Ve Sầu Mùa Hạ Lắng Nghe Tuyết Tan

Chương 45

*Cụ thể luật chơi trò MA SÓI (có thể đọc hoặc không) mọi người lướt xuống cuối chương mình có giải thích nhé!

Khi đôi mắt cô khép lại, bóng tối lại bao trùm lấy tầm nhìn.

Nhưng trong màn đêm đó, khoảnh khắc vừa rồi lại hiện lên rõ ràng—giây phút cô quay đầu, chạm phải ánh mắt anh.

Trong sự im lặng mà chẳng ai hay, ánh mắt hai người giao nhau, anh đưa ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu cô đừng phát ra tiếng động. Nhưng trái tim cô lại đập mạnh đến mức như muốn vang lên giữa không gian im lặng ấy.

Khi mở mắt ra lần nữa, nhịp tim cô vẫn còn đập loạn xạ.

Trên bàn, mọi người vẫn đang say sưa với trò chơi, cố tình muốn cô thua cuộc để giải đoán được bí ẩn do cô bày ra.

Không khí náo nhiệt đến thế.

Không một ai biết đến khoảnh khắc im lặng giữa họ.

Chỉ có cô là mãi canh cánh trong lòng về giây phút ấy.

Chẳng mấy chốc đến lượt cô phát biểu. Cô vẫn chưa quen nói những lời lẽ hoa mỹ đầy tính chiến thuật, nhưng lần này, khi đối diện với những ánh mắt trông đợi xen lẫn thích thú kia, cô lại bình tĩnh nói:

“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua, tôi là người tốt.”

Dù vẫn chưa nói ra điều gì thực sự có ích, nhưng ít nhất cô đã giữ được bình tĩnh, không còn để lộ sơ hở mình là người sói ngay khi vừa mở miệng.

Trông cô vẫn giống như một người chơi hiền lành, vụng về, dù không giỏi lắm nhưng vẫn đang rất cố gắng.

Mọi người đã quen với sự ngây ngô của cô, nên cũng không làm khó nhiều. Chỉ là cô không còn lỡ lời tiết lộ sự thật nên họ cũng dễ dàng bỏ qua.

Sau đó, đến lượt Lục Từ ngồi cạnh cô phát biểu.

Lúc này, cô mới thực sự căng thẳng. Bởi cô biết anh cũng là người sói như cô.

Nhưng đây là lần đầu tiên họ cùng chơi trò này. Trước đây, cô chưa từng thấy anh chơi bao giờ, không biết anh giỏi đến mức nào. Nếu anh cũng kém như cô thì ván này chắc chắn khó mà xoay chuyển.

Thậm chí, dù anh có giỏi, thì cũng vẫn rất gian nan.

Bởi vì chính cô là một gánh nặng. Từ trước đến nay, hễ cô cầm phải lá bài sói thì gần như chưa từng thắng. Đồng đội luôn phải một mình chiến đấu, lần này anh lại xui xẻo bắt trúng lá bài sói ngay ván đầu tiên, còn bị ràng buộc với một đồng đội non nớt như cô.

Cô lắng nghe anh phát biểu với lòng bàn tay nắm chặt, chờ cho đến khi anh nói xong. Chỉ khi thấy vẻ mặt của những người xung quanh vẫn bình thường, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vòng đầu tiên luôn khó đoán, ngay cả nhà tiên tri cũng chưa lộ diện, mà anh thì chỉ nói những điều rất bình thường, không để lộ chút sơ hở nào. Vậy là vòng thứ hai bắt đầu—mọi người tiếp tục nhắm mắt.

Chỉ còn hai người bọn họ mở mắt.

Lục Từ chỉ tay vào một người trong bàn, ánh mắt như muốn hỏi ý cô.

Cô không hiểu lắm, chỉ đành ngầm đồng ý nghe theo anh.

Anh khẽ cười, sau đó ra hiệu với người chủ trì là chọn người đó làm mục tiêu.

Người chơi đó bị loại.

Khi đến lượt cô nói, cô vẫn chỉ là một người mới trong trò này.

“Tôi là người tốt, tôi không biết gì cả.”

