Còn không đợi nàng ấy hành động, một bóng người màu đen đã nhanh chóng lao ra.
Lúc đó, Ngụy Niên đang tính nhẩm trong lòng, chỉ còn một mũi tên cuối cùng.
Nàng chỉ cần tránh thoát một mũi tên này ...
Con ngươi Ngụy Niên bỗng dưng phóng đại.
Trong mắt phản chiếu mũi tên đang càng ngày càng gần.
Quá nhanh!
Tiểu Phong còn đang lao nhanh, nàng căn bản không kịp thay đổi phương hướng, chỉ có thể vội vàng nắm chặt dây cương: "Xuy!"
Nhưng đã quá muộn!
Tiểu Phong bỗng nhiên bị kêu dừng, phát ra một tiếng hí dài.
Cùng lúc đó, mũi tên này đánh trúng bả vai Ngụy Niên, nàng kêu lên, rơi xuống từ lưng ngựa.
Ngụy Niên nhắm chặt mắt.
Lần này không thể so được với lần chủ động nhảy ngựa ở bãi săn, lần đó còn có cỏ xanh làm nền, lần này ngã xuống e là nàng cũng ăn đủ.
Nhưng cơn đau trong dự tính cũng không truyền đến, nàng rơi vào một vòng tay quen thuộc.
Lúc này nàng mới giật mình nhớ tới, vừa rồi còn có một bóng đen lướt tới cùng một mũi tên cuối cùng, chỉ là khi đó tất cả lực chú ý của nàng đều đặt trên mũi tên, không để ý đến.
Cho nên, từ lúc hắn b*n r* mũi tên này, đã biết nàng không tránh được.
Vậy có phải cũng chứng tỏ là, chín mũi tên trước hắn đều nương tay?
Chút mừng thầm trong lòng Ngụy Niên lập tức tan biến.
Nàng còn tưởng rằng, nàng thật sự tránh thoát mũi tên của Chử Yến.
Cũng đúng, sao nàng có thể tránh thoát mũi tên của hắn.
Đừng nói mới luyện mấy ngày, cho dù là mấy năm, mấy chục năm, c*̃ng không có khả năng tránh được.
"Coi như không tệ."
Đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng Thái tử.
Ngụy Niên bỗng nhiên mở mắt ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt ẩn chứa chút kinh ngạc.
Chử Yến buông nàng ra, giọng nhàn nhạt: "Ngươi thật sự có thiên phú trong việc cưỡi ngựa bắn tên."
Ánh mắt Ngụy Niên sáng lên: "Thật ạ?"
Chử Yến nhíu mày: "Cô còn phải lừa ngươi à?"
Ngụy Niên nhanh chóng lắc đầu, cười cong mắt.
Thái tử khinh thường nói dối, cho nên, hắn thật sự khen ngợi nàng.
"Nhưng nếu muốn có thành tựu, không thể lười biếng." Chử Yến chọc lên trán nàng, lạnh lùng vô tình nói.
Ngụy Niên nghiêm túc gật đầu: "Cảm ơn điện hạ dạy bảo, thần nữ chắc chắn sẽ chăm chỉ rèn luyện."
Ban đầu đúng là nàng bối rối luống cuống, nhưng khi nàng vượt qua vạch vàng kia, nàng đột nhiên hiểu ý của hắn.
Đây không phải trừng phạt nàng, mà là huấn luyện.
Ngụy Niên nhớ Tô Cấm từng nói qua, mười chín ám vệ đều là một tay Thái tử dạy bảo, khi đó nàng còn đang nghĩ, Thái tử làm việc tùy tiện, sao có thể dạy ra người tính tình đáng yêu như Phong Thập Bát, Phong Thập Cửu, hiện tại nàng không thể không thừa nhận, Thái tử thật sự là một người thầy tốt.
Chử Yến lườm nàng một cái, im lặng nhếch môi.
"Lương đại nhân của Chính sự đường nhận tội thuê sát thủ giết người ở núi Thu Vụ, để lại huyết thư trên tường rồi tự sát."
Sự vui vẻ trong lòng Ngụy Niên bỗng dưng tan đi, nàng vội vàng truy hỏi: "Lương đại nhân?"
"Một trong những vị đại nhân sốt ruột muốn định tội ngươi ở bãi săn." Chử Yến dừng một lát, tăng thêm một câu: "Người Cao gia."
Tim Ngụy Niên run lên.
Cao gia, mẫu tộc của Hoàng hậu nương nương.
Chẳng lẽ, thế lực sau lưng Ngụy Ngưng là Hoàng hậu nương nương?
