Cuối cùng thì cô cũng lướt hết được cơn bão tin nhắn không đáy này.
Từ tối qua khi cô lên xe, cho đến tận sáng hôm nay.
Ban đầu chỉ là những bạn học cùng nhau ăn tối hôm qua, họ túm lấy cô truy hỏi đối tượng kết hôn là ai, “Cái anh chàng tối qua đến đón cậu là ai thế! Tên gì! Cậu nói tên ra mau!”
Sau đó không biết thế nào mà lan truyền, tất cả những người quen biết trong danh sách đều nhắn tin hỏi một câu:
“Cậu kết hôn với Lục Từ rồi á???”
Ngay cả những người bạn học mà cô chỉ quen sơ qua trong một sự kiện, chẳng hề thân thiết hay nói chuyện, cũng không thể cưỡng lại sự chấn động của tin tức này, kìm lòng không đặng mà lịch sự hỏi một câu.
Nhưng vì mối quan hệ thực sự không thân thiết lắm, nên chỉ là một câu hỏi lịch sự.
Còn những người đã từng nói chuyện với cô nhiều hơn một chút thì lại tỏ ra quyết tâm đào sâu đến cùng, hận không thể xuyên qua màn hình điện thoại lôi cô ra.
Những cô bạn cùng phòng đang rủ nhau đi xem phim hay thì càng không bỏ qua cô, tin nhắn trong nhóm bạn cùng phòng cứ thế trôi không thấy đáy.
Hơn nữa, mức độ trò chuyện của họ, chỉ cần lướt vài trang thôi cũng đủ khiến người ta tối sầm mặt mày.
“Tớ bảo sao dạo này Tuyết Ninh tự nhiên tìm phim của bọn mình, hồi đại học có kéo cậu ấy cùng ‘thưởng thức’, cậu ấy nhất định không xem, bị bọn mình giữ chặt ở giữa ghế xem xong, đầu óc chắc muốn nổ tung luôn.”
“Tớ đã bảo rồi mà, Tuyết Ninh chắc chắn là có đàn ông rồi, đến cả việc chủ động học hỏi cũng tính đến, nhưng! Cậu làm ăn kiểu gì mà chơi hẳn một ván lớn thế này!”
“Không ngờ Tuyết Ninh nhà ta mới là cao thủ thật sự, ra tay một phát là gặm luôn khúc xương khó nhằn nhất, bình thường thì cứ như cây khô chẳng nở hoa, hồi đó có anh chàng bên hội hiphop theo đuổi cậu ấy, để hẹn được cậu ấy còn vòng vo tặng cả khoa mình vé xem biểu diễn, người ta đã xòe hết đuôi công ra rồi, phô diễn hết kỹ năng nhảy nhót cả đời, đám fan girl bên dưới gào thét đến khản cả giọng, Tuyết Ninh nhà ta nói gì nhỉ, cậu ấy bảo trời nắng quá, muốn về ký túc xá viết luận văn, tớ thật sự bái phục cậu ấy luôn á á á!”
“Vậy rốt cuộc Tuyết Ninh nhà ta đã làm thế nào vậy hả! Lục Từ khó khăn thế nào chứ, hồi đó làm bao nhiêu trái tim tan vỡ, mấy hoa khôi bên khoa phát thanh với múa theo đuổi cậu ta ầm ĩ thế nào, cậu ta đến mắt cũng chẳng thèm liếc một cái, hồi đó bọn mình còn nghi cậu ta là gay ấy chứ, tốt nghiệp xong thì như bốc hơi luôn, hóa ra mấy năm biến mất sau tốt nghiệp là bị Tuyết Ninh nhà mình giấu vàng trong nhà rồi à.”
“Ôn! Tuyết! Ninh! Cậu ra đây nói một câu đi chứ! Cậu có bản lĩnh giấu đàn ông thì ra đây nói một câu đi! Rốt cuộc cậu đã hạ gục cậu ta thế nào vậy hả!”
Tin nhắn vẫn không ngừng gửi đến.
Trong danh sách tin nhắn như vừa bị oanh tạc, toàn là sự kinh ngạc và bất ngờ.
Sau khi anh tốt nghiệp liền biến mất, tin tức duy nhất đột ngột xuất hiện lại là kết hôn, tin tức này vừa lan ra, bao nhiêu ảo mộng trong mấy năm qua đều tan vỡ trong một đêm.
Cô bạn cùng phòng đang đọc to những dòng trạng thái trên mạng xã hội của bạn bè cô một cách đầy cảm xúc:
“Rốt cuộc là dựa vào cái gì, tôi thầm mến anh một năm, theo đuổi anh ba năm, anh không một lời biến mất, tôi chưa từng từ bỏ anh, trang cá nhân của anh tôi đã xem vô số lần, hộp thư trò chuyện của anh mãi mãi không có hồi âm, tôi cứ nghĩ chỉ cần tôi đủ kiên trì thì sẽ đuổi kịp anh, nhưng đột nhiên nghe tin anh kết hôn rồi, ha ha, cô ta dựa vào cái gì chứ, tuổi xuân của tôi là cái gì?”
