Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 75

Thả màn xuống, trong lúc lơ đãng Ngụy Niên thoáng nhìn dấu chân cực kỳ bắt mắt trên giày Thái tử, môi mím chặt.

Hành động này của nàng có phải là gọi tự làm tự chịu không?!

Thái tử quả thực rất mệt, sau đó cũng không tiếp tục đưa ra yêu sách gì nữa, thành thật nghe kể chuyện dần dần rơi vào trạng thái ngủ say.

Trước khi ngủ còn mơ màng nói một câu: "Huân hương không tệ."

Ngụy Niên quay đầu nhìn mặt bàn.

Hôm nay không đốt huân hương mà.

Nàng chậm rãi đứng dậy, muốn đi ra gian ngoài, khi đi ngang qua giá nến nàng hơi dừng chân, quay đầu nhìn về phía Thái tử trong màn.

Thập Bát nói, chất lượng giấc ngủ của hắn không tốt.

Nếu thắp nến suốt đêm, không biết liệu có ảnh hưởng đến hắn.

Ngụy Niên không do dự lâu lắm, lập tức cúi người dập tắt ánh nến, trong phòng thoáng chốc tối đen.

Ngụy Niên đứng yên tại chỗ một lát, chậm rãi đi ra gian ngoài.

Từ sau khi sống lại nàng bỗng cảm thấy sợ đêm tối, mỗi đêm đi ngủ đều phải đốt đèn, lần trước ở biệt viện, là lần đầu tiên nàng ngủ say trong đêm tối.

Đêm đó, một đêm yên giấc.

Hiện tại, nàng lại hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi.

Là bởi vì, trong phòng có hắn.

Ngụy Niên cong môi, nhẹ chân nhẹ tay nằm lên trường kỷ, cũng đến lúc này nàng mới giật mình nhớ ra, cho nên, hôm nay rốt cuộc là hắn tìm nàng làm gì?

Chỉ vì đến ngủ trên giường nàng một giấc?

Quả nhiên, Thái tử làm việc tùy hứng.

Thời gian dần trôi, xung quanh yên tĩnh lại, không biết Ngụy Niên nhớ ra cái gì đó, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

_

Ngày hôm sau, Ngụy Niên bị cơn ngứa làm tỉnh giấc.

Nàng nhíu mày mở mắt ra, lập tức nhìn thấy khuôn mặt đang phóng đại của Thái tử, sau khi sửng sốt một hồi, ký ức dần dần khôi phục, vội vàng ngồi dậy: "Điện hạ."

Chử Yến một tay chống má, một tay vân vê một cây bút lông mới tinh, ung dung nhìn nàng: "Sao tính cảnh giác lại thấp vậy chứ?"

Không đợi Ngụy Niên mở miệng, hắn đã đứng dậy xoay cây bút trong tay, sau khi xoay mấy vòng, cây bút vững vàng rơi xuống cái bàn cách đó không xa: "Cô phải vào triều rồi, gọi người tiến vào hầu hạ rửa mặt."

Ngụy Niên đành phải đứng lên, khoác thêm áo ngoài vội vã theo sau.

Dù sao, không thể chậm trễ Thái tử vào triều.

Đêm qua Đông Tẫn Nguyệt Lan đã biết Thái tử ngủ lại đây, mới sáng sớm đã chuẩn bị nước.

Lúc Ngụy Niên mở cửa hai người đã đợi sẵn bên ngoài.

Sáu con mắt chạm nhau, bầu không khí vi diệu khó tả.

Ngụy Niên nhanh chóng dịch chuyển ánh mắt, quay người vào phòng.

Đông Tẫn Nguyệt Lan vội vàng bưng nước theo sau.

Dù sao chuyện Thái tử ngủ lại mà truyền ra ngoài cũng không dễ nghe, cho nên hai người bọn họ đều giấu diếm việc này, đương nhiên loại chuyện hầu hạ rửa mặt này sẽ không qua tay người khác.

Sau khi hai người đi vào cũng không dám nhìn quanh, hành lễ xong thì yên lặng hầu hạ Thái tử rửa mặt, lúc thay quần áo lại bị Chử Yến giơ tay ngăn lại.

