Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 78

Lần này phủ Quận chúa Thịnh An tổ chức yến tiệc rất lớn, hễ là gia đình có chút danh tiếng ở thành Phụng Kinh đều được mời, dĩ nhiên là rất nhiều người.

Nhưng phần lớn trong số họ Ngụy Niên đều không nhận ra, ngược lại là Ngụy Ngưng gặp được không ít cô nương quen biết, không tránh khỏi muốn giới thiệu lẫn nhau một phen. Lúc nghe Ngụy Ngưng gọi Ngụy Niên là nhị tỷ tỷ, số ánh mắt rơi trên người Ngụy Niên càng nhiều, có tìm tòi nghiên cứu, có hiếu kỳ, c*̃ng có hâm mộ ghen ghét.

Mặc dù rất nhiều người chưa gặp Ngụy Niên bao giờ, nhưng những ngày gần đây, tên của nhị cô nương Ngụy gia đã vang vọng khắp thành Phụng Kinh.

Dù là mối quan hệ mật thiết với Đông Cung hay chuyện rơi xuống vách núi Thu Vụ, tất thảy đều trở thành đề tài bàn tán ở thành Phụng Kinh trong một quãng thời gian rất dài.

Ngụy Niên thản nhiên để mặc những ánh mắt dò xét, chỉ cần không có ai trực tiếp hỏi han, nàng đều xem như không thấy.

Ngụy Uyển lại không nhẹ nhàng thoải mái như tỷ tỷ, ngày thường vốn ít khi bước ra khỏi sân viện, nay lại phải đối diện với cảnh tượng xa hoa, náo nhiệt thế này, từ đầu đến cuối, nàng ấy chỉ biết cúi thấp đầu đi theo bên cạnh Ngụy Niên, cố gắng giảm thấp cảm giác tồn tại.

Cũng may buổi yến hội hôm nay vô cùng náo nhiệt, chẳng bao lâu sau đã thu hút hết sự chú ý của mọi người. Nhân lúc Ngụy Ngưng chào hỏi người khác lần nữa, Ngụy Niên dẫn Ngụy Uyển tìm một chỗ ít người.

Ngụy Uyển không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Ngụy Niên thấy rõ vẻ mặt của nàng ấy, nghiêng đầu nói: "Hôm nay nhiều người, lại không dẫn nha hoàn theo, nếu lục muội muội không quen thì cứ đi theo bên cạnh ta."

Vốn dĩ Ngụy Uyển cũng không dám chạy loạn, nghe vậy tất nhiên là cầu còn không được.

Vườn mai rất rộng, nhìn không thấy cuối, cứ cách một mảnh cây mai nhỏ lại bày sẵn một vài trò chơi cho các cô nương công tử vui đùa, có giải đố đối thơ thắng được phần thưởng, cũng có đình và bàn đá để nghỉ chân, trên bàn bày sẵn trà thơm cùng điểm tâm, hoa quả.

Trong lòng Ngụy Niên có chuyện, không có tâm trạng vui đùa, Ngụy Uyển càng không muốn tham gia náo nhiệt, hai người bèn tìm tới một cái đình ngồi nghỉ.

Cũng không lâu lắm, có thị nữ vào trong đình đổi nước trà.

Ngụy Niên nhìn ấm trà còn chưa được động vào trên bàn, trong lòng thoáng có suy đoán.

Quả nhiên, thị nữ vô ý làm đổ nước trà lên y phục của nàng, không ngừng nhận lỗi, sau đó đề nghị đưa Ngụy Niên đi làm sạch y phục.

Ngụy Niên nhẹ nhàng cười nói: "Được, vậy thì làm phiền vị tỷ tỷ này."

Sau khi Ngụy Niên đứng dậy thì nhìn về phía Ngụy Uyển: "Lục muội muội cứ nghỉ ngơi ở đây, ta đi một chút rồi về."

Tất nhiên là Ngụy Uyển đồng ý.

Thị nữ dẫn Ngụy Niên xuyên qua con đường nhỏ trong rừng mai, đi tới một lầu các nhỏ.

"Bên trong đốt than, cô nương cởi áo choàng, ta đi giặt sạch cho cô nương." Thị nữ dẫn Ngụy Niên vào một gian sương phòng rồi nói.

Ngụy Niên cởi áo choàng, đưa cho thị nữ, dịu giọng cảm ơn đối phương: "Làm phiền."

Thị nữ nhận lấy áo choàng, mặt không đổi sắc gật đầu đáp lễ rồi rời đi.

Ngụy Niên thấy nàng ấy đi xa, mới bắt đầu quan sát sương phòng.

