Chương 3: Lại là Trần Thượng Chu?!
“Không phải cậu nói đã vạch trần trò giả vờ trước mặt cậu ta rồi sao? Sao cậu ta còn cho cậu mượn khăn quàng đỏ?”
Tôn Hàng đứng gần cửa sổ chứng kiến toàn bộ sự việc. Khi Phùng Thanh chạy lên lầu, còn đang đứng ở hàng đầu nộp bài tập, cậu nhóc liền sáp lại gần: “Hôm nay tớ vừa hay mang theo tiền tiêu vặt, suýt nữa định chạy xuống đưa cậu tiền đấy.”
Nộp bài tập xong, Phùng Thanh đi về chỗ ngồi.
Chuông vào lớp vừa vặn vang lên, Tôn Hàng cũng ngồi xuống: “Thật ra tớ nghĩ chắc cậu hiểu nhầm cậu ta rồi. Biết đâu người ta thực sự là học sinh giỏi thích học đấy.”
Phùng Thanh cúi đầu nhìn chiếc khăn quàng đỏ trên cổ áo: “Không biết nữa.”
Trường tiểu học Tây Thành vào buổi trưa sẽ cho học sinh về nhà nghỉ tận hai tiếng rưỡi.
Trước khi tan học, các lớp sẽ xếp thành hàng dài trên sân. Giáo viên điểm danh xong thì lần lượt dẫn từng lớp ra cổng trường, ra khỏi cổng là hàng sẽ được giải tán.
Phùng Thanh và Tôn Hàng sống gần nhau nên ngày nào cũng đi học, tan học cùng nhau.
Hôm nay Tôn Hàng mang theo tiền tiêu vặt. Vừa ra khỏi cổng là cậu nhóc kéo Phùng Thanh đi về phía con hẻm đầy hàng quán: “Chờ chút, chờ chút. Tớ mua thanh cua chiên. Cậu ăn không? Tớ đãi.”
“Không ăn.” Phùng Thanh lắc đầu.
Tôn Hàng ngạc nhiên: “Thanh cua chiên mà cậu cũng không ăn á?”
Phùng Thanh đáp: “Trưa nay mẹ tớ đã chiên đùi gà, tớ để bụng về ăn đùi gà.”
“Đùi gà? Đùi gà chiên á?” Tôn Hàng rút một tờ tiền từ tiền tiêu vặt đưa cho ông chủ, rồi nói tiếp: “Tớ cũng muốn ăn đùi gà chiên.”
Phùng Thanh khoanh tay trước ngực, rồi giơ hai ngón tay lên hào phóng bảo: “Chiều đi học tớ đem cho cậu hai cái.”
“Quá đã! Vậy chiều tớ đến trường sớm hơn—”
Tôn Hàng nhảy cẫng lên vui mừng, nhưng còn chưa nói xong thì bị một người đi phía sau cố tình đụng vào vai.
Phùng Thanh và Tôn Hàng cùng quay lại nhìn.
Là một thằng béo cao hơn hai người nửa cái đầu, cũng mặc đồng phục giống hệt. Tên ấy cố tình đụng vào Tôn Hàng xong còn quay đầu lại nhìn hai người với vẻ đắc ý, nghiêng đầu nhướng mày khiêu khích.
Ngay sau đó, một tên gầy gò cao gần bằng thằng béo bước ra từ phía sau. Tên vừa mới bước ra cũng mặc đồng phục, cậu ta giơ tay khoác vai thằng béo, dựa vào người hắn, giọng điệu châm chọc:
“Đại ca, em cũng muốn ăn đùi gà chiên, anh cũng mang cho em hai cái nhé?”
“Mấy người—”
Phùng Thanh định xông lên nói gì đó, nhưng chỉ kịp thốt ra hai chữ thì đã bị Tôn Hàng kéo lại, lôi cậu chạy sâu vào hẻm. Đi chừng mười mấy mét, Tôn Hàng mới quay đầu lại nhìn, thấy bọn mập đã ra khỏi hẻm. Lúc này Tôn Hàng mới kéo Phùng Thanh quay lại quầy thanh cua chiên.
