Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 70

Chử Yến không sai người thông báo cho biệt viện, đến bữa tối hắn dẫn Trường Phúc theo, trực tiếp xông vào nhà ăn.

Lúc đó, Ngụy Niên và Phong Thập Bát đang vui vẻ ăn cơm.

"Cô nương, ngươi nếm thử món thỏ cay này, ăn siêu ngon." Hai mắt Phong Thập Bát tỏa sáng, vội đến quên cả trời đất: "Món măng xào này, ưm ưm, ăn ngon quá đi mất!"

Ngụy Niên lại không rảnh nói chuyện, yên lặng ăn những món Phong Thập Bát chỉ cho nàng, nàng rất ít khi ăn những món cay, môi đỏ bừng vì ăn cay mà không biết.

Nhưng không thể không nói hương vị của món này rất ngon, không thể bắt bẻ! Khó trách Phong Thập Bát vẫn luôn nhớ thương ngự trù của Thái tử.

Ơ… Vẫn luôn?

Ngụy Niên sững lại, cuối cùng cũng nhớ tới cảm giác quen thuộc như đã từng gặp kia đến từ đâu!

Lần trước Phong Thập Bát đã lừa nàng bắt cóc ngự trù của Thái tử, sau đó nàng vô ý làm rơi đạn tín hiệu, đốt cháy ống tay áo của Tống Hoài, Thái tử tìm nàng đòi năm trăm lượng vàng tiền bồi thường, nàng không có, không thể không đồng ý điều kiện ‘nhục nước mất chủ quyền’ của Thái tử!

Ngụy Niên gắp một miếng thịt thỏ, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.

Linh cảm không lành càng ngày càng mãnh liệt!

"Dùng ngự trù của Cô có hài lòng không?"

Giọng nói quen thuộc truyền đến từ ngoài cửa, Ngụy Niên giật mình, miếng thịt thỏ trên đũa rơi vào trong bát.

Nàng cứng đờ ngẩng đầu nhìn qua, thấy Thái tử điện hạ mặc quan phục đạp lên ánh chiều tà mà tới.

Đôi mắt sâu, độ cong trên khóe môi, tất cả đều đang nói cho Ngụy Niên biết, đây là Thái tử đến tính sổ với nàng!

Ngụy Niên vô thức nhìn về phía Phong Thập Bát, lại thấy trên chỗ ngồi sớm đã trống không, ngay cả bát đũa cũng dọn sạch sẽ, nàng hơi xoay người mới tìm được nàng ám vệ đã yên lặng đứng sau lưng mình từ lúc nào.

Khóe môi Ngụy Niên co giật: "..."

Rất hiển nhiên, nàng lại sập bẫy của Phong Thập Bát!

Ngụy Niên hít sâu một hơi, cầm lấy khăn lau miệng, cung kính hành lễ: "Điện hạ."

Đúng là đầu nàng bị úng nước nên mới có thể tin câu sẽ không bị Thái tử phát hiện của Phong Thập Bát!

Chử Yến đi đến vị trí của nàng ngồi xuống, nhìn thức ăn trên bàn, hỏi: "Ăn ngon không?"

Ngụy Niên yên lặng lui về sau một bước, không dám lên tiếng.

Trường Phúc sai cung nhân báo phòng bếp thêm đồ ăn xong, tiến vào thì thấy cảnh này.

Hắn ta tức giận trừng mắt nhìn Phong Thập Bát đang giả làm chim cút, lúc này thì biết sợ cơ đấy!

Sao lúc nửa đêm đi trộm người... không phải, đi bắt cóc ngự trù thì không nghĩ tới sẽ có hậu quả gì?!

"Nói chuyện."

Ngụy Niên mấp máy môi, cúi đầu gật đầu: “Có."

Chỉ là đột nhiên cảm thấy thật mất mặt!

Bắt cóc đầu bếp của Thái tử còn bị phát hiện, giống như nàng tham ăn lắm vậy.

Chử Yến dễ dàng nhìn thấu tâm tư của cô nương gia, xùy một tiếng, nói: "Lúc bắt cóc thì không cảm thấy mất mặt à?"

Ngụy Niên mấp máy môi, muốn giải thích.

Nhưng lại phát hiện không biết nên cãi lại kiểu gì.

Mặc dù dự tính ban đầu của nàng là muốn học mấy món ăn làm quà sinh nhật cho hắn, nhưng trên thực tế nàng không chỉ không học được gì, còn vui vẻ ăn hai bữa cơm.

Nàng lén ngước mắt nhìn Thái tử, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của đối phương, lại nhanh chóng cúi đầu: "Thần nữ sai rồi."

Chử Yến nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, nói: "Qua đây."

Ngụy Niên bước từng bước nhỏ dịch tới trước mặt hắn.

Sau đó, nàng bị Thái tử chọc ngón tay vào trán: "Ngụy Niên, ngươi đúng là càng ngày càng to gan, lần này bắt cóc đầu bếp của Cô, lần sau còn muốn trộm cái gì nữa? Ngươi giỏi quá nhỉ?"

Ngụy Niên xấu hổ đến mức mặt nóng bừng, nhưng nàng rất rõ ràng loại thời điểm này chỉ có một con đường có thể đi.

Đó chính là nhận lỗi!

"Thần nữ không dám."

"Không dám? Cô thấy ngươi rất dám!" Chử Yến nheo mắt nhìn nàng, hừ lạnh nói: "Ngươi thật sự khiến Cô mở rộng tầm mắt, dõi mắt nhìn cả thiên hạ, ngươi là người đầu tiên dám bắt cóc ngự trù của Đông cung!”

Đầu Ngụy Niên càng lúc càng cúi thấp.

Nàng lại tin tưởng Phong Thập Bát lần nữa thì tên nàng sẽ được viết ngược lại!

"Trước khi ngủ kể chuyện ma cho Cô nghe, ngươi cũng là người đầu tiên!"

Chử Yến nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhờ phúc của ngươi, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên Cô mơ thấy yêu ma quỷ quái!"

Phong Thập Bát lén trợn tròn mắt.

Vẻ mặt Trường Phúc phức tạp.

Cô nương kể chuyện ma cho điện hạ nghe?

Đây là thú vui khuê phòng gì vậy?

Điểm này ban đầu Ngụy Niên không cảm thấy gì, nhưng nghe thấy ảnh hưởng tới giấc mơ của Thái tử, nàng khó tránh khỏi cảm thấy không chỗ dung thân.

Nhưng nàng thật sự không cố ý, phần lớn những câu chuyện nàng từng đọc đều có chút li kỳ.

Nhưng vẫn là câu nói kia, trước mắt chỉ có một con đường.

Nhận lỗi, dỗ dành hắn!

Ngụy Niên lặng lẽ lại gần Thái tử hai bước, đưa tay kéo lấy ống tay áo của hắn, nói khẽ: "Điện hạ, thần nữ sai rồi."

Chử Yến hừ một tiếng, quay đầu không để ý tới nàng.

Hắn còn không dọa nàng, lần sau nàng sẽ dám lên nóc nhà lật ngói!

Trường Phúc rất có ánh mắt, lặng lẽ tiến lên kéo Phong Thập Bát ra khỏi nhà ăn.

Cung nhân lui ra, Ngụy Niên càng không kiêng dè, đổi động tác từ kéo ống tay áo của Thái tử thành kéo cánh tay của hắn, giọng c*̃ng càng thêm mềm mại: "Thần nữ biết sai rồi, điện hạ phạt thần nữ thế nào thần nữ cũng chịu, điện hạ đừng tức giận nữa nhé?"

Càng ở bên cạnh Thái tử lâu, Ngụy Niên càng thêm tin tưởng lời Tô Cấm từng nói, Thái tử ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần nghiêm túc dỗ dành, có thể chuyển nguy thành an.

Nói vài lời hay là có thể thoát được một kiếp, nàng rất tình nguyện.

Ngụy Niên đột nhiên phát hiện, hình như nàng càng ngày có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh.

Quả nhiên, sắc mặt Thái tử hơi dãn ra.

Ngụy Niên vội vàng tận dụng thời cơ, tiếp tục nói: "Điện hạ, thần nữ không dám nữa đâu, điện hạ tha cho thần nữ lần này được không?"

Nàng vừa nói xong chữ cuối cùng, đã bị ôm lấy eo, xoay người một vòng rồi ngồi lên đùi Thái tử.

Loại sự tình này đã xảy ra nhiều lần, Ngụy Niên cũng đã quen thuộc, nàng thuần thục ôm lấy vai Thái tử giữ cân bằng cho bản thân.

Chử Yến nắm cằm của nàng khẽ v**t v*, giọng lạnh lùng nói: "Làm nũng thì làm nũng, th* d*c cái gì?"

Ngụy Niên trợn tròn mắt, nàng th* d*c bao giờ?

Nàng nói chữ nào không rõ ràng?

Nàng còn chưa kịp giải thích, đã bị đè ở mép bàn hôn môi.

Ngụy Niên hoảng sợ, toàn thân căng cứng, nơi này là nhà ăn, bên ngoài còn có cung nhân!

Nàng cuống quýt dùng hai tay chống lên ngực hắn, ý muốn phản kháng, trước mặt Thái tử chút sức lực cực kỳ bé nhỏ này hoàn toàn vô dụng.

Hắn khí thế rào rạt, giống như là muốn nuốt nàng vào bụng.

Cũng may quá trình này không diễn ra quá lâu, hắn đã buông ra nàng, ngón tay v**t v* môi nàng, giọng khàn khàn: "Quyến rũ Cô cũng không biết để ý trường hợp một chút?"

Ngụy Niên vô cùng oan uổng.

Nàng căn bản chưa từng nghĩ vậy!

Nhưng việc đã đến nước này, nàng cũng không thể bị hắn cắn một miếng uổng phí, dứt khoát thuận theo tình thế nói: "Điện hạ tha thứ thần nữ?"

Chử Yến lại trằn trọc trên môi nàng một lát, mới nói: "Lần sau không được như vậy nữa."

Khóe môi Ngụy Niên nhẹ nhàng cong lên: "Cảm ơn điện hạ."

Nàng đột nhiên cảm thấy, hiện tại nàng giống như hồ ly tinh mê hoặc quân chủ.

Nàng thật sự là, ngày càng sa đọa, nhưng lại không thể không thừa nhận, nàng cũng không bài xích loại sa đọa này.

Mặc dù nghe hơi vô sỉ, nhưng, loại cảm giác này còn rất tốt.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng động, là phòng bếp đưa đồ ăn đến đây.

Chử Yến buông Ngụy Niên ra, để nàng ngồi xuống vị trí bên cạnh, mới bảo cung nhân tiến vào.

Dập tắt lửa giận của Thái tử, bữa cơm này diễn ra vui vẻ hòa thuận.

Tiêu thực sau bữa ăn, hai người nắm tay ung dung dạo bước dưới sắc trời mờ tối, lại có loại cảm giác năm tháng yên bình.

Mãi đến khi họ đi tới thao trường.

Ánh mắt Ngụy Niên sáng lên: "Sao Tiểu Phong lại ở đây?"

Chử Yến nhìn sang Trường Phúc, người sau gật đầu rời đi.

Không lâu sau, Trường Phúc dẫn thị vệ đi lấy cung tiễn tới.

Lúc này Chử Yến mới nói với Ngụy Niên: "Để Cô nhìn xem thành quả học tập mấy ngày nay của ngươi."

Ngụy Niên thấy trên mũi tên đều được bọc vải, cảm thấy không hiểu ra sao.

Thái tử cầm lấy cung, cười như không cười, nói: "Mặc dù mũi tên đã được bọc lại, nhưng bị Cô đánh trúng cũng không tránh khỏi việc phải đau nhức một thời gian."

"Tổng cộng có mười mũi tên, có thể tránh né bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh của ngươi."

Cuối cùng Ngụy Niên đã nhận ra gì đó, ánh mắt dần trở nên hoảng sợ.

Hắn lại phát điên gì thế?

Sao nàng có thể tránh được tên hắn bắn?!