Bên trong bài trí đơn giản, có một bàn trà và một vài vật trang trí, cùng với một cái bình phong rất lớn.

Ánh mắt Ngụy Niên dừng lại trên bình phong giây lát, sau đó lặng lẽ rời tầm mắt.

Chiếc bình phong này rất không hợp với căn phòng, giống như là tạm thời được đặt ở đó.

Nhưng mặc dù nàng nhận ra, cũng không tiến lên dò xét, mà là đi đến cạnh bàn trà gần cửa sổ lẳng lặng ngồi chờ.

Nàng đang chờ, chờ người muốn gặp nàng xuất hiện.

Ngụy Niên cũng không chờ lâu lắm, nhìn qua khung cửa sổ đã thấy Quận chúa Thịnh An đang dẫn theo thị nữ đi ngắm mai. Quận chúa vờ như lơ đãng, cách mấy cây mai chạm mắt với nàng, sau đó chậm rãi đi về hướng lầu các.

Ngụy Niên lập tức đứng dậy đi ra ngoài đón.

Nàng đi tới cạnh cửa, Quận chúa Thịnh An đã đến dưới hiên.

"Bái kiến Quận chúa, Quận chúa vạn phúc."

Vệ Như Sương nhìn chăm chú vào cô nương khí chất dịu dàng trước mặt, kìm nén cảm xúc nôn nóng trong lòng, giơ tay đỡ nàng dậy: "Miễn lễ."

"Hình như ta từng gặp ngươi ở đâu đó, ngươi tên là gì?"

Ngụy Niên dịu giọng trả lời: "Thưa Quận chúa, tiểu nữ tên Ngụy Niên, lần trước từng bái kiến Quận chúa nương nương ở núi Thu Vụ."

Lúc này Vệ Như Sương mới giả như vừa nhớ tới, giật mình nói: "Thảo nào, ta đang bảo sao lại thấy hơi quen mắt."

"Lúc này hoa mai đang độ nở rộ, sao ngươi không đi ngắm mai mà lại ở đây?"

Ngụy Niên đáp lại từng câu một.

"Hóa ra là vậy." Vệ Như Sương nhìn chằm chằm Ngụy Niên, nói: "Đi vào nói chuyện đi, trước cửa gió lớn, ngươi mặc ít, chớ có cảm lạnh."

Ngụy Niên cung kính đáp lại, đợi Vệ Như Sương vào phòng, sau đó nàng mới đi vào.

Mà ngay vào lúc nàng quay người đi, nghe được một tiếng vang cực nhỏ sau chiếc bình phong.

Trên mặt nàng không tỏ vẻ gì, c*̃ng không quay đầu lại nhìn, nhưng trong lòng đã có suy đoán.

Sau bình phong hẳn là có người, là nhân cơ hội nàng gặp Quận chúa để đi vào.

Sẽ là ai đây, Quận mã?

Nhưng Quận mã muốn gặp nàng, cần gì như thế?

Từ sau khi ngồi xuống, ánh mắt Vệ Như Sương chưa từng dịch chuyển khỏi gương mặt Ngụy Niên.

Lần trước gặp trong đêm, ánh đuốc lờ mờ nhìn không rõ, mơ hồ cảm thấy nàng giống Quận mã hai ba phần, nhưng hôm nay nhìn từ khoảng cách gần như vậy, lại cảm thấy nhiều hơn một phần.

Vả lại hôm đó dáng vẻ nàng chật vật, chỉ là mặt mày giống, mà bây giờ không chỉ mặt mày, khí chất cũng giống Quận mã.

Thanh nhã, đoan trang, không kiêu ngạo cũng chẳng xu nịnh, từng cử chỉ đều toát lên vẻ bình thản điềm nhiên.

Ngụy Niên bị ánh mắt sắc bén kia chăm chú nhìn chằm chằm, thoạt đầu còn có thể giữ vẻ tự nhiên, nhưng thời gian lâu dần, nàng khó tránh khỏi hơi thấp thỏm.

Hiện tại Quận chúa chỉ đang hoài nghi thân phận của nàng, mà chính nàng lại vô cùng rõ ràng chân tướng, mẫu thân ruột đang ở trước mắt, nàng cũng muốn nhìn cho kỹ.

Lúc nàng biết chuyện phủ Quận chúa và Tề gia trở mặt, đấu với nhau lưỡng bại câu thương vì nàng, một mặt nàng cảm thấy được an ủi, cũng may trên đời này có người thật sự yêu nàng. Nhưng mặt khác, nàng lại không mong bọn họ thương yêu nàng đến vậy, chỉ cần bọn họ có thể sống tốt, không đến mức kết cục thê lương như kiếp trước, nàng đã mãn nguyện rồi.

