Editor + Beta-er: ToruD
Lúc này bên trong trấn Bắc quân, mấy người bọn họ quyết định lập tức mang binh hồi Loan thành. Ai cũng không ngờ rằng, lúc Vệ Diễn bắt đầu chỉnh quân thì trong quân lại nổi lên tranh chấp.
“Trác đại nhân không tiện lộ diện, trước tiên đợi ở đây đi, bổn vương đi xem thử.”
“Chuyện tới nước này rồi có gì mà tiện hay không tiện nữa, thuộc hạ theo Vương gia đi xem.” Trác Ảnh nhắm mắt. Trong lòng y biết rõ kế hoạch của Hình Thần Mục, chỉ sợ vừa lúc y rời khỏi hoàng thành thì đã tạo cơ hội cho Ninh Viễn xuất binh. Cho nên bất luận trong quân doanh có ai nhìn thấy y hay phát hiện ra thân phận của y thì đám phản quân kia cũng đã sớm biết rồi.
Lời nói của Hình Thần Tu đã kéo suy nghĩ rối loạn của y lại, giúp y thoáng cái đã tỉnh táo.
Hồi tưởng lại chuyện mà Hình Thần Mục làm suốt một năm qua, từ chuyện phái Hình Thần Tu đến trấn Bắc quân “giám thị” Vệ Diễn, rồi lại phái một nửa Cấm vệ quân tới trợ giúp trấn Bắc quân, sai Nghiêm Thanh tiếp cận Tiểu Oánh rồi thỉnh thoảng truyền ra ít tin tức, tiếp đến là khiêu khích Thái hoàng Thái hậu bức bà ta tự sát k1ch thích đám Ninh Viễn. Từng sự việc một không có cái nào mà không phải là dẫn dụ Ninh Viễn xuất binh cả.
Hình Thần Mục giao hổ phù cho Hình Thần Tu, chờ ngày Hình Thần Tu chân chính lộ diện. Ngày ấy ở yến hội, hắn vừa khiêu khích đám người Ninh Viễn lại đẩy y rời khỏi hoàng thành, đều là do hắn cố ý tạo cơ hội cho đám Ninh Viễn.
Trong toàn bộ kế hoạch của Hình Thần Mục, hắn sớm đã cân nhắc tất cả mọi chuyện. Hắn lấy chính mình làm mồi nhử chỉ để bảo hộ cho ba người.
Đầu tiên là phái Hình Thần Tu tới trấn Bắc quân, tiếp đến là cho Vệ Lâm hộ tống Thái hậu xuất cung đi Thượng Thanh tự cầu phúc và cuối cùng là —— Trác Ảnh.
Nghĩ đến đây, trong đáy mắt Trác Ảnh dâng lên một cỗ chua xót. Nhưng y không cho phép chính mình lại mất khống chế trong phút chốc tại thời điểm này, y không ngừng tự nói với chính mình, y tin tưởng Thánh thượng của mình, y tin tưởng Thánh thượng nếu mưu đồ lâu như vậy tất nhiên đã chuẩn bị chu toàn rồi mới có thể hành động. Hơn nữa, bên trong hoàng thành vẫn còn một nửa Cấm vệ quân cùng với năm nghìn Ảnh vệ quân hộ vệ.
Mà chuyện y cần làm lúc này đó là cùng Hình Thần Tu, Vệ Diễn mau chóng dẫn binh mã hồi Loan thành…
Trác Ảnh đi theo Hình Thần Tu rời khỏi lều chính, ảnh vệ vốn canh gác bên ngoài lập tức đuổi kịp. Hình Thần Tu suy tư một lát, nói với Trác Ảnh: “Ngươi bảo bọn họ cũng chuẩn bị tốt để chuẩn bị trở về đi.”
Trong quân có gần trăm ảnh vệ trước đây được phái đi theo âm thầm bảo hộ Hình Thần Tu, hiện giờ nếu Trác Ảnh đã tới đây, hiển nhiên việc chỉ huy Ảnh vệ quân sẽ để y tiếp nhận.
Trác Ảnh gật đầu, tầm mắt quét một vòng, nhanh chóng tìm được ảnh vệ dẫn đầu nhóm người, nói thẳng: “Thập Thất, ta sẽ đi theo Vương gia. Các ngươi đều trở về thu thập một chút đi. Nửa nén hương sau thì tập trung tại đây, hồi Loan thành.”
