Người bán mứt rong xuyên qua mấy con ngõ nhỏ, đưa gánh mứt cho người đã chờ sẵn trong ngõ, đổi y phục với đối phương, lại rẽ vào mấy con đường, sau khi xác nhận không có người theo dõi mới tiến vào phủ Quận chúa Thịnh An.
Ngụy Niên không nhìn lầm, hắn đúng là thị vệ phủ Quận chúa Thịnh An.
Hắn xuyên qua hành lang uốn lượn, đến hồ cá chép, cung kính hành lễ với Quận chúa Thịnh An đã chờ sẵn ở đây, bẩm báo rõ ràng gần như tất cả những gì xảy ra bên ngoài Ngự sử đài.
Sắc mặt Vệ Như Sương trầm xuống, thì thào lặp lại: "Không giống người một nhà..."
Theo những gì bà ấy tra được trong những ngày này, năm Thịnh An thứ nhất, đúng là Kiều thị có thai, cũng sinh vào tháng mười một, thân phận trưởng nữ Ngụy gia không nên có điểm đáng ngờ mới phải.
Nhưng dưới gầm trời này, có người mẫu thân nào lại đối xử với con mình lạnh nhạt như vậy?
Hơn nữa cùng là nữ nhi, tại sao lại bất công đến nước này?
Cho dù có thiên vị, yêu thương nữ nhi út hơn, thì cũng không nên đối xử với trưởng nữ lạnh lùng như thế.
Vệ Như Sương càng nghĩ càng không hiểu.
Mặc dù trước mắt nhìn thì thấy thân phận của trưởng nữ Ngụy gia không có vấn đề gì, nhưng bà ấy vừa nghĩ tới đôi mắt tràn đầy bi thương của tiểu cô nương kia, đã cảm thấy trong lòng khó có thể yên bình.
"Ngươi tiếp tục nhìn chằm chằm, có bất kỳ tình huống kỳ lạ nào thì lập tức đến báo."
Cho dù cô nương kia thật sự không phải con của bà ấy, nể tình khuôn mặt của nàng giống Quận mã vài phần, bà ấy cũng sẽ chăm sóc đôi chút.
Huống hồ, hiếm khi Thái tử để ý một cô nương như thế, nếu như hắn rước nàng vào Đông cung, cũng phải gọi bà ấy một tiếng cô cô theo Thái tử, coi như bà ấy chăm sóc tiểu bối trước.
"Vâng."
Thị vệ cung kính đáp lời rồi lập tức cáo lui.
-
Ngụy Niên trở lại viện Hạnh Hòa, lập tức ra lệnh không gặp bất kỳ ai.
Nàng bị ‘nhốt’ ở Ngự sử đài nửa tháng, Nguyệt Lan sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi trông thấy toàn thân Ngụy Niên nhuộm đầy vết máu đã khô cạn, hai mắt nàng ấy vẫn không kìm được mà đỏ hoe.
Lúc nấu nước nóng hầu hạ Ngụy Niên tắm rửa, nàng ấy không nhịn được hỏi: "Cô nương, điện hạ không giúp người ạ?"
Ngụy Niên nhìn vẻ mặt lo lắng của hai nha hoàn, im lặng cười một tiếng.
Không cần giải thích thêm, nàng cởi y phục, lộ ra làn da trơn bóng mịn màng, hai nha hoàn lập tức vui mừng nhướng mày.
"Bọn họ đều chịu hình phạt, nếu ta không giả vờ thê thảm một chút, ngày mai e rằng ngôn quan sẽ dâng tấu nói Ngự sử đài không công bằng." Ngụy Niên vừa bước vào thùng tắm, vừa nói.
Đông Tẫn thở phào một hơi, cười nói: "Nô tỳ bảo rồi mà, sao Thái tử điện hạ nỡ để cô nương bị tra tấn."
Nguyệt Lan cũng cười tít mắt.
Biết Ngụy Niên không chịu khổ, Đông Tẫn cũng nói nhiều hơn.
"Đúng rồi cô nương, người có biết không, mấy ngày trước tam cô nương bị gọi tới Ngự sử đài viết lời chứng, ròng rã ba ngày, khi trở về trông vô cùng tiều tụy, ngủ mê man một ngày một đêm!"
Ngụy Niên nhẹ nhàng nhếch môi.
"Bị hỏi cung ba ngày ba đêm không gián đoạn, tất nhiên là phải mê man một trận."
Đông Tẫn và Nguyệt Lan đều giật mình.
Sau một lúc lâu, Đông Tẫn lẩm bẩm nói: "Chẳng trách đại phu đều nói không bị thương, chỉ là thiếu ngủ."
"Nàng ta là nhân chứng, không thể tra tấn." Ngụy Niên thản nhiên nói: "Đáng tiếc."
