Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 74

"Đang chờ Cô?"

Chử Yến mỏi mệt tựa trên ghế dài, khẽ mở mắt nhìn về phía Ngụy Niên.

Ngụy Niên chớp mắt, đè cảm giác rung động trong lòng xuống, nuốt lại câu phủ nhận muốn nói, đổi lại thành hỏi hắn: "Trông điện hạ rất mệt mỏi."

Chử Yến hé mắt, đưa tay kéo nàng qua, vùi đầu vào vai nàng nhắm mắt lại.

Ngụy Niên không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn để mặc cho hắn dựa vào.

Lúc hoàn hồn lại thì phát hiện xe ngựa đã chạy được rất xa.

Nàng ngẩn người muốn hỏi gì đó, lại sợ quấy rầy Thái tử, ngay khi nàng đang do dự, lại nghe thấy Thái tử hơi khàn giọng hỏi: "Cô tới viện của ngươi."

Toàn thân Ngụy Niên cứng đờ.

Tới chỗ của nàng là có ý gì?

"Điện hạ..."

"Đừng nói chuyện, đến nơi thì đánh thức Cô."

Ngụy Niên mấp máy môi, không nói.

Mặc dù trong lòng hơi bất an, nhưng nghe ra sự mỏi mệt trong giọng hắn, nàng lại không đành lòng lên tiếng quấy rầy hắn.

Đợi đến khi bên tai truyền tới tiếng hít thở đều đều của Thái tử, Ngụy Niên mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Nếu mệt mỏi như thế, tại sao còn tới đây?

Là cố ý tới gặp nàng sao?

Hình như đáp án là đúng vậy.

Nghĩ tới đây, tim Ngụy Niên đập thình thịch.

Mãi đến khi tới trước cửa Ngụy gia, cảm xúc xao động trong lòng vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh.

Bởi vì trên xe ngựa có Thái tử, Ngụy Niên bèn bảo Thố Thập Cửu đánh xe ngựa vào từ cửa hông, nhưng đến hậu viện, vẫn còn cách Hạnh Hòa viện một khoảng cách nhất định. Nếu nàng cứ thế dẫn Thái tử đi vào, bị người nhìn thấy chắc chắn sẽ gây ra xôn xao, nếu truyền ra ngoài, thanh danh của nàng sẽ mất sạch mất!

Ngụy Niên ngẫm nghĩ, vén rèm xe lên nói với Thố Thập Cửu: "Làm phiền ngươi nói với Thập Bát một tiếng, bảo nha hoàn của ta tới đây."

Trước tiên nàng cần phải bảo Đông Tẫn Nguyệt Lan nghĩ cách kéo hạ nhân trên dọc đường rời đi, như vậy nàng mới dám dẫn người vào.

"Vâng."

Thố Thập Cửu lên tiếng rồi cất bước rời đi.

Nhưng Ngụy Niên còn chưa kịp ngồi trở lại thì giọng nói khàn khàn của Thái tử đã truyền đến: "Đến rồi à?"

Ngụy Niên cuống quýt quay đầu, quả nhiên thấy hắn đã tỉnh.

Nàng vội vàng ngồi trở lại, ý đồ trấn an hắn trước: "Điện hạ tỉnh rồi."

Chử Yến thấy nàng chậm chạp không nhúc nhích, nhíu mày: "Không xuống xe?"

Nụ cười trên mặt Ngụy Niên đọng lại, canh giờ này, nếu để cho người khác trông thấy hắn xuống xe ngựa thì nàng nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được thanh danh!

Như vậy thì bảo nàng sao dám xuống xe!

"Chúng ta chờ một chút đi." Ngụy Niên ngoan ngoãn cười.

Chử Yến cũng không có kiên nhẫn như vậy, lập tức chui ra xe ngựa.

"Điện hạ... Điện!"

Ngụy Niên sợ đến mức la thất thanh, nhưng lại sợ dẫn người tới, vội vàng thu tiếng, nhanh chóng xuống xe theo Thái tử.

Chử Yến ung dung đứng im, thậm chí còn quay người giúp đỡ Ngụy Niên.

Ngụy Niên chui ra xe ngựa, nhìn Thái tử điện hạ mặc bộ y phục màu đen, trong lòng bỗng nhiên thả lỏng.

May mà Bắc Lãng tôn sùng màu đen, bộ y phục này khiến hắn như hòa lẫn vào màn đêm, chẳng khác nào ẩn thân trong bóng tối!

Thái tử vẫy vẫy ống tay áo, khoan thai tự đắc nhanh chân đi về phía trước, giống như là đang đi dạo trong vườn nhà mình, khiến Ngụy Niên hoảng sợ bước lên phía trước kéo hắn lại.

