Ve Sầu Mùa Hạ Lắng Nghe Tuyết Tan

Chương 38

Kể từ ngày hôm đó, cô đã không gặp lại Lục Từ trong một thời gian dài.

Nhưng cô vẫn không ngừng nghe thấy tên của anh từ những người xung quanh. Trong trường đại học Bắc Thành nhiều nhân tài này, anh vẫn như trước đây, đi đến đâu cũng sẽ chói mắt.

Tin đồn về anh rất nhiều, có tin rằng anh đạt giải, có tin anh tham gia hoạt động nào đó. Thậm chí ngày đó anh đánh bóng rổ trong sân cũng nhanh chóng lan truyền đi khắp nơi, sau đó có rất nhiều người đến xem anh chơi bóng.

Nhưng ở độ tuổi thanh xuân nhiệt huyết này, điều mà người ta bàn tán say sưa nhất vẫn là hoa khôi khoa nào, mỹ nữ khoa nào đang theo đuổi anh không buông. Có người vì anh mà chuyển khoa, có người vì anh mà tham gia thi đấu. Có người chỉ để nói được vài câu với anh mà xung phong đi làm tình nguyện viên, bận trước bận sau ở sân bóng, trăm phương ngàn kế chỉ để nhận được ánh nhìn từ anh.

Chỉ là những tin đồn này đều không có kết quả nào. Anh công bằng lại không cho ai cơ hội. Sau đó có người nhiều chuyện mở cá cược, cuối cùng là ai mới có thể chinh phục được trái tim anh.

Đến cả bạn cùng phòng của cô cũng đặc biệt hứng thú với cuộc cá cược dài lê thê không có kết quả này, phân tích đủ kiểu những người theo đuổi Lục Từ.

Không có ai là không xinh đẹp.

Thanh thuần, quyến rũ, đáng yêu, hoạt bát, lạnh lùng, dịu dàng. Có người với một điệu múa Đôn Hoàng đã đạt giải nhất trong cuộc thi, có người đăng video lên mạng xã hội đã có hàng triệu lượt thích, có người tham gia cuộc thi dẫn chương trình duyên dáng đoan trang. Đủ cả mọi phong cách lẫn tính cách.

“Đến tớ còn phải rung động trước những đại mỹ nữ này cơ, không hiểu cậu ấy làm thế nào mà có thể mặt không đổi sắc từ chối hết luôn. Có khi nào Lục Từ là gay không nhỉ?”

Cô tắm xong từ phòng tắm đi ra, vừa hay nghe thấy câu này của bạn cùng phòng.

Cô im lặng lau tóc, trong tiếng ồn ào của máy sấy tóc, mơ hồ nghe thấy họ tiếp tục phân tích một cách có đầu có đuôi.

Cuối cùng, họ đưa ra kết luận: “Tớ tuyệt đối không tin có người con trai nào trong sáng và độc thân lâu đến như thế, đặc biệt là kiểu vừa đẹp trai, gia cảnh lại tốt, không thiếu thứ gì, từ nhỏ đã có nhiều người theo đuổi, chắc chắn trong lòng cậu ấy hiểu rõ, hoặc là gay, hoặc là thích cái cảm giác có thể đi giữa muôn hoa, vừa tự luyến vừa kiêu ngạo.”

Đợi sấy tóc xong, cô về lại bàn của mình, mở máy tính ra tiếp tục gõ số liệu và báo cáo.

Cuộc thi của trường vào tháng Năm này thầy giáo rất kỳ vọng vào họ, đưa ra không ít những lời khuyên, cho đến thời gian cuối cùng vẫn còn sửa tới sửa lui không ngừng.

Đêm hội ngày lễ Thanh niên(*) cũng sắp đến, buổi diễn tập của câu lạc bộ múa khá nhiều, thời gian cũng ngày càng gấp rút.

Ngày lễ Thanh niên(*) : ngày 4 tháng 5, ngày lễ kỷ niệm Phong trào Ngũ Tứ, một phong trào yêu nước của sinh viên Trung Quốc.

Hầu như mỗi ngày cô đều bận rộn xoay vòng, nào là lên lớp, thư viện, phòng thí nghiệm, phòng múa, mỗi ngày về đến ký túc xá đều đã rất muộn.

Cuối tuần thì thở phào nghỉ ngơi được một chút, nhưng cũng có đủ kiểu tiệc tối và ở đại học thì có đầy ắp những mối quan hệ xã giao.

