Editor + Beta-er: ToruD
Ninh Viễn khởi binh vào hai ngày trước, trong lòng Hình Thành Mục sớm đã có dự cảm rằng đây sẽ là một hồi ác chiến.
Thậm chí hắn còn sai Lục Hiền truyền tin tức cho Tướng quân Cấm vệ quân Lí Nguyên Mạc, báo cho hắn biết trước thế cục trước mắt để hắn tự mình chọn có ở lại trong cung hay không.
Lí Nguyên Mạc từng là một Đại tướng dưới trướng Vệ Lâm, cũng từng theo Tiên hoàng vào sinh ra tử chinh chiến nơi sa trường. Con trai Lí Đồ của ông giờ đang là Phó tướng quân trấn Bắc. Lí gia và Vệ gia giống nhau, mấy đời đều trung lương. Vào thời điểm quan trọng như thế này, Lí Nguyên Mạc hiển nhiên sẽ không trốn tránh. Kể từ khi biết chuyện, ông vẫn chưa từng xuất cung nghỉ ngơi, gần như là ngày đêm thủ vững.
Chính Ngọ hôm đó, Hình Thần Mục vẫn như mọi ngày, phê duyệt tấu chương ở Hiên Minh điện. Ninh Khiết cáo bệnh vẫn chưa tới hầu hạ bút mực, chỉ có mình Công Tôn Tịnh hầu hạ bên cạnh.
Nghiêm Thanh bưng tách trà nóng đi vào: “Thánh thượng, tạm nghỉ uống chén trà nóng đi ạ.”
“Ừm.” Hình Thần Mục đứng dậy vận động nửa người dưới, cảm thấy đúng là có hơi khát nên nhận lấy chén trà trong tay Nghiêm Thanh. Đang định đặt môi lên miệng chén thì không biết lí do vì sao, hắn bất chợt nhận thấy được một tia khác thường.
Còn chưa để hắn suy nghĩ kĩ, Nghiêm Thanh vốn đang cúi đầu đứng bên cạnh đột nhiên có động tác, đoạt lấy chén trà từ trong tay hắn.
Đám người Lục Hiền phản ứng cực nhanh, ngay sau đó đã có sáu gã ảnh vệ nhảy ra, bảo hộ Hình Thần Mục sau lưng.
Hai mắt Nghiêm Thanh đỏ bừng, cũng chưa làm ra hành động gì tổn thương tới Hình Thần Mục. Hắn cầm lấy chén trà ngửa đầu uống sạch, giọng nói run rẩy: “Thánh thượng, nô tài có tội. Nô tài đi trước một bước. Thánh thượng đại ân, nô tài kiếp sau xin nguyện làm trâu làm ngựa của ngài.”
Hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, thần sắc Hình Thần Mục căng thẳng, gạt đám ảnh vệ đang che chở trước người sang một bên, lớn tiếng nói: “Sao lại làm thế!”
“Thánh thượng… Bọn chúng tới rồi.” Lúc này Nghiêm Thanh đã nửa ngồi xổm trên mặt đất, có vẻ như đầu óc choáng váng, lấy tay vịn đầu. Hắn cố gắng duy trì chút ít thanh tỉnh cuối cùng, ngửa đầu nhìn về phía Hình Thần Mục: “Nô tài, nô tài cũng không còn cách nào khác cả. Nô tài biết nếu ngài loại trừ loạn đảng, chắc chắn sẽ nhổ sạch tận gốc. Nô tài không muốn thấy Tiểu Oánh chết nhưng nô tài cũng không muốn thấy ngài chết… Đây là độc do bọn chúng đưa, ngài hãy dựa vào tình trạng trúng độc của nô tài, đến lúc đó có thể giả chết. Ngài…”
Nghiêm Thanh còn chưa dứt lời, hai mắt đã nhắm lại, hôn mê bất tỉnh luôn.
Lục Hiền lập tức tiến lên xem xét, bẩm: “Thánh thượng, Nghiêm công công vẫn còn thở. Đây không phải là chất kịch độc.”
“Trước tiên mang người lên tháp đi.” Hình Thần Mục buông bàn tay đang nắm chặt thành quyền ra, tạm thời không biết nên làm thế nào trong tình huống như thế này.
Độc này nhất định là do Tiểu Oánh giao cho Nghiêm Thanh. Bên cạnh Hình Thần Mục có chuyên gia thử độc, tất cả đồ ăn, trà khi được dâng lên cho hắn đều phải trải qua rất nhiều bước kiểm tra thử độc. Mà ở nơi hoàng thành rộng lớn này, người duy nhất có thể tiếp xúc với trà sau khi đã kiểm tra độc thì chỉ có Nghiêm Thanh mà thôi.
