Về Nhà Đúng Giờ - Phi Mục Nhất

Chương 14

Chương 14: Có chép đáp án không?

“Bao nhiêu điểm?” Trần Thượng Chu cau mày.

Phùng Thanh chớp chớp mắt, lặp lại một lần nữa: “ Ngữ Văn 73, Toán 52, tiếng Anh 34…”

Lông mày của Trần Thượng Chu càng dính chặt vào nhau: “Học kỳ trước thì sao?”

“Ngữ Văn 80… Toán 59… tiếng Anh 46…” Phùng Thanh lí nhí nói.

Nói xong, cậu ngẩng đầu lên lén liếc nhìn Trần Thượng Chu.

Sau đó, Phùng Thanh thấy Trần Thượng Chu dường như đang nghiêm túc suy nghĩ xem làm sao cậu lại thi ra được cái kết quả thế này. Anh bị điểm số của cậu làm cho sốc đến nỗi mãi chẳng thốt ra được câu nào.

Phùng Thanh muốn mở miệng nói vài lời để xoa dịu bầu không khí một chút, nhưng vừa hé môi liền chạm phải ánh mắt của Trần Thượng Chu nhìn qua. Vì thế Phùng Thanh lại lập tức ngậm miệng lại.

Cậu cảm thấy Trần Thượng Chu hình như có hơi tức giận.

Nhưng mà… cậu cũng chưa từng nói mình học giỏi… từ trước tới giờ cậu luôn nằm trong nhóm trung bình khá của lớp… chẳng qua là Trần Thượng Chu chưa từng hỏi cậu thôi…

Phùng Thanh lại nhớ đến giọng điệu của Trần Thượng Chu khi nãy lúc anh nói Tôn Hàng đáng bị mẹ đánh.

Không lẽ Trần Thượng Chu cũng định đánh cậu? Anh ấy sẽ đánh cậu kiểu gì? Trần Thượng Chu thực sự trông giống kiểu sẽ ra tay thật đấy! Anh ấy còn có thể một chọi hai cơ mà! Hơn nữa trong hai năm nay, Trần Thượng Chu đã cao lên vù vù, hiện tại anh đã cao hơn cậu hẳn một cái đầu!

Phùng Thanh còn đang lo lắng không thôi thì nghe thấy Trần Thượng Chu mở miệng: “Là vì kiến thức lớp ba em chưa hiểu, hay là từ trước đến giờ đều đạt được mức điểm này?”

“… Từ trước đến giờ.” Phùng Thanh rụt rè nói.

Trần Thượng Chu xoay người, cúi đầu tiếp tục nhìn vào sách bài tập trên bàn. Sau đó anh nói một cách dứt khoát không chút do dự: “Trường quy định mỗi ngày làm một trang bài tập hè, nhưng nền tảng của em quá kém nên cần thời gian ôn lại từ đầu. Từ hôm nay, mỗi ngày em phải làm năm trang cho mỗi môn Ngữ Văn, Toán và tiếng Anh. Làm xong đưa cho anh kiểm tra, kiểm tra xong em mới được xuống dưới chơi. Ngoài ra, trong thời gian này em nên đi tìm lại tất cả sách giáo khoa từ lớp một đến bây giờ đi. Sau khi làm xong bài tập hè thì chúng ta sẽ bắt đầu học lại từ đầu, bù vào phần em bị hỏng kiến thức.”

Phùng Thanh im lặng.

Thấy phía sau mãi không có động tĩnh gì, Trần Thượng Chu quay đầu nhìn Phùng Thanh: “Nghe rõ chưa?”

Phùng Thanh kéo dài giọng: “…Nghe rõ rồi.”

Sáng hôm sau, Phùng Thanh dậy từ sáng sớm.

Sau khi ăn sáng với Trần Thượng Chu xong, cậu lẻn về nhà mình, bày bài tập hè ra bàn, rồi lại ngồi thẫn thờ.

Thẫn thờ được một lúc, Phùng Thanh ngồi xuống sàn nhà, lôi đống lego từ tủ sách ra bắt đầu lắp ráp.

