Ngụy Hằng tới tìm nàng, bị nàng làm bẽ mặt, Kiều thị lại nhiều lần phái người đến mời nàng, đều bị nàng từ chối, nếu nàng không đoán sai, chuyện của Ngụy Uyển, vốn là nhằm vào nàng.
Bọn họ biết bây giờ nàng thân thiết với Ngụy Trình, cho nên mới dùng Ngụy Uyển uy h**p nàng cúi đầu.
Thật là… Cực kỳ vô sỉ!
Ngụy Niên âm thầm cân nhắc, sau khi cảm thấy có nắm chắc thì nắm tay Ngụy Uyển, dịu giọng an ủi: "Lục muội muội đừng sợ, việc này sẽ không thành."
Ngụy Uyển nghe vậy thì vui mừng quá đỗi, hai mắt ướt át dè dặt hỏi: "Thật sao?"
Ngụy Niên khẽ cười nói: "Thật."
"Lục muội muội cứ yên tâm đi."
Hành động lần này của Kiều thị đơn giản chỉ là không buông bỏ được mặt mũi để xin nàng tha thứ, muốn nàng chủ động chịu thua.
Nhưng bọn họ sai rồi, bây giờ người sốt ruột là bọn họ, mà không phải nàng.
Bởi vì đến nay Ngụy Hằng vẫn ở Hàn lâm viện!
Những vị quan vào cùng đợt với hắn ta đều đã thăng chức, chỉ có hắn ta vẫn giậm chân tại chỗ, sao Kiều thị có thể không nóng nảy cho được.
Chuyện xảy ra ở núi Thu Vụ sớm đã truyền khắp triều dã, vốn dĩ phụ tử Ngụy gia còn có thể miễn cưỡng vớt được vài câu khen đại nghĩa diệt thân, bây giờ lại thành một chuyện cười. Vả lại người sáng suốt cũng nhìn ra được, là ai đang cố ý đè Ngụy Hằng xuống. Triều thần đều vô cùng thức thời, không có ai vì Ngụy gia mà dám đắc tội với Đông cung.
Vậy nên Ngụy Niên suy đoán, những ngày này ở trên triều nhất định phụ tử Ngụy gia không hề dễ chịu, cho nên Kiều thị mới sốt ruột đến độ phải làm ra chuyện này. Rõ ràng là muốn cầu cạnh nàng, nhưng vẫn làm cao dùng kế sách hạ lưu này ép nàng lên tiếng, nói bọn họ mặt dày vô sỉ có khi còn nhục nhã mấy từ này.
Ngụy Uyển không ngờ Ngụy Niên sẽ đồng ý dứt khoát như vậy, vừa áy náy vừa cảm kích, vội vàng muốn quỳ xuống cảm ơn nàng, lại bị Ngụy Niên kéo lại: "Giữa tỷ muội với nhau không cần như thế."
Mặc dù quanh năm Ngụy Uyển ru rú trong viện của mình, nhưng ít nhiều gì vẫn biết chuyện trong phủ, lập tức áy náy nói: "Chuyện này có khiến nhị tỷ tỷ khó xử không?"
"Không đâu." Ngụy Niên cười nhạt đáp, thuận miệng hỏi một câu: "Chẳng qua, Lục muội muội cũng đã đến tuổi làm mai, Lục muội muội có yêu cầu gì về phương diện này không?"
Ngụy Uyển nghe vậy thì đỏ mặt, cúi đầu hơi co quắp nói: "Ta... chỉ cần tạm ổn, ta không dám có yêu cầu gì."
Ngụy Niên thấy vậy thì lòng mềm nhũn, trầm mặc một lát rồi im lặng thở dài.
Thôi, nếu nàng có thể giúp nàng ấy một lần, cớ sao mà không làm?
"Nếu ta có thể giúp muội đưa ra yêu cầu thì sao?" Ngụy Niên nhìn Ngụy Uyển, chân thành nói: "Cơ hội chỉ có lần này, muội nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời."
Ngụy Uyển bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Ngụy Niên, trong ánh mắt luống cuống khiếp sợ của tiểu cô nương ánh lên vẻ chờ mong mơ hồ.
