Ve Sầu Mùa Hạ Lắng Nghe Tuyết Tan

Chương 39

Cô ngồi trên ghế dài ở trạm xe buýt.

Tin nhắn trên điện thoại cứ liên tục hiện lên, là bạn cùng phòng đang trò chuyện trong nhóm, nói sau đêm nay, ngày mai cô có thể sẽ không còn là cô gái độc thân nữa.

Cô lặng lẽ xuất hiện, trả lời một câu: “Không có, tớ phát hiện cậu ta là tra nam, tớ vừa đi rồi.”

Các bạn cùng phòng tưởng lúc này cô đang trong buổi tỏ tình hạnh phúc rồi, vạn lần không ngờ cô lại xuất hiện lúc này. Sau đó khi họ thấy tin nhắn cô gửi, tất cả đều kinh ngạc, vội vàng hỏi ngay.

“Hả? Cậu ta bắt cá hai tay à?”

“Có mập mờ với người khác nữa hả?”

“Không thể nào chứ, tin tức bọn tớ thăm dò không có chuyện này mà, tuy cậu ta thay bạn gái khá thường xuyên, nhưng tiêu tiền cho bạn gái rất hào phóng, vừa đẹp trai lại vừa có tiền, yêu hai tháng cũng không lỗ, chẳng thiệt gì cả.”

Cô trả lời: “Mọi người đều biết cậu ta đang theo đuổi tớ à?”

Bạn cùng phòng còn kinh ngạc hơn cô: “Không phải chứ, chuyện đó rõ ràng như ban ngày mà cậu không biết cơ à!”

Hóa ra rõ ràng vậy sao.
Dường như cô không cảm nhận được gì cả.

Cô gãi đầu, “Cậu ta không chân thành, không phải vì thích tớ.”

Bạn cùng phòng thở dài một tiếng, tưởng chuyện gì to tát, “Cậu quan tâm cậu ta có chân thành hay không làm gì, đẹp trai là được rồi, thời buổi này ai quan tâm chân thành được bao nhiêu, có chút thích là đủ rồi, yêu đương thì phải tìm trai đẹp, hoặc là tìm người có tiền, cậu ham cái chân thành của người ta, đợi người ta không thích cậu nữa thì cậu chẳng có gì cả. Cậu xem mấy tên mọt sách trong phòng thí nghiệm của cậu có chân thành với cậu không, mỗi lần thấy cậu đều đỏ mặt, nói năng lắp bắp, chân thành thì có ích gì chứ.”

Cô suy nghĩ kỹ lưỡng, trả lời: “Tuy không phải là đại soái ca nhưng cũng có dáng vẻ thanh tú sạch sẽ mà, sao lại dùng từ mọt sách để hình dung họ được.”

Bạn cùng phòng: “So với Đỗ Tử Ưu, không phải là mọt sách thì là gì?”

Cô nghĩ đến sự khác biệt giữa mấy bạn nam trong phòng thí nghiệm và Đỗ Tử Ưu, nếu xét theo khía cạnh này, so với Lục Từ thì Đỗ Tử Ưu cũng khá là mọt sách nhỉ.

Nghĩ vậy có lẽ hết thuốc chữa thật rồi, không ai tốt hơn Lục Từ cả.

Anh vừa đẹp trai vừa có tiền, tiêu tiền cho cô cũng rất hào phóng, còn để ý đến chút lòng tự trọng của cô nữa, biết cô có lẽ không nỡ mua máy tính mà lại ngại ngần không muốn nhận, anh tìm mọi cách vòng vo tam quốc rồi đưa cho cô một cái.

Má cô bỗng nhiên nóng lên.

Cả người cô ngẩn ra, ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại.

Lục Từ đứng trước mặt cô, tay cầm một cốc trà sữa áp lên má cô.

Thấy cô ngẩng đầu, anh lấy cốc trà sữa xuống đưa cho cô.

Cô có chút hoang mang hỏi: “Cậu mua cho tôi sao?”

Lục Từ nghiêng đầu, hất cằm, chỉ về phía quán trà sữa đối diện, rồi quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt vẫn không mấy dễ chịu, giọng điệu cũng không mấy hay ho: “Tôi vào hỏi cốc nào đắt nhất, nhân viên liền pha cho tôi cốc này.”

