Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 68

Thái tử cúi đầu nhìn Ngụy Niên chằm chằm: "Nói tiếng người."

Ngụy Niên: "... Thần nữ muốn tiếp tục học cưỡi ngựa bắn tên."

Chử Yến à một tiếng, nhấc chân tiếp tục đi lên phía trước.

Ngụy Niên vội vàng theo sau, lại không xin tiếp nữa, bởi vì nàng nhìn thấy sự mỏi mệt trong mắt Thái tử.

Nàng lặng lẽ nghiêng đầu quan sát Thái tử, không phải là từ sau khi trở về hắn vẫn chưa ngủ đấy chứ?

"Nhìn cái gì?"

Chử Yến liếc nhìn nàng.

Ngụy Niên còn chưa mở miệng, lại nghe hắn nói: "Đỡ Cô."

Ngụy Niên cụp mắt nhìn về phía cánh tay đang đặt xuôi bên người của Thái tử, trong lòng chợt dao động, thử đưa tay cầm lấy, quả nhiên, một khắc sau, hắn lập tức cầm tay của nàng, mười ngón đan chặt vào nhau.

Khóe môi Ngụy Niên không nhịn được cong lên.

Rõ ràng là muốn nắm tay nàng, lại cứ phải xấu hổ tìm cớ.

Hai người cứ vậy nắm tay trở về chủ viện, lúc đi ngang qua ‘căn phòng vàng' của nàng Thái tử không buông tay, trực tiếp dẫn nàng tới tẩm điện của hắn.

Chử Yến cứ thế kéo nàng ngồi xuống nhuyễn tháp, không đợi nàng mở miệng đã đưa cho nàng một tờ giấy khế ước: "Tự nhìn đi, nhìn cho kỹ vào!"

Ngụy Niên vẫn bị hắn nắm chặt một tay, chỉ có thể dùng một tay khác trải tờ khế ước lên chân.

Sau khi thấy rõ nội dung bên trên, ánh mắt Ngụy Niên trầm xuống.

Quả nhiên nàng đoán không sai, lần này c*̃ng có ‘chứng cứ’ có thể trực tiếp định tội nàng.

"Điện hạ..."

Ngụy Niên ngước mắt nhìn về phía Chử Yến, lòng cảm kích lộ rõ trên mặt.

Nếu không phải hắn giữ giấy khế ước lại, nàng đã hoàn toàn bị định tội danh.

"Trước kia Cô cảm thấy ngươi có vài phần thông minh, sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn như thế?" Chử Yến nâng tay dí ngón trỏ lên trán nàng, nhẹ nhàng lắc lư tới gần nàng: "Để Cô nghe xem, có phải đầu óc bị úng nước rồi không?"

Ngụy Niên: "..."

Nàng lại được mở mang tầm mắt rồi, Thái tử không chỉ điên, miệng lưỡi c*̃ng rất lợi hại, quả là đanh đá!

"Nói Cô nghe xem, là ai dùng cách nào lừa được ngươi viết tên của mình lên một tờ giấy trắng?" Chử Yến giễu cợt nói: "Để Cô nhìn xem, ngươi còn cứu được không."

Đối diện với Thái tử, ngay cả khi bản thân có lý cũng phải nhường ba phần, chứ chưa cần nói đến việc hiện tại Ngụy Niên không thể nói lý được chỗ nào, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn kéo tay Thái tử, dụi dụi vào cánh tay hắn, trông vô cùng đáng thương: "Thần nữ nhớ mang máng, hình như tờ giấy này viết từ năm ngoái. Trước đó, khi chưa nhận ra Ngụy Ngưng có lòng hãm hại thần nữ thì thần nữ hoàn toàn không đề phòng nàng ta. Hình như hôm đó là bởi vì nàng ta nói chữ thần nữ đẹp, xin thần nữ dạy nàng ta, còn nói muốn viết tên thần nữ. Thần nữ không đề phòng, đồng ý yêu cầu của nàng ta, viết tên của mình, cũng không chú ý nàng ta đã đổi thành giấy trắng từ bao giờ. Bây giờ nghĩ lại, rất có thể là khi đó nàng ta thừa dịp thần nữ không chú ý lén lấy đi."

Nhưng đây chỉ là ký ức thuộc về nàng và Ngụy Ngưng, cho dù dùng lý do này bào chữa cũng vô dụng, dù sao cũng là chữ nàng tự tay ký.

Dưới ánh nhìn ghét bỏ của Thái tử, giọng Ngụy Niên càng ngày càng yếu.