Nếu không phải Trần Thượng Chu nói phải kiểm tra thì hôm qua cậu đã chép xong cả nửa quyển bài tập rồi.

Bây giờ ngày nào Phùng Thanh cũng phải đưa Trần Thượng Chu kiểm tra bài tập xong mới được xuống dưới chơi. Cậu không những không dám chép hết một lần mà đến chép cũng không dám nữa. Phùng Thanh sợ Trần Thượng Chu phát hiện ra việc chép đáp án này. Mà nếu phải tự đọc đề làm từng câu từng chữ thì cậu lại chẳng buồn làm. Phùng Thanh cảm thấy ngồi thừ người mơ mộng còn dễ chịu hơn là làm bài tập về nhà.

“Phùng Thanh?”

Đang ngồi chơi lego trong buồn chán, Phùng Thanh nghe thấy có tiếng gọi ngoài phòng và tiếng cửa mở ra đóng lại.

Là Lâm Như Thiền.

Phùng Thanh cúi đầu gãi gãi ngón tay rồi đứng dậy đi ra phòng khách.

Trên tay Lâm Như Thiền xách rất nhiều đồ.

Phùng Thanh liếc mắt nhìn. Là một cái bánh kem trái cây, hai túi nguyên liệu làm bánh bao, ba túi trái cây, còn có một hộp đồ chơi nhìn bao bì là biết rất tinh xảo và đắt tiền, hình như là Ultraman.

Phùng Thanh lập tức chạy tới, cầm lấy đồ từ tay Lâm Như Thiền.

Sau khi cất đồ hết vào bếp, Lâm Như Thiền gõ nhẹ lên hộp đồ chơi chứa mô hình Ultraman: “Con thích không? Mẹ đi ngang tiệm đồ chơi, chị bán hàng nói cái này là mẫu mới ra mắt, là mẫu mới nhất đó. Sao hả, con thích không?”

Phùng Thanh gật đầu, cố gắng cong khóe môi lên rồi nói: “Thích ạ, con thích lắm.”

Sau khi ôm mô hình Ultraman về phòng, chưa đến nửa phút sau Phùng Thanh lại chạy ra ngoài.

Lâm Như Thiền đang làm bánh bao trong bếp. Cậu đứng tựa tường bên ngoài, thỉnh thoảng ló nửa cái đầu ra nhìn mẹ, rồi lại rụt về.

Nguyên liệu làm bánh bao rất nhiều.

Điều này có nghĩa là ngoài phần ăn trưa với mẹ, phần còn lại sẽ được bỏ vào tủ lạnh làm bữa ăn chính cho hai ngày hôm nay và ngày mai của Phùng Thanh.

Hôm nay Lâm Như Thiền cũng không ở lại ngủ, Phùng Thanh thầm đoán.

Ăn xong bữa trưa, Lâm Như Thiền cắt một quả lê to, mở hộp bánh kem trái cây cỡ bằng bàn tay đặt lên bàn trà rồi cùng Phùng Thanh ăn. Cuối cùng, hai người ăn hết lê và bánh, Lâm Như Thiền lại đi vào bếp rửa chén. Phùng Thanh đứng dựa bên khung cửa bếp, trong lòng đấu tranh rất lâu. Cậu không biết có nên hỏi mẹ tối nay có về ngủ không. Thực ra cậu đã có câu trả lời rõ ràng trong lòng rồi nhưng vẫn muốn hỏi. Đúng lúc Phùng Thanh định mở miệng thì Lâm Như Thiền đã lên tiếng trước.

“Bánh bao với trái cây mẹ để trong tủ lạnh rồi. Hôm nay với ngày mai con cứ ăn mấy món đó trước, chiều mai mẹ lại qua nấu món khác cho con ăn ngon hơn được không?” Lâm Như Thiền ngồi xổm xuống xoa đầu Phùng Thanh.

Phùng Thanh: “Dạ.”

Thôi vậy.

Không về thì không về, cậu biết trước là mẹ sẽ không về mà. Phùng Thanh nghĩ.

Sau khi dọn dẹp trong bếp xong, Lâm Như Thiền lại rời đi vì bà còn việc khác phải làm.

