Ngoài trời, tuyết vẫn rơi dày hạt, đêm đông lạnh giá buốt xương.
Cô vừa uống chút rượu tối qua, dù không đến mức say mèm, nhưng tinh thần rõ ràng không còn như ngày thường, đầu có chút choáng váng, dạ dày cũng hơi khó chịu muốn nôn.
Vừa lên xe, cô đã ôm chặt cánh tay anh, tựa đầu vào vai anh.
Anh ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ trên người cô, khẽ hỏi: “Uống bao nhiêu rồi?”
“Không nhiều đâu, toàn là bạn bè cả, chỉ uống chút cho vui thôi.” Cô hít hà mùi hương sạch sẽ trên người anh, lại rúc sâu hơn vào anh, “Nhưng hôm nay em hơi mệt, lại buồn ngủ nữa.”
“Còn có… hơi nhớ anh.”
Câu cuối cùng khẽ nhỏ dần, nhưng vòng tay ôm anh lại càng thêm siết chặt.
Cô nhắm mắt, ôm anh thật chặt. Anh không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng xoa má cô.
Cảm giác mềm mại của làn da khiến anh không nỡ rời tay.
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm và tuyết rơi dày đặc lùi dần về phía sau khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Không khí Tết Nguyên Đán nồng đậm tràn ngập khắp nơi, ánh đèn nối dài như một dòng sông lấp lánh, không ngừng chảy xuôi vào trong xe, bao bọc họ trong thứ ánh sáng ấm áp đang lan tỏa.
Trong xe phát radio, rộn rã kể về sự đoàn viên và náo nhiệt của ngày Tết, trong khoảnh khắc ấy trở thành âm thanh duy nhất, hơi thở ấm áp của pháo hoa xé tan màn đêm đông lạnh lẽo.
Anh lặng lẽ cúi đầu nhìn cô.
Anh không biết cô đã ngủ say chưa, nhưng cô cứ nhắm mắt, đầu tựa vào vai anh, tay ôm chặt lấy anh, ánh đèn bên ngoài cửa sổ không ngừng lướt qua gương mặt cô.
Chương trình radio kết thúc, bắt đầu phát những bài hát theo yêu cầu của thính giả.
Mở đầu là một bản tình ca DJ sôi động, tiếp theo là một bài “Chúc mừng năm mới” rộn rã, càng thêm phần tươi vui trong đêm đông vắng lặng.
Mọi âm thanh và hình ảnh xung quanh đều tràn ngập sự hân hoan, trái lại khiến anh có một ảo giác, những năm tháng phiêu bạt một mình trước đây chỉ là một giấc mơ, hiện tại mới là cuộc sống thực của anh.
Tiếng pháo nổ lách tách và bài hát chúc mừng năm mới kết thúc, tai anh mới hơi yên tĩnh lại, một bản nhạc du dương hơn bắt đầu vang lên.
Nhưng bất ngờ có một chiếc xe phía trước vượt ẩu, tài xế phanh gấp, tức giận chửi rủa, sự yên tĩnh vừa mới có lại bị phá vỡ.
Cô cũng bị giật mình tỉnh giấc, mở mắt nhìn quanh một cái, rồi lại gục đầu vào vai anh.
Nhưng lần này cô không nhắm mắt ngủ nữa, mà ngước mắt nhìn anh.
Tài xế chửi mắng một hồi mới nguôi giận, ngay giây phút tiếng chửi vừa dứt, sự tĩnh lặng trở nên đặc biệt rõ rệt, bài hát đang phát trên radio trong xe bất ngờ lọt vào tai.
“Anh để cho yêu thương từng chút từng chút một hợp thành dòng sông, ở trong lòng anh giây phút nào cũng chảy…”
Đèn trong xe tắt ngóm, chỉ có ánh đèn đường hắt vào qua cửa sổ làm sáng bừng màn đêm.
Anh không khỏi nhẹ nhàng nâng niu khuôn mặt cô, cúi đầu khẽ chạm môi mình lên môi cô.
Chỉ một cái chạm nhẹ nhàng.
Khi cô mở mắt, hàng mi dài của cô cũng rung rinh trong ánh đèn đang không ngừng chiếu rọi, ngoan ngoãn nhìn anh, trong đôi mắt phản chiếu hình bóng anh và ánh đèn ngoài cửa sổ.
Rất nhanh đã đến khu chung cư, từ dưới lầu lên thang máy chỉ vài bước chân, cô cũng quen thói bám lấy anh đòi cõng, anh khom lưng cõng cô lên.
Anh bất chợt gọi cô: “Ôn Tuyết Ninh.”
