ nhằm vào Tề cô nương, thích khách dưới đáy vực nhằm vào Thái tử, mục đích không giống nhau, cùng một vụ án? Dựa vào đâu mà nói thế?

"Tống đại nhân nói rất đúng, Cô cũng cho rằng như vậy." Chử Yến nhìn từ trên cao xuống đám đông, nói bằng ngữ điệu lười biếng.

Tống đại nhân tiếp tục nói: "Việc liên quan tới Thái tử, phủ Phụng Kinh không có quyền thẩm tra."

Đáy lòng của Ngụy Niên cuối cùng cũng thả lỏng.

Chử Yến: "Cho nên, Tống đại nhân có cao kiến gì?"

Sắc mặt Tống Hoài không hề thay đổi, nói: "Bẩm điện hạ, chi bằng chuyển giao án này đến viện Xu Mật?"

Đám đông: "..."

Đây lại là dựa vào lý do gì?

Cho dù phủ Phụng Kinh không có quyền thẩm tra, vậy thì cũng còn có Đại lý tự và Hình bộ mà, dù sao c*̃ng không giao được đến tay viện Xu mật!

"Điện hạ, quãng thời gian trước thần từng nghe thấy một lời đồn, là về điện hạ và vị Ngụy nhị cô nương này." Một vị ngôn quan đứng dậy dưới ánh mắt nóng rực của quần thần: "Điện hạ là viện sứ của viện Xu mật, có lời đồn này, lẽ ra điện hạ nên tránh tị hiềm."

Chử Yến: "Ngươi nói là, Cô sẽ làm việc theo cảm tính?"

"Đầu ngươi có vấn đề à?"

"Nàng đã là nghi phạm ám sát Cô, vì sao Cô phải thiên vị nàng?"

Ngôn quan: "..."

Chính vì ông ta có đầu óc nên ông ta mới rất rõ ràng, đây rõ ràng là không phải cùng một vụ án!

"Điện hạ, xin điện hạ nghĩ lại!"

Chúng thần lập tức vội vàng phụ họa.

Chử Yến không nhịn được xoa bóp ấn đường: "Tống Hoài!"

"Bọn họ không hài lòng, ngươi lại đổi ý kiến khác đi!"

Tống Hoài lạnh lùng liếc nhìn quần thần, trầm mặc một lát, vén vạt áo bào quỳ xuống: "Thần, xin tra án này."

Trên mặt quần thần lộ vẻ mờ mịt: "...?"

Nhưng, Tống đại nhân à, ngươi điều tra và Thái tử điều tra thì khác nhau ở chỗ nào thế?

Từ đầu đến cuối người Tề gia đều không lên tiếng.

Quận chúa Thịnh An c*̃ng yên lặng nhìn một màn này.

Bùi Lạc An đứng ở phía sau trưởng bối Bùi gia, xa xa nhìn bóng lưng Ngụy Niên, ngày hôm đó sau khi rời đi Tề gia hắn mới đột nhiên nghĩ đến, nàng là Ngụy nhị cô nương từng có lời đồn với Thái tử.

Khi đó cho rằng không thể coi là thật, dù sao Thái tử không gần nữ sắc, không ai sẽ coi những lời đồn vô căn cứ này là thật.

Nhưng rất hiển nhiên bây giờ Thái tử muốn bảo vệ nàng.

Chẳng lẽ, lời đồn không phải là giả?

Thật ra, vào lúc Dung Cẩm mở miệng hắn cũng định tiến lên nói giúp, nhưng bị phụ thân kéo lại.

Cũng may cuối cùng Quận chúa Thịnh An lên tiếng, Thái tử điện hạ c*̃ng đến.

Nếu Đông cung đã muốn bảo vệ, tất nhiên nàng sẽ không có gì đáng ngại.

"Xin điện hạ cân nhắc, dù thế nào án này c*̃ng không tới lượt Ngự sử đài đâu ạ." Ngôn quan im lặng một lát, cuối cùng cũng tìm được sơ hở.

"Nhưng Cô cảm thấy khả thi." Chử Yến nói: "Người có điều tiếng với Ngụy cô nương là Cô, cũng không phải Tống đại nhân, y không cần tránh tị hiềm. Huống chi, chắc hẳn chư vị đều biết rõ danh tiếng của Tống đại nhân nhỉ?"

Chúng thần yên lặng cúi đầu.

Chuyện này đúng thật là không có người biết rõ hơn bọn họ.

Tàn nhẫn! Độc ác! Chỗ nào cũng tàn độc!

"Các ngươi có cho rằng Tống đại nhân sẽ làm việc thiên vị cá nhân trái pháp luật?"

Chử Yến lại nói: "Hay là, trong tay Tống đại nhân từng có án oan?"

Chúng thần tiếp tục trầm mặc.

Không phải bọn họ muốn trầm mặc, mà là ở điểm này, bọn họ thật sự không tìm thấy chỗ nào có thể phản bác.

"Đã không có ai phản đối, vậy thì cứ quyết định chuyện này như vậy đi." Chử Yến quả quyết nói: "Tống Hoài, giao người cho ngươi, cần phải tra ra manh mối cho Cô!"

Tống Hoài nhận lệnh: "Vâng."

"Còn nữa, tên bắt được trước đó... tên sát thủ giang hồ gì đấy, c*̃ng kéo tới Ngự sử đài đi. Chỉ cần là người có liên quan tới vụ án này, đều giao cho Tống đại nhân." Chử Yến dứt lời, chậm rãi đứng lên: "Cô bị thương, không ôn chuyện với chư vị được.”

Có ngôn quan còn muốn tiếp tục lên tiếng, lại bị người bên cạnh kéo lại.

Đối với vị Thái tử này của bọn họ, khuyên can có một lần có hai lần nhưng không thể nói đến lần thứ ba, trừ phi muốn tự làm bản thân khó chịu.

Bình Luận (0)
Comment