Chử Yến phong tỏa quán trà, vừa rà soát xong lầu hai thì Tống Hoài tới báo: "Có manh mối."
"Phát hiện ký hiệu đặc biệt của ám vệ ở cửa sau quán trà." Tống Hoài trầm giọng nói: "Là người Tây Vu bắt cô nương đi."
Bên cạnh Ngụy Niên chỉ có Thố Thập Bát, người để lại ký hiệu ngoài nàng ấy ra thì không còn ai khác.
Sắc mặt của Chử Yến đã không thể dùng hai từ khó coi để hình dung nữa, hắn cắn răng nhanh chân đi ra quán trà: "Đuổi theo!"
Tống Hoài bước nhanh đi bên cạnh hắn, nói: "Bọn chúng bắt cô nương, e là bởi vì người Tây Vu bị chúng ta bắt lại đợt trước."
Quãng thời gian trước, bọn họ nhận được tin tức có một thám tử Tây Vu có thân phận cực quan trọng âm thầm trà trộn vào thành Phụng Kinh, người kia c*̃ng thật sự rất có bản lĩnh, Chử Yến dẫn người truy bắt nửa tháng mới bắt được, trước mắt người Tây Vu bắt đi Ngụy Niên, có thể đoán được mục đích của chúng là gì.
Chử Yến không lên tiếng, cảm xúc trong lòng Tống Hoài khá là phức tạp.
Người kia biết quá nhiều cứ điểm mật thám và kế hoạch của Tây Vu, nếu bọn họ dùng cô nương để uy h**p đổi người kia, điện hạ sẽ làm thế nào?
-
Ngụy Niên là tỉnh vì lạnh, nàng chậm rãi mở mắt, cảm giác đau nhức ở phần gáy khiến nàng vô thức nhíu mày, ký ức cũng theo đó từ từ khôi phục.
Ký ức sau cùng của nàng là có người tới gần nàng từ phía sau, sau đó nữa thì đã mất đi ý thức.
Đây lại là mưu kế của đám người Ngụy Ngưng?!
Trong lòng Ngụy Niên hoảng hốt, vội vàng muốn đứng dậy, lại phát hiện hai tay hai chân đều bị trói, đừng nói đứng dậy, ngay cả xoay người cũng khó khăn.
Nàng vừa định quan sát dây thừng thì bỗng nghe thấy giọng một thiếu niên truyền tới: "Đây là cách trói đặc biệt của quân Bắc Lãng, không giãy ra được đâu."
Ngụy Niên giật mình, vội vàng nhìn theo hướng âm thanh, xuyên thấu qua hàng rào gỗ, nàng nhanh chóng trông thấy bóng đen trong góc.
Xung quanh mờ tối, chỉ có chút ánh sáng hắt vào từ một khung cửa sổ nhỏ, mới không còn khiến cho hai người chìm trong bóng tối, nhưng góc độ này, nàng không nhìn rõ tình hình cụ thể của người kia, thử thăm dò: "Ngươi là ai?"
Đối phương không trả lời nàng.
Ngụy Niên bắt đầu dò xét bốn phía, căn nhà rất nhỏ hẹp, chỉ có hai gian phòng đất, được ngăn cách ở giữa bằng hàng rào gỗ, cửa là cửa sắt dày, gần như không có một khe hở, lỗ thông khí duy nhất là một cái cửa sổ nhỏ trên tường hai gian phòng, cửa sổ còn bị dùng thanh gỗ bịt lại, khoảng cách giữa các thanh gỗ khoảng hai ngón tay.
Rất hiển nhiên, đây là chuyên môn dùng để nhốt người.
Ngụy Niên quan sát kỹ căn phòng tối xong, mới nhìn về phía gian phòng bên cạnh.
Nàng cố gắng xê dịch tới gần hàng rào gỗ, lúc này mới thấy rõ người đang co quắp trong góc cũng giống như nàng, hai tay hai chân bị dây thừng trói chặt, thấy mãi mà hắn ta không nhúc nhích, nàng bèn dựa vào hàng rào gỗ ngồi dậy, hỏi:
"Ngươi vẫn ổn chứ?"
Người kia nhúc nhích, giọng điệu vừa sợ vừa bi ai: "Không tốt lắm."
"Bọn họ không cho ta ăn cơm, c*̃ng không cho ta đệm chăn, ta vừa đói vừa lạnh, cảm giác sắp chết đến nơi rồi."
Ngụy Niên: "..."
