Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 83

Ngụy Niên thò tay qua hàng rào gỗ cởi trói cho Đông Phương Tô, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía cái cửa sổ nhỏ kia.

Nếu phá hủy thanh chắn bằng gỗ, nàng có thể chui ra ngoài.

Nhưng Đông Phương Tô...

Nàng thu tầm mắt lại, nhìn Đông Phương Tô từ trên xuống dưới.

Đông Phương Tô vô thức lùi về sau một bước: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

Ngụy Niên không muốn để ý đến hắn ta, lại nhìn về phía cửa sổ nhỏ.

Cho dù bọn họ có thể ra ngoài từ nơi này, cũng không biết tình hình bên ngoài thế nào.

Bản thân nàng ngay cả nửa phần tài nghệ cũng không có, còn tiểu thái tử Đông Nhữ…

Nhìn hắn ta thế kia e là cũng không trông cậy vào được.

Nếu như tìm đủ mọi cách chạy ra cuối cùng vẫn rơi vào tay người Tây Vu, không nói tới việc uổng phí công sức, chỉ sợ còn phải chịu khổ hơn gấp bội.

Lần này là người Tây Vu chắc chắn nàng và tiểu Thái tử Đông Nhữ không thể chạy ra khỏi nơi này, mới có thể canh giữ lỏng lẻo, nếu bị bắt được, lần sau sẽ không dễ chạy trốn nữa.

Ngụy Niên hơi nhíu mày, cũng không biết Thập Bát đi đâu.

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng chim hót.

Ngụy Niên yên lặng đếm, giống hệt tín hiệu vài ngày trước Thập Bát nói cho nàng biết.

Ánh mắt nàng sáng lên, vừa muốn đáp lại nhưng lại nghĩ cũng không biết tình huống bên ngoài thế nào, lỡ như khiến người Tây Vu chú ý tới thì mất nhiều hơn được.

Nàng ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nâng tay sờ ra sau đầu, lúc này nàng mới phát hiện trâm trên đầu đã bị rút hết, chỉ còn lại hai cây trâm hoa không thể làm vũ khí sắc nhọn, nhưng lúc này đối với nàng mà nói trâm hoa cũng đủ rồi!

Ngụy Niên tháo trâm hoa xuống, ném ra ngoài cửa sổ.

Ném một cái không thấy đáp lại, lại ném nốt cây còn lại ra.

Đông Phương Tô cũng nghe thấy vài tiếng chim hót kia, mặc dù hắn ta không hiểu, nhưng từ phản ứng của Ngụy Niên hắn ta có thể đoán ra hẳn là bên ngoài có người tới cứu nàng, thế là ân cần tháo ngọc bội của mình xuống đưa cho nàng: "Tỷ tỷ, cái này to, đủ vang."

Như vậy thì cũng coi như hắn ta đã góp sức, hẳn là nàng có thể thuận tiện cứu cả hắn ta ra nhỉ.

Ngụy Niên nghe tiếng tỷ tỷ kia, khóe môi hơi giật, nhìn ngọc bội mà hắn ta đưa qua thì càng không đành lòng nhìn thẳng, nàng quay đầu tháo hoa tai xuống rồi ném ra, nói: "Ta sẽ cứu ngươi."

Đông Phương Tô được nàng cam đoan, cuối cùng cũng yên tâm, cười cong mắt: "Cảm ơn tỷ tỷ."

Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên thò vào từ ngoài cửa sổ, ngay sau đó một khuôn mặt chậm rãi xuất hiện sau thanh chắn gỗ, dọa Đông Phương Tô trợn tròn mắt.

Nếu không phải giữa ban ngày ban mặt, hắn ta còn tưởng mình gặp ma!

"Cô nương?"

Trái tim đang thấp thỏm của Ngụy Niên cuối cùng cũng chậm rãi yên ổn: "Thập Bát."

"Là ta, cô nương." Thố Thập Bát c*̃ng thở phào nhẹ nhõm: "Đám người Tây Vu này biết tìm chỗ thật, căn nhà nát này có rất nhiều phòng."

"Cô nương lùi về sau một chút, ta phá hủy bức tường này."

Ngụy Niên mấp máy môi, muốn nói phá cửa sổ là được, nhưng sau khi nàng quay sang nhìn Đông Phương Tô thì yên lặng lùi về sau mấy bước.

