Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 79

Ngụy Niên cũng không biết áo choàng hôm nay nàng mặc còn trùng hợp như vậy, vốn dĩ nàng chọn một cái áo choàng màu đỏ, nhưng thấy hôm nay Ngụy Ngưng mặc màu đỏ, nàng mới lâm thời đổi sang chiếc màu xanh da trời này.

Nàng nhớ rõ con đường lúc tới nên không cần thị nữ đưa nàng ra ngoài, nhưng rừng mai thật sự quá rộng, nàng cũng không biết mình đi nhầm đường từ lúc nào, đi hồi lâu cũng không nhìn thấy cái đình quen thuộc.

Mãi đến khi nàng trông thấy một tiểu viện từ xa, mới không thể không thừa nhận, nàng lạc đường.

Ngay khi nàng muốn quay người chuyển hướng, lại nghe thấy một tiếng đàn vang lên.

Ngụy Niên ngừng chân nhìn về nơi phát ra tiếng nhạc, tiếng đàn êm tai, lại chứa nỗi đau thương man mác.

Nàng nhận ra khúc nhạc này, khúc tên 'Gửi tư tình', là một bản nhạc tưởng niệm người nhà.

Lúc này, trên một lối đi nhỏ có thị nữ đi ngang qua, nàng nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện.

"Hình như là Quận mã đang đánh đàn?"

"Bên kia là viện của Quận mã, đương nhiên là Quận mã đang đàn rồi."

"..."

Những lời kế tiếp Ngụy Niên đều không thể nghe vào, lúc nàng nghe được là Quận mã đang gảy đàn, đầu óc cũng đã trống rỗng.

Nàng gần như vô thức đi dọc theo con đường nhỏ đi về phía tiểu viện, đợi đến khi lấy lại tinh thần, người đã đứng ở ngoài tiểu viện.

Nàng biết nàng mạo muội xông đến nơi này rất là không ổn, nhưng giờ này khắc này nghe khúc nhạc vô cùng đau thương này, nàng rất muốn gặp phụ thân, dù chỉ đứng xa xa nhìn một cái cũng được.

Ngụy Niên cũng không nhịn được nghĩ, người thân mà phụ thân tưởng niệm là ai?

Có phải là nàng không?

Ngụy Niên lấy hết can đảm ngước mắt tìm kiếm, không lâu sau đã nhìn thấy bên cạnh tường viện có một cái đình, bốn phía có màn lụa bao quanh, có thể mơ hồ thấy được một người ở bên trong.

Ngụy Niên nhìn không chớp mắt, tim đập bịch bịch, đó chính là phụ thân của nàng sao?

Nhưng một giây sau, một cơn gió mát thổi tới, một thứ lạnh lẽo dán lên giữa cổ, Ngụy Niên đã trải qua mấy lần ám sát, gần như đã hiểu đó là thứ gì chỉ trong nháy mắt.

"Người nào tự tiện xông vào!"

Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, hàng mi dài của Ngụy Niên khẽ rung, nàng châm chước một lát, nói: "Ta tìm theo tiếng đàn mà đến, cũng không phải là cố ý tự tiện xông vào nơi đây, mong được tha thứ."

Người kia không lên tiếng nữa, Ngụy Niên nghĩ, chắc là y đang chờ chỉ thị của người trong đình.

Cuối cùng, một khúc kết thúc, người kia đứng dậy vén màn lụa nhìn sang.

Lúc thấy rõ gương mặt kia, cuối cùng Ngụy Niên cũng biết vì sao Cố Dung Cẩm lại cảm thấy nàng quen thuộc.

Nàng không giống mẫu thân mà giống phụ thân.

Phụ thân của nàng giống như trong lời đồn, nho nhã tuấn tú, lại bởi vì bệnh cũ nên nhìn trông hơi yếu ớt.

-

Sức khỏe Cố Lan Đình không tốt, chịu không nổi giá rét, nhưng ông ấy lại cứ không thích ở lì trong phòng, vừa đến mùa đông toàn bộ phủ Quận chúa đều giống như như lâm đại địch, chăm chút để ý Cố Lan Đình, sợ chỉ chớp mắt ông ấy lại đi nơi nào hóng gió.

Quận chúa đau lòng Quận mã không nỡ trách cứ, người bị phạt tất nhiên là hạ nhân.

