"À, đúng rồi, nếu Ngụy nhị vẫn còn hiềm nghi, vậy thì giam cả người Ngụy gia lại đi." Ánh mắt Chử Yến khẽ đảo ra hai phụ tử Ngụy gia, cuối cùng rơi xuống người Ngụy Trình: "Cô nhớ rõ, ngươi là cử nhân khóa này?"
Ngụy Trình trả lời: "Bẩm điện hạ, đúng vậy."
"Bây giờ triều đình thiếu người, chờ không đến kỳ thi mùa xuân năm sau, trong triều muốn dùng cử nhân bổ sung vào chỗ trống trước." Chử Yến: "Vài ngày nữa thư nhậm chức sẽ phát xuống, ngươi về phủ chờ đi."
Ngụy Trình khẽ giật mình, sau đó vội vàng dập đầu tạ ơn: "Tuân chỉ."
Quần thần: "..."
Phụ tử Ngụy gia một người là Thị lang, một người là Hàn lâm, triều đình thiếu người không phải bọn họ cũng quan trọng à? Sao cử nhân chưa phân quan lại quan trọng hơn bọn họ rồi?
Còn không phải là vì vừa rồi cả Ngụy gia chỉ có vị cử nhân này nói giúp Ngụy nhị cô nương thôi à?
Việc đã đến nước này, cho dù không có đầu óc c*̃ng đã nhìn ra.
Đông cung muốn bảo vệ người này!
Đã thế còn bảo vệ một cách trắng trợn!
Nhưng cho dù trong lòng bọn họ biết rõ cũng không dám tiếp tục phản bác, bởi vì từ trước đến nay vị Thái tử này của bọn họ đều làm việc tùy theo tâm trạng. Ngươi nói thêm câu nữa, chọc bực hắn, không tránh khỏi phải khó chịu một trận. Cuối cùng chỉ có thể tủi thân dâng tấu cho Thánh thượng, nhưng từ trước đến nay loại tấu chương này chỉ có đi không có về!
Haiz, thôi vậy!
Nghĩ theo hướng tích cực thì Thái tử cũng là cây cột trụ vững chắc của Bắc Lãng, có điên chút cũng được, có nóng nảy chút cũng không sao!
"Cô mệt rồi, chư vị tự tiện."
"Cung tiễn Thái tử điện hạ."
Lúc này Quận chúa Thịnh An c*̃ng đứng dậy: "Thần phụ tiễn điện hạ."
Chử Yến nhíu mày: "Vậy thì làm phiền Quận chúa."
Đi ra đài cao, Chử Yến lập tức nói: "Cô cô có chuyện muốn hỏi ta?"
Trong những trường hợp riêng tư Chử Yến vẫn gọi là Vệ Như Sương cô cô giống như hồi ở Việt Châu.
Vệ Như Sương cười khẽ: "Điện hạ anh minh."
Chử Yến: "Ồ."
Vệ Như Sương: "..."
"Được rồi, chỉ là ta muốn hỏi ngươi, định xử lý Ngụy cô nương thế nào?”
Chử Yến nghe vậy thì hơi ngạc nhiên: "Cô cô để ý nàng?"
Vệ Như Sương không định nói ra nỗi nghi ngờ trong lòng, dù sao những nghi ngờ như vậy đã từng có rất nhiều, trước khi chưa có kết luận, không cần để cho mọi người đều biết: "Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút, ngươi thật sự muốn đưa nàng đến Ngự sử đài sao?"
Chử Yến ngừng chân, cười như không cười nói: "Trong một phòng giam ở Ngự sử đài có đường hầm."
Vệ Như Sương lập tức hiểu rõ.
Bà ấy cười lắc đầu: "Ta nói mà, ngươi đã muốn bảo vệ, sao có thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy."
"Thế ngươi định đưa cô nương ấy tới đâu?"
Chử Yến đã hiểu, Vệ Như Sương thật sự cảm thấy hứng thú với Ngụy Niên. Hắn không khỏi nhớ lại, vừa rồi Cố Dung Cẩm đã nói đỡ cho Ngụy Niên, vả lại hai người này quen nhau ở tiệc ngắm hoa của Tề gia, chẳng lẽ…
Nghĩ đến lịch sử huy hoàng đưa đồ cưới lúc nửa đêm của Vệ Như Sương, sắc mặt Chử Yến bỗng trở nên lạnh nhạt: "Cô còn chưa nghĩ ra, đợi Cô nghĩ kỹ sẽ phái người báo cho cô cô?"
