Cô ngồi chờ thầy giáo đến đón trên chiếc ghế dài trong trung tâm thương mại.
Thầy thấy cô có vẻ lơ đãng, đoán chắc có lẽ cô không tìm thấy đồ nên trên đường về trường luôn an ủi cô. Thầy đưa cô đến trước khu ký túc xá.
Cô nói lời cảm ơn và tạm biệt với thầy.
Trên đường lên cầu thang, cô suýt nữa va phải một người đang vội vã chạy xuống. Đến cả lời xin lỗi của người đó cô cũng không nghe thấy, chỉ cảm thấy điện thoại trong tay bây giờ nóng rực, như thể sắp hòa vào hơi ấm của lòng bàn tay.
Cho đến khi điện thoại rung lên, ý thức của cô mới trở lại tỉnh táo một chút. Cô vội vàng mở khóa màn hình nhưng đó chỉ là một tin nhắn thông báo chung trong nhóm.
Cô vô thức lướt sang WeChat, cuộc trò chuyện giữa cô với Lục Từ vẫn dừng lại ở kỳ nghỉ hè.
Họ không trò chuyện nhiều, cuộc sống của hai người chẳng có nhiều điểm chung, cô chỉ là một người bạn học bình thường nằm trong danh sách bạn bè của anh. Ngoài những lúc cần thiết liên lạc vài câu, họ hầu như không bao giờ trò chuyện vô bổ.
Ngày hôm sau, cô bận rộn thời gian trên lớp, buổi tối còn một tiết nữa, sau khi tan học cô lại được thầy giáo thông báo đến thảo luận về cuộc thi.
Khi cô xong việc thì đã hơn chín giờ rưỡi rồi. Cô bắt taxi đến trung tâm thương mại, lúc đó đã hơn mười giờ.
Trung tâm thương mại lúc này đã trở nên vắng vẻ hơn sau một ngày náo nhiệt. Cửa hàng đang đang làm chương trình khuyến mãi cũng đã thu lại các món quà và gấu bông.
Cô sợ Lục Từ vẫn còn ở bên trong nên không dám vào thẳng.
Ngày thứ ba lịch học cũng bận rộn.
Lịch học của cô học kỳ này rất kín, hầu như đều không có thời gian rảnh.
Đến ngày thứ tư, cô không thể kiềm chế được nữa, buổi chiều cô xin phép thầy giáo nghỉ học và đi thẳng đến trung tâm thương mại.
Nhưng trước cửa hàng không còn thấy những món quà nhỏ và gấu trúc bông nữa. Cô ngồi trên ghế dài bên kia đường cho đến tối mà không thấy cửa hàng đó có hoạt động gì.
Cuối cùng cô vào hỏi nhân viên cửa hàng.
Nhân viên nói với cô rằng hoạt động này đã kết thúc từ hai ngày trước, họ nhiệt tình giới thiệu các sản phẩm mới cho cô.
Cô mang một túi đồ ngọt trở về trường.
Anh không còn làm thêm ở đây nữa, chắc có lẽ đã quay lại học rồi. Nhưng cô không hiểu lắm tại sao anh lại làm công việc này, là do anh đang thiếu tiền hay sao?
Anh từng nói anh không còn nhận tiền tiêu vặt của mẹ nữa, bây giờ cũng phải tự kiếm tiền trang trải sinh hoạt giống như cô.
Nhưng hoàn cảnh của anh không giống cô mà, sao lại có thể đến mức này được?
…À không, cô chợt nhận ra là từ trước đến giờ mình hoàn toàn chẳng hiểu gì về anh cả, không hiểu mối quan hệ của anh và mẹ, thậm chí chưa bao giờ nghe anh nhắc đến bố mình, bố anh là người như thế nào cô cũng không hay biết.
Cô mấy lần mở danh bạ, nhưng mấy lần đều không biết nên hỏi anh thế nào.
Giống như lần anh từng giúp đỡ cô đi học, ngay cả việc tặng cô một chiếc máy tính xách tay anh cũng luôn cố gắng tôn trọng lòng tự trọng của cô. Bây giờ cô cũng không thể trực tiếp hỏi anh, tại sao anh lại làm thêm trong trung tâm thương mại.
Cô vô thức sờ đến chiếc móc khóa trên cặp sách, mới nhớ ra là mấy hôm trước mình đã làm mất nó.
