Ve Sầu Mùa Hạ Lắng Nghe Tuyết Tan

Chương 44

Cô đã rất lâu rồi không gặp lại Lục Từ.

Mùa hè vừa qua, kỳ trao đổi một năm kết thúc, anh trở về Đại học Bắc Thành.

Cô cũng từ những lời đồn đại xôn xao của người khác mà biết được những tin tức này, giống như lúc anh rời đi cũng không đặc biệt báo cho cô một câu vậy.

Anh giống như con diều mà cô đơn phương muốn níu giữ. Từ khi quen biết anh cho đến khi bước vào thế giới của anh, rồi đến mỗi lần có liên hệ với anh, từng bước đều là vì cô cố chấp.

Một khi cô buông sợi dây trong tay này ra con diều sẽ thực sự bay đi, càng ngày càng xa cô, cho đến khi rời khỏi thế giới của cô hoàn toàn.

Ở trường, cô quen biết ngày càng nhiều người, trải rộng khắp các chuyên ngành khác nhau, vì vậy gần như ngay buổi chiều hôm Lục Từ vừa về nước, bên tai cô đã liên tục nghe thấy tin tức về anh.

Cuộc sống của cô vẫn diễn ra một cách có trật tự, phòng thí nghiệm, lớp học, thư viện, phòng tự học, cuộc thi, hoạt động, bận rộn đến mức như một con quay không ngừng chuyển động.

Những lúc có thời gian nghỉ ngơi rảnh rỗi, cô sẽ ra ngoài ăn uống hát hò với bạn bè, quen biết thêm nhiều bạn bè có chung chí hướng, đến kỳ nghỉ cũng không còn phải cô đơn một mình ở ký túc xá nữa mà có bạn bè cùng nhau đi du lịch, chụp vô số bức ảnh đẹp.

Lần nữa gặp lại anh đã là mùa xuân năm thứ hai đại học.

Lúc ấy cô đã dần thích nghi với khí hậu ở Bắc Thành với sự khô hanh, lạnh lẽo và những cơn mưa rả rích không dứt.

Cô gặp lại anh vào một buổi chiều mưa như thế.

Bạn cô gửi tin nhắn trên WeChat, sau đó còn gọi điện thoại.

Cô nói trước: “Nhưng tối nay tớ phải đi họp…”

Bạn cô rất dễ nói chuyện: “Tớ biết cậu là người bận rộn mà. Cứ như mọi lần đi, đến giờ cậu có việc thì cứ về, chỉ cần cậu đến góp vui với tụi tớ là được rồi. Dù sao cũng là quán bar trong khu thương mại trường mình thôi, cậu về trường rất tiện.”

“Được, vậy tớ đến sẽ nhắn tin cho cậu.”

Đó là một người bạn cô quen khi tham gia hoạt động của trường, từng cùng nhau tập luyện cho một tiết mục. Sau này cô ấy còn mời cô đi xem ban nhạc của cô ấy biểu diễn, cuộc thi của khoa âm nhạc cô cũng đến cổ vũ, là một trong những người bạn cô quen trong mấy năm đại học có mối quan hệ tốt.

Học kỳ này, cô ấy và mấy người bạn trong ban nhạc khởi nghiệp, mở một quán bar âm nhạc mà họ đã chuẩn bị rất lâu. Cô thường đến giúp họ vào cuối tuần, cũng từng đăng bài quảng bá trên trang cá nhân mình.

Danh sách bạn bè của cô ngày càng dài, nhưng cô rất ít khi đăng bài, vì thế mỗi lần đăng lên có rất nhiều người tương tác.

Bây giờ quán đã chính thức khai trương, nhưng gần đây cô lại bận rộn với cuộc thi, mãi mới có chút thời gian rảnh. Vừa hay tối nay quán tổ chức sự kiện âm nhạc theo chủ đề, bạn bè rất nhiệt tình mời cô đến chơi.

Cô chỉnh sửa luận văn, thấy thời gian đến gần thì tắt máy tính rồi ra ngoài.

Mặc dù quán ở ngay trong khu thương mại của trường, nhưng khuôn viên trường quá rộng, muốn đến cổng khác vẫn phải đi thêm hai trạm xe buýt nữa.

Dạo này trời liên tục có mưa phùn, xuống xe buýt trời vẫn còn mưa.

Cô che dù, bước nhanh trên con đường quen thuộc.