Ảnh kèm theo: Tự soi gương nhả khói thuốc, một bàn đầy vỏ chai rượu, và một bức ảnh trăng lúc ba giờ sáng.
Sau khi cô bạn cùng phòng đọc xong, tặc lưỡi cảm thán: “Ninh ơi, cậu không biết trang cá nhân của tớ đã bị nước mắt nhấn chìm rồi đâu, bây giờ cậu đúng là người có tội lớn đó.”
Cô bạn cùng phòng chuyển tiếp cho cô những đoạn trò chuyện, bởi vì sự quan tâm quá mức đến anh, cô cũng trở thành tâm điểm của mọi lời bàn tán, thông tin về cô lập tức lan tràn khắp nơi.
Tất cả những người quen biết cô đều bị người khác hỏi han cặn kẽ, ảnh của cô, tính cách của cô, mọi thứ về cô đều bị dò hỏi, chỉ vì có liên quan đến Lục Từ.
Trong mớ tin nhắn đó, người duy nhất khác biệt là Cố Ánh.
Vào cuối mùa hè năm cuối cấp, tại quán bar âm nhạc mà Cố Ánh khởi nghiệp, cô đã từng thổ lộ với Cố Ánh về mối tình đơn phương kéo dài với Lục Từ.
Tin nhắn Cố Ánh gửi cho cô là: “Giỏi thật đấy, cậu thật sự đã theo đuổi được cậu ấy rồi. Chúc mừng cậu nhé, cuối cùng cũng toại nguyện.”
Các cô bạn cùng phòng xem trò vui không chê vào đâu được, vẫn tiếp tục tường thuật trực tiếp những dòng trạng thái trên mạng xã hội cho cô.
Tin tức lan truyền rất nhanh, trong đêm cô không xem điện thoại, có người uống rượu say khướt, có người đăng ảnh tan vỡ kèm theo những dòng chữ kết thúc tuổi xuân, có người không cam tâm.
Có người đến hỏi cô Lục Từ đang ở đâu, mấy năm nay làm gì, khi nào thì cùng nhau tụ tập.
Cô nhìn những tin nhắn này, trước mắt lại hiện ra hình ảnh cô và anh cùng nhau đi dạo trên những con phố nhỏ ở miền Nam nước ngoài, trong không khí thoang thoảng vị mặn của gió biển và hương chanh, ánh nắng rất chậm, nụ cười của anh xuất phát từ tận đáy lòng, dịu dàng đến lạ.
Ngày hôm đó, cô đột nhiên hiểu ra tại sao anh lại thích nơi này, cô cũng đột nhiên hạ quyết tâm, đợi sau khi tốt nghiệp sẽ đến đây sống cùng anh.
Và, trong đợt tuyển dụng mùa thu sau khi trở về vào tháng tám, cô thực sự đã chuẩn bị cho ngày này.
Anh không thích nơi này, anh đã vứt bỏ tất cả quá khứ, bao gồm cả chính bản thân anh, để đến một nơi không còn bất kỳ mối liên hệ nào với ai, bắt đầu một cuộc sống mới ở nơi đất khách quê người.
Anh không có ý định quay lại, cũng không có ý định để bất kỳ ai tìm thấy mình, ngay cả lần bị thương mắt phải về nước này, ngoại trừ Lý Tư Chu, không ai khác biết, ngay cả những người thân khác của anh cũng không biết.
Anh lặng lẽ trở về, rồi cũng lặng lẽ rời đi, không có ý định liên lụy đến bất kỳ ai.
Mắt của anh bây giờ chỉ cần tĩnh dưỡng, nhưng về lại châu Âu cũng là tĩnh dưỡng, bây giờ ở lại đây chỉ là để ở bên cô, sau này anh vẫn sẽ phải trở về thị trấn nhỏ ở miền Nam nước ngoài đó, giống như những năm tháng biến mất vừa qua, không muốn bị tìm thấy, không muốn bị làm phiền.
Một khi thừa nhận, cũng đồng nghĩa với việc, cuộc sống không muốn bị làm phiền của anh cũng sẽ kết thúc.
Có rất nhiều người nhiều năm qua vẫn không quên anh.
Anh là mặt trời rực rỡ trong mắt người khác.
Nhưng.
Tên của anh là ve sầu, mười mấy năm cô độc và lạnh lẽo, chỉ kêu vang một mùa hè, rồi chết đi.
Ảnh đại diện của anh là một thiên thể, nhưng ánh sáng lại ảm đạm.