Vốn dĩ nàng muốn hỏi hắn ta có bị thương không, nghe vậy thì nuốt câu hỏi lại, hỏi: "Ngươi bị nhốt bao lâu rồi?"
“Bị bắt tới từ đêm qua, hiện tại là giờ nào?"
Xuyên thấu qua cửa sổ, Ngụy Niên có thể nhìn thấy sắc trời bên ngoài vẫn sáng, nghĩ hẳn là nàng cũng không hôn mê quá lâu, cân nhắc nói: "Hẳn là giờ Thân."
Người kia ồ một tiếng: "Vậy thì qua vài canh giờ nữa là ta bị nhốt tròn một ngày."
Từ đầu đến cuối người kia đều nằm co ro, không thấy rõ mặt, Ngụy Niên chỉ có thể đại khái đoán đối phương là một thiếu niên qua giọng nói, nàng không khỏi hỏi: "Ngươi có biết người bắt chúng ta là..."
Ngụy Niên bỗng nhiên dừng lại.
Nàng nhớ lại, ban đầu hắn ta nói, nút trói bọn họ là cách trói đặc biệt của quân Bắc Lãng.
Nút trói của quân Bắc Lãng!
Ngụy Niên thầm vui mừng, vội vàng cúi đầu cẩn thận quan sát dây thừng.
Quả nhiên, là cách trói của quân Lãng!
Từ sau cái ngày Thái tử nói những lời kỳ lạ kia với nàng, những kiến thức nàng học tập mỗi ngày đều rất đa dạng, trong đó cũng bao gồm rất nhiều cách cởi trói, loại trước mặt chính là loại nàng từng học!
Nhưng...
Quân Bắc Lãng bắt nàng làm gì?
Trong lòng Ngụy Niên lướt qua một tia nghi hoặc, vừa yên lặng cởi nút trói vừa thử thăm dò: "Ngươi thấy rõ người bắt ngươi là quân Lãng à?"
Người kia trầm mặc một lát, nói: "Là trang phục của quân Lãng Bắc Lãng."
Ngụy Niên nhận ra một tia không bình thường trong lời hắn ta.
Ngay từ đầu nàng đã nghe ra giọng của hắn ta không phải là khẩu âm Phụng Kinh, chỉ cho rằng hắn ta tới từ nơi khác, nhưng nghe câu trả lời này của hắn ta... Hắn ta hẳn không phải là người Bắc Lãng!
Người Bắc Lãng sẽ chỉ nói không phải quân Lãng, chứ không thêm hai chữ Bắc Lãng đằng sau.
"Nhưng..."
Ngụy Niên từng chết một lần, lại trải qua mấy lần ám sát, còn huấn luyện ở biệt viện hơn một tháng, đương nhiên là bây giờ nàng càng nhạy bén hơn xưa, lúc này lập tức nhận ra một tia không bình thường, lặng lẽ nói: "Nhưng cái gì?"
"Binh khí bọn họ treo bên hông không phải của Bắc Lãng."
Tim Ngụy Niên lập tức nhảy lên tận họng, nàng đè nỗi kinh hãi xuống, cố gắng khiến giọng mình nghe càng bình tĩnh hơn "Ngươi nhìn ra là nước nào à?"
Người kia không trả lời trực tiếp, mà chỉ nói: "Là loan đao, loại giống mặt trăng."
Quả là thế!
Đáy lòng Ngụy Niên chậm rãi trở nên trầm trọng.
Là người Tây Vu!
Người Tây Vu bắt nàng làm gì!?
"Ngươi nhận ra loại đao này?"
Ánh mắt Ngụy Niên lóe lên, nghiêng đầu nhìn về phía người trong góc.
Hắn ta đang thử thăm dò nàng.
Sau một lúc lâu, Ngụy Niên nói: "Ngươi không phải người Bắc Lãng."
Người kia không lên tiếng, coi như là ngầm đồng ý.
Ngụy Niên tiếp tục nói: "Cũng không phải người Tây Vu."
Người kia vẫn không lên tiếng.
Ngụy Niên bèn nói: "Ngươi là người Nam Hào? Ta nghe nói dáng người nam tử Nam Hào cao lớn oai phong..."
"Ngươi mắng ai đấy?" Người kia cuối cùng cũng không nhịn được, ngồi bật dậy trừng mắt về phía Ngụy Niên: "Đám dã man Nam Hào kia có thể tuấn tú được như ta à?"
Cuối cùng Ngụy Niên cũng thấy rõ mặt của đối phương.