Phùng Thanh đặt mô hình Ultraman lên kệ sách. Cậu quá lười để tháo chúng ra. Sau đó Phùng Thanh lại ngồi vào bàn học mà thẫn thờ. Bài tập hè đúng là rất khó làm.

“Cộc cộc—”

Chừng mười phút sau, Phùng Thanh nghe tiếng gõ cửa.

Ai vậy?

Phùng Thanh chạy đến cửa, còn chưa kịp hỏi ai đó thì cửa đã bị gõ thêm hai cái nữa, bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc: “Phùng Thanh! Tớ nè! Mở cửa đi! Tớ tới rủ cậu đi chơi!”

Là Tôn Hàng!

Phùng Thanh vội vàng mở cửa, kinh ngạc nhìn Tôn Hàng: “Sao cậu lại ở đây? Không phải cậu nói mẹ cậu thấy điểm cậu kém quá định đánh cậu sao? Mới đó đã được ra ngoài rồi à?”

“Cậu đừng nhắc nữa, hôm qua mẹ tớ tức đến nỗi cầm cả cái móc phơi quần áo phang vô mông tớ. Tớ cứ nói là do bất cẩn mới bị trừ điểm chứ không phải không biết làm nên bà mới chịu tha.” Tôn Hàng vừa nói vừa thở dài sau đó lại đắc ý: “Nhưng mà, tớ có một diệu kế!”

“Diệu kế gì vậy?” Hai người đi vào phòng Phùng Thanh.

Tôn Hàng bắt đầu kể: “Mẹ tớ bảo phải làm bài dưới con mắt của bà ấy, nhưng bà ngồi trong phòng tớ chưa được năm phút đã ra ngoài coi tivi rồi. Thế là tớ chép đáp án phía sau rồi đưa cho mẹ tớ kiểm tra, tất cả đều đúng hết. Mẹ tớ kiểm tra xong thì tin ngay là do tớ bất cẩn nên mới thi kém. Sau đó mẹ tớ cho tớ ra ngoài chơi luôn.”

“Nhưng mà, cậu chép đáp án rõ rành rành vậy, sao kiểm tra lại không thấy?” Phùng Thanh hỏi.

Tôn Hàng đầy tự tin: “Tớ đâu có ngốc đến vậy? Tớ chép xong còn cố tình vẽ thêm đầy đường gạch với vòng tròn lên đề, còn viết thêm vài bước tính nữa. Nhìn qua y chang tớ đã làm thật, không thể nhận ra được!”

“Thật sao?” Phùng Thanh phấn khích nói.

Tôn Hàng: “Đương nhiên, tớ lừa cậu làm gì. Không thấy tớ được ra ngoài chơi rồi hay sao.”

Cả hai đi tới bàn học của Phùng Thanh. Tôn Hàng cúi đầu nhìn đống bài tập đang mở, lật vài trang: “Sao cậu chép đáp án thôi mà chậm thế? Mới có mấy trang thôi sao?”

Phùng Thanh lập tức xụ mặt, cũng thở dài một tiếng, kể lại chuyện hôm qua cho Tôn Hàng nghe: “Còn không phải tại cậu bảo không tới được. Tớ qua phòng Trần Thượng Chu chơi, nói chuyện xong bị anh ấy moi ra điểm cuối kỳ. Thế là anh ấy bắt tớ mỗi ngày phải làm năm trang bài tập đưa cho anh ấy kiểm tra. Tớ không dám chép nữa, sợ bị phát hiện.”

“Cái này đơn giản thôi mà!” Tôn Hàng nói chắc như đinh đóng cột: “Cậu cứ làm y như tớ bảo, đảm bảo không bị phát hiện.”

“Thật không?” Phùng Thanh tỏ ra bán tín bán nghi.

Tôn Hàng gật đầu giục: “Chắc chắn! Mẹ tớ còn không phát hiện thì làm sao Trần Thượng Chu biết được? Mau chép đi. Chép xong tụi mình xuống dưới chơi. Mẹ tớ mới đổi điện thoại, đưa cái cũ cho tớ rồi. Tớ tải game Fruit Ninja với Angry Birds rồi. Cậu chép nhanh rồi chúng ta cùng đi chém trái cây với bắn heo nào!”