Sau này cô lật giở hết sách thiên văn mới biết, hóa ra anh đã sớm nói thật với cô, anh nói đáp án không phức tạp như vậy. Cuối cùng cô tìm thấy nó trong một cuốn sách cơ bản, vừa mở ra đã thấy.
Thiên thể đó là sao Diêm Vương, từng được mệnh danh là hành tinh thứ chín, một khi được phát hiện, thế giới đã chấn động.
Tuy nhiên, với những khám phá sâu hơn, thiên thể này không hề to lớn và bí ẩn như người ta tưởng.
Từ sự ngạc nhiên, đến nghi ngờ, hào quang của nó phai nhạt, nó bị loại khỏi hàng ngũ các hành tinh, không còn là hành tinh thứ chín nữa.
Trong vũ trụ bao la, nó chỉ là một hành tinh lùn ở rìa hệ mặt trời, cô độc trôi dạt.
Từ khi kết bạn WeChat với anh, ảnh đại diện và tên của anh vẫn luôn như vậy, có lẽ từ trước đó nữa, anh đã khao khát rời khỏi nơi này, tất cả mọi thứ ở đây đều khiến anh cảm thấy ngột ngạt, anh luôn muốn rời đi, là cô cứ muốn giữ anh ở bên cạnh.
Cô nắm chặt điện thoại, nhưng dòng trạng thái đã gõ xong vẫn không thể nhấn nút gửi.
Cô biết anh không muốn bị làm phiền.
Nhưng, cô cũng không biết phải phủ nhận thế nào, cô không thể phủ nhận.
Tay cô lại buông thõng xuống, có chút bất lực ngồi xổm tại chỗ, cho đến khi có tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, giọng nói của Lục Từ cũng từ phía sau tiến lại gần, “Ôn Tuyết Ninh, cơm xong rồi.”
Không nghe thấy tiếng cô đáp lời, anh đi đến bên cạnh cô, cũng ngồi xổm xuống cùng cô.
Anh liếc mắt nhìn ngăn kéo tủ đầu giường trước mặt, cô vừa kéo ra nhưng chưa đóng lại, lộ ra một ngăn đầy bao cao su, anh nghĩ cô vẫn đang nghĩ đến chuyện này. Anh cười xoa đầu cô, “Cơm xong rồi, ăn cơm trước đi, không phải bảo đói đến không còn sức lực rồi sao.”
Cô quay đầu, nhìn anh.
Cô cầm tay anh xuống, trong khoảnh khắc nắm chặt lấy, cô hơi siết lại, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và xương cốt của anh.
Sau đó, cô lại nhìn anh, nói: “Vừa nãy anh gọi em là gì?”
Anh không hiểu lắm, nhưng vẫn thuận theo cô, “Ôn Tuyết Ninh.”
Rồi hỏi cô, “Sao vậy?”
“Không được, sau này anh không được gọi tên em nữa.”
Giọng anh kiên nhẫn, “Vậy anh gọi em là gì?”
“Tối qua anh cầu xin em thế nào?”
Anh nói, “Ninh Ninh.”
Anh cười, hàng mi đen nhánh rũ xuống, trên má có lúm đồng tiền rất nhạt.
Anh vừa cười vừa nhìn cô như vậy, rồi chậm rãi lên tiếng.
“Ninh Ninh.”
“Cục cưng.”
“Bà xã.”
Mỗi một cách gọi của anh đều có một chút ngừng lại, giọng trầm thấp, mang theo vài phần dịu dàng rõ ràng chỉ dành cho cô.
Sau đó anh kiên nhẫn hỏi cô, “Thích cái nào?”
Cô nhào tới ôm cổ anh, “Thích hết, mỗi cái gọi một lượt.”
Anh cúi đầu xoa mái tóc sau lưng cô, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy tâm trạng cô khác hẳn lúc nãy.
Anh vừa định hỏi cô, giây tiếp theo đã bị cô ôm chặt kéo xuống hôn, tay cô vừa hôn vừa bắt đầu cởi cúc áo anh xuống, đến ngang hông thì không thể với tới nữa vì anh cũng đang ngồi xổm như cô.
Cô ngừng hôn, mở mắt đẩy anh ngã ra sau ngồi xuống đất, rồi đưa tay kéo dây lưng quần anh.
Tỏ vẻ như muốn giải quyết anh ngay tại chỗ.
Không một tiếng động, chỉ im lặng làm việc.
C ởi sạch đồ của anh, cô hơi do dự, rồi đưa tay c ởi quần áo trên người mình.
Vốn dĩ là chuyện cô nghiến răng muốn làm một hơi cho xong, nhưng dây váy không biết mắc vào đâu, cô dùng sức hai lần vẫn không cởi ra được, đột nhiên có chút nản lòng.