Ảnh vệ được gọi là Thập Thất sửng sốt, nhanh chóng nhận ra người đang nói với mình là ai, lập tức ôm quyền: “Vâng, đại nhân.”
Thấy Thập Thất lĩnh mệnh rời đi, Hình Thần Tu mới thở dài nói: “Hóa ra hắn là Thập Thất à. Theo bổn vương lâu vậy rồi, bổn vương lại chẳng biết gọi bọn họ là gì.”
“Nhân số ảnh vệ đông đúc, lại thường là do Thánh thượng trực tiếp điều hành. Vì để Thánh thượng có thể nhanh chóng phân biệt bọn họ, từ triều trước đã bắt đầu sử dụng phương thức đánh số để đặt tên cho ảnh vệ.” Trác Ảnh giải thích ngắn gọn.
Từ trước tới nay Ảnh vệ quân chưa từng để người khác biết rõ, cho dù là thiên hoàng hậu duệ quý tộc thì cũng chỉ biết trong cung có một quân đội như thế mà thôi. Về phần cụ thể chi tiết thì không cách nào biết được.
Trác Ảnh nhớ tới đôi mắt kính trọng của Thánh thượng khi nhìn người này, lại thêm sau đó bọn họ sẽ phải cùng nhau đối mặt với tình thế ác liệt, rốt cuộc y vẫn nhiều lời thêm vài câu: “Đợi sau khi hồi cung, trên cổ áo y phục của bọn họ sẽ có ngân văn đại biểu thân phận. Vương gia có thể xác nhận thân phận của họ bằng ngân văn đó.”
Hình Thần Tu híp mắt lại một lúc lâu, hỏi: “Lúc trước bổn vương từng thấy, trên cổ áo của Trác đại nhân hình như thêu minh nguyệt đúng không?”
“Vâng. Vốn văn sức của Thống lĩnh Ảnh vệ là bảo kiếm, ý chỉ là binh khí của đế vương. Nhưng mấy năm trước Thánh thượng lại sai người sửa lại
tú văn (hoa văn thêu) của thuộc hạ.”
“Trác đại nhân biết ý nghĩa không?”
Trác Ảnh lắc đầu: “Thuộc hạ từng hỏi Thánh thượng nhưng Thánh thượng chỉ nói để thuộc hạ tự lĩnh hội.”
Đại khái là vào khoảng ba năm trước, vào một ngày nào đó có một viên quan của
Thượng y cục (những người phụ trách trang phục cho Hoàng đế) bỗng nhiên đi đến Minh Ảnh cung đưa một chồng quần áo ảnh vệ mới, bảo là do Thánh thượng phân phó.
Hơn mười bộ y phục có kích thước giống nhau, là y phục để mặc một năm bốn mùa. Bề ngoài thì có vẻ không khác gì với những trang phục mà ảnh vệ vẫn thường mặc nhưng lúc Trác Ảnh thay mới giật mình phát hiện tú văn trên cổ áo khác thường. Ngày đó lúc y vào Hiên Minh điện tạ ơn cũng đã hỏi Hình Thần Mục ý nghĩa của tú văn nhưng Hình Thần Mục lại nói, có một số việc nếu nói ra sẽ mất đi ý nghĩa, cần phải để y tự mình lĩnh hội.
“Nhiễm Dĩnh dùng Tử Vi tinh để đại diện cho đế vương.
‘Nguyện ta như sao quân như trăng/ Hằng đêm cùng lấp lánh cùng sáng trong’. Trác đại nhân, tâm ý của Thánh thượng, hắn đã sớm mượn văn sức này nói rõ với ngươi rồi.” Hình Thần Tu không ngờ Tứ đệ của mình lại có một mặt nhu tình như thế.
Bước chân Trác Ảnh dừng một lát, nhanh chóng để lộ ra một nụ cười khổ, hóa ra Thánh thượng đã thể hiện tâm ý của mình từ lâu. Đáng tiếc y là một tên đầu gỗ, đoán không ra thâm ý trong đó.
Nhưng nghĩ lại, chỉ sợ nếu thực sự lúc đó y hiểu rõ tâm ý của Thánh thượng thì chắc chắn y cũng lại sẽ lựa chọn trốn tránh mà thôi. Có lẽ ngược lại sẽ lại khiến Thánh thượng khổ sở.
Hình Thần Tu chỉ nói đến thế thôi, cũng không tính can thiệp quá nhiều vào chuyện của hai người. Nói xong thì lập tức bước nhanh đi vào võ đài.