Chử Yến không để ý tới vẻ khiếp sợ bối rối của nàng, tiếp tục nói: "Nhìn thấy vạch vàng ở đằng kia không, ngươi ở bên ngoài vạch, Cô đứng ở chỗ này, khoảng cách này, đủ rồi chứ?"

Mặt Ngụy Niên tái nhợt, nàng nhìn về phía vạch vàng mờ mờ cách nơi họ đang đứng khoảng trăm thước.

Nàng còn có Tiểu Phong, theo lý thuyết mà nói tỉ lệ có thể đánh trúng nàng từ khoảng cách này cực nhỏ.

Nhưng hắn là Chử Yến!

"Còn lề mề cái gì, thời gian của Cô rất quý giá." Thái tử kéo cung, không kiên nhẫn lên tiếng thúc giục.

Giống như nàng còn không di chuyển nữa thì mũi tên trong tay hắn sẽ ngay lập tức bắn về phía nàng.

Ngụy Niên cắn môi nắm chặt hai tay.

Nàng thu hồi lời nói vừa rồi, nàng không phải một hồ ly tinh thành công!

Không có quân chủ bị mê hoặc nào sẽ nhắm thẳng mũi tên vào hồ ly tinh cả!

Ngụy Niên hít sâu một hơi, tới gần Tiểu Phong.

Nàng xoay người lên ngựa, hờn dỗi, không nhìn Chử Yến lần nào nữa, trực tiếp giơ roi chạy ra phía ngoài trăm trước.

Nhìn nữ tử tay áo bồng bềnh, đã loáng thoáng lộ ra tư thế hiên ngang, Chử Yến lại nhớ tới lần đầu tiên nàng thấp thỏm lo âu ngồi trên lưng ngựa.

Móng ngựa đã bước qua vạch vàng, Chử Yến thu hồi nụ cười, giương cung.

Còn lâu mới đủ, nàng còn phải trở nên mạnh hơn, cứng cỏi hơn.

Nàng không có người chống lưng, phải tự mình đứng lên.

Với lại, Trữ phi trong thời loạn, phải có năng lực một mình đảm đương một phía.

Ngụy Niên vừa quay đầu đã thấy mũi tên bọc vải đỏ nhanh chóng bay về phía nàng, nàng kìm nén sợ hãi, bất ngờ kéo dây cương, đồng thời nằm rạp về phía trước. Vào khoảnh khắc đó, mũi tên nhanh chóng vụt qua khoảng không trên lưng nàng, kéo theo mấy sợi tóc.

Mũi tên thứ nhất, tránh thoát.

Nhưng Ngụy Niên còn chưa kịp thở phào, mũi tên thứ hai đã sắp tới trước người, trong chớp mắt, nàng theo bản năng ngửa ra sau, mũi tên xẹt qua trước mặt nàng.

Nhưng bởi vì động tác của nàng quá nhanh và mạnh, suýt nữa rơi xuống lưng ngựa, cũng may phản ứng của nàng cũng coi như nhanh, kịp thời ngồi dậy điều chỉnh vị trí.

"Giá!"

Sau đó, tên càng lúc càng nhanh, Ngụy Niên tránh né càng thêm phí sức.

Có đến vài lần, mũi tên đều xẹt qua y phục của nàng, nếu không có vải bọc, hiện tại y phục của nàng đã tơi tả.

Trường Phúc lo lắng nhìn xung quanh, toát mồ hôi thay Ngụy Niên.

Mà Phong Thập Bát lại nhàn nhã xem náo nhiệt, tựa như không hề lo lắng.

Trường Phúc không nhịn được nói: "Thập Bát à, ngươi có lương tâm không vậy?"

Phong Thập Bát lườm hắn ta một cái: "Ngươi không nhìn ra điện hạ đã nương tay rồi ư?"

Nếu ra tay thật, cô nương đã bị bắn trúng từ mũi tên đầu tiên rồi.

Trường Phúc: "..."

Đúng là hắn ta không nhìn ra...

Nhưng đúng vào lúc này, Phong Thập Bát biến sắc.

Một mũi tên cuối cùng, cô nương không tránh được!

Bình Luận (0)
Comment