Ngụy Niên bình tĩnh đón nhận ánh mắt của nàng ấy, trên gương mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng, khiến cho người nhìn không nhịn được sinh ra cảm giác yên tâm và tin tưởng.
Cuối cùng, Ngụy Uyển cắn môi, lấy can đảm nói: "Nếu như có thể, ta không muốn làm thiếp."
Ngụy Niên nhướng mày: "Hết rồi à?"
Mặt Ngụy Uyển đỏ lên: "Cũng không muốn người hơn sáu mươi..."
Từ trước đến nay tiểu cô nương nhẫn nhục chịu đựng, hiếm khi lộ ra tư thái đáng yêu của nữ nhi như vậy, Ngụy Niên không nhịn được trêu ghẹo: "Vậy thì muốn bao nhiêu tuổi mới được đây, thiếu niên lang mười mấy tuổi, hay là quân tử nho nhã chừng hai mươi tuổi?"
Sao Ngụy Uyển có thể không nghe ra ý tứ trêu ghẹo trong lời của nàng, xấu hổ đến mức lỗ tai cũng đỏ bừng.
"Được rồi, ta hiểu rồi."
Ngụy Niên có chừng mực, vỗ tay của nàng ấy, nói khẽ: "Mấy ngày nay lục muội muội cứ yên tâm ở trong viện chờ tin tức đi."
Ngụy Uyển lại cảm động đến rơi nước mắt, Ngụy Niên hiền lành dỗ nàng ấy về viện.
Đợi sau khi Ngụy Uyển đi, Ngụy Niên ngẫm nghĩ, vẫn quyết định gọi Thố Thập Bát: "Thập Bát, hai ngày này làm phiền ngươi giúp ta âm thầm coi chừng Lục muội muội, giá tiền có thể thương lượng."
Kiều thị muốn dùng Ngụy Uyển để uy h**p nàng, vậy thì nàng sẽ tặng cho bà ta một bất ngờ lớn hơn nữa.
Bây giờ chỉ cần xem ai càng thiếu kiên nhẫn.
Nhưng để đề phòng bất trắc, trước tiên vẫn cần phải che chở Ngụy Uyển, lỡ như Kiều thị thật sự phát rồ đẩy người lên kiệu hoa thì tất cả đã không còn kịp rồi.
Thố Thập Bát đồng ý rất sảng khoái, dùng tay ra dấu số ‘tám’: "Giá cũ!"
Ngụy Niên cười gật đầu: "Được."
Chẳng biết tại sao, từ sau khi khi sửa tên, mỗi lần nàng trông thấy Thố Thập Bát đều cảm thấy nàng ấy cực kỳ đáng yêu.
Xem ra tên thật sự vô cùng quan trọng, chẳng trách hôm đó nàng ấy bị đánh cả đêm.
-
Ngày hôm sau, Ngụy Niên vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, hết thảy như cũ.
Nhoáng một cái lại trôi qua ba ngày, đến thời gian Ngụy Niên đi biệt viện Hương Sơn.
Nàng ra cửa từ rất sớm, Thố Thập Bát phải ở lại âm thầm đi theo Ngụy Uyển, đã gọi Thố Thập Cửu và một thị vệ tới đón nàng từ trước.
Lúc Ngụy Niên ra cửa có nhìn thấy Ngụy Ngưng từ xa, chắc là trông thấy người tới đón nàng là thị vệ của Thái tử nên Ngụy Ngưng không tới gần.
Ngụy Niên nhẹ nhàng nhếch môi.
Bọn họ sắp không nhịn nổi nữa rồi!
Đến biệt viện Hương Sơn, Ngụy Niên dựa theo lệ cũ đi cho sói ăn trước, tích lũy tháng ngày, bây giờ nàng đã có thể tự nhiên đi quanh chuồng sói.
Thậm chí có khi nổi hứng, nàng còn sẽ dựa vào rào chắn nhìn bọn nó giành ăn.
Hôm nay Ngụy Niên c*̃ng nhìn một hồi, sau đó không chút hoang mang đi về phía thao trường.
"Hình như hôm nay tâm trạng cô nương rất tốt ạ?" Thấy nàng đi ra, bước chân nhẹ nhàng, Thược Cúc vội vàng tiến lên đón, hỏi.