“Ừm?”
“Đây là cái Tết thứ tư anh đón cùng em rồi.”
“Ba cái Tết trước là những năm nào?”
“Năm cuối cấp ba, năm nhất đại học, và năm ngoái.”
“Anh nhớ hết sao.”
“Những chuyện liên quan đến em, anh đều sẽ nhớ.”
Cô dụi mặt vào lưng anh nói: “Vậy sau này anh còn nhiều thứ để nhớ lắm, chúng ta sẽ còn đón rất nhiều rất nhiều cái Tết cùng nhau.”
“Ừ.”
Vào đến nhà, hơi ấm phả ra dễ chịu hơn nhiều.
Anh giúp cô cầm túi xách, lấy dép lê cho cô thay, rồi cởi chiếc áo khoác dày cộm của cô ra.
Vừa về đến nhà, cô lập tức ôm chầm lấy anh, ngước khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt long lanh vì hơi men nhìn anh cười, vì tác động của rượu mà trở nên rạng rỡ hơn bình thường, ôm chặt eo anh, cằm tựa vào ngực anh, ngước đầu nhìn anh.
Giống như một cô bé.
Anh không khỏi bật cười, xoa đầu cô.
Cô lập tức ngước nhìn anh hỏi: “Sao hôm nay anh cũng đến đón em vậy? Em đã nói là em đi ăn với bạn, họ sẽ đưa em về mà.”
Cô rất gầy, cơ địa vốn đã khó tăng cân, cộng thêm quanh năm bận rộn đến quên ăn quên ngủ, có khi bữa cơm chỉ vội vàng ăn vài miếng, căn bản không có cơ hội béo lên.
Ôm vào lòng, thật ra chỉ là một người rất nhỏ bé.
Anh cúi người đỡ lấy eo và chân cô, bế cả người cô lên.
Cảm giác mất trọng lượng đột ngột khiến người ta rất bất an, nhưng cô lại hoàn toàn tin tưởng anh, chỉ hơi chậm một nhịp ôm lấy cổ anh, tựa đầu vào vai anh.
Vài bước đã đến sofa, anh đặt cô xuống, nhưng cô vẫn ôm chặt cổ anh không buông. Đôi mắt long lanh vì hơi men nhìn anh, mang theo chút mong đợi và dựa dẫm của một cô bé.
Anh không khỏi đưa tay vân vê nhẹ má cô, một lớp da mỏng manh, mềm mại, xúc cảm mịn màng khiến người ta không muốn rời tay. Giọng anh cũng bất giác trở nên dịu dàng hơn, “Đương nhiên muốn đến đón em.”
“Ngoài trời tuyết rơi, lạnh lắm.”
Cô vừa nói vừa rúc sâu vào lòng anh, ôm cổ anh ngồi lên đùi anh, trên người vẫn còn nồng nặc mùi rượu.
Anh cúi đầu ôm lấy cô, khẽ nói: “Anh là chồng em, đương nhiên phải đến đón em, thế nào cũng sẽ đến đón em.”
Cô ôm chặt cổ anh. Một lúc sau, cơn say mang theo chút trẻ con cố ý hỏi anh: “Em có chồng bao giờ?”
Lục Từ niết nhẹ má cô, “Chồng em tự dẫn về nhà đấy.”
Anh nhớ thời gian rất rõ ràng, “Ngày 13 tháng 1, em dẫn anh về nhà, anh chính là chồng em.”
“Ồ.” Cô cọ cọ vào cổ anh, “Chồng ơi, em buồn ngủ quá.”
Anh khẽ dỗ dành như dỗ trẻ con: “Anh đi lấy quần áo rồi pha nước nóng cho em tắm nhé, tắm xong rồi ngủ có được không?”
“Không được.”
“Còn muốn làm gì?”
“Yêu.”
“Làm gì cơ?”
“Yêu.” Cô ôm cổ anh lớn tiếng nói, “Làm! Yêu!”
“…”
Một lúc sau, anh khẽ bật cười, vuốt v e mái tóc dài sau lưng cô, hỏi: “Tối nay sao?”
Câu hỏi này khiến cô ngẩn người.
Cô ôm anh rất lâu, buồn bã nói: “Nhưng em buồn ngủ quá.”
“Buồn ngủ thì ngủ trước đi, còn ngày mai, ngày kia, còn rất nhiều ngày nữa, anh lúc nào cũng là của em.” Anh cúi đầu vén những sợi tóc bên má cô, hôn nhẹ lên vành tai cô, “Anh đã là người của em rồi, không chạy thoát được đâu.”