"Trong những thích khách dưới đáy vực có người của Hoàng hậu." Chử Yến nói một câu không đầu không đuôi.
Ngụy Niên nhíu chặt mày.
Hai chuyện này có liên quan gì tới nhau?
Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy Thái tử lại mở miệng, Ngụy Niên chợt bừng tỉnh, đây là Thái tử đang đặt câu hỏi cho nàng?
Thế là nàng ổn định tinh thần, chậm rãi suy nghĩ.
Thủ đoạn của người kia kín kẽ, cho dù muốn bảo vệ Ngụy gia, cũng không nên dễ dàng bại lộ bản thân như vậy.
Ngụy Niên suy nghĩ một lát, ngước mắt nói: "Lương đại nhân là người bị đẩy ra gánh tội thay?"
Người kia biết trong thích khách dưới đáy vực có người của Hoàng hậu, vì thế c*̃ng đẩy tội thuê sát thủ giết người lên đầu Trung cung.
Cho nên, nhìn như Lương đại nhân là người của Trung cung, trên thực tế cũng không phải.
Chử Yến cong môi: "Còn không tính là quá ngốc."
Hắn tiếp tục nói: "Ngụy tam bị giữ ở Ngự sử đài ba ngày."
Ánh mắt Ngụy Niên hơi sáng, nhìn về phía Thái tử.
"Nàng ta làm nhân chứng, không thể dùng hình phạt, chỉ sắp xếp người không gián đoạn hỏi suốt ba ngày ba đêm, lúc bước ra khỏi Ngự sử đài đã không biết hôm nay hôm nào."
Mặc dù hiện tại không khiến nàng ta nếm thử những màn tra tấn nàng từng phải chịu, nhưng coi như lấy chút lãi.
Tâm trạng Ngụy Niên vô cùng sung sướng, cảm giác bả vai cũng không đau nữa.
“Mỗi ngày Tống Hoài đều sẽ thẩm vấn phụ tử Ngụy gia, nhưng từ đầu đến cuối không hỏi ra được gì, dù sao cũng không có chứng cứ, không thể thật sự ra tay dồn người vào chỗ chết." Chử Yến tiếp tục nói: "Hai ngày này, tin Lương đại nhân tự sát nhận tội bị lộ ra, ngôn quan đã dâng tấu, mấy ngày nữa Ngự sử đài sẽ phải thả người."
"Đến lúc đó, Tống Hoài sẽ đến đón ngươi đi Ngự sử đài, cùng nhau phóng thích."
Ngụy Niên nghe hiểu ẩn ý trong lời Chử Yến.
Không thể ra tay dồn người vào chỗ chết, nhưng, ra tay rất tàn nhẫn.
Khóe môi nàng vô thức cong lên, nàng đã gấp không kịp chờ đợi muốn nhìn tình trạng thê thảm của phụ tử Ngụy gia.
Nàng đưa tay nắm lấy ngón tay Thái tử, dịu giọng nói: "Cảm ơn điện hạ."
Chử Yến cúi đầu nhìn, im lặng cười, nắm chặt tay nàng.
Hình như càng ngày nàng càng biết cách làm hắn vui lòng.
Đông cung còn có chính vụ cần xử lý, Chử Yến không ở lại bao lâu đã rời đi, nhưng trước khi đi, hắn sửa tên cho ám vệ.
Phong, đổi thành Thố.
Thố Thập Bát vẻ mặt đau khổ kéo ống tay áo Ngụy Niên, Thố Thập Bát, nghe không oai phong tý nào!
Đối với chuyện này, Ngụy Niên tỏ vẻ bất lực.
Phong, à không, Thố Thập Bát ngửa mặt lên trời thở dài: "Ta sẽ không ăn thỏ nữa đâu!"
Ngụy Niên nhìn nàng ấy, mặt không đổi sắc.
Nàng ấy im lặng một lúc: "Cho đến khi điện hạ hủy bỏ tên này!"
Đêm hôm ấy, biệt viện Hương Sơn vô cùng náo nhiệt!
Mười tám ám vệ khác biết việc bị đổi thành 'Thố' là do Phong Thập Bát, gần như đều tới biệt viện một chuyến.
Người đầu tiên tới là lão nhị, nàng ta khiêng một cây đao to, khí thế hung hăng quát: "Thố Thập Bát lăn ngay ra đây cho bà!"
Có trời mới biết khi nàng ta đang oai phong lẫm liệt đánh thắng mười mấy thị vệ ở thao trường, lại biết được tên bị đổi thành Thố Nhị, tâm trạng nàng ta như thế nào!
