Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 84

Ánh tà dương đã treo lên phía chân trời, tiếng chém giết mới dần dần ngừng lại.

Gió lạnh phất qua, trong không khí thoáng bay tới mùi máu tươi.

Hôm nay không phải là lần đầu tiên Ngụy Niên tiếp xúc với mật thám Tây Vu. Lần đầu tiên là ở bãi săn Hương Sơn, nàng đã từng chạm trán với bọn chúng, lần thứ hai là ở dưới đáy vực núi Thu Vụ, còn từng tự tay kết liễu không ít người Tây Vu. Nhưng hai lần đó khác với hôm nay, khi đó bọn họ đều hướng về phía Thái tử, ngày hôm nay, mục đích của bọn họ là nàng.

Mặc dù suy cho cùng cũng là vì Thái tử, nhưng lần này, cảm thụ của nàng đã có điểm khác biệt.

Nàng có dự cảm, bắt đầu từ lần này, nàng chân chính bị cuốn vào cuộc phong ba này.

Bởi vì rất nhanh thôi thân phận của nàng sẽ được công khai, mặc kệ là dòng máu của Lãng Vương, hay là những ràng buộc với Đông cung, về sau cuộc sống của nàng cũng sẽ không yên bình.

Nhưng nàng không vì thế mà hoảng loạn hay hối hận, ngược lại còn loáng thoáng cảm thấy chờ mong, thậm chí hơi kích động.

Ban đầu, thật ra nàng chỉ muốn trả thù, sau đó quay về phủ Quận chúa sống những ngày tháng an nhàn vui vẻ. Nhưng có lẽ là do đã mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng c*̃ng dần dần có dã tâm, không còn hài lòng với cuộc sống yên ả nhạt nhẽo nữa, c*̃ng có lẽ, chỉ là bởi vì dòng máu đang chảy trong cơ thể nàng, ngoại tổ phụ nàng, mẫu thân nàng đều từng chinh chiến sa trường, nàng muốn đuổi theo bước chân của bọn họ.

Cũng có lẽ, chẳng qua là nàng bị người kia ảnh hưởng.

Đối ngoại hắn có thể đánh lui quân địch, khiến cho người ta nghe tin đã sợ mất mật; đối nội có thể dọn sạch triều đình, quyết định việc triều chính, mặc dù có bao nhiêu từ ngữ tiêu cực áp đặt lên trên người hắn đi nữa, nhưng không thể phủ nhận, vào lúc vài quốc gia rung chuyển bất an, hắn lại là điểm tựa của Bắc Lãng.

Chỗ góc ngoặt truyền đến động tĩnh, Ngụy Niên vô thức ngước mắt nhìn qua, thấy Thái tử mặt lạnh như băng, quanh người nồng nặc mùi máu tươi, nhanh chân bước tới.

Khí thế của hắn quá mạnh, một chớp mắt đó, sau lưng hắn như thể có thiên quân vạn mã, nhưng nàng lại chỉ nhìn thấy một mình hắn.

Xa xa, Ngụy Niên trông thấy có giọt máu trượt xuống theo mu bàn tay hắn, tim nàng bỗng siết chặt, nhanh chân bước lên đón: "Điện hạ."

Chử Yến nhìn cô nương đang chạy về phía mình, nghiêng đầu căn dặn Thố Thập Bát gì đó rồi tăng nhanh bước chân, ám vệ phía sau hắn tự giác dừng bước.

Trên con đường lầy lội u ám, bọn họ kiên định đi về phía nhau.

Dường như thời gian c*̃ng ngừng lại trước hình ảnh vô cùng tốt đẹp này.

Ngụy Niên dừng lại trước mặt hắn, ánh mắt rơi xuống mu bàn tay của hắn, lo lắng nói: "Điện hạ bị thương."

Không biết hơi lạnh trong mắt Chử Yến đã biến mất từ khi nào, theo tầm mắt nàng, hắn cụp mắt nhìn xuống mu bàn tay còn đang chảy máu, không để ý lắm, nói: "Miệng vết thương cũ mấy ngày trước bị vỡ."

Ngụy Niên nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: "Mấy ngày trước?"

Gần đây hắn không tới Hương Sơn, là bởi vì bị thương!

Lúc này, Thố Thập Bát đã quay lại, Chử Yến đón lấy áo choàng lông chồn Thố Thập Bát lấy từ trên lưng ngựa của hắn tới, bọc quanh người Ngụy Niên, dùng bàn tay không dính máu dắt nàng đi về phía trước, nói: "Theo ta vào cung."

