Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 66

Đông cung.

"Điện hạ, đối phương đã khai."

Giọng Tống Hoài lạnh lẽo, trên người có một mùi tanh ẩm ướt, nơi ống tay áo còn có vết máu chưa khô hẳn.

Chử Yến ngồi tựa trên nhuyễn tháp, lòng bàn tay chống trán, nghe vậy thì khẽ mở mắt.

"Theo lời khai của mấy sát thủ giang hồ kia, người giao dịch với bọn họ là một nam tử, khẩu âm Lân Châu." Tống Hoài liếc nhìn tờ giấy khế ước trên mặt bàn cách đó không xa, tiếp tục nói: "Lúc giấy khế ước này giao tới tay bọn họ thì bên trên chỉ có tên của Ngụy nhị cô nương, những nội dung khác đều là tự bọn họ viết thêm vào."

"Cây trâm kia c*̃ng đúng là nhặt được ở bãi săn."

Chử Yến nheo mắt: "Khẩu âm Lân Châu?”

Tống Hoài: "Vâng."

"Trong bốn vị đại nhân đang bị giam giữ tạm thời, chỉ có Lương đại nhân là người Lân Châu."

Chử Yến: "Thẩm vấn rồi?"

Tống Hoài trầm mặc một lát.

Chử Yến ngước mắt nhìn về phía y, người sau cúi đầu: "Chết rồi."

Chử Yến nhíu mày: "... Ngươi g**t ch*t ông ta rồi à?"

"Sau khi thần cạy ra được manh mối Lân Châu từ trong miệng sát thủ thì đã định thẩm vấn Lương đại nhân ngay, nhưng lúc này có thuộc hạ đến báo, Lương Dụ tự sát, để lại dòng chữ máu trên tường, thẳng thắn thú nhận về vụ án núi Thu Vụ." Tống Hoài trầm giọng nói: "Lương Dụ nhậm chức ở Chính sự đường, cấp trên trực tiếp là người của Cao gia.”

Chử Yến nhíu mày: "Ngươi sẽ không định nói với Cô là vụ án thuê sát thủ là do Trung cung làm đấy chứ?"

Tống Hoài lại trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Đến đây tất cả manh mối đều bị cắt đứt."

Y dừng một lát, mới lại nói: "Thích khách ám sát điện hạ dưới đáy vực cũng không phải là cùng một nhóm người, ngoại trừ người Tây Vu, còn có dấu vết của Trung cung."

Chử Yến cười khinh thường: "Không phải Cô xem thường lão nhị, nhưng cho dù Cô chắp tay nhường vị trí Đông cung cho y, y c*̃ng không ngồi vững được, cả ngày nhảy nhót cao như vậy, cũng không sợ khiến bản thân ngã chết."

Châm chọc người ta xong, Thái tử tiếp tục nói: "Cho nên ý của ngươi là, người thuê sát thủ ở núi Thu Vụ biết Trung cung phái người ám sát Cô, bèn tương kế tựu kế đẩy tội danh thuê sát thủ qua?"

Tống Hoài không phủ nhận: "Trung cung chỉ muốn tranh vị, không có lý do ra tay với Tề gia."

"Huống hồ cho dù Trung cung muốn động tới Tề gia, cũng không nên ra tay với Tề cô nương."

Chử Yến nhíu mày nhắm mắt lại.

"Vụ án núi Thu Vụ không tìm được bất kỳ chứng cứ nào có liên quan tới Ngụy gia." Tống Hoài tiếp tục nói: "Phụ tử Ngụy gia một mực chắc chắn rằng bản thân không biết rõ tình hình."

"Thần đích thân thẩm vấn."

Mấy cơ cấu thẩm vấn hình sự của Bắc Lãng đều biết rõ không có miệng nào mà Tống Hoài không cạy ra được, phụ tử Ngụy gia cứng miệng như vậy, chỉ có hai nguyên nhân.

Hoặc là bọn họ thật sự không có dính líu gì tới việc này, hoặc là, bọn họ vô cùng chắc chắn Tống Hoài tuyệt đối không tìm thấy chứng cứ.

'Cho nên, quả nhiên ngươi biết hôm qua sẽ có nguy hiểm, cũng biết là ai ra tay.'

'Ngươi hoài nghi, là muội muội ruột của ngươi.’

‘Đúng, từ sau chuyện ở đình Hòe Sơn khi trước, thần nữ đã hoài nghi nàng ta có ý khác, nhưng thần nữ không rõ vì sao nàng ta lại làm như thế, c*̃ng một mực không có chứng cứ.’