Những thị vệ giễu cợt nàng ta đã bị nàng ta đánh, nhưng nếu nàng ta không đánh kẻ cầm đầu này một trận, cục tức này thực sự khó lòng nguôi ngoai!
Thập Bát không chơi lại nàng ta, bị đánh một trận, còn chưa kịp th* d*c thì người tiếp theo đã tới.
Một mực đánh đến nửa đêm, Ngụy Niên đều có thể nghe được tiếng đao kiếm ở bên ngoài.
Nàng không khỏi lo lắng hỏi: "Sẽ không xảy ra chuyện chứ?"
Thược Cúc không hề thấy ngạc nhiên: "Cô nương yên tâm, cách một thời gian các đại nhân đều sẽ so tài một lần, không có gì đáng lo ngại đâu."
Ngụy Niên vẫn không yên lòng.
Tối nay rất khó để gọi là so tài, đây là một chọi mười tám!
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không ra ngoài, bởi vì Thược Cúc nói, Thái tử ngầm cho phép các đại nhân tự giải quyết chuyện cá nhân với nhau.
Ngụy Niên đã hiểu.
Đây là hình phạt mà Thái tử dành cho Thập Bát.
-
Mấy ngày sau đó, Ngụy Niên nghĩ về viện Hạnh Hòa thì không thể tập cưỡi ngựa bắn tên nữa, cho nên mấy ngày nay nàng đều đặt trọng tâm vào việc cưỡi ngựa bắn tên, chỉ nhìn một cách thông thường cũng có thể thấy nàng đã tiến bộ rất nhiều.
Nếu là Tô Vãn Đường trông thấy, không tránh khỏi lại muốn kinh ngạc thán phục một phen.
Ngày hôm đó, nàng mới ăn sáng xong thì Tống Hoài truyền tin tới, Ngụy Niên lưu luyến không rời đi theo Thố Thập Bát xuống địa cung về tới phòng giam trong Ngự sử đài.
Lúc rời khỏi biệt viện, nàng đổi lại bộ y phục nàng mặc lúc ngã xuống vách núi ở núi Thu Vụ, chưa giặt, bên trên còn dính rất nhiều vết máu sớm đã khô cứng, lại hỏi xin Thố Thập Bát một loại thuốc, sau khi uống sẽ khiến cho người dùng trông tinh thần uể oải, thân thể suy yếu.
Tống Hoài đã đợi sẵn trong phòng giam, nhìn thấy dáng vẻ này của nàng thì ánh mắt hơi thay đổi, hỏi Thố Thập Bát: "Ngụy cô nương sao thế?"
Ngụy Niên vội vàng giải thích, nói: "Ta không sao, chỉ là xin Thập Bát một loại thuốc, bọn họ đều chịu hình phạt, nếu chỉ có ta toàn thân trở ra, khó tránh khỏi việc khiến cho người nói ra nói vào, tạo thêm phiền phức cho điện hạ và Tống đại nhân."
Tống Hoài nghe vậy thì dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Cô nương có lòng rồi."
Mặc dù y và điện hạ đều không thèm để ý những lời bàn tán đó, nhưng nàng có thể suy nghĩ cho điện hạ, nếu điện hạ biết hẳn sẽ vui vẻ.
"Đã có người đưa phụ tử Ngụy gia ra ngoài, cô nương, mời."
Ngụy Niên gật đầu cảm ơn, theo Tống Hoài rời khỏi Ngự sử đài.
Mấy chiếc xe ngựa dừng dưới thềm đá trước Ngự sử đài, là Kiều thị và Ngụy Ngưng tới đón bọn họ.
Lúc Ngụy Niên đi ra, Kiều thị và Ngụy Ngưng đang dìu Ngụy Văn Hồng và Ngụy Hằng xuống thềm đá, nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn về phía Ngụy Niên.
Ngụy Văn Hồng dáng vẻ chật vật, mặt trắng bệch không còn giọt máu, cả người gầy rộc đi, bóng lưng còn hơi còng xuống. Ngụy Hằng cũng không còn dáng vẻ hào hoa phong nhã ngày xưa, lúc này quần áo tả tơi, mắt thâm xì, hiển nhiên nửa tháng này sống rất khổ.
Ngụy Niên và bọn họ nhìn nhau một cái, lạnh nhạt quay mặt đi, nhìn về phía Ngụy Trình và Đông Tẫn đang đi về phía nàng.
"Nhị tỷ tỷ không sao chứ?"
Ngụy Trình thấy mặt nàng tái nhợt, bước chân phù phiếm, trên khuôn mặt từ trước đến nay lạnh nhạt c*̃ng thêm vài phần sầu lo.