Ngụy Niên thuận theo bước chân hắn, nghe vậy nghi ngờ hỏi: "Vào cung?"

Chử Yến ừ một tiếng: "Ngươi cứu được Thái tử Đông Nhữ, phải diện thánh."

Ngụy Niên muốn nói thật ra cũng không thể xem như nàng cứu, nhưng còn chưa mở miệng đã nghe Chử Yến hỏi Đông Phương Tô: "Đông Nhữ điện hạ, biết cưỡi ngựa không?"

Đông Phương Tô thấy hai người nắm tay, sắc mặt phức tạp, gật đầu: "Một chút xíu."

Hắn ta không nghe nói Thái tử Bắc Lãng thành hôn mà, không phải lời đồn nói hắn không gần nữ sắc, hậu viện không người ư?

Quan hệ giữa tỷ tỷ và hắn là gì?

Chử Yến nhận thấy được ánh mắt dò xét của hắn ta, nhíu mày: "Biết là biết, không biết là không biết, cái gì gọi là một chút xíu?"

Lông còn chưa mọc đủ mà đã dám ngấp nghé người của hắn?

Đông Phương Tô: "..."

Quả nhiên Thái tử Bắc Lãng rất hung dữ.

Dưới ánh nhìn lạnh như băng kia, hắn ta sợ hãi nói: "Biết."

Lúc này Chử Yến mới dịch chuyển tầm mắt, nói với Tống Hoài: "Để ý hắn ta."

Tống Hoài đồng ý: "Vâng."

Chử Yến dẫn Ngụy Niên đi ra viện tử trước, lấy lý do bị thương tay để ngồi chung một ngựa với Ngụy Niên.

Sau đó Đông Phương Tô đi theo sau họ nhìn thấy vậy, vội vàng đưa ra yêu cầu: "Ta cũng muốn ngồi chung với người khác."

Hắn ta biết cưỡi ngựa, nhưng chỉ từng cưỡi con ngựa đỏ của mình, còn chưa từng chạm vào những con ngựa khác, mà con ngựa trước mắt cao lớn không khác gì chiến mã, khiến hắn ta có chút nao núng.

Tốt xấu gì đối phương cũng là Thái tử Đông Nhữ, mà nay hai nước sắp định ký hòa ước, tất nhiên là Tống Hoài sẽ thỏa mãn những yêu cầu có thể thỏa mãn của hắn ta, thản nhiên nói: "Đông Nhữ điện hạ muốn ngồi cùng ai."

Đông Phương Tô nghe có thể chọn người, ánh mắt sáng lên, hắn ta đã nhìn ra, vị Tống đại nhân trước mặt này là cánh tay đắc lực của Thái tử, chắc hẳn võ công cũng rất cao, hắn ta ngồi chung ngựa với y, chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa.

Nhưng khi hắn ta đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Tống Hoài, từ 'ngươi' kia lại mắc nghẹn trong cổ họng.

Mặc dù có khả năng không có nguy hiểm khác, nhưng chính bản thân Tống đại nhân lại nhìn giống như là một mối nguy hiểm.

Thế là Đông Phương Tô yên lặng dịch chuyển ánh mắt, sau đó nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi.

Nữ tử có khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ, mặc kính trang một màu, trông càng có vẻ eo nhỏ chân dài, nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là nàng ta khiêng một thanh đao rất rất lớn.

Đông Phương Tô trợn tròn mắt nhìn chòng chọc.

Nữ tử Bắc Lãng quả nhiên đều rất rất... lợi hại!

"Đông Nhữ điện hạ muốn cưỡi chung ngựa với ta à?"

Nữ tử chính là Thố Nhị, nàng ta cười nhẹ nhàng nói: "Ta thích nhất là tiểu lang quân tuấn tú."

Đông Phương Tô bị nàng ta nhìn đến rùng mình, lắc đầu như trống bỏi, hắn ta nhanh chóng đảo mắt một vòng, thấy ai ai trên người cũng dính máu, sắc mặt lạnh lùng, nhìn đã thấy không dễ chọc, thế là, hắn ta kiên định chỉ vào Thố Thập Bát: "Nàng ấy."

Trong những người này, chỉ có nàng ấy là nhìn trông dịu dàng một chút.

Huống hồ nàng ấy còn là người đập tường cứu hắn ta.

