Chương 27: Rõ ràng hơn
Phùng Thanh lập tức nhảy xuống giường, nhấc chăn lên kiểm tra xem còn có chỗ nào khác bị ướt nữa không.
May là mọi thứ đều ổn, trừ vỏ gối của Trần Thượng Chu và cái quần của cậu.
Từ sau khi không còn đi học chung với Trần Thượng Chu, Phùng Thanh chưa từng thức dậy vào 6:40 sáng như thế này.
Trước đây, Phùng Thanh phải dậy sớm để ăn sáng cùng Trần Thượng Chu ở tiệm ăn sáng, mất khoảng hai mươi phút để ăn và mười phút thong thả đi bộ đến trường. Còn bây giờ, bữa sáng của cậu toàn là lén mang vào lớp ăn, trên đường đi học thì đi thật nhanh hoặc chạy bộ. Không còn tốn ba mươi phút như trước, cậu liền chuyển luôn khoảng thời gian đó sang để ngủ thêm. Mỗi sáng, khi chuông báo thức reo lúc 7:10, Phùng Thanh sẽ bắt đầu một loạt hành động như được lập trình sẵn, lần nào cũng vừa kịp bước vào lớp đúng ba phút trước khi chuông báo vào học vang lên.
Nhưng hôm nay, Phùng Thanh không quan tâm đến việc mình có muộn học hay không nữa.
Chiều nay Trần Thượng Chu sẽ về nhà, cậu phải nhanh chóng giặt sạch vỏ gối rồi đem phơi, tranh thủ trước khi anh về phải bỏc sẵn vỏ vào như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Vì sợ để lại mùi nên Phùng Thanh đã đổ một lượng nước xả rất nhiều.
Sau khi cẩn thận vo đi vo lại vỏ gối và bộ đồ ngủ, cậu xả sạch và giặt đi giặt lại không biết bao nhiêu lần để rửa hết bọt, cuối cùng còn đem cả ruột gối ra ban công phơi cho bay mùi.
Thực ra ruột gối không hề bị dính gì cả, nhưng càng ngửi Phùng Thanh lại càng thấy chột dạ, cuối cùng vẫn quyết định phơi luôn cả ruột gối.
Làm xong mấy việc đó, lại thay đồ, rửa mặt đánh răng, đến khi Phùng Thanh ra khỏi cửa thì đã là 7:30.
Không ngoài dự đoán, Phùng Thanh đi học trễ. Thậm chí cậu chưa kịp mua đồ ăn sáng. Cậu bị giáo viên chủ nhiệm phạt đứng ở cuối lớp suốt cả tiết tự học buổi sáng.
May mà lúc cậu vào lớp, Trịnh Tử Hoàn vẫn chưa ăn xong bữa sáng. Thế là cậu ta bèn chia cho cậu hai cái bánh bao nhỏ để ăn cầm cự đến giờ ăn trưa. Trong khi Phùng Thanh lén lút ăn bánh bao, Trịnh Tử Hoàn cũng lén lút chép bài tập.
Hai người vẫn trò chuyện như mọi ngày.
“Sao ôm nay mày lại tới muộn thế?” Trịnh Tử Hoàn hỏi.
Phùng Thanh nhét cả cái bánh vào miệng, nuốt xong liền qua loa đáp: “Hôm qua ngủ muộn.”
“Không phải mày về nhà sớm à? Sao vẫn ngủ muộn?”
“Tao tám QQ với bạn tiểu học, tám mãi tới khuya.” Phùng Thanh tiếp tục bịa chuyện, rồi chuyển chủ đề: “Tao không đến sao mày không mượn bài người khác chép?”
Trịnh Tử Hoàn: “Tao đang định mượn người khác thì mày tới. Với cả mày đâu phải kiểu hay đi học muộn, thường chỉ chậm ba phút thôi. Tao nghĩ đợi một chút, nhỡ đâu hôm nay quán ăn sáng đông. Mà chép bài của mày quen rồi, mày không biết tao là người rất chung thủy sao? Không phải bài của mày là tao không thèm chép.”
Nghe vậy, Phùng Thanh bật cười: “Tuần này tao đã làm xong bài tập sau mỗi tiết rồi. Sao mày cứ phải đợi tới sáng hôm sau mới lao vào chép như có ai rượt mày thế?”
Trịnh Tử Hoàn làm ra vẻ nghiêm túc: “Chép bài là phải nhanh và gấp. Không có thời điểm nào hiệu quả bằng ba phút trước khi hết tiết tự học sáng. Cái việc trong ba phút đã làm xong thì mắc gì phải chia ra làm sau mỗi tiết? Quá lãng phí thời gian.”