Thố Thập Bát nhanh chóng đục thủng một lỗ trên tường, trong lúc nhất thời bụi đất tung bay, khiến hai người bên trong ho sặc sụa.

"Thập Bát, dẫn cả hắn ta đi." Thố Thập Bát lên tiếng, nhanh chóng tiến lên chém vỡ hàng rào gỗ: "Cô nương chúng ta mau đi thôi, động tĩnh quá lớn, chẳng mấy chốc sẽ có người tới."

Đương nhiên là Ngụy Niên biết điều này, cũng không trì hoãn nhiều, kéo Đông Phương Tô chui ra từ lỗ thủng trên tường. Sau khi ra ngoài, nàng phát hiện đây là một viện tử rất lớn, muốn chạy thoát khỏi nơi này cũng không đơn giản.

"Cô nương đi bên này."

Thố Thập Bát dẫn đường ở phía trước, đi vài bước lại quay đầu nhìn về phía Ngụy Niên, nhẹ giọng giải thích: "Cô nương, lúc ở quán trà ta không xuất hiện, không phải là không muốn cứu cô nương, mà là có nguyên do khác."

Đương nhiên Ngụy Niên biết nàng ấy sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, bèn thuận tiện hỏi: "Cho nên là vì sao?"

Thố Thập Bát nói rất nhanh: "Lúc bọn họ tập kích cô nương ta nhận ra bọn họ là người Tây Vu, vả lại phát hiện còn mấy cao thủ đang âm thầm mai phục, lúc ấy gần đó không có người của chúng ta, chỉ dựa vào sức một mình ta thì không thể cam đoan có thể cứu được cô nương ra từ trong tay bọn họ một cách an toàn."

"Hơn nữa quãng thời gian trước, điện hạ bắt được một thám tử rất quan trọng của Tây Vu, bọn họ bắt cóc cô nương là muốn đổi người với điện hạ, những năm này ta và người Tây Vu đã giao đấu rất nhiều lần, cũng coi là hiểu biết bọn họ, trước khi bọn họ đàm phán với điện hạ, cô nương vẫn sẽ an toàn."

"Mà trong tình huống lúc đó nếu ta ra ngoài sẽ chỉ đánh rắn động cỏ, nếu như mất tung tích của cô nương, đến lúc đó để tìm được cô nương sẽ rất khó, cho nên ta mới âm thầm đi theo bọn họ đến nơi này. Vả lại dọc theo đường đi ta có để lại ký hiệu đặc biệt, Tề cô nương phát hiện cô nương mất tích chắc chắn sẽ báo án, khi đó đương nhiên sẽ kinh động điện hạ. Điện hạ, Tống đại nhân và những ám vệ khác đều nhận ra ký hiệu, bọn họ sẽ lập tức biết là người Tây Vu bắt cô nương đi, đương nhiên cũng sẽ đoán được mục đích của người Tây Vu, như thế ta có thể nội ứng ngoại hợp với điện hạ, cứu cô nương ra ngoài."

Ngụy Niên nghe xong thì hơi kinh ngạc, không khỏi nói: "Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà ngươi nghĩ được nhiều thế ư?"

Thố Thập Bát vẫn luôn biểu hiện ra là một người đơn giản ngay thẳng, không ngờ cũng phản ứng nhanh như vậy.

"Ầy, đánh nhau với người Tây Vu nhiều, phản ứng theo bản năng." Thố Thập Bát nói: "Vả lại điện hạ từng dạy, chúng ta không thể giống như ám vệ bình thường, chỉ đâu đánh đó, chúng ta phải biết tự suy nghĩ, nghĩ ra phương pháp ứng phó tốt nhất trong thời gian ngắn nhất, gặp chuyện mà chỉ dựa vào sức trâu thì không được.”

Ngụy Niên rất tán thành lời này.

Quả nhiên, Thái tử rất có năng khiếu làm thầy!

"Vậy nếu vừa rồi ta vẫn hôn mê, không trả lời ngươi thì sao?"

Thố Thập Bát: "Không sao cả, chỉ còn một viện tử kia là ta chưa tra thôi, cùng lắm là lại leo cửa sổ mấy lần."