Đặc biệt là từ sau khi bức ảnh Lục Từ chụp cho cô nổi tiếng trên tường tỏ tình của trường, nhiều người muốn kết bạn đã xin thông tin liên lạc của cô.

Cô không từ chối hết, cô cũng đang cố gắng để bản thân chấp nhận người khác, không muốn mình bị mắc kẹt trong bóng tối vô vọng nữa.

Bạn cùng phòng đều giúp cô thăm dò, nào là đẹp trai, nhà giàu, biết hát, biết chơi piano.

“Nhiều người theo đuổi lắm đấy! Cậu phải nắm chắc cơ hội này nhé!” Các bạn cùng phòng đều khuyên cô như vậy.

Bạn cùng phòng không ngừng lật xem ảnh tìm được cho cô, “Cậu xem này, có phải siêu đẹp trai không, đây là ảnh anh ấy đánh bóng rổ trong trận đấu của viện, đây là ảnh anh ấy chơi đàn piano trong đêm hội chào tân sinh viên, kiểu này phải thử hẹn hò xem sao!”

Những người bạn cùng phòng đều nhiệt tình, quyết tâm giúp mọi người tìm được một anh chàng đẹp trai để hẹn hò trong suốt bốn năm đại học.

Không giống như cô luôn phải vật lộn trong cuộc sống khó khăn, họ từ nhỏ đã biết cách tận hưởng cuộc sống hiện tại trong gia đình khá giả. Đàn ông như thể túi xách, vòng cổ, nước hoa, là những món đồ tươi mới để tận hưởng hiện tại, cứ là trai đẹp thì nếm thử, không bao giờ bị mắc kẹt trong một mối quan hệ khó dứt.

Sau khi rời khỏi thành phố phía Nam đã giam cầm cô, mỗi ngày cô đều tiếp nhận những con người và quan niệm khác biệt, mới mẻ. Từ bao giờ những quan niệm sống hoàn toàn khác biệt với cô này đã ảnh hưởng đến cô một cách tự nhiên, nên thực ra cô cũng không bài xích nữa.

Cô cố gắng chấp nhận sự thân thiết của những người này, trò chuyện với họ, gặp mặt họ.

Trong rất nhiều lời mời kết bạn, cô cũng chọn lọc một chút.

Bạn cùng phòng hỏi cô, “Tại sao cậu đồng ý kết bạn với mấy người này?”

Cô thẳng thắn nói: “Đẹp trai.”

“Cái này… được rồi, đúng là không bằng mấy người trước thật, không ngờ Ninh Ninh của chúng ta cũng là người coi trọng ngoại hình à nha.” Bạn cùng phòng hài lòng vỗ vai cô, “Phải thế chứ, hẹn hò thì phải hẹn hò với người đẹp trai.”

Nhưng cô thực sự rất bận, ngồi trong thư viện cả đêm, lên lớp cũng chăm chú nghe giảng, không bao giờ phân tâm xem điện thoại. Với cô, tương lai của mình vẫn quan trọng hơn, nên cô không cố ý dành thời gian để trả lời tin nhắn của người khác.

Khi thư viện sắp đóng cửa, tan học, cô mới gấp sách lại, lấy điện thoại ra, trả lời tin nhắn của người khác.

Vì vậy, cô tạo cho người ta cảm giác rất lạnh lùng, những người theo đuổi lũ lượt kéo đến không bao lâu đã tản đi, thời đại phù phiếm và gấp gáp, dường như không dung chứa những người muốn nhìn thấu tâm hồn, thiện cảm nảy sinh từ vẻ bề ngoài nhanh chóng tan biến.

Cô cũng không để tâm, ngày thường vẫn bận rộn tiếp tục cuộc sống của mình.

Vẫn có người giả vờ tình cờ gặp cô ở nhà ăn hoặc dưới giảng đường, nhờ cô làm khảo sát, nói chuyện vài câu rồi tìm lý do kết bạn WeChat.

Đó là người duy nhất có chút tiến triển.

Ban đầu cô không hiểu những chiêu trò này, chỉ nghĩ là thật sự tình cờ gặp người làm khảo sát dưới lầu, đối phương nhờ cô kết bạn WeChat, sau khi làm xong khảo sát này sẽ nhờ cô làm thêm một lần phản hồi kết quả.

Ở trường thường có bài tập làm khảo sát, cô cũng chỉ nghĩ là tiện tay giúp đỡ, một cuộc gặp gỡ tình cờ. Vì sau khi kết bạn WeChat, đối phương cũng nói chuyện rất nghiêm túc, nói về chuyện khảo sát.