Đông Tẫn và Nguyệt Lan liếc nhau, đều yên lặng cúi đầu không hỏi tiếp.
"Vụ án thuê sát thủ ở núi Thu Vụ lần này, các ngươi đều biết rõ chứ?" Ngụy Niên lại tiếp tục nói.
Hai người gật đầu: "Mấy ngày nay chuyện này đã truyền khắp kinh thành.”
"Lúc đầu chúng nô tỳ đều vô cùng lo lắng, cũng may sau đó cô nương không sao, c*̃ng rửa sạch oan khuất, Lương đại nhân kia thật là đáng ghét cực kỳ, lại đổ oan lên người cô nương, nếu mà chuyện này không được điều tra rõ ràng thì biết làm sao?" Đông Tẫn.
Nguyệt Lan ngừng một chút, nói: "Lương đại nhân và Ngụy gia cũng không có liên hệ gì, vì sao ông ta lại muốn hại cô nương?"
Ngụy Niên yên lặng một hồi lâu, mới nói với hai người: "Người hại ta không phải Lương đại nhân, là Ngụy gia, Lương đại nhân chỉ là kẻ chết thay."
Đông Tẫn Nguyệt Lan đồng thời sững sờ, trợn tròn mắt không dám tin.
Qua rất lâu, Nguyệt Lan hoàn hồn đầu tiên, cau mày nói: "Vì sao? Cô nương là đích trưởng nữ Ngụy gia cơ mà!"
Hổ dữ còn không ăn thịt con, bọn họ dựa vào đâu mà đối xử với cô nương độc ác như vậy!
"Bọn họ điên rồi sao?!" Đông Tẫn la thất thanh: "Nếu là tội danh này bị chứng thực, Ngụy gia cũng không thể toàn thân mà rút lui!"
"Nếu như không liên lụy đến Đông cung và Tống Hoài, người chết chỉ có ta và Tề Vân Hàm, Ngụy gia chỉ cần đại nghĩa diệt thân là có thể toàn thân mà lui." Ngụy Niên thản nhiên nói: "Chỉ tiếc, lần này bọn họ không được toại nguyện."
"Ta nói những chuyện này cho các ngươi, là muốn cho các ngươi rõ ràng, ta và Ngụy gia không đội trời chung, về sau các ngươi hẳn phải biết nên làm thế nào."
Đông Tẫn Nguyệt Lan nghe vậy, đè sự kinh ngạc và khó hiểu trong lòng xuống, vội vàng lùi lại một bước, quỳ xuống trịnh trọng nói: "Nô tỳ hiểu rõ."
Ngụy Niên nói khẽ: "Thay y phục cho ta, ta mới vừa tắm rửa, muốn ngủ một lát."
Trời còn chưa sáng nàng đã bị Thố Thập Bát gọi dậy đứng tấn, toát mồ hôi khắp người, đã tắm rửa trước khi ăn cơm sáng.
"Vâng."
Tuy hai người tò mò vì sao có thể tắm rửa ở Ngự sử đài, nhưng không hỏi thêm nữa.
Cô nương không nói, bọn họ sẽ không truy hỏi.
Một thời gian sau đó, Ngụy Niên vẫn sinh hoạt giống như khi ở biệt viện, mỗi ngày trời chưa sáng đã dạy rèn luyện, mới đầu Đông Tẫn Nguyệt Lan đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng dần dần cũng đã quen với điều này.
Mặc dù không thể luyện tập cưỡi ngựa bắn tên ở viện Hạnh Hòa, nhưng giao hẹn ba ngày vẫn còn, đến ngày, Ngụy Niên sẽ dậy sớm đi tới biệt viện Hương Sơn, chờ cho sói ăn xong nàng còn có thể tới thao trường.
Dù sao ba ngày luyện một lần cũng tốt hơn là bỏ bê nhiều ngày.
Nhưng hôm nay, nàng mới ra khỏi viện Hạnh Hòa đã bị Ngụy Hằng cản lại.
Dường như hắn ta biết hôm nay nàng sẽ ra ngoài, đã chờ sẵn ở chỗ này, sương trên vạt áo còn chưa khô.
Ngụy Niên thấy hắn ta, muốn trực tiếp lách qua, hôm nay nàng không rảnh dây dưa với hắn ta.
"Niên Niên!"
Nhưng Ngụy Hằng lại không chịu thả nàng đi, trực tiếp chặn trước người nàng.
Ngụy Niên kìm nén sự bực bội, ngăn Thố Thập Bát ra tay, lạnh mặt nói: "Huynh trưởng có chuyện gì?"
Ngụy Hằng xụ mặt nói: "Mấy ngày nay ngày nào ta cũng tới đây nhưng đều không gặp được muội, Niên Niên, muội còn muốn giận dỗi đến bao giờ?"