"Người Tây Vu luôn luôn ngạo mạn, người của bọn họ đều canh gác ở bên ngoài, cảm thấy ngay cả một con ruồi cũng không bay vào viện này được, cho nên bên trong canh phòng lỏng lẻo hơn nhiều, không sợ bị bọn họ phát hiện."

Ngụy Niên ngẫm nghĩ, đúng là như thế.

Bọn họ cảm thấy nàng là cô nương tay trói gà không chặt, Thái tử Đông Nhữ cũng không phải người cường tráng, trên người bọn họ cũng đều không có vật sắc bén, cho nên chắc chắn bọn họ không cởi được dây thừng, không trốn thoát được.

"Người chạy rồi! Đuổi theo!"

Lúc này, người Tây Vu đã phát hiện bọn họ chạy trốn, đang điều tra bốn phía.

Thố Thập Bát dẫn hai người trốn vào một căn phòng đổ nát, đưa cho Ngụy Niên một viên đạn tín hiệu, sau đó chỉ về một hướng: "Ta đã thăm dò địa hình của nơi này, bên kia canh phòng yếu kém nhất, chờ đến thời cơ, chúng ta sẽ phá vây từ chỗ kia."

Đông Phương Tô cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng: "Chờ thời cơ nào?"

Thố Thập Bát không trả lời, chỉ đứng sát bên cửa sổ nhìn chằm chằm bên ngoài, cũng không lâu lắm, ánh mắt của nàng ấy sáng lên: "Thời cơ đã đến, chạy."

Ngụy Niên ngước mắt nhìn làn sương đang lan ra trên không trung, trong lòng ước chừng đã nắm chắc, kéo Đông Phương Tô chạy về phía một viện tử cùng Thố Thập Bát.

Đông Phương Tô bị nàng kéo lảo đảo một cái, vừa gọi tỷ tỷ đã bị Ngụy Niên ngắt lời: "Ngậm miệng, chạy!"

"Cô nương, ta cản bọn họ lại, hai người chạy trước, nhớ dùng đạn tín hiệu."

Thố Thập Bát nói xong lập tức nghênh đón thị vệ Tây Vu ngoài viện, Ngụy Niên nắm chặt tay Đông Phương Tô, sợ hắn ta không cẩn thận đụng phải lưỡi đao nào.

Thố Thập Bát ra tay tàn nhẫn, gần như là chiêu nào cũng trí mạng, dù sao thì cũng không phải là nơi nào cũng có cao thủ, người đang làm nhiệm vụ thì cũng sẽ không tới canh gác, chẳng bao lâu thi thể đã nằm đầy đất, nhưng bọn họ đã bắn đạn tín hiệu, người đến nơi này sẽ chỉ càng ngày càng nhiều.

Ngụy Niên nhặt được hai thanh loan đao, đưa một thanh cho Đông Phương Tô: "Cầm chắc được không?"

Đông Phương Tô: "..."

Dường như hắn ta cảm thấy bị khiêu khích, giận đùng đùng nhận lấy thanh đao: "Ta có võ công!"

Ngụy Niên nghe vậy thì hơi bất ngờ.

Hắn ta biết võ công, sao nàng lại không nhìn ra nhỉ?

"Chỉ là không giỏi lắm thôi.”

Trước mặt tình thế cực kỳ nghiêm trọng, Ngụy Niên không đôi co chuyện rốt cuộc võ công hắn ta cỡ nào, sau khi bắn đạn tín hiệu thì lập tức kéo hắn ta chạy về hướng Thố Thập Bát chỉ.

Thố Thập Bát ngăn cản những người đuổi theo sau lưng, Đông Phương Tô quay đầu lo lắng nói: "Nàng ấy không sao chứ?"

Ngụy Niên không quay đầu lại, chạy như bay: "Chúng ta ở lại nàng ấy mới có sao.”

Không có bọn họ liên lụy, dĩ nhiên Thập Bát có thể thoát thân.

Đông Phương Tô ồ một tiếng, nhìn về phía nữ tử đang kéo hắn ta chạy một cách liều mạng, đột nhiên nói: "Nữ tử Bắc Lãng các ngươi đều hấp dẫn người khác như vậy sao?"

Ngụy Niên nghe vậy, nghĩ đến những lời quan tâm Thố Thập Bát mà hắn ta vừa nói thì trả lời: "Thế nào, thích à?"

