Giọng điệu nghiêm túc của hắn khiến Ngụy Niên giật mình.
Không biết tại sao, trong lòng nàng bỗng dưng có dự cảm không tốt, vô thức hỏi: "Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Chử Yến sững sờ, nhìn chằm chằm nàng nửa ngày rồi hỏi lại: "Nếu thật sự xảy ra chuyện, ngươi có thể làm cái gì?"
Ngụy Niên có thể nghe được, trong lời này của Thái tử không có bất kỳ ý gì khác, chỉ là đang rất nghiêm túc hỏi nàng, nàng ngẫm nghĩ, hỏi: "Ví dụ?"
Lần này Chử Yến không trả lời nàng.
Hắn đưa tay ôm nàng vào lòng, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Lúc này sắc trời đã lờ mờ, tia sáng cuối cùng sắp biến mất.
Thái tử không nói, Ngụy Niên cũng không truy hỏi nữa, không biết qua bao lâu, Chử Yến đột nhiên nói: "Qua một thời gian nữa, Cô sẽ sai người đưa chút sách tới cho ngươi."
Ngụy Niên hiếu kỳ: "Sách gì?"
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết." Chử Yến chỉ nói.
Ngụy Niên còn muốn hỏi lại, lại nghe Chử Yến nói: "Ngụy gia hẳn là không dạy ngươi đạo quản gia?"
Mặc dù hắn đang hỏi Ngụy Niên, nhưng giọng điệu lại là trần thuật.
Mặc dù Ngụy Niên không biết hắn muốn nói gì, nhưng vẫn là lắc đầu: "Chưa từng."
Chử Yến ừ một tiếng, nói: "Về sau những ngày ngươi đến biệt viện, Tô Cấm cũng sẽ đến, chỉ cần ngươi muốn học, Tô Cấm đều có thể dạy ngươi."
Nếu nói vừa rồi Ngụy Niên chỉ mơ hồ cảm thấy bất an, vậy thì hiện tại nàng đã hơi hoảng hốt, dường như hắn đang vội vàng muốn nàng trưởng thành, mạnh lên.
"Điện hạ..."
Chử Yến siết chặt vòng tay, ôm chặt nàng vào lòng, cụp mắt nói: "Đương nhiên, ngươi muốn học cũng phải trả giá."
Ngụy Niên nhíu mày, giật giật môi.
"Hay là, ngươi không muốn học?"
Ngụy Niên lặng im mấy giây, sau đó hỏi: "Điện hạ muốn thần nữ dùng cái gì để đổi?"
Dường như Chử Yến nhất thời bị lời này hỏi khó, rất lâu không mở miệng.
Tim Ngụy Niên cũng chậm rãi trầm xuống.
Hôm nay Thái tử quá bình thường!
Bình thường đến mức khiến nàng rất hoảng hốt.
Hắn hẳn là kéo nàng qua hung hăng hôn lấy, hoặc là bế nàng lên đi về hướng giường dọa nàng, lại hoặc là sai nàng chôn xác, kéo dài thời hạn cho sói ăn, hoặc là ngang ngược chiếm giường của nàng... Nhưng hắn không hề làm gì.
"Nợ." Chử Yến nói.
Không đợi Ngụy Niên lại mở miệng, hắn tiếp tục nói: "Chuyện của Ngụy gia, ngươi muốn làm như thế nào thì cứ việc làm, người của Cô sẽ lo liệu thay ngươi.”
Vẻ mặt Ngụy Niên cứng đờ.
"Cô đã nhắc tới vài chuyện chính vụ với ngươi, nếu ngươi còn không định làm gì thì đúng là Cô đã phí lời rồi." Chử Yến: "Ngươi chọn buôn lậu muối, là thật sự muốn đẩy Ngụy gia vào chỗ chết."
Ngụy Niên chậm rãi cúi đầu xuống.
Không cần nàng nghĩ nên nói với hắn như thế nào, hắn biết tất cả mọi chuyện, thậm chí từ vừa mới bắt đầu chính hắn là người đang dụ nàng chui vào tròng.
"Ngươi c*̃ng họ Ngụy, vụ án này, là phải mất đầu." Chử Yến lại nói.
Ngụy Niên mấp máy môi, qua rất lâu mới nói: "Nếu đến Giang Nam, Ngụy Hằng có thể có thể công tâm phá án, đương nhiên sẽ không xảy ra chuyện."