“Sao cậu kéo tớ vậy?” Phùng Thanh hỏi.
Tôn Hàng nghiêm túc trả lời: “Bọn nó chỉ ăn nói láo lếu mấy câu thôi. Cứ để chúng nói, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Mẹ tớ nói đừng dây dưa với đám con nít kiểu đó, tụi nó vốn đã hay bắt nạt mấy đứa lớp nhỏ rồi.”
Phùng Thanh không để tâm: “Lần sau mà còn thế, cậu đừng cản tớ. Tớ chắc chắn sẽ lấy cặp đánh tụi nó.”
“Tên đó béo như vậy, tụi mình sao đánh lại?” Tôn Hàng nói.
Phùng Thanh: “Đánh không lại thì chạy, nhưng tuyệt đối không thể để hắn được đà lấn tới như vậy được.”
“Cậu biết mấy chữ đó viết sao không?” Tôn Hàng hỏi.
Phùng Thanh nghiêm túc nói: “Không biết, tớ học được trong phim hoạt hình.”
Tôn Hàng bật cười: “Dù sao cậu cũng đừng manh động. Mấy hôm trước tớ còn thấy tên đó chơi chung với mấy anh lớp sáu đó.”
Phùng Thanh: “Thằng béo học lớp mấy?”
“Hình như lớp bốn.” Đúng lúc thanh cua chiên vừa xong, Tôn Hàng nhận lấy từ tay ông chủ rồi đưa về phía Phùng Thanh: “Cậu ăn một miếng đi.”
Phùng Thanh quay đầu: “Không ăn, tớ để bụng ăn đùi gà mà.”
“Nhớ mang cho tớ hai cái đấy, đừng có quên!” Tôn Hàng nhắc nhở thêm lần nữa.
Phùng Thanh chạy lên trước hai bước: “Biết rồi, không quên không quên!”
Hai người vừa chạy vừa đùa giỡn suốt một đoạn đường.
Chạy nhảy nóng người, Phùng Thanh thuận tay tháo khăn quàng đỏ trước ngực xuống. Cậu vốn định vò lại nhét vào túi như mọi khi nhưng khi vừa nắm tay lại thì cảm giác không đúng lắm, khăn quàng của cậu không cứng như vậy. Cúi đầu nhìn, Phùng Thanh mới sực nhớ ra khăn quàng trong tay là cái mà Trần Thượng Chu đã đưa cho cậu sáng nay.
Phùng Thanh lặng lẽ nới tay ra, cẩn thận gấp khăn quàng thành hình vuông ngay ngắn rồi mới nhét vào túi quần.
Về đến nhà, Lâm Như Thiền đã chiên xong hai dĩa đùi gà nhỏ.
Phùng Thanh còn chưa kịp rửa tay ăn thì đã bị mẹ sai làm nhiệm vụ mới – mang một đĩa qua nhà bên cạnh đưa cho Trần Thượng Chu.
Phùng Thanh vâng lời làm theo.
Vừa hay, cậu cũng định trả khăn quàng lại cho Trần Thượng Chu.
Tới trước cửa nhà Trần Thượng Chu, tay phải Phùng Thanh cầm đĩa đùi gà, tay trái gõ cửa.
Mới gõ đến lần thứ ba thì cửa mở, người mở cửa chính là Trần Thượng Chu. Trần Thượng Chu liếc Phùng Thanh và đĩa đùi gà trên tay cậu, rồi nghiêng người cho Phùng Thanh bước vào.
Trong nhà chỉ có một m*nh tr*n Thượng Chu.
Phùng Thanh đặt đĩa đùi gà chiên lên bàn trà trong phòng khách, rồi móc khăn quàng đỏ trong túi ra: “Cảm ơn cậu cho tớ mượn khăn quàng.”