Đông Phương Tô đỏ mặt, sao nàng nói chuyện thẳng thế!?

Có điều, hắn ta thích.

"Ừm, thích."

Ngụy Niên vừa định nói vậy thì e là không được, Thái tử sẽ không thả người, thì thấy một người Tây Vu nhảy ra từ sau tường viện, cầm đao chém về phía Đông Phương Tô.

"Cẩn thận!" Ngụy Niên dùng một tay kéo Đông Phương Tô ra sau lưng, tránh thoát đòn trí mạng kia, sau đó người Tây Vu lại lao tới. Đúng như lời Đông Phương Tô nói, hắn ta biết võ công, nhưng không giỏi, sau khi hắn ta được Ngụy Niên cứu thì không do dự chắn trước mặt nàng, so hai chiêu với người Tây Vu, nhưng cũng chỉ có hai chiêu.

Mục đích của người Tây Vu là Đông Phương Tô.

Ngụy Niên nhìn binh khí Bắc Lãng trong tay hắn, lập tức hiểu rõ mục đích của đối phương.

Nàng tuyệt đối không thể khiến Thái tử Đông Nhữ chết ở chỗ này!

Ngụy Niên nắm chặt loan đao, vào lúc người kia chém về phía Đông Phương Tô, nàng nắm lấy thời cơ đẩy hắn ta ra, chọc loan đao trong tay vào tim người kia.

Đao của người Tây Vu c*̃ng đồng thời chém vào vai nàng, nhưng may mà nàng đã sớm chuẩn bị, gần như là lập tức quỳ một gối xuống đất trong khoảnh khắc đó, tránh được hơn nửa lực chém của đối phương, cho nên vết thương cũng không sâu, nhưng rơi vào trong mắt người khác thì chính là nàng bị một đao kia ép đến quỳ xuống.

Cảnh đầu tiên đập vào mắt Chử Yến khi hắn vượt qua khúc ngoặt là cảnh tượng này.

Trong chớp mắt đó, hắn cảm thấy máu cả người đều đọng lại, cả người cứng đờ khoảng một giây rồi mới dồn sức nhanh chóng chạy về phía Ngụy Niên.

"Tỷ tỷ!"

Đông Phương Tô bị Ngụy Niên đẩy ngã trên mặt đất, chờ đến khi quay đầu lại thì trên người Ngụy Niên đã nhuộm đầy máu tươi, quỳ một gối trên mặt đất, hắn ta hoảng sợ hô lên một tiếng rồi vội vàng nhào qua, nhưng còn chưa đụng được vào Ngụy Niên đã bị một người hất ra: "Cút đi!"

Chử Yến lạnh mặt ôm Ngụy Niên vào lòng, nhanh chóng xé vải ống tay xuống, quấn lên vai Ngụy Niên cầm máu giúp nàng.

Ngụy Niên được hơi thở quen thuộc vờn quanh, ngẩn người một lúc mới hồi phục tinh thần: "Điện hạ."

Chử Yến không lên tiếng, đen mặt bế nàng lên rồi bước nhanh ra ngoài, có lẽ là Ngụy Niên cũng đoán được gì đó, vội nói: "Điện hạ, điện hạ, ta không sao."

Chử Yến dừng bước, cúi đầu nhìn về phía nàng.

Ngụy Niên lập tức an ủi Thái tử, nói khẽ: "Điện hạ, vết thương không sâu."

"Là máu của người Tây Vu bắn lên trên người ta, ta không sao."

Lúc này trong mắt Chử Yến mới có cảm xúc khác, hắn thả Ngụy Niên xuống, ra lệnh cho tất cả mọi người xoay người sang chỗ khác rồi mới kéo vạt áo của nàng xuống xem xét vết thương. Đúng như như Ngụy Niên nói, một đao trông hung ác kia chỉ để lại một vết cắt không sâu.

Chử Yến lại kéo vạt áo nàng lên, dùng một tay ôm nàng vào lòng.

Trong mấy giây ngắn ngủi đó, trong lòng hắn bị sát ý vây kín, hắn chỉ hận không thể xách đao san bằng Tây Vu, giết bọn họ không chừa mảnh giáp.

Mãi đến khi nàng nói, nàng không sao, lý trí của hắn mới chậm rãi quay lại.

