Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 80

Ngụy Niên dẫn Ngụy Uyển qua, hai bên vấn an lẫn nhau, Tề Vân Hàm kéo cánh tay của nàng, giọng điệu thân thiết, nói: "Vừa rồi ta tìm ngươi khắp nơi, đáng tiếc vườn mai quá rộng, thật sự không tìm được ngươi."

Ngụy Niên đang định trả lời, giọng Ngụy Ngưng lại vang lên sau lưng: "A Vân."

Ngụy Niên vô thức nhìn về phía Tề Vân Hàm, thấy nụ cười trên mặt đối phương phai nhạt vài phần, nhẹ nhàng cong môi.

Từ sau khi trở về từ núi Thu Vụ, Tề Vân Hàm đã bất mãn và đề phòng Ngụy Ngưng.Lúc Ngụy Niên trở lại trong đình, Ngụy Uyển đang lo lắng đi qua đi lại, thấy cuối cùng Ngụy Niên cũng xuất hiện, nàng ấy bước lên phía trước lo lắng hỏi: "Nhị tỷ tỷ, không có việc gì chứ?”

Ngụy Uyển không biết tình hình thực tế, thấy Ngụy Niên rời đi quá lâu, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng.

Ngụy Niên lắc đầu: "Không có việc gì, vừa rồi đi lạc đường chậm trễ chút thời gian."

Ngụy Uyển nghe vậy thì cũng yên tâm.

"Ngọ yến sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi qua đi." Ngụy Niên nói.

"Vâng.”

Ngọ yến được tổ chức ở Lộc viên, đi từ rừng mai qua mất gần nửa canh giờ, lúc hai người tới thì đã có một nửa khách khứa đã ngồi vào vị trí.

"Niên Niên, bên này."

Ngụy Niên đang muốn dẫn Ngụy Uyển đi tìm chỗ ngồi thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới, nàng quay sang nhìn theo âm thanh, thấy là Tề Vân Hàm, bèn cười tiến lên đón.

Xung quanh Tề Vân Hàm đều là người Ngụy Niên quen thuộc, bên cạnh nàng ấy là Bùi Lạc Thanh, bên cạnh Bùi Lạc Thanh là Tô Vãn Đường, lại ra ngoài nữa thì là Thôi Tuyết Lăng và mấy vị cô nương quen biết từ bữa tiệc ngắm hoa ở Tề gia lần trước.

Ngụy Ngưng nói với nàng ấy là Niên Niên tính tình quái gở, không thích gần gũi người khác, nhưng về sau nàng ấy mới biết, không phải Niên Niên không thích đi ra ngoài, rõ ràng là Ngụy phu nhân quá bất công, giữ chân Niên Niên trong phủ lâu ngày!

Cùng là nữ nhi thân sinh, Ngụy Ngưng có thể tham gia cung yến, Niên Niên thì ngay cả yến hội bình thường cũng không được đi, quả thật quá không công bằng, đã thế Ngụy Ngưng còn lừa nàng ấy là tính tình Niên Niên lầm lì, không thích kết giao với người khác.

Vả lại, lần trước ở dưới đáy vực núi Thu Vụ, nàng biết được nha hoàn của Niên Niên chết ở biệt viện từ miệng Thái tử ca ca, là Thái tử ca ca và Niên Niên tự tay giết, nàng ấy lập tức biết có lẽ là hôm đấy đã xảy ra chuyện gì đó mà nàng ấy không biết, cho nên sau khi về nhà nàng ấy cố ý hỏi Chung ma ma có biết chuyện này hay không.

Bởi vì nàng ấy nhớ lúc nàng ấy và Niên Niên gặp nhau ở tửu lầu, Chung ma ma hỏi Niên Niên vài câu hỏi kỳ lạ, khi đó không cảm thấy gì, nhưng liên hệ trước sau lại phát hiện có chút không bình thường.