Nghiêm Thanh đã thực sự động lòng với Tiểu Oánh, không đành lòng để nàng gánh trên lưng tội danh phạm thượng tác loạn. Có lẽ hắn từng có ý muốn hạ độc nhưng vào ngay thời khắc mấu chốt, Nghiêm Thanh lại hối hận, không thể xuống tay hại Hình Thần Mục. Vì thế hắn nguyện ý thay Hình Thần Mục uống chỗ độc này.
Chuyện tới nước này cuối cùng Hình Thần Mục đã có thể thông suốt. Nhưng hắn vẫn không hiểu, nếu đối phương đã muốn Nghiêm Thanh động thủ thì tại sao lại không thẳng tay dùng kịch độc mà lại giữ lại tính mạng của hắn?
“Thánh thượng, giờ nên làm thế nào ạ?” Lục Hiền sau khi sắp xếp tốt cho Nghiêm Thanh thì trở lại bên cạnh người Hình Thần mục.
Hình Thần Mục nhíu mày trầm tư một lát, một lát sau mới từ kinh hách hoàn hồn lại, nhìn sang Công Tôn Tịnh hỏi: “Giọng của Công Tôn thượng cung có tốt không?”
“Cái, cái gì cơ?” Công Tôn Tịnh trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt nghi hoặc.
“Phiền ngươi hét một tiếng thật to, giọng càng lớn càng tốt để cho người bên ngoài biết trong điện đã xảy ra chuyện.” Hình Thần Mục nói xong lại xoay sang mấy ảnh vệ, “Các ngươi đi thủ, không được để người bên ngoài tiến vào. Lục Hiền, ngươi từ đường cửa sổ ra ngoài, tìm cung nữ Tiểu Oánh mang đến đây cho ta.”
Việc này bất luận có thành hay không, chắc chắn Ninh Khiết sẽ không giữ lại mạng của Tiểu Oánh. Hình Thần Mục tạm thời chưa muốn để nàng chết.
Hai người lĩnh mệnh. Lục Hiền đi đến bên cạnh cửa sổ, chỉ vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài thì chợt nghe thấy tiếng hét chói tai của Công Tôn Tịnh, sợ tới mức suýt chút nữa hắn đã trượt chân ngã khỏi cửa sổ. Khó khăn lắm hắn mới ổn định lại cơ thể, xoay đầu nhìn nữ tử có dáng người nhỏ gầy kia bằng ánh mắt kính nể.
Tiếng hét này của Công Tôn Tịnh khiến toàn bộ bên ngoài đều rối loạn. Lục Hiền thừa dịp bên ngoài rối loạn lẻn đi. Bên cạnh Tiểu Oánh vẫn có ảnh vệ âm thầm theo dõi nên để tìm được nàng không khó mấy. Chỉ là dù sao ảnh vệ cũng không thể tới quá gần, nên mới tạo cơ hội cho nàng có cơ hội trộm giao độc dược cho Nghiêm Thanh.
Lục Hiền rất dễ dàng ra vào Hiên Minh điện nhưng nếu mang theo Tiểu Oánh, mục tiêu quá lớn nên sẽ dễ khiến người bên ngoài phát hiện. Hắn nhìn một vòng cảm thấy việc này quá mức mạo hiểm, đành phải tạm thời sắp xếp nhốt người ở Minh Ảnh cung, tự mình hỏi thăm rõ ràng sự tình rồi trở về bẩm báo lại với Hình Thần Mục.
Chuyện này suy cho cùng cũng vẫn khiến cho người ta thổn thức. Tiểu Oánh vốn họ Ninh, là bà con thân thích xa của Ninh Viễn. Cha mẹ nàng mất sớm, năm đó nàng nghe lời trưởng bối trong tộc tới Loan thành tìm Ninh Viễn làm nơi nương tựa.
Vốn Ninh Viễn lúc đó đang lên kế hoạch sắp xếp đưa tai mắt ngầm của mình nhập cung, thấy xuất thân nàng trong sạch lại mới theo lão gia tới Loan thành cũng không ai biết quan hệ của hai người nên mới đưa nàng nhập cung.
Trong nhà Tiểu Oánh có ba tỷ tỷ và một đệ đệ. Lúc còn nhỏ nàng vốn đã không được coi trọng, sau khi bị đưa vào trong cung bởi vì không nơi nương tựa nên lại càng bị cung nữ lâu năm bắt nạt.
Cho tới khi nàng được Ninh Khiết ra lệnh tiếp xúc với Nghiêm Thanh…
Nàng từng nghĩ với một người đã ngồi lên được cái chức Đại nội tổng quản thì Nghiêm Thanh chắc chắn là một người vô cùng khôn khéo lại mưu mô. Nhưng sau khi quen biết một thời gian, nàng mới phát hiện Nghiêm Thanh thật ra lại là một người vô cùng dễ ngượng ngùng. Lúc dùng cơm Nghiêm Thanh sẽ giúp nàng cất lại ít thức ăn mà nàng thích, lúc trời lạnh sẽ nhắc nhở nàng mặc thêm áo ấm, sẽ ngốc nghếch mà tạo niềm vui cho nàng. Nghiêm Thanh giúp nàng có thể cảm nhận cái gì gọi là được yêu thương, thế nào là ấm áp.