Nhưng cứ thế mãi cũng không phải là cách, về sau Vệ Như Sương quyết định xây đình ở bên ngoài mỗi một viện tử mà Cố Lan Đình sẽ đi, giăng màn lụa, kể từ đó, cho dù lúc ông ấy nổi hứng muốn pha trà đánh đàn ở bên ngoài, c*̃ng sẽ không bị lạnh.

Tuy Cố Lan Đình cảm thấy hơi bất đắc dĩ vì chuyện này, nhưng cũng không phụ tấm lòng của Quận chúa. Từ đó về sau cho dù mùa đông ông ấy muốn ra ngoài hóng gió, đa số sẽ ngồi lại trong đình.

Vả lại ông ấy thích yên tĩnh, thường thường chỉ có một thị vệ võ công cao cường đi theo.

Không giống với vẻ kinh ngạc của Ngụy Niên, lúc Cố Lan Đình nhìn thấy Ngụy Niên, sắc mặt ông ấy nhìn khá lạnh nhạt, giống như ông ấy biết sẽ có người tới, cũng biết người tới là ai.

"Thương Minh, mời vị cô nương này tiến vào."

Ánh mắt Cố Lan Đình rơi xuống mặt Ngụy Niên vài giây, sau đó ông ấy buông màn lụa xuống, nói.

Ngụy Niên đi theo thị vệ tên Thương Minh vào trong đình.

Vào trong đình, Ngụy Niên mới phát hiện bên trong không chỉ có đàn, còn có bàn trà.

Một bình trà, hai chén trà, hiển nhiên đã chuẩn bị từ trước.

Ngụy Niên khẽ sững người.

Chẳng lẽ... Phụ thân biết nàng sẽ tới?

"Tiểu nữ Ngụy Niên, bái kiến Quận mã."

Ngụy Niên đè nghi hoặc trong lòng xuống, uốn gối hành lễ.

Cố Lan Đình đưa tay: "Ngồi đi."

"Vâng." Ngụy Niên nghe lời ngồi xuống, sau đó xin lỗi: "Tiểu nữ bị tiếng đàn hấp dẫn đến đây, vô ý quấy rầy Quận mã, mong Quận mã thứ lỗi."

Cố Lan Đình rót thêm trà cho nàng, hỏi: "Sao ngươi biết ta là ai?"

Ngụy Niên sững sờ, đúng vậy, nàng chưa từng gặp Quận mã, thị vệ vừa rồi c*̃ng chưa từng báo thân phận.

Nếu nói đã biết được từ trong miệng thị nữ, vậy thì không phải là vô ý tự tiện xông vào.

Ngay khi nàng không biết nên trả lời như thế nào, Cố Lan Đình cũng đã chuyển chủ đề: "Ngươi biết khúc nhạc này?"

Ngụy Niên gật đầu: "Tiểu nữ đã từng học qua."

Phụ thân ở đây, vậy thì người ở sau bình phong không phải là phụ thân, vậy thì người đó là ai?

"Ừm." Cố Lan Đình buông chén trà, nói: "Cô nương c*̃ng đang tưởng niệm người thân không ở bên cạnh?"

Ngụy Niên đang định trả lời, trong lòng chợt nảy lên một cảm giác kỳ lạ.

Hình như… phụ thân đang thử thăm dò nàng?

Thị nữ trùng hợp đi ngang qua, dọc đường không người ngăn cản, còn có trà đã chuẩn bị sẵn...

Ngụy Niên khẽ giật mình, nói: "Không ạ, người thân của tiểu nữ đều ở bên cạnh, chỉ là vừa rồi vừa lúc có nhắc tới người thân với người khác, cảm xúc nhất thời nảy lên trong lòng, mới có thể bị khúc nhạc này hấp dẫn tới."

Ánh mắt Cố Lan Đình khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Ánh mắt ông ấy lướt qua gương mặt Ngụy Niên một cách nhanh chóng và ngắn ngủi.

Đúng là giống ông ấy vài phần, chẳng trách Như Sương hành động lớn như vậy.

Nhưng những năm qua có quá nhiều người có ý đồ khác tìm tới cửa, tính tình Như Sương vốn ngay thẳng, vả lại hễ là gặp phải người giống ông ấy thì sẽ giảm bớt đề phòng, khó đảm bảo sẽ không mắc bẫy của ai.

Có điều hiện tại khi ông ấy tận mắt nhìn thấy người, loại suy nghĩ kia lại đã vơi đi không ít.

Cô nương này, ông ấy mới gặp một lần đã cảm thấy thích.