Tiếp đến là Lục Từ.

Cô đang bận suy nghĩ xem Lục Từ sẽ dùng cách nào để đánh lạc hướng mọi người. Nhưng không ngờ, ngay khi anh mở miệng, câu đầu tiên lại là:

“Tôi là nhà tiên tri(*).”

Nhà tiên tri(*) : có nhiệm vụ giúp phe dân làng (người tốt) tìm ra những con sói ẩn mình.

Cô ngồi bên cạnh, trái tim lập tức thắt lại, thậm chí không dám thở mạnh.

Những người khác có thể không biết, nhưng cô thì biết quá rõ, anh cũng là một con sói thực thụ giống như cô. Người vừa bị loại lúc nãy chính là do anh ra tay.

Biết rõ anh đang nói dối, cô càng thêm căng thẳng, sợ anh để lộ sơ hở mất. Nếu anh bị phát hiện, thì chỉ còn lại một mình cô. Cô làm sao có thể chống đỡ đến cuối cùng đây? Ván này chẳng phải là thua chắc hay sao?

Cô chưa từng thấy Lục Từ chơi trò này, cũng không biết anh thực sự giỏi đến mức nào. Cô chỉ có thể cầu mong anh cố gắng thêm chút nữa, đừng bị loại sớm quá.

Nhưng không ngờ ván này đến cuối cùng cũng không ai vạch trần anh.

Mỗi lần nghe mọi người tranh luận, phân tích, cô đều cảm thấy mơ hồ. Vậy tiên trì thật đâu rồi? Sao người đó không bước ra vạch trần anh nhỉ?

“Tuyết Ninh, đến lượt cậu rồi, cậu bỏ phiếu cho ai thế?”

“Chỉ còn thiếu lá phiếu của cậu thôi, cậu nhất định phải tin tớ! Người sói không phải tớ đâu! Chắc chắn là Lục Từ đấy! Cậu tin tớ đi mà! Tớ đã bao giờ lừa cậu chưa?”

Hai người chơi còn lại đang ra sức lôi kéo phiếu của cô.

Cô chưa bao giờ dám nghĩ tới tình huống như thế này. Đây là lần đầu tiên cô vào vai sói mà có thể đi đến vòng cuối cùng.

Cô không giỏi nói dối, mỗi lần bốc trúng lá bài sói đều vì căng thẳng mà để lộ dấu vết. Nhưng lần này, cô không hề sợ sệt hay lo lắng.

Mọi người trên bàn chơi đều nghĩ rằng cô vẫn như trước, chỉ đơn giản là một cô gái ngốc nghếch bốc trúng lá bài người tốt, không biết cách diễn đạt, đang bối rối không biết nên bỏ phiếu thế nào.

Nhưng cô biết rõ thân phận của Lục Từ, nên chiến thắng ván này đã nằm trong tầm tay.

Cô quay đầu liếc nhìn Lục Từ.

Anh vẫn lười biếng dựa lưng vào ghế sofa, tay cầm ly nước đá trước mặt, mắt cụp xuống, đầu ngón tay thản nhiên gõ nhẹ lên thành ly.

Nhận thấy ánh mắt cô, anh khẽ ngước mắt, đối diện với cô. Đôi mắt anh hơi nheo lại, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, như thể đang nói: Nhìn tôi làm gì? Bỏ phiếu đi chứ, chúng ta thắng là chắc rồi.

“Tuyết Ninh, cậu nhất định phải tin tớ! Chẳng lẽ cậu không muốn nhìn tên này bị trừng phạt sao?”

Người bạn bên cạnh bắt đầu lôi cả thế giới bên ngoài trò chơi vào để kéo phiếu.

“Tớ nói cho cậu biết, cậu chọn Lục Từ là chính xác! Bỏ phiếu loại cậu ta, đợi đến khi thua cuộc, cậu ta sẽ phải lên hát đấy! Mà cậu ta hát hay lắm!”

Đối mặt với hành vi lôi kéo phiếu bầu kỳ lạ như thế, Lục Từ bật cười nhưng không hề phản bác. Dường như, anh không cho rằng mấy câu này có thể ảnh hưởng gì đến quyết định của cô.