Sau khi sống lại, điều nàng muốn làm nhất chính là đi gặp người thân, nhưng cho đến nay ngoại trừ a đệ, nàng đều không thể nhìn kỹ người thân, thậm chí ngay cả mặt của phụ thân và ông ngoại cũng chưa từng được gặp.

Ngụy Niên thực sự không nhịn được, bèn nhẹ nhàng ngước mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều song song giật mình.

Sự cảm ứng giữa huyết mạch ruột thịt vốn dĩ không cách nào giải thích được. Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, trái tim của cả hai dường như cùng lúc khựng lại một nhịp.

Ngụy Niên hoàn hồn trước, vội vàng cụp mắt thỉnh tội: "Tiểu nữ không cố ý mạo phạm, chỉ là gặp được quận chúa, không hiểu sao lại cảm thấy rất thân thiết."

Ánh mắt Vệ Như Sương khẽ thay đổi, đè cảm xúc xao động trong lòng xuống, dịu dàng cười một tiếng: "Không sao."

Hóa ra con bé c*̃ng có cảm giác như vậy.

Vệ Như Sương dứt lời, nâng chén trà lên uống một ngụm trà, ánh mắt như có như không liếc về phía bình phong.

Có lẽ chính bà ấy c*̃ng không phát hiện, ngón tay của bà ấy đang khẽ run rẩy.

Vệ Như Sương từng gặp rất nhiều cô nương tới nhận người thân, hoặc là giống bà ấy, hoặc là giống Quận mã. Nhưng chưa từng có một cô nương nào khiến bà ấy có cảm giác như bây giờ, khiến bà ấy không nhịn được muốn tới gần, muốn nói chuyện với người đó nhiều hơn.

Qua một hồi lâu, trong lòng Vệ Như Sương mới miễn cưỡng bình phục lại, dịu dàng nói: "Lần trước ta nghe ngươi nói, ở nhà tình cảnh của ngươi cũng không tốt?"

Đầu tiên Ngụy Niên im lặng một lúc, rồi mới nhẹ nhàng gật đầu.

"Nếu không để ý, có thể kể ta nghe một chút không?" Vệ Như Sương dịu dàng nói.

Ngụy Niên lặng im một lát, sau đó từ từ kể ra những lời đã chuẩn bị sẵn từ trước: "Thật ra nói rằng đối xử với tiểu nữ không tốt, c*̃ng không đúng lắm, trong nhà cũng không để tiểu nữ thiệt thòi chuyện áo cơm, chỉ là tất cả đều kém xa tam muội muội thôi..."

"Vả lại, tiểu nữ luôn cảm thấy bọn họ đối xử với tiểu nữ không thân thiết, luôn có loại cảm giác xa cách rất khó tả."

Ánh mắt Vệ Như Sương lóe lên: "Xa cách?"

"Nào có mẫu thân sẽ vô cớ xa cách con gái ruột của mình?"

Sắc mặt Ngụy Niên hơi ảm đạm, nàng nhẹ nhàng lắc đầu: "Tiểu nữ cũng không biết, trong trí nhớ của tiểu nữ, phụ thân chưa từng bế tiểu nữ, mẫu thân cũng chưa từng dỗ dành tiểu nữ giống như dỗ tam muội muội, muội muội có thể ngủ trong phòng của mẫu thân, nhưng tiểu nữ lại không thể."

"Chẳng biết tại sao, hình như mẫu thân vô cùng kháng cự tiểu nữ vào phòng ngủ của bà, có một lần tam muội muội dẫn tiểu nữ đi vào, còn bị mẫu thân quở trách một trận, mấy ngày sau đó, mẫu thân đều không để ý tới tiểu nữ."

Cũng là sau đêm đó, mèo của nàng mất tích.

Nàng tìm hồi lâu, nhưng lại không biết nó đã sớm không còn trên đời.

Ngô di nương nói cho nàng, từng gặp được Ngụy Ngưng trên trên con đường mà nó chết. Nếu nàng không đoán sai, hẳn là ngày hôm đó Ngụy Ngưng biết chân tướng, biết nàng không phải tỷ tỷ ruột của nàng ta, biết nàng chỉ là một quân cờ đối với Ngụy gia, cho nên, Ngụy Ngưng tự tay g**t ch*t con mèo từng tặng cho nàng, chặt đứt tình cảm quá khứ giữa bọn họ.