‘Hơn nữa, nàng ta không có bản lĩnh sắp xếp mọi thứ ở bãi săn, c*̃ng không có năng lực thực hiện một kế hoạch lớn như vậy.’'

Chử Yến đưa tay xoa bóp ấn đường.

Nàng nói, nàng hoài nghi Ngụy tam, nhưng trước mắt không có bất kỳ chứng cớ nào chỉ về phía Ngụy tam. Giống như chuyện ở đình Hòe Sơn, hắn nghe xong là có thể đoán được đó là cạm bẫy mà Ngụy tam chuẩn bị cho nàng, nhưng đến nay vẫn không có một chút chứng cứ thực tế nào chứng minh đó là kế hoạch mà Ngụy tam bày ra.

Bất kể là người mai phục trên dọc đường, hay là người trốn thoát ở đình Hòe Sơn, bọn họ đều không có bất kỳ quan hệ nào với Ngụy Ngưng.

Nhưng một tiểu cô nương mười lăm tuổi, sao bản lĩnh như vậy?

Chử Yến không tin.

Chắc chắn có người đứng sau lưng nàng ta.

Vả lại người này tâm tư kín đáo, còn có thế lực nhất định.

Về phần Lương đại nhân, chẳng qua là dê thế tội bị đẩy ra thôi, điều này cũng chứng minh quyền thế của người kia cao hơn Lương đại nhân nhiều.

"Ngươi nói, nếu như kế hoạch ở núi Thu Vụ thành công, ai là người được lợi lớn nhất?"

Tống Hoài khẽ nhíu mày: "Địa vị Tề gia và Ngụy gia cách nhau quá xa, k*ch th*ch hai bên mâu thuẫn, rất không cần thiết, huống hồ... Người Ngụy gia cũng không coi trọng Ngụy nhị cô nương, cho dù kế hoạch thành công, tất nhiên là bọn họ sẽ đứng ra đại nghĩa diệt thân, căn bản sẽ không vì chuyện này mà kết thù với Tề gia."

"Cho nên với tình hình trước mắt mà nói, không có bất kỳ ai được lợi trực tiếp."

Nói cách khác, Ngụy gia không có động cơ.

Đúng lúc này, Trường Phúc vào điện, đứng ở ngoài bình phong nói: "Điện hạ, biệt viện Hương Sơn truyền tin tới."

Chử Yến ừ một tiếng, Trường Phúc lập tức bẩm báo: "Ngụy nhị cô nương hỏi, nếu Ngự sử đài gọi nhân chứng Ngụy tam cô nương cung cấp lời chứng, có phù hợp với pháp lý không?"

Dứt lời, trong điện hoàn toàn yên tĩnh.

Sau một hồi khá lâu, Chử Yến mới cười nhạo một tiếng: "Cô biết rồi."

Nàng càng ngày càng biết mượn oai của hắn.

Nhưng Trường Phúc không lập tức lui ra, mà chần chờ muốn nói lại thôi.

"Nói."

Trường Phúc hắng giọng một cái, nói: "Cũng không phải là chuyện quan trọng gì, chỉ là nội dung Ngụy nhị cô nương nói chuyện phiếm với cung nữ, cũng được truyền tới cùng."

"Hửm?" Chử Yến ngước mắt.

"Ngụy nhị cô nương nói với cung nữ, điện hạ ra tay hào phóng, ngoài điện hạ ra, cô nương nhìn ai cũng thấy chướng mắt." Trường Phúc nín cười nói.

Thái tử nghe vậy, khóe môi vô thức cong lên.

Xem ra nàng rất thích phòng vàng mà hắn chuẩn bị cho nàng, quả nhiên là đang ngấp nghé đống núi vàng của hắn.

Chướng mắt người khác?

Là bởi vì người khác không có đống núi vàng chứ gì.

Chử Yến khoát tay, Trường Phúc cung kính lui ra.

Tống Hoài nhìn thấy rõ toàn bộ biểu cảm của Thái tử.

Y lặng lẽ nghĩ, hình như điện hạ thật sự đã thua trong tay Ngụy nhị cô nương.

Chử Yến nhận thấy được ánh mắt phức tạp của y, đứng đắn ho một tiếng: "Cô hỏi ngươi, nếu tỷ muội hoặc là bạn tốt trở mặt thành thù, sẽ là nguyên nhân gì?"

Tống Hoài thu hồi suy nghĩ, ngẫm nghĩ, trả lời: "Nếu không bàn tới gia tộc, rất có thể là vì tình."

