Chương 26: Giường của Trần Thượng Chu
Quả nhiên, hôm sau Phùng Thanh lại ngủ gật cả buổi sáng.
Suốt cả tuần sau đó, cuộc sống của cậu cứ như một vòng lặp, ngày nào cũng như ngày nào.
Ở trường, buổi sáng Phùng Thanh ngủ gật, buổi chiều lại ăn vặt rồi tám chuyện. Tan học thì đi chơi với Trịnh Tử Hoàn, nào là tiệm game, tiệm trà sữa, tiệm gà rán. Ăn tối ở nhà xong lại vọt ra ngoài. Ngày nào Phùng Thanh cũng về tới nhà lúc mười một giờ đêm, tắm rửa, tự học rồi làm bài tập. Đêm nào cũng đi ngủ vào tầm một hai giờ sáng. Mà ngủ trễ đã đành, năm đêm thì hết ba đêm cậu lại ngủ không ngon. Thành ra hôm sau lại tiếp tục ngủ gật trên lớp, chu kỳ này cứ thế lặp đi lặp lại.
Còn cái vụ mỗi ngày học hai mươi từ vựng như đã hứa, Phùng Thanh sớm đã quăng ra sau đầu.
Tiết ba ngày thứ sáu, Phùng Thanh lại như thường lệ, đang ngủ đến độ đầu sắp đập luôn xuống bàn, thì đột nhiên nhớ ra chiều nay Trần Thượng Chu sẽ về nhà. Anh từng nói sẽ kiểm tra cậu phần từ vựng. Ngay lập tức như có ai tạt một gáo nước lạnh vào mặt Phùng Thanh khiến cậu tỉnh táo ngay tức khắc. Cậu lục cặp lấy quyển sổ từ vựng ra học.
Tuy đều là mấy từ cậu từng học qua, nhưng vì thời gian trôi qua quá lâu, lại thêm cái tật học xong là quên, nên bây giờ mấy từ này đối với cậu mà nói cũng chẳng khác gì học từ mới. Phùng Thanh tranh thủ học suốt hai tiết mà cũng chỉ nhớ nhớ quên quên được tầm bảy, tám phần. Biết tính của Trần Thượng Chu, anh chắc chắn sẽ toàn chọn mấy từ khó để kiểm tra, vì vậy Phùng Thanh càng không dám chủ quan. Suốt cả ngày rảnh rỗi là lại lấy ra ôn, trên đường về cũng ôm theo sổ từ vựng để nhẩm đi nhẩm lại.
Thế nên khi Trần Thượng Chu kéo vali về nhà, Phùng Thanh cảm thán việc anh đi quân sự một tuần mà không hề đen đi chút nào. Sau đó lập tức ôm sổ từ vựng và vở tới tìm anh, sợ để lâu thêm chút nữa là cậu lại quên mất mấy từ.
May mắn là kết quả kiểm tra cực kỳ tốt. Trần Thượng Chu đọc ba mươi từ, Phùng Thanh chỉ sai đúng một từ. Nhìn ánh mắt hài lòng của Trần Thượng Chu, đến lúc bị phạt chép từ sai một trăm lần cậu cũng cảm thấy rất vui vẻ hớn hở.
Chép phạt xong đưa Trần Thượng Chu kiểm tra, Phùng Thanh lại đưa anh xem bài tập của mình trong tuần vừa rồi.
Tới đây thì ánh mắt của Trần Thượng Chu dừng trên cuốn bài tập không còn hài lòng như ban nãy nữa. Bài tập về nhà của Phùng Thanh toàn là chơi cho đã đời rồi mới về nhà tự học mà làm, tỉ lệ đúng so với trước đây được Trần Thượng Chu kèm cặp thì đúng là chẳng muốn nhìn. Trần Thượng Chu càng lật càng nhíu mày, mà Phùng Thanh thì đang vội vàng nghĩ xem nên viện lý do gì ở trong đầu.
“Mới đầu năm học… em còn chưa quen, chưa kéo tâm trí về được.” Cậu biện bạch.
Trần Thượng Chu liếc cậu một cái: “Ngày mai anh sẽ giảng lại hết mấy cái này, tuần sau đi học chú ý vào. Đừng có để cái tỉ lệ đúng như thế này lặp lại nữa. Nếu vẫn như này thì kỳ thi tháng chắc chắn em sẽ rớt khỏi top 200.”