Nhất là cặp mắt sáng long lanh kia, khiến ông ấy cảm thấy rất thân thiết.

Nhưng điều này cũng không hề đại biểu nàng nhất định là trong sạch.

Bởi vì cũng không phải là nàng vô ý tự tiện xông vào, là ông ấy sắp xếp thị nữ, nàng biết thân phận của ông ấy mới tới.

Lúc này Ngụy Niên c*̃ng đang thầm nghĩ, dường như nàng đã hiểu ra đôi chút.

Nàng biết ông ấy là phụ thân của nàng, nhưng phụ thân lại không biết, ông ấy nghi ngờ nàng có ý khác, đặt một cái bẫy nhỏ để thăm dò nàng c*̃ng hợp tình hợp lý.

Nhưng chết là chết ở việc nàng không kịp thời nhìn thấu cạm bẫy, chui đầu vào.

Quận chúa đang hoài nghi thân phận của nàng, nàng đã đến trước mặt Quận mã, nếu đổi lại là nàng, chắc chắn nàng c*̃ng sẽ hoài nghi đối phương có ý đồ khác.

Cho nên hiện tại nàng nên giải thích như thế nào, nàng biết rõ đây là viện của Quận mã lại cố ý xông tới?

Tình thế hiện tại đang rất tốt, cũng không thể vì hành vi l* m*ng của nàng hôm nay mà khiến phụ thân hiểu lầm, ngược lại làm chậm trễ chuyện chính.

"Ngươi vẫn chưa trả lời ta, biết thân phận của ta bằng cách nào?"

Toàn thân Ngụy Niên cứng đờ, trong lòng vô cùng ảo não.

Là nàng chủ quan, nàng thật sự không ngờ tâm tư của phụ thân nàng lại kín đáo như vậy.

Trong nháy mắt, trong đầu Ngụy Niên chợt lóe lên một ý tưởng, nàng đứng dậy lùi về sau một bước rồi quỳ xuống: "Xin Quận mã thứ tội, tiểu nữ nói dối."

Cố Lan Đình: "Ồ?"

"Là tiểu nữ lạc đường nên mới đi tới đây, lúc tiếng đàn vang lên, vừa hay có thị nữ đi ngang qua, nhắc tới Quận mã đánh đàn ở đây, trong lòng tiểu nữ mới cảm thấy nghi hoặc."

Ngụy Niên nói: "Trước đây không lâu, tiểu nữ và muội muội trong nhà nghỉ chân trong đình, có điều vừa ngồi xuống không lâu đã có thị nữ tới đổi trà. Nhưng tiểu nữ phát hiện ấm trà trong đình vẫn còn đầy, vốn không cần đổi, nhưng thị nữ không chỉ đổi, còn vô ý đổ nước trà lên áo choàng của tiểu nữ."

Động tác cầm chén trà của Cố Lan Đình khựng lại, sau đó bên môi thoáng qua một nụ cười bất đắc dĩ và nuông chiều.

Như Sương thật là…

"Thị nữ đề nghị dẫn tiểu nữ đi hong khô áo choàng, tiểu nữ đến sương phòng, phát hiện bên trong đang đốt than ngân ti, vả lại còn đặt một cái bình phong rất lớn, khác hẳn với phong cách của sương phòng, tiểu nữ bèn suy đoán e là có người dẫn tiểu nữ đến chỗ kia. Sau đó không lâu, Quận chúa nương nương xuất hiện, c*̃ng vào lúc đó, tiểu nữ phát hiện còn có người sau bình phong, mới hoài nghi là Quận chúa nương nương cố ý dẫn tiểu nữ tới sương phòng."

Cố Lan Đình không nhịn được nâng tay đỡ trán.

"Quận chúa nương nương hỏi tiểu nữ ở nhà sống thế nào, quan hệ với người thân có tốt không, trong lòng tiểu nữ khá khó hiểu, lại nghe ra khúc nhạc mà Quận mã đàn là 'Gửi nỗi nhớ', lại vừa lúc có thị nữ đi ngang qua nhắc tới thân phận của Quận mã, trong lòng tiểu nữ bèn có suy đoán, có phải là Quận mã…"

Ngụy Niên không nói thêm gì nữa, nhưng Cố Lan Đình cũng hiểu rõ ý nàng: "Ngươi hoài nghi ta cố ý dẫn ngươi qua đây, mới tương kế tựu kế đến nơi này?"