Ngụy Niên sợ Chử Yến mở miệng bị người khác nghe thấy, vội nói: "Các ngươi đi xuống trước đi."

Chử Yến liếc nhìn nàng một cái, hừ lạnh một tiếng.

Làm như hắn đang yêu đương vụng trộm, không thể gặp người vậy.

Sau khi Đông Tẫn Nguyệt Lan lui ra, Ngụy Niên lập tức tiến lên thay quần áo cho Chử Yến, trong lúc đó nàng lề mà lề mề, vụng trộm liếc Thái tử mấy lần.

"Ngươi muốn đợi Cô đi mới nói à?"

Ngụy Niên: "..."

"Lần trước thần nữ nghe điện hạ nói, quãng thời gian này triều đình chuẩn bị phái người âm thầm điều tra vụ án muối lậu ở Giang Nam?"

Chử Yến hé mắt, cúi đầu nhìn nàng: "Cho nên?"

Ngụy Niên chột dạ không dám ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Điện hạ xác định người được chọn chưa?"

Trong mắt Chử Yến ánh lên tia sáng nhạt, lặng im một lát rồi nói: "Còn thiếu một người."

Mắt Ngụy Niên sáng lên: "Thần nữ có thể đề cử một người với điện hạ không?"

Chử Yến vô tình từ chối: "Không thể."

Ngụy Niên trầm thấp ồ một tiếng, lúc buộc đai lưng cho Thái tử nàng nhẹ nhàng tới gần hắn, tay dán sát eo hắn một cách tự nhiên.

Chử Yến cụp mắt lẳng lặng nhìn nữ tử sắp nhào vào trong ngực hắn, gọi nàng một cách đầy ẩn ý: "Ngụy Niên."

Ngụy Niên vội ngẩng đầu nhìn hắn.

"Có cần Cô dạy dỗ ngươi… nên quyến rũ người khác như thế nào không?"

Mặt Ngụy Niên thoáng chốc đỏ bừng.

Không đợi nàng mở miệng, Thái tử đã ấn nàng vào ngực hắn bằng một tay, cúi người hôn lên môi nàng.

Tay Ngụy Niên còn đang quấn trên eo hắn, không hề có cơ hội chống cự.

Không phản kháng được, vậy thì chỉ có thể thuận theo, nói không chừng tâm trạng của hắn tốt lên, sẽ đồng ý với nàng.

Không lâu sau Chử Yến buông nàng ra, vẫn chưa thỏa mãn mở miệng: "Ngụy Niên, sớm muộn gì Cô cũng sẽ đòi lại gấp bội."

Lúc đầu Ngụy Niên còn không hiểu ý hắn, mãi đến khi cảm giác có một v*t c*ng rắn đang chọc chọc vào người mình, nàng mới bỗng nhiên phản ứng lại.

Màu đỏ lập tức lan xuống tận cổ.

"Ngụy Trình hay là Ngụy Hằng?"

Ngụy Niên không dám ngẩng đầu: "Huynh trưởng."

Chử Yến không đồng ý, c*̃ng không từ chối.

Hắn trầm mặc một lát, sau đó hỏi: "Ngươi muốn ôm đến bao giờ?"

Ngụy Niên nghe vậy cuống quýt lùi về sau.

"Nên luyện công buổi sáng, ba ngày sau Cô đích thân kiểm tra."

Chử Yến bỏ lại một câu sau đó lập tức rời đi.

Sau khi hắn ra khỏi phòng Ngụy Niên mới muộn màng nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng đuổi theo, lại chỉ thấy hai người Đông Tẫn Nguyệt Lan đang trợn mắt há hốc mồm.

Nàng dừng một chút, hỏi: "Điện... Người đâu?"

Đông Tẫn đưa tay chỉ chỉ: "... Vèo một cái, đã không thấy tăm hơi."

Ngụy Niên: "..."

Nàng nhẹ nhàng thở ra, chắc là sẽ không ai nhìn thấy đâu.

_

Cùng lúc đó, Đông cung một mảnh hỗn loạn.