Nhưng nếu như là ngược lại, Ngụy gia sẽ chấm dứt!
Có điều muối lậu có cám dỗ lớn như vậy, Ngụy gia có thể nhịn được, người đứng phía sau bọn họ có thể nhịn được ư?
Về phần nàng thoát thân như thế nào, đương nhiên nàng đã nghĩ tới.
Phủ Quận chúa Thịnh An đã gửi thiếp mời cho nàng, chứng tỏ bọn họ đã sinh lòng nghi ngờ về thân phận của nàng. Với thế lực của phủ Quận chúa Thịnh An và phủ Lãng Vương, muốn tra ra dấu vết để lại, không khó lắm.
Cho dù lúc Ngụy gia xảy ra chuyện Quận chúa Thịnh An còn chưa chứng thực thân phận của nàng, vào lúc xét nhà nàng cũng sẽ sớm động tay chân khiến tã lót lộ ra, như vậy cũng có thể bảo vệ nàng.
Kể cả khi bước cờ này không được, còn có Thái tử điện hạ.
Nghĩ tới đây, trái tim Ngụy Niên hẫng một nhịp, bắt đầu từ khi nào, nàng đã coi Thái tử thành thế lực và hậu thuẫn của mình.
"Nếu ngươi chưa nghĩ ra nên thoát thân như thế nào, không bằng cầu xin Cô?" Chử Yến đột nhiên cúi người tới gần Ngụy Niên, lại quay về dáng vẻ tùy tiện ngông cuồng thường ngày: "Nếu không biết cầu xin thế nào, lần trước Cô đã dạy ngươi."
Chút cảm xúc khác lạ trong lòng Ngụy Niên lập tức bị Thái tử xua tan.
Nàng còn chưa nhớ ra lần trước mà Thái tử nói là lần trước nào, người đã bị bế lên giường.
"Ối..."
Lưng của nàng mới chạm phải đệm chăn, hắn đã lấn người đè lên.
Hôm nay Thái tử, thật sự rất bình thường.
Đối xử với nàng vô cùng dịu dàng, c*̃ng vô cùng thương tiếc, thậm chí đến khi nàng cảm thấy chân bị thứ gì đó cưng cứng đè lên cộm đến đau nhức, hắn vẫn không tiến thêm một bước. Cuối cùng giày vò cả một lúc lâu, xiêm y của nàng vẫn hoàn chỉnh, cũng không mất khống chế giống lần trước, cởi xiêm y của nàng tụt xuống khỏi vai.
Như vậy đáng ra Ngụy Niên hẳn nên rất hài lòng, rất yên tâm, thế nhưng không biết tại sao, nàng lại càng ngày càng luống cuống.
Đợi đến lúc nàng trở lại viện Hạnh Hòa, mới đè những suy nghĩ lộn xộn trong đầu xuống, không nhịn được nghĩ, Thái tử vẫn nên đừng bình thường mới tốt, nếu không thật sự khiến người ta rất hoảng loạn.
-
Qua hai ngày, Ngụy Hằng nhận được bổ nhiệm từ triều đình, cùng mấy vị đại nhân âm thầm tới Giang Nam, tra vụ án muối lậu đang hoành hành ngang ngược.
Trước khi Ngụy Hằng lên đường một ngày, Ngụy gia ăn bữa cơm đoàn viên để tiễn hắn ta.
Ngụy Hằng còn chưa quên chuyện lần trước bị Ngụy Niên làm bẽ mặt, Ngụy Niên tự phạt mấy chén trước mặt mọi người để nhận lỗi với hắn ta, Ngụy Hằng có cớ, tất nhiên là cũng thuận nước đẩy thuyền, một bữa cơm ăn vui vẻ hòa thuận.
Ngày hôm sau Ngụy Hằng có việc quan trọng không thể uống rượu, Ngụy Niên và Ngụy Ngưng lại mời qua mời lại uống rất nhiều. Lúc tan tiệc, Ngụy Ngưng say khướt được Kiều thị mang đi, Ngụy Hằng thì đưa Ngụy Niên về viện Hạnh Hòa.
Ngụy Niên dựa vào Đông Tẫn, Ngụy Hằng đỡ một bên cánh tay nàng.
Dưới bóng đêm, miệng nàng đầy mùi rượu, nói rất nhiều.