Khoảnh khắc Thái tử thất thố kia khiến Ngụy Niên cảm giác có thứ gì đó lấp đầy khoảng trống trong tim nàng, dường như cuối cùng không thể chứa thêm được ai nữa.

Nàng nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy hắn đáp lại cái ôm của hắn, khóe môi khẽ cong lên.

Nàng nghĩ, có lẽ nàng không làm được.

Sau khi giao kèo một năm kết thúc, nàng không thể vạch rõ quan hệ với hắn, không thể không gặp lại hắn nữa.

Không biết qua bao lâu, bên cạnh truyền đến một giọng nói: "Tỷ tỷ?"

Đông Phương Tô gọi Ngụy Niên, nhưng lại nhìn Chử Yến.

Hắn ta nghe thấy Ngụy Niên gọi hắn là điện hạ, cho nên, hắn chính vị Thái tử Bắc Lãng vui giận thất thường, giết người như ngóe kia?

Quả nhiên giống hệt trong truyền thuyết, trông rất đẹp, nhưng lại rất hung dữ.

Chử Yến buông Ngụy Niên ra, liếc mắt nhìn thiếu niên đang ngồi bệt dưới đất, ánh mắt khẽ lướt qua ngọc bội bên hông hắn ta sau đó lại nhìn về phía Ngụy Niên: "Nhặt được ở đâu đấy?"

Đông Phương Tô: "..."

Ngụy Niên: "..."

Ngụy Niên: "Nhặt ở trong một căn phòng xập xệ."

Đông Phương Tô: "... Tỷ tỷ, ta..."

"Đoán được thân phận của hắn ta rồi à?" Chử Yến nhìn Đông Phương Tô, người sau lập tức im lặng, hèn một cách rất quyết đoán.

Ngụy Niên gật đầu: "Ừm, c*̃ng đại khái đoán được kế hoạch của người Tây Vu, nên dẫn cả hắn ta ra ngoài."

Chử Yến ừ một tiếng, đỡ Ngụy Niên dậy, sau đó nhặt thanh loan đao nàng vừa dùng lên, gọi Tống Hoài qua: "Ngươi để lại mười người, những người khác đi cùng Cô."

"Vâng."

Tống Hoài biết Ngụy Niên không sao, trong lòng cũng thả lỏng, chỉ là sau khi nhìn thấy Đông Phương Tô thì vẻ mặt có hơi phức tạp.

Đây chính là đi mòn gót sắt không tìm thấy, gặp được lại chẳng tốn công?

Ngụy Niên thấy Chử Yến đằng đằng sát khí rời đi, nhíu chặt mày.

Tống Hoài nhận ra nàng đang lo lắng, nói: "Cô nương không cần phải lo lắng."

Những lúc điện hạ giận đến cùng cực, từ trước đến nay đều muốn đích thân ra tay.

Hôm nay, ở cứ điểm này, chó tới đều phải bị chém hai nhát.

"Có điều, cô nương đã lập công lớn."

Mãi mới chờ đến lúc vị Thái tử Bắc Lãng đáng sợ kia rời đi, Đông Phương Tô cuối cùng cũng dám xen lời, tiến lên trước hỏi: "Tỷ tỷ đã lập công gì?"

Ngụy Niên nhìn về phía hắn ta với biểu cảm phức tạp: "..."

Nàng mấy máy môi, cuối cùng vẫn không nói ra được lời nào thích hợp, quay đầu hỏi Tống Hoài: "Hắn ta tới đây làm gì?"

Tống Hoài: "... Nói là ký hiệp ước"

Ngụy Niên: "..."

"Đông Nhữ điên rồi à?"

Trước mắt tình hình giữa các quốc gia đang rung chuyển, Đông Nhữ dám phái Thái tử của bọn họ tới ký hiệp ước?

Tống Hoài: "Điện hạ c*̃ng nói vậy."

Cuối cùng Đông Phương Tô đã hiểu, hắn ta nhíu mày nhìn về phía Ngụy Niên: "Có phải các ngươi đang nói về ta không?"

Ngụy Niên nhìn khuôn mặt tuấn tú vô tội kia của hắn ta, thật sự rất muốn giơ tay véo mạnh mấy cái, hỏi tại sao ngay lúc này hắn ta lại phải chạy đến đây thêm phiền phức.

