Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 76

Vào bốn năm trước Lãng Vương Vệ Mâu bị thương nặng, cộng thêm tuổi tác đã cao, chẳng khác nào đi một chuyến tới Quỷ Môn quan, mặc dù bảo vệ tính mạng, nhưng từ đó đã không thể nhấc thương, cần tĩnh dưỡng lâu dài.

Lãng Vương là trụ cột tinh thần của Bắc Lãng, nhất định không thể để cho địch quốc biết Lãng Vương đã không thể lên chiến trường, hơn nữa thành Phụng Kinh đông đảo thám tử, để đề phòng, đối ngoại, Lãng Vương vẫn chưa giải ngũ về quê.

Nhưng trên thực tế, bây giờ quân Lãng đã dần dần chuyển sang cho ái tướng của Lãng Vương là thống lĩnh Tô Mục. Tô Mục là do đích thân Lãng Vương dẫn dắt, có mấy phần quyết đoán và thủ đoạn giống Lãng Vương, trong những năm mà Lãng Vương dần dần uỷ quyền, ông ấy cũng chậm rãi ổn định lòng quân.

Vả lại mọi người đều biết, dưới gối Lãng Vương chỉ có Quận chúa Thịnh An, mặc dù mấy năm trước Quận chúa Thịnh An đã từng xách đao lên chiến trường, được ca tụng là nữ trung hào kiệt, nhưng vào năm Thịnh An thứ nhất Quận chúa mất đi trưởng nữ, Quận mã thì bị thương nặng để lại bệnh cũ, Quận chúa Thịnh An đã chuyển đổi trọng tâm sang gia đình, lại chưa tiến vào quân trướng.

Lãng Vương cũng có cháu ngoại là Cố Dung Cẩm, khi tiểu công tử ba tuổi, Lãng Vương đã không kịp chờ đợi đưa y tới nơi đóng quân, chuẩn bị bồi dưỡng y tiếp quản quân Lãng. Nhưng Cố Dung Cẩm kế thừa dòng máu của phụ thân Cố Lan Đình một cách hoàn mỹ, từ nhỏ đã vô cùng yếu ớt, vô cùng kháng cự đao thương kiếm kích, ngay cả máu cũng không nhìn được, đừng nói là bảo y xách đao giết người, chỉ trông thấy lưỡi đao lạnh lẽo kia y đã khóc thở không ra hơi. Trải qua mấy lần như thế, Lãng Vương cũng chậm rãi tuyệt vọng rồi.

Cho nên bây giờ trong lòng quân Lãng đều hiểu, chủ tướng quân Lãng sớm muộn cũng sẽ là Tô Mục.

Nhưng biết rõ là một chuyện, có thể thật sự chấp nhận hay không lại là một chuyện khác.

Quân Lãng thành lập vì Vệ Mâu, nếu chủ tướng đổi họ, có rất nhiều người không thể tiếp thu được. Trước mắt mặc dù Lãng Vương đang uỷ quyền, nhưng rốt cuộc vẫn còn nắm binh quyền, sóng ngầm mới chưa thực sự trồi lên mặt nước.

Đương nhiên, đối với chuyện này tất nhiên không có khả năng Lãng Vương hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là chuyện tới bây giờ, ông ấy c*̃ng không có biện pháp tốt hơn.

Ông cụ không còn huyết mạch khác để kế thừa y bát, đây đã là sự thật không thể sửa đổi.

Lúc đầu trong lòng Lãng Vương cũng khá buồn bực, nhưng dần dà ông cụ cũng liền ép mình chấp nhận sự thật. Bây giờ mặc dù phủ Lãng Vương canh phòng càng thêm nghiêm ngặt, nhưng thao trường lại tiêu điều hơn so với những năm trước.

Hiện tại Lãng Vương trồng hoa cỏ, đổi một cách sống khác.