Lúc này cô mới vui vẻ hơn một chút, đầu óc mơ màng vì hơi men không còn chút tinh thần nào, không nói gì nữa, chỉ ôm chặt lấy anh không buông.
Tuyết vẫn rơi lả tả ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, khi Lục Từ tưởng cô sắp ngủ thiếp đi, định gọi cô dậy đi tắm, thì cô tự buông anh ra ngồi dậy.
Rồi ôm lấy đầu anh hôn xuống, mang theo cả người mùi rượu, hơi men làm đầu óc cô mơ màng, nụ hôn cũng không dịu dàng gì cho cam.
Lực không lớn, nhưng mang theo sự ngang ngược rõ ràng.
Đến khi cuối cùng cô cũng hôn xong buông anh ra, ghé sát nhìn môi anh, có cả vết răng, đôi môi ướt át sưng đỏ.
Cô có vẻ rất hài lòng, đôi mắt to tròn mở to, thích thú ngắm nhìn đôi môi anh ở cự ly gần.
Còn đưa tay sờ nhẹ một cái.
Sau đó ngước lên nói với anh: “Lục Từ, dáng vẻ anh bị em bắt nạt ngọt ngào quá đi.”
Anh cười nhéo nhẹ má cô, “Sao em hư thế hả?”
“Muốn bắt nạt anh.”
“Hôn anh không tính là bắt nạt anh.”
“Em còn xem rất nhiều phim nữa, chính là đầu tiên đi vào, sau đó không ngừng động, rồi anh sẽ bắn…”
Lời nói sau đó bị anh dùng tay bịt miệng lại.
Vẻ mặt anh trở nên bất lực, nhìn cô có chút say nhưng vẫn còn tỉnh táo, còn khó đối phó hơn cả khi say mèm.
Say rồi ít nhất người còn mơ màng, cô bây giờ như vậy, ngược lại còn gan dạ hơn bình thường, có những lời bình thường ngại nói, bây giờ lại lớn tiếng ồn ào, chỉ sợ anh không nghe thấy.
Cô chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, chớp mắt nhìn anh, trông có vẻ ngoan ngoãn.
Cô có biết mình đang nói gì không?
Anh từ từ hạ tay xuống, nhìn cô lại sắp mở miệng, anh ra hiệu im lặng, cô lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, nhìn anh.
Anh dỗ dành như dỗ trẻ con: “Vậy cũng phải đi tắm trước đã.”
“Ồ.”
Lần này cô ngoan ngoãn hơn nhiều, không cần dỗ dành nữa, nói xong liền từ trên đùi anh đứng dậy, chạy lon ton về phòng ngủ lấy quần áo thay.
Khi anh sấy tóc cho cô, cô cũng có rất nhiều động tác nhỏ.
Còn ngước đầu nhìn anh.
Bị anh ngăn lại, cô ngoan ngoãn được một giây, rồi đột nhiên xin lỗi: “Vừa nãy người em toàn mùi rượu mà lại hôn anh, xin lỗi.”
Anh cười, “Có gì đâu.”
Cô nói, “Trước đây anh sạch sẽ lắm mà.”
Máy sấy tóc đã đặt xuống, anh chải tóc cho cô, nghe cô nói vậy, anh cười hỏi: “Bây giờ anh không sạch sẽ nữa à?”
Cô ngước đầu, đôi mắt nhìn anh sáng long lanh, nhưng giọng điệu lại chậm rãi, có chút ngây ngô ngoan ngoãn.
Cô ngơ ngác một lúc lâu, rồi lại chậm rãi nói: “Trên người anh lúc nào cũng thơm thơm, mỗi lần nói chuyện với anh em đều ngửi thấy mùi thơm trên người anh.”
“Chắc là mùi sữa tắm thôi.” Anh nói, “Bây giờ em với anh cùng một mùi rồi.”
“Ồ.” Cô lại nói, “Tay anh cũng sạch sẽ lắm, móng tay cắt tỉa gọn gàng, mỗi lần anh giảng bài cho em, em đều không nhịn được mà cứ nhìn tay anh mãi.”
Rồi giọng cô trở nên có chút tủi thân, “Nhưng anh cổ hủ quá đi, một chút da thịt cũng không nỡ lộ ra, mỗi lần xem các anh chơi bóng, mấy bạn nam khác đều vén áo lên lau mồ hôi, anh đến cổ áo cũng không nỡ cởi một cúc, đừng nói đến vén áo.”
Cô rất buồn bã, “Rõ ràng luôn học cùng trường với anh, đến cơ bụng của anh em còn chưa từng thấy.”