Nơi này cô đã đến nhiều lần, thậm chí còn nửa đùa nửa thật nói rằng mình có góp một phần công sức trong đó, nên vừa đến nơi cô đã gấp dù, đi thẳng vào trong.

Sự kiện chưa bắt đầu, mọi người đang thử nhạc cụ trên sân khấu.

Cô từng đến xem họ biểu diễn vài lần, cũng quen biết những ban nhạc chơi thân với họ, giờ họ đều có mặt ở đây.

Phần lớn là sinh viên trong trường, đều là bạn bè quen thuộc cả, cô cũng thường xuyên gặp gỡ.

Cô vừa bước vào, bạn cô đã thấy, vẫy tay gọi cô ngồi xuống. Nơi này cô đã đến mấy lần, những người cùng bàn đều quen biết nhau, bạn cô chỉ ngồi với cô một lát rồi lại bận rộn tiếp.

Mọi người rất tự nhiên lấy bài ra bắt đầu chơi.

Mỗi lần đến phần này, cô là người khổ sở nhất, mà càng khổ sở thì mọi người lại càng nhiệt tình thích “bắt nạt” cô hơn – người mù tịt về trò chơi này.

Ai cũng biết cô thực sự không có chút năng khiếu nào trong việc chơi trò chơi cả, mỗi lần đều cố tình trêu chọc cô đến mức cô thua mà cũng chẳng hiểu tại sao, khiến cả đám cười đến chảy cả nước mắt, mấy lần thua bị họ kéo lên sân khấu hát cũng vì vậy.

Từ nhỏ, thế giới của cô quá nhỏ bé. Dù có cố gắng thích nghi và tiếp xúc cô cũng không thể nào học hết tất cả chỉ trong một sớm một chiều.

Huống hồ, hình như cô thực sự không có chút năng khiếu nào trong việc chơi trò này… trò Ma sói này cô chơi mấy lần rồi mà vẫn không hiểu gì cả.

Đã đến lượt cô phát biểu.

Bị bao nhiêu ánh mắt nhìn chăm chú vào mình, căng thẳng đến nỗi tim cô muốn nhảy ra ngoài.

Cô vắt óc suy nghĩ, bắt chước lời họ nói trước đó, cô nghiêm túc thốt lên: “Tớ là một con sói tốt, tớ chẳng biết gì cả.”

Cả bàn im lặng một giây.

Rồi cả bàn đều cười phá lên, có người cười đến mức đập bàn, đến cả đĩa đậu phộng trên bàn cũng nhảy lên hai cái.

Cô vẫn chưa ý thức được mình lỡ lời nói nhầm trong lúc căng thẳng.

Chơi mấy lần rồi, cô có thể tự tin rằng mình không còn tay mơ như trước nữa, ít nhất cũng biết sơ qua ai là phe tốt, ai có thể làm gì. Không giống như trước kia cô nhận giặc làm bạn mình, bị người ta giết rồi vẫn còn chưa tin được.

Nhưng cô vừa nói xong, sao mọi người còn cười to hơn thế nhỉ?

Trên mặt cô đầy vẻ hoang mang, hoàn toàn không nhận ra vừa rồi mình vì căng thẳng mà đã nói hớ.

Cuối cùng, mọi người thực sự không nhẫn tâm nữa, cố nhịn cười nói cho cô biết sự thật, nhưng cố mấy lần mới nhịn được cười, vất vả lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh, “Ôi trời ơi, Tuyết Ninh, cậu là ‘một con sói tốt’ đấy hả? Cậu thật sự là—— ha ha ha ha ha ha!”

“…”

Cô gái bên cạnh vỗ vai cô, “Tuyết Ninh à, cậu không biết nói dối chút nào cả. Hễ căng thẳng là lộ hết luôn.”

Cô: “…”

Mọi người cười nghiêng ngả, quyết định ném ‘con sói’ này ra ngoài, nhắm mắt tiếp tục chơi trò chơi.

Cô bị loại, bất đắc dĩ im lặng nhìn họ chơi, cố gắng quan sát cách họ chơi như thế nào, hy vọng lần sau có thể nói gì đó hay ho hơn.

Lúc này mọi người đều nhắm mắt, chỉ có giọng nói của người dẫn trò chơi dẫn dắt các bước, ngoài ra còn có tiếng điều chỉnh nhạc cụ leng keng trên sân khấu.

Trong không gian rộng lớn là ánh đèn lặng lẽ nhấp nháy.

Từ ánh mắt, cô thoáng thấy có người đi về phía bàn mình, cô theo phản xạ nghiêng đầu lại nhìn.