Phùng Thanh: “…Dạ.”
Sau khi hai người cùng nhau ăn tối, Phùng Thanh nằm bò trên bàn, nghiêng đầu nhìn Trần Thượng Chu làm bài tập trong sách ôn thi cấp ba mà anh tự mua.
Việc không làm bài vào thứ sáu là thói quen của Phùng Thanh từ lâu rồi. Trần Thượng Chu cũng quen với điều này, cơ bản sẽ không hỏi tại sao cậu không học vào ngày thứ sáu.
Thấy Trần Thượng Chu làm bài vật lý được một lúc, Phùng Thanh không nhịn được lên tiếng hỏi: “Trần Thượng Chu, ở nội trú trong trường thế nào?”
“Không tự do bằng ở nhà.” Trần Thượng Chu vừa đánh dấu điều kiện của đề bài vừa đáp.
“Không tự do chỗ nào? Nói em nghe thử?” Phùng Thanh tò mò hỏi.
“Ví dụ như đi ngủ hay thức dậy đều có quy định. Vì ở chung sáu người nên phải xếp hàng khi tắm rửa, không thể tùy ý chọn giờ tắm.”
“Còn gì nữa không?”
Trần Thượng Chu viết xong sơ đồ tư duy rồi mới đặt bút xuống: “Em muốn biết gì nữa?”
“Mấy giờ anh dậy, mấy giờ anh ngủ?” Phùng Thanh hỏi.
“Sáu giờ rưỡi sáng anh dậy, mười hai giờ đêm anh ngủ.”
“Sao anh ngủ muộn vậy? Là do đi quân sự hay sau này đi học cũng vậy?”
Trần Thượng Chu đáp: “Trường cấp ba không huấn luyện quân sự quá nghiêm, giờ giấc đều theo lịch học bình thường. Chỉ là đổi chỗ ngồi học trong lớp thành ra sân đứng nghiêm, đi đều thôi.”
“Vậy có dễ như trường cấp hai không?”
“Vẫn nghiêm hơn trường cấp hai một chút. Cả ngày đều là luyện tập cho lễ diễu hành, không có nhiều trò chơi.”
Phùng Thanh lại hỏi: “Anh chỉ ngủ có chút xíu như vậy, ngày mai đi học không buồn ngủ sao?”
“Thỉnh thoảng thôi, buổi trưa anh có một tiếng ngủ trưa.”
“Tự anh đặt báo thức sao?”
“Đến giờ sẽ có chuông phát qua loa.” Nói đến đây, Trần Thượng Chu như nhớ ra gì đó, tiếp tục nói: “Chuông báo thức vào thứ tư là bài em thích gần đây.”
Phùng Thanh: “Bài nào vậy?”
“Con đường bình phàm*.”
*
Phùng Thanh sửng sốt: “Còn mở nhạc pop nữa sao? Em tưởng chuông chỉ kiểu leng keng leng keng thôi chứ?”
Trần Thượng Chu vẫn kiên nhẫn trả lời: “Chuông khác trong trường đều như vậy, nhưng chuông báo thức thì đặc biệt hơn. Học sinh có thể tự tải nhạc vô USB rồi nộp cho phòng phát thanh, sau đó sẽ xếp hàng để phát.”
“Xịn vậy luôn?”
“Ừ.”
“Nhưng mà dùng bài mình thích làm chuông báo thức, nghe một thời gian chắc sẽ chán, đúng không?”
Trần Thượng Chu suy nghĩ một lúc rồi cười: “Hình như đúng là vậy.”
Phùng Thanh lại tiếp tục hỏi: “Vậy nếu mười hai giờ anh mới được ngủ thì buổi tối tự học mấy giờ xong?”
“Mười giờ rưỡi.”
“Trễ vậy luôn á?!” Phùng Thanh kinh ngạc thốt lên.
“Ừ.”
“Bắt đầu từ mấy giờ?”
“Bảy giờ.”
Phùng Thanh tiếp tục kinh ngạc: “Buổi tối tự học lâu như vậy thì không phải sẽ chán chết luôn sao?”