Trong vườn hoa rộng lớn bày một bàn trà, thi thoảng có bạn cũ đến nhà, liền pha một bình trà ở đây, cùng ôn chuyện, nhớ lại chuyện xưa, thời gian trôi qua cũng phong phú và yên bình.

Ngày hôm đó, hạ nhân bẩm báo Thi gia lão gia tử đến nhà, Lãng Vương nghe xong, lập tức lấy ra loại trà tốt nhất.

Không vì gì khác, bệnh của Thi gia lão gia tử ngày càng nghiêm trọng, cũng càng ngày càng quên mất nhiều chuyện, không chừng ngày nào đó sẽ không nhớ rõ người bạn cũ quen biết từ thuở thiếu niên là ông cụ. Bây giờ thừa dịp trong trí nhớ của bạn cũ vẫn còn có ông cụ, ông cụ phải dùng đồ tốt nhất để chiêu đãi.

Thi gia lão gia tử và Lãng Vương quen biết ở Việt Châu, lúc đó hai người đều là thiếu niên lang tuấn tú, mỗi người mỗi vẻ, không biết đã làm rung động trái tim của bao nhiêu cô nương Việt Châu. Chỉ tiếc dòng chính Thi gia nằm ở Phụng Kinh, năm đó Thi lão gia tử cũng chỉ dừng lại ở Việt Châu một thời gian ngắn, vào năm thứ hai sau khi Lãng Vương thành hôn, Thi gia phái người tới đón đích công tử nhà mình trở về kế thừa gia nghiệp.

Tới lúc hai người gặp lại đã là năm Thịnh An thứ nhất, sớm đã cảnh còn người mất.

Vị nữ tử mà năm đó Thi gia đích công tử gọi là mỹ nhân tẩu tẩu, đã qua đời nhiều năm.

Thời gian không tha người, mà bây giờ đôi bạn thân hăng hái, phong độ nhẹ nhàng ở Việt Châu, đều đã qua tuổi lục tuần.

"Còn nhớ rõ ta à?"

Lãng Vương rót trà cho Thi lão gia tử, cười hỏi.

Thi lão gia tử vuốt râu, nhàn nhã nói: "Quên ai cũng không thể quên ngươi."

Dứt lời, hai người nhìn nhau cười một tiếng.

"Năm đó Vệ huynh đẹp như Phan An, tên tuổi vang dội toàn bộ thành Việt Châu." Thi lão gia tử uống hớp trà, ánh mắt sáng lên, khen: "Ôi chao, thật sự lấy đồ tốt ra chiêu đãi ta này."

Lãng Vương lại rót thêm trà cho ông lão, nói: "Chỉ cần ngươi đến, chỗ ta vẫn giữ lại đồ tốt cho ngươi."

Thi lão gia tử lắc đầu cười, sau đó thở dài một tiếng: "Ta biết ngươi có ý gì."

"Ngươi sợ ta không chống chọi được căn bệnh này lâu, sợ ta quên ngươi."

Sắc mặt Lãng Vương thoáng ảm đạm.

"Nói ra thì cũng thật là bất công, tuổi ngươi còn cao hơn ta, sao nhìn ta như đất vàng đã vùi đến cổ, ngươi mới chôn một nửa?" Thi lão gia tử hơi bất bình nói.

Lãng Vương sửa đúng: "Ta chỉ sinh trước ngươi nửa tháng."

"Thế thì vẫn là hơn!"

Lãng Vương cười gật đầu: "Đúng đúng đúng, ngươi nhỏ hơn ta, nửa người ta đã vùi xuống mồ, ngươi nên ít hơn ta một nắm đất."

Thi lão gia tử hài lòng.

Ông lão lại uống một chén trà nhỏ, lần nữa khen: "Ồ ồ, thật sự lấy đồ tốt ra chiêu đãi ta."

Ánh mắt Lãng Vương khẽ thay đổi, giọng thoáng thả nhẹ: "Lời này, ngươi mới vừa nói xong."