Nhưng mệnh lệnh của Ninh gia nàng không thể không làm theo. Ninh Viễn sai nàng mang độc dược giao cho Nghiêm Thanh, bảo Nghiêm Thanh hạ độc vào trong nước của Hình Thần Mục. Chuyện thành sẽ thả cho cả hai xuất cung, nhất định sẽ bảo vệ tính mạng của nàng.
Tiểu Oánh ít nhiều cũng có hiểu biết hiện thực, Ninh Viễn chưa chắc sẽ thực sự làm theo hứa hẹn. Huống chi khoảng thời gian ở chung này, nàng nhìn ra được Nghiêm Thanh vô cùng trung thành với Hình Thần Mục. Nếu để hắn vì mình làm tổn thương Thánh thượng, chỉ sợ tới khi có thể xuất cung thì hắn sẽ áy náy cả đời này mất. Vì thế nàng đã đổi độc dược thành mê dược thông thường, lại âm thầm làm trò trước mặt Ninh Viễn giao nó cho Nghiêm Thanh. Chỉ là vì chung quanh nàng luôn có người của Hình Thần Mục và Ninh Viễn theo dõi nên nàng không dám nói gì nhiều. Thế nên chuyện đổi độc dược chính Nghiêm Thanh cũng không biết.
Nàng thế mà lại không ngờ được, sự mềm lòng nhất thời của nàng lại có thể cứu mạng Nghiêm Thanh.
Hình Thần Mục nghe Lục Hiền bẩm báo xong thì thấy kinh ngạc vô cùng, vốn hắn tưởng Nghiêm Thanh là người duy nhất bị lợi dụng lại còn động tâm, không ngờ bọn họ lại đều có tình ý với nhau.
“Thánh thượng, nên xử trí Nghiêm công công và Tiểu Oánh thế nào đây ạ?”
“Trước tiên an trí họ ở Minh Ảnh cung đi, đừng để cho người của Ninh Viễn phát hiện.” Hình Thần Mục nhìn Nghiêm Thanh đang nằm trên tháp, trong lòng không tức giận mấy. Ít ra vào thời điểm mấu chốt, Nghiêm Thanh đã lựa chọn chết thay hắn, “Việc này đợi sau khi bình loạn xong lại thương nghị.”
“Vâng ạ.”
Hai người đang nói chuyện, cửa sổ lại từ bên ngoài bị kéo ra, một gã ảnh vệ kích động nhảy vào trong điện: “Thánh thượng, Ninh Viễn mang theo gần hai vạn binh mã thuộc Quan vệ quân từ cửa chính tấn công vào rồi.”
“Lí Nguyên Mạc đâu?”
“Lí tướng quân đã dẫn Cấm vệ quân ngăn địch rồi ạ.” Vẻ mặt ảnh vệ kia lộ vẻ do dự, “Nhưng… Nhân số hai bên chênh lệch rất lớn, chỉ sợ…”
Hình Thần Mục lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, chỉ hướng mắt nhìn khói lửa ở phía xa xa bên ngoài cửa sổ, “Ừm, thông báo với toàn bộ ảnh vệ chuẩn bị chiến tranh đi.”
“Thánh thượng, nếu để Ảnh vệ quân ra tiền tuyến, bên người ngài sẽ không có ai. Nếu địch nhân nhân cơ hội đó ám sát, quá mức nguy hiểm.” Lục Hiền lo lắng nói.
“Ai nói sẽ thế?” Hình Thần Mục quay đầu nhìn về phía hai người, “Giúp trẫm mang chiến giáp tới đây đi.”
Ngay từ khi hình thành kế hoạch trong đầu, Hình Thần Mục chưa từng nghĩ mình sẽ núp ở hậu phương. Là hắn từng bước bức đám người Ninh Viễn, Trần Tư khởi binh bức vua thoái vị, vốn hắn đã rất thẹn với tướng sĩ và cung nhân rồi, sao có thể lại tự mình ẩn nấp bên trong hoàng cung khi Ninh Viễn tấn công thành chứ.
Hắn phải mặc giáp ra trận. Nếu Cấm vệ quân và Ảnh vệ quân thực sự bại, chỉ cần bắt một mình hắn là đủ rồi, không cần phải liên lụy người vô tội.
Hắn vừa nói xong, ngay cả những ảnh vệ vốn canh giữ trong tối cũng đều hiện thân, quỳ xuống đất nói: “Hành động này quá mức nguy hiểm, Thánh thượng tuyệt đối không thể xúc động như thế được.”
