Chương 13: Đáng bị dạy dỗ một trận
Vào ngày cuối cùng trước khi chính thức bước vào kỳ nghỉ hè, hai tòa nhà dạy học của trường tiểu học Tây Thành náo nhiệt ầm ĩ.
Riêng lớp 3-3 vẫn còn im lặng như tờ bởi buổi sinh hoạt lớp vẫn còn đang tiếp tục. Bà cô Ngô vẫn đứng trên bục giảng dặn đi dặn lại lịch nghỉ hè. Ở phía dưới, đám học trò nhỏ đã bị tiếng hò reo từ các lớp khác đã tan học làm cho tâm hồn bay đi tám trăm dặm, hoàn toàn chẳng nghe lọt câu nào từ bà cô Ngô, bọn nhóc cứ líu ríu nói chuyện riêng.
Trần Thượng Chu đứng ngoài cửa lớp 3-3, liếc nhìn Phùng Thanh đang ngồi nghiêm chỉnh trong lớp.
Dạo này Phùng Thanh trông cũng không có gì khác thường. Sau khi Lâm Như Thiền tái hôn, dường như vì chuyện mang thai mà bà đã xin nghỉ việc. Cho nên tần suất về nhà của bà cũng không khác là mấy so với trước đây. Một nửa tuần bà sẽ ngủ ở nhà, nửa còn lại dù không ngủ lại thì cũng sẽ ghé nấu cơm cho Phùng Thanh. Dĩ nhiên cũng có hôm Lâm Như Thiền không đến, lúc ấy Phương Thư sẽ gọi điện bảo Trần Thượng Chu đưa Phùng Thanh về nhà ăn cơm. Mặc dù thật ra bình thường hai đứa cũng đã ăn chung rồi.
Chỉ là thỉnh thoảng, Phùng Thanh vẫn sẽ len lén khóc vào buổi tối trước khi ngủ.
Trần Thượng Chu thực sự bất lực, anh chẳng biết dỗ người ta thế nào, chỉ đành bò dậy đọc truyện trên tủ sách cho cậu nghe, lâu lâu lại giúp cậu lau nước mắt. Có điều đôi khi anh hơi mạnh tay, lau xong thì khóe mắt Phùng Thanh cũng đỏ hoe. Nhưng may mà số lần như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay, lần gần nhất Phùng Thanh khóc cũng đã là chuyện của hai tuần trước rồi.
Phùng Thanh không cho phép bản thân mãi chìm trong cảm xúc tiêu cực.
Giáo viên chủ nhiệm của Phùng Thanh nói khá nhiều, mỗi lần sinh hoạt lớp thì lớp cậu luôn xong trễ nhất. Ngược lại, chủ nhiệm lớp của Trần Thượng Chu rất ít nói, bao giờ cũng là lớp kết thúc sớm nhất. Vì vậy gần như vào ngày cuối cùng của học kỳ, nếu không phải họp phụ huynh, thì Trần Thượng Chu đều đến trước lớp Phùng Thanh đợi cậu và Tôn Hàng rồi ba người cùng nhau về nhà.
Cô Ngô biết đám học sinh phía dưới đã sớm đứng ngồi không yên nhưng vẫn tận tâm dặn dò mọi chuyện một lượt. Cô vỗ vỗ mặt bàn, ra hiệu cho cả lớp im lặng rồi nhấn mạnh: “Kỳ nghỉ hè này phải nghiêm túc làm bài tập, mỗi môn đều phải làm. Năm nay bắt đầu học thêm tiếng Anh, rất nhiều bạn còn phân biệt không nổi phát âm của chữ cái với phiên âm. Hè này các em phải tranh thủ củng cố lại cho chắc, học kỳ sau mới theo kịp thầy cô. Lên cấp hai, tiếng Anh là môn bắt buộc, phải có thái độ nghiêm túc và cẩn thận học tập.”
“Còn nữa, học là vì chính bản thân các em, không phải vì bố mẹ, cũng không phải vì giáo viên. Bài tập hè nhất định phải làm tử tế, đừng chép bài, đừng để dồn đến cuối kỳ mới cuống cuồng làm. Nhất là mấy em điểm thấp, đừng có làm đại khái cho xong. Hè này các em nhất định phải lập kế hoạch học tập cho bản thân rồi thực hiện nghiêm túc. Học kỳ sau là các em lên lớp lớn, làm anh chị trong trường rồi, phải biết làm gương cho các em nhỏ.”
Bà Ngô ho khẽ một tiếng, “Ở nhà nhớ chú ý an toàn điện, an toàn lửa. Khi ra ngoài đừng tụ tập nơi đông người, tuyệt đối không được tắm sông. Tất cả lấy an toàn làm trọng. Cuối cùng, chúc các em có một kỳ nghỉ hè vui vẻ. Nhận bài tập xong là có thể tan lớp.”