“Anh nghe mấy đàn anh nói, sau khi nhập học chính thức thì giáo viên sẽ thường xuyên lấy giờ tự học để giảng bài. Bài tập ở cấp ba nhiều hơn cấp hai, nên sẽ không có cảm giác chán.” Trần Thượng Chu kiên nhẫn nói.
Phùng Thanh: “Bài tập thật sự nhiều đến mức không làm nổi sao?”
Trần Thượng Chu: “Anh vẫn thấy có học sinh năm hai, năm ba mang bài tập về ký túc xá để tiếp tục làm.”
Việc ở nội trú đối với Phùng Thanh mà nói là điều rất mới mẻ. Hơn nữa, còn là Trần Thượng Chu đi ở nội trú, nên cậu càng tò mò hơn. Cậu tò mò về cuộc sống ở đó, tò mò về cách Trần Thượng Chu sống ở đó.
Thế là Phùng Thanh cứ lôi Trần Thượng Chu ra hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, hai người trò chuyện suốt mấy tiếng đồng hồ. Mãi đến khi Phùng Thanh quay sang nhìn đồng hồ, cậu mới phát hiện đã mười giờ, đây là giờ ngủ quen thuộc mỗi ngày. Lúc này, Trần Thượng Chu mới đuổi cậu về nhà tắm rửa.
Vì Trần Thượng Chu còn phải giặt và phơi bộ đồng phục, nên Phùng Thanh lên giường trước.
Vừa leo lên chiếc giường thân quen, Phùng Thanh đã dụi dụi mình vào chăn và gối, hít hà mùi hương quen thuộc. Cậu cảm thấy đêm nay chắc chắn sẽ là đêm ngủ ngon nhất của mình trong tuần này.
Mọi thứ đã sẵn sàng, đợi Trần Thượng Chu tắt đèn leo lên giường, Phùng Thanh lập tức giơ tay ôm chặt lấy anh.
“Vẫn là anh ôm dễ chịu nhất.” Phùng Thanh nói.
Trần Thượng Chu xoay người lại: “Con sâu bướm không ôm dễ chịu sao?”
“Ôm cũng được, nhưng nó không có nhiệt độ, không thoải mái như anh.” Phùng Thanh thật thà trả lời, rồi lại cọ cọ vào Trần Thượng Chu: “Trần Thượng Chu, em nhớ anh muốn chết.”
Trần Thượng Chu: “Anh về lâu như vậy rồi mà bây giờ em mới nhớ?”
“Anh không biết đâu.” Phùng Thanh nói rất nghiêm túc: “Em phát hiện hình như em bị lạ giường, lạ chính giường của em. Ngủ giường mình cũng thấy không quen, chắc một phần cũng vì không được ôm anh. Hai lý do cộng lại, cả tuần nay em ngủ chẳng ngon chút nào.”
Trần Thượng Chu đưa tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cậu: “Vậy sau này em học cấp ba ở nội trú thì sao?”
“Cấp ba? Lúc học cấp ba là em đã lớn rồi. Lúc đó em có thể tự ngủ, không cần phải ôm anh nữa.” Phùng Thanh đáp.
“Hai năm nữa là em đủ lớn rồi?”
“Đúng rồi đúng rồi.”
Phùng Thanh lại nghĩ tới mấy bài tập làm sai của mình, cố gắng gỡ gạc: “Là do mấy hôm nay em ngủ không ngon, nên hôm sau đi học dễ buồn ngủ, nghe giảng không kỹ. Nếu không thì chắc chắn em không làm sai nhiều vậy đâu.”
Vì suốt một tuần chỉ có hai ngày được ở bên Trần Thượng Chu, nên tuần này Phùng Thanh không ra ngoài chơi. Cả ngày đều dính lấy Trần Thượng Chu. Thứ bảy, hai người dành cả ngày để làm bài tập cuối tuần và giảng lại mấy lỗ hổng kiến thức cho Phùng Thanh. Sau khi học xong, Trần Thượng Chu dẫn Phùng Thanh đi siêu thị, mua thêm cho cậu mấy món ăn vặt để cất vào ngăn bàn.
Cuối tuần trôi qua nhanh chóng.
Chớp mắt đã tới giờ Trần Thượng Chu phải quay lại trường để học tiết tự học buổi tối.