Ban đầu Chung ma ma còn không dám nói với nàng ấy, là nàng ấy liên tục ép hỏi, thế mới biết, hôm đó ở chùa Hương Sơn và đình Hòe Sơn còn có người áo đen mai phục, vả lại Chung ma ma và mẫu thân cũng hoài nghi người áo đen có quan hệ với Ngụy Ngưng, chẳng qua là lúc đó mẫu thân sợ dọa nàng ấy, mới không nói cho nàng ấy biết.

Chung ma ma còn nói với nàng ấy, e là Ngụy Ngưng tiếp cận nàng ấy cũng là có ý đồ khác.

Hôm đó, nàng ấy cẩn thận nhớ lại tất cả những ký ức sau khi quen Ngụy Ngưng, càng nghĩ càng thấy Ngụy Ngưng khả nghi!

Tính tình Tề Vân Hàm đơn giản, không giấu được chuyện, yêu ghét trong lòng đều bày hết trên mặt.

Đối diện với nụ cười quen thuộc của Ngụy Ngưng, nàng ấy chỉ lạnh nhạt ồ một tiếng: "Ngụy tam cô nương."

Nụ cười trên mặt Ngụy Ngưng cứng đờ.

Trước kia Tề Vân Hàm đều gọi nàng ta là 'Ngưng Nhi', sao đột nhiên...

Dường như Ngụy Ngưng nhận ra gì đó, nhanh chóng nhìn sang Ngụy Niên, trong mắt thoáng lộ ra mấy phần tủi thân và thất vọng, nhưng không bao lâu lại biến mất không thấy gì nữa, nàng ta nhìn về phía Tề Vân Hàm, hơi khổ sở nói: "A Vân, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không?"

Ngụy Niên nhìn mà buồn cười không thôi.

Ý Ngụy Ngưng là, có phải nàng nói gì với Tề Vân Hàm không, mới khiến cho Tề Vân Hàm đối xử lạnh nhạt với nàng ta.

Ngụy Niên yên lặng lui về sau một bước, cụp mắt nói: "Tam muội muội và Vân Hàm có chuyện muốn nói, ta rời đi trước."

Nàng vừa muốn quay người đã bị Tề Vân Hàm kéo lại, sốt ruột nói: "Niên Niên, ta và Ngụy tam cô nương không có chuyện gì muốn nói."

Ngụy Niên nhìn về phía Ngụy Ngưng, khổ sở nói: "Nhưng tam muội muội nói..."

"Chúng ta không có hiểu lầm gì hết." Tề Vân Hàm kéo Ngụy Niên, nhìn về phía Ngụy Ngưng, nói: "Ngọ yến sắp bắt đầu rồi, Ngụy tam cô nương tự tìm chỗ ngồi đi."

Ngụy Niên tỏ vẻ áy náy nhìn về phía Ngụy Ngưng: "Tam muội muội, muội giận ta à?"

Ngụy Ngưng khẽ cắn môi, gượng cười: "Nhị tỷ tỷ nói gì vậy, sao ta lại giận nhị tỷ tỷ chứ."

Nàng ta dứt lời, lại nhìn Tề Vân Hàm, nói: "A Vân, vậy ta đi trước."

Tề Vân Hàm hờ hững ừ một tiếng.

Ngụy Ngưng vừa mới quay người, Tô Vãn Đường đứng gần đó đột nhiên nói: "Ngụy nhị cô nương và Vân Hàm cũng coi như là mối quan hệ từng vào sinh ra tử cùng nhau, tình nghĩa này không phải là người nào cũng có thể so sánh được, cho dù muốn đi c*̃ng không nên là nhị cô nương đi, đúng không?"

Nàng ấy đã sớm ngứa mắt Ngụy Ngưng, lần trước giữa khu rừng, nói không chừng chính là nàng ta cố ý bày kế để Bùi đại ca cứu nàng ta! Dáng vẻ kệch cỡm giả vờ giả vịt nhìn là phiền!

Những cô nương khác giữ im lặng, ngay cả Bùi Lạc Thanh cũng không ngăn cản Tô Vãn Đường.

