Ra khỏi điện, Tống Hoài vừa lúc gặp Tô Cấm.
Tô Cấm uốn gối: "Tống đại nhân."
Tống Hoài gật đầu đáp lễ, hạ giọng nói: "Tô Cấm cô nương, ta có vài lời muốn nói."
Hai người đi vào vườn, Tống Hoài mới hỏi: "Điện hạ thế nào rồi?"
Tô Cấm lắc đầu, sắc mặt không tốt.
"Từ lúc trở về đến bây giờ điện hạ vẫn không thể vào giấc, nửa canh giờ trước không chịu nổi mới uống thuốc. Nhưng Tống đại nhân c*̃ng nhìn thấy, bây giờ thuốc cũng đã dần mất tác dụng, đến bây giờ còn chưa thể chìm vào giấc ngủ."
Tống Hoài thở dài nặng nề, ngoái đầu nhìn về phía tẩm điện: "Ở dưới đáy vực, điện hạ c*̃ng không ngủ suốt một đêm."
Lãng Vương bị trọng thương trong trận chiến bốn năm trước, mặc dù bây giờ tính mạng đã không có gì đáng ngại, nhưng không xách nổi đao, không thể bước ra chiến trường.
Vốn dĩ đây là chuyện không thể để bên ngoài biết, lại không biết vì sao mấy năm trước tin tức đột nhiên bị tiết lộ, thám tử các quốc gia xuất hiện ở Phụng Kinh. Đúng lúc này, điện hạ vì bảo vệ Lãng Vương, thả ra tin tức hắn cũng để lại di chứng vào trận chiến năm đó.
Là Thái tử Bắc Lãng đánh Tây Vu bị thương nặng, giá trị của Thái tử vượt qua Lãng Vương, thế là thuận theo tự nhiên dời đi hỏa lực, dẫn tới vô số cuộc ám sát.
Cũng không phải là người Tây Vu ngốc, mà là bọn họ biết Thái tử từng xảy ra chuyện trong trận chiến kia thật.
Thái tử từng trúng phải một loại độc của Tây Vu.
Loại độc này sẽ không khiến người lập tức mất mạng, nhưng sẽ khiến cho người đó không thể ngủ yên, mãi đến cuối cùng thân thể không chịu được nữa, đột tử.
Lúc đó y đơn thương độc mã lẻn vào trong hoàng cung Tây Vu đánh ngất Thái y, cướp giải dược về, nhưng khi đó Thái tử đã trúng độc ba ngày, cho dù giải được độc nhưng c*̃ng để lại di chứng.
Đây là nguyên nhân điện hạ thường hay mất ngủ.
Nhất là khi trời tối vắng lặng, di chứng này thường tái phát quấy phá, khiến Thái tử ngủ không yên ổn.
Nhưng cũng không phải là ngày nào cũng thế, có đôi khi cũng có thể ngủ được vào ban đêm, nhưng loại tình huống này cực ít, phần lớn thời gian đều là trằn trọc đến khi sắp bình minh, mới có thể miễn cưỡng mê man thiếp đi.
Một khi một người ngủ không ngon, tính tình sẽ không tránh được trở nên nóng nảy, tích lũy tháng ngày, thanh danh của Thái tử càng thêm đáng sợ, nhưng nhược điểm của Thái tử lại sao có thể thông báo rộng rãi, thế là, chỉ có thể cam chịu như vậy.
Mà mỗi khi trong người không khỏe hoặc là bị thương nặng, loại tình huống này sẽ càng thêm rõ ràng.
Giống như bây giờ, cả ngày lẫn đêm không ngủ được, bất kỳ huân hương hay thuốc hỗ trợ giấc ngủ đều vô dụng.
"Quan y sư có tin tức gì không?"
Tô Cấm lắc đầu: "Không có."
Thái y viện bó tay với căn bệnh của Thái tử, Tống Hoài bèn gửi thư cho Quan gia. Quan gia có một mạch chuyên nghiên cứu y thuật, phái trưởng tử tới khám cho Thái tử, điều trị một năm mặc dù có chút hiệu quả, nhưng cũng không rõ rệt. Đầu xuân năm nay, Quan y sư biết ở cực Bắc có dược liệu có thể rửa sạch chất độc còn sót lại, đã lên đường ngay trong đêm, nhưng qua lâu như vậy vẫn không có chút tin tức nào truyền về.
