Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 81

Trong căn phòng nơi góc hẻo lánh, một nam tử áo lam đang chắp tay đứng trước cửa sổ, khí chất nho nhã, khuôn mặt tuấn tú, chính là Thẩm Lăng.

Cửa truyền đến tiếng vang rất nhỏ, nhưng hắn ta lại không quay đầu.

Cũng không lâu lắm, eo của hắn ta bị một đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy: "Lăng ca ca."

Sắc mặt Thẩm Lăng lạnh nhạt, hắn ta nghiêng đầu, nói: "Không bị người khác phát hiện chứ?"

Ngụy Ngưng nhẹ nhàng lắc đầu, giọng trầm thấp: "Không có."

Ánh mắt Thẩm Lăng lóe lên, quay người ôm nàng ta: "Thế nào?"

Ngụy Ngưng ngước mắt nhìn về phía hắn ta, trong mắt chứa vài phần tủi thân: "Hôm nay Tề Vân Hàm khiến ta khó xử trước mặt rất nhiều người.”

"Lăng ca ca, có phải nàng ta đang hoài nghi ta không?"

Thẩm Lăng nhíu mày: "Ngươi đã làm gì?"

Ngụy Ngưng lắc đầu: "Sau khi trở về từ núi Thu Vụ ta chưa hề gặp nàng ta.”

Nàng ta ngẫm nghĩ, lại nói: "Chẳng lẽ là Ngụy Niên nói gì đó trước mặt nàng ta?"

Sắc mặt Thẩm Lăng hơi thay đổi: "Không phải quan hệ giữa Ngụy Niên và

Ngụy gia đã dịu lại rồi à?"

"Ừm." Ngụy Ngưng: "Gần đây nàng ta càng thêm thân thiết với chúng ta, không giống như là đang nghi ngờ, hơn nữa nàng ta còn nói đỡ cho ca ca, lấy được việc tra vụ án muối lậu Giang Nam."

Nàng ta nói đến đây, vẻ mặt Thẩm Lăng dịu đi: "Đúng là việc này có lợi với chúng ta.”

Ánh mắt Ngụy Ngưng sáng lên: "Thật à?"

Thẩm Lăng: "Ừm, đám buôn muối lậu ở vùng đó ngày càng hung hăng ngang ngược, tra vụ án này rất nguy hiểm, nhưng nếu vận dụng thoả đáng thì rất có ích cho chúng ta."

Vụ án này do Đông cung chọn người, hắn ta đang lo không thể xếp người vào thì Ngụy Niên đã giúp hắn ta.

"Vậy liệu ca ca có gặp nguy hiểm không?"

"Yên tâm, ta đã sắp xếp người âm thầm bảo vệ hắn ta." Thẩm Lăng nói.

Chỉ cần mở ra quan hệ với bên kia, chính là một cuộc mua bán doanh thu không nhỏ, chuyện hắn ta làm muốn thành công thì không thể thiếu bạc.

"Vậy thì ta yên tâm rồi." Ngụy Ngưng lại cẩn thận suy tư một lát, trong lòng có phỏng đoán: "Ta từng nói với Tề Vân Hàm là tính tình nhị tỷ tỷ quái gở, không thích đi ra ngoài, nhưng quãng thời gian trước ở núi Thu Vụ mọi người đều đã biết nhà ta bất công, cố ý kìm hãm nhị tỷ tỷ, hẳn là Tề Vân Hàm giận ta vì chuyện này."

Thẩm Lăng nghe vậy thì trong lòng cũng thả lỏng.

"Hành động hai lần đều thất bại, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?" Ngụy Ngưng ngẩng đầu nhìn Thẩm Lăng, nói.

Trong mắt Thẩm Lăng lóe lên một tia sáng lạ, qua rất lâu mới nói: "Người của Thái tử đã nhìn chằm chằm ta hồi lâu, mấy ngày nay mới thoáng lơi lỏng, việc này không thể nóng vội, vả lại, có thể kế hoạch sẽ thay đổi."

Ngụy Ngưng bỗng nhiên ngước mắt nhìn hắn ta: "Thay đổi thế nào?"