Cô chớp mắt, không dám nói gì: “…?”

Quả nhiên, câu tiếp theo, giọng điệu anh vẫn không tốt lên mấy, “Thích uống trà sữa thì cứ nói với tôi, sao mấy cốc trà sữa là bị người ta lừa rồi. Hôm nay tôi không có ở đó thì cậu định thế nào, đồng ý với cậu ta, ở bên cậu ta à?”

Khóe môi anh cong lên một nụ cười, hơi nhướng mày, “Ôn Tuyết Ninh, tôi như vậy có tính là đang cản trở đường tình duyên của cậu rồi không?”

“…”

Lúc này cô có nên tỏ ra buồn bã một chút không, hay là nên tức giận vì bị tra nam lừa nhỉ?

Dù sao, trước đó để lừa Lục Từ, cô đã bày tỏ mình có chút rung động với cậu ta, hôm nay Đỗ Tử Ưu lại chuẩn bị một màn tỏ tình lãng mạn như thế, trong góc nhìn của Lục Từ, cô dường như có chút thích Đỗ Tử Ưu.

Bây giờ có lẽ cô nên đóng vai là một người thất tình vì bị tra nam lừa.

Cô cầm cốc trà sữa ấm áp trong tay, chậm rãi gật đầu, “Ừm.”

Lục Từ dường như bị cô chọc cười, đưa tay lên muốn gõ vào trán cô.

Nhưng đến nơi, tay anh đột nhiên dừng lại.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, sau lưng anh là ánh đèn đêm theo dòng xe chậm rãi lướt qua, màn đêm lay động yếu ớt rơi trên vai anh.

Trong gió đêm, đuôi tóc anh khẽ lay động, rồi lại khẽ rơi xuống.

Anh lặng lẽ rút tay về.

Anh không nói gì nữa, quay người đi về phía trường học, cô lập tức đứng dậy đi theo.

Anh không đi nhanh lắm nên cô có thể nhanh chóng đến bên cạnh anh.

Cô uống một ngụm trà sữa, thực ra cô cũng không thích loại đồ uống ngọt ngấy này lắm, lúc đầu nói trà sữa ngon cũng là lừa Lục Từ nên bịa ra thôi.

Lúc này, nghe thấy Lục Từ nói: “Ôn Tuyết Ninh, cậu thật sự thích cậu ta sao?”

Cô cúi đầu cầm cốc trà sữa, gật đầu: “… Có chút.”

“Sao không quay lại? Cậu ta chuẩn bị tỏ tình với cậu rồi đấy.”

“Cậu ta không phải là vì đánh cược sao, đâu phải thật lòng.”

Lục Từ cười khẽ, “Cũng được đó chứ.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Cái gì mà cũng được?”

“Đầu óc cậu cũng được, không đến nỗi ngốc nghếch đến mức biết là tra nam rồi mà còn không nỡ buông tay.”

“Ồ.”

Cô vẫn ngẩng đầu nhìn anh. Trong gió đêm, thân hình cao lớn của anh nhìn thẳng về phía trước, đèn đường lướt qua bên cạnh anh.

Đôi mắt anh vẫn đen sâu thẳm, tĩnh lặng không thấy đáy, hàng mi dài run rẩy nhẹ như gió.

“Lục Từ.”

“Nói đi.”

“Có chân thành hay không, quan trọng lắm sao?”

Ánh mắt anh vốn đang nhìn về phía trước, cuối cùng sau một thoáng run rẩy, cúi đầu nhìn cô. Khoảnh khắc đường nét khuôn mặt anh ấy được ánh đèn đường chiếu sáng, đáy mắt vẫn là màu đen sâu thẳm không thấy đáy.