Tống Hoài còn muốn nói gì nữa, lại thấy trong điện truyền đến động tĩnh.
Chử Yến mặc trường bào màu đen chỉ vàng, tóc nửa xõa, cầm giấy khế ước hùng hổ đi ra tẩm điện.
Hai người vội vàng nghênh đón: "Điện hạ."
"Cô tới biệt viện một chuyến."
Tống Hoài nhíu mày: "Điện hạ, hiện tại ngài không thích hợp ngồi xe..."
"Ngậm miệng!"
Chử Yến bực bội trách mắng: "Đi địa cung."
Trong lòng Tống Hoài biết không khuyên nổi, chỉ có thể theo ý hắn: "Thần tiễn điện hạ."
Hai người một trước một sau đi đến cửa vào địa cung, Chử Yến lại đột nhiên ngừng bước, nhìn Tống Hoài.
Lúc này Tống Hoài lập tức có dự cảm không tốt, quả nhiên một khắc sau đã nghe thấy Thái tử lười biếng nói: "A huynh."
"Cô đã lâu không ngủ, không thích hợp bôn ba."
Tống Hoài hít sâu một hơi, sau đó yên lặng đi đến trước mặt Thái tử, cúi người: "Thần cõng điện hạ."
Thái tử nhướng mày: "Làm phiền a huynh."
-
Chân trời ánh chiều tà chưa tan, Ngụy Niên trắng bệch mặt rời khỏi chuồng sói.
Chẳng qua, mặc dù vẫn sợ hãi, nhưng đã tốt hơn trước kia nhiều, chí ít, vừa rồi nàng còn dám lén nhìn xuống một cái.
"Cô nương, có cần nô tỳ dẫn người đi dạo xung quanh không?" Lúc này Thược Cúc nói.
Ngụy Niên ngẫm nghĩ, gật đầu: "Ừ."
Nàng đến biệt viện Hương Sơn nhiều lần như vậy, nhưng đến nay còn không biết rốt cuộc biệt viện rộng đến mức nào.
Mặc dù Thái tử không ở biệt viện, nhưng vẫn có thị vệ phòng thủ, thấy Ngụy Niên, đều sẽ cung kính gọi một tiếng cô nương.
Lúc này Ngụy Niên mới đột nhiên nhớ tới Phong Thập Bát, bèn hỏi Thược Cúc: "Ám vệ của điện hạ đều khỏe chứ?"
Câu hỏi này khiến Thược Cúc bị mắc kẹt, nàng ta suy nghĩ rồi mới trả lời: "Các đại nhân đều đi theo bên cạnh điện hạ, nô tỳ cũng không biết."
Ngụy Niên không hỏi nữa.
Ngày đó ở bờ sông, nàng chỉ đứng từ xa nhìn Phong Thập Bát một cái, trên người tiểu cô nương máu me đầm đìa, cũng không biết hiện tại thế nào.
"Cô nương, lại đi lên phía trước là khu nuôi ngựa." Thược Cúc nói.
Ngụy Niên ngước mắt nhìn lại, vô thức hỏi: "Tiểu Phong có ở nơi này không?"
Đương nhiên là Thược Cúc biết thú cưỡi của Thái tử, nói: "Ở đây, đêm qua vừa đưa về."
Trong lòng Ngụy Niên khẽ dao động: "Ta có thể đi cưỡi ngựa không?"
Thược Cúc nháy mắt mấy cái, trầm tư một lát sau đó gật đầu: "Có thể, điện hạ khẩu dụ, chỉ cần không phạm pháp, đồng ý mọi yêu cầu của cô nương.”
Ngụy Niên nghe vậy không nhịn được mỉm cười.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hình như hắn đối xử với nàng ngày càng tốt.
Thược Cúc tiến lên nói với người huấn luyện ngựa thường ngày chăm sóc Tiểu Phong vài câu, người huấn luyện ngựa lập tức tiến đến trước mặt Ngụy Niên hành lễ, cung kính nói: "Cô nương chờ một lát, nô tài lập tức đi dắt Tiểu Phong tới."
Ngụy Niên gật đầu, dịu dàng nói: "Làm phiền."
