Chương 2: Khăn quàng đỏ
Từ sau khi Phùng Thanh phát hiện ra người hàng xóm mới Trần Thượng Chu là một đứa trẻ thích làm màu, cậu chẳng buồn tìm đến Trần Thượng Chu để chơi cùng nữa.
Lâm Như Thiền và cô hàng xóm xinh đẹp bên cạnh cũng nhanh chóng nhận ra hai đứa nhỏ không hợp tính nhau cho lắm. Thế là cũng không nhắc gì đến chuyện rủ nhau đi chơi nữa.
Còn câu “có thể cùng nhau đi học, tan học về chung” thì đã bị hai bà mẹ cho vào quên lãng từ lâu.
Học kỳ mới đã diễn ra được hơn một tháng, hai đứa trẻ vẫn ai đi đường nấy. Trường học cách khu chung cư hai con phố, mỗi đứa đều tự đi học, tự về nhà.
Sáng sớm một ngày thứ hai.
Lâm Như Thiền trở về nhà sau khi kết thúc ca trực đêm. Trên đường về bà tiện tay mua hai túi rau xanh, lên đến tầng hai thì gõ cửa phòng bên trái trước.
Một trong hai túi rau là mua giúp Phương Thư, mẹ của Trần Thượng Chu.
Mỗi lần Lâm Như Thiền tan ca đêm, nếu trên đường gặp những bác lớn tuổi gánh rau từ quê lên chợ sớm để bán, bà đều mua giúp Phương Thư một túi. Mấy loại rau này tuy chỉ có thể mua được lúc sáng sớm, nhưng lại rẻ và ngon hơn ngoài chợ nhiều.
Gõ cửa được ba năm giây thì có tiếng bước chân vang lên.
Phương Thư mở cửa. Bà mặc áo sơ mi voan trắng và quần âu đen. Vừa thấy Lâm Như Thiền xách rau liền vỗ tay reo lên: “A!” Bà cầm lấy rau và vui vẻ nói: “Mấy loại rau này đúng là ngon thật, em vẫn mê mấy loại rau không thuốc thế này.”
“Đúng vậy ha, chỉ luộc nước trắng mà vẫn ngọt lịm luôn.” Lâm Như Thiền nói.
Phương Thư đưa tay lấy ví ra ở ngay cửa, rút tờ năm tệ đưa cho Lâm Như Thiền: “May mà có chị, chứ em đúng là chẳng có thời gian nào mà đi mua được mấy loại rau kiểu này.”
Lâm Như Thiền và Phương Thư rất hợp nhau.
Từ khi gia đình Phương Thư chuyển tới, cửa hai nhà cứ cách một hai hôm là sẽ đưa qua đưa lại thứ gì đó. Khi thì là bánh kẹo ở đơn vị chồng Phương Thư phát, khi thì là đùi gà cánh gà Lâm Như Thiền làm cho Phùng Thanh. Nhưng tặng đồ là một chuyện, giúp mua đồ lại là chuyện khác. Chồng Phương Thư mỗi lần đi công tác cũng hay mua mỹ phẩm về biếu Lâm Như Thiền, hai nhà chưa từng khách sáo trong những việc thế này.
Lâm Như Thiền nhận tiền, rút ví trả lại tiền thừa: “Em hiểu mà. Nếu không phải đúng lúc tan ca đêm đi ngang qua đó, chị cũng chẳng dậy sớm nổi chỉ để đi mua mớ rau. Huống chi em còn phải đi làm. Muốn đi chợ thì càng phải dậy sớm hơn, mua xong còn phải mang về rồi mới đi làm, nghĩ thôi đã thấy mệt rồi—”
Lâm Như Thiền vừa nói xong, cánh cửa nhà sau lưng bà đột nhiên bị mở ra rồi đóng sầm lại.
Một bóng người cao tới ngang eo bà lao ra khỏi nhà và chạy vụt xuống cầu thang. Lâm Như Thiền nhìn theo hướng đó, chỉ thấy được một góc ba lô xanh sẫm của Phùng Thanh và tiếng cậu vọng lên từ dưới lầu:
“Mẹ! Mẹ về rồi à? Con đi học đây! Trễ rồi, con đi trước nha! Chào mẹ, chào cô Phương ạ!”