“Đây không phải là xúc động.” Hình Thần Mục ngẩng đầu, tầm mắt lại rơi xuống chỉ trấn, “Trẫm nhất định sẽ chống đỡ được tới khi Trác Ảnh về. Trẫm tin y, ta tin tưởng hai nhóm binh mã trong hoàng thành này, thế nên hy vọng các ngươi cũng có thể tin tưởng trẫm một chút.”
—
Cuối cùng, sau khi Cấm vệ quân ngoan cố chống cự được một ngày đêm thì Hình Thần Mục cũng khoác áo giác đỏ rực trên người cùng nhóm Ảnh vệ quân gia nhập cuộc chiến.
Có bọn họ gia nhập, hiển nhiên đã càng tiếp thêm sĩ khí cho tướng sĩ Cấm vệ quân đã sức cùng lực kiệt.
Lúc đó cánh tay trái Lí Nguyên Mạc đã bị thương nhưng ông vẫn chưa từng lùi bước, vẫn cầm trường đao trong tay ngăn cản địch nhân trước mặt. Sau khi thấy sự xuất hiện của Hình Thần Mục ở hậu phương, ông bỗng dưng sửng sốt, rất nhanh đã tìm cơ hội giục ngựa đuổi tới bên cạnh Hình Thần Mục: “Tháng thượng, sao ngài lại đến đây. Nơi này rất nguy hiểm, ngài mau chóng rời đi ngay.”
“Lí tướng quân có thương tích trong người lại vẫn tiếp tục thay trẫm trấn thủ hoàng thành, sao trẫm lại có thể tham sống sợ chết được?”
Lí Nguyên Mạc nóng nảy: “Chuyện này sao có thể giống nhau được, thân thể ngài là vàng bạc…”
Hình Thần Mục không muốn nghe ông nói mấy lời này, ngắt lời: “Dựa vào kinh nghiệm của Lí tướng quân, chúng ta có thể chống đỡ bao lâu?”
Lí Nguyên Mạc không ngờ Hình Thần Mục lại thẳng thắn như thế, thấy nhân số quân địch rõ ràng chiếm ưu thế, khàn giọng nói: “Nhiều nhất là một ngày. Loạn đảng sớm sẽ phá vây, Thánh thượng, ngài mau rời khỏi đây đi,
núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt (còn sống là còn hy vọng).”
“Một ngày là đủ rồi.” Trong đôi mắt Hình Thần Mục lóe lên tia sáng, hơi hơi ngửa đầu nhìn về phía trước. Hoàng hôn dần buông xuống, nhuộm đỏ cả bầu trời rộng lớn, dung nhập với tường thành sớm đã bị máu tươi nhiễm đỏ. Quanh người hắn tràn ngập mùi máu tươi khiến người sởn cả gai óc nhưng hắn giống như không nghe thấy gì cả, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười nhạt, đối mặt với Lí Nguyên Mạc nói, “Thỉnh Lí tướng quân, nhất định phải dẫn quân chống đỡ hết một ngày.”
Lí Mạc Nguyên sửng sốt, đoán rằng Thánh thượng chắc hẳn đã có sự chuẩn bị, lập tức ôm quyền nói: “Mạt tướng tuân mệnh!”
Nói năng rất khí phách.
Ngày hôm nay dài lạ thường, Hình Thần Mục nhìn từng ảnh vệ bên người một người lại một người ngã xuống, thấy bản thân Lí Nguyên Mạc bị trọng thương, thấy Lục Hiền cả người đầy máu tươi nhưng vẫn kiên trì như trước bảo hộ hắn.
Lúc mũi tên phá không bay đến, hắn chỉ kịp tránh khỏi điểm yếu. Mũi tên xuyên qua da thịt, cơn đau đánh úp lên não bộ, trong thoáng chốc hắn vô cùng hoảng hốt. Hắn nghĩ rằng, có lẽ hắn không thể chống đỡ cho tới khi Hoàng hậu tới cứu hắn mất thôi.
Nhưng rất nhanh, ngoài cửa cung lại truyền đến tiếng hét ầm ĩ, trống trận từ xa đang dần tới gần.
Lúc bị mũi tên thứ hai đâm trúng, Hình Thần Mục cắn chặt răng không rên tiếng nào cả. Hắn yên lặng nhìn về phía xa xa, thấy thân ảnh quen thuộc đang ngồi trên ngựa tay cầm trường kiếm, tư thế oai hùng lại mạnh mẽ, khí chất hiên ngang.
Mà cùng với sự xuất hiện của Trác Ảnh là mấy vạn binh mã đủ sức để treo cổ toàn bộ Quan vệ quân…
Hoàn chương 29.