Lục Từ giúp cô gỡ dây ra, rồi giúp cô cởi váy.
Bóng tối bao trùm khi váy che khuất biến mất theo chiếc váy rơi xuống, cô thực sự đối diện với anh.
Làn da tr@n trụi cảm nhận được nhiệt độ không khí, tim cô lúc này mới bắt đầu hồi hộp.
Mỗi lần trước, đều vì cô ngại ngùng mà bỏ dở, anh mỗi lần đều đủ nhẫn nhịn. Là cô muốn thử, cũng là cô không chịu được mà dừng lại, anh bị cô hết lần này đến lần khác dày vò rất khó chịu, nhưng mỗi lần đều phối hợp đủ.
Bây giờ cũng vậy.
Sau khi cởi xong, cô có chút cứng đờ đứng tại chỗ, không biết bước tiếp theo nên làm gì trước.
Lục Từ đứng dậy, cúi người bế cô lên, đi đến bên giường ngồi xuống, ôm eo cô để cô ngồi lên đùi mình. Anh đưa tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc mai bên tai cô, cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nhất, an ủi hỏi cô: “Không ăn cơm nữa à? Lại muốn thử sao?”
Giọng điệu dịu dàng của anh có tác dụng, sự căng thẳng của cô giảm đi một chút, cô ôm lấy anh tựa vào vai anh.
Một lúc sau, cô nói như để xác nhận: “Bây giờ anh đã là người của em rồi, em muốn thử lúc nào thì thử.”
Anh khẽ cười, “Ừ.”
“Không được phản kháng em.”
“Anh không phản kháng.”
“Phải nghe lời em!”
“Ninh Ninh,” anh nói, “lần nào anh cũng rất nghe lời em.”
Giọng anh ở ngay bên tai, trầm thấp dịu dàng như muốn chui vào tim cô.
Giọng nói, mùi hương, hơi thở của anh, cùng với làn da áp sát không chút trở ngại, cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể anh, nhịp đập mạch máu, và trái tim đang đập từng nhịp trong lồ ng ngực anh.
Anh là có thật, là thuộc về cô.
Anh cảm nhận được tâm trạng cô không ổn, ôm cô hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
Cô im lặng không nói.
Khoảnh khắc im lặng này.
Anh lại lên tiếng, “Cục cưng.”
“…”
Anh thật sự định gọi hết mọi cách xưng hô một lượt sao?
Cô ngẩng đầu: “Anh đang hoàn thành nhiệm vụ của em ư?”
Vẻ mặt anh có chút ngẩn ra, không hiểu sao cô lại không vui nữa, vẻ mặt mù mờ trông rất vô tội, “Không phải.”
Thôi vậy.
Là do tâm trạng cô bây giờ không ổn.
Cô từ trên đùi anh xuống, nhặt quần áo dưới đất mặc lại, bên cạnh là quần áo của anh, cô cầm lên ném cho anh.
Anh vẫn ngồi bên giường, không hiểu sự thay đổi liên tục này của cô, đột nhiên c ởi sạch đồ của anh, rồi lại đột nhiên kết thúc. Anh nhận lấy quần áo cô ném cho, có chút khó hiểu bối rối.
Cô mặc xong liền đi ra ngoài, ngồi xuống bên bàn ăn.
Sau đó anh mặc quần áo xong đi ra, ngồi xuống bên cạnh cô, lặng lẽ ăn cơm cùng cô, một lúc sau, có chút dò xét và bối rối hỏi cô, có ngon không.
Nhận ra giọng điệu thận trọng của anh, cô cũng ý thức được sự vô cớ của mình, có lẽ đã khiến anh khó hiểu, anh vốn dĩ đã không có cảm giác an toàn.
Cô nở một nụ cười, nói chuyện với anh như bình thường, “Ngon, đương nhiên là ngon rồi, anh nấu ăn càng ngày càng ngon hơn.”
Rồi cô nói với anh như thường lệ, lát nữa sẽ đi mua cái này cái kia, anh mỗi câu đều ngoan ngoãn “ừ” một tiếng, ánh mắt nhìn cô chỉ thuộc về cô, cẩn thận xác nhận tâm trạng của cô.
Ăn xong, cô vốn định tự mình rửa bát, nếu không thì ăn cơm rửa bát gì cũng sai anh, có chút áy náy, nhưng Lục Từ đã nhanh chân thu dọn mang vào bếp trước.
Cô chỉ đành theo sau anh, anh đứng trước bồn rửa bát rửa bát, cô thì đứng bên cạnh ôm anh.
Anh cao lớn, cằm cô chỉ chạm đến lưng anh, hơi ngẩng đầu nhìn đường nét cúi xuống của anh.