Lớp học lập tức trở nên rộn ràng. Lớp trưởng và các cán sự môn bắt đầu phát sách bài tập.
Phùng Thanh và Tôn Hàng đã nhận đủ ba quyển Toán, Ngữ Văn, tiếng Anh. Bây giờ hai người đang nhét đống sách vở cùng với phiếu báo kết quả vào cặp.
Trong lúc nhét đồ vào cặp, Phùng Thanh tranh thủ liếc ra cửa sổ nhìn Trần Thượng Chu.
Tôn Hàng vừa đeo xong cặp, chuẩn bị chạy ra cửa thì bị Phùng Thanh kéo lại, cố tình kéo chậm tốc độ thu dọn: “Chờ tí đã.”
“Sao thế?” Tôn Hàng ngồi xuống, vẻ mặt ngơ ngác.
Phùng Thanh cố gắng hạ thấp giọng: “Bọn mình quyết định vụ bài tập hè cái đã. Năm nay vẫn qua nhà tớ chép hả?”
Tôn Hàng nóng lòng được giải phóng ra khỏi lớp học và bắt đầu cuộc sống nghỉ hè: “Đi ra ngoài rồi nói sau cũng được mà?”
“Không được không được.” Phùng Thanh xua tay: “Không thể để Trần Thượng Chu nghe thấy. Anh ấy không biết tớ chép bài, mà anh ấy cũng không cho chép đâu. Anh ấy từng nói chép bài tập là một việc làm sai trái.”
Nhìn Trần Thượng Chu đang đứng ở cửa, Tôn Hàng đành nói: “Được. Vậy chắc vẫn phải qua nhà cậu thôi. Nhà tớ thì mẹ tớ cứ vài bữa lại vào kiểm tra, chép được chẳng bao nhiêu, chán chết.”
“Vậy khi nào cậu qua? Bắt đầu luôn ngay hôm nay nhé?”
Tôn Hàng suy nghĩ một chút: “Cũng được. Tớ về nhà ăn cơm cái rồi qua liền.”
Phùng Thanh: “Vậy tớ ở nhà chờ, không qua phòng Trần Thượng Chu chơi nữa.”
“Ừ ừ. Tớ xem rồi, tiếng Anh toàn trắc nghiệm, làm nhanh lắm. Toán thì bình thường. Phiền nhất là Ngữ Văn, phải làm bài văn với viết nhật ký hàng tuần. Nhưng tớ nghĩ chắc cùng lắm ba ngày là xong.”
Sau khi bàn bạc xong, Phùng Thanh cuối cùng cũng chịu kéo kín dây kéo cặp rồi cùng Tôn Hàng ra khỏi lớp tìm Trần Thượng Chu.
Ba người cùng nhau đi ra cổng trường.
Vừa ra đến cổng, Phùng Thanh và Tôn Hàng lập tức bị hàng quán nhỏ hai bên cổng hấp dẫn sự chú ý. Dù hàng hóa ở đây mỗi tháng mới nhập hàng mới một lần, nhưng cả hai vẫn rất thích ghé xem xem có gì mới không. Trần Thượng Chu thì chẳng hứng thú với mấy thứ đó, anh đã sớm quen rồi, chỉ đứng dưới gốc cây gần đó đợi.
Khoảng ba đến năm phút sau, hai đứa nhóc chen ra khỏi đám đông.
Lần này không chỉ đi xem không mà còn mỗi đứa còn cầm một cây thước dẻo dài 20cm, một cái màu xanh lá cây và một cái màu xanh lam, gập tới gập lui trên tay.
“Thật ra tớ thấy cái này mua về cũng chẳng dùng làm gì.” Tôn Hàng nhìn cây thước màu xanh lá của mình và nói.
Phùng Thanh lắc cây thước xanh dương trong tay: “Tớ cũng thấy vậy.”
“Vậy sao cậu còn mua?” Tôn Hàng hỏi lại.
Phùng Thanh không chịu thua: “Chẳng phải cậu cũng mua còn gì?”
Tôn Hàng: “Thì nghỉ hè rồi, tớ chỉ muốn mua gì đó cho thấy vui vui thôi.”
“Tớ cũng nghĩ y như cậu.” Phùng Thanh đáp.
Cả hai đi tới bên Trần Thượng Chu. Anh liếc qua cây thước trong tay họ, hỏi: “Đây là cái gì?”