Thi lão gia tử ngẩn người: "Thế à?"

Lãng Vương nhẹ nhàng gật đầu.

"Ôi, ta ấy, thật sự không được nữa rồi." Thi lão gia tử thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Nhưng cả đời này của ta cũng không có tiếc nuối gì, chỉ cần bọn tiểu bối sống tốt… Ôi, nhắc tới chuyện này, hồi trước cháu ngoan của ta rớt xuống vách núi, suýt nữa thì ta không chịu nổi, cũng may cháu ngoan không sao, bằng không thì hôm nay ngươi phải đổ chén trà này xuống đất để mời ta rồi."

Lãng Vương biết cháu ngoan trong miệng Thi lão gia tử là ngoại tôn nữ duy nhất của ông lão, cũng biết chuyện xảy ra trên núi Thu Vụ: "Việc này ta cũng nghe thấy, nói là cả nhà ngươi đều không thể cản được ngươi, thật sự để ngươi tới núi Thu Vụ ngay trong đêm."

"Hừ, xảy ra chuyện lớn như vậy bọn họ còn muốn giấu diếm ta, cũng không nhìn xem ta là ai, bọn họ có thể cản được ta?" Trông Thi lão gia tử còn rất tự hào.

Động tác uống trà của Lãng Vương khựng lại.

Nếu, nếu đổi lại là ông cụ, ông cụ cũng không thể ngồi yên như Thi lão gia tử.

Nhưng ông cụ không có cơ hội như vậy, ngoại tôn nữ của ông cụ thất lạc rồi.

Nếu nói cuộc đời này của ông cụ có tiếc nuối gì chưa thực hiện được, vậy chỉ có thể là ngoại tôn nữ mà ông cụ chưa từng thấy mặt, nếu nàng còn ở, ông cụ cũng có thể treo hai chữ cháu yêu ở bên miệng.

"À, hôm nay ta tới tìm ngươi làm gì nhỉ?" Đột nhiên, Thi lão gia tử cau mày nói.

Lãng Vương hoàn hồn, cười nhìn ông lão: "Ta còn đang nói chẳng lẽ ngươi chỉ là muốn uống trà trò chuyện với ta thôi sao?"

"Mỹ nhân tẩu tẩu nói rất đúng, ngươi nên đọc nhiều sách một chút, gọi là uống rượu ngâm thơ!" Thi lão gia tử sửa đúng.

Chén trà trong tay Lãng Vương lung lay một cái.

Mỹ nhân tẩu tẩu, đây là xưng hô từ bao nhiêu năm trước.

Bà ấy đã rời đi ông cụ rất nhiều rất nhiều năm.

"À đúng rồi, là mỹ nhân tẩu tẩu!" Thi lão gia tử nói câu sau không liên quan tới câu trước: "Trước đó vài ngày hình như ta nhìn thấy mỹ nhân tẩu tẩu."

Lãng Vương ngước mắt nhìn Thi lão gia tử, ánh mắt phức tạp.

Bệnh này thật là càng ngày càng nghiêm trọng.

Chẳng qua, nếu ông cụ cũng sắp tới cái ngày đó, có phải cũng sẽ trông thấy bà ấy không?

Không có lý nào đến ngay cả Thi Như Án còn có thể trông thấy bà ấy, mà ông cụ lại không thấy được.

"Chẳng qua cũng không phải là tẩu ấy, nhưng lại có chút giống." Thi lão gia tử đắm chìm trong thế giới của mình, tiếp tục lẩm bẩm nói: "Ta chỉ nhìn vài lần, lúc mới nhìn qua còn tưởng là tẩu ấy, nhưng lại cảm thấy không phải, hình như mỹ nhân tẩu tẩu không gầy như vậy."

Lãng Vương nghe ông lão nói, sắc mặt dần thay đổi, giọng điệu hơi vội vàng hỏi: "Như Án, ngươi gặp ở đâu?"