Vệ Như Sương cười nói: "Vậy thì không cần."
Bà ấy chỉ cần biết nàng an toàn là được.
-
Màn đêm buông xuống Ngụy Niên đã bị đưa xuống núi, Tống Hoài tự mình áp giải nàng vào Ngự sử đài.
Nhưng Ngụy Niên mới vào nhà tù đã bị chuốc thuốc mê, lúc tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau.
"Cô nương tỉnh rồi."
Màn vàng bị xốc lên, một cung nữ quen mắt đứng bên cạnh giường.
Ngụy Niên ngẩn người, nàng mơ hồ nhớ rõ, nàng từng gặp nàng ta ở biệt viện Hương Sơn.
Vậy nơi này là?
Ngụy Niên ngồi dậy nhìn khắp bốn phía, nhìn xong, nàng ngây cả người.
Đồ trang trí trong phòng ngủ, nếu chỉ có thể sử dụng một từ để hình dung, vậy thì chính là vàng son lộng lẫy!
Màn màu vàng, vật trang trí vàng trên kệ trân bảo, ngay cả cái chén trà đặt trên bàn cũng là vàng!
Ngụy Niên trợn mắt há hốc mồm: "Đây... là đâu?"
Không phải nàng phải vào Ngự sử đài à?
Địa lao của Ngự sử đài không hề trông thế này!
Cung nữ cung kính trả lời: "Bẩm cô nương, đây là biệt viện Hương Sơn."
Ngụy Niên trợn to mắt mờ mịt nhìn nàng ta: "Biệt viện… Hương Sơn?”
Nàng từng vào phòng ngủ của Thái tử ở chỗ này, trông không giống thế này.
Dường như cung nữ đã nhận ra nghi ngờ của nàng, lên tiếng giải thích: "Đây là điện hạ sai người chuẩn bị suốt đêm cho cô nương, cô nương thích chứ?"
Khóe môi Ngụy Niên giật giật: "..."
Qua nửa ngày nàng vẫn không thể nói lên lời.
Chử Yến lại muốn làm gì đây?
Cung nữ thấy Ngụy Niên không đáp, nghi hoặc hỏi: "Cô nương không thích ạ? Nhưng điện hạ nói cô nương thích vàng mà."
Ngụy Niên: "..."
Nàng chậm rãi cúi đầu vùi mặt vào lòng bàn tay.
Đúng là nàng thích vàng.
Nhưng nàng thích vàng, không phải nên trực tiếp cho nàng vàng ư, bày biện thành như này, đây là hắn đang… 'Kim ốc tàng kiều'?
"Điện hạ căn dặn, cô nương phải ở lại chỗ này một thời gian, trong lúc đó tất cả mọi vật cô nương dùng đều phải là hàng thượng đẳng." Cung nữ tiếp tục truyền đạt mệnh lệnh của Thái tử điện hạ: "Nhưng sáng nay số đo của cô nương mới được đưa đến, mấy ngày nữa mới có thể đưa y phục đến, sáng nay Thập Bát cô nương đã đi Ngụy gia lấy một chút y phục đồ trang sức của cô nương, mấy ngày nay đành để cô nương chịu uất ức mặc những thứ đó."
Ngụy Niên: "..."
Y phục trước đó nàng mua bằng tiền chôn thây cũng không tệ lắm, không tính là chịu uất ức mà?
Mãi đến mấy ngày sau, nàng trông thấy bộ y phục ánh vàng rực rỡ mà cung nữ nâng vào, mới biết được câu chịu uất ức mà cung nữ nói là có ý gì.
"Nô tỳ tên Thược Cúc, quãng thời gian này nô tỳ sẽ hầu hạ bên cạnh cô nương, cô nương có bất kỳ nhu cầu gì đều có thể sai bảo nô tỳ." Cung nữ nói tiếp.
Ngụy Niên dịu dàng cảm ơn, sau đó mới nhớ tới cái gì, hỏi: "Điện hạ còn căn dặn gì nữa không?"