Tiểu Phong vẫn nhận ra Ngụy Niên, lúc chạy tới còn cọ lên người nàng giống như đang đùa giỡn.
Trước lạ sau quen, hiện tại Ngụy Niên đã dám vung roi.
Tiếng vó ngựa phi nhanh, tiếng gió rít gào bên tai.
Nụ cười trên mặt Ngụy Niên càng lúc càng lớn.
Không biết tại sao, nàng đột nhiên nghĩ tới quân Lãng nhìn thấy ở bờ sông hôm đó.
Nàng nghĩ, nếu như nàng lớn lên ở phủ Quận chúa, có khi nào ngoại tổ phụ kiêu dũng thiện chiến sẽ dạy nàng cưỡi ngựa bắn tên từ nhỏ không, có lẽ nàng cũng sẽ giống như Tô Vãn Đường, tư thế hiên ngang, cưỡi ngựa bắn tên đều giỏi.
Chỉ tiếc...
Trong mắt Ngụy Niên thoáng hiện vẻ ảm đạm, nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất.
Có thể sống lại một lần, đã là trời cao đền bù và ban ân cho nàng, điều nàng không nên làm nhất chính là hối hận, nàng phải sống thật tốt, khiến hết thảy trở lại quỹ đạo.
Khi nàng đứng trước mặt người thân, sẽ khiến bọn họ cảm thấy kiêu ngạo, mà không phải mềm yếu không có điểm nào đáng khen, như thế, mới không phụ kiếp trước bọn họ liều mạng cá chết lưới rách trả thù cho nàng.
Vả lại, ngoại tổ phụ của nàng là anh hùng của Bắc Lãng, mẫu thân ruột của nàng đã từng xách đao ra chiến trường, phụ thân của nàng xuất thân dòng dõi thư hương. Dòng máu của bọn họ chảy trong người nàng, cho dù bị người tính kế chèn ép nhiều năm, cũng không thể cong lưng, không thể ngừng bước không tiến về phía trước.
Hôm nay Ngụy Niên mặc một bộ váy mới màu đỏ lựu, là kiểu dáng mới nhất hiện nay, ống tay áo và váy thêu mấy đóa hoa trà, khi giục ngựa lao nhanh tay áo đỏ đón gió bay múa, sợi tóc khẽ bay, ngọc bội leng keng.
Bất kể là ai nhìn, đều sẽ không nhịn được khen ngợi một câu, thật là một vị cô nương tuyệt sắc, khí phách hiên ngang.
Thược Cúc, người huấn luyện ngựa và thị vệ xung quanh đều nhìn không dời nổi mắt, nên c*̃ng không trước tiên phát hiện, Thái tử điện hạ đang đi về phía khu nuôi ngựa.
Tống Hoài đưa Thái tử đến biệt viện rồi lập tức rời đi.
Chử Yến vào 'căn phòng vàng' không nhìn thấy người, hỏi hạ nhân mới biết nàng đang ở khu nuôi ngựa, hắn ngăn thị vệ đi gọi người, bản thân tự mình tới đi nàng.
Từ xa hắn đã thấy cảnh này, theo bản năng thả chậm bước chân.
Nàng trên lưng ngựa, rực rỡ và kiêu hãnh, rất giống với lúc nàng đứng ở giữa một đống thi thể, bị máu tươi nhuộm đỏ váy ở dưới đáy vực, như thể nàng sinh ra đã nên là như vậy, tự do, phóng khoáng, mặc áo lụa đỏ, cưỡi ngựa phi nhanh trong gió.
Chử Yến đứng ở cạnh khu nuôi ngựa nhìn cô nương đang vui sướng giơ roi giục ngựa, trong mắt có sự dịu dàng mà chính hắn không hề hay biết.
Đúng lúc này, Ngụy Niên c*̃ng phát hiện hắn.
Nàng vừa ngước mắt đã chạm tới vẻ dịu dàng trong mắt Thái tử, trái tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, nụ cười trên mặt có một thoáng cứng lại, nhưng c*̃ng chỉ vẻn vẹn chỉ trong một chớp mắt, nàng lại lập tức nở một nụ cười xán lạn hơn, chạy về phía Thái tử.