Cô cầm cốc trà sữa ấm áp trong tay, đón nhận ánh mắt của anh, “Bạn cùng phòng của tôi đã nhìn thấu Đỗ Tử Ưu đang theo đuổi tôi từ lâu rồi, nhưng họ không nhắc nhở tôi như cậu. Ngược lại họ rất ủng hộ tôi yêu đương với cậu ta một lần, vì cậu ta đẹp trai lại có tiền. Tuy cậu ta trăng hoa, nhưng rất chịu chi cho bạn gái, họ cảm thấy chân thành được bao nhiêu không quan trọng. Vì chân thành rồi sẽ có ngày thay đổi, khi chia tay rồi ngoài vết thương ra thì chẳng có gì cả. Và bởi vì đối phương đẹp trai giàu có nên họ thích điều đó. Bạn cùng phòng của tôi đều là người biết tận hưởng hiện tại, nên họ không cảm thấy Đỗ Tử Ưu là một lựa chọn không tốt.”

Bước chân anh dừng lại.

Anh nhìn vào đôi mắt cô, chúng tĩnh lặng sâu thẳm. Đến cả sợi tóc trước trán anh cũng bay loạn trong gió đêm, nhưng đáy mắt anh lại là một màu đen vô tận.

Quán karaoke nằm gần khu thương mại của trường, chỉ cần đi bộ dọc đường là về trường. Vào buổi tối cuối tuần nên khắp nơi đều là mọi người ra ngoài chơi.

Có nhóm bạn ba năm người, cũng có cặp đôi tay trong tay đi dạo.

Mùa hè ở Bắc Thành đến muộn, rõ ràng đã sắp vào hạ nhưng trong gió đêm vẫn còn chút khô lanhj như mùa đông, cái lạnh khô khan, cơn gió hiu quạnh.

Anh đứng trước mặt cô, rất im lặng nhìn cô hai giây, rồi bước chân lại tiếp tục bước về phía trước.

Anh chậm rãi đi, chậm rãi nói: “Cho nên, cậu muốn yêu đương là bị bạn cùng phòng ảnh hưởng?”

“Có một chút.” Cô tiếp tục đi bên cạnh anh, nói với anh cảm nhận của mình: “Thực ra sau khi vào đại học, tôi luôn sống trong sự mông lung của chính mình. Tôi như một con cá mắc kẹt trong bể cá, đột nhiên đến biển rộng, mỗi ngày đều phải đối mặt với đủ loại người, đủ loại suy nghĩ, mọi thứ đều mới mẻ, mọi thứ đều muốn thử. Chỉ có việc học là tôi biết mình nhất định phải làm. Những mục tiêu học bổng, bảo lãnh nghiên cứu sinh, cuộc thi lớn, cả những mục tiêu cậu gửi cho tôi, chỉ có những thứ đó là tôi kiên định muốn có. Ngoài ra những thứ khác đều rời rạc, mới mẻ vả hoa mắt hết. Quan niệm của bạn cùng phòng rất thú vị, nên tôi cũng muốn thử.”

“Nhưng Ôn Tuyết Ninh–“
Sau khi cô dứt lời, anh nói thế.
Rồi lại dừng lại.

Im lặng một lúc, vẫn im lặng.

Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy?”

Trong gió đêm, Lục Từ nhìn về phía trước, đường nét khuôn mặt anh dường như muốn nói lại thôi.

Cô bật cười, “Không sao đâu, cứ coi như nói chuyện phiếm thôi, chúng ta không phải là bạn tốt sao? Cậu có ý kiến gì thì cứ nói với tôi.”

“Cậu khác bọn họ, cậu hiểu không?” Anh dừng lại rồi nhìn cô, “Cuộc đời cậu khác họ, họ có đủ khả năng tài chính để chịu trách nhiệm của mình, cũng biết rõ mình đang làm gì. Họ đã gặp đủ loại người, nhưng cuộc đời của cậu thì không phải như vậy, thậm chí đến cạm bẫy cũng không phân biệt được, cậu không chơi lại được kiểu công tử đào hoa đó đâu. Ít nhất là bây giờ không thể như vậy, cậu bây giờ còn có rất nhiều việc quan trọng phải làm.”

“Ừm, tôi hiểu.”

Cô cúi đầu, nhìn xuống chân mình.

Con đường ở đại học Bắc Thành đã in dấu chân của bao nhiêu ước mơ, bây giờ cô đang bước đi trên con đường này.

“Tôi muốn điều gì nhất, tôi biết mà.”