Chử Yến nhíu mày: "Làm sao?"

Ngụy Niên: "..."

Làm sao, ngài nói làm sao?!

"Điện hạ biết đường ạ?" Ngụy Niên thở sâu, nhẹ giọng hỏi.

Lúc này Chử Yến mới dừng lại, cúi đầu nhìn về phía nàng: "Vậy ngươi còn không dẫn đường?"

Ngụy Niên chỉ muốn giơ tay bịt miệng hắn lại, nhưng rốt cuộc nàng vẫn không dám làm càn, thuần thục kéo tay của hắn, chỉ hạ thấp giọng nói: "Điện hạ, đi bên này."

Chử Yến nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình, cuối cùng cũng im lặng để mặc nàng dẫn đi.

Nhưng không lâu sau Chử Yến đã phát hiện không thích hợp.

Nữ tử dùng một tay nắm tay hắn, một tay khác nâng làn váy, đi sát vách tường giống như ăn trộm.

Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên Thái tử làm chuyện giống như ăn trộm như này…

Không thể không nói, có mấy phần mới lạ.

Vả lại nàng rất hào hứng, hắn cũng không ngại phối hợp nàng.

Ngụy Niên nắm tay Thái tử xuyên qua hoa viên nhỏ, dùng cỏ cây và góc tường yểm trợ, bảy rẽ tám ngoặt lần mò về phía viện Hạnh Hòa.

Nhưng Ngụy Niên không để ý đến một vấn đề.

Lúc này đã tới giờ Hợi, lại không có ánh trăng, giơ tay không thấy được năm ngón, nàng lại tập trung tinh thần né tránh hạ nhân, không biết đã rẽ nhầm ở khúc nào.

Thái tử bình tĩnh liếc nhìn bốn phía, không thể nhịn được nữa kéo người lại, ấn ở trên tường: "Ngươi dẫn Cô đi làm trộm à?"

Khóe môi Ngụy Niên run rẩy: "..."

Không thế thì chẳng lẽ lại quang minh chính đại dẫn hắn vào trong viện của nàng à?!

Hiện tại hắn đang xông vào phủ đệ của thần tử lúc đêm tối, lại còn tới khuê phòng nữ tử, không che giấu, còn muốn công khai à, rốt cuộc hắn có thể tự hiểu lấy không?

Nếu như bị bắt gặp, tạm thời không bàn tới chuyện khó giữ được thanh danh của nàng, thì mặt mũi của vị Thái tử là hắn nên giấu đi đâu?

"Điện hạ..."

"Còn nữa, ngươi xác định ngươi biết đường?"

Ngụy Niên sững sờ, đương nhiên là nàng biết...

Ngụy Niên dừng lại.

Nàng nhếch môi nhìn xung quanh, mặc dù dưới bóng đêm nhìn không rõ ràng, nhưng con đường này hình như... không phải đường về viện Hạnh Hòa.

Sau một lúc lâu, nàng ngước mắt nhìn Thái tử: "... Hiện tại hình như… thần nữ… không biết đường."

Vừa mới nói xong, đã nghe thấy tiếng Thái tử cười lạnh, trong đó tràn đầy ý trào phúng.

Ngụy Niên không nhịn được lặng lẽ trừng mắt lườm hắn một cái.

Chuyện này có thể trách ai? Rõ ràng nàng có thể quang minh chính đại trở về!

Kẻ cầm đầu là hắn lại còn chê cười nàng!

"Ai ở nơi đó?!"

Toàn thân Ngụy Niên căng chặt, trợn to mắt nhìn Chử Yến.

Bị phát hiện rồi!

Không hồi hộp giống nàng, Thái tử lạnh nhạt, sừng sững bất động.

Đèn lồng càng ngày càng gần, Ngụy Niên hơi luống cuống, nàng nắm lấy ống tay áo của Thái tử, im lặng thúc giục hắn rời đi.

Nhưng Chử Yến giống như nghe không hiểu, lại cúi người hôn nàng dưới ánh mắt hoảng sợ của nàng.

Tim Ngụy Niên lập tức vọt lên tận cổ họng!

Tên điên này!

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, bóng dáng bị ánh sáng đèn lồng kéo dài c*̃ng dần dần tới gần, Ngụy Niên nóng nảy hoảng hốt, giẫm lên chân Thái tử một cái! Thừa dịp hắn bị đau dùng hết sức lực đẩy hắn ra, xoay người bỏ chạy.

Thái tử đã lớn như vậy, lần đầu tiên bị cô nương giẫm chân đẩy ra, hắn ngẩn người mấy giây, sau đó mới khẽ cắn môi, lắc người một cái biến mất tại chỗ.