Tình yêu, tình thân, tình bạn, đều có thể.

"Vì tình." Chử Yến lẩm bẩm.

Ngụy Niên và Ngụy tam không hợp là bởi vì tình thân, bởi vì Ngụy gia bất công, vậy thì khả năng cao nhất khiến Ngụy tam muốn giết Tề Vân Hàm là bởi vì...

Một lát sau, Thái tử chậm rãi ngồi dậy, khóe môi hơi giương lên: "Vụ án núi Thu Vụ này, nói không chừng đúng là một vụ án giết người vì tình thật."

Lần này Tống Hoài không nghe rõ lắm, nên không hiểu ý hỏi lại: "Ý điện hạ là?"

Chử Yến nheo mắt lại, chậm rãi nói: "Nếu người giết người vì tình không phải Ngụy Niên, mà là Ngụy tam thì sao?"

"Bỏ qua biến số là ngươi và ta, nếu kế hoạch ở núi Thu Vụ thành công, đã có thể loại trừ Tề Vân Hàm, lại có thể phủi sạch quan hệ của bản thân, chỉ cần một mình Ngụy Niên đền tội, chỉ cần Ngụy gia đại nghĩa diệt thân, vậy thì hoàn toàn sẽ không liên luỵ tới Ngụy gia."

Tống Hoài sững sờ.

Nếu là suy đoán theo hướng này...

Chử Yến đưa tay cầm lấy tờ khế ước trên mặt bàn, ánh mắt rơi xuống hai chữ 'Ngụy Niên' trên đó: "Ai có khả năng khiến nàng không hề đề phòng viết tên của mình lên một tờ giấy trắng nhất?"

Tống Hoài khẽ cắn môi, trầm giọng nói: "Người Ngụy gia."

"Không sai, người Ngụy gia."

Trong mắt Chử Yến xẹt qua một tia âm u: "Cuộc hẹn ở đình Hòe Sơn do một tay Ngụy tam thúc đẩy. Ngươi nói liệu có khả năng là, lúc đó, kế hoạch của Ngụy tam chính là giết Tề Vân Hàm, giá họa cho Ngụy Niên."

"Vả lại Cô nhớ rõ, trước khi ả nha hoàn kia của nàng chết, một mực phủ nhận trong những người tham gia cuộc hẹn hôm đó có Ngụy tam, chỉ có Ngụy Niên hẹn gặp Tề Vân Hàm."

Đôi tay đang để xuôi bên người của Tống Hoài nắm chặt thành nắm đấm: "Ả ta dám nói dối, đã chứng tỏ trong kế hoạch, Ngụy nhị cô nương và Tề cô nương đều sẽ không còn có cơ hội mở miệng."

Chử Yến ngước mắt nhìn về phía y: "Hoặc là, cho dù Ngụy Niên nói ra c*̃ng sẽ không có ai tin, nếu kế hoạch ở đình Hòe Sơn thành công, Ngụy tam... có thể chứng minh mình không có mặt?”

Tống Hoài lắc đầu: "Lúc ấy ở đình Hòe Sơn còn có mặt nha hoàn hộ vệ của Tề cô nương, bọn họ đều nhìn thấy Ngụy tam, cho dù thế nào Ngụy tam c*̃ng không thể chứng minh là mình không có mặt. Có điều... Ngụy tam biết rõ nha hoàn hộ vệ của Tề Vân Hàm sẽ nhìn thấy nàng ta, vì sao nha hoàn Ngụy gia lại một mực chắc chắn Ngụy tam không tới chỗ hẹn?"

Suy luận mắc kẹt, không có tiến triển.

Hai người đồng thời trầm mặc.

Không lâu sau đó, Chử Yến hít hà một tiếng, vò đầu: "Nữ tử này có bản lĩnh lớn như vậy ư?"

Tống Hoài đột nhiên ngẩng đầu: "Điện hạ, liệu có phải là lợi dụng chênh lệch thời gian không?"

Chử Yến nheo mắt: "Nói như thế nào?"

"Nếu lúc ấy Ngụy nhị cô nương tới đình Hòe Sơn dựa theo thời gian đã hẹn, có lẽ Ngụy tam sẽ tránh đi nha hoàn hộ vệ của Tề cô nương." Tống Hoài nói: "Ở đình Hòe Sơn có một người khinh công trác tuyệt, muốn tránh tai mắt của nha hoàn hộ vệ mà giết người cũng dễ như trở bàn tay, đến lúc đó đợi Ngụy nhị cô nương vào trong đình, Ngụy tam sẽ rời đi Hương Sơn dưới sự trợ giúp của người kia, kể từ đó, ngoài Tề cô nương bị hại, không ai biết Ngụy tam cô nương từng tới đó."