Thược Cúc nói: "Điện hạ nói, nhớ cho sói ăn."
Ngụy Niên: "..."
Quả nhiên là như vậy.
Nàng im lặng một lúc lâu, sau đó hỏi: "Điện hạ có nói bao giờ thì đến không?"
Cũng không biết tiến triển vụ án thế nào rồi?
Thủ đoạn của người kia kín đáo, không biết lần này Tống Hoài có thể moi ra được bao nhiêu manh mối.
Thược Cúc lắc đầu: "Điện hạ không nói."
"Đúng rồi, điện hạ nói, hai vị Ngụy đại nhân c*̃ng bị nhốt vào Ngự sử đài, bảo cô nương yên tâm, sẽ được chăm sóc đặc biệt." Thược Cúc: "Nhưng nếu cô nương không đành lòng, vậy thì thôi."
Ngụy Niên cố gắng kìm nén, vẫn không thể đè xuống khóe môi đang cong lên.
Nàng hỏi: "Chăm sóc thế nào?"
Thược Cúc nhắc lại rõ ràng: "Vụ án thuê thích khách giết người ở bãi săn, nếu cô nương có hiềm nghi, vậy thì đương nhiên là phải thẩm vấn Ngụy đại nhân, dù sao thì so với cô nương, Ngụy đại nhân có năng lực thuê thích khách hơn, hoặc là Ngụy đại nhân là người sai sử cô nương."
"Về phần chuyện thích khách khai là cô nương thuê họ giết người, Ngự sử đài thẩm vấn Thẩm công tử, Thẩm công tử nói chưa gặp Ngụy cô nương bao giờ, rõ ràng là chuyện giả dối! Muốn gán tội cho người khác!"
Thược Cúc nói đến đây, dừng một chút, thử nhìn về phía Ngụy Niên.
Ngụy Niên biết nàng ta muốn hỏi gì, cười chỉ vào căn phòng ngủ phú quý hơn người này: "Thái tử điện hạ xa hoa như vậy, ta có thể coi trọng người khác?"
Thược Cúc mím môi cười một tiếng, tiến lên hầu hạ nàng mặc quần áo: "Cô nương nói đúng lắm, điện hạ là tốt nhất!"
"Có điều Thẩm công tử là người mà nhiều quý nữ trong kinh muốn gả nhất, tên thích khách kia dùng lý do này để hãm hại cô nương, gần như không ai sẽ nghi ngờ."
Đương nhiên là Ngụy Niên biết rõ điều này.
Kiếp trước chính là như vậy, bức thư tình kia vừa xuất hiện, lập tức triệt để chứng thực tội danh của nàng.
Chẳng qua lần này, lại không có vụ thư tình đó?
Đúng rồi, kiếp trước là nha hoàn hầu cận của nàng lấy thư ra, nhưng lúc này đây bên người nàng kín không kẽ hở, không ai phản bội nàng, Ngụy Ngưng cũng không thể nhét thư tình nhét vào trong phòng nàng. Loại chứng cứ mang tính then chốt này, nếu là thời cơ xuất hiện không thỏa đáng, có thể sẽ bị phản tác dụng, đây đại khái chính là nguyên nhân ở kiếp này ‘thư tình’ chưa từng xuất hiện.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy không thích hợp, dựa theo thủ đoạn kín đáo của họ ở kiếp trước, hẳn là còn có một chứng cứ mấu chốt nhất, có thể trực tiếp xác định tội danh của nàng mới đúng.
Ví dụ như, chứng cứ nàng thuê thích khách giết người ...
Ngân phiếu thì không thể xác định là xuất từ tay của nàng, cho nên càng có khả năng, hẳn là có ‘thư tay’ nàng viết cho sát thủ?
Nhưng vì sao chứng cứ như vậy lại chưa từng xuất hiện?
Ngụy Niên nhất thời không nghĩ ra được, chỉ có thể chờ đến khi nhìn thấy Chử Yến rồi hỏi lại hắn.
"Đúng rồi, việc thẩm tra giữa Ngự sử đài và ngục Phụng Kinh khác nhau chỗ nào?"
Thược Cúc chớp mắt mấy cái: "Phải nói là, Tống đại nhân và ngục Phụng Kinh thẩm tra có khác biệt gì."