Trường Phúc theo thường lệ tới tẩm điện của Thái tử hầu hạ người rửa mặt thay quần áo vào triều, nhưng gọi mấy câu cũng không thấy có động tĩnh, hắn ta tiến vào xem xét, mới phát hiện trong màn căn bản không có ai!

Nhưng hôm qua, rõ ràng điện hạ đã tắm rửa rồi vào tẩm điện từ sớm, nói muốn nghỉ ngơi không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy...

Trường Phúc kinh hoảng tiến lên xem xét, giường lạnh buốt, hiển nhiên đêm qua không có ai từng nằm trên đó.

Hắn ta sững sờ đứng tại chỗ hồi lâu.

Trong đầu lóe lên rất nhiều suy nghĩ.

Lần trước mất đầu bếp, lần này mất Thái tử?

Trường Phúc rùng mình một cái, ngẫm nghĩ, hai ngày này là Tiểu Cửu đi theo bên cạnh điện hạ, thử lên tiếng gọi: "Tiểu Cửu?"

Thố Cửu xuất hiện trong tẩm điện với khuôn mặt vô cảm.

Trường Phúc: "..."

Ám vệ thiếp thân là phải đi theo bên cạnh điện hạ mỗi phút mỗi giây, nhưng bây giờ Tiểu Cửu ở chỗ này, điện hạ lại không ở đây?

Trường Phúc chỉ vào giường: "Điện hạ đâu?!"

Thố Cửu: "Đêm qua điện hạ đã rời đi."

Trường Phúc đợi một lát, không thấy Thố Cửu nói gì nữa, hắn ta hít sâu một hơi: "... Đi đâu? Đi bao giờ? Đi làm cái gì? Tại sao ngươi không đi theo?"

Thật sự là một gậy mới có thể gõ ra một quả rắm!

Thố Cửu: "Không biết."

Trường Phúc: "... Ngươi nói chuyện tốn tiền à?"

Thố Cửu nhìn hắn ta, thản nhiên nói: "Điện hạ không cho ta đi theo, cũng không nói muốn đi đâu."

Trường Phúc giận đến mức cảm tưởng như cơ tim sắp tắc nghẽn.

Sắp đến giờ vào triều rồi, hắn ta phải đi đâu tìm điện hạ...

Trường Phúc và Thố Cửu trợn tròn mắt lườm nhau một lúc lâu, cuối cùng hắn ta lạnh mặt quay người ra tẩm điện.

Được rồi, dù sao danh tiếng của điện hạ c*̃ng tệ lắm rồi.

Không vào triều một hôm thì tính là gì.

Thật là Hoàng đế không vội thái giám vội!

Cùng lắm thì, hắn ta lại tới Tuyên Chính điện nghe Bệ hạ răn dạy một lần, không có gì to tát cả!

Mới là lạ!

Bệ hạ răn dạy nào có dễ chịu như vậy!

Trường Phúc chờ ở cửa Đông cung mà lòng lạnh lẽo, chỉ chờ người của điện Tuyên Chính đến tuyên hắn ta, nhưng đợi trái đợi phải cũng không thấy có người đến, thay vào đó lại chờ được điện hạ nhà hắn ta.

Trường Phúc sững sờ một hồi, vội vàng tiến lên đón: "Điện hạ!"

"Ngài đi đâu vậy?"

"Hạ triều."

Chử Yến thản nhiên nói.

Trường Phúc vui mừng quá đỗi: "Thế thì tốt quá rồi!"

Hắn ta liếc nhìn y phục của Thái tử, thôi thôi chỉ cần người đi, mặc triều phục hay không đã không còn quan trọng nữa.

Có điều...

"Điện hạ, đêm qua ngài đi đâu vậy?" Trường Phúc dè dặt hỏi.

Chử Yến liếc hắn ta một cái, nghĩ đến việc đêm qua nữ tử kéo hắn lén lút trốn đông trốn tây, hơi nhíu mày, phun ra mấy chữ: "Yêu đương vụng trộm."

Trường Phúc hít sâu một hơi: "?!"

Hắn ta nghe được gì!?

Nhưng hắn ta nhanh chóng hiểu ra.

Khả năng cao là đêm qua điện hạ đi gặp Ngụy cô nương.