Anh cúi đầu, hàng mi rất dài, sống mũi cao thẳng, đường viền từ hàm đến yết hầu sắc nét, khi không nói chuyện toát ra vẻ lạnh lùng khó xâm phạm, nhưng khi cười thì đuôi mắt lại cong lên.
Dù là lạnh lùng hay nụ cười, đều là lớp vỏ bảo vệ để anh trông có vẻ bình thường.
Chỉ khi nói chuyện với cô, anh mới hoàn toàn mềm mại, không hề cáu gắt, có thể tùy ý chạm vào.
Cô đột nhiên dường như cũng nghĩ thông suốt rồi.
Thôi vậy, từ tối qua đến giờ cũng lâu như vậy rồi, cô cứ tiếp tục giả vờ chết đi. Dù sao thì cũng chỉ còn vài tháng nữa là tốt nghiệp, đợi sau khi chuyển công tác vào năm sau, cô có thể cùng anh đến sống ở châu Âu rồi.
Sau khi hết kỳ nghỉ, nếu gặp người quen hỏi han về anh, cô cứ tìm đại một lý do nào đó để lấp li3m cho qua. Cô nhất định sẽ giấu anh thật kỹ, không để ai làm phiền anh.
Dù sao thì, dù có phủ nhận, anh vẫn thuộc về cô.
Cô cọ cọ lưng anh, anh cảm nhận được, ánh mắt cúi xuống nhìn cô, “Sao vậy?”
Cô kéo nhẹ áo anh, anh lập tức cúi đầu hôn cô một cái.
Rồi tiếp tục rửa bát.
Nghĩ thông suốt rồi, tâm trạng cô cũng tốt hơn nhiều. Cô ôm eo anh, ngẩng đầu nhìn anh nói chuyện, “Lục Từ, em muốn hỏi anh một chút chuyện.”
“Ừ.”
“Là chuyện liên quan đến trước đây của anh, em sợ anh không vui, nếu anh không muốn nói thì có thể không nói.”
Anh vẫn nói, “Không sao cả, chỉ cần là em hỏi, anh sẽ không không vui.”
Anh vặn nhỏ vòi nước, để tiếng nước chảy nhỏ hơn một chút, tiện cho việc nghe cô nói.
“Em chỉ muốn hỏi… tại sao anh không ra nước ngoài ngay từ đầu, chẳng phải mẹ anh luôn ủng hộ điều đó sao?” Giọng cô có chút cẩn trọng, quan sát vẻ mặt anh.
Vẻ mặt anh không đổi, dường như anh biết cô muốn hỏi gì, chậm rãi trả lời cô: “Bởi vì từ khi anh bắt đầu hiểu chuyện, bên cạnh anh chỉ có một loại âm thanh, tất cả mọi người đều nói sau này phải làm người giống như cha anh, làm cánh tay phải đắc lực của ông, kế thừa thành tựu của ông, thế giới của anh chỉ có một loại âm thanh này, cho nên anh không có ý thức phản kháng. Sau này anh có những việc mình thích, nhưng mỗi lần làm những việc đó đều bị người thân, thầy cô, bạn bè xung quanh chỉ trích, anh mới cảm thấy đau khổ, không muốn như vậy.”
“Nhưng cha anh không đối xử tệ với anh, ông chỉ là rất bận, một ngày hầu như không có thời gian gặp mặt, không có thời gian quan tâm anh, số ít lần trò chuyện chỉ hỏi về việc học của anh, cho nên ông không hiểu tình hình của anh, không biết hào quang và sự nghiêm khắc của ông khiến anh sống rất ngột ngạt, ông chỉ là một người cha rất bình thường, hy vọng anh lớn lên theo kỳ vọng của ông, rất nghiêm khắc yêu cầu anh học hành chăm chỉ, sau này ông biết anh sống rất đau khổ, cũng cảm thấy áy náy với anh, giúp anh đổi tên và thân phận để anh có thể sống lại, anh định một mình đến châu Âu sống, ông cũng không ngăn cản anh.”
“Anh sống rất ngột ngạt dưới hào quang của ông, nhưng người nuôi anh lớn lên cũng là ông, cho nên anh không thể nhẫn tâm phản kháng ông, mỗi lần nghĩ đến ánh mắt thất vọng của ông, anh cũng cảm thấy rất áy náy, vì vậy anh luôn sống trong mâu thuẫn như vậy, muốn làm những việc mình thích, lại cảm thấy như vậy sẽ có lỗi với ông.”
“Năm anh tốt nghiệp cấp ba, anh nghe em nói em đã làm ầm ĩ thế nào, khiến ba em phải đưa tiền cho em đi học, sau đó hoàn toàn cắt đứt liên lạc với gia đình, lúc đó anh thực sự rất ngưỡng mộ em, bởi vì em có thể hận và trốn chạy mà không hề lưu luyến, nhưng gia đình anh không đối xử tệ với anh, chỉ là tình yêu của họ vừa vặn khiến anh khó chịu, anh không thể nhẫn tâm làm những việc khiến ông thất vọng, cho nên cứ sống trong mâu thuẫn như vậy.”