Những tia nắng cuối cùng phía chân trời trút xuống người nàng, màu đỏ thạch lựu giống như được bao phủ thêm một lớp ánh sáng, vô cùng chói mắt.
Chử Yến đứng ở nơi đó, khóe môi treo nụ cười nhợt nhạt nhìn nàng chạy về phía mình.
"Xuy!"
Con ngựa dừng lại cách Thái tử mấy bước, phát ra một tiếng hí dài, Ngụy Niên tung người xuống ngựa, động tác cũng coi là nhanh nhẹn, chạy chậm mấy bước đến trước mặt Thái tử.
"Điện hạ tới rồi."
Hai người đứng cùng nhau, màu đen và màu đỏ hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, giống như một đôi người ngọc được trời đất nặn thành.
Chử Yến nhạt giọng ừ một tiếng.
Hắn nói: "Người của Cô giúp ngươi chạy ngược chạy xuôi, ngươi lại ở chỗ này tiêu diêu tự tại."
Ngoài miệng thì trêu chọc, nhưng giọng điệu của hắn lại không tự chủ được thả nhẹ.
Đương nhiên là Ngụy Niên nghe ra hắn cũng không có ý trách tội, cười lấy lòng cảm ơn rồi hỏi: "Vết thương của điện hạ thế nào rồi?"
"Coi như ngươi còn có chút lương tâm." Chử Yến hừ lạnh một tiếng, quay người đi về.
Ngụy Niên đưa roi ngựa cho Thược Cúc, vội vàng đuổi theo.
Sau khi sống lại một lần, nàng đã bất chấp tất cả.
Nịnh nọt, lấy lòng, dụ dỗ, nàng đều biết!
Hơn nữa nàng còn rất biết điều!
Thái tử ba lần bảy lượt cứu nàng, nàng sao có thể không biết ơn.
Cho dù tính tình hắn có hơi gắt gỏng một chút, nhưng nàng cũng vui lòng dỗ hắn.
Huống hồ bây giờ nàng còn có chuyện muốn nhờ hắn, càng phải dỗ dành hắn thật tốt!
"Điện hạ, sao ngài lại tới đây? Ngài đã ăn tối chưa?" Ngụy Niên đi theo bên cạnh Thái tử, giọng điệu dịu dàng mềm mại.
Vóc người Chử Yến cao, mặc dù để so với những nữ tử khác thì chiều cao của Ngụy Niên không tính là thấp, nhưng cũng chỉ đến bờ vai của hắn.
Hắn liếc mắt nhìn xuống nàng: "Biệt viện của Cô, Cô không thể tới?"
"Thế nào, ngươi muốn làm bữa tối cho Cô à? Ngươi biết làm không, làm xong có ăn được không? Liệu có thắp sáng cả nhà bếp của Cô không?"
Ngụy Niên: "..."
Nàng biết rồi, đây là tâm trạng không tốt, cố ý gây sự với nàng.
"Thần nữ không biết làm cơm, nhưng nếu điện hạ muốn ăn thì thần nữ có thể học. Thường ngày điện hạ thích ăn gì? Vừa hay mấy ngày nay thần nữ ở biệt viện nên rất rảnh, chỉ cần là món điện hạ thích, thần nữ đều sẽ học." Ngụy Niên vô cùng ngoan ngoãn nói.
Chử Yến nhíu mày, nhìn về phía nữ tử rõ ràng là đang lấy lòng hắn, lần lượt đáp trả từng câu một: "Lúc ngươi không ở biệt viện thì không rảnh à?"
"Đồ ăn của Cô sẽ có ngự trù làm, tại sao phải muốn ăn đồ ngươi làm?"
"Ngươi phải học đến bao giờ mới có thể đuổi kịp tay nghề của ngự trù?"
Lại bị hoạnh họe, nụ cười trên mặt Ngụy Niên càng thêm xán lạn, còn trả lời có chọn lọc: "Không đâu ạ."
"Thần nữ ở viện Hạnh Hòa, có rất nhiều chuyện để làm, đọc sách, rèn chữ, chỉ tiếc, viện Hạnh Hòa không có khu nuôi ngựa, nếu không thần nữ còn có thể luyện cưỡi ngựa bắn tên."
Chử Yến dừng bước, đôi mắt thâm thúy nhìn sang nữ tử có rắp tâm khác: "Hửm?"