Giờ phút này Thố Thập Bát đang xoắn xuýt có nên đuổi theo cô nương không, hay là để cô nương và Thái tử có chút thời gian riêng tư ở bên nhau, thì thấy Đông Phương Tô chỉ vào mình, nàng ấy ngẩn người: "Ta á?"

Đông Phương Tô gật đầu: "Ừm."

Thố Thập Bát nhìn về phía Tống Hoài, thấy y gật đầu, thì ồ một tiếng: "Được thôi."

Nàng ấy cũng không để ý việc ngồi chung ngựa với người khác, chỉ là Thái tử Đông Nhữ trông yếu đuối, không biết có thể chịu được hay không.

Không biết tại sao Thố Nhị bỗng dưng cười khẽ một tiếng, Đông Phương Tô yên lặng liếc nhìn nàng ta một cái, giận mà không dám nói gì.

Hổ xuống đồng bằng, đành phải biết điều mà nhún nhường!

Một đoàn người cũng không trì hoãn lâu lắm, lần lượt quay người lên ngựa quay về trong thành.

Thái tử Đông Nhữ ngồi sau lưng Thố Thập Bát, đương nhiên là đi ở chính giữa, trước sau đều có người hộ giá, nhưng lúc này Thái tử Đông Nhữ căn bản không có tâm tư lo lắng gặp phải thích khách, hắn ta cảm thấy chỉ sợ mình không thể sống đến hoàng cung Bắc Lãng.

Nhanh! Thật sự là quá nhanh!

Gió thổi vù vù bên tai! Hắn ta bị xóc nảy đến choáng đầu hoa mắt!

Nữ tử Bắc Lãng thật là đáng sợ!

Chử Yến và Ngụy Niên đến thành Phụng Kinh đầu tiên, khi diện thánh cần dung nhan chỉn chu, Chử Yến đưa Ngụy Niên về Ngụy gia đổi y phục trước.

Kiều thị sớm đã nhận được tin Ngụy Niên mất tích, sau khi biết không phải người kia ra tay thì bắt đầu bối rối, dù sao thì đối với bọn họ mà nói Ngụy Niên vẫn còn có tác dụng lớn, ngay khi bà ta đang lo lắng không thôi thì nghe người gác cổng đến báo, Ngụy Niên đã trở về.

Trên mặt bà ta lộ vẻ vui mừng: "Người đâu?"

Người gác cổng nơm nớp lo sợ nói: "Thái tử điện hạ đưa cô nương về."

Kiều thị giật mình, thất thanh nói: "Hiện tại Thái tử điện hạ đang ở đâu?"

"Tiền viện." Người gác cổng nói.

Kiều thị nghe vậy vội vàng đi ra ngoài đón.

Đúng lúc này, Ngụy Văn Hồng và Ngụy Trình tan làm trở về, nghe Thái tử điện hạ giá lâm, cũng không kịp thay triều phục đã tiến đến thỉnh an.

Ở trước mặt vợ chồng Ngụy Văn Hồng, Chử Yến cũng không bày ra sắc mặt tốt gì, chỉ lạnh nhạt kêu người đứng dậy rồi không nhiều lời với bọn họ nữa, ngược lại trò chuyện với Ngụy Trình mấy câu, không có gì ngoài một chút việc trong triều, Ngụy Trình đều cung kính trả lời.

Trong mắt Chử Yến tăng thêm chút tán thưởng.

Không lâu sau Ngụy Niên đã chải chuốt chỉnh tề, tới tiền viện, Chử Yến nói một câu Ngụy Niên lập được công cần vào cung diện thánh, rồi dẫn Ngụy Niên đi.

Mấy người Ngụy gia đều lộ vẻ kinh ngạc.

Không phải nói Ngụy Niên mất tích à? Sao đột nhiên lại lập công lớn?

Nhưng bọn họ cũng không dám hỏi nhiều, rất cung kính tiễn Thái tử ra cửa.

Ngụy Trình bình tĩnh trở về hậu viện, đi gặp Ngô di nương.

Hai người bàn bạc một canh giờ, Ngụy Trình mới rời đi.

Bên này, Chử Yến mới bước ra khỏi Ngụy gia đã nhận được bẩm báo, nói Đông Phương Tô không chịu đi, đòi ăn cơm.

Ngụy Niên thấy Thái tử muốn nổi giận, vội nói: "Hắn ta nói từ đêm qua bị bắt đến giờ chưa có ai cho ăn cơm."

Chử Yến trầm mặc một lát, hỏi: "Hắn ta ở đâu?"

"Ngũ Phúc Lâu."