Đầu ngón tay anh chạm nhẹ vào thành ly nước, tiếng đá lạnh va vào nhau, khẽ vang trong không khí.

Rồi cô vươn tay, ngón tay dứt khoát chỉ về phía anh.
“Tớ bỏ phiếu cho Lục Từ.” (2)

(2): Tức chị nhà chọn anh là sói á mọi người :))

Anh khựng lại, ngước mắt nhìn cô giữa những tiếng reo hò của cả bàn.

Mọi người trên bàn lần lượt lật bài của mình. Người tiên tri thật sự đã bị Lục Từ giết ngay từ vòng nhắm mắt thứ hai. Lúc này đang không kìm nén nổi tức giận mà oán trách, ấm ức kể tội Lục Từ khi cả ván phải nhìn anh giả làm nhà tiên tri mà lại không thể nói gì được.

Người bên cạnh kêu lên, “Ai bảo cậu vòng đầu không nhảy ra từ sớm đi? Cậu không biết Lục Từ chơi trò này lợi hại lắm à!”

“Tớ đâu có ngờ cậu ta lại là sói chứ! Còn các cậu nữa, một con sói to đùng như thế, mà ai nấy cũng bị cậu ta lừa cho xoay vòng vòng!”

Không khí tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.

Lục Từ nhìn cô, rồi bất giác nở nụ cười.

“Tôi tốn bao nhiêu tâm tư và công sức để giúp cậu thắng, vậy mà cậu lại muốn để tôi thua sao?” Ngón tay anh gõ nhẹ vào thành ly, những viên đá bên trong khẽ chuyển động, anh hơi nhướng mày, chậm rãi nói, “Ôn Tuyết Ninh, sao cậu lại còn lấy oán trả ơn vậy?”

Giữa những tiếng cười xung quanh, nhịp tim cô dường như đập mạnh hơn, nhưng không ai có thể nghe thấy. Tất cả những gì cô có thể nghe thấy lúc này là giọng nói bình tĩnh của cô, bình tĩnh như mọi lần đối diện với anh trước đây, bình tĩnh đến mức có thể lừa gạt được tất cả mọi người.

Cô gật đầu: “Cậu ấy bảo cậu hát hay mà, cơ hội hiếm có được.”

“Cậu có nghĩ đến chuyện người thua không chỉ có mình tôi, mà còn có cậu nữa, làm sao cậu biết được lát nữa người bị phạt không phải là cậu?”

“Xác suất chỉ là 50/50. Nhưng nếu bỏ lỡ lần này, thì sẽ là 100% không còn cơ hội nữa. Vậy nên, cứ đặt cược một lần đi.”

Không gian im lặng đi trong chốc lát.

Lục Từ như bị những lời lẽ vô lý của cô chọc cười, anh khẽ cười thành tiếng, hàng mi dài rũ xuống.
Anh nhìn lên sân khấu.
Ánh đèn rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt ấy.

Anh lại nhìn về phía cô, vẫn mang theo nụ cười, “Muốn nghe tôi hát thì cứ nói thẳng ra đi. Chỉ vì chuyện nhỏ thế này mà cũng khiến cậu phản bội, uổng công tôi cố gắng giúp cậu thắng.”

Ngón tay anh khẽ chạm vào ly nước đá, những viên đá bên trong không ngừng lay động.

Trái tim cô cũng theo đó mà không ngừng rung động.

Khi những người khác nhìn thấy bài của cô, tất cả đều kinh ngạc kêu lên, “Trời ơi, con sói còn lại lại là Tuyết Ninh!”

“Tuyết Ninh mỗi lần cầm bài sói đều lộ vẻ căng thẳng rõ rệt, lần này hoàn toàn không nhìn ra! Tớ hoàn toàn không nghi ngờ Tuyết Ninh, cuối cùng còn cố gắng kéo phiếu cho cậu ấy nữa chứ! Trời ơi.”

“Nhưng rõ ràng là cậu biết thân phận của Lục Từ mà, sao cậu còn bỏ phiếu cho chính đồng đội của mình thế?”