"Lý do giết người vì tình đã không thể dùng nữa, cần nghĩ biện pháp khác." Thẩm Lăng dừng lại, sau một lúc lâu, nói: "Sắp đến Đông Chí, đến lúc đó triều đình sẽ cử hành ‘tế thiên’ ở ngoại thành phía nam, là thời cơ tốt để ra tay, về phần ra tay như thế nào, còn phải bàn bạc cân nhắc cẩn thận."

Thẩm Lăng cụp mắt nhìn Ngụy Ngưng: "Lần này, tuyệt đối không được thất bại."

Ngụy Ngưng khẽ ừ một tiếng, nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn ta.

Bất kể kế hoạch như thế nào, Tề Vân Hàm đều phải chết!

Là hắn ta muốn nàng ta biến thành Tề Vân Hàm thứ hai, vậy thì Tề Vân Hàm thật sự không thể sống trên đời này.

Nàng ta không có đường lui, hắn ta c*̃ng tuyệt đối không thể có!

Nàng ta cũng không muốn sau khi cực khổ giúp hắn ta leo lên vị trí đó, lại là làm áo cưới cho người khác.

Thẩm Lăng lùi lại một bước tựa vào tường, nhẹ nhàng ôm nàng ta vào lòng, nhưng trong đầu lại hiện lên một khuôn mặt khác.

Đó là một khuôn mặt hồn nhiên trong sáng, không buồn không lo.

Đáng tiếc, suy cho cùng hắn ta và nàng ấy không phải người cùng một đường.

-

Chử Yến cầm quốc thư mà nửa canh giờ trước Đại tổng quản đưa đến trong tay hắn, nhanh chân đi vào ngự thư phòng, đập nó xuống trước bàn Thánh thượng: "Có ý gì?"

Thánh thượng liếc mắt, đặt bút xuống: "Con nghĩ ta có ý gì?"

Chử Yến bực bội nói: "Không muốn đoán! Không nói thì con đi."

Thánh thượng cười lạnh, đưa tay chỉ vào quốc thư mà Nam Hào đưa tới: "Bên trên là tên của Chử Yến con, không phải ta, chính con quyết định."

Chử Yến khẽ cắn môi: "Con lập tức gọi binh, trọng binh tiếp cận biên cảnh!"

Thánh thượng lẳng lặng nhìn hắn một lúc, sau đó ngả lưng ra sau: "Được thôi, con đi gọi binh, ta viết thánh chỉ cho con, con nói tiếp cận biên cảnh nước nào thì tiếp cận biên cảnh nước đó.”

Chử Yến hít sâu một hơi, nói với mình đây là phụ thân ruột của hắn.

Không chửi được, cũng không đánh được!

"Quân Lãng có ba mươi vạn, cấm quân cộng thêm quân địa phương cũng có hơn năm mươi, con muốn bao nhiêu, ta cho con bấy nhiêu." Thánh thượng tiếp tục nói.

Thái tử không thể nhịn được nữa, cầm quốc thư ném thẳng đến trước mặt Thánh thượng: "Cho nên, phụ hoàng đã nghĩ kỹ đưa công chúa nào rồi?"

"Muội muội của Thái tử không phải nữ nhi của phụ hoàng à? Phụ hoàng thích đưa đứa nào thì đưa, ông đây mặc kệ!"

Đại tổng quản đứng ở cửa nghe được câu ‘ông đây’ kia, chỉ hận bản thân không thể điếc ngay lập tức!

Chử Yến hét xong thì phất tay áo quay người rời đi, mới đi mấy bước bức quốc thư kia đã bị ném xuống bên chân hắn: "Ta nói đồng ý liên hôn lúc nào?!"

Lúc này Chử Yến mới ngừng bước.

Thái tử nắm tay, hừ một tiếng, lại không quay người.

Thánh thượng đỡ trán, nặng nề thở dài, nói: "Không phải con thích nha đầu Ngụy gia kia à? Hôm nay ta đã bảo Lễ bộ tính thời gian, rước người về cho con, để kiềm hãm cái tính tình chó chết này của con lại!"

"Lâm Khuyết, bây giờ ngươi ngay lập tức đi Lễ bộ, bảo bọn họ chuẩn bị lễ thành hôn cho Thái tử, cưới Trắc phi vào cửa. Trẫm không quản được nhi tử này nữa, cũng dám xưng ‘ông đây’ với Trẫm, ai thích quản thì đi mà quản!"