Nhưng dù sao đối phương cũng là Thái tử, nàng không tiện ra tay.

Nhưng...

Ngụy Niên cười cười, tiến lên mấy bước véo má Đông Phương Tô, cười u ám, hỏi: "Ngươi là tiểu lang quân nhà ai ở Đông Nhữ, biết bây giờ bên ngoài loạn cỡ nào không mà dám chạy linh tinh?"

Hắn ta có báo thân phận đâu, sao nàng biết hắn ta là ai.

"Đau đau đau!"

Đông Phương Tô phí sức gỡ tay Ngụy Niên ra, tức giận đến la oai oái: "Ngươi to gan! Ngươi dám véo má Cô!"

Ngụy Niên kinh hãi: "Cái gì, ngươi là ai?"

"Cô là Thái tử Đông Nhữ." Đông Phương Tô tức giận lườm nàng: "Rõ ràng là ngươi đã biết từ trước rồi!"

Ngụy Niên nhìn hắn ta đầy vô tội: “Lúc trước ta hỏi ngài, ngài nói ngài tên Tô Tầm, có nói ngài là Thái tử Đông Nhữ đâu, sao ta biết được?"

Đông Phương Tô nghẹn đỏ mặt, nhất thời lại không tìm thấy lý do thích hợp để phản bác.

Tống Hoài đứng bên cạnh không nhịn được nhíu mày.

Dùng tên giả Tô Tầm…

Thái tử Đông Nhữ còn ngốc hơn so với những gì y tưởng, người như vậy đặt ở thành Phụng Kinh sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, phải mau chóng trả người về.

Nhưng y thật sự không nghĩ ra, Đông Nhữ bệ hạ nghĩ thế nào.

Mà Tống Hoài không biết, vài ngày sau Đông Nhữ bệ hạ nhận được tin tức cũng vô cùng đau đầu giống y.

Một đứa con trai lớn như vậy, nói chạy là chạy!

Chạy thì cũng thôi đi, còn chạy tới Bắc Lãng!

Tới Bắc Lãng thì tới, vậy mà còn mất tích!

"Bệ hạ, bệ hạ ngài mau nghĩ cách cứu Thái tử đi." Hoàng hậu khóc lóc đi vào trong điện, nhào tới trước mặt ông ấy, đau khổ khóc than: "Nếu Thái tử có mệnh hệ gì, thần thiếp c*̃ng không sống được."

Đông Nhữ bệ hạ bị lắc đến choáng váng đầu, ông ấy ngửa mặt lên trời thở dài.

Rốt cuộc là ai báo tin tức này cho Hoàng hậu!?

May mắn, hôm sau trời vừa sáng Đông Nhữ đã nhận được quốc thư của Bắc Lãng, Thái tử không sao, sau khi ký hiệp ước xong sẽ lập tức trở về Đông Nhữ, vì tỏ rõ quan hệ hợp tác hòa hợp giữa hai nước, cho phép bọn họ phái năm trăm binh sĩ đến ngoài thành Phụng Kinh đón người.

Có triều thần cảm thán Hoàng đế Bắc Lãng rộng lượng, Hoàng đế Đông Nhữ cười nhạo một tiếng.

Chỉ là Bắc Lãng vội vàng muốn phủi tay thôi.

Có Thái tử có thể khai mở bờ cõi, uy chấn tứ phương, có Thái tử chỉ là góp cho đủ số.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Từ sau khi Đông Nhữ thành lập thì thích hòa bình, không chủ chiến, nhưng binh lực cường thịnh. Đông Nhữ không gây chuyện với nước khác, nước khác c*̃ng sẽ không gây sự với Đông Nhữ. Đông Nhữ không có đất đai màu mỡ, sản vật phong phú như Bắc Lãng, cho nên hai nước khác càng muốn đánh Bắc Lãng hơn. Cho nên từ nhỏ Thái tử đã vô cùng được cưng chiều, không trải qua sóng gió, ngây thơ đến mức hơi ngu ngốc, nhưng hắn ta cũng được dạy dỗ không ít, sau khi loại người này thông suốt thì sẽ trưởng thành rất nhanh chóng ( nhân vật này sẽ không xuất hiện quá nhiều).

Bình Luận (0)
Comment