"Cảm ơn công ơn dạy bảo của huynh trưởng với Niên Niên những năm qua, Niên Niên cả đời khó quên."
"Huynh trưởng yên tâm, chỉ cần có cơ hội, Niên Niên nhất định sẽ báo đáp huynh trưởng."
"Gần đây, phụ thân mẫu thân, tam muội muội đối xử với Niên Niên càng ngày càng tốt, trong lòng Niên Niên hiểu rõ, tương lai vào Đông cung, Niên Niên nhất định sẽ giúp đỡ gia đình."
"Huynh trưởng cứ việc yên tâm đi tra án, huynh trưởng là người quan trọng nhất nhất nhất với ta, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cho dù không tra được, tra hỏng c*̃ng không sao, Niên Niên đều sẽ bảo vệ huynh trưởng."
"Chỉ cần huynh trưởng trở nên lợi hại, là có thể bảo vệ Niên Niên."
Ngụy Hằng nhìn tiểu cô nương say ngã trái ngã phải, lại vẫn luôn mồm nói muốn bảo vệ hắn ta, trong lòng không kìm được cảm thấy ấm áp.
Hắn ta tham lam nhìn cô nương mà mình đích thân nuôi lớn, thầm nhủ, sau này khi thực hiện kế hoạch hắn ta sẽ cố gắng bảo vệ tính mạng của nàng, tìm một nơi yên bình, để nàng sống một đời an ổn.
"Sắp đến sinh nhật của huynh trưởng rồi, chờ huynh trưởng trở về, Niên Niên muốn chuẩn bị một món quà lớn cho huynh trưởng." Ngụy Niên đi mấy bước lại lảo đảo một cái, mồm miệng không rõ nói.
Ngụy Hằng bị nàng chọc cười: "Món quà lớn cỡ nào?"
Ngụy Niên nghiêm túc nghiêng đầu ngẫm nghĩ, giơ tay vẽ một vòng tròn rất lớn trên không trung, nói: "Rất rất lớn."
"Được, vậy thì ta cảm ơn Niên Niên trước nhé." Trong mắt Ngụy Hằng đong đầy tình yêu, cưng chiều nói.
Đông Tẫn yên lặng thu vẻ mặt của hắn ta vào đáy mắt, trong lòng sinh ra cảm xúc kỳ dị.
Sao nàng ấy lại cảm thấy ánh mắt đại công tử nhìn cô nương có chút không đúng?
Đến ngoài viện Hạnh Hòa, Ngụy Hằng không tiến vào.
Ngụy Niên vẫy tay với hắn ta, mắt say lờ đờ mông lung: "Huynh trưởng phải suôn sẻ mọi bề nhé."
"Niên Niên chờ huynh trưởng trở về."
"Hẹn gặp lại huynh trưởng."
Ngụy Hằng cũng cười vẫy tay.
Hắn ta đứng ngoài viện, mắt không chớp nhìn bóng hình xiêu xiêu vẹo vẹo kia, nụ cười trên môi càng ngày càng tươi.
Chờ hắn ta trở về từ Giang Nam, hắn ta sẽ nghĩ cách giữ nàng ở bên người, vĩnh viễn!
Đến lúc đó, ngoại trừ hắn ta, bất kỳ người nào cũng sẽ không gặp lại nàng, bao gồm cả Thái tử.
Mà ở một bên khác, chân trước Ngụy Niên vừa bước vào phòng ngủ, men say trong mắt lập tức tan đi, nàng cởi áo ngoài, giọng lạnh lùng nói: "Ném đi."
Một lần cuối cùng.
Ngụy Hằng, nhất định không được phụ món quà lớn mà nàng chuẩn bị cho hắn ta đâu nhé.
"Thập Bát, dẫn ta đi gặp ngũ đệ, không được để kẻ nào trông thấy."
"Vâng cô nương."
-
Chử Yến không hề nói suông, từ ngày đó trở đi, lượng huấn luyện của Ngụy Niên ở biệt viện ngày càng khắc nghiệt, chưa kể nàng còn phải dành ra một canh giờ để học đạo quản gia với Tô Cấm.
Cách Tô Cấm dạy nàng c*̃ng rất thô bạo, trực tiếp dùng sản nghiệp dưới tay Thái tử và danh sách cung nữ ở biệt viện để nàng vừa học vừa thực hành, Ngụy Niên bị dọa lập tức nhét sổ sách lại vào tay nàng ấy: "Nếu thua lỗ ta không đền nổi đâu."