Lúc Chử Yến và Ngụy Niên qua đó, Đông Phương Tô đang giằng co với Tống Hoài ở bên ngoài tửu lầu. Không đợi Chử Yến dò hỏi, Thố Thập Bát đã lên tiếng bẩm báo: "Đông Nhữ điện hạ nói muốn ăn cơm, nếu không thì sẽ nhảy xuống ngựa."

Đương nhiên nàng ấy không thể để hắn ta nhảy xuống ngựa thật, chỉ có thể dừng lại.

Vốn dĩ Đông Phương Tô đang hất cằm, vẻ mặt kiêu ngạo không ai bì nổi, sau khi nhìn thấy Chử Yến thì khí thế của hắn ta hơi giảm xuống, nhưng vẫn cứng cổ không chịu nhượng bộ.

Chử Yến liếc nhìn hắn ta một cái, xùy một tiếng: "Không phải muốn ăn cơm à?"

Đông Phương Tô nháy mắt mấy cái, ngạc nhiên nói: "Ngươi đồng ý?"

"Không thì sao?" Chử Yến nói: "Nếu để cho Đông Nhữ điện hạ chết đói ở thành Phụng Kinh ta, truyền ra ngoài mất mặt Bắc Lãng."

Đông Phương Tô: "... Chết đói thì cũng không đến mức..."

Chử Yến: "Ngươi có ăn không?"

"Ăn!"

Đông Phương Tô kiên định đi vào tửu lầu.

Chử Yến thu tầm mắt lại, dặn dò Tống Hoài: "Bao quán, trả tiền."

"Lại điều thêm một trăm thị vệ tới."

Tống Hoài: "Vâng."

Thế là, ngày hôm đó tất cả khách đến Ngũ Phúc Lâu ăn cơm đều có thể đóng gói đồ ăn mang đi, còn tự dưng được thêm một túi bạc, chẳng khác gì mấy đĩa bánh từ trên trời rơi xuống.

Không lâu sau đó bọn họ đã biết hóa ra bên trong là Thái tử điện hạ hai nước, chẳng trách lại phô trương như vậy, vốn dĩ còn có người muốn thấy mặt Thái tử một lần, nhưng sau đó tửu lầu đã bị thị vệ vây quanh, bọn họ nhìn tình cảnh này, cũng không dám ở lại thêm nữa.

Đông Phương Tô không hề khách khí, báo tên một đống món ăn, đều là món ăn nổi tiếng thành Phụng Kinh.

Chử Yến đi xử lý vết thương, thay y phục.

Ngụy Niên tiếp đãi Đông Phương Tô.

Cuối cùng Đông Phương Tô cũng đợi được cơ hội, nhìn Tống Hoài đang đứng cách đó không xa một cái, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ và Thái tử Bắc Lãng có quan hệ gì thế?"

Lời này khiến Ngụy Niên nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Nàng và hắn, trước mắt mà nói, hình như không cách nào giải thích là quan hệ gì một cách chuẩn xác.

"Ta không nghe nói Thái tử Bắc Lãng đã thành hôn." Đông Phương Tô tò mò nói.

Ngụy Niên: "..."

Nàng trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: "Ta và hắn không có quan hệ."

Chí ít, trước mắt còn không có.

Về phần sau này, nàng không biết.

Từ xa Chử Yến đã nghe được lời này, ánh mắt đột nhiên biến lạnh.

Nàng nói, nàng và hắn không có quan hệ?

Không có quan hệ với hắn, nàng muốn có quan hệ với ai?!

Cố Dung Cẩm, hay là vị tiểu Thái tử mặt mũi non nớt trước mặt?

"Thật sao?" Đông Phương Tô không nhận thấy được nguy hiểm đang tới gần, nghe vậy hai mắt lóe sáng, hưng phấn nói: "Nếu như các ngươi không có quan hệ thì tỷ tỷ bằng lòng về Đông Nhữ với ta không?"

Khóe môi Ngụy Niên giật giật.

Suy nghĩ của Đông Nhữ điện hạ thay đổi quá nhanh, nàng có chút không theo kịp.

"Ngươi muốn dẫn ai về Đông Nhữ?"

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo truyền đến.

Ngụy Niên vội vàng quay đầu nhìn lại, đã thấy Chử Yến thay một bộ y phục đen, bước tới với vẻ mặt tối tăm.

Tim nàng bỗng hẫng một nhịp, không phải là hắn nghe thấy lời nàng vừa nói đấy chứ?

Bình Luận (0)
Comment