Đối phương nhiệt tình hoạt bát, nói chuyện có duyên, câu trước nói hôm nay tiện đường đi qua đây, câu sau nói sao mà trùng hợp thế, nhờ cô không phải là nhờ cô mang khảo sát cho bạn học, mà là tiện đường đi qua mua cho cô cốc trà sữa, cảm ơn sự giúp đỡ của cô.

Qua lại mấy lần đều có lý do chính đáng, nói chuyện cứ thế đáp qua đáp lại, không hề khiến người ta cảm thấy có mục đích gì khác.

Thế là không hiểu sao lại trở thành người mỗi ngày đều phải trả lời vài câu tin nhắn, mỗi ngày đều có thể tình cờ hoặc có việc gặp mặt một lần.

Cô và đối phương cứ thế tự nhiên trở nên quen thuộc, coi như một người bạn bình thường tình cờ quen biết.

Cuối tuần sau đó, anh ta sẽ nhờ bạn bè của cô tổ chức một buổi tụ tập. Sau đó mời bạn cùng lớp và bạn trong câu lạc bộ mà cô quen biết đến, ngay cả bạn cô quen khi làm việc chung cũng mời đến. Tóm lại đều là người quen của cô cả, cô cũng chỉ nghĩ là bạn bè cuối tuần cùng nhau đi chơi, đến nơi mới “tình cờ” phát hiện ra đối phương cũng ở đó.

Khi đó ghế đã kín chỗ, anh ta rất nhiệt tình gọi cô đến ngồi cạnh mình, gọi món cho cô, hỏi khẩu vị của cô thế nào, cũng không hề khiến cô cảm thấy ngại ngùng, chu đáo và tự nhiên đến mức cô còn cảm thấy người này khá tốt.

Lúc đó cô không hề hay biết, đây đều là chiêu trò theo đuổi cô của đối phương.

Mà cách thức theo đuổi cô còn khá ồn ào.

Vì anh ta cũng là người có tiếng tăm trong khoa, có rất nhiều fan hâm mộ, mọi người xung quanh anh ta đều thấy rõ ràng việc anh ta cứ lượn lờ quanh cô suốt thời gian qua.

Đôi khi gặp bạn bè quen biết anh ta, họ sẽ nháy mắt trêu chọc, anh ta còn làm bộ muốn đá người bạn kia, bảo đối phương đừng có nói đùa lung tung nữa. Điều đó không khiến cô cảm thấy khó chịu chút nào nên cô cũng không nghĩ theo hướng đó.

Biết cô có tiết mục múa trong đêm hội ngày lễ Thanh niên, anh ta còn rất nhiệt tình nói sẽ mời nhiếp ảnh gia đến chụp ảnh cho cô, đảm bảo sẽ chụp cho cô thật đẹp.

Lúc đó cô nghĩ rằng như vậy cũng tốt, không cần làm phiền đến Lục Từ nữa, cũng không gây thêm phiền toái cho anh.

Sau này, có lẽ chuyện này nhiều người biết thật, đến Lục Từ cũng biết.

Anh nhắn tin cho cô, “Đỗ Tử Ưu đang theo đuổi cậu?”

Anh quen biết nhiều người trong trường, có lẽ đã nghe họ nói từ lâu, chỉ là không cần thiết phải can thiệp. Cô chỉ là bạn của anh, hẹn hò với ai là chuyện của cô, không ai can thiệp vào chuyện bạn bè có nên hẹn hò hay không.

Ngay cả khi nếu cô thật sự hạnh phúc trong tình yêu, có lẽ anh sẽ trêu đùa vài câu hoặc chúc phúc cô.

Nhưng lúc đó cô thật sự không biết những chiêu trò này của Đỗ Tử Ưu là đang theo đuổi mình, cô tiếp xúc với nhiều nhất cũng chỉ là kết bạn WeChat trò chuyện, hoặc khi làm bài tập nhóm, bạn nam cùng nhóm thấy cô thì đỏ mặt, cẩn thận khách sáo mời cô uống trà sữa, biết cô không có ý đó thì đành từ bỏ.

Đây là người đầu tiên. Theo trình tự vừa tỉ mỉ vừa tự nhiên, tự nhiên đến mức cô không hề nhận ra những sự quen thuộc hợp tình hợp lý từng bước một này đều là đối phương cố ý vun đắp tình cảm từng chút một.