Như muội đã chết bệnh nhiều năm, người Thi Như Án nhìn thấy đương nhiên sẽ không phải là bà ấy, nhưng trên đời này còn có một dòng máu của bà ấy, có lẽ sẽ giống bà ấy mấy phần.

"Gặp ở đâu?" Thi lão gia tử: "Hít... Ta phải ngẫm lại."

Lãng Vương ổn định, chân thành nói: "Ngươi cẩn thận nhớ lại, từ từ suy nghĩ, nhất định phải nhớ ra."

Cho dù cơ hội quá mức bé nhỏ, ông cụ cũng không thể buông tha.

Vì chuyện này mà Lan Đình và Như Sương áy náy tự trách nhiều năm, c*̃ng đau khổ nhiều năm. Bọn họ thà rằng chịu cực nhọc, không ngừng gặp những kẻ tìm đến mang tâm tư khác biệt, cũng không dám để sót một ai.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng, vào lúc Lãng Vương sắp không nhịn được, Thi lão gia tử nói: "Ngươi thật là làm ta rối não đến hồ đồ luôn rồi, vừa rồi không phải ta đã nói là nhìn thấy hôm đi gặp cháu ngoan à? Những người kia còn nói là nàng ôm cháu ngoan của ta nhảy xuống vách núi! Nhưng cháu ngoan nói đỡ cho nàng, vậy thì nhất định không phải nàng."

Lãng Vương nghẹn họng nhìn Thi lão gia tử một lát: "... Đúng, ngươi đã nói, là ta không nhớ rõ.”

Sau đó Lãng Vương có phần mất tập trung, Thi lão gia tử c*̃ng bắt đầu ngủ gà ngủ gật, ông cụ sai người đưa Thi lão gia tử về Thi gia, lại gọi người đi phủ Quận chúa Thịnh An.

Vệ Như Sương biết phụ thân muốn gặp mình, lập tức ra khỏi cửa.

Lãng Vương nói rõ ngọn nguồn, Vệ Như Sương cảm giác nhịp tim đều nhanh mấy phần: "Con từng gặp con bé, con bé giống Lan Đình vài phần, trước đó con cũng sai người đi tra, nhưng cũng không phát hiện điểm đáng ngờ."

Nhưng hiện tại xem ra, chỉ sợ chưa chắc!

Nếu chỉ giống một người thì thôi, nhưng nàng lại giống mẫu thân, lại giống Lan Đình, vậy thì không phải là trùng hợp!

"Phụ thân, bệnh của Thi bá bá..." Vệ Như Sương hỏi khéo.

Lãng Vương hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: "Phụ thân biết ý của con, con sắp xếp cho ta gặp con bé một lần.”

Có giống thật không, ông cụ nhìn một cái là biết!

Vệ Như Sương gật đầu, sau khi trầm tư một lúc lâu thì nói: "Phụ thân, việc này phải vô cùng cẩn thận, con luôn cảm thấy vụ án ở núi Thu Vụ không thích hợp, vị Lương đại nhân đột nhiên xuất hiện kia càng giống như bị đẩy ra gánh tội thay. Nếu vụ án ở núi Thu Vụ vốn là nhằm về phía con bé, trước khi làm rõ chân tướng, tốt nhất chúng ta không nên tùy tiện gặp con bé."

"Hoa mai ở thôn trang ngoài ngoại ô sắp mở, con trở về viết thiệp mời, mượn cớ muốn xem mắt cho Dung Cẩm, mời các cô nương trong thành Phụng Kinh đến ngắm mai."

Lãng Vương nghiêm túc gật đầu: "Ừ."

-

Kiều thị cúi mình đến Hạnh Hòa viện, cũng đại biểu cho việc bà ta cúi đầu trước Ngụy Niên. Hôm đó Ngụy Niên tự mình tiễn bà ta ra khỏi viện, người ở bên ngoài xem ra, cặp mẫu nữ chiến tranh lạnh nhiều ngày cuối cùng cũng cởi bỏ hiểu lầm, lại hòa hảo.