Từ cổng khu chung cư, anh bắt taxi để quay lại trường, Phùng Thanh tiễn anh ra tận cổng.
Ra đến cổng khu chung cư, Phùng Thanh vừa định giơ tay vẫy xe thì Trần Thượng Chu đã lấy một chùm chìa khoá từ túi đồng phục ra, đưa cho Phùng Thanh.
Là chìa khóa nhà của Trần Thượng Chu.
Trên chùm chìa khóa có móc một miếng ghép đồ chơi nhỏ, là món quà mà nhiều năm trước Phùng Thanh đã tự tay lắp rồi tặng cho Trần Thượng Chu. Khi đó cậu còn tự tay treo lên chùm chìa khóa giúp anh.
Phùng Thanh: “Anh đưa em chìa khóa nhà anh làm gì?”
“Nếu em ngủ không ngon, thì thử sang giường anh ngủ đi.” Trần Thượng Chu nói.
Phùng Thanh mừng rỡ: “Thật sao?”
“Ừ.”
“Nhưng nếu dì Phương hay chú Trần về mà thấy em ở nhà anh một mình thì có ổn không?” Phùng Thanh lại lo lắng hỏi.
“Ba anh đang làm việc ở tỉnh khác, mẹ anh thì mới điều chuyển công tác không lâu. Chỗ làm của mẹ xa nhà nên đã thuê nhà ở gần chỗ làm rồi. Hai người đó đều cuồng công việc, nếu không có chuyện gì gấp hay dịp lễ Tết thì không về đâu. Với lại, em đâu phải người ngoài, họ cũng không để ý đâu.”
Lúc này Phùng Thanh mới mỉm cười nhận lấy chùm chìa khoá.
Sau đó cậu giơ tay vẫy một chiếc taxi, Trần Thượng Chu để vali vào cốp xe. Lúc mở cửa xe, anh dặn dò: “Không được lén chơi máy tính, lúc về anh sẽ kiểm tra thời gian sử dụng.”
“Biết rồi biết rồi! Mấy chuyện chơi máy tính em đều nghe lời anh, chưa bao giờ lén chơi hết.” Phùng Thanh đáp.
Tối hôm đó, Phùng Thanh ôm con sâu bướm nằm trên giường của Trần Thượng Chu, vừa duỗi người một cái đã thấy cơn buồn ngủ kéo tới. Quả nhiên là ngủ giường anh quen rồi, đúng là có hơi bị “quen giường” thật.
Sau một giấc ngủ ngon, ngày hôm sau khi đến trường, Phùng Thanh bắt đầu nghĩ cách làm sao để cải thiện tỷ lệ chính xác của bài tập về nhà của mình.
Phùng Thanh đúng là rất khó tập trung suốt cả tiết học, nhất là khi cậu ngồi ở hàng áp chót. Xung quanh toàn mấy đứa suốt ngày bày trò này trò kia, cậu vừa nghe vào là lại ngứa ngáy muốn chơi.
Suy đi tính lại, cuối cùng Phùng Thanh nghĩ ra một phương pháp rất hợp với mình.
Thực ra, bài tập của mỗi môn đều khá cố định, chủ yếu là các dạng như bài tập trong sách giáo khoa, sách bài tập hoặc đề do giáo viên tự soạn. Dù yêu cầu làm trong sách hay trong vở thì đề bài đều đã có sẵn trong tay. Cậu chỉ cần xem trước dạng bài trước khi vào tiết học, đến lúc học nghe giáo viên giảng đến phần liên quan thì tập trung một chút, làm theo cách mẫu là có thể viết ra đáp án, gần như chẳng cần động não nhiều.
Cách này không chỉ giúp tăng tỉ lệ chính xác mà còn giúp tiết kiệm thời gian, Phùng Thanh có thể đi ngủ sớm hơn vào mỗi tối.
Ngay khi ý tưởng tuyệt vời này loé lên trong đầu, Phùng Thanh dứt khoát áp dụng vào các tiết học hôm sau.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, hôm sau khi nhận lại bài tập, Phùng Thanh phát hiện tỉ lệ đúng của các môn vốn làm sai nhiều khi tự học như Toán và Vật Lý đã cải thiện rõ rệt, đạt khoảng 70%. Phùng Thanh thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn yên tâm. Suốt tuần sau đó cậu đều dùng cách này làm bài tập về nhà.