Cô bỗng dưng cảm thấy hơi áy náy, không biết nên trả lời câu hỏi của bạn bè thế nào.

Cũng không biết, anh lúc này đang có biểu cảm gì.

Trong tầm mắt của cô, anh không ở đó. Nhưng trong từng nhịp thở, hương bạc hà mát lạnh trên người anh vẫn gần đến mức khiến cô bối rối.

Những lời anh vừa nói như vẫn vang vọng trong đầu cô.

Từ trước đến nay, mỗi lần cô bốc trúng lá bài sói đều thua cuộc. Dù đổi bao nhiêu đồng đội sói cũng không thể dẫn dắt một người chơi mới như cô giành chiến thắng. Nhưng lần này, cô đã thắng.

Cô ngại ngùng không biết phải nói thế nào về ý định phản bội của mình, chỉ có thể bịa ra một lý do khác để nhận lỗi về mình: “Tớ, tớ chơi không thành thạo lắm, làm người tốt lâu quá, cuối cùng quên mất mình cũng là sói.”

Lời này vừa nói ra, không ai nghi ngờ, lỗi của người mới như vậy quá hợp lý với cô, trước đó cô đã gây ra không ít chuyện cười vì không quen luật chơi rồi.

Mọi người đều cười nghiêng ngả, vẫn như thường lệ cười trêu cô, “Thảo nào lần này cậu không hề lộ vẻ lo lắng, tớ còn tưởng diễn xuất của cậu tiến bộ rồi, hóa ra là quên mất thân phận của mình hahaha!”

Cô không ném xúc xắc nữa, định tự giác nhận hình phạt này, nhưng cô không muốn chọn “thật lòng” chút nào, thà cắn răng chọn thử thách để lên hát còn hơn.

*Tức là ném xúc xắc sẽ có 2 trường hợp xảy ra: “thật lòng” hoặc “thử thách”, Tuyết Ninh định tự giác nhận “thử thách” luôn (ko cần ném xúc xắc nữa).

Nhưng ngay khi cô vừa định mở miệng nói chọn “thử thách”, Lục Từ đã mang hộp đoán xúc xắc lớn nhỏ đến.

Anh đưa đến trước mặt cô, cô ngước mắt lên nhìn anh.

Anh chỉ nói một chữ, “Chọn.”

Sự bốc đồng nhất thời dẫn đến hậu quả càng khiến cô mất tự nhiên hơn, cô thật sự ngại chọn, có chút do dự nhìn hai chiếc hộp trước mặt.

Trong một giây do dự đó, giọng nói của Lục Từ lại vang lên bên cạnh: “Không phải cậu muốn nghe tôi hát à? Nếu muốn thì chọn hộp có điểm số lớn hơn ở bên phải ấy.”

Cô ngạc nhiên ngước đầu. Nhưng anh không nhìn cô, chỉ cúi đầu thu lại hai chiếc hộp.

Khi kết quả lật ra, đúng như lời anh nói là số điểm của hộp bên phải lớn hơn.

“Cậu đoán đúng rồi.” Anh đã nhìn về phía những người khác trên bàn, “Tôi chọn thử thách.”

Tiếng reo hò lại vang lên. Hôm nay, mọi người ở đây đều là bạn bè thân thiết, ai cũng biết anh, nên hứng thú còn cao hơn lúc nãy.

Anh đứng dậy rời đi.

Từ góc độ này cô không nhìn thấy anh nữa, cũng không biết anh đang làm gì, cô chỉ biết rằng anh không quay lại ngay.

Nhưng buổi biểu diễn đã bắt đầu, họ cũng không chơi ván tiếp theo mà trò chuyện với những người bên cạnh.

Bạn của cô vừa quay lại bàn, chỗ ngồi bên cạnh cô vừa hay trống, thế là cô ấy ngồi xuống đúng vị trí lúc nãy của Lục Từ. Sau khi cùng mọi người nói chuyện vài câu thì quay sang hỏi cô thế nào, có thích không khí hôm nay không.

Cô gật đầu, “Rất tốt, chắc hôm nay quán cũng đông khách lắm nhỉ?”