Ngụy Niên đáp lại bằng một nụ cười: "Ừ."
Bởi vì nàng suy nghĩ nhiều ngày, đã nghĩ ra nên bày một ván cờ cho Ngụy gia như thế nào!
Hơn nữa có thể một đòn trí mạng, khiến bọn họ không còn cơ hội xoay người!
Ngụy Niên đến thao trường, Tiểu Phong đã chờ sẵn ở đó.
Lần này, Thái tử không đổi tên cho cả Tiểu Phong, vì vậy mà Thố Thập Bát buồn bực một hồi lâu.
Ngụy Niên nhìn những thị vệ cầm cung tiễn trong tay và mấy cột bia rõ ràng đã bị kéo ra xa, lập tức biết chương trình huấn luyện hôm nay là gì.
Nàng nhận lấy cung tiễn, thuần thục xoay người lên ngựa.
Khoảng cách này là xa nhất từ trước đến giờ, vừa mới bắt đầu nàng còn có thể bắn trúng bia, nhưng bởi vì đến lúc sau không còn đủ sức, có rất nhiều mũi tên bay được nửa chừng đã rơi xuống.
"Cô nương, điện hạ căn dặn, trước khi mặt trời lặn, bắn trúng bia một trăm lần, hồng tâm mười lần." Lúc này, thị vệ tiến lên truyền đạt mệnh lệnh của Thái tử: "Chưa hoàn thành, tối nay đứng tấn thêm hai canh giờ."
Ngụy Niên: "..."
Nàng vô cảm lắc lắc cánh tay.
Mỗi một lần đóng vai sư phụ là hắn lại vô tình thêm một chút!
Lần nào nàng cũng đạt tới giới hạn mới có thể miễn cưỡng qua ải.
Nhưng nhiệm vụ hôm nay thật sự là quá khó khăn.
Nhưng có khó đến mấy nàng cũng phải làm theo!
Nếu không tối về lại đứng tấn hai canh giờ, đại khái nàng sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Đến buổi trưa, Ngụy Niên đã sắp không nhấc cánh tay lên nổi, nhưng thị vệ lại vô tình nói cho nàng biết: "Trúng bia bốn mươi ba lần, hồng tâm, hai lần."
Ngụy Niên khóc không ra nước mắt dựa vào người Thược Cúc: "Hôm nay ta sắp ngỏm đến nơi rồi rồi."
Thược Cúc giật giật môi, nhìn về phía thị vệ muốn nói gì đó, nhưng sau khi chạm tới ánh mắt lạnh lùng vô tình của đối phương, nàng ta ngậm miệng.
Loại chuyện này, nàng ta không có quyền lên tiếng.
Nàng ta chỉ có thể cổ vũ: "Cô nương, ăn trưa trước đi, lúc ngài ngủ trưa nô tỳ lại xoa bóp cho ngài, nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ trước khi mặt trời lặn!"
Ngụy Niên cũng biết chỉ có thể như thế.
Mặc kệ có thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định hay không, hiện tại nàng cũng cần phải ăn cơm trưa trước, sau đó lại ngủ trưa để hồi sức.
Có đôi khi, người không bị thúc ép thì sẽ không biết tiềm lực của mình lớn đến mức nào!
Giống như Ngụy Niên hiện tại, vì để không bị phạt, nàng thật sự bắn mũi tên cuối cùng trúng hồng tâm trước khi mặt trời lặn!
"Trúng bia một trăm lần, hồng tâm mười lần, hoàn thành nhiệm vụ." Biểu cảm trên mặt thị vệ cuối cùng cũng không phải là lạnh lùng như băng nữa.
Nhìn ra được, hắn cũng lo lắng cho Ngụy Niên, chỉ là hắn không dám làm trái mệnh lệnh của Thái tử.
Ngụy Niên trở lại 'căn phòng vàng', bây giờ 'căn phòng vàng' đã có tên, gọi là Kim Y lâu, Thái tử tự tay viết biển.
Tên này bắt nguồn từ chiếc váy tơ vàng lóng lánh rực rỡ cực kỳ khoa trương trong tủ quần áo.