Có lẽ Tề Vân Hàm không nhìn ra mối quan hệ lục đục giữa tỷ muội Ngụy gia, nhưng trong lòng những cô nương khác lại đều rõ ràng. Chuyện ở núi Thu Vụ rất ầm ĩ, việc Ngụy gia 'đại nghĩa diệt thân' cũng coi là mọi người đều biết, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều biết Ngụy gia thiên vị tam cô nương, khiến đích trưởng nữ chịu đủ lạnh nhạt, tuy nói không tiện xen vào việc nhà người khác, nhưng các nàng cũng đã từng tiếp xúc với Ngụy Niên, nếu thật sự muốn luận quan hệ xa gần, vậy thì các nàng thích Ngụy Niên hơn.

Huống hồ, bây giờ rõ ràng là Tề Vân Hàm cũng đang nghiêng về phía Ngụy Niên, đương nhiên bọn họ cũng muốn như thế.

Vốn dĩ Ngụy Ngưng muốn dựa thế Tề Vân Hàm mà ở lại chỗ này, thật sự không ngờ tới việc không chỉ không được chào đón mà còn bị chế giễu, tất nhiên là trong nội tâm nàng ta vô cùng tức giận, nhưng ngại ở đây nhiều người nên suy cho cùng nàng ta cũng không thể hiện ra mặt, đảo mắt đã tìm đến chỗ cô nương quen biết, ngồi xuống cạnh nàng kia.

Sau khi Ngụy Ngưng đi, Bùi Lạc Thanh nhìn về phía Ngụy Uyển, chuyển chủ đề: "Vị này là?"

Ngụy Niên lập tức giới thiệu, nói: "Đây là lục muội muội nhà ta, Ngụy Uyển."

Trong lòng Bùi Lạc Thanh đã có suy đoán từ trước, nghe vậy thì nhẹ nhàng gật đầu với Ngụy Uyển xem như chào hỏi.

Đương thời đích thứ rõ ràng, người đang ngồi ở đây đều là các cô nương gia đình vọng tộc số một số hai thành Phụng Kinh, đương nhiên những người trước kia bọn họ kết giao đều là con chính thất cả, nhưng trong tình cảnh này, đương nhiên bọn họ sẽ không bài xích, thái độ đối xử với Ngụy Uyển cũng coi như hiền lành.

Ngược lại là sau khi Ngụy Uyển biết thân phận của các vị cô nương này thì khá câu nệ.

Đây là lần đầu tiên nàng ấy nhìn thấy quý nữ vọng tộc chân chính, ngồi cùng bàn với họ, khó tránh khỏi hơi sợ hãi, khó có thể bình tĩnh.

Cũng may sau đó không biết là ai bắt đầu chủ đề khác, dời đi sự chú ý của mọi người, lúc này nàng ấy mới thoải mái hơn.

Không lâu sau bắt đầu có đồ ăn được mang lên, mọi người cũng ngừng câu chuyện.

Bàn tiệc của phủ Quận chúa Thịnh An tất nhiên là không có gì để bàn cãi, bất kể là món ăn hay là khẩu vị đều là tốt nhất, ngay cả điểm tâm cũng có nguồn gốc từ Kim Hoa Lâu nổi tiếng nhất thành Phụng Kinh.

Hôm nay người tới đều là tiểu bối nên người đãi khách là tiểu công tử nhà Quận chúa, y nâng chén mời mọi người một chén rượu, nói mấy câu khách sáo, dẫn tới các cô nương nhao nhao nhìn qua.

Bọn họ đều nhớ rõ mục đích của bữa tiệc ngắm mai hôm nay, là Quận chúa nương nương nương muốn xem mắt cho tiểu công tử, cũng không biết là cô nương nhà ai có thể may mắn lọt vào mắt xanh của tiểu công tử.

Nhưng hai bên khách nam nữ được ngăn cách bằng màn lụa, rất nhiều cô nương đều chỉ nghe được giọng mà không thấy được người, không khỏi ảo não. Chẳng qua nghĩ lại, huynh đệ nhà mình cũng tham gia yến tiệc, bọn họ không đến gần được Cố tiểu công tử, nếu huynh đệ nhà mình có thể kết giao, vậy các nàng cũng vẫn có cơ hội.