Lửa giận trong lòng Ngụy Niên gia tăng mãnh liệt.
Người này trở nên khiến người ta chán ghét như thế từ khi nào?
c*̃ng có lẽ hắn ta vẫn luôn là như vậy, chỉ là nàng bị che mắt, xưa nay sẽ không phản bác hắn ta, mới không nhìn thấy một mặt dối trá khiến người buồn nôn của hắn ta.
Ngụy Niên không muốn nói chuyện với hắn ta dù chỉ một câu, lách qua hắn ta tiếp tục đi lên phía trước, nhưng nàng mới đi được mấy bước thì cánh tay đã bị kéo lại: "Niên Niên!"
Ngụy Niên không thể nhịn được nữa, dùng sức hất tay hắn ta ra: "Xin huynh trưởng tự trọng!"
Ngụy Hằng nhìn nàng đầy khó tin: "Niên Niên, muội..."
"Rốt cuộc thì Ngụy đại công tử muốn nói cái gì, có thể trực tiếp mở miệng không, điện hạ còn đang chờ ta!" Ngụy Niên lạnh giọng ngắt lời hắn ta: "Làm lỡ chuyện của điện hạ, Ngụy đại công tử có gánh nổi không?"
"Đến lúc đó điện hạ trách tội, không phải lại muốn đẩy ta ra, đại nghĩa diệt thân chứ?”
Bởi vì tiếng Ngụy đại công tử kia mà hắn ta sững người tại chỗ: "Niên Niên, muội gọi ta là gì?"
Ngụy Niên hít sâu một hơi, không biết sao quãng thời gian trước nàng lại có thể nhịn nổi.
Có lẽ là bởi vì khi đó không có người chống lưng, mới không thể không ép buộc bản thân diễn trò với bọn họ. Mà lúc này, nàng chỉ muốn học Thố Thập Bát nói một câu, có rắm mau đánh!
"Có rắm thì có thể đánh nhanh lên không?!"
Ngụy Niên nhịn được, nhưng Thố Thập Bát không nhịn được, nàng ấy quát lên một tiếng như sấm sét: "Dài dòng văn tự phiền quá đi mất, ngươi điếc à, một câu còn phải hỏi hai lần? Niên Niên, Niên Niên ngươi chỉ biết hai chữ này thôi à? Không phải trong lòng ngươi coi trọng một vị muội muội khác của ngươi hơn à, ngươi đến trước mặt nàng ta mà gọi Ngưng Ngưng ấy, nếu đã vứt bỏ cô nương của chúng ta, lúc này còn bu tới làm gì?"
"Còn nữa, là lỗ tai ngươi có vấn đề hay là đầu óc có vấn đề, trọng điểm là cô nương gọi ngươi là gì à? Người làm huynh trưởng như ngươi, ở núi Thu Vụ không phân biệt tốt xấu đổ tội lên đầu cô nương, đại nghĩa diệt thân, bo bo giữ mình!"
"Ngươi không xấu hổ không xin lỗi, còn cậy thân phận huynh trưởng mà lên mặt dạy đời người khác, mặt dày thật đấy!"
Mặt Ngụy Hằng lúc xanh lúc trắng: "Ngươi, ngươi..."
"Ngươi cái gì mà ngươi, ngươi nói lắp à! Muốn cô nương gọi ngươi là huynh trưởng, cũng phải nhìn bản thân có xứng hay không! Ngươi tự nghĩ lại đi, là các ngươi ruồng bỏ cô nương, mạng của cô nương là Thái tử điện hạ cứu về, không có liên quan gì tới các ngươi hết!"
"Cô nương muốn đi gặp điện hạ, làm lỡ canh giờ ngươi đi giải thích với điện hạ à? Không phải là giống như cô nương nói chứ, đến lúc đó điện hạ trách tội lại sợ vỡ mật, lại đổ tội cho cô nương à?"
"Tránh ra!"
Thố Thập Bát quát xong, bả vai xô mạnh Ngụy Hằng một cái khiến hắn ta lảo đảo, kéo Ngụy Niên đi thẳng không quay đầu lại.
Ngụy Niên nhếch môi, len lén giơ ngón tay cái lên với nàng ấy.
Chỉ bằng chuyện này, nàng cảm thấy nàng vẫn có thể tiếp tục tin tưởng Thố Thập Bát!
Ngụy Hằng bị một nha hoàn mắng cho một trận té tát, lại không thể xen vào lấy một lời, suýt nữa thì tức đến hộc máu. Hắn ta đứng tại chỗ điều chỉnh hơi thở thật lâu, cuối cùng chỉ có thể tức giận, ôm cục tức phất tay áo bỏ đi.