Khi đó nàng còn bị lừa gạt, chẳng hay biết gì, toàn tâm toàn ý muốn được người Ngụy gia yêu thích, quan hệ với Ngụy Ngưng cũng là tỷ muội tình thâm, đương nhiên sẽ không đề phòng nàng ta, nhưng bị Thái tử nhìn như vậy, nàng vẫn cảm thấy hơi chột dạ.

"Thứ như này còn có bao nhiêu?" Chử Yến.

Ngụy Niên lắc đầu: "Thần nữ chỉ từng viết một lần này."

Lúc này sắc mặt Chử Yến mới dịu đi: "Tốt nhất là như thế."

"Ngươi còn có nhược điểm gì ở bên ngoài, nói hết cho Cô biết, đề phòng một ngày nào lại tự đẩy mình vào hố, Cô cũng không biết đi nơi nào cứu người."

Hắn vừa nói vừa rút giấy khế ước trong tay Ngụy Niên ra, đứng dậy giơ lên trên ánh nến.

'Chứng cứ phạm tội' nắm giữ sinh tử cứ thế chậm rãi hóa thành tro tàn.

Tình cảnh này, trong lòng Ngụy Niên khó tránh khỏi xúc động.

Tờ giấy khế ước này giống với bức thư tình kiếp trước biết bao, cũng may lần này, có một người chặn nó lại vì nàng.

Chử Yến thấy qua một lúc lâu mà nàng không nói gì, nhíu mày: "Nói chuyện."

Ngụy Niên hoàn hồn, vội vàng lắc đầu: "Hẳn là không có."

Sau khi sống lại nàng vô cùng cẩn thận, sớm trừ bỏ tai mắt của Kiều thị, bây giờ mặc dù viện Hạnh Hòa không được tính là tường đồng vách sắt, nhưng c*̃ng tuyệt đối sạch sẽ.

Chử Yến ừ một tiếng, lại kéo nàng ngồi xuống, giọng điệu lười nhác nói: "Lần này, ngươi định cảm ơn Cô thế nào?"

Cảm ơn thế nào?

Cái này đúng là nàng chưa nghĩ ra.

Ơn tình lần này quá lớn, nàng thật sự không biết nên báo đáp thế nào.

Nhưng hiện tại hắn nói như vậy, hẳn cũng có ý ám chỉ giống như những lần trước?

Sau một lúc lâu, Ngụy Niên chậm rãi xích lại gần Thái tử.

Nhưng, khi môi của nàng còn cách Thái tử khoảng một nắm tay, lại bị hắn dùng một ngón tay ngăn cản.

Tình cảnh này, cực kỳ giống như nàng có ý mưu đồ quấy rối Thái tử, lại bị từ chối.

Ngụy Niên chớp mắt mấy cái, lỗ tai đỏ bừng: "..."

"Đừng hòng lừa gạt Cô dễ dàng như vậy."

Chử Yến cụp mắt liếc nàng, nói.

Ngụy Niên đỏ bừng mặt lùi lại, tiếng lí nhí như ruồi muỗi: "Thần nữ nghe theo điện hạ hết."

Chẳng lẽ hắn không có ý này?!

Cho nên, nàng lại hiểu lầm rồi?!

Chử Yến đột nhiên kéo nàng đứng dậy đi về phía giường.

Ngụy Niên giật mình, con ngươi bỗng trợn to.

Chẳng lẽ hắn muốn...

"Hầu hạ Cô đi ngủ."

Ngụy Niên nghe vậy thì thoáng thả lỏng, vội vàng đồng ý: "Vâng."

Chử Yến dừng ở trước giường, nhắm mắt lại khẽ dang hai tay ra, trên mặt khó nén mệt mỏi, Ngụy Niên bước lên phía trước cẩn thận cởi y phục giúp hắn.

Cuối cùng hầu hạ Thái tử lên giường, Ngụy Niên mới vừa buông màn xuống đã bị Thái tử nắm lấy tay kéo vào, nàng không khỏi hoảng sợ hô lên tiếng: "Điện hạ."

"Ngươi ở lại."

Ngụy Niên ngã trên chiếc giường đầy mùi Long Tiên Hương, tim đập thình thịch.

Ở lại, là có ý gì?

Không đợi nàng nghĩ lại, đã bị Thái tử nhét vào trong chăn, tay của hắn ôm chặt lấy eo nàng, áp người nàng vào lòng hắn.

Trong nháy mắt đó, Ngụy Niên sợ đến mức vô thức nín thở.

Nhưng không lâu sau, nàng phát hiện, hắn cũng không có thêm cử chỉ nào khác như nàng nghĩ.