Nên khi thấy câu này của Lục Từ, cô có chút khó hiểu, nhắn trả lời anh, “Chắc là không đâu, chỉ là bạn bè thôi.”

“Cậu chỉ coi cậu ta là bạn bè thôi ư?”

Cô nhìn câu hỏi này một lúc lâu.
Thật ra thì đúng như vậy, trong suy nghĩ của cô họ thậm chí còn không tính là bạn bè tốt.

Mặc dù cô không hiểu những chiêu trò theo đuổi này cho lắm, nhưng do hoàn cảnh từ nhỏ mà khả năng quan sát sắc mặt của cô rất mạnh. Cô có thể cảm nhận được gia cảnh, cách cư xử, vòng giao tiếp của đối phương đều không cùng đường với cô, nên đến bạn bè cũng không thể thân thiết được.

Nhưng khi cô chậm rãi gõ chữ, nhấn gửi, câu trả lời lại là: “Tôi không biết nữa, cậu ấy là người rất tốt.”

Sau khi tin nhắn được gửi đi, có một khoảng im lặng ngắn ngủi.

Nhịp tim của cô dần loạn nhịp, cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó rất lâu.

Có như vậy Lục Từ mới không nhận ra tình cảm của cô nữa nhỉ. Cậu xem, tớ cũng biết yêu đương, tớ cũng có người mà tớ thích, đối với cậu thật sự chỉ là biết ơn nên mới quan tâm cậu.

Cô đã không tham lam nữa, chỉ mong tình bạn này tồn tại mãi mãi.

Lần im lặng này kéo dài khá lâu, anh cố ý hỏi chuyện này, chắc không phải là chọn lúc bận rộn không có thời gian trả lời, mà là vì không biết nói gì.

Nhưng cô cũng không nghĩ rằng sự im lặng và do dự của anh là vì cô thích người khác nên mới để tâm.

Một lúc sau, Lục Từ dường như cuối cùng cũng tìm được lời nói thích hợp, “Cậu thật sự cảm thấy cậu ta tốt à?”

Cô nhẹ nhàng nhắn một chữ, “Ừm.”

“Tốt ở chỗ nào?”

Cô bắt đầu bịa chuyện, “Thì là rất tốt thôi, cậu ấy đẹp trai, nói chuyện cũng hay, mỗi lần nhờ tôi giúp đỡ đều mua đồ ăn vặt và trà sữa cho tôi.”

“Đồ ăn vặt và trà sữa là đã thỏa mãn được cậu rồi?”

“Cũng ngon nữa.”

Đối phương đang nhập tin nhắn.

Vài giây sau.

“Ôn Tuyết Ninh.” Đây dường như là lần đầu tiên trong khung chat anh gọi đầy đủ tên cô, “Cậu có thể tỉnh táo hơn được không?”

Ngay cả qua màn hình với dòng chữ không có ngữ điệu, người ta vẫn có thể cảm nhận được sự bất lực như đang trách móc của anh.

Sau đó anh nói, “Cậu ta không được, tin tôi thì đừng hẹn hò với cậu ta, nếu cậu muốn hẹn hò thì hãy hẹn hò với người đàng hoàng hơn.”

Lúc đó cô thật sự không biết Đỗ Tử Ưu đang theo đuổi mình, nên lời Lục Từ nói khiến cô rất khó hiểu, tưởng anh nghe ai nói lung tung rồi tin là thật, trả lời anh, “Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi, chưa hẹn hò.”

Lục Từ: “Được.”

Một lúc sau, dường như anh vẫn không yên tâm, lại gửi thêm một lời nhắc nhở nữa, “Dù sao cậu cũng nên tự chú ý. Nếu cậu ta theo đuổi cậu, tốt nhất là nên từ chối, mở to mắt ra, đừng dây dưa với kiểu công tử đào hoa này.”

Anh là con trai, dù họ là bạn bè đi chăng nữa thì vẫn có cách biệt nam nữ, có những lời không thể nói quá sâu sắc như với bạn thân, nên lời nhắc nhở của anh cũng chỉ có thể đến đây.

Sau cuộc trò chuyện này với Lục Từ, cô mới bắt đầu suy nghĩ xem có phải Đỗ Tử Ưu đang theo đuổi mình không.