Anh không khỏi bật cười, nhẹ nhàng chải tóc cho cô, “Không phải em không cho anh bị người khác nhìn hả? Đi bơi mặc đồ bơi cũng không cho anh ra ngoài. Em nhìn thấy thì người khác cũng nhìn thấy.”
Cô chớp mắt, “Cũng đúng ha.”
“Bây giờ chẳng phải em nhìn thấy rồi ư? Mỗi ngày muốn nhìn thì nhìn, muốn sờ thì sờ, đến ngủ cũng không cho anh mặc quần áo.”
“…”
Cô yếu ớt cãi lại một chút, “Em không bi3n thái đến thế đâu, làm gì có chuyện không cho anh mặc quần áo.”
Lục Từ nhéo nhẹ chóp mũi cô.
Tóc đã chải xong, anh đặt lược xuống, “Về phòng trước đi, anh đi tắm.”
“Ồ.”
Rồi lại níu lấy tay áo anh.
Anh cúi đầu, “Làm sao vậy?”
Cô ngước đầu, mở to mắt, rồi chậm rãi thốt ra một câu: “Có khi nào không nhét vào được không?”
“…”
Cô còn nói, “Trong phim em xem không có cái nào to như vậy, đến lúc đó không nhét—”
Miệng cô lại bị bịt lại.
Lục Từ nhìn vẻ mặt cô rất bất lực, “Em đi chơi hai ván đập chuột cho tỉnh rượu được không?”
“Em say rồi ư?”
“Em nói xem.”
“Được thôi, em đi chơi hai ván đập chuột, chỉ hai ván thôi đó, hai ván xong anh phải tắm xong rồi.”
Anh bật cười khẽ “ừ” một tiếng, nhìn cô ra khỏi phòng tắm.
Quả nhiên, đợi anh tắm xong ra, cô đã nằm ngủ say sưa, gọi mấy tiếng cũng không thấy phản ứng.
Cô quanh năm bận rộn, cuối cùng cũng có mấy ngày nghỉ Tết để ngủ một giấc ngon lành, cộng thêm tác dụng của rượu, giấc ngủ này kéo dài thẳng đến gần chiều.
Đầu vẫn còn hơi đau.
Mắt cũng hơi khó mở.
Bàn tay bên cạnh khẽ chạm vào má cô, hỏi: “Tỉnh rồi?”
Cô dụi mắt, giọng vẫn còn ngái ngủ: “Mấy giờ rồi thế?”
“Hai giờ chiều rồi.” Lục Từ hỏi cô, “Đói không?”
Cô ngẩn người một chút, “Sao em ngủ lâu vậy?”
“Đau đầu không? Tối qua uống không ít rượu.” Anh ở bên cạnh hỏi.
Cô từ từ tỉnh táo lại, cũng mở mắt nhìn anh, và cả những con gấu bông anh bày ở đầu giường. Anh tỉnh dậy sớm hơn cô rất nhiều, buổi sáng đã dọn dẹp nhà cửa một lượt rồi.
Vì sắp đến Tết, khắp nhà đều trang trí màu đỏ rực rỡ.
Ngay cả mấy con gấu bông ở đầu giường cũng được anh quấn một vòng khăn quàng cổ màu đỏ, giống như chúng không phải là gấu bông, mà là cùng họ đón Tết.
Cô lắc đầu, “Không đau.”
“Tối qua em phát rồ lên còn nhớ không?”
Anh lại hỏi.
“…”
Chỉ nhớ lại một giây, cô đã nhớ ra hết, dù sao cô cũng không thực sự say đến bất tỉnh nhân sự.
Mặt cô nóng bừng.
Nhưng cô cố tỏ ra bình tĩnh, ngồi dậy ôm anh, còn kéo cả thắt lưng quần anh, miệng cứng rắn nói: “Nhớ, đương nhiên nhớ, em lỡ ngủ quên sao anh không gọi em dậy, có phải anh không dám không?”
Anh cười, “Tiếp tục đi, sao không động đậy nữa?”
“…”
Anh ôm eo cô, kéo cô ngồi sát vào đùi anh hơn một chút, hỏi: “Bình thường cũng sờ soạng không ít, sao đột nhiên lại không dám?”
“… Em, em đói rồi, hai giờ rồi, em ăn no rồi mới ăn anh.” Cô rụt tay lại.
Ngước mắt nhìn cơ thể rắn chắc của anh, làn da mịn màng, trắng trẻo đến không tưởng, lồ ng ngực phập phồng theo nhịp thở của anh.
Cô lại không nhịn được mà ôm anh, cọ cọ vào da anh.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, hỏi: “Lại muốn thử sao?”