Trường Phúc nhìn bóng lưng hăng hái của Thái tử, khóe môi co rúm lại, thế thì cùng lắm là đi hẹn hò, yêu đương vụng trộm? Hắn ta mới không tin!

Điện hạ chạm đụng vào Ngụy cô nương trước khi thành hôn chắc?

_

Ngụy Niên đưa tiễn Thái tử, sau đó bắt đầu luyện công buổi sáng như thường lệ.

Trong lúc đó Đông Tẫn Nguyệt Lan vài lần muốn nói lại thôi, Ngụy Niên chỉ dùng một câu ngăn chặn bọn họ: "Ta ngủ gian ngoài."

Đông Tẫn Nguyệt Lan liếc nhau, mặc dù lúc dọn dẹp phòng bọn họ đã đoán được, nhưng tìm được chứng minh mới yên tâm.

Cho nên... đêm qua Thái tử điện hạ tới làm gì, chỉ vì chiếm giường của cô nương một đêm?

Hành vi của Thái tử điện hạ quả nhiên không phải là thứ mà bọn họ có thể phỏng đoán!

Sau khi luyện công buổi sáng, Ngụy Niên vừa tắm rửa xong, đã có nha hoàn tới bẩm báo, Kiều thị đến đây.

Ngụy Niên lạnh nhạt ừ một tiếng, ăn hết một bát cháo rồi mới nói: "Mời phu nhân vào trong sảnh."

Đông Tẫn lên tiếng đáp lời rồi rời đi.

Ngụy Niên lại dùng hai cái bánh bao hấp, mới đứng dậy ung dung đi vào phòng khách.

Kiều thị sớm đã mất kiên nhẫn, nhưng bởi vì có việc muốn nhờ, chỉ có thể kìm nén không nhắc tới, treo lên mặt nụ cười hiền lành.

Thấy Ngụy Niên tới, bà ta cười càng thêm hiền hòa.

Ngụy Niên lạnh nhạt uốn gối, lạnh nhạt gọi mẫu thân.

"Niên Niên."

Kiều thị chỉ coi như không nhìn ra thái độ lạnh nhạt của Ngụy Niên, bày ra một khuôn mặt hiền từ, nói: "Phủ Quận chúa Thịnh An đưa thiếp mời, mời cô nương trong phủ tham gia tiệc ngắm mai, Niên Niên có muốn đi không?"

Ngón tay Ngụy Niên hơi co lại, âm thầm cụp mắt cười.

Nếu nàng không đoán sai, thiếp mời của phủ Quận chúa Thịnh An vốn là mời nàng, nhưng lại để cho Kiều thị lấy ra lấy lòng nàng.

Chẳng qua...

Thiếp mời tới nhanh hơn nàng tưởng.

Kiều thị thấy Ngụy Niên không nói gì, cụp mắt xuống, thấp giọng nói: "Niên Niên vẫn còn giận mẫu thân à?"

Ngụy Niên đè cơn buồn nôn xuống, hơi nghiêng đầu, khóe mắt hơi đỏ lên: "Con không dám."

Kiều thị thấy vậy, biết Ngụy Niên đã hơi buông tha chuyện cũ, vội vàng nói: "Mấy ngày nay mẫu thân cẩn thận ngẫm nghĩ, quả thật là trước kia đối xử với Niên Niên có phần sơ sẩy, đều là lỗi của mẫu thân, sau này, chắc chắn mẫu thân sẽ bù đắp cho Niên Niên, được không?"

Ngụy Niên cúi đầu xuống, lau nước mắt, không lên tiếng.

Kiều thị tiếp tục kiên nhẫn dụ dỗ, nói: "Là mẫu thân có lỗi với con, mẫu thân biết sai rồi, Niên Niên, đừng giận mẫu thân nữa, có được không?"

Ngụy Niên trầm mặc hồi lâu, mới khe khẽ dạ một tiếng.

Lúc này Kiều thị mới thở phào một hơi.

Nếu không phải sợ chậm trễ tiền đồ của nhi tử bà ta, bà ta chắc chắn sẽ không tới đây!

Bình Luận (0)
Comment