Mà các cô nương ngồi gần Ngụy Niên không ai ngẩng đầu nhìn quanh, các nàng và Cố Dung Cẩm không hiếm khi gặp mặt, không cần phí sức đi xen vào lúc này.

Nhưng điều này cũng dẫn tới việc nếu như Ngụy Niên ngẩng đầu nhìn sang thì có vẻ rất đột ngột, nàng chỉ có thể cố nhịn xuống.

Rất nhanh thôi, chờ không lâu nữa, nàng có thể quang minh chính đại gặp a đệ!

Ngọ yến kết thúc, còn có thi đấu mã cầu.

Thi đấu mã cầu là đăng ký tự nguyện, nếu không muốn tham dự thì có thể tiếp tục ngắm mai chơi đùa, cũng có thể trực tiếp rời đi.

Nhóm Tề Vân Hàm không ở lâu, ngọ yến vừa kết thúc không lâu đã chuẩn bị rời đi.

Mấy người bọn họ chỉ đến góp vui ngắm hoa mai, hôn sự của các nàng không phải có thể quyết định bằng một bữa tiệc ngắm mai. Huống hồ, đối với bọn họ mà nói, Cố Dung Cẩm quá quen thuộc, chỉ là đệ đệ, căn bản đều không có tâm tư trên phương diện đó, tất nhiên cũng sẽ không phí hết tâm tư ở lại nơi này chỉ vì gặp Cố Dung Cẩm một lần giống như những nhà khác.

Tề Vân Hàm hỏi Ngụy Niên muốn về thành đi nghe hí hay không, sau khi Ngụy Niên hỏi ý Ngụy Uyển thì rời đi cùng Tề Vân Hàm.

Xe ngựa của Ngụy gia thì để lại cho Ngụy Ngưng, hai người Ngụy Niên ngồi chung xe ngựa với Tề Vân Hàm.

Từ nơi này về thành khá tốn thời gian, chẳng qua trên đường đi ba cô nương cười cười nói nói, thời gian trôi qua c*̃ng nhanh.

Lúc mấy người Tề Vân Hàm đến, Bùi Lạc Thanh, Tô Vãn Đường, Thôi Tuyết Lăng đã đặt chỗ xong, là phòng riêng gần cửa sổ trên lầu hai.

Trong phòng có điểm tâm trà nước, mấy cô nương vừa nghe hí vừa nói chuyện phiếm, vui vẻ hòa thuận.

Ngụy Niên uống hơi nhiều trà, đi nhà xí một chuyến, lúc trở về đi xuyên qua hành lang lại vô tình nhìn thấy một bóng người tiến vào một phòng riêng trong góc hẻo lánh.

Ngụy Ngưng!

Tại sao nàng ta lại ở chỗ này!

Ngụy Niên kinh ngạc, sau đó nhịp tim nhanh chóng tăng nhanh.

Nàng nhìn chằm chằm vào cửa căn phòng kia, nàng có dự cảm, nơi đó còn có người khác.

Mà người kia, chính là người đứng sau màn nàng muốn tìm!

Ngụy Niên hít sâu một hơi, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đối sách.

Nàng không thể trực tiếp xông vào, cũng không dám tùy tiện tới gần, bởi vì nếu đối phương có võ công, nàng sẽ dễ dàng bị phát hiện.

Ngụy Niên ngẫm nghĩ, gọi Thập Bát vài tiếng, nhưng lại không nghe được đáp lại, nàng nhíu mày, sau khi ra thôn trang Thập Bát đã âm thầm đi theo nàng, sao lại không thấy người xuất hiện? Nhưng vào lúc này, nàng đột nhiên nhận thấy được có người đang tới gần từ sau lưng, còn chưa kịp quay người, đã bị người đánh vào sau gáy, hôn mê bất tỉnh.

Bình Luận (0)
Comment