Nhưng cách tiếp cận của đối phương quá tự nhiên và cẩn thận, cô cũng chưa từng yêu đương nên không có kinh nghiệm nào trong chuyện này, cộng thêm tính cách tự ti từ nhỏ, quen tự phủ định và hạ thấp bản thân, nên cô lại cảm thấy mình có phải quá tự luyến rồi không, mỗi hành động của Đỗ Tử Ưu đều không quá mức mập mờ, cũng không có vẻ gì là đang theo đuổi cô. Có lẽ Lục Từ nói vậy chỉ vì anh nghe được tin đồn không có căn cứ nào đó.

Vào ngày cuối tuần sau khi cuộc thi của trường kết thúc, cô đi ra từ tòa nhà phía Tây và tình cờ gặp lại Đỗ Tử Ưu ở đó. Anh ta tỏ vẻ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, nhớ ra hôm nay cô thi đấu, thế là hợp tình hợp lý nói mời cô đi ăn để chúc mừng cô đã thi xong.

“Cậu là người bạn đầu tiên của tôi tham gia cuộc thi của trường, thế nào cũng phải mời cậu ăn một bữa chúc mừng, lây chút hào quang của học bá.”

Lúc đó anh ta vốn đã lên kế hoạch đi ăn tối với bạn bè, hơn nữa đều là người cô quen biết, nói gì cũng phải kéo cô đi cùng.

Với cô, mọi thứ đều là trùng hợp, hợp tình hợp lý, chỉ có cô là không hề hay biết.

Khi đến nơi, họ ăn bữa tối xong cùng nhau hát karaoke.

Có điều không ngờ là Lục Từ cũng ở đó.

Cô là người cuối cùng vào phòng, vì lúc vừa đến có bạn nữ nhờ cô đi vệ sinh cùng nên cô cuối cùng mới đến.

Đến cửa, vừa mở cửa ra cô đã nhìn thấy Lục Từ. Anh ngồi ở vị trí không phải là trung tâm, vẫn với vẻ thờ ơ lười biếng đó, nụ cười hờ hững, cả người toát ra vẻ thản như không quan tâm đ ến bất cứ điều gì.

Mấy bạn nam đều đang trò chuyện với anh, anh nghe không mấy nghiêm túc, nhưng không khó để thấy thái độ của họ đối với anh anh ó chút nịnh nọt, đến Đỗ Tử Ưu cũng có thái độ như vậy.

Khi cô vào, Lục Từ nhướng mắt lên, nhìn về phía cô.

Cô cụp mắt xuống, tránh khỏi ánh mắt giao nhau với anh.

Giây tiếp theo, Đỗ Tử Ưu thấy cô đến liền lập tức kéo cô lại.

Mọi người ở đây đều là người vừa ăn cơm cùng nhau, chỉ có Lục Từ là không phải, Đỗ Tử Ưu lập tức giới thiệu Lục Từ với cô, thái độ cũng thay đổi. Dường như quen biết Lục Từ, anh ta cũng được đánh giá cao hơn, cảm thấy vinh dự.

Lục Từ ngồi trên ghế sofa, ánh mắt nhìn cô, rồi cười với Đỗ Tử Ưu, “Không cần giới thiệu, tôi biết cô ấy.”

Khoảnh khắc đó như thể vẫn là ở ngoài cổng trường vào nhiều năm trước đây, anh tự nhiên nói, “Bạn tôi.”

Biểu cảm của Đỗ Tử Ưu lập tức trở nên ngạc nhiên, thậm chí có chút khó tin, không hiểu sao cô gái quê mùa hiền lành và trầm tính này lại quen biết với Lục Từ.

Nhưng là người lão luyện trải qua nhiều chuyện, anh ta rất tự nhiên thu lại suy nghĩ của mình, nhiệt tình cười nói, “Biết nhau là tốt rồi, biết nhau là tốt rồi.”

Sau đó dẫn cô đến ghế sofa bên cạnh ngồi xuống, rất chu đáo nghĩ cho cô, “Trước đó quen biết trong hoạt động, vì không chắc cậu ấy có đến không nên không nói với cậu. Bình thường cậu ấy bận lắm, mời cũng không đến, còn lo cậu không thoải mái, đã là bạn bè thì tốt rồi.”

Đỗ Tử Ưu luôn ngồi cạnh cô, rất chu đáo hỏi cô sao không hát, có bài hát nào thích không, rất bình thường như quan tâm đ ến cảm xúc của bạn bè, không để cô ngồi không bị lạc lõng.

Cô lắc đầu nói không muốn hát.