"Có biết hát ru không?" Chử Yến đột nhiên nói.

Ngụy Niên khẽ giật mình, hát gì cơ?

"Cô không ngủ được." Thái tử lại nói.

Lúc này Ngụy Niên mới loáng thoáng hiểu ý của Thái tử khi giữ nàng lại.

Hắn muốn nàng dỗ hắn đi ngủ.

Nhưng nàng vẫn hơi không hiểu, trông sắc mặt hắn đã rất mỏi mệt, tại sao lại không ngủ được, chẳng qua nàng không hỏi ra tiếng, mà nói khẽ: "Thần nữ không biết, kể chuyện được không?"

Chử Yến khẽ ừ một tiếng.

Ngụy Niên đánh bạo tìm một vị trí thoải mái trong lòng hắn, bắt đầu bịa chuyện.

Đúng vậy, bịa.

Từ nhỏ nàng đã ngủ một mình, khi đó cũng có một ma ma chăm sóc nàng, chẳng qua từ sau khi lớn lên có ký ức đến nay, hình như ma ma chưa từng dỗ nàng ngủ, đến giờ đi ngủ, rửa mặt cho nàng xong thì sẽ đặt nàng lên giường. Lúc đầu nàng cũng sợ hãi, một mình trốn trong chăn yên lặng rơi nước mắt, về sau chậm rãi thành thói quen.

Cho nên, đương nhiên là nàng không biết hát khúc hát ru hay kể chuyện gì cả.

Nhưng Thái tử yêu cầu, nàng có thể bịa.

Dù sao nàng cũng đọc không ít sách, từng đọc về rất nhiều chuyện kỳ lạ, có thể pha trộn lại bịa ra một câu chuyện để kể cho hắn nghe.

"Ngày ấy, thị trấn nhỏ nơi biên giới nghênh đón trận tuyết đầu mùa, người lớn trẻ nhỏ đều chạy ra cửa ngắm tuyết, trên trấn tràn đầy tiếng cười vui sướng. Nhưng vào lúc này, có người phát hiện, tòa nhà hoang hẻo lánh nhất trấn đang bị sương đỏ bao phủ, có người to gan đi qua nhìn, lại phát hiện tuyết đang rơi xuống ở chỗ ấy lại có màu đỏ. Người đó hoảng sợ, vội vàng chạy đi loan tin, nói là yêu quái giáng thế..."

"Ngụy Niên."

Chử Yến mở mắt ra: "Ngươi kể linh tinh gì thế?"

Ngụy Niên chớp mắt mấy cái: "Điện hạ không thích ạ? Thế thần nữ đổi chuyện khác.”

"Lại kể về một đêm trăng rằm, ở một thị trấn nhỏ nơi biên giới nào đó, lúc người gõ canh đi ngang qua một tòa trạch viện bỏ trống đã lâu, thình lình nghe thấy bên trong có tiếng khóc truyền ra, người gõ canh cả gan đi vào nhìn, lại không thấy gì cả, nhưng hắn vừa ra khỏi tòa nhà, tiếng khóc lại vang lên, lúc này người gõ canh sợ hãi ôm đầu chạy trốn, đồng thời la lớn, có ma..."

Chử Yến không thể nhịn được nữa, véo eo Ngụy Niên một cái: "Ngươi cố ý?"

Cho dù Thái tử tự nhận bản thân hiểu nhiều biết nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người kể chuyện ma để ru ngủ.

Ngụy Niên kêu đau một tiếng, ngẩng đầu lên tủi thân nói: "Điện hạ hiểu lầm."

Chử Yến cắn răng: "Khi còn bé ngươi nghe những chuyện này trước khi ngủ à?"

"Không có." Ngụy Niên nói: "Khi còn bé trước khi ngủ không ai kể chuyện cho thần nữ nghe."

Chử Yến nhíu mày, nửa ngày không lên tiếng.

Ngụy Niên cẩn thận nói: "Thế điện hạ muốn nghe chuyện ân oán giang hồ không?"

Một hồi lâu, Chử Yến mới không kiên nhẫn ừ một tiếng.

Ngụy Niên vô thức ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn mở to mắt nhìn đỉnh màn, nàng ngẫm nghĩ, đánh bạo vươn tay che trên đôi mắt của hắn: "Điện hạ nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc là ngủ được thôi."

Trên tay nữ tử có mùi thơm dễ ngửi, bàn tay ấm áp mềm mại, Chử Yến vừa muốn mở miệng trách cứ nhưng không biết sao ngừng lại.

Ngụy Niên bịa ra một câu chuyện ân oán giang hồ không kinh dị, giọng điệu cũng càng thêm chậm rãi.