Vệ Như Sương vô thức bóp chặt chén trà.

Bà ấy từng gặp tam cô nương Ngụy gia, luận dung mạo, khí chất, Ngụy Niên hoàn toàn không thua Ngụy tam cô nương, vả lại còn hơn một bậc, nếu thật là nữ nhi ruột, Ngụy phu nhân căn bản không có lý do để bất công đến nước này!

"Nghe đúng là rất kỳ lạ." Vệ Như Sương nhíu mày: "Hay là thật sự đúng ngươi nói, không giống như là con ruột của Ngụy gia."

Ngụy Niên cúi đầu, cười khổ nói: "Tiểu nữ lại thật sự hy vọng là như thế, vậy thì trong lòng cũng có thể dễ chịu một chút."

Vệ Như Sương nhìn nàng, thầm nhủ bà ấy c*̃ng rất hy vọng là như vậy, rất hy vọng lần này sẽ không phải thất vọng.

Tiếp đó hai người lại rảnh rỗi hàn huyên vài câu, thị nữ cầm áo choàng đã hơ khô đi vào.

Ngụy Niên mặc áo choàng vào, sau đó cáo lui.

Quận chúa Thịnh An đã đạt được mục đích, đương nhiên sẽ không ngăn cản.

Đợi sau khi bóng dáng Ngụy Niên biến mất trong rừng mai, Vệ Như Sương mới bước nhanh đến sau bình phong: "Phụ thân!"

Người ngồi sau bình phong chính là Lãng Vương Vệ Mâu.

Ông cụ đón ánh mắt vội vàng của Vệ Như Sương, biểu cảm phức tạp gật đầu, giọng khàn khàn: "Giống."

"Giống dáng vẻ của mẫu thân con thời thiếu nữ."

Cơ thể Vệ Như Sương nhũn ra, thị nữ vội vươn tay đỡ lấy bà ấy.

Bà ấy nhìn Lãng Vương, hốc mắt dần phiếm hồng, kích động nức nở nói: "Phụ thân, người nói, lần này, có phải là thật không?"

Khóe mắt Lãng Vương cũng hơi ướt át, ông cụ ngồi trên ghế, nhìn về phía rừng mai bên ngoài, lẩm bẩm nói: "Lần đầu ta gặp mẫu thân con, cũng là lúc hoa mai nở rộ, bà ấy c*̃ng mặc một chiếc áo choàng màu xanh da trời cổ lông chồn như vậy."

"Hoa mai rơi xuống trên phần lông chồn trắng như tuyết, chói lóa mắt."

Cổ họng Vệ Như Sương nghẹn lại: "Phụ thân."

"Đi điều tra bà đỡ đã đỡ đẻ cho con bé năm đó, còn nữa, điều tra những người từng tới chùa Hương Sơn trước và sau ngày đó xem có ai có liên quan tới Ngụy gia không, và những năm này Ngụy gia qua lại thân thiết với người nào trong triều." Lãng Vương nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Cần phải cẩn thận, nếu như... Nếu như con bé thật sự là..."

"Vậy thì chuyện này không hề đơn giản."

Vệ Như Sương sững sờ: "Ý của phụ thân là?"

"Chuyện con mất nữ nhi ở chùa Hương Sơn năm đó sớm đã truyền khắp Bắc Lãng, Ngụy gia không có khả năng không biết rõ tình hình, vả lại trong tã lót còn có một ngọc bội khắc chữ 'Vệ'." Lãng Vương mở mắt ra, ánh mắt sâu thẳm: "Đương triều cả Bắc Lãng chỉ có một nhà họ Vệ, nếu đứa nhỏ này thật sự là dòng máu của ta, vậy thì e là năm đó cũng không phải là thất lạc, mà là có người cố tình làm."

Sống lưng ớn lạnh, sắc mặt Vệ Như Sương c*̃ng dần trở nên nghiêm túc.

"Lan Đình có biết chuyện này không?"

Vệ Như Sương lắc đầu: "Con sợ chàng thất vọng, trước khi chưa có chứng cứ xác thực sẽ không nói cho chàng biết."

"Vẫn nên nói cho nó biết đi, nó làm việc ổn thỏa chu đáo hơn con." Lãng Vương đứng lên, trước khi đi, ông cụ lại nói: "Nếu không phải, con c*̃ng chăm sóc con bé một chút."

Vệ Như Sương: "... Con biết rồi."

Bà ấy sắp ôm cháu đến nơi rồi, phụ thân còn cảm thấy bà ấy vẫn chưa trưởng thành.

Bình Luận (0)
Comment