-
Từ ngày Ngụy Hằng bị mất mặt ở bên ngoài viện Hạnh Hòa, Ngụy Niên được yên tĩnh một đoạn thời gian rất dài. Trong lúc đó Kiều thị không chỉ một lần phái người mời nàng tới viện Lâm Uy, nàng đều làm như không thấy. Mãi đến giữa tháng Mười một, nàng trở về từ biệt viện, gặp được Ngụy Uyển đang chờ ở ngoài viện Hạnh Hòa.
Ngụy Uyển và một tiểu nha hoàn đứng ở đó, hốc mắt ửng đỏ, thấy nàng thì hơi co quắp, trong lúc nhất thời không dám tiến lên.
Ở Ngụy gia cảm giác tồn tại của Ngụy Uyển quá thấp, nàng ấy và Ngô di nương rất ít đi ra ngoài, nàng ấy cũng gần như không xuất hiện trong gia yến.
"Nhị tỷ tỷ."
Dường như Ngụy Uyển đã lấy hết can đảm, mới đi đến trước mặt Ngụy Niên, uốn gối hành lễ.
Đối với tình cảnh của Ngụy Uyển, hoặc nhiều hoặc ít trong lòng Ngụy Niên cũng hiểu rõ.
Chỉ là khi đó nàng c*̃ng không giúp gì được nàng ấy, ngược lại nếu nàng và nàng ấy thân cận, chọc giận Kiều thị, tình cảnh hai người bọn họ đều sẽ càng thêm gian nan. Cho nên việc nàng có thể làm cũng chỉ là mỗi tháng lén đưa chút tiền bạc cho Ngô di nương, mà Ngụy Uyển c*̃ng thông minh, một mực không dám tới gần nàng. Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Ngụy Uyển chủ động tới Hạnh Hòa viện gặp nàng.
Ngụy Niên liếc nhìn đôi mắt ửng đỏ của nàng ấy, kéo tay nàng ấy: "Lục muội muội đi vào nói chuyện đi."
Ngụy Uyển đồng ý.
Chỉ là mới đi đến phòng khách, Ngụy Uyển đã quỳ xuống trước mặt Ngụy Niên, nức nở nói: "Nhị tỷ tỷ, ta biết ta không nên gây thêm phiền phức cho tỷ, nhưng bây giờ chỉ có tỷ có thể cứu ta."
Ngụy Niên vội vàng đỡ nàng ấy dậy cùng Đông Tẫn: "Lục muội muội mau đứng dậy, có gì từ từ nói."
Ngụy Uyển được Đông Tẫn đỡ ngồi xuống ghế, vô thức nhìn sang nha hoàn hầu cận của mình, Ngụy Niên nhìn theo tầm mắt nàng ấy, sai bảo: "Đông Tẫn, ngươi dẫn nha hoàn của Lục muội muội đi uống trà đi."
Nha hoàn kia đang định từ chối, đã bị Đông Tẫn vừa kéo vừa đẩy ra phòng khách.
"Lục muội muội cứ nói đừng ngại." Sau khi mọi người đi hết, Ngụy Niên mới nói.
Lúc này Ngụy Uyển mới từ từ kể rõ đầu đuôi mọi chuyện, Ngụy Niên càng nghe thì sắc mặt càng u ám.
"Lão gia Tiết gia đều đã sắp sáu mươi tuổi, nếu ta đi làm thiếp thất của ông ta, đời này cũng coi như hủy hoại hoàn toàn." Ngụy Uyển vừa khóc vừa nói: "Di nương và ca ca đã đi cầu xin phụ thân rồi, đều vô dụng. Nhị tỷ tỷ, ta thật sự không biết nên làm gì bây giờ, lúc này mới nhờ đến trước mặt tỷ."
Ngụy Niên trầm tư một lát, hỏi: "Dòng dõi lão gia Tiết gia thế nào?"
Ngụy Uyển nức nở nói: "Là thương nhân."
Nghe vậy, trong mắt Ngụy Niên thoáng qua vẻ phiền muộn.
Cho dù bây giờ Lục bộ bị phân quyền, nhưng dù sao Ngụy gia cũng là phủ thị lang, sẽ không cho sắp xếp hôn sự như vậy cho cô nương trong nhà, không chỉ không được lợi gì, còn sẽ khiến đồng liêu chê cười.
Vả lại chỉ bằng tính tình hám lợi của Ngụy Văn Hồng và Kiều thị, c*̃ng chắc chắn sẽ không hứa hôn cho Ngụy Uyển với một gia đình thương nhân. Từ việc những năm này Kiều thị chưa từng ra tay với Ngụy Uyển là có thể thấy rõ, bọn họ muốn lợi dụng hôn sự của Ngụy Uyển để đổi lấy lợi ích lớn nhất.