Đại tổng quản Lâm Khuyết biểu cảm đắng chát, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của hắn ta, lời này khả năng cao là Thánh thượng đang nói linh tinh, nhưng... Ý chỉ khó lòng vi phạm, hắn ta đành đi dạo vườn hoa một vòng rồi trở lại vậy.

"Lão nô tuân chỉ."

"Quay về!"

Chử Yến lười nhác nói.

Bước chân Lâm Khuyết khựng lại, lại quay về.

Chử Yến quay người hất cằm nhìn về phía Thánh thượng: "Trắc phi, xem thường ai đấy?"

Thánh thượng: "..."

Lâm Khuyết: "..."

Thánh thượng ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Thái tử: "Con có ý gì?"

Vị trí Trắc phi của Đông cung này đã xem như ban ân cho Ngụy gia rồi!

Chử Yến nhặt quốc thư của Nam Hào lên, chậm rãi đi đến trước bàn, đập nó xuống bàn lần nữa, nhìn chằm chằm Thánh thượng, gằn từng chữ: "Chỉ là Trắc phi, quản được con?"

"Ít nhất cũng phải là Trữ phi chứ?"

Khóe môi Lâm Khuyết giật giật.

Cái gì gọi là ít nhất cũng phải là Trữ phi!

Thánh thượng nhìn chằm chằm vào Thái tử, hồi lâu mới nói: "Con nghiêm túc à?"

"Cô nương Thôi gia, Bùi gia tùy con chọn, con muốn cô nương phủ thị lang làm Trữ phi, không được!"

Chử Yến hừ lạnh một tiếng, học động tác vừa rồi của Thánh thượng, chỉ vào quốc thư của Nam Hào: "Nam Hào muốn cưới Công chúa Bắc Lãng, tuyệt đối không được, Chử Yến con không mất mặt thế được, Nam Hào muốn hòa thân, vậy thì đưa công chúa của bọn họ đến, không có công chúa thì đưa hoàng tử!"

"Hạn cho bọn họ lăn đến thành Phụng Kinh ký hiệp ước trong vòng nửa tháng, bằng không thì chuẩn bị nghênh chiến đi, ông đây không rảnh kì kèo với bọn họ!”

"Sứ thần còn chưa đi đúng không? Chi bằng con đích thân đi chăm sóc sứ thần Nam Hào, nhìn xem gan hắn ta to cỡ nào, dám dõng dạc nói muốn muội muội của Chử Yến con!"

Thánh thượng tức giận đến huyệt thái dương đập thình thịch: "Con lăn về đây cho trẫm!”

Chử Yến dừng bước, chậm rãi nắm tay: "Nhi thần không biết lăn, không thì bảo Lâm đại tổng quản dạy nhi thần một chút."

Lâm Khuyết: "..."

Phụ tử cãi nhau, tai bay vạ gió!

Thánh thượng không muốn cãi nhau với Thái tử nữa, tức giận nói: "Nửa tháng trước Đông Nhữ phái sứ thần đến ký hiệp ước, người vừa tới thành Phụng Kinh đã không thấy tăm hơi."

Chử Yến quay người, nhíu chặt mày: "Sứ thần cũng mất tích được? Đông Nhữ chỉ ăn mà không làm à?"

Sắc mặt Thánh thượng nặng nề, nói: "Người tới là Thái tử Đông Nhữ."

Ấn đường Chử Yến giật một cái, qua rất lâu mới nói: "Đông Nhữ điên rồi à, phái Thái tử đến ký hiệp ước?"

"Mặc kệ Đông Nhữ điên hay không, hiện tại người mất tích ở thành Phụng Kinh, nếu xảy ra chuyện, thì không phải chúng ta áp sát biên cương, mà là bị áp chế." Thánh thượng đẩy quốc thư của Đông Nhữ qua, trầm giọng nói.

Chử Yến nhận lấy, sắc mặt khó coi đọc thoáng qua một lượt, sau đó mắng thầm một tiếng.

Nam Hào Tây Vu còn đang loạn đến long trời lở đất, bên này còn chưa xong, hiện tại Đông Nhữ c*̃ng dính vào! Thật là không có một ngày được sống yên ổn!

