"Có điều kỹ thuật cưỡi ngựa bắn tên của cô nương tiến bộ rất nhanh đó, đợi một thời gian nữa, nhất định có thể có chút thành tựu!"
Ngụy Niên không còn hơi sức trả lời nàng ấy.
"Đúng rồi, sắp tới sinh nhật của điện hạ rồi."
Ngụy Niên ngước mắt, cuối cùng cũng có chút tinh thần: "Còn bao lâu?"
Phong Thập Bát: "Trước Tết."
Ngụy Niên tính thời gian, vậy thì đúng là sắp rồi.
"Ngươi biết điện hạ thích gì không?" Ngụy Niên trắng trợn tìm hiểu.
Phong Thập Bát ngẫm nghĩ: "Hình như điện hạ không đặc biệt thích gì cả, dù sao, cho đến hiện tại không có thứ gì điện hạ muốn mà không có được cả."
Ngụy Niên: "..."
Cho nên, so sánh như vậy, hình như nàng tặng cái gì cũng không đáng giá.
Ngụy Niên đau đầu suy nghĩ, nghĩ đến cuộc đối thoại dưới nắng chiều hôm đó.
Đối với Thái tử mà nói, món quà quý giá đến mấy hắn cũng không hiếm lạ, quan trọng nhất là, nàng không tặng nổi thứ gì quý giá.
"Ngươi biết điện hạ thích ăn gì không?"
Phong Thập Bát lập tức hiểu ra: "Cô nương muốn tự tay làm đồ ăn cho điện hạ?"
Ngụy Niên hơi do dự: "Có được không?"
Hình như không đủ thành ý.
Phong Thập Bát lại nói: "Ta cảm thấy có thể á."
"Điện hạ thích ăn nhất là món rau trộn của đầu bếp Hứa, rau xào của đầu bếp Trần, canh của đầu bếp Tiền, bánh của đầu bếp Vương..."
Ngụy Niên lạnh mặt nhìn nàng ấy: "... Cho nên?"
"Ta đi bắt cóc bọn họ tới, cô nương học bọn họ, đợi đến hôm sinh nhật điện hạ, lại cho điện hạ ăn những món đó, chắc chắn điện hạ sẽ rất thích." Phong Thập Bát hướng dẫn từng bước, nói.
Khóe môi Ngụy Niên giật giật: "Bắt cóc?"
Cuộc đối thoại này quen quen.
"Đúng vậy, thế thì mới có thể làm điện hạ bất ngờ chứ, mỗi ngày bắt cóc một người, không tới mười ngày là cô nương có thể học xong hết." Phong Thập Bát nghiêm trang nói.
Có lẽ là Ngụy Niên mệt quá, trong lúc nhất thời nàng cảm thấy Phong Thập Bát nói rất có lý, thế là bị nàng ấy lừa gạt.
Mãi đến ngày hôm sau, nàng nhìn thức ăn trên bàn rơi vào trầm tư.
Nàng cứ cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng.
"Cô nương mau nếm thử đi, đêm qua bắt cóc đầu bếp Trần, rau xào mà ông ấy làm quả là mỹ vị nhân gian!" Phong Thập Bát ân cần gắp thức ăn cho Ngụy Niên, nhìn nàng đầy mong đợi.
Ngụy Niên do dự nếm thử, ánh mắt sáng lên.
Quả đúng là mỹ vị hiếm có!
Cùng lúc đó.
Đông cung.
Chử Yến dùng bữa đến một nửa, đột nhiên ngẩng đầu, hỏi Trường Phúc: "Hôm nay đổi đầu bếp à?"
Trường Phúc giật mình, vội sai người tới Ngự thiện ti hỏi.
Không lâu sau, người đã trở lại, tiểu thái giám nơm nớp lo sợ nói: "Người ở Ngự thiện ti nói, đêm qua... bị mất một vị ngự trù."
Thái tử ngước mắt: "...?"
Trường Phúc thất thanh nói: "Cái gì?!"
Người có thể mất à?
"Về sau hỏi thị vệ phòng thủ, hắn nói, nói là ám vệ của điện hạ bắt người đi trong đêm." Tiểu thái giám nói: "Mọi người đều nghĩ ám vệ của điện hạ nghe theo lệnh của điện hạ, cho nên mới không bẩm báo."
Trường Phúc vô thức nhìn về phía Chử Yến.
Chử Yến lạnh lùng lườm hắn ta một cái.
Đồ đần! Chẳng lẽ hắn lại tự bắt cóc đầu bếp của mình?
Đại khái Trường Phúc cũng cảm thấy mình ngốc, vội vàng thu tầm mắt lại.
Cho nên, rốt cuộc là người nào gan to bằng trời dám bắt cóc người?
Chử Yến không nói một lời ăn cơm xong, khẽ cắn môi: "Không cần chuẩn bị bữa tối, Cô tới biệt viện ăn."
Thuận tiện tính món nợ việc lần đầu tiên có yêu ma quỷ quái xông vào trong giấc mơ của hắn!
Trường Phúc vội nói: "Vâng, muốn dẫn theo vị ngự trù nào ạ?"
Điện hạ rất kén ăn, chỉ cần dùng bữa ở biệt viện, phần lớn thời gian đều phải dẫn theo ngự trù.
Chử Yến hàm súc liếc hắn ta một cái.
Trường Phúc: "..."
Mặc dù điện hạ không nói gì, nhưng hắn ta cảm thấy điện hạ đang mắng hắn ta ngốc.
Qua một lúc lâu Trường Phúc mới bỗng nhiên vỗ đầu một cái!
E là hắn ta ngốc thật rồi!
Ngoại trừ Phong Thập Bát đi theo bên cạnh Ngụy cô nương, ai dám làm ra loại chuyện này!
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thái tử: Hôm nay dám bắt cóc đầu bếp của hắn, ngày mai e là muốn leo lên nóc nhà lật ngói!