"Nhưng chuyện này còn phải xem ý của cô nương, cũng có thể biến thành người khác thẩm vấn hai vị Ngụy đại nhân, cô nương cho rằng có cần Tống đại nhân thẩm vấn không?"
Dù sao thì bọn họ cũng là người thân của cô nương.
Lúc này Ngụy Niên đã hiểu.
Nàng thở phào nhẹ nhõm!
Sảng khoái!
"Muốn!"
"Sao lại không muốn!"
Ngụy Niên ngồi trước bàn trang điểm, cười tươi như hoa: "Đã có hiềm nghi ám sát Thái tử, đương nhiên nên để Tống đại nhân thẩm vấn."
Nàng biết là vì bảo vệ nàng nên Thái tử mới cưỡng ép gộp hai vụ án làm một.
Bởi vì đây đúng là hai bản án.
Sát thủ ở bãi săn là hướng về phía phủ Quận chúa Thịnh An và Tề gia, mà thích khách dưới đáy vực là hướng về phía Thái tử, đám người kia chỉ biết Thái tử rơi xuống vách núi mới bày kế ám sát, không cùng đường với sát thủ đuổi bắt trong bãi săn.
Nếu là nàng thuê người giết Tề Vân Hàm thì nên vào ngục Phụng Kinh, vào ngục Phụng Kinh, nàng phải bị lột da.
Kiếp trước nàng đã từng hưởng cảm giác đó, bây giờ nên khiến người Ngụy gia nếm thử.
Để bọn họ biết, bị đổ oan là ám sát Thái tử là cảm giác như thế nào.
Chẳng qua, bọn họ cũng không tính là quá oan.
Sát thủ ở bãi săn là âm mưu do bọn họ chuẩn bị, cũng chính bởi vậy mới có chuyện rơi xuống vách núi phía sau, là bọn họ cho người Tây Vu cơ hội để ám sát Thái tử Bắc Lãng.
Vậy nên đi Ngự sử đài một chuyến, thật sự không tính là oan.
Chỉ tiếc Ngụy Ngưng không bị bắt vào.
Ngụy Niên khá là tiếc nuối.
"Ta nhớ lúc ấy trên đỉnh núi có vài vị nhân chứng?"
Thược Cúc vừa trang điểm cho nàng, vừa trả lời: "Chi tiết thì nô tỳ cũng không rõ lắm."
Ngụy Niên ồ một tiếng, nhìn về phía nàng ta, chớp mắt nói: "Đã có nhân chứng, vậy thì có phải cũng nên đi cung cấp lời chứng một cách nghiêm chỉnh không?"
Thược Cúc sững sờ.
Nào có người vội vàng muốn chứng thực tội danh của bản thân?
"Ta nhớ lúc ấy vị đại nhân kia nói, trong số những nhân chứng có tam muội muội nhà ta, có thể gọi nàng ta tới, bảo nàng ta vào Ngự sử đài viết một phần lời khai không?" Hai mắt Ngụy Niên lóe sáng, nàng hỏi.
Thược Cúc ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng mới hiểu rõ ý Ngụy Niên.
Nàng ta nói: "Nô tỳ đã rõ, sau đó nô tỳ sẽ bảo người truyền lời cho điện hạ.”
Mặc dù nàng ta không rõ tại sao cô nương và người trong nhà lại căm hận nhau như vậy, nhưng Tống đại nhân nói, điện hạ có khẩu dụ, chỉ cần là cô nương yêu cầu, nhất định phải truyền đạt lại.
Với lại nàng ta không cho rằng vị cô nương này là nữ tử lòng dạ rắn rết, cũng không phải nàng ta tin tưởng cô nương, mà là nàng ta tin tưởng điện hạ.
Điện hạ tuyệt đối sẽ không bị người khác lừa gạt!
Cho nên, Ngụy cô nương làm như vậy nhất địnhcó lý do riêng.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thái tử: Nàng có tiền án, lần này đổi sang đối tượng khác nữa à, Cố Dung Cẩm muốn cướp người của Cô? Cô phải giấu nàng thật kỹ!
(Số lần Thái tử gặp Quận mã cực kỳ ít, cho nên cùng lắm là cảm thấy có một chút xíu quen mắt, bây giờ còn chưa có suy đoán này, nhưng cũng sắp.)