"Không phải một nhi tử khác kia của phụ hoàng cũng rất muốn ngôi vị Thái tử à, nếu không thì bảo bọn họ làm đi, ngôi vị Thái tử này ai thích thì làm đi, con không muốn làm, cứ tiếp tục như này nữa thì Trữ phi của con chạy mất." Gần đây hắn đánh nhau với đám người Tây Vu kia đến trời đất tối tăm, đã nhiều ngày chưa từng đi gặp nàng.

Thánh thượng chỉ coi như không nghe thấy: "Con có thời gian năm ngày, tìm được Đông Nhữ Thái tử, nhớ kỹ, phải sống."

Chử Yến: "..."

"Hắn ta còn sống hay không là việc con có thể quyết định à?"

Thánh thượng: "... Thái tử Đông Nhữ chỉ biết công phu mèo quào, ta sợ con ra tay nặng quá, đánh chết hắn ta."

Chử Yến: "..."

Thật là hiểu con không ai bằng cha: "Nếu vốn dĩ hắn ta đã chết rồi thì sao?"

"Không điều tra ra chủ mưu đứng sau màn, vậy thì chỉ còn cách dùng đống núi vàng của con để đánh trận thôi." Thánh thượng dang tay ra.

Chử Yến nhìn Thánh thượng mà mặt không đổi sắc: "Phụ hoàng có thể đừng nhớ thương tư khố của nhi tử mình không?"

Thánh thượng nhún vai, không nói chuyện.

Chử Yến cam chịu cuốn quốc thư lại, khẽ cắn môi.

Tiểu Thái tử Đông Nhữ! Tốt nhất là ngươi đã chết rồi, bằng không thì ta phải đánh ngươi tới mức phụ mẫu ngươi cũng không nhận ra!

"Con vẫn đang bị thương, cẩn thận một chút."

Chử Yến rời đi không hề quay đầu lại: "May mà phụ hoàng còn nhớ, trong thời gian ngắn vẫn chưa chết được đâu!"

"Chuyện Trữ phi thật sự không thể thương lượng à?" Thánh thượng hô về phía bóng lưng dứt khoát kia.

"Vậy phụ hoàng đổi Thái tử khác đi."

Thánh thượng: "..."

-

Chử Yến kìm nén cơn giận trở về Đông cung, Trường Phúc thấy sắc mặt hắn rất khó coi, mạnh mẽ nuốt lời đang muốn nói về lại cuống họng.

"Nói!"

Trường Phúc nuốt nước miếng một cái, thận trọng nói: "Hôm nay Quận chúa tổ chức tiệc ngắm mai, nói là để xem mắt cho Cố công tử."

"Cô nương có tên trong danh sách khách mời."

"Lần trước ngài sai nô tài điều tra, đã tra được, trong bữa tiệc ngắm hoa của Tề gia, quả thật cô nương đã trò chuyện rất vui vẻ với Cố công tử."

Chử Yến quay sang nhìn Trường Phúc, lạnh giọng hỏi: "Nàng đi?"

Trường Phúc gật đầu: "Đi."

Nghe ngài hỏi kìa, thiệp mời của phủ Quận chúa Thịnh An, Ngụy gia dám không nhận à?

Lửa giận trong lòng Chử Yến lần nữa bùng lên.

Quả nhiên là cô cô muốn đào góc tường của hắn!

Chử Yến quay người đi ra ngoài: "Gọi Tống Hoài, xuất cung!"

Trường Phúc kinh hãi: "Không được đâu điện hạ, đó là phủ Quận chúa, không thể động võ!"

Chử Yến cũng không quay đầu lại ném quốc thư về phía Trường Phúc: "Động não đi, Cô đi phá phủ Quận chúa, không phải là sẽ bị phụ hoàng và quân Lãng bao vây à?!"

Trường Phúc luống cuống tay chân mở quốc thư ra, sắc mặt lập tức thay đổi: "Thái thái... thái tử mất tích?!"

Xong rồi!

Nếu là Thái tử Đông Nhữ gặp nguy hiểm ở thành Phụng Kinh, Bắc Lãng sẽ bị địch vây ba phía!

Bốn năm trước khai chiến với Nam Hào Tây Vu đã đánh vô cùng gian khổ, lại thêm một Đông Nhữ, Bắc Lãng nguy rồi!

-

Chử Yến đổi y phục, dẫn người xuất cung, dọc đường âm thầm tìm kiếm Thái tử Đông Nhữ cùng Tống Hoài, từ xa xa đã thấy một gian quán trà bị quan binh vây quanh thì giục ngựa tiến lên.