"Chỉ là về sau Ngụy nhị cô nương không đến đúng thời gian đã hẹn, Ngụy tam lo có biến cố xảy ra, mới không thể không xuất hiện."

Chử Yến trầm mặc một khoảng thời gian ngắn, sau đó nói: "Đây có vẻ là suy đoán rất tiếp cận sự thật, nhưng..."

Tống Hoài: "Không có chứng cứ."

Cũng giống như vụ án thuê sát thủ giết người ở núi Thu Vụ lần này, không có bất kỳ chứng cứ nào chỉ về phía Ngụy tam.

"Ngươi cảm thấy người trợ giúp Ngụy tam là ai?"

Tống Hoài trầm tư một lát, sau đó lắc đầu: "Thần không biết."

"Đã thẩm vấn Thẩm Lăng?"

"Vâng." Tống Hoài: "Hắn ta là một trong những người trong cuộc, thần đã thẩm vấn trước tiên, hắn ta nói hoàn toàn không biết gì về chuyện này."

Chử Yến suy tư: "Hoàn toàn không biết?"

"Trong thành Phụng Kinh có vô số cô nương mến mộ Thẩm Lăng, hắn ta không biết cũng hợp lý." Tống Hoài dừng một chút, nói: "Điện hạ hoài nghi hắn ta?"

"Nếu là hắn ta thật, Tề Vân Hàm chết thì hắn ta có thể được lợi gì?" Chử Yến không trả lời mà hỏi lại: "Cũng không thể là hắn ta c*̃ng thích Ngụy Ngưng chứ? Cùng nhau hại chết vị hôn thê?"

Lời nói này ra, chính Thái tử cũng không tin.

Tề Vân Hàm và Ngụy Ngưng, một người là con cưng của trời, tâm tính thiện lương hồn nhiên, lại còn là thanh mai trúc mã, một kẻ khác tâm tư thâm trầm, đoán chừng ngay cả mặt cũng chưa gặp qua vài lần, chỉ cần là Thẩm Lăng có đầu óc, chắc chắn sẽ biết phải chọn thế nào.

"Hơn nữa còn có một lỗ hổng rất lớn, nếu Ngụy nhị cô nương là tội phạm giết người, vậy thì việc hôn nhân của cô nương Ngụy gia cũng sẽ chịu ảnh hưởng, cho dù Ngụy tam có thể phủi sạch hiềm nghi của bản thân, c*̃ng không gả cho Thẩm Lăng được." Tống Hoài nói.

Cưới muội muội ruột của hung thủ giết vị hôn thê của mình, Thẩm Lăng phải điên tới mức nào?

Chưa cần nhắc tới Tề gia như thế nào, chỉ riêng cái nhìn của người bên ngoài thôi hắn ta cũng không vượt qua được!

Không bị nước bọt của quan văn làm cho chết đuối, cũng có thể bị người trong thiên hạ chọc cong cột sống.

Mà đối với Ngụy tam mà nói, cho dù nàng ta muốn giết Tề Vân Hàm vì Thẩm Lăng, nàng ta hoàn toàn có thể vu oan cho người khác, vì sao nhất định phải là tỷ tỷ ruột của mình, chuyện này căn bản không mang lại lợi ích gì cho nàng ta!

Đây cũng là một điểm làm cho họ hoang mang khó hiểu nhất hiện tại.

Chử Yến hơi bực bội đè lên huyệt thái dương: "Mượn cớ cung cấp lời chứng kéo người tới Ngự sử đài, ngươi nghĩ một vài cách nhìn xem có thể tìm được điểm đột phá không, mặt khác, tìm người âm thầm theo dõi Thẩm Lăng."

Tống Hoài cung kính đồng ý: "Vâng."

"Chuyện Lương đại nhân tự sát cứ đè xuống trước đã, cứ nói là không hề có tiến triển, người Ngụy gia không có rửa sạch hiềm nghi, cứ bắt về tạm giam trước đã.”

Tống Hoài: "Tạm giam bao lâu?"

"Nửa tháng."

"Vâng."

"Còn nữa, lần sau trước khi ngươi tới nhớ tắm rửa sạch sẽ, máu me đầy người, Cô nhìn đau đầu." Chử Yến vô cùng ghét bỏ nói.

Tống Hoài nhìn Thái tử bằng ánh mắt phức tạp rồi mới cung kính cáo lui.

Bình Luận (0)
Comment