Mấy ngày sau đó, mỗi ngày Kiều thị đều sẽ mời Ngụy Niên tới tiền sảnh ăn cơm, hai bên đều cố ý, quan hệ giữa Ngụy Niên và người Ngụy gia cũng bắt đầu chậm rãi hòa hoãn, thoáng có xu thế quay về như trước, thậm chí càng thêm thân mật.

Ngày hôm đó, Kiều thị lại đưa vải vóc mới tới cho Ngụy Niên, nói muốn may xiêm y cho nàng. Đối với chuyện này Ngụy Niên tỏ ra vô cùng kinh ngạc, cũng càng thêm thân mật với Kiều thị.

Lúc này Kiều thị mới thử nhắc tới chuyện của Ngụy Hằng.

Ngụy Niên cũng không hề tránh né chỉ nói: "Vốn dĩ huynh trưởng nên vào Lễ bộ, chỉ là..."

Chỉ là cái gì, không cần nói hai người cũng đều vô cùng rõ ràng, Kiều thị cười hơi mất tự nhiên.

Ngụy Niên kéo cánh tay của bà ta, nói: "Tính tình điện hạ thế nào mẫu thân cũng biết, hắn không muốn khiến con chịu uất ức, mới trút giận lên người huynh trưởng. Có điều nếu con đi cầu xin điện hạ, có lẽ huynh trưởng còn có cơ hội."

Kiều thị nghe vậy thì cực kỳ vui mừng: "Thế thì tốt rồi, rất tốt."

Ngụy Niên nhìn chằm chằm bà ta, bà ta lập tức vỗ lên tay Ngụy Niên, lo lắng nói: "Chỉ là vất vả Niên Niên, không biết như thế, liệu có chọc giận điện hạ."

Ngụy Niên nhận được sự quan tâm của bà ta, lại cười, cụp mắt thấp giọng nói: "Mẫu thân yên tâm, con có biện pháp, cho dù điện hạ tức giận, con chịu là được.”

"Chỉ là hôm đó con còn đang nổi nóng, nói vài lời khiến huynh trưởng tổn thương, chuyện này coi như là con nhận lỗi với cho huynh trưởng."

Ngụy Niên dứt lời liền kéo cánh tay Kiều thị, nhẹ giọng năn nỉ: "Mẫu thân cũng nói giúp con vài câu trước mặt huynh trưởng, bảo huynh trưởng đừng trách tội con nhé."

Ánh mắt Kiều thị lóe lên, cười khẽ lên tiếng an ủi: "Niên Niên yên tâm, người một nhà nào có để bụng, huống hồ chuyện này vốn là huynh trưởng con không đúng trước. Về sau chúng ta đều đừng nhắc tới chuyện này nữa nhé, nếu nó lại dám giận Niên Niên, mẫu thân sẽ dạy dỗ nó thay con."

Ngụy Niên nghe vậy thì lo sợ nói: "Cảm ơn mẫu thân."

Sau đó hai người lại rảnh rỗi hàn huyên vài câu rồi Ngụy Niên tiễn Kiều thị ra khỏi viện. Trước khi chia tay, nàng nhẹ giọng nói với Kiều thị: "Mẫu thân, tuy con sẽ cố gắng đi xin điện hạ, nhưng mẫu thân cũng biết, điện hạ vui giận thất thường, chỉ có đối với người của mình mới rộng lượng một chút, nếu về sau huynh trưởng có thể làm việc cho điện hạ..."

Ngụy Niên dừng một chút, ngượng ngùng nói: "Dù sao, sớm muộn gì con cũng sẽ vào Đông cung, mẫu thân cũng đã nói người một nhà đoàn kết..."

Ngụy Niên không nói quá rõ, Kiều thị lại đã hiểu, bà ta giận liếc Ngụy Niên, nói: "Niên Niên nói gì vậy, làm thần tử không nên phân ưu vì quân ư?"