Nói xong, Trịnh Tử Hoàn cũng vừa kịp chép xong bài tập, cậu ta đưa cho bạn cùng bàn của Phùng Thanh để nhờ nộp giúp.
Tiết tự học sáng đã gần kết thúc. Tiết đầu không phải tiết của giáo viên chủ nhiệm, nên ngay sau khi giáo viên rời đi, phía cửa sau của lớp học liền có tiếng “ê ê” nhỏ vọng lên.
Hai người nghiêng đầu nhìn sang, là Hầu Vũ — nam sinh lớp bên cạnh.
Phùng Thanh và Trịnh Tử Hoàn quen biết Hầu Vũ khi họ chơi bóng rổ vào năm nhất trung học cơ sở. Cả ba thường rủ nhau chơi bóng mỗi khi rảnh. Mới thứ hai vừa rồi, sau khi chơi bóng rổ xong, ba người lại kéo nhau vào quán trà sữa để chơi game. Trong lúc nói chuyện, ba đứa thấy hợp gu nhau nên đã kéo Hầu Vũ nhập hội. Bây giờ cậu ta đã trở thành thành viên chính thức của đội đi chơi sau giờ học.
Hầu Vũ nháy mắt ra hiệu với hai người: “Hôm nay sinh nhật tao, đã đặt chỗ ở KTV rồi. Tan học đừng có ai trốn đấy, chúng ta tới thẳng đó luôn. Tao mời nhiều gái xinh lắm.”
Trịnh Tử Hoàn không nói gì, chỉ giơ tay ra hiệu OK.
Phùng Thanh hạ giọng đáp: “Tao không đi đâu, lát nữa tao đặt cái bánh nhờ Trịnh Tử Hoàn mang giúp mày.”
“Sao thế?” Hầu Vũ thắc mắc.
Phùng Thanh lười giải thích chuyện liên quan đến Trần Thượng Chu: “Nhà có việc.”
“Lại có việc? Hôm qua mày cũng bảo vậy.”
Trịnh Tử Hoàn bật cười: “Được rồi, người ta không đi còn tặng bánh cho mày, nói nữa là tao giữ luôn cái bánh đấy.”
“Rồi rồi rồi, cảm ơn anh Thanh vì cái bánh nhé.” Hầu Vũ dừng lại, liếc mắt nhìn ra cuối hành lang: “Thầy tới rồi, tao chuồn trước, chiều gặp lại.”
Tiết đầu là Vật Lý.
Thầy giáo dạy Vật Lý bước vào lớp, mọi người bắt đầu cất sách giáo khoa Ngữ Văn, lấy sách giáo khoa Vật Lý ra. Phùng Thanh cũng quay về chỗ ngồi lấy sách rồi quay lại đứng ở cuối lớp học bài.
Trong lúc thầy đang ghi bảng, Trịnh Tử Hoàn hỏi nhỏ: “Tối nay không đi thì tiếc đấy nha, có lý do chính đáng là sinh nhật mà. Trần Thượng Chu không cấm mày mấy vụ này mà?”
Phùng Thanh đáp không chút do dự: “Một tuần anh ấy chỉ về có hai ngày, Hầu Vũ thì ngày nào cũng gặp.”
Hơn nữa, cậu lại nhớ đến vỏ gối, ruột gối và cả chiếc quần ngủ đang phơi ở nhà Trần Thượng Chu. Phải khôi phục lại trạng thái ban đầu trước khi anh trở về.
Nhưng hình ảnh chiếc vỏ gối vừa hiện lên trong đầu, Phùng Thanh bất giác nhớ về giấc mơ đêm qua.
Thực ra cậu có chút mơ hồ với nội dung giấc mơ. Cậu chỉ nhớ mình đang ngủ trong vòng tay của Trần Thượng Chu, nhưng cái cảm giác kỳ lạ trong giấc mơ thì vẫn vương vấn lại trong tâm trí cậu, mãi không xóa được.
Thế là cả buổi sáng hôm nay, Phùng Thanh cứ mải miết nghĩ về giấc mơ đó, cả cảm giác sau khi tỉnh dậy nhìn thấy hiện trường lúc đó. Cậu không nghe lọt nổi một chữ nào trong suốt các tiết học. Mãi đến tiết học cuối cùng vào buổi chiều, Phùng Thanh mới giật mình nhận ra nếu không học từ vựng ngay thì sẽ không kịp. Không còn cách nào khác, cậu đành phải lao vào chạy deadline trong ba mươi phút cuối cùng.