"Vâng, vả lại tiểu nữ đến đây, Quận mã c*̃ng hỏi về người thân của tiểu nữ." Ngụy Niên ngừng một lát, sau đó ngước mắt nhìn về phía Cố Lan Đình, hỏi: "Tiểu nữ cả gan hỏi một chút, hai chuyện này... chỉ là tiểu nữ nghĩ nhiều thôi sao?"

Thế cục thay đổi, vấn đề khó chuyển sang người Cố Lan Đình.

Kế sách của Quận chúa có trăm ngàn lỗ hổng, Cố Lan Đình thật sự không thể nói chỉ là trùng hợp được, nhưng nếu nói không phải trùng hợp, vậy thì vấn đề mới lại xuất hiện.

Vì sao ông ấy và Quận chúa phải tốn công tốn sức dàn xếp cuộc gặp gỡ này? Vì sao cả hai đều nhắc đến người thân? Cũng không thể nói là Quận chúa hoài nghi nàng là nữ nhi của bọn họ, còn ông ấy hoài nghi nàng có ý đồ khác?

Vả lại chuyện này còn chưa có kết luận, không thích hợp nói ra ngoài, nếu việc này là một hiểu lầm, nàng thật sự là nữ nhi Ngụy gia, há lại vô duyên vô cớ tăng thêm phiền phức cho cô nương nhà người ta.

Cố Lan Đình không trả lời ngay, chỉ nói: "Đứng lên đã rồi nói."

Hiển nhiên Quận mã muốn đổi chủ đề, lúc này đương nhiên Ngụy Niên không thể tiếp tục truy hỏi, ngoan ngoãn đứng dậy ngồi xuống.

Cũng là lúc này, trong lúc lơ đãng nàng thoáng nhìn thấy dòng chữ trên góc trái cây đàn.

Ngụy Niên giật mình: "Đây là 'Kinh tước'."

Cố Lan Đình đang nghĩ nên chuyển chủ đề thế nào, nghe được lời này bèn nhân tiện nói: "Ngươi nhận ra cây đàn này."

Ngụy Niên lắc đầu: "Tiểu nữ chưa từng nhìn thấy, nhưng từng nghe tên của nó, danh cầm thứ hai."

"Năm danh cầm đã lâu không xuất hiện, hôm nay tiểu nữ có may mắn nhìn thấy 'Kinh tước', cũng coi như có phúc, chỉ là không biết danh cầm thứ nhất đang ở đâu.”

Cố Lan Đình hơi ngước mắt: "Ngươi chưa nhìn thấy 'Thiên Nguyệt'?"

Ngụy Niên sững sờ, nàng hẳn nên nhìn thấy rồi à?

Cố Lan Đình thấy vẻ mặt nàng đầy khó hiểu, cười nói: "Ngươi hẳn sẽ nhìn thấy."

Ngụy Niên càng không hiểu.

Lời này có ý gì?

Không phải nàng đa nghi, thật sự là vì phụ thân của nàng khó đối phó hơn mẫu thân nhiều, giống như mỗi câu nói đều có ẩn ý.

"Đã sắp đến ngọ yến, ta sai người đưa ngươi đi." Cố Lan Đình nói.

Hắn dùng trận pháp trong rừng mai dẫn nàng tới nơi này, để nàng tự đi thì không ra được.

Ngụy Niên vội vàng đứng dậy nói cảm ơn.

Lúc gần đi, Ngụy Niên thận trọng nói: "Quận mã còn không nói cho tiểu nữ, vấn đề vừa rồi."

Cố Lan Đình: "..."

Ông ấy ra vẻ thản nhiên, nói: "Có cơ hội, sẽ nói cho ngươi biết."

Chỉ khi xác định nàng là nữ nhi của ông ấy, mới có thể nói cho nàng.

Cho nên, ông ấy rất hy vọng mình sẽ có cơ hội này.

Ngụy Niên nhịn cười, thất vọng cúi đầu ồ một tiếng, nói: "Tiểu nữ cáo lui."

Cố Lan Đình nhìn theo bóng lưng Ngụy Niên, hơi nhíu mày, là ảo giác của ông ấy ư?

Sao ông ấy lại cảm thấy nàng đang cười?

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Dung Cẩm vô cùng khó hiểu: Y cũng còn chưa thành hôn, sao mẫu thân lại sắp ôm cháu rồi!

Bình Luận (0)
Comment