Chỉ với ánh mắt đó cô đã nhìn thấy Lục Từ.

Người bạn bên cạnh đang đi cùng anh về phía cô.

Bên ngoài cửa sổ là cơn mưa tầm tã dệt nên những vệt nước lăn dài trên mặt kính, khiến cả thế giới bên ngoài như đang đảo ngược trong làn nước mưa.

Nhà hàng chưa bắt đầu sự kiện nên vẫn còn khá yên tĩnh. Về cơ bản chỉ có âm thanh của nhóm họ đang chơi Ma sói vang lên.

Ngoại trừ cô – con sói ngốc nghếch bị loại ngay từ đầu này thì tất cả mọi người đều đang nhắm mắt.

Hàng mi cô khẽ run rẩy, nhưng chỉ một giây sau, cô lặng lẽ dời ánh mắt đi.

Không lâu sau đó, người bạn đã dẫn Lục Từ đến, sắp xếp anh ngồi cạnh cô. Vì những người khác đều đang nhắm mắt cả, chỉ có cô là mở mắt nên tiện thể người bạn ấy nhờ cô nhích sang một chút để nhường chỗ luôn.

Đến khi tất cả mở mắt, ai nấy đều kinh ngạc vì sự xuất hiện của một vị khách mới.

Sau những lời chào hỏi vui vẻ, họ hào hứng nói với anh về tình hình trò chơi: “Chúng tôi sắp kết thúc ván này rồi. Ván sau cậu chơi cùng luôn nhé!”

Anh vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng như thế, giọng nói dễ nghe: “Được thôi, mọi người cứ chơi vui vẻ đi.”

Họ tiếp tục chơi ván Ma sói này.

Lục Từ ngồi bên cạnh cô, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô.

Giữa không khí náo nhiệt, anh chậm rãi gọi tên cô: “Ôn Tuyết Ninh.”

Cô thậm chí còn không dám nhìn anh, Từ khoảnh khắc anh ngồi xuống bên cạnh, lưng cô đã căng thẳng đến mức như một sợi dây cung bị kéo căng đến cực điểm.

Cô giả vờ đang chăm chú xem họ chơi, khẽ “Ừ” một tiếng.

Anh khẽ cười, giọng nói mang theo chút bông đùa lười nhác: “Hình như lần nào gặp tôi, cậu cũng chẳng buồn để ý đến tôi lắm thì phải. Ngay cả một câu chào hỏi cũng không có. Tôi đáng ghét đến vậy à?”

Giọng điệu ấy vẫn giống như trước đây, giống như khi anh đùa giỡn với bạn bè, cũng giống như khi anh vừa cười vừa chào hỏi những người khác trên bàn vậy.

Trong thế giới của anh, cô từ đầu đến cuối vẫn chỉ là một người bạn có thể trò chuyện đôi ba câu khi gặp mặt, dù không quá thân thiết đi chăng nữa.

Cô từng chấp niệm, từng cố chấp, rồi lại đơn phương buông tay. Trong thế giới của cô từng ngày dậy sóng, nhưng anh lại chẳng hay biết gì. Với anh, mọi thứ vẫn như cũ, lúc gặp cô vẫn bình thường như trước đây.

Có lẽ tình bạn như vậy mới là cách cư xử bình thường nhỉ? Gặp mặt thì chào hỏi vài câu, không có chuyện gì thì ai nấy có cuộc sống của riêng mình, không làm phiền lẫn nhau.

Chính sự cố ý xa cách của cô mới là quá khác thường.

Cô chợt cảm thấy chính mình thật nực cười khi cứ mãi căng thẳng như thế.

Như thể cô đang diễn một vở kịch độc thoại mà chẳng ai quan tâm đ ến.

Cô bật cười, rồi lấy lại vẻ mặt quen thuộc, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào anh: “Lần cuối tôi gặp cậu là khi nào nhỉ? Một năm rưỡi rồi ư.”

Anh hơi nhướng mày, “Ừ.”
Có vẻ như anh chờ xem cô định nói gì tiếp theo.

“Dạo này có hơi bận, quên mất cậu là ai rồi.”

“Chậc.” Anh vẫn mỉm cười, “Thế à?”

“Ừm.”

Câu này vừa nghe đã biết là trêu chọc, nhưng anh không tiếp tục đùa dai nữa, chỉ cười một tiếng là kết thúc màn hàn huyên ngắn ngủi giữa họ.