“Không có gì.” Trần Thượng Chu đi tới phòng khách nhận lại khăn quàng rồi cất vào ngăn bên hông của ba lô.
Phùng Thanh lại chỉ vào đĩa đùi gà: “Đây là mẹ tớ chiên.”
Trần Thượng Chu: “Cảm ơn dì.”
Thấy Trần Thượng Chu không có ý định nói gì thêm, Phùng Thanh đành gật đầu. Cậu chỉ tay ra phía cửa, hơi ngượng ngùng nói: “Vậy tớ về ăn cơm trưa đây.”
Trần Thượng Chu: “Ừ.”
Nói chuyện với người này sao mà khó khăn quá chừng? Phùng Thanh vừa đi vừa nghĩ.
—
Mấy ngày tiếp theo, mối quan hệ giữa Phùng Thanh và Trần Thượng Chu vẫn chẳng có gì thay đổi.
Hai người giống như người xa lạ. Đi học tan học ai đi đường nấy, có vô tình gặp cũng không chào hỏi. Khi hai nhà gửi đồ cho nhau thì cũng chỉ nói “cảm ơn” và “không có gì”, không nói thừa một lời.
Cho đến cuối tuần.
Tôn Hàng chạy đến toà nhà chung cư của Phùng Thanh chơi trò lật thẻ, đang chơi thì bỗng hất cằm chỉ về phía ban công nhà Phùng Thanh: “Hay là cậu hỏi Trần Thượng Chu có muốn ra chơi không? Tớ thấy cậu ta ở quanh đây cũng chẳng có bạn, lúc nào cũng ngồi trong nhà nghe tụi mình la hét ầm ĩ dưới lầu, có vẻ hơi tội nghiệp.”
Phùng Thanh nghĩ vài giây, rồi chạy lên lầu.
Vừa vặn hôm nay dì Phương và chú Trần không ở nhà, nên Trần Thượng Chu hẳn sẽ chịu ra chơi với bọn họ chứ nhỉ?
Phùng Thanh đứng trước cửa nhà họ Trần, bắt đầu gõ cửa.
Vài giây sau, cửa mở. Trần Thượng Chu liếc thấy là Phùng Thanh thì như thường lệ nghiêng người để cậu vào, đợi cậu vào hẳn rồi mới đóng cửa và đi vào sau.
Trên bàn trà bày một quyển sách tiếng anh, Trần Thượng Chu cầm lên tiếp tục đọc.
Phùng Thanh tiến lại gần, nhìn quyển sách một cái rồi quay đi: “Trần Thượng Chu, cậu có muốn xuống chơi với tụi tớ không?”
“Không.” Trần Thượng Chu trả lời.
Phùng Thanh thắc mắc: “Tại sao?”
“Tôi phải học bài.”
“Thì học sau cũng được mà. Ba mẹ cậu với mẹ tớ đều không có ở nhà, có ai biết cậu học hay chơi đâu.”
“Chút nữa tôi còn phải học cái khác. Không liên quan đến việc ba mẹ có ở nhà hay không.” Trần Thượng Chu nói.
Phùng Thanh nghẹn họng nhìn lại quyển sách tiếng anh của Trần Thượng Chu lần nữa.
Có rất nhiều ghi chú trên đó. Chúng được ghi chép ngay hàng thẳng lối. Cậu chỉ từng thấy những ghi chú như vậy trong sách giáo khoa của lớp phó học tập.
Nhận định trong đầu của Phùng Thanh về việc Trần Thượng Chu có thật sự là học sinh giỏi hay không bắt đầu lung lay. Phùng Thanh chớp mắt, nghiêm túc hỏi: “Cậu thích học và làm bài tập như vậy sao tuần cuối cùng của nghỉ hè vẫn còn đang làm bài tập? Không phải nên sớm làm xong từ trước rồi sao?”