Bạn cô khiêm tốn đáp, “Cũng tạm ổn thôi, may mà có cậu giúp bọn tớ quảng bá nữa.”

“Tớ có tuyên truyền gì đáng kể đâu chứ, chủ yếu là nhờ các cậu kinh doanh tốt, không gian đẹp, nhạc cũng hay.”

Nhắc đến nhạc, cô bạn chợt nhớ đến tình hình ở hậu trường, hào hứng kể, “Vậy hôm nay cậu đến không uổng công rồi. Cậu biết Lục Từ không? Cậu ấy hát hay lắm. Trước đây từng lập ban nhạc với bọn tớ, còn cùng nhau tham gia lễ hội âm nhạc nữa. Lần nào cậu ấy vừa xuất hiện, khán giả bên dưới hét đến chói tai, náo nhiệt đến mức ai không biết chắc tưởng bọn tớ mời ca sĩ nổi tiếng nào đến cơ!”

Cô ấy nghĩ cô và Lục Từ không quen biết nhau, hôm nay mới gặp lần đầu, nên cố ý kể thêm vài chuyện để hai người có thể làm quen. Cô ấy còn cười trêu chọc: “Nghe nói ván đầu tiên cậu ấy vào đã bắt được bài sói, còn cùng đội với cậu nữa?”

“…Ừm.”

Cô bạn biết Lục Từ hát là hình phạt do thua trò chơi, nhưng vì lúc đó không có mặt nên cũng không biết cụ thể thua thế nào. Chỉ có điều, cô ấy hiểu trong trò này cô chơi khá tệ, nên đương nhiên nghĩ rằng đây cũng chỉ là một trận thua bình thường như mọi lần.

Sợ cô ngại vì mới quen đã làm người ta thua, còn cất công an ủi, “Không sao đâu, cậu quen rồi sẽ biết thôi, cậu ấy tính tình tốt lắm, thua cũng không để bụng đâu. Dạo này hình như cậu ấy cũng không bận lắm, sau này có thể rủ đi chơi chung, thân rồi sẽ dễ nói chuyện hơn.”

Cô lại “Ừm” một tiếng.

Rồi như vô tình tìm hiểu về Lục Từ, hỏi: “Trước đây cậu ấy bận lắm à?”

“Cậu ấy á? người bận rộn lắm, còn bận hơn cả cậu nữa. Năm ngoái đi trao đổi ở nước ngoài, bọn tớ cứ tưởng cậu ấy đi xả stress thôi, ai ngờ cậu ấy mang về một giải thưởng quốc tế! Một sinh viên năm hai mà chen chân giữa những nghiên cứu sinh thạc sĩ, tiến sĩ của các trường danh tiếng nước ngoài, cậu không biết cậu ấy giỏi cỡ nào đâu.”

“Nhưng mà…”

Cô bạn dừng lại một chút, tặc lưỡi, vẻ mặt đầy khó hiểu, “Tớ không hiểu cậu ấy định làm gì nữa, cậu ấy mà xin bảo lưu thì dễ hơn nhiều, có thể chọn nhiều trường danh tiếng, vậy mà lại cứ khăng khăng muốn tự thi đầu vào. Tớ hỏi cậu ấy thi trường nào, có phải vì không ưng ý chuyên ngành hoặc chương trình bảo lưu không, cậu biết cậu ấy nói gì không? Cậu ấy lại nhất quyết thi vào Đại học Bắc Thành của bọn mình. Cậu nói xem cậu ấy nghĩ gì vậy chứ? Tớ còn đùa là liệu có phải cậu ấy bị ai đá vào đầu rồi không, tự nhiên lại quyết định khó hiểu thế. Cậu ấy lại nói đã quyết định từ lâu rồi, tớ thật sự không hiểu nổi.”

Trên sân khấu đang biểu diễn, ánh đèn, nhạc cụ và âm thanh, tất cả hòa quyện vào nhau, những nhịp trống dội vào lồ ng ngực cô mạnh mẽ.