Nàng sống lại một đời, c*̃ng gặp không ít nam tử xinh đẹp, tuấn tú như Bùi Lạc An, anh tuấn như Tống Hoài, xinh đẹp như Cố Dung Cẩm, nhưng lúc nhìn thấy gương mặt này, vẫn cảm thấy trước mắt sáng lên.
Giống như là hoa hồng đang nở rộ, rực rỡ lóa mắt nhưng lại có gai.
Chẳng qua so với Chử Yến thì vẫn hơi kém sắc.
Mặt Chử Yến càng sắc bén, cũng càng chói mắt.
Đã rất nhiều ngày nàng không nhìn thấy hắn, cũng không biết gần đây hắn thế nào, có ngủ ngon giấc không, độc tố còn sót lại trong cơ thể có phát tác không?
"Nữ nhân, nhìn nữa ta móc hai tròng mắt của ngươi ra!" Giọng nói cao ngạo không ai bì nổi của thiếu niên lôi suy nghĩ của Ngụy Niên quay lại.
Nàng nao nao, sau đó ý thức được mình thất lễ, lập tức áy náy cười một tiếng: "Xin lỗi."
Thiếu niên thấy thái độ của nàng cũng coi như chân thành, giọng điệu cũng hơi dịu lại: "Còn ngươi thì tại sao lại bị bắt tới nơi này?"
Vấn đề này Ngụy Niên đã nghĩ tới rồi.
Nàng nghĩ, lần này hẳn là bởi vì Thái tử.
Dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tử khuê các, người Tây Vu không cần thiết phải tốn công tốn sức đến bắt nàng, cho nên chỉ có một lý do, lời đồn về nàng và Thái tử truyền đến tai người Tây Vu, bọn họ cho rằng nàng là mối uy h**p của Thái tử, bắt nàng cho hả giận hoặc là để kiềm chế Thái tử.
Từ việc hiện tại nàng còn sống mà xem xét, hẳn là lý do sau.
"Đây, đại khái là nhân quả."
Ngụy Niên suy nghĩ một lúc lâu, sau đó đưa ra đáp án này.
Những lời đồn đó đa số đều do nàng tạo ra, còn không phải là nhân quả báo ứng ư?
Hiển nhiên là thiếu niên không hài lòng với đáp án này của nàng lắm, hắn ta nhíu mày: "Ra vẻ thần bí."
Ngụy Niên: "..."
Sau Thái tử, đây là người độc miệng thứ hai nàng từng gặp.
Nàng không tiếp tục nói linh tinh với thiếu niên, bởi vì nàng nghĩ đến một điểm quan trọng khác.
Người Tây Vu bắt nàng là vì Thái tử, vậy thì bắt hắn ta vì cái gì?
Nói chính xác hơn thì, là người Tây Vu đóng giả làm quân Lãng, bắt người Đông Nhữ làm gì?
Có kinh nghiệm bị hãm hại mấy lần, đối với Ngụy Niên mà nói, dường như đáp án này cũng không khó suy đoán.
Người Tây Vu muốn giá họa lên đầu quân Lãng!
Sau đó thì sao?
Sau đó bước tiếp theo trong kế hoạch của bọn họ lại là gì?
Không đúng!
Ngụy Niên bỗng nhiên nhìn về phía thiếu niên.
Hẳn là hắn ta không phải một người Đông Nhữ bình thường!
Muốn nhanh chóng khơi dậy mâu thuẫn giữa Đông Nhữ và Bắc Lãng, chí ít hắn ta cũng phải là tướng lĩnh Đông Nhữ, hoặc là con cháu quan lớn, hoặc là...
Nhìn thiếu niên rõ ràng là một người lớn lên trong sự yêu thương nuông chiều, vả lại còn không chịu nổi khổ cực, đương nhiên sẽ không phải tướng lĩnh trong quân.
Hoặc hắn ta là con cháu quyền quý, không thì chính là Thiên Hoàng quý tộc.
Ngụy Niên đang nghĩ nên mở miệng thăm dò như thế nào thì lại thấy thiếu niên không nhịn được nhúc nhích, lùi ra sau dựa vào tường, lộ ra ngọc bội treo bên hông, ngọc bội chạm rỗng, hình biển mây vây quanh một giọt nước nhỏ.
Ánh mắt Ngụy Niên hơi trầm xuống.
Nàng từng thấy hoa văn này.