Lúc ấy, Ngụy Niên còn to gan tranh luận với Thái tử một phen, nàng cảm thấy tên này quá tục, sau một hồi tranh luận, cuối cùng Thái tử nói, Kim Y lâu chỉ có một chủ nhân là nàng, váy tơ vàng cũng chỉ thuộc về nàng, thế là, Ngụy Niên cứ thế bị thuyết phục.
Thái tử không nói đùa!
Nàng không mang Kim Y lâu đi được, nhưng váy tơ vàng thì có thể, đến lúc đó cầm đi bán cũng sẽ kiếm được một khoản vô cùng lớn! Đủ để nàng nuôi rất nhiều Thố Thập Bát!
"Hôm nay điện hạ còn chưa tới à?"
Nghĩ đến Thái tử, Ngụy Niên không nhịn được hỏi Thược Cúc.
Từ sau khi ra khỏi Ngự sử đài, mỗi lần nàng đến biệt viện, hắn đều sẽ tới làm bạn với nàng một canh giờ, có đôi khi sẽ dạy nàng thuật bắn tên, có đôi khi sẽ nói vài chuyện chính vụ cho nàng nghe.
Trước kia đến canh giờ này thì hắn đã tới rồi.
"Có lẽ hôm nay chính vụ bận rộn, điện hạ không có thời gian." Thược Cúc ở bên vừa thay quần áo giúp nàng vừa nói.
Ngụy Niên nhẹ nhàng ồ một tiếng.
Không biết tại sao, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu âm ỉ.
Cũng nói không rõ đó là một loại cảm giác như thế nào.
Tắm rửa thay y phục xong, Ngụy Niên vẫn ở lại biệt viện ăn xong cơm tối rồi mới về Ngụy gia như mọi lần.
Từ sau lần Thố Thập Bát bắt cóc đầu bếp trong đêm, mỗi ba ngày nàng đến đây vị ngự trù kia đều có mặt, đối với chuyện này Thố Thập Bát mừng rỡ như muốn bay lên. Hôm nay trước khi nàng đi, nàng ấy còn xin nàng mang một ít về cho nàng ấy.
Thược Cúc biết là nàng muốn mang đồ ăn về cho Thố Thập Bát, lập tức tìm một cái hộp cơm hơi lớn, bỏ tất cả đồ ăn vào, còn đè chặt hai bát cơm, khiến Ngụy Niên nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
"Thập Bát đại nhân thích ăn đồ ăn Trần ngự trù làm nhất, ít hơn thì sợ không đủ." Thược Cúc giải thích nói.
Ngụy Niên nhẹ nhàng đỡ trán.
Nàng cảm thấy chiếc váy tơ vàng kia không nuôi nổi rất nhiều Thố Thập Bát.
Một người thì may ra.
Sắc trời dần tối, Ngụy Niên cũng nên rời đi.
Nhưng từ Kim Y lâu đến vườn hoa, nàng thật sự lề mà lề mề đi gần nửa canh giờ, ngay cả Thố Thập Cửu cũng đã nhìn ra: "Có phải cô nương đang chờ điện hạ không?"
Mặt Ngụy Niên đỏ lên, nàng bước nhanh: "Không có."
"Chẳng qua là ta cảm thấy, hôm nay phong cảnh rất đẹp!"
Ai đang chờ hắn chứ!
Nàng mới không có!
Thố Thập Cửu ồ một tiếng: "Được thôi."
Yên lặng một lát, hắn nói: "Có cần ta thông báo cho điện hạ một tiếng không?"
Ngụy Niên: "..."
Nàng vô cảm nhìn thiếu niên có vẻ mặt thành thật, bước nhanh lên xe ngựa: "Về phủ."
Đã nói là không có chờ hắn, không có chờ hắn!
Nhưng nàng mới ngồi xuống, một bóng đen đột nhiên xông vào trong xe ngựa, mùi Long Tiên Hương quen thuộc lập tức bao phủ nàng.
Ngụy Niên sững sờ nhìn người tới, môi không nhịn được cong lên.
Đồng thời, trái tim có một khoảnh khắc thoáng dừng lại, sau đó bắt đầu dồn dập nhảy lên.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Gay rồi, hình như là cảm giác rung động.