Phùng Thanh nhớ lại lời ông chủ quầy hàng lúc nãy, lặp lại nguyên văn với Trần Thượng Chu: “Ông ấy nói là thước dẻo, có thể bẻ thành đủ góc độ với dễ áp vào sách vở hơn. Mấy quyển sách dày mà cần gạch chân ghi chú thì dùng cái này kẻ sẽ không bị lệch.”
Nhìn lại hai cây thước dẻo trong tay hai người, Trần Thượng Chu khẽ gật đầu.
Chung cư của Tôn Hàng gần hơn chung cư của Trần Thượng Chu và Phùng Thanh.
Đến trước cửa khu chung cư, Tôn Hàng chào tạm biệt hai người rồi vừa chạy vào trong vừa gọi với theo: “Nhớ chờ tớ nhé! Tớ ăn cơm xong qua liền!”
Phùng Thanh cũng vẫy tay đáp: “Biết rồi biết rồi! Tớ chờ cậu ở nhà!”
Bữa trưa hôm đó, Phùng Thanh ăn cùng Trần Thượng Chu tại nhà anh.
Ăn xong, Phùng Thanh đặc biệt báo cáo tình hình với Trần Thượng Chu. Vì hiếm hoi lắm cậu mới có cảm giác được làm học sinh gương mẫu nên cậu kể rất kỹ và nhấn mạnh rằng mình sẽ về nhà chờ Tôn Hàng tới để cùng nhau làm bài tập hè. Sau khi thấy ánh mắt khen ngợi của Trần Thượng Chu, Phùng Thanh yên tâm về nhà.
Trong lúc chờ Tôn Hàng, Phùng Thanh mở tivi xem phim hoạt hình.
Nhưng mới xem chưa hết nửa tập, Phùng Thanh nghĩ đến bài tập hè trong cặp là lại thấy ngứa ngáy tay chân muốn làm cho xong. Vì thế cậu quyết định chờ thêm mười phút nữa. Sau mười phút, Tôn Hàng vẫn chưa đến. Phùng Thanh tự mở cặp ra, lấy quyển bài tập ngốn thời gian nhất là bài tập Ngữ văn rồi bắt đầu chép.
Phùng Thanh chép một hơi hết ba trang. Lúc này, chiếc điện thoại Nokia để trên tủ giày đổ chuông. Hai năm trước, Lâm Như Thiền đã đổi điện thoại mới, Phùng Thanh được hưởng ké dùng lại cái cũ của bà.
Cậu dừng bút chạy tới. Thấy tên người gọi hiện “Tôn Hàng” thì Phùng Thanh liền bắt máy ngay, còn chưa kịp đợi đối phương nói đã tuôn một tràng: “Alo, Tôn Hàng, sao rồi? Sao cậu còn chưa tới? Tớ đợi không nổi nữa nên đã bắt đầu chép luôn rồi đây này!”
Đầu dây bên kia, Tôn Hàng thở dài rồi một tiếng, giọng nhỏ như sợ ai nghe được: “Tớ không qua nhà cậu để chép bài tập được rồi”
“Hả? Sao thế?” Phùng Thanh hỏi.
Tôn Hàng nói tiếp: “Mẹ tớ mới xem phiếu kết quả. Bà ấy nổi trận lôi đình vì tớ thi quá kém, không cho ra ngoài chơi, bắt phải ngồi làm bài trong tầm mắt bả, còn bảo sẽ kiểm tra. Chắc lát nữa tớ còn bị ăn đòn thêm trận nữa.”
Nghe đến đây, Phùng Thanh lại “hả” một tiếng.
“Cậu đừng chờ tớ nữa. Mấy hôm nay chắc chắn tớ không ra ngoài được, cũng không thể cùng cậu chép bài nữa. Đành đợi mấy bữa sau mẹ tớ bớt giận, tớ xem có được ra ngoài không, nếu được thì qua nhà tìm cậu.” Giọng Tôn Hàng vẫn rất nhỏ.
Phùng Thanh chỉ biết gật đầu: “Ừ được rồi, tớ không chờ nữa.”
“Ừ ừ ừ.” Tôn Hàng vội vã đáp: “A, tớ nghe tiếng chân mẹ tớ rồi, cúp máy nhé!”
Ngay sau đó, đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tút tút khi ngắt máy.
Phùng Thanh tiếc nuối thở dài cho thằng bạn của mình rồi lại tiếp tục chép thêm nửa trang bài tập. Tuy nhiên hiện tại chẳng còn ai ngồi bên cạnh tranh thủ thời gian với mình, cũng không có ai để mong ngóng, Phùng Thanh đột nhiên cảm thấy buồn buồn, không muốn viết nữa. Cậu cầm điện thoại và chìa khóa, đi qua gõ cửa nhà Trần Thượng Chu.