Trên võ đài, gian tế do Trần Tư và Ninh Viễn an bài đang cố gắng kích động cảm xúc của mọi người, tuyên bố Hình Thần Tu đang muốn dẫn binh mưu phản. Cũng may Hình Thần Tu đã sớm nắm giữ thư từ mà đám người đó liên lạc với quân địch, lúc này mới ổn định được quân tâm, do Vệ Diễn chỉ huy hai vạn binh mã, tức khắc khởi hành trở về Loan thành.
—
Đến lúc khởi hành Trác Ảnh chỉ một lòng muốn gấp rút lên đường, chỉ muốn mau chóng hoàn thành mệnh lệnh của Hình Thần Mục, rồi lại muốn nhanh chóng trở về hoàng thành, cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Một quân đoàn lên đường khác hoàn toàn so với một hoặc hai người khởi hành, cần bận tâm rất nhiều thứ, phải trù tính số lượng lương thực mang theo khi đi đường bộ, khi đêm xuống phải nhóm lửa hạ trại. Không sợ trong lòng bọn họ sốt ruột, cũng không thể tiêu hao hoàn toàn chiến lực của toàn quân chỉ vì lộ trình, cần phải đảm bảo việc nghỉ ngơi, thuận theo tự nhiên.
Điều này đối với Trác Ảnh mà nói, cứ như một ngày sống mà tựa như một năm.
Trời lại dần chuyển sắc thành hoàng hôn, đại quân chọn một khu đất bằng phẳng trống trải để hạ trại nghỉ ngơi. Trác Ảnh cùng Hình Thần Tu và Vệ Diễn nghiên cứu bản đồ, chỉ nghe Hình Thần Tu hỏi: “Hiện tại cứ theo con đường này, chỉ cần ba ngày đã có thể tới Loan thành phải không?”
“Vâng, nếu có thể đi nhanh hơn một chút thì không cần tới ba ngày.” Trác Ảnh nói xong, giương mắt nhìn Hình Thần Tu, có vẻ muốn nói lại thôi.
Con đường đúng là trước đó lúc y rời Loan thành đã đi qua, y vô cùng hiểu rõ nếu mình độc hành, chỉ cần hai ngày là đã đến nơi.
Hình Thần Tu như hiểu được suy nghĩ trong lòng y, không đợi y mở miệng đã trước một bước nói: “Ta có thể hiểu được nỗi lòng lo lắng cho Thánh thượng của Trác đại nhân. Bổn vương cũng hận không thể lập tức hồi cung, trước tiên xác định sự an toàn của Thánh thượng. Nhưng đại nhân cũng phải hiểu, hiện giờ chúng ta không rõ tình hình ở Loan thành như thế nào, vạn nhất phản binh đã khởi, tùy tiện xâm nhập nếu bị bắt thì đó là đánh rắn động cỏ. Mà cho dù có thuận lợi tiến vào cũng chưa chắc đã cứu được người ra.”
Trác Ảnh sao có thể không hiểu đạo lý này chứ. Nhưng chỉ cần trì hoãn thêm một ngày, Thánh thượng sẽ lại càng gặp nguy hiểm. Cho dù là chết, y cũng hi vọng mình có thể bảo hộ bên cạnh Thánh thượng mà không phải ở cái nơi cách hơn mười dặm này mà lo lắng không thôi.
“Thánh thượng đã lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ rồi mới tiến hành, không phải là nhất thời hứng khởi. Thật ra sau khi tỉnh táo lại, bổn vương ngược lại tin tưởng hắn sẽ không dễ dàng hãm mình trong nguy hiểm được. Trong thư hắn đã tính tới trường hợp xấu nhất nhưng không có nghĩa là không có phần thắng.” Thấy thần sắc y vẫn bi thương, Hình Thần Tu lại nói, “Bổn vương với Thánh thượng không phải do cùng một mẹ sinh ra nhưng phương thức xử sự có rất nhiều điểm giống nhau. Nếu hôm nay bổn vương là người ở trong cung, A Diễn ở bên ngoài thì bổn vương nhất định sẽ chiến đấu đến thời khắc cuối cùng, chờ viện quân. Bởi vì mặc dù bổn vương hi vọng hắn có thể sống sót nhưng lại càng muốn cùng hắn nhìn thấy Nhiễm Dĩnh tươi đẹp hơn, không muốn để hắn một mình sống ở hậu thế.”