Cùng lúc đó, gã sai vặt nghe được động tĩnh tới điều tra xuất hiện tại chỗ rẽ, hắn ta nhìn góc tường không có một ai, hơi nghi hoặc một chút.

Rõ ràng hắn ta nghe thấy có tiếng người, nghe lầm rồi sao?

Sau khi Ngụy Niên đẩy Chử Yến ra thì hoảng hốt chạy bừa, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, tuyệt đối không thể bị bắt.

Như vậy quá mất mặt!

Nhớ tới một màn mạo hiểm vừa rồi, nàng lại mắng Thái tử một trận trong bóng đêm.

Đang mắng hăng say, gió mát lướt qua bên tai, eo của nàng bị người ôm lấy, sau đó chính là một trận vượt nóc băng tường, lúc rơi xuống đất, đã đến bên cạnh song cửa sổ phòng ngủ của nàng.

Thái tử thả nàng xuống, nhìn cũng không nhìn nàng một cái, mở cửa sổ ra xoay người trèo vào phòng, để lại cho nàng một bóng lưng lạnh nhạt.

Cửa sổ phát ra một tiếng ‘rầm’ rồi đóng lại, nhốt Ngụy Niên bên ngoài, tỏ vẻ Thái tử đang tức giận.

Ngụy Niên: "..."

Nàng đột nhiên hiểu rõ, bằng võ công của hắn, sao hắn có thể không phát hiện có người tới gần, hắn chính là cố ý! Cố ý trêu chọc nàng!

Ngụy Niên tức đến đau răng, hắn trêu chọc nàng, hắn lại còn giận trước!

Nàng đứng tại chỗ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Hắn là Thái tử Bắc Lãng, là ân nhân cứu mạng của nàng, còn có ơn dạy bảo...

Nàng không có lý do giận hắn, nhường hắn một chút c*̃ng sẽ không mất miếng thịt nào!

Sau khi Ngụy Niên mạnh mẽ thuyết phục bản thân, nàng tiến lên đẩy cửa sổ ra.

"Cô nương?"

Ngụy Niên vừa mới trèo một chân qua cửa sổ, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến, nàng vô thức nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Nguyệt Lan.

Dưới đèn lồng, ánh mắt chủ tớ hai người xa xa chạm nhau.

Mặt Ngụy Niên cứng đờ: "..."

Cho nên có đường nàng không đi, tại sao phải học theo tên Thái tử tính chó kia trèo cửa sổ?!

Sau một hồi im lặng khó tả, Ngụy Niên bình tĩnh kéo chân còn lại qua cửa sổ, trước khi đóng cửa lại, nàng nghiêm túc nói với Nguyệt Lan: "Ngươi nhận lầm người."

Nguyệt Lan: "..."

Nàng ấy cầm đèn lồng ngẩn người tại chỗ một lúc lâu, mới không nhịn được cong khóe môi.

Sau đó, nàng ấy lập tức nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng cười khẽ của nam nhân.

Nguyệt Lan biến sắc, nắm chặt đèn lồng.

Nhưng sau đó nàng ấy lại bình tĩnh lại.

Nam tử có thể ở trong phòng cô nương, ngoại trừ Thái tử điện hạ ra thì không còn ai khác.

Ngụy Niên vừa đóng cửa sổ xong, đã nghe thấy tiếng cười nhạo của Thái tử.

Nàng khẽ cắn môi, ỷ vào Thái tử không nhìn thấy, hung hăng lườm về phía đó.

Cơn tức vất vả lắm mới đè xuống được lại từ từ dâng lên.

Cười cười cười!

Cười cái rắm!

Ngụy Niên: "..."

À không đúng, hắn đang cười nàng.

Ngụy Niên không nhịn được đỡ trán, thật sự là bị hắn chọc tức đến ngu luôn rồi!

Ngụy Niên đứng tại chỗ bình phục tất cả cảm xúc lại, mới nhấc chân đi vào trong, vừa vượt qua bình phong thì thấy Thái tử tùy tiện ngồi trên giường của nàng, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn nàng.

Ngụy Niên c*̃ng nhìn hắn, bướng bỉnh đứng tại chỗ.

Một khắc sau, Thái tử chậm rãi duỗi chân ra ngoài, có thể rõ ràng nhìn thấy dấu chân trên đó.

Ngụy Niên: "..."

Cơn giận của nàng lập tức bị chôn vùi.

Nàng im lặng một lát, lén liếc nhìn Thái tử, vừa lúc đối diện với ánh mắt âm u của hắn.