Tuần này, mỗi tối Phùng Thanh đều ôm con sâu bướm ngủ rất ngon trên giường của Trần Thượng Chu.
Mặc dù buổi tối cậu vẫn về nhà muộn, nhưng không còn mất nhiều thời gian để làm bài tập nữa. Phùng Thanh tràn đầy năng lượng vào sáng hôm sau và bài vở cũng dần ổn định. Ngoài việc không gặp được Trần Thượng Chu ra, cuộc sống mỗi ngày đều là điều mà Phùng Thanh từng mơ ước.
Tối thứ năm, Lâm Như Thiền tới làm bữa tối cho Phùng Thanh.
Mới khai giảng nửa tháng mà ngày nào cậu cũng ăn ngoài, Lâm Như Thiền không yên tâm, gọi điện bắt cậu tối nay về nhà ăn. Phùng Thanh đành từ chối kế hoạch chiều nay với Trịnh Tử Hoàn, tan học là vội vàng về nhà.
Ăn xong, cậu dọn dẹp rửa bát, nói chuyện đôi câu với mẹ, đợi mẹ rời đi mới tắm rửa rồi sang phòng của Trần Thượng Chu. Phùng Thanh nằm lên giường, lấy điện thoại ra chơi game và tám chuyện.
Trong lúc đó cậu còn gọi điện cho Trần Thượng Chu như thường lệ.
Chơi game đến gần mười một giờ, Phùng Thanh thấy buồn ngủ nên tắt game, sạc điện thoại rồi ôm con sâu bướm chuẩn bị ngủ.
Ngày mai Trần Thượng Chu sẽ trở về, cho nên hôm nay cậu phải ngủ sớm, để ngày mai mới có sức học thuộc từ vựng.
Nghĩ vậy, Phùng Thanh vùi đầu vào con sâu bướm hít hà mùi nước xả. Cỡ ba bốn giây sau, cậu lăn qua phía nửa giường còn lại, chỗ mà Trần Thượng Chu vẫn hay nằm, vùi đầu vào gối anh hít một hơi——
Vẫn là mùi nước xả quen thuộc, nhưng ngoài ra còn có mùi của Trần Thượng Chu. Mùi này không giống với mùi nước xả, là một mùi hương mà chỉ riêng Trần Thượng Chu mới có, còn thơm hơn cả mùi của con sâu bướm.
Bỏ con sâu bướm sang một bên, Phùng Thanh kéo gối của Trần Thượng Chu ôm vào lòng rồi mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.
Không biết có phải do ôm gối của Trần Thượng Chu không, mà đêm đó Phùng Thanh lại mơ thấy anh. Trong mơ, đã là cuối tuần, Trần Thượng Chu tan học trở về nhà. Khi nhìn thấy anh, Phùng Thanh chạy nhào đến ôm lấy Trần Thượng Chu. Sau đó cậu lại được ôm anh đi ngủ vào buổi tối.
Một giấc mơ gần như y hệt cuộc sống bình thường của Phùng Thanh, nhưng Phùng Thanh lại cảm thấy lúc ôm anh trong mơ, cơ thể mình xuất hiện một số cảm giác kỳ lạ chưa từng có. Những cảm giác khó tả mà cậu chưa từng trải qua trước đây, nhưng lại cực kỳ dễ chịu.
Giấc mơ này của Phùng Thanh bị tiếng chuông báo thức làm cho tỉnh mộng, Phùng Thanh cố gắng vươn tay ra khỏi chăn để tắt báo thức.
Đang định duỗi người tỉnh ngủ, tay còn chưa vươn thẳng, Phùng Thanh đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Cậu nửa mở mắt, dùng chân cọ cọ vào chăn, sau đó lập tức trợn to mắt, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất—
Quần của cậu hơi… ướt.
Phùng Thanh sợ đến mức hất tung chăn lên, thấy một góc quần và góc gối Trần Thượng Chu mà cậu đạp lên suốt đêm qua… đều ẩm ẩm ướt ướt.
Không phải tè dầm.
Mà là… mặt Phùng Thanh lập tức đỏ bừng!
Hết chương 26.