Cô bạn nhận ra sự im lặng của cô, cũng nhận ra bản thân lỡ lời. Trong mắt cô ấy, cô và Lục Từ căn bản không quen biết nhau, nói mấy chuyện này lại thành ra khiến cô không biết nên đáp thế nào.

Thế là cô ấy bèn tự nhiên nói đỡ, “Nhưng mà mỗi người có kế hoạch khác nhau, dù gì năm sau cũng tốt nghiệp rồi, ai cũng có con đường riêng để đi.”

Sau đó chuyển chủ đề, nói chuyện với cô về ban nhạc đang biểu diễn trên sân khấu, nói về lần họ tham gia lễ hội âm nhạc.

Điện thoại rung lên, là đàn chị gửi tin nhắn WeChat nhắc cô đừng quên cuộc họp.

Cô trả lời tin nhắn, lại ngước nhìn lên sân khấu, sau đó hỏi bạn mình, “Lục Từ khi nào mới lên hát thế?”

Cô ấy biết cô chơi một lát là phải đi nên hỏi, “Cậu sắp phải đi rồi à?”

“Tính cả thời gian đi đường nữa, nhiều nhất là ở lại mười mấy phút nữa thôi.”

Cô ấy nói, “Vậy chắc cậu không đợi kịp rồi, cậu ấy không phải là người thích gây chú ý vô lý, chắc chắn sẽ đợi ban nhạc biểu diễn xong hết đã, không thể giành sân khấu của họ.”

Cũng phải thôi, Lục Từ đâu biết cô sắp rời đi.
Nếu anh biết, liệu có vì cô mà sắp xếp lại mọi thứ không?

Anh tính tình rất tốt, lại có một trái tim dễ mềm lòng, dù với cô chỉ là quan hệ bạn bè gặp mặt mới nói vài câu, nhưng anh cũng chưa bao giờ tiếc trong phạm vi ranh giới của mình mà thực hiện vài mong muốn nhỏ nhoi của cô.

Anh cố gắng giúp cô giành chiến thắng, cuối cùng lại vì cô mà chịu thua. Nhưng anh không hề tức giận, cũng chẳng miễn cưỡng chịu phạt, tất cả chỉ vì cô nói muốn nghe anh hát.

Mọi người đều biết anh hát rất hay, nhưng cô mới chỉ nghe anh hát được một lần. Đó là lần hợp xướng náo loạn trong tòa nhà giảng dạy trước kỳ thi đại học, khi cả lớp cùng nhau hùa theo hát ầm ĩ như một cách xả stress, lúc ấy anh hát cũng không thực sự nghiêm túc lắm, chỉ là giống như đùa theo hơn.

Cô đã quen biết anh nhiều năm, thậm chí còn lâu hơn bất cứ ai ở đây.

Thế mà cô lại chẳng biết gì về anh cả.

Anh dường như luôn giữ khoảng cách với cô, nhưng cũng có vẻ như đối với ai cũng đều lạnh nhạt như thế, nên sự xa cách ấy lại trở thành điều bình thường đến mức không đáng để bận tâm.

Cô đã từng có một cơ hội để nghe anh hát.

Vào mùa hè sau khi thi đại học xong, cũng chính là buổi tối hát hợp xướng trong tòa nhà giảng dạy đó, cô từng lỡ lời nói mình ít nghe nhạc nên không biết hát mấy. Đến khi thi xong, anh thật sự gọi cô ra ngoài hát cùng.

Chỉ tiếc là lần đó cô cũng không thể nhận được cuộc gọi của anh. Với một thân thể đầy thương tích, cô cũng chẳng còn sức mà đi gặp anh.

Nghĩ lại thì, dường như mỗi lần họ chạm mặt nhau đều là những lần bỏ lỡ.

Nhưng cô không thể cảm thấy tiếc nuối, vì cô hiểu rõ, bỏ lỡ mới là điều tất yếu.

Có thể quen biết anh nhiều năm như vậy đã là kết quả tốt nhất rồi. Bởi vì những người không chung đường, vốn dĩ sẽ không có lấy một điểm giao nhau.