Ánh mắt Trần Thượng Chu vốn đang dán vào sách rõ ràng khựng lại. Anh như đang nhớ lại kỹ càng điều gì đó, hồi lâu mới đặt sách xuống: “Hôm đó tôi đang làm sách bài tập lớp ba mà mẹ mua để chuẩn bị cho học kỳ mới. Bài tập nghỉ hè của trường tôi làm xong từ lâu rồi.”
Phùng Thanh: “…Ồ.”
Sự chú ý của Trần Thượng Chu lại quay lại với sách giáo khoa tiếng anh.
Phùng Thanh bối rối đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi nhà họ Trần, tiện tay khép cửa lại.
“Cậu ta còn tự mua sách bài tập lớp ba về học á?” Dưới lầu, Tôn Hàng nghe xong liền ngạc nhiên.
Phùng Thanh vừa lật thẻ vừa nói: “Ừ, sao có người thích học đến vậy chứ? Tớ chỉ cần nhìn mấy quyển sách đó là muốn ngủ rồi.”
“Nhưng đúng là tớ đoán đúng rồi, người ta là học sinh giỏi thật, không phải giả vờ đâu. Học sinh giỏi thì thường thích làm bài tập.” Tôn Hàng nói.
Phùng Thanh hoàn toàn đồng ý: “Ừ.”
“Nói đến bài tập.” Tôn Hàng đổi chủ đề: “Cậu làm xong bài tập cuối tuần chưa?”
“Tớ chép xong lâu rồi.” Phùng Thanh chống tay xuống đất.
Tôn Hàng: “Chép của ai?”
“Của lớp phó kỷ luật, hôm thứ sáu tớ mua cho cậu ấy một cây kẹo m*t.” Phùng Thanh nói với vẻ đầy tự hào.
Tôn Hàng nhảy dựng lên: “Tốt lắm! Cậu chờ tớ ở đây, tớ về lấy bài tập!”
Do bà cô Ngô quá nghiêm khắc, không nộp bài tập là bị đánh mười cái vào tay. Vì thế Phùng Thanh và Tôn Hàng luôn rất tích cực chép bài hơn bất kỳ ai. Thấy ai là chép người đó, không tìm được ai thì họ sẽ chia nhau làm đại đại. Dù là bài tập bị đánh toàn dấu đỏ, cũng nhất định phải nộp cho đủ.
Chiều thứ hai, nhóm của Phùng Thanh và Tôn Hàng trực nhật. Hai đứa lau sàn xong thì mượn bài của tổ trưởng đang lau bảng để chép.
“Chữ của cậu có phải hơi quá cẩu thả không đấy?” Phùng Thanh chép xong bài tập toán liền bỏ vài giây liếc qua vở của Tôn Hàng.
Tôn Hàng vừa chép vừa nói: “Không có thời gian. Hôm nay chú của tớ kết hôn, mẹ tớ sắp tới đón đi dự rồi, tớ phải chép cho lẹ.”
“Vậy tớ phải tự về nhà à?”
“Đúng đúng, cả tuần này trưa chiều tớ đều ăn ở nhà cậu tớ, cậu phải tự về một mình hết.”
“Hả? Thật hay giỡn đó?” Phùng Thanh hỏi lại một cách cay đắng.
Tôn Hàng lại xác nhận: “Thật còn hơn cả thật.”
Dưới sự khẳng định lạnh lẽo của Tôn Hàng, Phùng Thanh đứng trước cổng trường nhìn cậu bạn thân của mình bước chân lên xe ô tô rồi vẫy tay tạm biệt.
Nắm dây đeo cặp, Phùng Thanh vừa đi vừa nghĩ lát nữa về nhà sẽ coi hoạt hình gì. Đi được một đoạn, cậu mới nhận ra lúc nào tan học cũng vừa đi vừa giỡn hớt với Tôn Hàng. Lần đầu đi một mình thật là không quen.
“Này, đi lối này!”
Phùng Thanh nghe thấy một giọng nam quen thuộc vang lên từ cách đó không xa.