Nghe đến đây, cô đột nhiên có chút ngẩn ra.
Anh cúi đầu rửa bát, tiếp tục chậm rãi nói, “Anh vẫn làm theo kỳ vọng của ông, thi vào đại học Bắc Thành, thi vào ngành ông mong muốn, tham gia các cuộc thi, đoạt giải, anh muốn ông vui vẻ, rồi sau đó mới làm những việc của riêng mình. Anh định sau khi tốt nghiệp sẽ rời khỏi đây, trước khi đi còn thi nghiên cứu sinh, thành tích này là câu trả lời anh dành cho ông, anh muốn ông biết anh không phải là trốn tránh, không phải là không làm được, chỉ là thực sự không thích.”
Cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh khi kể chuyện, ôm lấy anh, đột nhiên nhớ đến những lời mình từng đọc được dưới phần bình luận của một cuốn sách:
Tình yêu của gia đình Đông Á ẩn chứa nỗi đau âm ỉ, tình yêu của họ vừa đủ, nhưng không đủ tốt để con cái lớn lên hạnh phúc và cảm nhận được trọn vẹn tình yêu thương, cũng không tệ đến mức khiến con cái bất hiếu nhẫn tâm đối xử, mà vừa đủ để đau khổ cả đời.
Trong vô số đêm, vừa tủi thân vì sự không hiểu của họ, vừa xót xa vì sự trả giá của họ, không thể dứt bỏ cũng không thể trách cứ, biết rõ họ là những người yêu mình nhất trên đời, nhưng lại không thể trốn tránh những tủi thân mình phải chịu, chúng ta không biết phải trách ai, nên chỉ có thể luôn cảm thấy áy náy mà oán trách chính mình.
Mấy cái bát trong tay anh đã rửa xong, chỉ có một mình cô ăn, vốn dĩ cũng không có nhiều bát.
Chỉ là theo lời anh nói dài dòng, động tác trong tay nhất thời quên mất.
Nói đến đây, anh mới như sực tỉnh, tắt vòi nước, vừa lau khô mấy cái bát, vừa tiếp tục nói: “Ông tuy rất nghiêm khắc, cũng không có thời gian quan tâm anh, nhưng biết anh sống không vui, cũng bằng lòng để anh rời đi, đổi một môi trường tương đối thoải mái hơn. Những năm ở Nam Thành là những ngày anh vui vẻ nhất, thoát khỏi áp lực hào quang của cha, còn có tình yêu mà anh nghĩ là của mẹ, anh muốn làm gì bà cũng ủng hộ anh, cho nên những năm đó, anh quả thực sống khá vui vẻ, chỉ là một mình có chút cô đơn.”
“Bởi vì nếu sống cùng những người thân khác, anh vẫn không thể thoát khỏi những áp lực và lời nói đó, cho nên anh sống một mình trong căn hộ mẹ mua cho anh, mỗi ngày anh đều một mình, về đến nhà đều rất lạnh lẽo một mình, nhưng vui vẻ hơn trước rất nhiều, anh nghĩ, anh có thể vui vẻ làm chính mình rồi.”
“Sau này mới biết, mẹ anh đã ly hôn từ lâu rồi, khi ly hôn, bà không chọn anh, rất nhiều lần anh nghĩ, nếu lúc đó bà mang anh đi, anh đã không sống khổ sở như vậy rồi, nhưng bà đã không làm.”
Giọng anh ngừng lại một chút, rồi tiếp tục bình thản như không có chuyện gì nói, “Hơn nữa, không đến hai năm bà đã có cuộc sống mới, bà đối xử rất tốt với em trai, có lẽ là vì có sự so sánh, anh mới biết những điều tốt đẹp bà từng dành cho anh chẳng là gì cả, bà cho anh rất nhiều tiền, nhưng không còn cho anh tình yêu nữa.”
“Mỗi năm bà đều cho anh rất nhiều tiền, dù anh muốn làm gì bà cũng cho anh rất nhiều tiền, nhưng bà không bao giờ đến thăm anh, cũng không gọi điện cho anh, mỗi lần anh nhắn tin cho bà, nói chuyện được vài câu bà lại bận công việc, ngay cả khi anh đến Mỹ tìm bà vào kỳ nghỉ đông hè, bà cũng chỉ mua cho anh một căn nhà để anh ở, bà không ở cùng anh, cũng không cho phép anh đến nơi bà ở tìm bà.”
