Vị Ảnh Vệ Này, Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

Chương 55

Editor + Beta-er: ToruD

Ảnh Cửu có vẻ như chẳng nghe lọt tai câu hỏi của Ảnh Bát, trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Ảnh Bát, hồi trước vì sao ngươi lại gia nhập Ảnh vệ quân?”

Ảnh Bát ngẩn người, không ngờ Ảnh Cửu lại hỏi câu này. Ảnh Cửu gia nhập Ảnh vệ quân cùng đợt với hắn, sau đó thì cùng nhau thực hiện rất nhiều mệnh lệnh nên cũng coi như là cộng sự ăn ý. Ảnh Cửu vốn là kiểu người rất đơn giản, ít khi dành nhiều thời gian để tự hỏi chuyện gì đó. Tất nhiên việc này cũng có ưu điểm của nó, ít nhất thì từ lúc hai người quen nhau, hắn gần như chưa bao giờ thấy Ảnh Cửu vì chuyện nào đó mà phiền não. Ảnh Cửu rất tùy tiện, dù là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến huynh đệ trong Ảnh vệ quân chết đi cũng chỉ cần ngã đầu ngủ một giấc thì tỉnh lại đã có thể khôi phục.

Mà hôm nay trong ánh mắt Ảnh Cửu lại biểu lộ vẻ yếu ớt và thương cảm không dễ gì được thấy.

Đợi một lúc lâu vẫn không nghe được câu trả lời của Ảnh Bát, Ảnh Cửu như đột nhiên tỉnh táo, quay đầu nhìn về phía hắn: “A, xin lỗi, có phải không tiện nói cho ta biết không.”

“Không phải đâu.” Ảnh Bát ngừng một lát, học theo dáng vẻ của Ảnh Cửu mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, “Chỉ là cảm thấy không có gì thú vị cả, cũng chẳng có gì hay ho để nói. Ta là cô nhi, được sư phụ ta nuôi nấng, theo sư phụ học võ. Nhưng sư phụ đã lớn tuổi, thân thể lại không khỏe. Lúc ta hơn mười tuổi, ông ấy chắc là biết rằng mình không thể chịu đựng thêm được nữa nên đã bảo ta tham gia khảo hạch của Ảnh vệ quân. Cũng vì thế cho tới trước khi ông lâm chung, ta mới biết ông cũng từng là một ảnh vệ, sau này vì bị trọng thương mới phải rời đi. Sau khi an táng ông ấy, ta tự mình tới Loan thành, thông qua khảo hạch, gia nhập quân.”

Mọi chuyện diễn ra như lẽ dĩ nhiên, cả đời này sư phụ chưa cưới vợ lại thu nhận Ảnh Bát đã không còn nhỏ gì. Ảnh Bát đã lường trước việc ông sẽ sớm ra đi nên cũng không quá đau buồn. Sau khi vào Ảnh vệ quân, hắn đã nhanh chóng thích ứng với cuộc sống trong quân.

“Tốt lắm.” Ảnh Cửu cũng cảm thán nói.

Ảnh Bát nghe xong thì huých vào bờ vai của Ảnh Cửu: “Này, hỏi lý do ta gia nhập Ảnh vệ quân, chẳng lẽ ngươi không định có qua có lại, kể chuyện của mình chút coi?”

Ảnh Cửu cũng không định che giấu nên mở miệng ngay: “Từ khi ta còn nhỏ, cha ta đã mở một quán tạp hóa ở Loan thành, buôn bán không tồi. Được mấy năm thì cả nhà ta chuyển sang một căn nhà lớn hơn, đợi ta đủ tuổi rồi dẫn ra đến thư viện tốt nhất ở Loan thành học tập, cũng mời một sư phụ tốt nhất dạy võ công cho ta. Lúc đó, cha và nương ta cũng không biết tương lai ta sẽ làm gì, chỉ là cảm thấy học càng nhiều thứ thì sau này sẽ không sợ cực nhọc.”

Nhiễm Dĩnh trọng nông nghiệp nhưng không bỏ lơ thương nghiệp, con của thương nhân vẫn có thể tiến vào con đường làm quan.

Thanh âm của Ảnh Cửu trầm thấp: “Nhưng thời gian tốt đẹp đó không kéo dài được bao lâu. Mấy năm sau, cha ta bị người ta dụ dỗ sa chân vào con đường đánh bạc, từ đó về sau không thể quay đầu. Quán xá mang đi bán, nhà cũng không thể giữ, cả nhà chúng ta buộc phải rời thành sống trong một căn phòng tồi tàn. Nương ta ngày ngày khắc khẩu với ông ấy, bị bệnh cũng chẳng có tiền để điều trị, thân thể ngày càng tiều tụy. Mãi cho tới một ngày nọ không biết cha ta đã nghe ai bảo vào Ảnh vệ quân sẽ có thể kiếm được rất nhiều bạc, thế là bảo ta tham gia khảo hạch, nói rằng nếu vượt qua sẽ có tiền chữa bệnh cho nương của ta.”

Ảnh Bát quay đầu nhìn Ảnh Cửu, ánh trăng như phủ một lớp sương trắng lên người hắn khiến hắn trông có vẻ không giống thường ngày.

Thật ra trong lòng Ảnh Bát đã đoán ra được kết quả, dù sao hai người cũng đã làm việc với nhau lâu như vậy, chỉ là chưa từng nghe hắn kể về cha mẹ, lương bổng cũng tự mình nhận. Nhưng Ảnh Bát biết hắn muốn nói nên thuận theo hỏi hắn: “Sau đó thì sao?”

“Khi đó chuyện Thánh thượng bị tập kích ở Thượng Thanh tự xảy ra không bao lâu, nương của ta hiểu rõ gia nhập Ảnh vệ quân thì chuyện sinh tử không còn là việc do mình quyết định nữa. Nàng không nỡ để ta đi, sau khi cãi vả với phụ thân ta một trận, cũng vào đêm đó nương ta… treo cổ tự sát.” Hắn dừng lại một chút, “Nhưng sau đó ta vẫn gia nhập Ảnh vệ quân bởi vì không muốn tiếp tục ở cái nơi đó, cũng không muốn nghe thấy tin tức của con ma cờ bạc kia nữa. Chừng hai năm sau, có lần ta phải xuất cung hành động có đi ngang qua nơi đó, bên cạnh mộ của nương ta xuất hiện thêm một ngôi mộ mới, là cha ta.”

Ảnh Cửu bình tĩnh cứ như đang kể lại câu chuyện của một người nào đó vậy nhưng trong lòng Ảnh Bát chua xót tới mức tưởng là bị gió lạnh làm cho lạnh lẽo. Hắn từng nghĩ rằng để có thể nuôi dưỡng nên một Ảnh Cửu có tính cách như vậy thì không biết cách người nhà nuôi dạy hắn thế nào, có lẽ là một đứa trẻ được sủng ái từ nhỏ, không cần phải tự mình quan tâm cái gì cả, cũng chẳng phải trải qua bất kì đau khổ nào. Nhưng cho đến hôm nay, Ảnh Bát mới hiểu, tính cách phóng khoáng của Ảnh Cửu là một kiểu bình tĩnh sau khi đã trải qua thăng trầm, hắn không có đòi hỏi gì cũng chẳng còn gì để mất nữa.

Nói xong, Ảnh Cửu thở dài, lại khôi phục dáng vẻ vô tâm vô phế, hỏi: “Có phải dọa ngươi rồi không?”

“Không tới mức đó.” Ảnh Bát có thể hiểu rõ sự khác thường hôm nay của hắn, “Có phải chuyện của Thập Cửu làm ngươi nhớ tới chuyện nhà không?”

“Ta hâm mộ Thập Cửu có được gia đình ấm áp đến thế. Chỉ cần nhìn Đại phu nhân, ta lại nhớ đến nương của ta năm đó, nếu… nàng còn sống, có lẽ ngày ngày cũng sẽ đều lo lắng cho an nguy của ta nhỉ? Thật ra đối với ảnh vệ mà nói, không có chuyện gì vướng bận cũng không phải là chuyện gì xấu cả.” Hắn tự nói với chính mình, cũng đồng thời nói cho Ảnh Bát nghe.

Ảnh Bát nhún vai, thoải mái nói: “Đúng vậy.”

“Không thì chúng ta làm ước định đi. Sau này ngươi và ta nếu ai đi trước, người còn lại sẽ giúp nhặt xác, đợi sau khi hồi cung sẽ nói với các huynh đệ khác một tiếng. Còn nếu chúng ta thực sự may mắn có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm thì mang chúng ta an táng cùng một chỗ, sau này trên đường xuống hoàng tuyền ít nhất cũng có bạn.”

Ảnh Cửu nói thế, trong lòng Ảnh Bát lại hiện lên hình ảnh chính mình giúp Ảnh Cửu nhặt xác. Chỉ mới nghĩ đến đó thôi mà toàn thân hắn đã cứng đờ, nỗi sợ hãi cứ thế bao vây lấy hắn.

Ảnh Cửu ngồi bên cạnh dường như cảm nhận được có sự khác thường, hơi kinh ngạc quay đầu lại: “Sao thế? Đừng nói ngươi chưa từng nghĩ tới nhé. Chúng ta là ảnh vệ, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, ngươi sợ chết sao?”

Không, Ảnh Bát không hề sợ chết. Mấy năm nay gia nhập Ảnh vệ quân, hắn đã thấy qua thi thể còn nhiều hơn số người sống nhưng hắn chỉ không chấp nhận được việc Ảnh Cửu chết trước hắn. Vừa chớp mắt một cái, trong đầu hắn đã thoáng lên ý niệm muốn cùng đối phương chết chung một chỗ. Vì sao vậy chứ…

“Làm gì sợ chứ.” Sợ Ảnh Cửu lại hỏi dồn, Ảnh Bát cười trừ, “Chỉ là đột nhiên ta nghĩ đến ngày mai chúng ta phải khởi hành, nếu còn không lo đi nghỉ thì sợ là trời sẽ sáng mất thôi.”

Nói xong hắn đứng dậy, dẫn đầu nhảy khỏi nóc nhà, trông có vẻ như đang chạy trối chết. Cũng may Ảnh Cửu là một tên vô tâm nên thường sẽ không nghĩ nhiều.

Ảnh Bát vào phòng không lâu thì Ảnh Cửu cũng vào theo. Quả thật thời gian không còn sớm, hai người vội lấy nước lạnh rửa mặt rồi cởi áo ngoài lên giường nằm. Cũng không phải lần đầu cùng ngủ chung, Ảnh Cửu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, còn Ảnh Bát nằm cạnh nghe tiếng hô hấp dần dần bình ổn của hắn lại chẳng buồn ngủ một tí nào.

Thậm chí hắn còn nhớ lại lần đầu gặp mặt, Ảnh Cửu nở nụ cười chạy về phía hắn, lúc đấy Ảnh Cửu nói gì ấy nhỉ?

“Bọn họ bảo ngươi là Ảnh Bát, ta là Ảnh Cửu. Số của chúng ta liền kề nhau, sau ngày có thể sẽ thường xuyên cùng chấp hành chung mệnh lệnh, chiếu cố nhiều hơn nhé.”

Hắn lớn hơn Ảnh Cửu hai tuổi, giống như lời Ảnh Cửu nói ngày đó, sau đó hai người quả thực thường cùng nhau một chỗ. Trong lòng hắn cũng thực sự xem đối phương như người một nhà mà chiếu cố.

Lúc chấp hành nhiệm vụ, bọn họ là một cặp cộng sự cực kì ăn ý, không cần ngôn ngữ, chỉ cần một ánh mắt đã biết tiếp theo cần phải làm gì. Bọn họ là huynh đệ thân thiết, cùng nhau luyện tập, cùng nhau ăn cơm, ngay cả ngủ cũng thường ngủ chung một phòng. Hắn chưa bao giờ nghĩ vì sao, vì sao trong lòng hắn Ảnh Cửu lại không giống với bất kì kẻ nào khác…

Sắc trời bên ngoài dần sáng, Ảnh Bát vẫn mở to mắt nhìn Ảnh Cửu đang nằm cạnh. Ảnh Cửu thực ra cũng bình thường thôi, thuộc kiểu người nếu đặt trong đám người đông đúc thì sẽ không có tí thu hút nào cả. Nhưng càng tới gần sẽ phát hiện hắn có đôi mắt trong veo sáng ngời. Mà đôi mắt ấy lúc này đang nhắm nghiền, nằm dưới hàng lông mi dày. Là một ảnh vệ, khi bị nhìn chăm chú như thế, sự mẫn cảm cảnh giác vốn sẽ cảnh báo để hắn tỉnh dậy nhưng bởi vì đó là tầm mắt cùng hơi thở của Ảnh Bát, chúng đã được hắn xếp vào phạm vi an toàn.

Hoảng hốt qua đi, Ảnh Bát cảm thấy trái tim mình đang đập mỗi lúc một nhanh. Chỉ là lúc hắn còn chưa kịp để ý thì cách vách đã truyền đến âm thanh quen thuộc, tiếng hừ cực khẽ.

Dường như chỉ trong nháy mắt, Ảnh Cửu mở mắt đối diện với ánh mắt của Ảnh Bát.

“Lại nữa à?” Ảnh Cửu chỉ nghĩ Ảnh Bát cũng vừa mới tỉnh giấc, vẫn không nghĩ nhiều mấy. Sau khi dùng khẩu hình miệng hỏi thì ngồi dậy, phần cổ áo của áo lót theo động tác của Ảnh Cửu bị kéo xuống một chút, lộ ra phần da thịt màu lúa mạch.

Ảnh Bát thấy thế hô hấp hơi dừng, theo bản năng nhích người sang một bên. Bởi hắn phát hiện, hắn vậy mà lại… nổi lên phản ứng với Ảnh Cửu.

Sau đó ở cách vách cũng không còn động tĩnh gì nữa, có lẽ sau khi thanh tỉnh, Trác Ảnh nhớ tới họ đang ở ngay cách vách nên đã khắc chế hơn. Mà phòng ở đây cũng cách âm tốt hơn so với đêm đầu ở khách đi3m nhiều, ít nhất không nghe thấy tiếng động của giường. Ảnh Cửu đợi một lúc thì khẽ thở phào, lại dùng khẩu hình miệng hỏi: “Đã dậy rồi, có muốn ra ngoài luyện kiếm không?”

Hiếm khi Ảnh Bát thấy đầu óc mình trống rỗng, một lúc lâu sau mới không tiếng động trả lời: “Ngươi đi đi, ta muốn ngủ thêm một lát.”

Ảnh Cửu gật đầu, chống tay qua người Ảnh Bát đang nằm ngủ cạnh giường để trèo ra ngoài, đợi tới khi tiếng đóng cửa cực nhỏ vang lên, Ảnh Bát suy sụp trở đầu. Lại không biết qua bao lâu, hắn thử luồng tay vào trong tiết khố, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của Ảnh Cửu…

Mãi đến khi Ảnh Cửu sắp luyện kiếm xong, Ảnh Bát mới chầm chậm đứng dậy, dùng khăn của mình lau sạch vết bẩn trên tay. Sau đó lại vội vàng đi ngang qua Ảnh Cửu, nhanh chân đi tới giếng nước trong viện.

Kiếm trong tay Ảnh Cửu ngừng lại, có hơi kì quái hỏi: “Ta đã giúp ngươi múc nước rồi mà.”

“Khụ, ta mới làm rơi khăn, ta đi lấy nước giặt qua một cái.” Ảnh Bát hơi mở tay ra để lộ một góc khăn. Ảnh Cửu không hỏi thêm nữa, tiếp tục luyện kiếm.

Đợi Ảnh Bát tiêu hủy xong chứng cứ tội phạm và bình tĩnh lại, Hình Thần Mục cũng đẩy cửa ra ngoài, nói với Ảnh Bát đang ở phía xa: “Đi xem ngoại tổ nhà ta tỉnh chưa, bảo họ lát nữa chúng ta sẽ đi dùng cơm.”

Nói xong hắn suy nghĩ một chút, cũng không hề kiêng kị hai người họ, tiếp tục phân phó Ảnh Cửu đang đứng gần đó: “Chiều nay chúng ta lên đường. Ngươi lên trấn trên tìm xem có xe ngựa nào có thể cho thuê không, kê thêm nhiều đệm một tí ——”

“Nào tới mức quý giá như thế.” Hắn còn chưa dứt lời, Trác Ảnh ăn mặc gần như chỉnh tề xuất hiện sau lưng hắn, “Vẫn xuất phát sớm một chút, lại trì hoãn thì mai sẽ không kịp tới huyện Ninh Thủy, lại chậm trễ thêm một đêm.”

Hình Thần Mục không hề tức giận khi mình bị ngắt lời, ngược lại còn kéo Trác Ảnh ôm vào lòng, dịu dàng hỏi: “Sao không nghỉ thêm tí nữa?”

Trác Ảnh không quen làm thế trước mặt thuộc hạ, có hơi giật mình. Hình Thần Mục lập tức nói: “Xe ngựa cần phải chuẩn bị, các ngươi đi đi.”

Ảnh Bát và Ảnh Cửu liếc mắt nhìn nhau, sau khi vội vàng hành lễ thì lập tức xoay người rời đi.

Hoàn chương 55.
Bình Luận (0)
Comment