Lâm Như Thiền giơ tay xem đồng hồ — 07:50.
…Còn mười phút nữa là cổng trường đóng. Không chạy nhanh thì đúng là trễ thật.
“Trần Thượng Chu đã đi từ sớm rồi nhỉ?” Lâm Như Thiền hỏi.
Phương Thư gật đầu: “Đi trước tầm hai mươi phút rồi.”
Lâm Như Thiền cười bất lực: “Không hiểu vì sao hai đứa trẻ lại không hoà hợp được với nhau. Nếu được chị còn có thể bảo Phùng Thanh học tập Trần Thượng Chu của nhà em chút đỉnh. Làm gì cũng hấp tấp, lộn xộn cả lên.”
“Trẻ con mỗi đứa một tính mà. Phùng Thanh ngày nào cũng hoạt bát, nhảy nhót vui vẻ thế còn gì. Con trai em mà bảo nó xuống chơi nó cũng chẳng muốn. Em còn thấy nó hơi khép kín quá ấy. Hai năm trước suýt nữa em định đưa thằng bé đi bệnh viện khám, may mà cô giáo chủ nhiệm nói là do em nghĩ nhiều. Không phải vấn đề tâm lý gì, chỉ là tính trời sinh nó ít nói thôi.”
“Nếu hai đứa ảnh hưởng lẫn nhau rồi học hỏi lẫn nhau thì tốt quá rồi.” Lâm Như Thiền nói.
Phương Thư cũng đồng tình: “Chị nói đúng. Lạ ghê, chỉ cách nhau có hai tuổi mà lại không chơi nổi với nhau.”
Lâm Như Thiền đưa ra lời đề nghị: “Hay là, cuối tuần mình dẫn cả hai đi công viên trò chơi thử nhé? Chỉ có hai đứa nó thôi, chẳng lẽ còn không chơi với nhau nổi à? Chị thì sợ độ cao mà Phùng Thanh còn nhỏ quá nên trước giờ chị chưa dẫn nó đi lần nào cả.”
“Được đó. Em với chồng em đều rất bận. Lần gần nhất nhà em đi công viên là hồi Trần Thượng Châu còn học mẫu giáo rồi.” Phương Thư đồng ý.
Hai người trò chuyện thêm một lát rồi Phương Thư đi làm, Lâm Như Thiền quay vào nhà đi ngủ bù.
Vừa vào tới cửa, bà đặt rau và túi xách xuống thì thấy một vệt đỏ chói ở góc mắt. Nhìn sang thì phát hiện là một chiếc khăn quàng đỏ mới tinh.
Tuần trước, học sinh lớp một ở trường tiểu học Tây Thành chính thức gia nhập Đội Thiếu niên Tiền phong. Cô giáo chủ nhiệm đã dặn kỹ rằng từ giờ trở đi phải luôn mang khăn quàng đỏ trong trường. Cái tính hấp tấp, đãng trí này, chẳng biết bao giờ mới sửa được. Lâm Như Thiền nghĩ thầm.
—
08:00.
Khi cổng trường tự động đang chuẩn bị đóng lại, Phùng Thanh kịp thời lách người chạy vào.
Trước cả khi giáo viên bước vào lớp, Phùng Thanh đã nộp bài tập và nhảy về chỗ ngồi lấy sách giáo khoa ngữ văn ra. Xung quanh, các bạn đang đọc to phiên âm theo cán sự học tập. Lúc này Phùng Thanh mới thở hổn hển được mấy hơi.
“Chậm mười giây nữa là bị bà cô Ngô bắt lại rồi.” Bạn cùng bàn với Phùng Thanh là Tôn Hàng thì thầm.
Tôn Hàng là bạn thân nhất của Phùng Thanh từ hồi mẫu giáo. Nhà cậu ta ở khu phố bên cạnh, ngày nào cả hai cũng hẹn nhau đi chơi.
“Làm sao cậu biết tớ chỉ còn mười giây?” Phùng Thanh thì thào.