Ngay lúc chuông tan học vang lên, trong đầu Phùng Thanh chỉ có một suy nghĩ. Việc có thể làm xong trong một giờ thì chẳng cần phải chia ra làm mỗi ngày, rất lãng phí thời gian. Tuần trước cậu cũng chờ đến thứ sáu mới ôn lại từ vựng, nhưng không gấp rút như hôm nay.
Nhưng hiệu quả của sự gấp rút không hề thấp chút nào.
Cuối cùng, khi Trần Thượng Chu kiểm tra từ vựng, trong ba mươi từ Phùng Thanh chỉ sai đúng hai từ. Lúc bị chép phạt cậu vẫn hớn hở y như tuần trước.
Chép phạt xong, Trần Thượng Chu lại như thường lệ kiểm tra bài tập cả tuần.
Tuần này, sau khi Phùng Thanh điều chỉnh lại cách làm bài tập, tỷ lệ chính xác đạt tới 70%, cuối cùng cũng khiến Trần Thượng Chu hài lòng. Ít nhất thì anh không còn nhăn mặt ngay khi mở vở bài tập của cậu ra như tuần trước.
Tới khi Trần Thượng Chu gập hết vở lại, nói một câu “tiếp tục duy trì như thế này nhé”, Phùng Thanh mới thật sự thở phào. Về nhà tắm rửa xong xuôi, cậu lại nằm bò ra bàn, chăm chú nhìn Trần Thượng Chu làm bài tập.
Đến giờ ngủ, Phùng Thanh đầy háo hức trèo lên giường.
Ngay trước khi tắt đèn, Trần Thượng Chu nhìn thấy mắt cậu sáng rỡ, bèn hỏi: “Sao hôm nay vui thế?”
“Ôm anh ngủ là sướng nhất, em cực kỳ vui.” Phùng Thanh chân thành đáp.
Đèn tắt, Trần Thượng Chu lên giường. Đọc Full Tại TruyenGG.vison
Phùng Thanh lăn qua ôm lấy anh, vừa ôm vào đã nghe Trần Thượng Chu hỏi: “Em giặt vỏ gối rồi à?”
“Làm sao anh biết?” Phùng Thanh ngớ người.
“Mùi nước xả với mùi nắng rất rõ, mới giặt đúng không?”
Phùng Thanh có hơi chột dạ, khẽ “dạ” một tiếng.
“Sao tự nhiên lại giặt vỏ gối?” Trần Thượng Chu lại hỏi.
Phùng Thanh l**m môi, vùi đầu sâu hơn một chút vào ngực Trần Thượng Chu, vội nghĩ ra lý do: “Hôm qua em thấy gối của anh ôm đã hơn con sâu bướm nên em ôm ngủ luôn. Sáng dậy phát hiện mình ch** n**c miếng dính lên gối… nên em đem đi giặt.”
Đây quả là một lý do hoàn hảo. Trần Thượng Chu chỉ “ừ” một tiếng, không hỏi gì thêm.
Phùng Thanh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bổ sung: “Nhưng hôm nay em sẽ không ch** n**c miếng nữa đâu! Anh yên tâm! Sẽ không dính lên áo ngủ của anh đâu!”
Trần Thượng Chu: “…Ừ.”
Không gian xung quanh dần yên tĩnh.
Phùng Thanh lại rúc sát vào lòng Trần Thượng Chu thêm một chút. Cậu nghe tiếng thở đều đều như thể đã ngủ say của anh, rồi lắng nghe âm thanh đánh mạt chược vọng xuống từ căn nhà nào đó ở tầng trên, xen lẫn tiếng nước bắn lên khi ô tô chạy qua dưới phố. Trong không gian tối mờ tĩnh lặng ấy, Phùng Thanh lại bất giác nhớ đến giấc mơ đêm qua.
Cảm giác quen thuộc ấy lại quấn lấy Phùng Thanh, Phùng Thanh vô thức cọ vào người Trần Thượng Chu. Nhưng ngay sau đó, cậu khựng lại. Bởi vì cậu nhận ra cơ thể mình có thứ gì đó đang thay đổi.
Sự thay đổi này vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Sợ Trần Thượng Chu phát hiện, Phùng Thanh muốn dịch ra xa anh một chút. Nhưng mới vừa nhúc nhích người còn chưa kịp lui ra, người dưới của cậu trượt qua lớp vải, cảm giác tê ngứa chạy thẳng lên da đầu, lan ra khắp cơ thể. Phùng Thanh cứng người, không dám cử động thêm chút nào nữa.