Trác Ảnh nhớ tới Thánh thượng muốn y đồng ý năm sau cùng hắn đi ngắm hội đèn lồng, lại nhớ tới sinh nhật của hắn, y đã đáp ứng sẽ lại khắc cho hắn một khối chỉ phấn thanh long, còn có… Thánh thượng còn đang chờ y trả lời.
Sinh ra đã là bậc đế vương, có nhiều việc không thể tránh được, phải lo lắng cho thiên hạ thương sinh linh, lê dân bách tính. Nhưng suy cho cùng hắn cũng chỉ là người thường, cũng có thất tình lục dục, cũng sẽ thương tâm khổ sở. Nếu ngay cả chân tình cơ bản còn cầu không được, ở nơi vườn ngự uyển rộng lớn như thế sẽ cô đơn biết bao.
Trác Ảnh cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh ngộ. Y thầm nghĩ để Thánh thượng có thể thoải mái mà sống, nếu Thánh thượng muốn y đứng cạnh, dù là phải nhận lấy lời chê cười hay gặp muôn vàn trắc trở thì y cũng sẽ không lùi bước nữa.
Chỉ cần Thánh thượng có thể bình an mà thôi…
Sau khi hoàn hồn Trác Ảnh cúi đầu nói: “Vâng, thuộc hạ hiểu rồi.”
Hình Thần Tu sợ y sẽ nhất thời xúc động mà thừa dịp ban đêm sẽ hồi Loan thành, lại nhiều lời khuyên bảo thêm vài câu. Trác Ảnh hiểu chính mình đã lo lắng không chu toàn, đợi y nói xong thì không muốn quấy rầy hai người thêm nữa, hành lễ rồi rời khỏi lều.
Hôm sau, toàn quân lại tiếp tục xuất phát về phía Loan thành. Nhưng đi chưa được bao lâu lại bất ngờ gặp được Thái hậu đang cùng với người hộ tống đang vội vàng trở về từ Thượng Thanh tự.
Vốn Thái hậu đang trên đường đi Thượng Thanh tự, chuỗi phật châu nàng vẫn thường đeo bỗng nhiên đứt, kết hợp với biểu hiện khác thường gần đây của Hình Thần Mục, càng nghĩ nàng lại càng bất an, lúc này mới lệnh cho Vệ Lâm theo đường cũ quay về.
Hình Thần Tu cũng không dám để Thái hậu mạo hiểm. Sau khi mấy người bọn họ thương nghị xong, quyết định sẽ tách một nhóm nhỏ binh mã tiếp tục hộ tống Thái hậu đi Thượng Thanh tự, còn nhóm binh mã còn lại của Vệ Lâm sẽ cùng bọn họ hồi Loan thành bình loạn.
Mấy ngày cuối cùng, Trác Ảnh gần như đêm nào cũng không thể ngủ, chỉ ngóng trông có thể sớm ngày đến bên cạnh Hình Thần Mục.
Rốt cục đại quân cũng đến ngoài Loan thành. Để không đánh rắn động cỏ, mọi người tạm thời tìm một nơi bí mật cách thành mấy lý để làm nơi tạm đình trú. Còn Trác Ảnh mang theo vài ảnh vệ đã cải trang men theo đường nhỏ đi đến cửa thành tìm hiểu tình huống.
Vừa qua giờ Thân, cổng thành Loan thành vẫn đóng chặt, bên ngoài cũng không gặp tướng sĩ thủ vệ. Trác Ảnh thấy thế đáy lòng trầm xuống, gần như vận dụng hết sự tự chủ mới có thể khiến chính mình miễn cưỡng duy trì lý trí.
Y giục ngựa tiến lên, thấy trên cửa thành có dán một tờ cáo thị, có lác đác vài con số, chỉ nói bên trong thành có trộm cướp, tạm thời phải niêm thành để điều tra. Bất luận kẻ nào cũng không được tự ý ra vào, trên cáo thị có đóng con dấu của Thống lĩnh Quan vệ quân Ninh Viễn.
Trác Ảnh siết chặt dây cương tới mức dây thừng hằn vào da thịt, máu từ trong lòng bàn tay chảy xuống nhưng dường như y không hề cảm giác được.
Y bị sợ hãi vây khốn, trong tai y tựa như chỉ toàn là âm thanh chói tai.
Phản loạn đã khởi. Y vẫn đến chậm một bước…
Hoàn chương 28.