Sự chú ý lại trở về trò chơi náo nhiệt của họ.

Chẳng mấy chốc mà ván này đã kết thúc.

Vì ‘cô sói’ ngốc nghếch này mà người đồng đội còn lại của cô bị cô lập không được giúp đỡ, đương nhiên thua cuộc.

Thắng hay thua trò chơi đều đi kèm với hình phạt, họ bảo cô chọn giữa nói thật hay thử thách.

Cô chẳng dại gì chọn thử thách. Chơi với đám người này lâu rồi, chỉ cần nghĩ cũng biết thử thách chắc chắn là lên sân khấu hát.

Một nhóm toàn là sinh viên âm nhạc, cô không muốn lên đó mất mặt trước họ.

Cô không chút do dự chọn nói thật.

Mọi người nghe cô chọn nói thật thì ồ lên đầy tiếc nuối, lấy một lá bài từ bộ bài nói thật, bảo cô rút một lá.

Cô rút đại một lá, vừa nhìn thấy câu hỏi, mặt cô lập tức tối sầm lại.

Có người nhanh tay đưa tay lấy tấm thẻ trên tay cô, mắt sáng rỡ, lớn tiếng đọc lên một cách khoa trương: “Có người mình thích không—”

Giọng đọc vừa dứt, những người vừa tiếc nuối không thể bắt cô lên hát lập tức lập tức bùng nổ.

Những câu hỏi kiểu bát quái này là thứ mọi người hứng thú nhất.

Đặc biệt là những người như cô, ba năm đại học không thấy yêu đương lần nào, quan trọng là người lại xinh đẹp, mọi mặt đều tốt, người tìm hiểu cô cũng không ít, những hoạt động tập thể như thế này không ít người cũng là vì cô mà đến.

Không ít người ngưỡng mộ và theo đuổi cô, nên câu hỏi này càng khiến ai nấy đều háo hức mong chờ câu trả lời, ánh mắt của mấy chàng trai có mặt đều sáng lên không ít.

Dưới vô số ánh mắt chăm chú, cô lại có cảm giác tim đập rộn ràng như lúc làm sói bị lộ thân phận.

Cô không nói gì, mọi người lại bắt đầu thúc giục, vỗ bàn giục cô nói nhanh lên.

Cô do dự hỏi: “Tớ có thể nói dối không?”

Mọi người đồng thanh nói: “Đương nhiên là không thể!”

“Xin cậu đấy, đây là nói thật mà!”

“Dù bây giờ cậu có muốn lật lọng, ít nhất cũng lén lút lật lọng chứ, lén lút nói dối cũng không ai biết là cậu nói thật hay giả. Bây giờ mà cậu còn hỏi thế, ai mà để cậu thoát được nữa!”

“Đúng đó! Cậu mà nói dối là bọn tôi biết ngay!”

“Tuyết Ninh à, cậu cũng quá thật thà quá rồi đi.”

Có một khoảnh khắc khi nghe thấy hai chữ thật thà, nhịp tim cô khẽ rung động.

Rất lâu trước đây, có một người luôn nói cô quá thật thà.

Trước đây, cô luôn thận trọng và dè dặt, hỏi gì thì đáp nấy, không giỏi đùa giỡn lại. Người đó mỗi lần trêu cô đều nói cô thật thà, nên cũng ít trêu cô hơn, sợ cô không đỡ nổi. Thực ra cho đến tận bây giờ, anh trêu cô cũng chỉ dừng lại ở đó, không nói đủ thứ chuyện như với người khác.

Sau này cô đã biết nói rất nhiều câu đùa, thỉnh thoảng còn chọc anh cười nữa cơ, rồi anh sẽ bất mãn nói: “Ôn Tuyết Ninh, bây giờ cậu càng ngày càng quá đáng rồi đấy.”

Nhưng từ trước giờ cô vẫn luôn nói dối, che giấu được tất cả mọi người, cũng che giấu được trái tim nhạy cảm của người ấy, cho đến tận hôm nay, anh ngồi gần cô nhất cũng không hề hay biết.

Những việc cô thực sự muốn làm chưa bao giờ thất bại, dù không biết nói dối, cô cũng học cách nói dối.

Giống như kỳ nghỉ đông nhiều năm trước, để cô có thể ở lại làm thêm, cô mặt không đổi sắc nói mình học xong cấp hai là không học nữa. Cũng giống như nhiều năm như vậy, không ai biết cô có một người rất thích rất thích.

Dù cô nói ra sự thật, cũng sẽ không ai biết.

Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, cô lặng lẽ nhìn xuống tấm thẻ trong tay, không dám liếc nhìn ai khác.

Ngoài cửa sổ sau lưng, mưa lớn rơi đầy trời.

Cô cất giọng nhẹ nhàng và bình tĩnh trả lời: “Có.”

Lời vừa dứt, mọi người đều vỗ bàn phấn khích, truy hỏi cô là ai, học chuyên ngành nào, có phải người trong trường không, chuyện xảy ra khi nào, cô thích bao lâu rồi.

Còn có người nghĩa khí hô to: “Cậu nói cho tớ biết là ai, tớ trói anh ta đến trước mặt cậu, ép hai người ở bên nhau!”

Còn có người huých khuỷu tay bạn bên cạnh mình, ra hiệu bằng ánh mắt rằng nữ thần của cậu có người cô ấy thích rồi, cậu hết hy vọng rồi.

Bàn tiệc rộn ràng tiếng cười nói, ngay cả người bạn đang bận rộn trên sân khấu cũng bị thu hút, vội vàng hỏi chuyện gì đang xảy ra. Những người thích hóng chuyện liền nhanh chóng báo cáo: “Tuyết Ninh có người thích rồi! Không biết con cóc ghẻ nào lại lọt vào mắt xanh của Tuyết Ninh chúng ta!”

Các cô gái liền phản bác: “Sao cậu biết là cóc ghẻ? Mắt thẩm mỹ của Tuyết Ninh cao lắm đấy, biết đâu là một anh chàng đẹp trai ngời ngợi, các cậu đều không sánh bằng đâu.”

Ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía cô, cô không mắc mưu, chỉ nói: “Chỉ một câu hỏi thôi, tớ đã trả lời xong rồi.”

Mọi người “xì” một tiếng, lập tức háo hức bắt đầu ván mới, quyết tâm hôm nay phải giải mã bí ẩn này.

Lần này, họ không quên gọi cả Lục Từ vừa đến.

Trong không khí náo nhiệt ồn ào này, anh ngồi bên cạnh cô, vẫn luôn im lặng.

Cô không dám liếc nhìn anh lấy một lần, không biết sự im lặng của anh là đang lười biếng xem náo nhiệt, hay là đứng ngoài cuộc.

Mấy ván sau diễn ra khá thuận lợi, cô rút được bài dân thường, tuy chơi cũng dở tệ, nhưng đồng đội khác rất giỏi, xem như cô ăn may thắng cuộc.

Nhưng quả bom cô thả xuống hôm nay quá mạnh, mọi người trên bàn đều quyết tâm moi móc thông tin, chơi hết sức mình, khiến cô đau đầu hơn bình thường.

Cuối cùng, khi cô lại rút được bài người sói, cô tối sầm mặt mày, cảm thấy ván này chắc lại thua rồi.

Người dẫn chương trình đọc các luật chơi.

Nhắm mắt khi trời tối.

Người sói mở mắt.

Lúc này, mọi người đều im lặng nhắm mắt.

Cô mở mắt tìm đồng đội người sói khác của mình, làm sói mà cô cứ rụt rè, ngay cả quay đầu cũng làm động tác nhỏ, lén lút, sợ người bên cạnh cảm nhận được cơ thể cô đang động đậy, liền đoán ra cô là sói.

Cái cổ cứng đờ đang đảo mắt nhìn xung quanh, mu bàn tay phải của cô bị ai đó gõ nhẹ.

Cô ngơ ngác quay đầu.

Lục Từ đang nhìn cô, chạm phải đôi mắt mở to của cô, anh đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng, rồi chỉ vào một người trên bàn, ý là tối nay giết người đó.

Cô hoàn toàn không hiểu chiến thuật, bình thường đều là đồng đội khác nói giết ai thì giết người đó, nên lúc này cũng gật đầu rất nhẹ.

Người dẫn chương trình xác nhận người họ muốn giết, rồi tiếp tục đọc luật chơi.

Cô lại nhắm mắt.

Chờ đợi lần mở mắt tiếp theo.

————————

Mây: Tui đoán đọc đến đây có vài bạn sẽ thấy một số tình tiết chưa được giải thích rõ, chẳng hạn chiếc móc khóa của Tuyết Ninh đâu rồi? Hay diễn biến tiếp theo với Lý Tư Chu ra sao?,…Thì sau này mọi chuyện tác giả sẽ từ từ làm rõ thôi hà.

Bình Luận (0)
Comment