“Nhưng mà, tôi dường như cũng biết tại sao cậu lại tức giận.” Cô mỉm cười dịu dàng, giẫm lên bóng mình dưới chân, “Cậu yên tâm đi, tôi không phải là đồ ngốc, tuy bây giờ có hơi mông lung, nhưng tôi biết mình muốn gì, cũng biết mình nhất định phải có được thứ gì. Đỗ Tử Ưu hay những người ngưỡng mộ khác thực ra đều không quan trọng, đây đều chỉ là những lần thử của tôi. Sau khi thử rồi, có vẻ chẳng có ý nghĩa gì nữa, vì tôi phát hiện rằng bất kể ai thích tôi hay không cũng không khiến tôi vui hơn, và không ai thích tôi cũng không khiến tôi cảm thấy mình vô dụng.”

“Ngược lại là cậu nên có chút lòng tin với tôi mới phải. Trước đây tôi đã từng nói với cậu thế nào rồi ấy nhỉ, im lặng và ngoan ngoãn chỉ là kĩ năng sống của tôi, nhưng con người tôi thực ra bướng bỉnh lắm. Xem ra hiện tại, tôi dường như cũng giống cậu, lạnh lùng lắm, có lẽ sẽ cô độc đến già mất.”

“Cậu sẽ không thế đâu.”

Gió khẽ thổi qua, khoảnh khắc đó, nhìn thấy ánh đèn lướt qua hàng mi anh, khẽ lay động trong gió.

Có lẽ vì cô đã nói rất nhiều, anh cũng không còn muốn nói lại thôi, chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình, “Ban đầu tôi không muốn nói những điều này, những lời đạo lý này khiến tôi cảm thấy không tôn trọng cậu, tuy tôi luôn giúp đỡ cậu đến đây, rất mong thấy cậu có một tiền đồ và tương lai tốt đẹp, nhưng cuộc đời là của cậu, chọn thế nào đi thế nào đều là chuyện của cậu.”

“Nhưng Ôn Tuyết Ninh à–“

Anh dừng lại, lại quay về như vừa nãy.

Nhưng lần này, anh nói tiếp, “Mùa hè năm ngoái, ngày tôi về nước mời cậu ăn cơm, tôi nghe cậu nói cậu xin tiền bố cậu thế nào, nghe cậu nói sợ nghèo lắm rồi, nghe cậu nói điều đáng sợ nhất không phải là nghèo vật chất, mà là nghèo tinh thần do trải nghiệm trưởng thành như vậy mang lại, cậu nói cậu lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác an toàn, sẽ ghi nhớ cảm giác này mãi mãi, vì cảm giác này mà nỗ lực hơn nữa.”

“Mỗi chữ cậu nói ngày hôm đó tôi đều nhớ, biểu cảm của cậu khi nói những lời này, tôi cũng nhớ, tôi luôn nhớ những cảm xúc cậu mang đến cho tôi ngày hôm đó, còn sâu sắc hơn cả lần đầu tiên mùa đông tôi thấy cậu làm việc ở nhà hàng.”

“Nên so với việc yêu đương với người như Đỗ Tử Ưu, tận hưởng hiện tại, hay bất kỳ người nào thích cậu, tôi càng mong rằng cậu sẽ sống tốt, rồi một ngày nào đó, sẽ có người mà cậu thích và người đó cũng rất thích cậu. Ôn Tuyết Ninh, cậu xứng đáng có người yêu cậu hết lòng.”

Đây dường như là những lời dài nhất Lục Từ từng nói với cô, vào đêm tưởng chừng như cô thất tình này. Anh đi bên cạnh cô, vì sự thành thật của cô mà cũng thẳng thắn với cô, hoặc là chỉ để an ủi.

Gió đêm khẽ thổi.

Cô đột nhiên cũng nhớ lại ngày hôm đó anh nói.

Cô kể cho anh nghe về quá khứ của mình, anh ngồi đối diện cô, kiên nhẫn lắng nghe từng câu từng chữ.

Không ai có thể kiên nhẫn lắng nghe nỗi đau khổ của cô như anh, rồi lại kiên nhẫn cùng cô đi qua đoạn đường này, anh rõ ràng có thể không quan tâm gì cả.