“Tớ vừa đứng ở cửa sổ nhìn xuống đó, thấy rõ cậu đang chui qua khe cổng. Mà cậu to gan thật đấy, biết tiết đầu là của cô Ngô mà vẫn dám đi sát giờ. Nếu cô ấy bắt gặp cậu đi học muộn là sẽ bị phạt đánh vào tay đấy. Cô ấy đánh đau kinh khủng. Bình thường nếu tiết đầu là của cô ấy thì tớ luôn nhờ mẹ tớ gọi dậy sớm hơn mười phút.”
“Tớ quên mất hôm nay là tiết đầu của cô ấy, không thì có đánh chết tớ cũng không ngủ nướng. May mà vẫn kịp lúc cửa chưa đóng.” Khủng hoảng đã được giải quyết. Phùng Thanh bắt đầu nhớ lại màn “vượt chướng ngại vật” của mình ban nãy và kể lại một cách hăng hái: “Cậu không biết đâu, lúc tớ lao vào cổng trường trông ngầu cực kỳ. Chú bảo vệ còn bảo với kỹ năng của tớ thì tương lai thế nào cũng rất xán lạn!”
Hai đứa tranh thủ lúc cán sự không để ý, tán gẫu cho đến khi cô Ngô bước vào lớp.
Cô Ngô là giáo viên chủ nhiệm của lớp Phùng Thanh, một giáo viên Ngữ Văn cực kỳ nghiêm khắc và đã ngoài năm mươi tuổi. Tủ đồ của cô dường như có rất nhiều váy áo và kiểu dáng của chúng trong vòng nửa tháng không trùng cái nào. Từ ngày đầu tiên đi học, cô Ngô đã đặt ra một loạt nội quy rất nghiêm ngặt trong lớp: không làm bài, đi học muộn, không trật tự,… đều phải chịu phạt đánh mười cái vào tay. Cái biệt danh “bà cô Ngô” là do cả lớp đặt cho cô vì sự nghiêm khắc ấy.
Và đúng lúc ấy, sau lưng bà cô Ngô là một bạn nam đến muộn.
Cậu bé đứng trên bục giơ tay thẳng lên. Chiếc thước gỗ gõ xuống, lòng bàn tay đỏ ửng lên ngay. Phùng Thanh nhìn cảnh tượng đó cũng rùng mình, thầm nghĩ: “Cảm ơn trời đất! May mắn thật đấy!”
Tuy nhiên cái “may mắn” đó không kéo dài được lâu.
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết thứ hai vang lên, đây cũng là lúc diễn ra lễ chào cờ trong giờ nghỉ giải lao. Lệnh triệu tập được phát trên loa trường. Phùng Thanh thò tay vào ngăn ngoài cùng của cặp sau đó nhận ra mình chết rồi. Cậu quên khăn quàng đỏ ở nhà!
Phùng Thanh vội quay sang định hỏi Tôn Hàng có mang dư không, nhưng chưa kịp mở miệng thì Tôn Hàng đã lật ngược cặp, đổ hết đồ trong đó ra bàn — cũng không có khăn quàng đỏ.
Hai đứa nhìn nhau, cùng thở dài tuyệt vọng.
Vì tuần trước mới phát khăn quàng đỏ nên hai người chạy khắp lớp hỏi từ đầu tới cuối nhưng không có một bạn học nào đem dư cả. Đúng lúc Phùng Thanh sắp chấp nhận số phận của mình thì cậu lia mắt nhìn thấy tủ sách nhỏ ở cuối lớp học. Trên tủ có một số hộp quà. Đó là những chậu cây cảnh be bé mà các học sinh tặng cô Ngô nhân ngày Nhà giáo. Bà cô Ngô đã đặt chậu cây cảnh lên bệ cửa sổ lớp học, còn hộp quà thì đặt trên tủ sách nhỏ.
Mấy hộp quà đó, tình cờ có hai sợi ruy băng đỏ dùng để gói quà. Bề rộng nhìn cũng giống khăn quàng.
Phùng Thanh lập tức kéo Tôn Hàng chạy ra sau lớp. Sau khi đưa một cái cho Tôn Hàng, cậu quàng cái còn lại vào cổ áo mình như một chiếc khăn quàng đỏ hàng real.
“Cái này… được không đó?” Tôn Hàng do dự, cầm sợi ruy băng đỏ trên tay.