Tống Hoài còn chưa kịp hỏi thăm thì đã thấy người quen, y hơi sững sờ, sau đó lui lại mấy bước hỏi quan binh đang vây quanh quán trà: "Xảy ra chuyện gì."

Quan binh nhận ra Tống Hoài, vội vàng trả lời: "Tề cô nương báo án, nói có một cô nương mất tích trong quán trà."

Tống Hoài quay đầu nhìn về phía Chử Yến, thấy hắn cũng đang nhíu mày.

Sao dạo này hay có người mất tích thế?

Nhưng Tề Vân Hàm báo án, vậy thì chứng tỏ người mất tích không phải cô nương nhà bình thường.

"Đã tìm được người chưa, là cô nương nhà nào?" Tống Hoài hỏi.

Quan binh lắc đầu, vẻ mặt sầu khổ, nói: "Chúng ta cũng vừa mới đến, đại nhân đang tìm kiếm bên trong, nghe nói cô nương kia họ Ngụy."

Tống Hoài nghe vậy thì giật mình, đang muốn hỏi, đã có một cơn gió mạnh lướt qua bên cạnh.

Tống Hoài thấy rõ người, quan binh chỉ cảm thấy có bóng người lướt qua trước mắt, đang muốn rút đao thì bị Tống Hoài ngăn cản: "Giải tán đám đông, không cho phép bất kỳ ai tới gần."

Quan binh liếc nhìn bóng lưng đã chạy tới trước mặt Tề Vân Hàm, trong lòng thoáng có suy đoán, giật mình một cái rồi vội vàng cung kính đồng ý.

Tống Hoài đi vào, lập tức nghe thấy giọng nói có phần nghẹn ngào, lẫn chút hoảng loạn của Tề Vân Hàm: "Lúc Niên Niên rời đi chỉ nói là đi nhà xí, nhưng qua một lúc lâu vẫn không thấy trở về nên ta và Vãn Đường mới đi tìm, cũng không tìm được người, ta lập tức đoán có lẽ đã xảy ra chuyện, cũng sai người ta tìm kiếm trong quán trà, nhưng vẫn không tìm được Niên Niên, nên đã báo quan."

Thật ra nếu không phải đã trải qua chuyện ở núi Thu Vụ, có lẽ Tề Vân Hàm còn sẽ không nghĩ theo hướng này, sẽ chỉ cho rằng Ngụy Niên đột nhiên có việc rời đi.

"Thái tử ca ca, ngươi mau phái người đi tìm Niên Niên đi, chắc chắn nàng đã xảy ra chuyện!"

Chử Yến nghe xong sắc mặt đã tối sầm.

Hắn hít sâu một hơi, sau đó ra lệnh: "Tống Hoài, phái người đi Ngụy gia, xem nàng có trở về không, ngươi và ta lục soát quán trà, lục soát từng gian một!"

"Ngoài ra, rà soát tất cả các con đường dẫn ra từ quán trà, xem có manh mối gì không!"

Tống Hoài: "Rõ!"

Lúc này Tô Vãn Đường đứng ra, nghiêm mặt nói: "Điện hạ, ta tìm cùng hai người."

Tô Vãn Đường xuất thân nhà võ tướng, biết một chút công phu, Chử Yến không ngăn cản: "Những người khác về trước đi."

Mặc dù Bùi Lạc Thanh và Thôi Tuyết Lăng lo lắng, nhưng cũng biết Thái tử đã tới, bọn họ ở lại nơi này cũng vô dụng, tiến lên khuyên Tề Vân Hàm rời đi.

Nói hết lời, mới có thể dẫn Tề Vân Hàm đi.

Nàng ấy quá sốt ruột, quên mất những lời tàn nhẫn cả đời không qua lại với nhau đã nói với Tống Hoài, lúc đi ngang qua Tống Hoài, nàng ấy không kìm được mà cầu khẩn: "Nếu có tin tức, nhất định phải sai người báo cho ta biết."

Tống Hoài nhìn bàn tay đang nắm lấy ống tay áo của mình, gật đầu: "Ừ."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Báo trước chương sau: Niên Niên và Thái tử Đông Nhữ 'vượt ngục’.

Bình Luận (0)
Comment