Giờ đây, cuộc sống của cô ngày càng tốt hơn, bạn bè cũng nhiều hơn. Cô không còn như ngày trước, chẳng hiểu được câu chuyện của những bạn bè đồng trang lứa, không thể hòa nhập, chỉ có thể đứng bên lề, nhận lấy những ánh mắt lạnh nhạt hoặc khinh thường của người khác.

Nhưng cũng chính vì đã từng trải qua đủ mọi sắc thái của lòng người, cô lại càng hiểu rõ – Ngày trước, anh không bận tâm đ ến bộ dạng chật vật của cô, từng cúi đầu lắng nghe và cố gắng thấu hiểu sự khó khăn của cô, điều đó quý giá đến nhường nào.

Thấu hiểu, đồng cảm, rồi đối xử bình đẳng.

Đáng ra, anh là người được mọi người vây quanh, được muôn người chú ý. Vậy mà anh lại cúi đầu thấp hơn bất cứ ai chỉ để lắng nghe nỗi niềm của cô.

Đáng ra, anh nên giống như những người khác, không để ý đến sự nhỏ bé của cô, không bận tâm đ ến những mảnh vụn tro bụi trên người cô, cũng chẳng cần quan tâm đ ến sự nhạy cảm và mặc cảm của cô khi ấy.

Không ai có nghĩa vụ phải hiểu một người không liên quan, cũng không ai có nghĩa vụ phải đồng cảm với mọi người xung quanh, ai cũng có quyền chọn kết giao với những người họ muốn.

Mà cô và anh, rõ ràng không phải cùng một loại người, càng không phải là người cùng đường.

Vậy nên-
Không có người như anh.
Nhưng cũng chỉ có thể đến đây thôi. Chỉ dựa vào lòng tốt và sự mềm lòng của anh mà cuộc đời cô và anh có thể giao nhau, nhưng cũng chỉ đến đó, cô không thể tiến thêm một bước nào nữa.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa vẫn chưa tạnh, thậm chí còn lớn hơn khi nãy.

Những dòng nước chảy dài xuống mặt kính, ngoài cửa sổ là một khung cảnh mơ hồ, bị dòng nước uốn cong, vặn vẹo, như thể thế giới bên ngoài đang bị đảo ngược.

Cô có thể tưởng tượng ra ngoài kia, trời rét lạnh, nhưng bên trong quán bar lại là một không gian hoàn toàn đối lập, tiếng nhạc vẫn đang sôi động như thể đêm nay không có điểm kết thúc.

Nhưng cô đã chẳng còn tâm trạng nào để nghe nữa.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô đã lỡ mất thêm năm phút. Nếu không đi ngay thì thật sự sẽ không kịp nữa.

Có lẽ lần này cũng chỉ có thể bỏ lỡ. Dù sao thì cô cũng đã dần quen với điều đó.

Cô không thể nán lại thêm, cầm lấy đồ đạc, nói với bạn phải đi rồi, còn nhờ cô ấy giúp quay lại video, đến lúc đó gửi qua WeChat cho cô xem.

Cô bạn rất dễ nói chuyện, vỗ ngực đảm bảo sẽ làm cô hài lòng.

Mọi người trên bàn đều thấy cô phải đi, cũng biết cô bình thường rất bận, không giữ cô lại, chỉ vẫy tay nói tạm biệt và chúc cô đi đường cẩn thận.

Cô đáp lời từng người, rời khỏi chỗ ngồi, lúc này không khí trong quán bar đang rất náo nhiệt và ồn ào. Cô chỉ có thể đi qua con đường nhỏ bên cạnh, đi vòng một chút để ra cửa.

Chiếc ô của cô vẫn đặt ở cửa. Cô cầm ô lên, quay đầu lại nhìn ánh đèn sân khấu vẫn rực rỡ, âm thanh sôi động.

Cô chỉ có thể tiếc nuối mở ô, bước vào màn mưa lớn bên ngoài.

Thế giới không còn lộn ngược trong dòng nước nữa, mà là trực tiếp rơi xuống từ bầu trời.

Mưa lớn đến mức ô cũng không che hết được. Đến khi cô về đến phòng thí nghiệm, người cô đã ướt đẫm.