Phùng Thanh đáp: “Có còn hơn không. Chúng ta cũng có thể đánh cược là bà cô Ngô không nhìn kỹ nó.”
“Nói đúng lắm! Đánh cược một lần đi!” Tôn Hàng cũng buộc sợi ruy băng đỏ lên cổ áo.
Sau khi thắt sợi ruy băng đỏ như thắt khăn quàng cổ xong, hai người chạy ra khỏi phòng học và nhập hàng với lớp. Chuẩn bị ra sân dự lễ chào cờ.
Bà cô Ngô bước ra đúng lúc đội nghi lễ mang cờ lên.
Cô bắt đầu đi từ đầu hàng, tiến dần về sau. Tới khi cách Phùng Thanh hai hàng thì cậu nuốt nước bọt một cách căng thẳng. May mắn thay, ánh mắt của bà côNgô không dừng lại trên người cậu mà đi thẳng. Ngay khi Phùng Thanh định thở phào nhẹ nhõm thì bà cô Ngô dừng lại sau lưng Phùng Thanh, đứng ngay bên cạnh Tôn Hàng.
“Cổ em đeo cái gì thế?” Bà cô Ngô hỏi.
Tôn Hàng lắp bắp: “Em, em đeo cái… cái này là…”
Phùng Thanh không nhịn được ngoái lại nhìn. Cậu thấy cái nơ đỏ ở ngực Tôn Hàng gần như sắp bị thắt thành nút chết.
“…”
Lộ liễu quá rồi! Khăn quàng đỏ dù có thắt chặt kiểu gì cũng không thành ra như vậy. Lúc nãy quên nhắc cậu ấy nới lỏng một chút.
Sau khi thầm thương hại Tôn Hàng được hai giây, Phùng Thanh định quay đầu lại thì giọng nói của bà cô Ngô lại vang lên từ phía sau: “Em đừng cử động, quay lại đây.”
Phùng Thanh do dự nửa giây, cậu không nhúc nhích.
“Gọi em đấy, Phùng Thanh, quay người lại.” Bà cô Ngô nhắc lại.
Phùng Thanh thầm nghĩ mình xong đời rồi, đành không giãy giụa nữa mà cúi đầu quay lại.
Bà cô Ngô nhìn vào ngực cậu rồi nói: “Vừa nãy không để ý, giờ cô mới phát hiện hai em còn đeo khăn cùng mẫu cơ đấy. Gỡ ngay cái khăn đỏ trên cổ xuống, ra cuối hàng đứng.”
Kết thúc thật rồi.
Suốt buổi chào cờ, đầu Phùng Thanh chỉ quanh quẩn chuyện sắp bị đánh vào tay mười cái.
Cậu đứng mà hồn để đâu đâu. Cho đến khi nghe một cái tên quen thuộc vang lên thì cậu mới giật mình đứng thẳng lên một chút.
Người dẫn buổi lễ chào cờ: “Tiếp theo, xin mời lớp trưởng lớp 3-2, bạn Trần Thượng Chu, đại diện lớp phát biểu dưới cờ. Cả trường hãy vỗ tay hoan nghênh!”
Lớp trưởng lớp 3-2? Trần Thượng Chu?
Mới khai giảng một tháng mà đã làm lớp trưởng rồi? Người lớn đúng là chỉ thích mấy đứa “học sinh gương mẫu” như vậy!
Tôn Hàng ở bên cạnh thì thầm: “Cái tên này không phải giống với người hàng xóm mới thích giả vờ là học sinh gương mẫu mà cậu nói hay sao?”
Phùng Thanh kiễng chân nhìn lên bục phát biểu: “Chính là cậu ta đấy.”
“Là lớp trưởng mà còn đại diện lớp phát biểu dưới cờ, chắc cũng không phải giả bộ đâu nhỉ? Biết đâu người ta thật sự học giỏi.” Tôn Hàng nói.
Phùng Thanh lẩm bẩm: “Học sinh giỏi nào mà trước nhập học một tuần còn đang làm bài tập hè chứ? Với cả, dọn nhà mà còn ôm sách giáo khoa đọc. Làm màu quá mức chứ gì nữa?”
Tôn Hàng mím môi, bắt đầu lung lay: “…Nghe cũng hợp lý phết.”