Lần này, qua rất lâu mà Thái tử không lên tiếng, ngay khi Ngụy Niên cho rằng hắn đã ngủ, dừng lại, lại nghe hắn nỉ non một câu: "Ngu xuẩn."

Ngụy Niên: "...?"

Nàng ngẩn người, mới phản ứng được hắn mắng nhân vật chính trong câu chuyện.

"Có muốn học công phu phòng thân không?" Giọng Thái tử đã hơi khàn, giọng điệu buồn ngủ mệt mỏi.

Ngụy Niên không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn.

Mắt của hắn bị nàng che, lộ ra sống mũi thẳng tắp và đôi môi có thể gọi là hoàn mỹ, đại khái là không tập trung, nàng vô thức hỏi: "Có thể lợi hại giống điện hạ không?"

Qua một hồi lâu Thái tử mới lẩm bẩm nói: "Nằm mơ, có lẽ có thể."

Ngụy Niên: "..."

"Nhiều lắm là lúc bị đuổi giết, sẽ chết chậm một chút."

Ngụy Niên nhìn đôi môi khẽ mở khẽ đóng phun ra những từ vô tình kia, đột nhiên có một xúc động muốn bịt nó lại!

Ma quỷ xui khiến, nàng thật sự làm như vậy, chờ lấy lại tinh thần, nàng cuống quýt dời môi đi, gương mặt nóng lên.

Nhưng qua hồi lâu, Thái tử vẫn không có phản ứng gì, Ngụy Niên mới nói khẽ: "Thần nữ muốn học."

Cho dù chỉ chậm một giây, cũng có thể nhiều thêm một cơ hội sống.

Chử Yến vẫn không trả lời nàng.

Trong sự yên tĩnh giày vò, dần dần truyền đến tiếng hít thở đều đều của Thái tử.

Ngụy Niên nhắm mắt lại chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.

Hắn ngủ rồi.

Cho nên, vừa rồi, hẳn là hắn không biết đâu nhỉ…

Ngụy Niên ôm tâm lý may mắn nghĩ như vậy.

Nàng vốn định chờ Thái tử ngủ say rồi đứng dậy rời đi, nhưng hắn ôm rất chặt, nàng không dám mạnh mẽ giật tay hắn ra, chỉ có thể chịu, chậm rãi, không biết nàng cũng ngủ thiếp đi từ bao giờ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, trời vừa mới sáng.

Ngụy Niên cảm nhận hơi ấm bên người, ý thức dần quay lại.

Nàng lại ngủ một đêm trên giường của hắn!

Ngụy Niên đỏ mặt chậm rãi thoát ra khỏi ngực Thái tử, rón rén ra tẩm điện.

Nàng nghĩ, canh giờ này còn sớm, lúc này ra ngoài hẳn sẽ không bị người nhìn thấy, nhưng nàng mới bước ra tẩm điện, đã chạm mặt Thược Cúc đang trông coi bên ngoài.

Đối với việc Ngụy Niên ngủ trong tẩm điện của Thái tử một đêm, Thược Cúc tỏ ra tuyệt đối không kinh ngạc, chỉ im ắng hỏi nàng Thái tử đã dậy chưa.

Sau khi Ngụy Niên đại khái hiểu rõ ý của nàng ta thì lắc đầu.

Sau đó, hai người im lặng rời đi tẩm điện của Thái tử.

Đến ‘căn phòng vàng’ của Ngụy Niên, nàng lập tức liếc thấy Phong Thập Bát đang ngồi dưới hiên, đối phương c*̃ng nhìn thấy nàng, nhảy xuống đón: "Cô nương."

"Thập Bát, ngươi đến rồi."

Ngụy Niên vội hỏi han về tình hình vết thương của nàng ấy, Phong Thập Bát không để ý xua tay: "Không sao, nghỉ ngơi một thời gian là lành ngay ấy mà."

Sau đó hai người vừa ăn sáng vừa trò chuyện, tất nhiên c*̃ng nhắc tới vụ ám sát hôm đó.

Sau khi kể ra sự mạo hiểm mà lẫn nhau gặp phải, Ngụy Niên mới đổi chủ đề, hỏi nàng ấy: "Có phải tình trạng giấc ngủ của điện hạ không được tốt không?"

Phong Thập Bát nghe vậy thì buông bát đũa xuống, thở dài: "Đúng vậy."

Mà lời nàng ấy nói tiếp đó lại khiến Ngụy Niên ngẩn ngơ rất lâu không hoàn hồn.

Bình Luận (0)
Comment