Đáp án mà cô đã từng rất muốn biết vào ngày hôm đó, hóa ra ở ngay trước mắt. Hóa ra đó là cảm xúc cô mang đến cho anh vào ngày hôm đó, anh có một trái tim dễ mềm lòng nên đã ghi nhớ từng lần cô bất lực, nên hết lần này đến lần khác xuất hiện khi cô gặp khó khăn.

Anh cũng từng nói vào ngày hôm đó rằng, Ôn Tuyết Ninh, cậu phải sống tốt nhé, sau này sẽ có người yêu cậu, yêu cậu bằng cả trái tim mình.

Cơn gió bất chợt thổi vào hốc mắt cô, cảm giác cay đắng và chua chát.

Có lẽ Lục Từ mãi không biết rằng ngày đó có lẽ cô sẽ không bao giờ có được.

Bởi vì trên thế gian này, người mong cô hạnh phúc nhất chính là người cô tham lam có được nhất, không ai đối xử tốt với cô như anh, cũng sẽ không có ai khó quên như anh.

Làm sao cô mới có thể buông bỏ anh đây, cô đã cố gắng chấp nhận người khác, nhưng tấm lòng của người khác không thể lấp đầy chỗ trống trái tim cô, có khi đến cô còn mông lung, mình đang làm gì, lãng phí thời gian này để làm gì.

So với cuộc thi, học bổng, bảo lãnh nghiên cứu sinh, những thứ này căn bản không thể làm cô hài lòng chút nào. Những nỗ lực để chấp nhận của cô thậm chí không thể khiến cô phân tâm khỏi một bài toán để trả lời tin nhắn.

Thời gian có được không?

Có lẽ một năm, năm năm, mười năm, trăm năm, cuộc đời dài như vậy, rồi một ngày nào đó cô sẽ buông bỏ được anh thôi.

Nhưng mà, nếu thời gian dừng lại trước mùa đông năm lớp 11 thì tốt rồi, anh sẽ chỉ là một người rực rỡ, chói mắt, ai cũng sẽ thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô cũng như những người ngưỡng mộ khác mà nhìn anh trong đám đông náo nhiệt. Anh khiến trái tim cô rung động, và rồi theo tốt nghiệp cũng dần phai nhạt đi, chỉ còn lưu lại trong dòng sông ký ức soi sáng tuổi thanh xuân của cô.

Nhưng vào mùa đông lạnh giá năm đó, có người ngồi trên ghế dài trong cửa hàng tiện lợi, chờ đợi cô tan làm trong gió lạnh. Anh nói tôi có thể giúp cậu, tôi hy vọng cậu đạt được ước nguyện của mình.

Đêm đông đó rõ ràng không có tuyết, chỉ có cái lạnh khô khan, cơn gió cay đắng, nhưng anh ấy ngồi ở đó chính là vị thần cứu thế, cả đời này cô cũng không thể quên được hình ảnh đó.

Cô đã từng nói với anh rằng cô rất cảm kích anh, anh mãi mãi là một dấu ấn sâu sắc trong cuộc đời cô. Những lời này là muốn che giấu tình cảm thầm kín của mình, nhưng cũng là thật lòng, dù không có những tình cảm mập mờ khó nói đó, anh cũng vì vậy mà mãi mãi khó quên.

“Sao cậu không nói gì?” Gió đêm rất nhẹ, Lục Từ nghiêng đầu nhìn cô, không biết hốc mắt cô đang ngấn nước.

“Tôi đang nghĩ.” Cô hít hít mũi, giả vờ là bị gió lạnh thổi làm cho cảm lạnh, rồi mới có thể tiếp tục dùng giọng điệu tán gẫu thoải mái vừa nãy nói với anh, “Từ khi tôi lớn lên đến bây giờ, cậu là người tốt nhất với tôi. Cậu đóng học phí, mua điện thoại mua máy tính cho tôi. Bây giờ có tra nam muốn lừa tôi nhưng cậu vẫn bảo vệ tôi. Lần đầu tiên có người bảo vệ tôi như thế, giống như anh trai vậy, cậu mà là anh trai tôi thì tốt rồi.”

Trong gió đêm, im lặng một lúc lâu.

Sau đó là tiếng cười khẽ của Lục Từ, anh cũng nói, “Đúng thế, tôi mà là anh trai cậu thì tốt rồi.”