Có chút… thoải mái?
Cảm giác này rất giống với cảm giác trong giấc mơ hôm qua của cậu.
Tiếng thở của Trần Thượng Chu vẫn đều đều.
Chắc anh ấy sẽ không tỉnh lại đâu? Nghĩ vậy, Phùng Thanh lại rúc sát vào người Trần Thượng Chu hơn chút nữa. Sau đó rất nhẹ, rất khẽ, lại cọ giống như lúc nãy thêm lần nữa. Cảm giác kỳ lạ giống trong giấc mơ nhanh chóng lại chạy rần rần lên da đầu, Phùng Thanh vẫn chậm rãi cọ nhẹ, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra rằng như vậy vẫn không đủ.
Quá nhẹ, quá chậm.
Những cảm giác kỳ lạ đó dường như không được thỏa mãn, không lên cũng không xuống, cứ lưng chừng lấp lửng khiến Phùng Thanh bắt đầu cảm thấy khó chịu, một kiểu khó chịu mơ hồ chẳng thể gọi tên.
Nếu cậu áp sát thêm chút nữa, liệu Trần Thượng Chu có phát hiện không?
Chắc là không, anh ấy đã ngủ rồi, nhịp thở của anh ấy vẫn đều..
Phùng Thanh bỗng chốc nghẹn lại.
Cậu phát hiện, nhịp thở đều đều ấy của Trần Thượng Chu không biết từ khi nào đã ngừng lại. Cậu hoàn toàn không để ý đến điều này. Phùng Thanh cứng người, nâng mắt lên, nhìn về phía Trần Thượng Chu.
Quả nhiên, Trần Thượng Chu đang mở mắt, nhìn chằm chằm vào cậu. Một lát sau, ánh mắt của anh rơi xuống phía dưới chăn.
Phùng Thanh không hiểu sao lại có cảm giác mình như đứa trẻ đang làm điều xấu bị bắt quả tang, ấp úng định giải thích: “Em…”
Trần Thượng Chu lại hỏi thẳng: “Cảm thấy dễ chịu hơn chưa?”
“Không…” Phùng Thanh đơ người, ngơ ngơ ngác ngác thành thật đáp lại.
Khoảnh khắc tiếp theo, Phùng Thanh nhìn thấy Trần Thượng Chu đưa tay phải lên, nhẹ nhàng v**t v* đằng sau gáy của mình, ngón cái của anh thỉnh thoảng lại xoa xoa sau tai mình.
Mà bàn tay còn lại của Trần Thượng Chu lại đặt lên nơi biến hóa trên người Phùng Thanh.
Phùng Thanh tê rần khắp người, mặt đỏ bừng lên trong tích tắc. Cậu nằm im không nhúc nhích, cảm nhận từng động tác của Trần Thượng Chu. Cái cảm giác này so với trong giấc mơ còn mãnh liệt và rõ ràng hơn.
Không nói nổi lời nào, Phùng Thanh chỉ có thể siết chặt cánh tay của Trần Thượng Chu. Cậu nhắm mắt lại, vùi mặt vào vai anh, phát ra những âm thanh dồn dập, nghèn nghẹn và lẫn chút ẩm ướt.
“…Trần Thượng Chu.”
“Nhẹ… nhẹ thôi…”
—
Trần Thượng Chu rút hai tờ khăn giấy từ ngăn tủ đầu giường.
Phùng Thanh vẫn chưa tỉnh táo lại. Cậu ngây người nằm trên giường, ánh mắt đờ đẫn. Vừa ngẩng đầu lên chạm mắt với Trần Thượng Chu, cậu lập tức kéo chăn trùm kín nửa mặt, không kiềm được lại nhớ đến từng chi tiết ban nãy. Vừa nghĩ tới đã thấy ngại.
“Giờ em thấy dễ chịu hơn chưa?” Trần Thượng Chu hỏi.
Phùng Thanh khẽ gật đầu.
Trần Thượng Chu: “Làm vậy sẽ dễ chịu, nhưng đừng làm thường xuyên.”
“…Dạ.” Phùng Thanh vẫn lí nhí đáp.
Lau tay xong, Trần Thượng Chu vo giấy lại ném vào thùng rác.
Anh quay người đi ra khỏi phòng, Phùng Thanh liền gọi: “Anh đi đâu vậy?”
“Đi vệ sinh.”
Phùng Thanh lại khe khẽ ‘ồ’ một tiếng.
Hết chương 27.
Editor có lời muốn nói: Bé Phùng Thanh còn quá nhỏ để có qua có lại cho Trần Thượng Chu