Mà nói thì nói vậy, chứ Phùng Thanh vẫn chăm chú lắng nghe bài phát biểu của Trần Thượng Chu dưới lá cờ tổ quốc rất nghiêm túc trong vòng nửa phút.
Còn lý do tại sao chỉ có nửa phút thì là vì chủ đề mà Trần Thượng Chu phát biểu trùng hợp lại là về nguồn gốc của chiếc khăn quàng đỏ. Phùng Thanh nghe mà thấy lòng bàn tay đau nhức. Cậu lắc tay cho đỡ ê, rồi bắt đầu thả hồn đi xa. Khi buổi lễ kết thúc và quay trở lại lớp học, điều duy nhất cậu có thể nhớ được là Trần Thượng Chu nói tiếng phổ thông… khá chuẩn.
Nói thật, đúng là chuẩn hơn người dẫn buổi lễ vừa rồi, cũng hơn mấy đứa phát biểu mấy tuần trước.
Nhưng mà cũng chỉ hơn một chút thôi.
Phùng Thanh thoát khỏi việc bị đánh vì đi học muộn, nhưng vẫn không thể thoát khỏi việc bị đánh vì không đeo khăn quàng.
Phùng Thanh và Tôn Hàng bước xuống bục giảng với lòng bàn tay đỏ ửng. Bà cô Ngô thông báo về việc kiểm tra của trường đối với việc đeo khăn quàng đỏ của học sinh: “Từ tuần sau, học sinh lớp lớn sẽ luân phiên trực ở cổng trường. Ai không đeo khăn quàng vào cổng sẽ bị ghi tên trừ điểm. Cô nói rõ rồi nhé, ai mà bị cô thấy có tên trong sổ thì sẽ bị phạt giống Phùng Thanh với Tôn Hàng hôm nay. Mười cái vào tay. Tất cả rõ chưa?”
Có màn “tuyên truyền” bằng tay đỏ làm gương, Phùng Thanh đều đặn đeo khăn quàng đỏ đến trường suốt cả tuần sau đó.
Chỉ là cuối tuần trôi qua vui quá, Phùng Thanh quên sạch mọi thứ khác. Cậu nhớ phải dậy sớm hơn mười phút vào sáng thứ hai nhưng lại quên mất đặt chiếc khăn quàng đỏ ở lối vào. Lúc đó Phùng Thanh chỉ nghĩ đến việc trao đổi một tấm thẻ mới với Tôn Hàng, cuối tuần này hai người đã bóc ra nhân vật hoạt hình yêu thích của đối phương.
Đến khi sực nhớ ra chuyện này thì Phùng Thanh đã tay không tấc sắt đứng trước cổng trường. Cổng trường chỉ còn 5 phút nữa sẽ đóng lại. Nhóm trực nhật đang đứng đó nhìn chằm chằm vào cậu, tay sẵn sàng cầm sổ chờ ghi tên.
Lại bị đánh nữa rồi… Phùng Thanh cúi đầu nhìn tay mình.
Nhưng ngay lúc cậu chuẩn bị đối mặt với sự thật rằng tên mình sẽ bị ghi vào sổ thì có một bàn tay chìa ra trước mặt. Trên tay cầm theo một chiếc khăn quàng sạch sẽ, thẳng thớm.
Phùng Thanh quay lại nhìn chủ nhân của bàn tay đó.
Người ấy cao hơn cậu nửa cái đầu, đứng thẳng tắp, đồng phục chỉnh tề, khăn quàng trên cổ không một nếp nhăn vết bẩn.
Là Trần Thượng Chu.
Phùng Thanh sững người. Trước khi kịp phản ứng, cậu đã nghe thấy giọng nói của Trần Thượng Chu: “Cái này tôi để dự phòng trong cặp.”
“Cảm, cảm ơn.” Phùng Thanh nhận lấy chiếc khăn quàng đỏ.
Nhưng Trần Thượng Chu chẳng nhìn cậu lấy một cái mà trực tiếp quay đi: “Không có gì.”
Hết chương 2.
Editor có lời muốn nói: Anh hùng cứu mỹ nhân! Anh lớp trên cứu em lớp dưới! Quá ngonnnn