Nghe đến đây, mắt Phùng Thanh sáng rỡ.

Không do dự nữa, cậu bắt đầu mạnh dạn chép bài theo cách Tôn Hàng chỉ.

Dù lúc chép bài tay thoăn thoắt, nhưng lúc sắp phải đem bài qua cho Trần Thượng Chu kiểm tra, Phùng Thanh vẫn cảm thấy hơi lo. Cậu thật sự sợ bị phát hiện. Nhưng may là—

Trần Thượng Chu cầm ba quyển bài tập của Phùng Thanh, xem từng trang từ đầu đến cuối. Sau khi xem xong, anh đưa lại cho cậu: “Ừ, đi chơi đi.”

Qua ải được rồi!

Phùng Thanh về lại phòng, việc đầu tiên là giơ ngón cái với Tôn Hàng: “Cậu đúng là tuyệt vời! Anh ấy thực sự không phát hiện ra!”

Tôn Hàng đắc ý muốn chết: “Thấy chưa? Vẽ vẽ thêm mấy cái đường thẳng với hình, trông y chang làm thật, ai mà biết được!”

Sau đó, Phùng Thanh cùng Tôn Hàng chơi game trên di động ở dưới lầu suốt cả buổi chiều.

Game thật sự rất vui, mà đã chơi game rồi thì thời gian trôi vèo vèo. Tối đi ngủ trong đầu Phùng Thanh toàn là kỹ năng chém trái cây với bắn chim, tay chân thậm chí còn vung vẩy theo bản năng.

Có được lần thành công đầu tiên, Phùng Thanh chẳng còn sợ hãi gì nữa.

Ngày nào cậu cũng làm theo cách của Tôn Hàng, chép đáp án rồi vẽ thêm vài vòng tròn, gạch chân, tính toán. Phùng Thanh qua mắt được Trần Thượng Chu suốt ba ngày. Mỗi ngày kiểm tra bài tập xong là cậu chạy ào xuống chơi game với Tôn Hàng, không chơi ghép hình hay ổ khoá Lỗ Ban trong phòng Trần Thượng Chu nữa. Tâm trí của Phùng Thanh hoàn toàn chìm đắm trong những trò chơi trên điện thoại di động.

Cho đến ngày thứ tư.

Phùng Thanh như thường lệ vẽ vời thêm cho bài tập rồi đem nộp cho Trần Thượng Chu kiểm tra.

Lúc Trần Thượng Chu khép vở lại, Phùng Thanh đã chuẩn bị đưa tay ra nhận rồi chạy xuống dưới chơi, thì đột nhiên nghe thấy anh nói: “Em chép đáp án à?”

Phùng Thanh sững người. Bị lộ rồi? Nhưng cậu làm y như mấy ngày trước mà?

Trần Thượng Chu cúi đầu nhìn sách bài tập trong tay, sau đó anh tiện tay lấy thêm một quyển khác và bắt đầu lật từ trang đầu tiên: “Hơn nữa, em chép từ đầu đến cuối, quyển nào cũng chép.”

…Xong đời rồi.

Phùng Thanh nuốt nước bọt, tim đập thình thịch.

Trần Thượng Chu nhìn cậu chằm chằm: “Lần đầu em đưa bài tập cho anh kiểm tra, anh đã thấy bài làm đó không giống do em tự làm. Vì trừ môn Ngữ Văn ra, các môn khác em đều không qua điểm trung bình, nhưng bài tập em lại làm đúng hết. Đó là điều vô lý. Nhưng vì bài trong sách bài tập được sắp theo thứ tự của sách giáo khoa, mấy bài đầu tiên thường đơn giản, nếu em hiểu rồi thì làm đúng cũng không có gì lạ. Nhưng giờ đã tới phần khó hơn trong sách, nếu cả phần này mà em vẫn làm đúng hết thì điểm thi cuối kỳ của em chắc chắn không thể thấp đến mức không qua nổi.”

“Có chép đáp án không?” Trần Thượng Chu lại hỏi.

“Em…”

Phùng Thanh không nói nên lời.

Hết chương 14.

Bình Luận (0)
Comment