Trước đó vài ngày Thái tử sai người đưa sách cho nàng, trong đó có tóm tắt sơ lược về các thế gia môn phiệt ở Bắc Lãng và quyền quý của các quốc gia khác, mà hoa văn của miếng ngọc bội này, là ký hiệu của hoàng thất Đông Nhữ.
Trong lòng Ngụy Niên không khỏi cảm thấy đau khổ, thật sự gặp phải khả năng tệ nhất!
Nếu hoàng tử Đông Nhữ chết ở thành Phụng Kinh, thi thể bị trói bằng nút trói đặc biệt của quân Lãng, có thể nghĩ đến nó sẽ mang đến phiền phức như thế nào.
Mặc dù nàng không biết vì sao Tây Vu không ra tay ngay sau khi bắt được người, nhưng mặc kệ lí do là gì, may mà người còn sống!
Ngụy Niên ôm tâm lý sẽ không có chuyện gì tệ hơn chuyện này nữa, hỏi: "Ta tên Ngụy Niên, ngươi tên là gì?"
Nhưng sau khi hỏi xong, nàng lập tức nhận ra câu hỏi của mình hơi ngốc.
Loại tình huống này, hoàng tử Đông Nhữ có ngốc c*̃ng sẽ không trực tiếp báo tên của mình.
"Tô Tầm, Tầm trong tìm kiếm." Thiếu niên thở ra một hơi dài, trong đôi mắt mỹ lệ chứa một chút chờ mong.
Hi vọng đám sứ thần ngu dốt kia có thể nhanh chóng tìm được hắn ta!
Mà lúc này Ngụy Niên căn bản không thèm để ý hắn ta nói là chữ Tầm nào, lúc nàng nghe thấy chữ 'Tô' kia thì đã nhắm nghiền hai mắt.
Thật sự có người ngu xuẩn như vậy, nàng nghĩ.
Thái tử Đông Nhữ, Đông Phương Tô.
Cho dù lấy tên giả, người Đông Nhữ dám lấy chữ Tô này, ngoại trừ Thái tử thì chẳng còn ai khác.
Hắn ta sợ người khác không biết hắn ta là ai chắc?
Cho nên, rốt cuộc thì tại sao Hoàng đế của Đông Nhữ lại yên tâm thả vị… Thái tử ngây thơ này ra!?
Nhưng mặc kệ sao hắn ta lại tới đây, nàng đều tuyệt đối không thể để hắn ta xảy ra chuyện!
Ngụy Niên bị trói hai tay, cho dù nàng biết cởi trói như thế nào thì cũng phí không ít sức lực, mân mê đến bây giờ mới cởi được dây thừng trên cổ tay.
"Ngươi bị bắt sắp một ngày rồi, không nghĩ cách ra ngoài à?"
Ngụy Niên vừa cúi đầu cởi dây thừng dưới chân vừa hỏi.
Thiếu niên, cũng chính là Thái tử Đông Nhữ Đông Phương Tô, tự xưng Tô Tầm, liếc nhìn nàng một cái rồi mới nói: "Bị trói như này, ta có thể nghĩ được biện pháp gì, cắn đứt dây thừng à? Cho dù có thể cắn đứt thì có thể chạy đi à, có thể đá văng cửa hay đấm vỡ tường?"
"Nhưng từ bé số ta đã rất may mắn, gặp được chuyện gì cũng có thể chuyển nguy thành an, hẳn là lần này cũng có thể ra ngoài."
Ngụy Niên yên lặng cắn môi: "..."
Nếu không phải hắn ta là Thái tử Đông Nhữ, nàng thật sự không muốn cứu hắn ta!
"Qua đây." Ngụy Niên cởi nút trói dưới chân, đứng lên rồi nói.
Đông Phương Tô: "Ta bị trói như vậy thì qua kiểu gì, không qua đ..."
Hắn ta vừa nói vừa trừng mắt về phía Ngụy Niên, lúc nhìn thấy một người đứng bên cạnh hàng rào gỗ và một đống dây thừng, ánh mắt hắn ta trợn tròn: "Không phải... Ngươi, ngươi cởi bằng cách nào?"
Ngụy Niên nhìn chằm chằm hắn ta: "Ngươi có muốn cởi trói không hả?"
Đông Phương Tô ngẩn người một thoáng, sau đó nhanh chóng xê dịch về phía Ngụy Niên: "Muốn muốn."
Chờ đám ngu xuẩn kia tới cứu hắn ta, e là thi thể của hắn ta khô quắt vào rồi!