“Anh biết bà rất bận, cho nên cái gì anh cũng nghe theo bà, cho đến kỳ nghỉ hè trước khi lên lớp 12 đến tìm bà, nhìn thấy em trai anh tham gia cuộc thi chèo thuyền của trường, bà bỏ cả cuộc họp quan trọng để chụp ảnh cổ vũ em trai, anh mới biết, hóa ra những điều tốt đẹp bà dành cho anh chẳng là gì cả, bà thậm chí còn không trả lời tin nhắn của anh, bà không cho anh gọi điện cho bà, bà nói bà đang họp rất bận, không thể nghe điện thoại.”
Giọng anh bắt đầu khàn đi một chút, nhưng vẫn chậm rãi, bình thản nói tiếp.
“Thực ra anh cũng mơ hồ cảm nhận được, mẹ anh dường như không còn muốn anh nữa, chỉ là vì trách nhiệm nên mới không bỏ rơi anh, số tiền bà cho anh rất nhiều, còn mang theo một loại cảm giác áy náy bù đắp. Nhưng anh không có nhiều bạn bè, thỉnh thoảng thổ lộ những suy nghĩ như vậy, họ đều cho rằng anh nghĩ quá nhiều, bởi vì họ thấy mẹ anh cho anh rất nhiều tiền, anh muốn gì bà cũng mua cho anh, thế là anh cũng tự lừa dối mình như vậy, là do anh đa nghi.”
“Cho đến khi tận mắt nhìn thấy bà đối xử với em trai thế nào, cũng nhớ lại những gì bà từng đối xử với anh khi còn ở bên nhau, anh mới chắc chắn, hóa ra bà thực sự không còn quan tâm đ ến anh nữa rồi, bà đã có gia đình mới, là mẹ của người khác rồi, cũng không thể yêu anh nữa rồi.”
“Ôn Tuyết Ninh.” Anh vẫn cầm bát trong tay, dáng người cao lớn đứng trước mặt cô, đường nét lại trở nên gầy gò, “Anh luôn rất cô đơn, rất cô đơn, thế giới của anh chỉ có một mình anh, bố anh quanh năm bận rộn, lại rất nghiêm khắc, số ít lần gặp mặt chỉ hỏi vài câu về việc học của anh, mẹ anh cũng rời bỏ anh từ rất sớm, đối với anh chỉ còn lại trách nhiệm và sự bù đắp, anh nhận được rất ít rất ít tình yêu, ít đến mức anh càng ngày càng trở nên lập dị, rất khép kín, không hiểu yêu một người là như thế nào, có lẽ anh làm không tốt, cũng không biết cách thể hiện.”
“Nhưng bây giờ em đối với anh, quan trọng hơn tất cả mọi thứ khác.”
Ngón tay anh cầm bát siết chặt đến trắng bệch.
Mắt không nhìn cô, hàng mi rũ xuống vẫn khẽ run rẩy, giọng anh rất thấp, đến đây thì ngừng lại, khi cất tiếng lần nữa thì khàn đặc như tiếng van xin từ cổ họng.
“Anh sẽ nghe lời em, em muốn gì anh cũng nghe theo em, em có thể đừng bỏ rơi anh, đừng rời xa anh được không?”
“Đừng để anh một mình nữa.”
Cô có chút kinh ngạc, không ngờ đột nhiên lại khiến anh buồn đến vậy, cô có chút hoảng hốt nhìn đôi mắt rũ xuống của anh, vội vàng cầm lấy cái bát trong tay anh, vội vã đặt sang một bên.
Anh cao lớn, cô chỉ có thể kiễng chân lại gần nhìn anh, đưa tay nâng mặt anh lên, để anh nhìn mình, có chút hoảng hốt nói: “Lục Từ, anh đừng khóc mà.”
“Anh không khóc.”
Khuôn mặt anh được hai tay cô nâng niu nhìn cô, anh đồng thời nói như vậy.
Nhìn rõ ràng mắt anh thực sự không khóc, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô hai tay ôm chặt lấy anh, ngẩng đầu nhìn anh hỏi, “Sao đột nhiên lại nói như vậy?”
Bị cô ôm chặt nhìn một lúc, anh nói: “Vừa nãy anh có làm gì khiến em không vui không, nếu anh có gì làm không tốt, em có thể nói thẳng với anh, anh sẽ sửa hết.”
Cô có chút ngẩn ra, nhớ lại chuyện vừa xảy ra trong phòng ngủ.
Cô vội vàng giải thích: “Không phải không phải, không phải anh làm không tốt, là hôm qua anh đến đón em về nhà, bị người quen của anh nhìn thấy, tối qua tin tức đã lan truyền khắp nơi rồi, rất nhiều người đến hỏi em chuyện của anh, em nghĩ anh chắc không muốn bị họ làm phiền, em đang nghĩ có nên phủ nhận không phải là anh không, nhưng em lại không muốn phủ nhận, em có chút buồn bực.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“… Ừm.”