Ngụy Niên lắc đầu với hắn: "Không sao đâu."
Vào lúc này Đông Tẫn c*̃ng đi đến bên cạnh nàng, dìu nàng, trong mắt ánh vệt nước: "Cô nương."
Ngụy Niên nhẹ nhàng vỗ lên tay của nàng ấy, an ủi nói: "Ta không sao, đi về trước đã."
Đông Tẫn lau nước mắt, nghẹn ngào gật đầu.
Hai người đứng hai bên Ngụy Niên, đỡ nàng chậm rãi bước xuống thềm đá.
Lúc này, những người khác của Ngụy gia đã đi đến trước xe ngựa, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng phức tạp, nhưng Kiều thị vẫn gượng cười tiến lên phía trước nói: "Niên Niên có sao không?"
Ngụy Niên lạnh mặt lùi về sau một bước.
Mặt Kiều thị cứng đờ.
Ánh mắt Ngụy Văn Hồng lạnh lẽo, đang muốn mở miệng răn dạy, lại nghe thấy Ngụy Niên nói: "Phụ thân và huynh trưởng đã đại nghĩa diệt thân trước mặt Bệ hạ, chắc hẳn cũng không thèm để ý chuyện sống chết của ta, nếu như thế, vậy sau này chúng ta nước giếng không phạm nước sông."
Ngụy Ngưng đang đỡ Ngụy Hằng, tay vô thức bóp chặt cánh tay Ngụy Hằng.
Nàng ta chịu sự tra tấn tàn nhẫn ở Ngự sử đài, không phải đã là Đông cung trả thù thay nàng rồi sao, nàng còn muốn như thế nào?!
Nàng ta thật sự nghĩ mãi mà không rõ, với tính cách đáng ghét của Ngụy Niên, rốt cuộc Ngụy Niên làm thế nào mà có thể quyến rũ Thái tử mê mệt mình đến mức này?!
Ngụy Hằng bị đau, nhíu mày nhìn Ngụy Ngưng, nàng ta hoàn hồn, nhìn Ngụy Niên bằng ánh mắt chỉ trích: "Trong tình huống đó, phụ thân và ca ca đều muốn giữ được Ngụy gia, sao có thể thật sự không thèm để ý sự sống chết của nhị tỷ tỷ, nhị tỷ tỷ nói lời giận dỗi như vậy làm gì?"
Ngụy Hằng tiến lên mấy bước, hạ thấp giọng nói: "Niên Niên, ta biết muội chịu uất ức, ở đây nhiều người soi mói, chúng ta về nhà lại nói được không?"
Ngụy Niên nhìn thật sâu vào mắt Ngụy Hằng.
Hắn ta còn tưởng rằng nàng vẫn là trưởng nữ Ngụy gia luôn để ý mặt mũi, mọi chuyện đều đặt thể diện quy củ lên hàng đầu, mặc hắn ta sắp đặt ư?
Đã không phải từ lâu rồi!
Từ lúc nàng mở mắt ra, được ăn cả ngã về không đến biệt viện Hương Sơn cầu xin được giúp đỡ, cái người Ngụy Niên đoan trang dịu dàng, lễ nghĩa quy củ của ngày xưa kia đã hoàn toàn chết rồi, giờ là một phiên bản nàng hoàn toàn khác.
Nhưng Ngụy Niên không cần phải nói lời này với bọn họ, bởi vì nàng không phải trưởng nữ Ngụy gia, Ngụy Niên đang định quay đầu đi, trong lúc lơ đãng lại thoáng nhìn thấy người bán hàng rong bán mứt hoa quả đi ngang qua.
Nàng lặng lẽ thu tầm mắt lại, thay đổi suy nghĩ ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Hằng: "Hóa ra huynh trưởng cũng biết ta chịu uất ức à, ta cứ nghĩ, tất cả các ngươi sẽ cho rằng, ta chịu uất ức cũng là đạo lý hiển nhiên cơ."
Ngụy Hằng nhíu mày: "Niên Niên! Muội đừng nói lời giận lẫy như vậy nữa!"
"Cái này mà đã kêu là giận lẫy ư? Chẳng lẽ không phải mười mấy năm qua ta đều sống như vậy sao? Hay là nói, các ngươi đều cho rằng những chuyện đó không gọi là uất ức?"