Nghe câu này không giống như lời tốt đẹp gì.

“Hả?”

“Tôi đâu cần tốn công nói với cậu những điều này nữa, trực tiếp đánh gãy chân tên kia luôn là được.”

“Anh trai tôi không thể bạo lực như vậy được đâu.”

“Tôi cũng không phải là anh trai cậu.”

Chủ đề cứ thế kết thúc, gió bắt đầu lạnh hơn.

Lục Từ vẫn đi bên cạnh cô. Trên đường đưa cô về ký túc xá, cả đoạn đường cô cúi đầu ôm cốc trà sữa Lục Từ mua cho mình, cảm nhận nhiệt độ của trà sữa từ ấm nóng dần nguội lạnh.

Cứ thế sắp đến trước lầu ký túc xá của cô.

Rất nhiều cặp đôi đang lưu luyến chia tay ở đây, nói lời tình tứ, thỉnh thoảng hôn nhau.

Lục Từ đứng trước mặt cô, khiến cô đột nhiên có một thoáng ảo giác, họ cũng giống như những cặp đôi lưu luyến chia tay xung quanh, vì lúc này họ cũng đang đứng trước mặt nhau, nói lời tạm biệt.

Nhưng rất nhanh, người đi ngang qua nhận ra anh, kéo bạn bè bên cạnh, nhỏ giọng kinh hô sao Lục Từ lại ở đây.

Cô nhân lúc những người đó chưa nhìn rõ mình, nhanh chóng chạy vào trong lầu ký túc xá.

Đợi khi chạy ra xa rồi, vào con đường nhỏ về lầu ký túc xá, cô mới dừng lại, vô thức quay đầu nhìn, cuối con đường cô vừa chạy tới, hoa ngọc lan nở rộ trong màn đêm, ánh đèn từ bóng cây rơi xuống.

Anh vẫn đứng ở đó, đón lấy bông hoa ngọc lan rơi xuống mình.

——————————–

【Lời của tác giả】

Có lẽ viết truyện dài quá nên một số thiết lập ban đầu có chút quên mất, trước đây có viết, vì hoàn cảnh trưởng thành, từ nhỏ Tuyết Ninh luôn phải làm việc nhà bị sai bảo đủ kiểu, nên tivi, máy tính, điện thoại, những thứ này hầu như không có cơ hội chạm vào, những bộ phim truyền hình, ngôi sao mà bạn bè đồng trang lứa thường bàn tán cô đều không biết, lần đầu tiên đi uống trà sữa với bạn bè cũng không biết gọi món gì, những cái tên món ăn kỳ lạ đó đối với cô rất xa lạ.

Tuyết Ninh lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, sau khi rời khỏi gia đình đến đại học, những bất lợi do trải nghiệm trưởng thành này mang lại không thể giải quyết trong một sớm một chiều, ảnh hưởng từ gia đình rất khó hóa giải đơn giản, nên những con người, sự việc, tư tưởng mới mẻ hoa cả mắt ở thành phố lớn, đối với cô cũng giống như những cái tên muôn màu muôn vẻ trong quán trà sữa năm đó, rất mông lung, muốn thử.

Nói cách khác, Tuyết Ninh không thực sự muốn yêu đương đến thế, tôi viết cô ấy cố gắng chấp nhận những bạn nam này, cũng giống như cô ấy tham gia câu lạc bộ, là sự thử nghiệm của cô ấy đối với những điều mới mẻ, là một phần trong việc cô ấy mở ra cuộc sống mới, nhưng vì tính cách của cô ấy, tạm thời không thể có trải nghiệm tốt trong lĩnh vực này, cô ấy thực ra giống như Lục Từ, chỉ là Lục Từ rất rõ khuyết điểm của mình, còn cô ấy bây giờ vẫn chưa nhận ra, trải nghiệm trưởng thành khiến cô ấy cũng có bức tường thành rất cao, những đào hoa bình thường sẽ bị cô ấy cự tuyệt mà nản lòng.

Nói đơn giản: thời kỳ mông lung của tân sinh viên năm nhất.

—————–

Mây: Tui thấy từ chương này trở đi cuốn hơn rùi á cả nhà :>

Bình Luận (0)
Comment