Hôm qua Phương Thư đã mua cho Trần Thượng Chu mấy cái khóa Lỗ Ban*, Phùng Thanh thấy khá hứng thú với chúng.
*Khóa Khổng Minh hay còn được biết đến với tên gọi là khóa bát quái hay khóa Lỗ Ban, vốn là trò chơi dân gian cực kỳ phổ biến của người Trung Quốc. Có thể nói rằng sản phẩm này chính là kết tinh kỹ thuật cổ đại của người Trung Quốc. Chỉ là một món đồ chơi được tạo nên từ các vật liệu đơn giản nhưng lại cần rất nhiều trí tuệ để “phá khóa”.

Chỉ là Trần Thượng Chu đối với mấy cái này vài cái động tay là giải được. Còn Phùng Thanh mày mò nửa ngày mới mở ra được ba cái, một cái còn là do Trần Thượng Chu gợi ý. Nhưng Phùng Thanh vẫn muốn chơi tiếp.
Sau khi mở cửa cho Phùng Thanh xong, Trần Thượng Chu vẫn như thường lệ ngồi viết vời ở bàn học.
Phùng Thanh tự giác đi đến tủ sách, lấy hộp khoá Lỗ Ban ra, đổ lên thảm. Cậu vừa mới nhặt một mảnh ghép lên thì nghe thấy Trần Thượng Chu lên tiếng hỏi:
“Không phải đợi Tôn Hàng làm bài tập cùng sao?”
“Không đợi nữa.” Phùng Thanh lắc đầu: “Cậu ấy thi dở quá, mẹ bắt ở nhà làm bài đàng hoàng, không cho ra ngoài, chắc còn bị ăn đòn nữa.”
Nói đến đây, Phùng Thanh liếc nhìn mặt bàn của Trần Thượng Chu. Chỉ cần đưa mắt qua một cái là thấy phiếu báo kết quả của anh. Phùng Thanh nổi tính tò mò, đặt khóa xuống, đứng dậy và chỉ vào phiếu báo kết quả: “Em coi được không?”
Trần Thượng Chu gật đầu.
Phùng Thanh mở phiếu báo ra. Vì mỗi một năm học sẽ có một tờ phiếu báo, mà bây giờ là học kỳ hai nên kết quả của hai kỳ thi cuối kỳ đều có trong đây. Vừa nhìn vào, Phùng Thanh liền trợn tròn mắt.
Cậu vẫn biết Trần Thượng Chu học giỏi, nhưng không ngờ lại giỏi đến thế!
Học kỳ trước, điểm Ngữ Văn của Trần Thượng Chu là 99, Toán 100, tiếng Anh 100. Học kỳ này, điểm Ngữ Văn 100, Toán 100, tiếng Anh 100.
Sao có người thi được toàn 100 điểm vậy?
Ngữ Văn mà cũng được điểm tuyệt đối? Bài văn cũng được chấm 100 sao?
Phùng Thanh đang sửng sốt thì nghe Trần Thượng Chu hỏi: “Bao nhiêu điểm?”
“Gì cơ?” Phùng Thanh vẫn còn đang đắm chìm trong dãy 100 điểm trong phiếu báo kết quả của Trần Thượng Chu: “Anh á? Anh được 100 điểm.”
Trần Thượng Chu dừng lại: “Anh hỏi Tôn Hàng bao nhiêu điểm.”
Phùng Thanh tỉnh lại: “À à, cậu ấy hình như Ngữ Văn 70, Toán 63, tiếng Anh 42. Em nhớ loáng thoáng vậy, cỡ đó.”
“Vậy thì đúng là đáng bị dạy dỗ một trận.” Trần Thượng Chu nói.
Phùng Thanh ngẩn ra, thốt lên một tiếng.
“Kiến thức ở tiểu học vốn dĩ rất đơn giản, huống hồ mới lớp ba. Tôn Hàng thi điểm thấp như vậy, nếu không dạy dỗ lại cho chú tâm thì sau này cậu ta không theo kịp tiến độ của thầy cô đâu.” Trần Thượng Chu nói rất nghiêm túc.
“…”
Phùng Thanh mang vẻ mặt tội lỗi, lặng lẽ gấp phiếu kết quả của Trần Thượng Chu lại.
Trần Thượng Chu liếc nhìn Phùng Thanh: “Em thì sao? Bao nhiêu điểm?”
Phùng Thanh nuốt nước miếng, cảm thấy bất an dưới ánh mắt của Trần Thượng Chu nhưng vẫn thành thật run rẩy mà trả lời: “Em… em được Ngữ Văn 73, Toán 52, tiếng Anh 34…”
Hết chương 13.