Phùng Thanh ngẩng đầu lên, cậu thấy thằng béo từng cố tình đụng vai Tôn Hàng đang đứng ở đầu một con hẻm. Tên ấy đang nghiêng người ra hiệu cho một bé gái đứng bên cạnh đi vào trong hẻm.
Cô bé đó còn thấp hơn cả Phùng Thanh, cũng mặc đồng phục trường tiểu học Tây Thành. Phùng Thanh có ấn tượng với người này, là bạn học lớp bên cạnh.
Cô bé do dự muốn đi ra đường lớn nhưng còn chưa kịp bước thì bị thằng béo hùa doạ, cô bé sợ đến mức co chân lại, đứng yên tại chỗ không dám đi tiếp.
Thằng béo đi vòng một vòng quanh cô. Sau đó dừng lại sau lưng cô bé, đưa tay chạm vào móc treo bằng bông trên cặp của cô: “Cái này dễ thương ghê.”
Gì vậy?
Ngay cả con gái cũng bắt nạt? Phùng Thanh cau mày.
Chưa kịp nghĩ nhiều, Phùng Thanh lập tức chạy tới. Cậu vừa chạy vừa tháo cặp, ném thẳng vào mặt thằng béo.
Trúng phóc.
Phùng Thanh phanh chân lại, cười một tiếng rồi hét lên với cô bé: “Chạy mau!”
Cô bé nhanh chóng phản ứng lại, quay người chạy về phía đường lớn.
Thằng béo bị cặp sách ném trúng ngay mũi, đau đến rơi nước mắt. Hắn ôm mũi quẹt nước mắt.
Nhân cơ hội đó, Phùng Thanh vội nhặt lại cặp, chạy thẳng ra đường chính.
Tiếc là mới chạy được mấy bước, thằng béo đã kịp tỉnh táo lại. Với chiều cao vượt trội, thằng béo chạy hai bước đã bắt kịp Phùng Thanh. Hắn túm lấy dây cặp của cậu, lôi một phát khiến cậu bị quật ngã xuống đất ngay đầu hẻm.
Má nó.
Phùng Thanh đưa tay xoa xoa vai bị đập xuống đất. Sau đó bật dậy rồi lại ném cặp vào mặt thằng béo.
Lần này vẫn trúng. Thằng béo bị đẩy lùi lại nhưng nhanh chóng đứng vững. Hắn nhân lúc Phùng Thanh vừa đứng dậy, bất ngờ đá mạnh một cú vào ngực cậu khiến cậu ngã bật ra.
Thằng béo chết tiệt!
Phùng Thanh thầm chửi trong lòng, tên này đúng là chỉ ỷ vào việc béo với cao hơn cậu! Phùng Thanh liếc hắn một cái, thầm nghĩ phải nhớ kỹ mặt hắn, đợi sau này cậu cao hơn rồi sẽ tính sổ cho đàng hoàng—
“Bốp!”
Chưa kịp nhìn rõ mặt thằng béo, Phùng Thanh đã thấy thằng béo lảo đảo rồi gối trái khuỵu xuống đất sau đó hét lên một cách đau đớn.
Gì vậy? Trượt chân hả?
Phùng Thanh định thừa thắng xông lên, nhân cơ hội này đánh thằng béo ngã luôn xuống đất. Cậu vừa ngẩng đầu liền thấy phía sau thằng béo có một người rất quen. Người đó giơ chân đá vào lưng thằng béo rồi bước lên túm lấy tay phải của hắn bẻ ra sau, ép hắn xuống đất—
Trần, Trần Thượng Chu?!
Sao lại là Trần Thượng Chu nữa?!
“Đau, đau đau đau!” Thằng béo la oai oái.
Trần Thượng Chu không hề nới lỏng tay: “Còn muốn đánh người nữa không?”
Thằng béo: “Không, không đánh nữa! Thật sự không đánh nữa!”
Hết chương 3.