Ngụy Niên cười châm chọc, tiếp tục nói: "Gần mười bảy năm, số lần ta bước vào phòng ngủ của mẫu thân có thể đếm được trên đầu ngón tay, trong ký ức chỉ có hình ảnh khi còn bé ta đứng ngoài bình phong phòng ngủ của mẫu thân, nhìn mẫu thân yêu thương ôm tam muội muội. Từ nhỏ đến lớn, mẫu thân đều chưa từng dỗ dành ta như vậy, thậm chí ngay cả ôm ta cũng vô cùng qua loa. Sau khi lớn lên, bất kể ta làm thế nào, làm cái gì, đều không được phụ thân mẫu thân thích, xưa nay cũng sẽ không dạy bảo ta điều gì. Cái loại cảm giác này giống như là, khách khí, đúng, từ trước đến nay phụ thân mẫu thân đối xử với ta đều là ngoài mặt khách khí, giống như, không phải người một nhà."
Sắc mặt mấy người Ngụy gia đều đã thay đổi, Ngụy Văn Hồng nhanh chóng nhìn xung quanh, nháy mắt với Kiều thị, bà ta cười gượng tiến lên kéo Ngụy Niên: "Niên Niên, ngoan, mẫu thân biết lần này con chịu uất ức, đợi về phủ, mẫu thân nhất định sẽ bù đắp cho con, có được không?"
Ngụy Hằng cũng nói: "Niên Niên, cho dù phụ thân mẫu thân thoáng sơ sẩy, nhưng ta đối xử với muội như thế nào muội có thể không rõ ư? Lúc ấy chỉ vì hung phạm kia xảo trá, mới khiến ta và phụ thân bị lừa gạt, muội là đích trưởng nữ của Ngụy gia, sao chúng ta lại không thèm để ý tới muội chứ?"
"Lần này là huynh trưởng làm sai, nếu là trong lòng muội thấy bất mãn, huynh trưởng nhận lỗi với muội, chúng ta lên xe ngựa về nhà trước đã được không?"
Ngụy Niên lùi lại mấy bước, giọng lạnh lùng nói; "Không cần."
"Ta biết phụ thân mẫu thân không thích ta, từ nay về sau, ta sẽ không xuất hiện trước mặt phụ thân mẫu thân, tránh làm chướng mắt mọi người nữa."
Vào những ngày ở biệt viện, ngoại trừ chăm chỉ học tập vất vả rèn luyện, nàng c*̃ng đã suy nghĩ về kế hoạch sau này.
Trải qua vụ án núi Thu Vụ, nàng đã có lý do thích hợp để trở mặt với Ngụy gia, như vậy nàng cũng không cần ép mình đóng kịch nữa.
Nàng cũng không sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch ban đầu của nàng, bởi vì lần này kế sách của bọn họ chưa thành công, tất nhiên sẽ đến lấy lòng nàng.
Vừa lúc Thố Thập Bát đánh xe ngừng trước mặt Ngụy Niên, nói với nàng: "Cô nương, nô tỳ tới đón ngài."
Ngụy Niên không nhìn người Ngụy gia nữa, để Đông Tẫn đỡ lên xe ngựa: "Ngũ đệ ngồi cùng xe ngựa với ta đi."
Đương nhiên là Ngụy Trình đồng ý.
c*̃ng không đợi xe ngựa của trưởng bối Ngụy gia đi đầu, Thố Thập Bát đã quăng roi: "Giá!"
Bọn họ chà đạp cô nương như vậy, nàng ấy còn lâu mới thèm nể nang bọn họ!
Huống hồ, sớm muộn gì cô nương cũng sẽ vào Đông cung. Đến lúc đó, cô nương là chủ, Ngụy gia là thần, đừng nói là đi trước bọn họ, ngày sau bọn họ thấy cô nương còn phải hành lễ vấn an!
Ngụy Niên lên xe ngựa, nhẹ nhàng vén rèm xe lên ngắm nhìn bóng lưng của người bán hàng rong.
Nếu nàng nhớ không lầm, nàng từng nhìn thấy gương mặt này trong số những thị vệ tới đón Cố Dung Cẩm khi thi Hương kết thúc.
Xem ra, quả nhiên phủ Quận chúa Thịnh An đã bắt đầu tra xét!
Những lời nàng vừa nói, hẳn sẽ tăng thêm sự nghi ngờ trong lòng Quận chúa Thịnh An.
Ngụy Niên hạ màn xe xuống, Ngụy Trình không khỏi hỏi: "Nhị tỷ đang nhìn gì thế?"
Ngụy Niên cười khẽ: "Ta đang nhìn, bầu trời hôm nay, cực kỳ đẹp."
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thái tử: Cô muốn đe dọa nàng!
Sau một khắc: Nhưng nàng quyến rũ Cô... Vậy thì lần sau không được như vậy nữa.
Ngụy Niên: ...