Nhìn, hình như là tức giận thật...

Ngụy Niên cúi đầu mím môi.

Thật ra bây giờ nghĩ lại, khi đó cho dù nàng không đẩy hắn ra, đến cuối cùng hắn cũng sẽ dẫn nàng đi.

Dù thế nào nàng cũng không nên giẫm vào chân hắn.

Thái tử Chử Yến, từ khi ra đời đến nay, hẳn là chưa bao giờ bị mạo phạm như vậy.

Ngụy Niên cam chịu thở dài, nàng tức giận với hắn làm gì chứ!

Thế là, nàng chậm rãi di chuyển tới trước mặt Thái tử.

Ánh mắt Chử Yến chuyển động theo động tác của nàng.

Dưới ánh mắt của hắn, Ngụy Niên thử ngồi lên chỗ đặt chân trước giường, ngồi dựa vào một bên chân hắn, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn, ngửa đầu nhìn hắn: "Thần nữ sai rồi."

Chử Yến hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi không để ý tới nàng.

Thái tử hơi hất cằm, nhìn cao quý không thể xâm phạm, nhưng rơi vào trong mắt Ngụy Niên, dáng vẻ phụng phịu của Thái tử lại có chút đáng yêu.

Chút giận dỗi còn sót lại trong lòng Ngụy Niên lập tức tan biến, nàng tiếp tục tới gần hắn, được nước lấn tới, gối lên đùi hắn, ngước mắt nhìn hắn: "Điện hạ, thần nữ biết sai thật rồi mà."

"Điện hạ ngài đại nhân không so đo với tiểu nhân, tha thứ thần nữ một lần có được không?"

Ngụy Niên vừa nói, vừa cảm thấy những lời này có chút quen tai, hình như nàng đã nói với hắn như vậy rất nhiều lần.

Có lẽ Chử Yến cũng cảm thấy lời này quen tai, cụp mắt nhìn nữ tử nũng nịu trong ngực hắn.

Ngụy Niên cảm giác được hắn đã hơi buông lỏng, vội vàng truy hỏi: "Điện hạ, thần nữ đền ngài một đôi giày mới nhé?"

Cuối cùng Chử Yến cũng mở cái miệng quý giá: "Cô thiếu một đôi giày của ngươi à?"

Ngụy Niên liếc nhìn hắn một cái, đưa tay chọc lên ngực hắn: "Thế thần nữ để điện hạ giẫm lại nhé?"

Giọng Chử Yến càng lạnh hơn: "Ở trong lòng ngươi Cô chính là người lòng dạ hẹp hòi như vậy à?"

Ngụy Niên: "..."

Không hẹp hòi thì hắn giận gì hả?!

Nhưng khó khăn lắm mới dỗ được Thái tử, đương nhiên nàng sẽ không trêu chọc hắn nữa: "Điện hạ khoan dung độ lượng nhất."

Chử Yến nheo mắt, nhéo cằm nàng: "Ngươi đang mắng Cô."

Thế nhân đều biết tính tình Thái tử điên cuồng, có thù tất báo, khoan dung độ lượng, nghe qua quả thật giống như đang mắng chửi người.

Ngụy Niên vô tội nhìn hắn: "Thần nữ không có ý này."

Thái tử hơi dùng sức nắn vuốt cằm của nàng, cuối cùng mới nói: "Cô cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội."

Ánh mắt Ngụy Niên sáng lên: "Điện hạ cứ việc sai bảo."

Chử Yến: "Cô hơi mệt, mượn giường của ngươi một đêm."

Nụ cười trên mặt Ngụy Niên cứng lại: "Thế còn... thần nữ?"

Thái tử phẩy phẩy ống tay áo, cúi xuống nhìn nàng: "Không phải bên ngoài có trường kỷ à?"

"Hay là… ngươi muốn cùng giường chung gối với Cô cũng được, dù sao, cũng không phải chưa ngủ bao giờ."

Khóe miệng Ngụy Niên giật giật: "..."

Nàng đúng là hỏi thừa!

"Thần nữ ngủ gian ngoài."

Thái tử cao ngạo ừ một tiếng, nhắm mắt lại giang hai tay ra.

Ngụy Niên lập tức yên lặng đứng dậy cởi áo cho hắn.

"Kể chuyện cho Cô nghe."

Sau khi Thái tử nằm xuống thì nhắm mắt sai bảo một cách đương nhiên.

Ngụy Niên ngứa mồm trả lời: "Chuyện ma ạ?"

"Ngươi cứ thử xem."

Thái tử lười nhác nói.

Ngụy Niên: "..."

Nàng không muốn thử lắm.

Bình Luận (0)
Comment