Chiếc móc khóa bị mất ấy bỗng dưng trở nên không còn quan trọng nữa, cô thậm chí không còn nghĩ đến việc tìm lại nó.
Cô không về ký túc xá, cũng không đến thư viện, mà đến câu lạc bộ nhiếp ảnh.
Cô muốn xác nhận xem anh đã về trường học bình thường chưa.
Con đường này cô đã đi qua rất nhiều lần, mỗi lần đều chỉ đi đến chiếc ghế dài dưới cây ngân hạnh là dừng lại. Lần này cũng do dự rất lâu, sau khi nghĩ ra lý do để gặp anh, cô mới tiếp tục đi đoạn đường còn lại.
Cô gõ cửa câu lạc bộ nhiếp ảnh, trái tim cô lúc này đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.
Trong lúc chờ đợi cửa mở, mỗi giây phút đều khiến cô cảm thấy không thể thở nổi.
Cửa từ bên trong mở ra, người mở cửa là chủ nhiệm câu lạc bộ.
Chủ nhiệm nhìn cô một cái liền nhận ra cô ngay, biết cô là bạn của Lục Từ, khi nhìn thấy cô, cậu có vẻ ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
Cô tưởng chủ nhiệm không nhận ra mình, liền nói: “Tôi là bạn của Lục Từ, tôi đến tìm cậu ấy…”
Chưa đợi cô nói xong, chủ nhiệm liền giải thích: “Tôi biết cậu, nhưng dạo này cậu ấy đã lâu không đến trường rồi.”
“…Gì cơ?”
“Cậu ấy đã xin đi du học trao đổi ở nước ngoài rồi, học kỳ này chỉ đến trường mấy lần, sau khi làm xong thủ tục thì không đến nữa.” Chủ nhiệm thấy cô ngẩn người, liền gọi cô tỉnh lại: “Bạn học? Này bạn—”
Cô ý thức lại một chút, gượng gạo cười, rồi nói đùa: “Cậu ấy không nói gì với tôi cả, tôi cứ tưởng là cậu ấy còn ở trường nữa chứ.”
Chủ nhiệm thở dài, không quan tâm lắm nói: “Cậu ấy quen biết nhiều người như vậy, không thể nào thông báo với tất cả mọi người về mọi chuyện được. Hơn nữa, người thông minh đều âm thầm làm việc lớn cả, không như mấy người phô trương ấy, thi cử gì cũng quay vlog đăng lên mạng xã hội, sợ người khác không biết mình đang cố gắng hay gì, cậu ấy thì lại không phải kiểu người như thế. Nhưng nếu cậu đã biết rồi mà hỏi cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ nói cho cậu biết thôi.”
Chủ nhiệm thấy cô vẫn còn ngơ ngác, vẻ mặt có chút kỳ lạ nên hỏi: “Cậu quan tâm chuyện này à…? Chẳng lẽ cậu cũng có tình cảm với cậu ấy—”
“Không, chỉ là tôi đang nghĩ, nếu cậu ấy không có ở đây thì không biết chuyện của tôi sẽ nhờ ai giúp đỡ.” Cô cười, “Vậy tôi về trước đây, làm phiền cậu rồi.”
Con đường nhỏ rời khỏi câu lạc bộ nhiếp ảnh phủ đầy lá ngân hạnh, giống như mùa thu năm ngoái.
Ghế dài cũng phủ đầy lá ngân hạnh, xếp chồng lên nhau.
Năm ngoái là học kỳ đầu tiên nhập học, cả học kỳ đó cô chỉ gặp anh một lần.
Lần gặp đó cũng chỉ vì anh sợ cô tiếc tiền mua máy tính, mà chuyên ngành của cô chắc chắn phải dùng máy tính để làm bài tập, nên mượn cớ nhận giải thưởng để tặng cô một chiếc.
Đó là lần gặp duy nhất.
Lòng tốt và sự tử tế của anh là những mảnh ghép duy nhất mà cô có thể nhận được và khác biệt với tất cả mọi người. Nhưng thực ra, cô và anh cũng chỉ là những người bạn bình thường mà thôi, cô chẳng thể chạm đến ranh giới đó của anh.
Năm này qua năm khác, số lần gặp anh, số lần nói chuyện với anh còn không bằng những người bạn cùng lớp của anh, hay những thành viên trong câu lạc bộ mà anh tham gia.
