Mấy chữ lớn in đậm trên trang bìa đập vào mắt:
THỎA THUẬN LY HÔN.
Cơ thể Tần Thận khẽ run lên, nhưng vẫn không ngẩng đầu nhìn tôi.
“Anh ký sớm nhé, Tần tổng. Nếu quá ba ngày, tôi sẽ nộp đơn ra tòa. Anh là đối tác của chính phủ, chắc không muốn thấy tình huống này đâu.”
Tôi quay người, ánh mắt chạm vào Lâm Cẩm.
Đôi mắt Lâm Cẩm mở to, hoang mang, sợ hãi… nhưng dường như còn ẩn chứa chút đắc ý và phấn khích.
Tôi khẽ cười lạnh:
“Lâm Cẩm, cô thành công rồi. Người đàn ông này, tôi tặng cô đấy. Nhớ giữ chặt, đừng để tôi thất vọng.”
Nói xong, tôi quay người bước đi.
Ngay lúc đó, Tần Thận – người luôn cúi đầu im lặng – bất ngờ nắm chặt lấy tay tôi, giọng nói run rẩy đến cực độ:
“A Ly——”
Tôi rút tay mình ra, lạnh lùng đáp:
“Đừng chạm vào tôi.”
“Bẩn.”
Những ngày nằm trong bệnh viện, tôi đã nghĩ thông suốt rất nhiều điều.
Trước sinh tử, tất cả chỉ là vết xước.
Trước khi trải qua biến cố này, tôi nhạy cảm, bất an. Khi đối diện với sự phản bội, tôi đau khổ, do dự, thậm chí không đủ can đảm để đối mặt.
Nhưng sau khi trải qua tất cả, tôi hiểu rằng trên đời này không có điều gì quan trọng hơn việc sống tốt.
Sống.
Sống thật tốt.
Nghĩa là chấp nhận những điều vô thường trong cuộc sống một cách thản nhiên.
Nghĩa là dù phải đối mặt với lừa dối, phản bội, dù rơi vào những thời khắc tăm tối nhất của cuộc đời, tôi vẫn có thể đứng dậy, dần dần mạnh mẽ hơn.
Thỏa thuận ly hôn là do tôi nhờ luật sư soạn thảo trong lúc Tần Thận vắng mặt.
Vốn đầu tư vòng thiên thần vào công ty của Tần Thận lúc khởi nghiệp là do mẹ tôi rót vào, chiếm 30% cổ phần.
Mẹ tôi luôn có con mắt đầu tư sắc bén, và Tần Thận có tài năng kinh doanh xuất sắc. Hai triệu nhân dân tệ năm đó, giờ đã tăng giá gấp trăm lần – đủ để tôi sống sung túc cả đời.
Những thứ khác – nhà cửa, trang sức, túi xách, và cả Tần Thận – tôi không cần.
Cuộc đời còn dài, tôi không muốn dây dưa với những người và chuyện khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Tôi không quay về nhà, mà bắt taxi về căn nhà của mẹ.
Sau khi soạn xong thỏa thuận ly hôn, tôi đã nhờ người dọn dẹp lại căn nhà này.
Trước khi ngủ, tôi cẩn thận kéo chăn đắp kín người, thì thầm với chính mình trong bóng tối:
“Giang Ly, không sao cả. Một mình, cậu cũng có thể sống tốt.”
“Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.”
11
Sáng sớm ngày thứ ba, tôi tỉnh dậy trong căn nhà trống trải và nhìn thấy Tần Thận.
Anh ngồi lặng lẽ bên mép giường, giữ một khoảng cách với tôi.
Ánh sáng mờ nhạt len qua rèm cửa, làm nhòe đi đường nét khuôn mặt anh, ánh mắt anh tối tăm khó lường.
Tôi bình tĩnh nhìn anh.
“Tần Thận, nói với em là anh đến để đưa thỏa thuận ly hôn.”
Tần Thận nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt u sầu tột cùng, giọng khàn đặc:
“A Ly, anh sẽ không ly hôn.”
Tôi thản nhiên nhắm mắt lại.
“Anh có thể rời đi không? Em không muốn phải gọi người dọn dẹp lại nhà.”
Không gian yên lặng trong giây lát, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: