Vị Ảnh Vệ Này, Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

Chương 54

Editor + Beta-er: ToruD

Lục Tiêu dừng lại một chút, đợi mọi người vào phòng cả rồi mới bắt đầu nói đến chuyện xưa.

Mọi chuyện phải trở về lại mười năm trước, từ lần Hình Thần Mục bị tập kích ở Thượng Thanh tự.

Lục gia trấn cách Loan thành quá xa, lúc tin tức Hình Thần Mục bị tập kích truyền tới đây thì đã là mùa xuân năm sau. Lúc Lục Gia Thụy nghe được tin tức, trong lòng vừa lo lắng cho nữ nhi nhà mình trong cung vừa lo lắng cho ngoại tôn bị tập kích, suốt mấy ngày liền không nghỉ ngơi tử tế được.

Năm ấy không giống như bây giờ, có chuyện gì còn có thể gửi thư về nhà báo bình an. Khi đó mặc dù Lục Thiều Dung đã được phong làm Hoàng hậu nhưng trong cung không có căn cơ, hơn nữa Hình Thần Mục lại bị chính Hoàng tổ mẫu làm hại, hậu cung loạn hết cả lên, Lục Thiều Dung không thể chuyển tin tức ra ngoài.

Trong lòng Lục Tiêu cũng vô cùng lo lắng, từ nhỏ ông đã thân thiết với muội muội, dù rằng chưa từng gặp mặt cháu ngoại trai nhưng vẫn mong rằng hắn vẫn khỏe. Sau khi ở nhà do dự mấy hôm, ông đã quyết định tự mình tới Loan thành nghe ngóng.

Lúc đó Lục Hiền cùng lắm cũng chỉ vừa tròn bảy tuổi, trong nhà mở giảng đường nên từ sớm hắn đã biết chữ. Nhưng tính khí hắn lại cực kì hiếu động, để hắn im lặng ngồi học chữ học thơ chính là đang hành hạ hắn. Nghe nói phụ thân phải đi xa, hắn sống chết phải đi theo. Lục Tiêu không chịu nổi sự ngang bướng của hắn nên đành thương lượng qua với Lục Gia Thụy rồi mới đồng ý với hắn, thầm nghĩ mang hắn ra ngoài nhìn cảnh đời cũng tốt.

Hai phụ tử sau khi rời nhà tới Loan thành cũng không thể liên lạc được với Lục Thiều Dung, chỉ có thể tạm thời ở trong một quán trọ tại Loan thành. Mỗi ngày ở Loan thành nghe ngóng tin tức lúc trước Thái tử bị tập kích.

Chuyện Thái tử bị tập kích ở Thượng Thanh tự đã sớm truyền khắp Loan thành vào thời điểm đó, đầu đường cuối ngõ lại không cùng cách nói. Dường như mọi người có thể mô tả cực kì sinh động ngày ấy trong chùa hung hiểm thế nào, cứ như tận mắt nhìn thấy vậy nhưng về việc Thái tử có bị thương hay không thì lại chẳng có tiến triển gì cả, không ai biết.

Lục Hiền bé con mỗi ngày đều đi theo Lục Tiêu ra ngoài hỏi thăm, có mấy người xấu tính vì muốn hù dọa hài tử mà cố tình miêu tả câu chuyện càng đẫm máu hơn. Nhưng Lục Hiền cũng không sợ hãi, mở to hai mắt tròn vo, chăm chú lắng nghe không chớp mắt.

Cứ thế qua mấy ngày, vừa đúng Thanh Minh, Tiên hoàng xuất cung tế tổ. Thánh giá đi ngang qua, lực lượng hộ vệ hùng hậu, ngăn cách dân chúng vây xem ở hai bên đường không cho tới gần.

Hình Thần Mục thân là Thái tử nên phải cùng đi với Tiên hoàng. Hắn ngồi trong kiệu, dân chúng chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt non nớt từ tấm màn được kéo lên. Nhưng chỉ với nửa mặt cũng thể hiện rõ sự uy nghiêm của một Thái tử đích thực tỏa ra từ hắn.

Lục Tiêu dẫn Lục Hiền đứng trong đám người, thấy Hình Thần Mục đã có thể xuất môn tế tổ, thân thể hẳn là không sao rồi. Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được buông xuống, lại chợt nghe thấy nhi tử hắn kéo y bào mình nói: “Phụ thân, Thái tử ca ca đang giận ạ?”

Lục Tiêu nghe thế cũng không vội trả lời hắn, trước tiên ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói bên tai hắn: “Hiền nhi, ở bên ngoài không thể tùy tiện gọi Thái tử ca ca biết không? Phải gọi là Thái tử Điện hạ.”

Lục Hiền bé con không hiểu, có hơi tủi thân hỏi: “Vì sao thế ạ?”

“Bởi vì sẽ khiến cho Thái tử Điện hạ gặp phiền phức, hơn nữa để người khác nghe được, bọn họ sẽ bắt ngươi đi đó.” Như nhà bọn họ không quyền không thế, chỉ không muốn gây thên phiền toái cho Lục Thiều Dung và Hình Thần Mục. Nhưng chuyện này Lục Tiêu cũng không cần giải thích với một hài tử, hắn chỉ xoa xoa đầu Lục Hiền, “Thái tử Điện hạ không có tức giận, chỉ là hắn… không vui thôi.”

“Vì sao lại không vui ạ?”

Lục Tiêu mang con trai tới một nơi không người: “Bởi vì có rất nhiều người muốn hại hắn. Hiền nhi nghĩ xem, nếu có người khi dễ ngươi, ngươi cũng sẽ không vui đúng không?”

“Người khác khi dễ Thái tử Điện hạ, vậy không ai bảo vệ hắn sao ạ?” Lục Hiền cúi đầu suy nghĩ một lúc lại trông có vẻ như đang tức giận.

Sáu bảy tuổi là thời điểm mà hài đồng sẽ cực kì tò mò, cứ như có chuyện gì cũng đều sẽ hỏi cho rõ. Lục Tiêu lại ôm nhi tử nhìn về phía đội nhân mã, chỉ vào thiếu niên đang đeo mặt nạ đang đi theo bảo hộ kiệu của Hình Thần Mục nói: “Ngươi thấy người kia không? Đó là đại nhân Lĩnh sử Ảnh vệ tân phong trong cung, là người chuyên bảo vệ Thái tử Điện hạ.”

Đây cũng là chuyện mà hai người đã nghe ngóng được lúc ở Loan thành chiều nay. Sau khi chuyện ở Thượng Thanh tự xảy ra, vị này được phong làm tân Lĩnh sử Ảnh vệ cùng với nhiều tin đồn khác nhau được thế nhân nhắc tới.

Lục Hiền cái hiểu cái không gật đầu, không hỏi nữa.

Dù sao trong thư viện vẫn còn đệ tử, sau khi xác nhận Hình Thần Mục bình an, Lục Tiêu lập tức dẫn Lục Hiền trở về Lục gia trấn.

Chỉ là sau khi trở về Lục gia trấn, Lục Tiêu dần dần phát hiện có gì đó không đúng. Lục Hiền sau lần đó chẳng những không chăm chỉ học hành tử tế mà lại càng đứng ngồi không yên, thường xuyên chạy ra ngoài đánh nhau với mấy hài tử ở gần đó, đánh cho tới khi cả người đều dơ hầy mới về nhà.

Cho tới một ngày, chưởng quầy của cửa hàng bên cạnh dẫn theo nhi tử tới cửa đòi công đạo từ phía Lục Tiêu. Hai Cả hai vốn cùng nhau ầm ĩ náo loạn đùa giỡn nhưng Lục Hiền lại xuống tay rất nặng, đánh người ta mặt mũi bầm dập hết luôn.

Cả nhà Lục Gia Thụy chuyển tới nơi này đã hơn mười năm, luôn quan hệ rất tốt với hàng xóm. Khi chuyện xảy ra, bọn họ cảm thấy có lỗi vô cùng, bắt Lục Hiền quỳ trước mặt đối phương, dùng thước đánh hắn hồi lâu mới khiến chưởng quầy cửa hàng vải nguôi giận mang con rời đi mới thôi.

Lục Hiền khóc tới mức khắp mặt toàn là nước mắt, khóc hụt cả hơi. Đợi Lục Tiêu ép hỏi hắn mới kể rõ ngọn ngành, là do tiểu tử nhà bên theo chân bọn nó khoe khoang đại ca mình giỏi giang thế nào, thi được tú tài. Lục Hiền không phục. Đại ca hắn là Thái tử nhưng Lục Tiêu đã nói ở bên ngoài không thể nói ra chuyện này. Hắn chỉ có thể nói đại ca mình rất lợi hại, chỉ là không nói ra được giỏi thế nào. Đối phương không tin thế là hai bên xảy ra tranh chấp. Hài tử kia lớn hơn Lục Hiền ba tuổi, nhưng xét về mặt đánh đấm, không có đứa nào ở Lục gia trấn có thể làm đối thủ của Lục Hiền cả. Lục Hiền cực kì giận, đánh mãi cho tới khi hài tử kia nhận sai cầu xin tha thứ mới thôi.

Lục Hiền kể xong ngọn ngành, tự mình lau nước mắt, cũng không khóc nữa, vẫn tiếp tục quỳ nói với Lục Gia Thụy lẫn Lục Tiêu: “Tổ phụ, phụ thân, ta không muốn tới trường. Ta muốn học võ.”

Lục Tiêu nghe thế lập tức nổi giận, tiến lên định giáo huấn hắn. Nhưng Lục Gia Thụy lại rất bình tĩnh, cản nhi tử lại tiếp tục hỏi Lục Hiền:”Không phải ngươi không phục hài tử nhà bên thi được tú tài sao? Học văn thì tương lai mới có thể đạt công danh, học võ thì có thể làm gì chứ?”

Không ngờ Lục Hiền nghĩ cũng không thèm nghĩ đã nói: “Học võ có thể bảo vệ Thái tử ca ca! Ta cũng muốn bảo vệ Thái tử ca ca, như thế sau này sẽ không ai dám khi dễ hắn!”

Lục Gia Thụy lẫn Lục Tiêu đều sửng sốt, qua một lúc sau Lục Gia Thụy mới đỡ Lục Hiền từ dưới đất đứng dậy, lại hỏi: “Học võ vất vả hơn học văn nhiều lắm, ngươi vẫn muốn sao?”

“Vẫn muốn ạ, ta muốn học võ!” Lục Hiền kiên định nói.

“Được, thế thì dẫn ngươi đi học võ.” Lục Gia Thụy trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Tiêu gật đầu đồng ý.

Sau đó cả nhà cùng nhau thương lượng, cũng đều cho rằng Lục Hiền thực sự thích học võ hơn học văn, huống hồ ở phương diện võ học hắn cũng rất có thiên phú, có bắt ép hắn học văn cũng không được bao nhiêu. Cứ thế việc học võ của hắn cứ vậy được quyết định.

Lục gia trấn không có giáo thụ hay sư phụ võ thuật nào cả nên Lục Tiêu nhờ một đệ tử đang định cư ở huyện Ninh Thủy tìm giúp cho Lục Hiền một vị sư phụ ở đó, ăn uống ngủ nghĩ đều ở cùng sư phụ, chỉ có ngày lễ ngày Tết mới về lại Lục gia trấn.

Lục Hiền quả thật rất có thiên phú, hơn nữa hắn lại vô cùng nỗ lực. Sau bốn năm, khi hắn được mười một tuổi, sư phụ đã truyền giáo cho hắn tất cả những gì ông có thể dạy. Biết rõ năng lực đệ tử không chỉ dừng lại ở đó, ông lập tức giới thiệu hắn tới một võ quán ở Loan thành học tập.

Một năm dần trôi qua, vừa lúc doanh Ảnh vệ quân dự bị chiêu binh, Lục Hiền gửi thư về nhà nhắn rằng mình muốn tham gia đợt tuyển chọn của Ảnh vệ quân muốn cả nhà giúp hắn giữ bí mặt, không cần kể cho bất kì ai nghe chuyện này. Kể từ đó trở đi, cả nhà không nhận được bất kì thư từ nào do chính hắn gửi nữa. Hằng năm chỉ có một phong mật tín được gửi tới, bên trong ngoại trừ ngân phiếu thì chỉ có một tờ giấy viết hai chữ “Bình an”. Tất cả đều không phải là chữ viết của Lục Hiền, cũng không có ký tên.

Việc Lục Hiền đi tham gia tuyển chọn Ảnh vệ quân là chuyện mà cả nhà đã được dặn dò không được tiết lộ ra ngoài. Sau đó Hình Thần Mục đăng cơ, Thái hậu mới bắt đầu trao đổi thư từ với Lục gia. Lục Gia Thụy cũng chưa từng đề cập tới chuyện này. Thứ nhất, ông tôn trọng mong muốn của Lục Hiền, nếu Lục Hiền thực sự ở trong cung làm ảnh vệ ở cạnh Hình Thần Mục, muốn nhận thân thích cũng không phải không có cơ hội. Nhưng hắn lại không làm vậy nghĩa là hắn vẫn luôn kiên trì với giấc mộng thời thơ bé, thầm muốn bảo hộ Thái tử ca ca của hắn.

Thứ hai, cả Lục Gia Thụy lẫn Lục Tiêu đều hi vọng Lục Hiền có thể đạt được thành tựu bằng chính sức mình mà không phải dựa vào việc hắn cùng huyết thống với Hình Thần Mục. Trở thành hoàng thân quốc thích không chỉ cả họ không được nhờ mà ngược lại còn nhiễm phải thói xấu của đám công tử xa hoa dâm dật nơi Loan thành.

Nhưng với một người làm mẹ như Thân Tĩnh Hàm, nàng không thể bình tĩnh được như Lục Gia Thụy và Lục Tiêu được. Mấy năm đầu còn tốt, ít nhất biết con trai mình đang ở Ảnh vệ quân. Nhưng dần dần, ngoại trừ chỉ có hai chữ kia được gửi về, trong nhà cũng chẳng nhận được tin tức gì của Lục Hiền, nàng nhớ con lắm, không thể xác định được lá thư kia là thật hay giả, càng ngày càng cảm thấy bất an.

Hôm nay thấy Hình Thần Mục đến nhà, lại nghe nói Trác Ảnh là Thống lĩnh Ảnh vệ, nàng cứ do dự mãi, không biết có nên hỏi tin tức của con trai hay không.

Mà lúc này tâm tình Hình Thần Mục vô cùng phức tạp. Có lẽ vì sự ràng buộc về mặt huyết thống, giữa một đám ảnh vệ ở cạnh bảo vệ hắn, Hình Thần Mục đã để ý tới Lục Hiền từ sớm. Sau đó Lục Hiền vì Trác Ảnh mà xảy ra tranh chấp với người khác, hắn lại càng ấn tượng với Lục Hiền hơn. Đó cùng là lí do tại sao hắn lại để Lục Hiền bảo hộ cạnh mình trong khoảng thời gian Trác Ảnh phải xuất cung.

Hình Thần Mục lại nhớ tới dáng vẻ thề sống thề chết muốn bảo vệ hắn lúc đám người Ninh Viễn tấn công, hắn chân thành nói với Lục Tiêu và Thân Tĩnh Hàm: “Hắn làm được rồi. Là một trong một trăm Vân ảnh vệ của Ảnh vệ quân, Lục Hiền đã rất xuất sắc rồi, hơn nữa hắn quả thực một mực bảo hộ an nguy của ta.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.” Không có gì tuyệt vời hơn việc con trai mình được thừa nhận là người khiến mình có thể tự hào, Thân Tĩnh Hàm lau nước mắt, nở nụ cười vui sướng.

Trác Ảnh cũng tiến tới trước giải thích: “Không được tự mình truyền tin tức ra ngoài là quy củ của Ảnh vệ quân. Hằng năm trong quân sẽ có người chuyên phụ trách thay mỗi một vị ảnh vệ viết hai chữ “Bình an”, gửi về nhà, nhận được giấy đó tức là ảnh vệ ở trong cung vẫn khỏe mạnh. Còn nếu… lấy thân tuẫn táng chủ, thi thể sẽ được an táng ở Chung Sơn, hằng năm các ảnh vệ trong quân sẽ lên Chung Sơn tế bái tiền bối, mà bạch điều (biên lai không chính thức) và bạc thưởng sẽ được người chuyên trách gửi về nhà.”

Làm ảnh vệ là bán mạng sống. Phần lớn những người gia nhập Ảnh vệ quân đều có nỗi khổ riêng của mình, có người vì tiền cũng có người như Trác Ảnh chỉ đơn thuần vì muốn sinh tồn. Nhưng người ngay từ đầu đã kiên định muốn bảo hộ Hình Thần Mục mà nhập quân thì chỉ sợ tìm chẳng ra mấy người.

Đêm đó Hình Thần Mục cùng Trác Ảnh trò chuyện với mấy vị trưởng bối rất nhiều chuyện liên quan đến Lục Hiền, từ chuyện Lục Hiền ở Ảnh vệ quân mấy năm nay thế nào đến cả việc hắn được xem như là thuộc hạ đắc lực theo chân Trác Ảnh ra sao. Trác Ảnh vốn cực thích đứa nhỏ này, sau khi biết hắn là biểu đệ của Hình Thần Mục, trong lòng y lại càng thêm xúc động.



Đêm đã khuya, Ảnh Cửu ngồi một mình trên nóc nhà, thẩn thờ nhìn vầng trăng sáng ngời tròn vành vạch.

Chuyện của Lục Hiền khiến hắn xúc động hồi lâu làm cho hắn chợt nhớ lại rất nhiều chuyện đã rất lâu về trước, nằm trằn trọc mãi trên giường vẫn chẳng buồn ngủ tí nào nên dứt khoát ra đây ngồi hóng gió.

Một lúc sau, cửa phòng bên dưới mở ra, Ảnh Bát từ trong phòng đi ra, nhún nhẹ mũi chân phi lên nóc nhà, ngồi bên cạnh hắn: “Hôm qua cả đêm không ngủ, sao hôm nay lại không nghỉ ngơi mà có nhã hứng chạy lên nóc nhà ngắm trăng thế này?”

Hoàn chương 54.
Bình Luận (0)
Comment