Dứt lời, hai người 'ăn ý' cười một tiếng.

Tiễn Kiều thị xong, nụ cười trên mặt Ngụy Niên biến mất không còn sót lại chút gì.

Kiều thị muốn mưu cầu tiền đồ cho Ngụy Hằng, vậy cũng phải nhìn xem hắn ta có nhận nổi hay không!

Nhưng chuyện này nàng phải cực kỳ cẩn thận, còn phải xin Thái tử giúp đỡ.

Ngày kế tiếp, lại đến thời gian Ngụy Niên đi biệt viện.

Nàng như thường lệ cho sói ăn xong, tới thao trường.

Vừa đến thao trường, Ngụy Niên đã phát hiện không đúng, còn không đợi nàng mở miệng, thị vệ chờ sẵn ở đó đã tiến lên phía trước nói: "Điện hạ căn dặn, bắt đầu từ hôm nay, lượng huấn luyện của cô nương tăng gấp đôi."

Toàn thân Ngụy Niên cứng đờ tại chỗ.

Qua rất lâu nàng mới hỏi: "Vì sao?"

Thị vệ lắc đầu, nói mình cũng không biết.

Ngụy Niên trầm mặc một hồi, sau đó chỉ có thể lựa chọn không thèm đếm xỉa đến.

Một ngày huấn luyện kết thúc, cả người Ngụy Niên bủn rủn.

Nàng ngồi tựa vào thùng tắm, hồi tưởng lại phần huấn luyện tăng cường hôm nay, vẫn cảm thấy hoảng sợ.

Nàng không khỏi bắt đầu nhớ lại, có phải gần đây nàng lại làm gì chọc tới hắn rồi không?

Nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra đáp án, nàng thật sự quá mệt, mê man ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại thì người đã nằm trong Kim Y lâu.

Nàng vừa mở mắt, nhìn xuyên thấu qua màn lụa đã thấy bóng hình Thái tử đang chắp tay đứng ở bên cửa sổ.

Ngụy Niên vội vàng đứng dậy, mặc áo ngoài xỏ giày vớ, tiến lên hành lễ: "Điện hạ."

Hôm nay rèn luyện mệt quá, hai chân nàng vô cùng đau nhức, lúc uốn gối vô ý lảo đảo một cái, từ lúc nàng đi tới Chử Yến đã quay đầu, kịp thời đưa tay đỡ lấy nàng.

"Cảm ơn điện hạ."

Sau khi Ngụy Niên đứng vững thì cúi đầu không chịu nhìn hắn.

Trong giọng nói không khó nghe ra mấy phần oán trách và tủi thân.

Hết rèn luyện sức lực lại đến sát chiêu, có phải hắn coi nàng là binh lính mà huấn luyện không?

Đương nhiên là Chử Yến hiểu nàng, cười gằn một tiếng: "Thế nào, không chịu nổi muốn bỏ cuộc rồi à?"

Ngụy Niên khó chịu nghiêng đầu: "Không có."

"Vậy là cảm thấy Cô tàn nhẫn với ngươi?"

Ngụy Niên tủi thân nhìn hắn.

Chẳng lẽ không phải ư?

Chử Yến đối diện với ánh mắt lên án của nàng, đưa tay chọc vào trán nàng một cái: "Mới vậy mà đã tàn nhẫn rồi à?"

Ngụy Niên bị hắn chọc ngửa mặt ra sau, vội vàng níu lấy cánh tay của hắn để giữ cân bằng.

Lần này Chử Yến không lại đưa tay đỡ nàng, đợi sau khi nàng tự đứng vững, hắn hiếm thấy nghiêm mặt nói: "Ngụy Niên, về sau sẽ chỉ tàn nhẫn hơn hôm nay ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu là không chịu nổi, hiện tại có thể nói."

Bình Luận (0)
Comment