Cô ngồi trên chiếc ghế dài phủ đầy lá ngân hạnh, ôm cặp sách trong lòng với chiếc móc khóa đã bị mất từ mấy ngày trước.
Đây có phải là một sự báo trước không?
Món quà sinh nhật cô chưa thể tặng anh cũng giống như anh sẽ không thuộc về cô, vì thế sớm hay muộn gì cũng sẽ mất đi.
Lá ngân hạnh rơi trên màn hình điện thoại, cô đưa tay phủi đi, màn hình điện thoại sáng lên rồi tắt, sau vài lần như vậy, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn trả lời của anh.
“Ừ, năm sau mới về.”
Câu trả lời thật ngắn gọn.
Cô lướt lên lịch sử trò chuyện, thực ra những lần trò chuyện ít ỏi trong năm đều ngắn gọn như vậy, không có lời nói thừa, càng không có những cuộc trò chuyện dài dòng vô nghĩa, thỉnh thoảng có đùa giỡn một chút nhưng cũng không kéo dài lâu.
Thực ra, anh luôn ở trong ranh giới của mình, chưa bao giờ bước thêm một bước nào với ai.
Ngay cả khi làm bạn bè, nhưng bạn bè của anh rất nhiều, cô lại không phải là ngoại lệ.
Sự tốt bụng và lòng tốt của anh chưa bao giờ là bậc thang để cô có thể đến gần anh.
Anh cố gắng để thực hiện một vài mong muốn nhỏ nhoi của cô trong phạm vi ranh giới của mình.
Nhưng anh từ đầu đến cuối vẫn rất xa cô, thái độ rõ ràng, bóng lưng anh có lẽ cô không bao giờ đuổi kịp.
Là do cô cứ khăng khăng cho rằng nếu chìm đắm trong ánh sáng của anh cũng không sao.
Hóa ra là có sao.
Hóa ra lại buồn như vậy.
Hóa ra cho dù tình bạn có tồn tại dài lâu, cũng không thể ở lại bên anh mãi mãi.
Cô chậm rãi gõ chữ, “Được, chúc cậu tiền đồ như gấm(1).”
tiền đồ như gấm(1) : học hành thuận lợi
Cô về ký túc xá, trong ký túc xá yên tĩnh chỉ còn lại một mình cô.
Trường có quy định năm nhất phải ở ký túc xá, vì vậy khi lên năm hai, ba người bạn cùng phòng của cô đều đi thuê trọ ở riêng.
Bây giờ ký túc xá trống trải chỉ còn một mình cô, sự hỗn loạn của cô không ai có thể thấy được.
Cô tắt đèn, kéo rèm cửa sổ, vùi mình vào chăn ngủ một giấc thật dài.
Khi đồng hồ báo thức reo, cô chậm rãi ngồi dậy, xỏ giày, thu dọn cặp sách, đến lớp học buổi tối, đến thư viện tự học, vào phòng thí nghiệm cùng các thành viên trong nhóm làm dự án cho cuộc thi sắp tới.
Cô nhận được học bổng quốc gia.
Giành được huy chương vàng cấp tỉnh trong cuộc thi.
Giành được giải nhất quốc gia.
Với tư cách là người phụ trách hướng dẫn các em sinh viên năm nhất, cô lại một lần nữa giành được giải nhất quốc gia.
Điểm trung bình chuyên ngành đứng trong top ba.
Cô đã đăng ký học thêm hai chuyên ngành.
Các thầy cô ngày càng đánh giá cao cô hơn, coi trọng những ý tưởng cô đề xuất, thầy hỏi cô có ý định học lên cao học(2) không, cô lập tức nắm bắt cơ hội này và xin vào phòng thí nghiệm của thầy.
cao học(2): chương trình học thạc sĩ bậc sau đại học để sinh viên có cơ hội được nghiên cứu, nâng cao kiến thức chuyên môn của mình, thường học 2 năm.
Cô bắt đầu làm việc vặt trong phòng thí nghiệm của thầy, sau đó cùng các anh chị trong phòng thí nghiệm tham gia công bố bài báo khoa học SCI(3), năm thứ hai đại học cô đã có một bài báo khoa học là tác giả chính.
SCI(3): bộ sưu tập các tạp chí khoa học thuộc nhiều lĩnh vực, được đánh giá là những tạp chí hàng đầu thế giới do quy trình chọn lọc nghiêm ngặt.