Cô vừa định nói không cần để trong lòng, là do tính khí cô không tốt, đã nghĩ thông suốt không sao rồi.
Nhưng anh gần như ngay giây sau đã nói: “Không cần để ý đến anh, em muốn thế nào cũng được.”
Cô ngây người một chút, lập tức phản bác: “Sao lại thế được! Anh yên tâm, vừa nãy em đã tự nghĩ thông suốt rồi, em nhất định sẽ giấu anh thật kỹ, không để ai làm phiền anh.”
Giọng điệu và vẻ mặt anh không đổi, vẫn nói như vậy: “Anh thế nào cũng được, anh không quan trọng, anh cái gì cũng nghe theo em, chỉ cần em đừng lại rời xa anh nữa là được.”
“…?”
Cô vốn định phản bác, nhưng nghe anh nói vậy.
Lại?
—— Lại?
Cô rời xa anh khi nào, lần trước là khi nào?
Cô mù mờ chớp mắt hai cái, anh vẫn cúi đầu lặng lẽ nhìn cô, hàng mi rũ xuống vừa dày vừa dài, đường nét dịu dàng.
Cô thực sự không biết, hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Em có rời xa anh bao giờ đâu?”
“Có.”
“Em không mà…?”
Giọng anh khẳng định, “Em có.”
“Khi nào chứ?”
Cô truy hỏi, “Rốt cuộc là khi nào?”
Anh dời mắt đi, cầm lấy cái bát vừa bị cô tùy tiện đặt lên kệ, mở tủ bát phía trên, đặt bát vào ngay ngắn.
Đóng cửa tủ lại, cúi đầu, cô vẫn chớp mắt nhìn anh rất mờ mịt.
Áo anh cũng bị cô nắm chặt.
Dường như anh không nói, cô sẽ không định thả anh đi.
Không chịu nổi cô, anh bỏ cuộc, giọng cũng trở nên buồn bã: “Là em muốn nghe anh hát, nhưng em đã đi rồi.”(*)
(*) Ở cuối chương 45, sau khi chơi trò ma sói thì Tuyết Ninh muốn Lục Từ hát, nhưng sau đó vì bận nên đi trước, không kịp nghe
“?…??” Cô đột nhiên mở to mắt, “Cái này… cái này là chuyện khi nào rồi.”
“Ừ, không phải chuyện gì lớn.”
Giọng anh rất bình tĩnh.
Nhưng anh đang nói cái gì vậy, nghe sao giống oán trách hơn vậy.
Cô cố gắng nói lý lẽ, “Lúc đó, tuy em thích anh, nhưng chúng ta đâu có quan hệ gì, sao có thể gọi là rời xa anh được.”
“Ừ, không có quan hệ, không tính là rời xa.”
“…”
Cô giải thích, “Hơn nữa hôm đó em có việc, buổi tối em có việc, người khác không nói với anh sao?”
“Nói rồi.”
“Vậy thì—”
“Em nhất định là rời xa anh.”
“…”
Thôi được.
Cô vừa định nhận thua.
Người này lại nói, “Lúc đó chúng ta không có quan hệ gì, vậy sao em còn hôn anh.”
“…”
Thực sự nhận thua rồi.
Cô ôm lấy cơ thể anh, nhưng đột nhiên có chút buồn cười. Sao anh đáng yêu đến vậy.
Chỉ một mình cô biết sự đáng yêu này.
Cô lại ngẩng đầu, véo má anh, rồi kéo anh ra khỏi bếp, kéo đến bên giường trong phòng ngủ, ấn anh ngồi xuống, rồi tự mình ngồi lên đùi anh.
Cô ôm cổ anh, cười nhìn anh, lần này rất nghiêm túc nói: “Hôm nay không đi đâu nữa, ngày mai đi mua đồ Tết.”
Sự nũng nịu của anh cũng không giấu giếm nữa, trực tiếp buồn bã mà oán trách nói: “Em lại muốn dày vò anh.”
“Không phải, lần này nghiêm túc.”
Nhưng độ tin cậy của cô dường như hơi thấp.
Hai giây sau, anh nói: “Không tin.”
“Thật mà, thật sự là nghiêm túc.”
“Không muốn.”
“Xin anh đó.”
“Lần nào em cũng bắt nạt anh.”
Cô nắm tay anh, trong lòng hạ quyết tâm, kéo tay anh nhét vào trong áo mình.
Vẻ mặt anh vì vậy mà trở nên kinh ngạc.
Cô khẩn trương tim đập nhanh hơn, nâng mặt anh lên, hôn nhẹ lên mắt anh, nhìn anh thật gần nói: “Lần này không bắt nạt anh nữa, làm tình đi, chúng ta.”
——
Mây: Tui nổ chương cho mn đây, hoàn chính văn luôn rùi (để theo mạch cảm xúc luôn) ><