Tô Cấm rất lạnh nhạt: "Không sao, điện hạ có tiền."
Ngụy Niên: "..."
Cũng đúng, hắn có cả đống núi vàng.
Thế là bắt đầu từ ngày hôm đấy, mỗi ngày Ngụy Niên đều vội đến quên cả trời đất, mặc dù ba ngày mới đến biệt viện một lần, nhưng mỗi lần nàng đều phải mang một đống bài tập về, không dám lười biếng chút nào.
Mà kể từ ngày đó, nàng lại chưa từng gặp được Thái tử.
Nàng từng nói bóng nói gió hỏi Tô Cấm, Tô Cấm nói sắp đến cửa ải cuối năm, chính vụ bận rộn, điện hạ không thoát thân nổi.
Tô Cấm nói với vẻ vô cùng thản nhiên, Ngụy Niên chỉ có thể tin.
-
Thời gian trôi qua thật nhanh, không bao lâu đã đến ngày Quận chúa Thịnh An tổ chức tiệc ngắm mai.
Trên thiếp mời viết là mời tất cả cô nương Ngụy gia, Ngụy Niên dẫn theo cả Ngụy Uyển tới.
Sau khi Ngụy Niên và Kiều thị ‘giảng hòa’, chuyện hôn sự của Ngụy Uyển cũng theo đó mà bị gác lại.
Nhưng Ngụy Niên muốn dẫn Ngụy Uyển theo, mới đầu Kiều thị cũng không đồng ý.
Mặc dù là mời cô nương Ngụy gia, nhưng chỉ cần tùy tiện tìm một lý do là có thể giữ Ngụy Uyển trong phủ.
Ngụy Niên trực tiếp nói với bà ta, tuy lần này là xem mắt cho tiểu công tử Cố gia, nhưng cũng sẽ có rất công tử danh gia vọng tộc tới tham dự, nếu như Ngụy Uyển có thể trèo cao được một mối hôn sự có lợi cho Ngụy gia, chẳng phải là càng tốt?
Kiều thị nghe xong, còn lý do gì mà không đồng ý.
Vốn dĩ bà ta cũng muốn lợi dụng hôn sự của Ngụy Uyển để lót đường cho Ngụy gia, giữ người ở trong phủ cũng là vì dễ sắp đặt, nhưng bây giờ mọi người đều biết, Thái tử coi trọng Ngụy Niên, nếu như Ngụy Niên dẫn Ngụy Uyển ra ngoài, nói không chừng sẽ tìm được mối hôn sự càng tốt hơn bà ta tìm.
Đúng là Ngụy Niên muốn tìm cho Ngụy Uyển một mối hôn sự, lại không phải vì lót đường cho Ngụy gia, mà là muốn gả nàng ấy ra ngoài trước khi Ngụy gia xảy ra chuyện.
Họa không liên lụy tới nữ tử đã xuất giá.
Ngụy Trình và Ngô di nương, nàng đều đã sắp xếp xong đường lui cho bọn họ.
Nhân cơ hội này, Ngụy Niên c*̃ng thăm dò Ngụy Ngưng: "Hình như mẫu thân không sốt ruột lo chuyện hôn sự cho tam muội muội, không phải là đã chọn được người cho tam muội muội rồi chứ?"
Đến bây giờ nàng vẫn không biết rốt cuộc vị Tể tướng tương lai kia là ai, hy vọng sau khi Trọng Hủ trở về sẽ cho nàng đáp án.
Ngụy Ngưng trả lời cực kỳ kín kẽ: "Chờ sau khi nhị tỷ tỷ xuất giá, ta chọn sau cũng không muộn."
Ngụy Niên cũng biết không thể thăm dò được thông tin gì, đành bỏ qua.
Xe ngựa ra khỏi cửa thành phía đông, đi về phía trang viên vùng ngoại ô của phủ Quận chúa Thịnh An.
Chạy chừng gần một canh giờ, xe ngựa mới chậm rãi dừng lại, lúc này, xe ngựa các nhà đã ngừng lại bên ngoài trang viên.
Ngụy Niên đưa thiếp mời, sau đó mấy người đi về phía vườn mai theo sự chỉ dẫn của người gác cổng.