Cuộc sống của cô vẫn tiếp tục và không ngừng tiến về phía trước.
Sau khi không còn sự mông lung khi mới đến Bắc Kinh năm nhất, rất nhiều chuyện giờ chỉ còn lại việc tiến lên.
Trong năm này cô đã quen biết thêm rất nhiều người, có những em khóa dưới ngoan ngoãn hiểu chuyện, có các trưởng ban trong hội sinh viên bàn giao công việc, còn có những bạn sinh viên âm nhạc quen biết qua các hoạt động của trường. Trên sân khấu cô nhảy múa, còn họ kéo đàn vĩ cầm, sau đó mời cô đến xem buổi biểu diễn của ban nhạc họ.
Cô từ trước đây sống trong cảnh nghèo khó, đến nỗi không thể nhận ra những bài hát phổ biến, giờ đây trên quảng trường của trường, cô được họ kéo lên sân khấu hát cùng, những dải ruy băng và mảnh vụn màu sắc rực rỡ bung ra xung quanh, ngày tháng như những đoá hoa rực rỡ.
Cuộc sống ngày càng thoải mái hơn, từng ngày đều trôi qua một cách có trật tự.
Ngày này qua ngày khác người bạn đồng hành nhiều nhất của cô chính là chiếc máy tính xách tay nhận được vào mùa thu năm đó, cô thức đêm hết lần này đến lần khác gõ tài liệu và luận văn.
Những lúc như thế cô sẽ nghĩ đến một cuộc sống không có Lục Từ sẽ như thế nào.
Mảnh đất nơi cằn cỗi có thể nở hoa nhanh đến vậy không?
Những ngày tháng cô chìm trong bóng tối, những ngày tháng cô được anh kéo ra ánh sáng, có thể dễ dàng biến mất như món quà sinh nhật không thể trao đi đó không?
Cô dần trở thành người mà khi người khác nghe đến tên đều biết cô rất tài giỏi, là người mà các em khóa dưới ngưỡng mộ.
Mỗi khi cô xuất hiện, nhiều người mỉm cười chào hỏi cô, tính tình cô tốt, nhiều người không dám hỏi giáo viên nên tích cực tìm cô hỏi những bài tập mà khi cô học năm nhất có lẽ cũng không hiểu, sau khi được giải đáp, trong mắt họ lấp lánh sự ngưỡng mộ.
Quá khứ như một lớp da bong tróc, ngoài Lục Từ ra thì không ai thấy được.
Nhiều lần đi qua con đường rợp bóng cây đó, cô đều cảm thấy mình vẫn còn ở buổi tối năm ngoái ấy, trong ký túc xá không có ai, đèn và rèm cửa đều đóng kín, đồng hồ báo thức không ngừng reo, cô vẫn chìm trong giấc ngủ.
Ngày hôm ấy cô đã có một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ, cô giống như đóa hoa ngọc lan trắng được anh đỡ lấy, rơi vào lòng bàn tay anh.
Nhưng thực tế, thời gian chưa bao giờ dừng lại vì ai cả.
Năm nay, cô không còn tìm mọi cách để gửi tin nhắn cho anh nữa, nên cũng không nhận được bất kỳ tin nhắn nào của anh, cuộc trò chuyện vẫn dừng lại ở câu trả lời của anh, “Ừ, năm sau mới về.”
Đột nhiên chân cô lạnh buốt, cả người đứng yên, cúi xuống nhìn chiếc váy bị bùn nước bắn lên.
Chiếc xe vừa bắn nước bùn lên người cô dừng lại, người trong xe bước xuống, nhìn chiếc váy của cô bị bùn bắn lên, áy náy nói: “Thật sự xin lỗi, là do tôi không chú ý đường, cô có vội không? Tôi có thể đưa cô về ký túc xá, sau khi thay đồ xong tôi sẽ đưa cô đến nơi cô muốn đến, chiếc váy này tôi cũng sẽ đền cho cô.”
Cô ngẩng lên nhìn rõ người đàn ông trước mặt, anh ta có khí chất lạnh lùng, nhưng lời nói và hành động lại rất dịu dàng.
Cô đột nhiên nhận ra anh ấy là ai.
Con trai của viện sĩ Lý, Lý Tư Chu.