Bạn bè của anh ta gọi anh ta, “Đỗ Tử Ưu, đến bài của cậu rồi–“

Anh ta cầm micro ngồi bên cạnh cô, cười với cô: “Vậy cậu nghe tôi hát nhé.”

Ánh đèn mờ ảo, cô lần đầu tiên cảm nhận được sự mập mờ, lúc này nhìn quanh bốn phía, đột nhiên hiểu được ánh mắt của người khác. Cô không phải là người đến góp vui cho đủ mâm đủ bàn, cô mới là nhân vật chính của tối nay.

Cô cầm điện thoại, cả người không thoải mái, ngồi ở đây cũng không xong, rời đi cũng không xong.

Vì bạn bè của anh ta còn đến phụ hoạ, ngồi cạnh Đỗ Tử Ưu hát cùng, những người khác xung quanh đều vỗ tay, ánh mắt đều nhìn về phía họ, giữa thanh thiên bạch nhật, cô như bị ép buộc ở đây, đột nhiên đứng dậy rời đi sẽ khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ.

Một bài hát kết thúc, bạn bè của Đỗ Tử Ưu lập tức hùa theo hỏi cô: “Anh Đỗ nhà chúng tôi hát hay không? Năm ngoái còn đoạt giải mười ca sĩ xuất sắc của trường đấy, sau khi anh ấy đoạt giải bọn tôi cứ muốn nghe anh ấy hát lại bài này, anh chàng này bày vẽ lắm, nhất định không hát, đây là lần đầu tiên hát đấy.”

Đỗ Tử Ưu làm bộ muốn đánh người bạn kia, “Bớt nói nhảm đi.”

Rồi cười rất chu đáo với cô, “Đừng nghe họ nói linh tinh, lũ lắm mồm này chỉ biết đùa thôi.”

Nhân lúc bài hát này kết thúc, cô muốn tạm thời rời khỏi bầu không khí ngột ngạt này, đứng dậy nói đi vệ sinh.

Cô đi đến cuối hành lang, khó chịu thở phào.

Đồng thời nhắn tin cho bạn cùng phòng, muốn họ lát nữa giúp đỡ, gọi điện thoại, giả vờ có việc gấp phải về.

Lúc này, màn hình WeChat hiện lên một cuộc gọi thoại.

Là Lục Từ.

Anh ấy còn gửi một tin nhắn, chỉ một chữ: “Nghe.”

Cô hoang mang nhấn nghe, tưởng sẽ nghe thấy giọng của Lục Từ, đang định hỏi anh ấy có chuyện gì không, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh trong phòng.

Đỗ Tử Ưu bận rộn chỉ huy mọi người bày hoa tươi, “Hoa hồng kia cậu giấu sau ghế sofa, lát nữa tôi hát thì đưa cho tôi.”

Bên cạnh là bạn nam vừa nãy phụ hoạ, “Anh Đỗ nhà mình vẫn là cao tay nhất, nghe nói người ta kết bạn WeChat còn không nói chuyện được mấy câu, một tháng là bị anh Đỗ nhà mình hạ gục rồi.”

Giọng điệu của Đỗ Tử Ưu giả vờ khiêm tốn, “Đừng nói thế, người ta còn chưa đồng ý tôi đâu.”

“Chuyện này chẳng phải sắp rồi sao, đợi anh Đỗ nhà mình tối nay tỏ tình chính thức theo đuổi, hạ gục cũng chỉ một hai ngày thôi, gì mà bạch nguyệt quang lạnh lùng, anh Đỗ nhà mình nói một tháng là một tháng.”

Đỗ Tử Ưu được khen thì đắc ý, trao đổi kinh nghiệm của mình, “Con gái mà, đều như nhau cả thôi, đặc biệt là kiểu gia cảnh không tốt như cô ta, nhìn thì có vẻ đề phòng cao, thực ra nhạy cảm yếu đuối muốn chết, chỉ cần tiếp cận là dễ dàng, mua thêm vài cốc trà sữa nói mấy lời khen ngợi, lập tức ngoan ngoãn ngay.”

“Còn ba ngày nữa mới đến một tháng, xem ra anh Đỗ nhà mình sắp thắng cược rồi.”

“Haha, nói rồi đấy nhé, hai trăm tệ.”

Trên màn hình, tin nhắn của Lục Từ lại được gửi đến.

“Nghe rõ chưa?”

“Thích cậu ta?”

—————–

Mây: Nam phụ lên sàn hẳn 1 chương, chương sau anh cook luôn rồi =)))

Bình Luận (0)
Comment