Nước mưa đầu xuân thấm vào người lạnh buốt. Đến khi cô bận rộn suốt một đêm, quay về ký túc xá thì đã có dấu hiệu cảm nhẹ, vội thay đồ rồi tắm nước nóng.

Sau khi ngồi xuống, cô mới thấy đoạn video mà bạn mình đã gửi cho cô theo lời hứa vài tiếng trước.

Cô cầm viên thuốc cảm trên tay, còn chưa kịp uống đã vội vàng mở đoạn video lên trước.

Khoảnh khắc ánh đèn sân khấu bật sáng, tiếng hét chói tai từ điện thoại vang lên trong ký túc xá yên tĩnh, khiến cô giật mình, viên thuốc suýt chút nữa rơi khỏi tay.

Nhưng tầm mắt cô lại không thể rời khỏi màn hình.

Anh đã tập luyện với bạn mình ở hậu trường sao? Anh đứng ở vị trí hát chính, tay ôm cây đàn guitar, ban nhạc trên sân khấu vẫn còn ở đó, tiếng đàn và tiếng trống vang lên từ phía sau anh.

Âm thanh này nối tiếp âm thanh khác.

Anh cúi đầu gảy dây đàn guitar, ánh sáng rọi lên sống mũi cao thẳng, kéo dài bóng tối nơi hàng mi rủ xuống.

Mặc dù ống kính rất xa, nhưng người trước mắt lại dường như rất rõ ràng, có thể thấy hàng mi dài rậm của anh cùng nốt ruồi nhỏ trên sống mũi khiến rung động lòng người.

Và cả khoảnh khắc cô quay đầu nhìn thấy anh vào một đêm nào đó.

Anh khoác cặp sách trên vai, xung quanh là dòng người tấp nập sau giờ tan học.

Hôm ấy, hiệu sách ven đường đang phát một bài nhạc, là một bài hát tiếng Anh cô đã từng nghe, cũng hiểu được nghĩa, cho nên, lời bài hát ấy cùng với tối hôm đó, cô mãi mãi chưa bao giờ quên.

Bây giờ, giai điệu quen thuộc ấy một lần nữa vang lên từ dây đàn của anh, giai điệu ấy trở nên nhẹ nhàng cô đơn đến lạ.

Ánh mắt anh nhìn về phía trước, ánh đèn từ trên cao chiếu xuống, phản chiếu trong đôi mắt anh một thứ ánh sáng dịu dàng, xa xăm. Rõ ràng, anh là ngôi sao sáng nhất đêm nay.
Nhưng vì sao, ánh sáng ấy lại mang theo một chút u buồn?

——-

*Lời bài hát (cuối chương 14) như sau:
“Bạn là thiên đường mà tôi biết ơn,
Nơi mọi nỗi đau của tôi được xoa dịu,
Cảm ơn bạn đã cho phép
Tôi ở bên cạnh bạn,
Cảm nhận những ánh sáng từ bạn.”

————————

***LUẬT CHƠI TRÒ MA SÓI NHƯ SAU***

1. Vào buổi tối:
– Người chủ trì yêu cầu tất cả người chơi nhắm mắt.
– Chủ trì lần lượt gọi từng vai trò đặc biệt dậy để thực hiện hành động của mình. Ví dụ:
+ Ma sói: Mở mắt, chọn một người để giết.
+ Tiên tri: Mở mắt, chọn một người để xem thân phận.
– Sau khi tất cả các vai trò đã thực hiện xong, chủ trì yêu cầu tất cả người chơi nhắm mắt lại.
2. Vào buổi ngày:
– Chủ trì thông báo người bị ma sói giết (nếu có).
– Tất cả người chơi thảo luận để tìm ra ma sói.
– Sau khi thảo luận, mọi người bỏ phiếu để chọn một người bị nghi ngờ là ma sói. -> Người có số phiếu cao nhất sẽ bị loại khỏi trò chơi.
3. Kết thúc trò chơi:
– Phe dân làng thắng nếu loại bỏ hết ma sói.
– Phe ma sói thắng nếu tiêu diệt hết dân làng hoặc số lượng dân làng bằng với số lượng ma sói.

Bình Luận (0)
Comment