“… Ừm.” Cô bò xuống khỏi đùi anh, “Em đi đánh răng rửa mặt, anh đợi em một lát em quay lại ngay!”
Cô nhảy xuống giường hai bước, kết quả chân mềm nhũn, đã là buổi chiều rồi, đứng lên mới cảm thấy rõ ràng mình đói đến hoa mắt chóng mặt, suýt nữa thì ngã xuống, may mà Lục Từ kịp thời đỡ lấy cô.
Cô rửa mặt xong, rất mất mặt ôm bụng nói với anh: “Đói quá, đói đến mức đánh răng cũng không còn sức… Hay là tối về đi.”
Lục Từ cười nhéo nhẹ má cô, “Sao trông em không vui vậy?”
“Đương nhiên rồi, cái bụng không biết cố gắng này, làm lỡ chuyện em định thế này thế kia với anh.”
Anh cũng không vạch trần cô, hôn nhẹ lên trán cô, “Được thôi, anh đi làm no bụng em trước, tối về em ăn anh.”
Anh đi nấu cơm cho cô.
Cô mở tủ quần áo thay đồ, sắp Tết rồi, mấy ngày trước đã nói sẽ cùng nhau đi mua chút đồ Tết về.
Khi kéo ngăn kéo ra, cô thấy bên trong đã chuẩn bị sẵn một ngăn đầy bao cao su.
Đồ đạc thì đã chuẩn bị xong từ lâu, nhưng vẫn chưa dùng đến.
Có ý tưởng là một chuyện, nhưng dù sao cô cũng không phải là tay chơi tình trường lão luyện gì, ở trước mặt anh làm càn, thật ra đều là ỷ vào anh nguyện ý để cô bắt nạt.
Hôn một cái ôm một cái đã là giới hạn của cô rồi, lúc thay quần áo đều bảo anh ra ngoài, tắm cũng tắm riêng.
Anh rất tôn trọng ý kiến của cô, cô không quen thì không ép buộc, lúc ngủ đều rất ngoan ngoãn, tay chỉ đặt lên eo ôm cô, không giống như cô không an phận mà sờ soạng lung tung trên người anh.
Đôi khi cô bắt nạt anh quá đáng, anh cũng sẽ mất kiểm soát mà giữ chặt tay cô, luồn vào vạt váy cô.
Vì không quen, cô phản kháng rất dữ dội, anh mới nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh dừng tay. Anh cắn nhẹ lên cổ cô, nắm chặt cả tay cô, giọng khàn khàn, khó chịu, có chút tủi thân nói: “Ninh Ninh, anh đau.”
Thế là cô mượn được không ít phim hay từ bạn cùng phòng, bắt đầu học hỏi chuyên sâu.
Nhưng những phim đó dù đã được làm mờ, nhìn vẫn thấy bạo lực quá, những động tác đó thật khó xử, đặc biệt là giọng của nữ diễn viên, chỉ nghĩ đến việc mình cũng phải phát ra những âm thanh như vậy… cuối cùng cô đỏ mặt tắt đi.
Thêm vào đó học kỳ này cô rất bận, sắp tốt nghiệp rồi, luận văn viết đến rụng cả tóc, cơ bản mỗi ngày đều bận đến rất khuya. Có khi về đến nhà rồi vẫn phải thức đêm làm việc.
Mỗi ngày đều buồn ngủ rã rời, thật sự là hữu tâm vô lực, nghĩ đến ngày mai còn phải dậy sớm, cuối cùng đều bỏ dở.
Bây giờ thì được nghỉ rồi, mỗi ngày đều có rất nhiều thời gian ở bên nhau.
Cô quyết định, sẽ lại tìm bạn cùng phòng xin thêm vài bộ hay nữa, tinh tiến thêm tiến độ học tập.
Cô ngước lên tìm điện thoại của mình, Lục Từ để nó trên tủ đầu giường.
Tối qua lên xe rồi không xem điện thoại nữa, tắm xong liền ngủ thiếp đi, thế là ngủ thẳng đến chiều, điện thoại cô đều do Lục Từ sạc đầy rồi rút ra, pin vẫn đầy căng.
Nhưng——
Tại sao lại có nhiều tin nhắn chưa đọc đến vậy??
Vừa mở khóa màn hình, hàng loạt tin nhắn cô chưa đọc cứ thế ào ào hiện ra không ngừng nghỉ.
Cô phạm phải tội tày trời gì sao? Xin hỏi.
—
Mây: quên không báo trước mấy bà truyện được Tấn Giang gắn mác 18 + ấy =)))) (mà thấy có thịt thà gì lắm đâu, anh chị ta toàn đỏ mặt )